• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (71 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1700-1702

Chương 1700:



Hiện tại trong phòng rất an tĩnh, yên tĩnh đến độ Hạ Tịch Quán nghe được tiếng hít thở của chính mình, hô hấp của cô dường như cũng bắt đầu phát run.



“Quán Quán, vì sao em không nhận quyền số tay y học này, em không dám : sao?” Lục Hàn Đình biêt cô đã đoán bảy tám phần, Quán Quán của anh là thông tuệ vô song bực nào, bằng không làm sao con trai Lục gia có thể đều là kẻ sỉ tình vì cô?



Hạ Tịch Quán nhìn quyền sổ tay y học kia, cô chậm rãi lắc đầu, tay còn rụt lui về phía sau một cái: “Cơ thể em hơi khó chịu, em đi trước…”



Cô đứng dậy muốn đi.



Thế nhưng bàn tay to của Lục Hàn Đình vươn qua, kéo lại cổ tay cô mảnh khảnh.



Hạ Tịch Quán giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi giam cầm của anh: “Lục tiên sinh, anh buông ra! Em không muốn xem, em cái gì cũng không muốn xeml”



l n Lục Hàn Đình nhìn cô, đôi mắt sáng ây đã chậm rãi biến đỏ, bên trong còn dâng lên tầng hơi nước trong suốt.



Cô cầu xin nhìn anh, không muốn xem.



“Quán Quán, em phải xem… đây là em ấy để lại cho em, cho nên, em nhất định phải xem.” Lục Hàn Đình lôi bàn tay nhỏ lạnh như băng của cô đặt trên quyền số tay y học kia.



Hạ Tịch Quán thoát không được, cô chỉ có thể vươn tay, dùng đầu ngón tay run rẫy chậm rãi lật ra trang đầu tiên của số tay.



Rất nhanh, cô liền thấy dòng chữ quen thuộc kia.



Nét chữ nét người, chữ Lục Tử Tiễn thanh hoa tuấn dật, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt chước được.



Ba, một tiếng, Hạ Tịch Quán nặng nề khép lại quyển sổ tay y học kia, cô không còn có dũng khí nhìn tiếp.



Hàng mi nhỏ dài thống xuống, bất an rung động, cũng không biết làm sao nữa, trong mắt nóng hỏi, như là có lửa F ; đang đôt cháy hai mặt cô, rât đau.



Nước mắt trong suốt ở giây tiếp theo liền đập xuống, giống như chuỗi châu đứt đoạn, điên cuồng rơi xuống.



Cả người Hạ Tịch Quán mềm nhũn, trực tiếp ngồi liệt trên thảm lông mềm mại, Lục Tử Tiễn… hóa ra là Lục Tử Tiến!



Vừa rồi, cô đã đoán được.



Người có thể phá được vấn đề nan giải nhất của y học – suy tim nhất định là liễm diễm mà phong hoa, nhắc tới liễm diễm phong hoa, ai có thể so được với Lục gia nhị công tử Lục Tử Tiễn?



Nhưng…



Nhưng đừng nên như vậy…



Lục Hàn Đình ngồi trên xe lăn, nhìn Hạ Tịch Quán khóc không thành tiếng, anh nhẹ giọng nói: “Quán Quán, em thông minh như thế, đã đoán ra là Tử Tiễn rồi, đúng không?”



Hạ Tịch Quán ngắng đầu, trên mặt của cô đều là nước mắt, hai mắt đãm lệ mờ cả tầm nhìn: “Vì sao… vì sao là anh ấy?”



“Quán Quán, vậy em cảm thấy… là ai thay em rút Hiên Viên Kiếm ra?”



Hạ Tịch Quán cứng đờ, con ngươi đột nhiên co rút: “Là… là Lục Tử Tiễn?



Không có khả năng, không thể, Lục Tử Tiễn không có máu Xích Tử, chỉ có máu : Xích Tử mới có thê rút ra Hiên Viên Kiếm!”



“Phải, anh và Tử Tiễn là anh em ruột, cho nên Tử Tiễn vì em mà mạnh mẽ…



nghịch thiên cải mệnh, để mình có được dòng máu Xích Tử, là em ấy thay thế anh, rút ra Hiên Viên Kiếm cho em.”
Chương 1701:



Hô hấp Hạ Tịch Quán đột nhiên dừng lại, cô cho tới bây giò chưa từng nghĩ đến, anh không phải điên rồi chứ, anh lại… để cho mình trở thành… dòng máu Xích Tử?



“Quán Quán, tất cả đều là kế hoạch của Tử Tiễn, em ấy cố ý đâm anh, lưỡi dao lướt qua trái tim anh, để anh ngất, em ấy còn nghiên cứu ra tễ thuốc cường hiệu trị liệu bệnh suy tim, đảm bảo anh bình an, em ấy vì em nghịch thiên cải To, mệnh, thay thê sô mệnh của anh.”



“Quán Quán, ngày ấy cuộc gọi cuối cùng của anh và Tử Tiễn, em ấy đã từng nói, em ấy phải lấy nửa đời lưu quang, đổi cho em năm tháng sống an nhàn, không sầu lo, không bi thương.



Em ấy làm xong rồi, em ấy vẫn luôn yêu em hết lòng, em ấy vẫn luôn dồn hết toàn lực yêu em, Quán Quán, em ấy thực sự thực sự… rất yêu em.”



– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Lần đầu tiên nắm tay.



Lục Tư Tước và Liễu Anh Lạc đi trên đường cái, như bao cặp tình nhân khác dạo phó, lúc đó trời đêm New York lấp ánh đầy sao, làn gió nhẹ mơn man.



ề Lục Tư Tước lây tay từ trong túi quân ra, xuôi ở bên người, đầu ngón tay giật giật, rất muốn nắm tay cô gái bên cạnh.



Thế nhưng Lục Tư Tước 19 tuổi không hề có kinh nghiệm yêu đương, hai người mới vừa xác định quan hệ, anh uôn cảm thấy quá mạo phạm.



Lúc này cô gái bên người đột nhiên ngừng lại.



Lục Tư Tước khẽ khựng, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”



Liễu Anh Lạc làm bộ đáng thương đưa hai tay nhỏ bé cho anh: “Tay em lạnh quá, A Tước, anh giúp ta cầm một chút đi.”



` E Hiện tại chỉ mới đâu hạ, tay sao có thê lạnh?



Trong đôi mắt chứa cả biển sao của cô gái, Lục Tư Tước cầm đôi tay nhỏ bé của cô, tay cô thực sự là… vừa mềm vừa ấm.



Hạ Tịch Quán trong một khoảng thời gian rất dài không muốn nghe đến cái tên “Lục Tử Tiễn” này, bởi vì cô không cách nào tha thứ chuyện anh từng làm qua.



Thế nhưng, vừa rồi Lục Hàn Đình nói với cô – người nọ đã mắt, anh đã qua đời mấy tháng trước… trái tim của cô, đột nhiên lộp bộp giật mình.



Cô cũng không biết tại sao mình lại giật mình, dường như trong nháy mắt đó đột nhiên thì có một cảm giác hoảng hốt, giác quan thứ sáu của cô vẫn rất linh nghiệm, khi Lục Hàn Đình lấy ra quyền kia số tay y học sạch sẽ thanh hoa kia, cô lập tức đã đoán được.



Chỉ là…



Chỉ là, cô thực sự không thể chấp nhận.



Anh vì cô nghịch thiên cải mệnh, biến thành dòng máu Xích Tử.



Anh vì cô rút ra Hiên Viên kiếm, phục hưng Lan Lâu.



Anh chỉ mới…27 tuổi, vậy mà đã dừng lại vĩnh viễn.



Tất cả thương tổn đều là giả, phía dưới từng âm mưu đều là anh lưu luyến tình thâm dịu dàng chờ đợi, Hạ Tịch Quán cả đời này cũng không nguyện ý thua thiệt người khác, tích thủy chỉ ân, dũng tuyền tương báo*, nhân sinh sợ nhất b chính là phụ lòng, thê nhưng, Lục Tử Tiễn trở thành tiếc nuối và nỗi đau sâu đậm nhất trong đời cô.



*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Một thành ngữ T@, ý chỉ việc sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.



Hạ Tịch Quán vươn đôi tay run rẫy, che kín khuôn mặt nhỏ của mình, một giây như thế cô thất thanh khóc rống, mặc cho giọt lệ nóng bỏng xuyên qua kế tay.



Viền mắt của Lục Hàn Đình đỏ bừng, anh vươn tay ôm Hạ Tịch Quán vào trong lòng, tối nay ánh trăng mông lung, bi thương như là thuỷ triều nhấn chìm bọn họ.

Chương 1702:

Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán lập tức khởi hành, trở về Hoa Tây, Lục Tử Tiễn lúc đi một mình, bọn họ bây giờ trở về nhìn anh.

Lục Tử Tiễn sinh ở Đế Đô, là Lục gia nhị công tử, nhưng anh không chôn ở đế đô, không dời vào mộ lĩnh Lục gia, anh chỉ mai táng ở bờ sông Lạc Thủy.

Hạ Tịch Quán mặc áo khoác đen, đứng lặng trước bia mộ, lúc này Hoa Tây đã vào mùa rét lạnh nhất, trên bia mộ có ảnh chụp của Lục Tử Tiễn, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa ấy ở nơi này bị tuyên khắc thành vĩnh hằng.

‘ Lục Hàn Đình ngôi trên xe lăn, thư ký bên người thấp giọng nói: “Chủ tịch, lão phu nhân đã biết tin dữ của Tử Tiễn thiếu gia, trong một đêm hoa râm đầy tóc, may mắn có bác Nhân Nhân ở cạnh, chỉ là… Tử Tiễn thiếu gia cuối cùng là con cháu của Lục gia, thiếu gia sinh ở Đế Đô, lão phu nhân cũng lên tiếng, chúng ta có nên mang… Tử Tiễn thiếu gia về nhà không ạ?”

Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán bên bờ sông, đoạn đường trở về này, cô không nói nữa, hiện tại cô yên lặng ở bên cạnh Lục Tử Tiễn, anh không đi qua, cũng không quấy rầy, bởi vì anh biết, đây là thời gian của cô và Lục Tử Tiễn.

Lục Hàn Đình khế mở môi mỏng: “Hậu sự Tử Tiễn là ai làm?”

“Là Dịch Dịch tiểu thiếu gia ạ.”

Lục Hàn Đình chậm rãi câu môi, sau đó lắm bẩm nói: “Vậy được rồi, ý của Dịch Dịch chính là ý của Tử Tiễn, về nhà, về nhà nào?”

Đ Tỉ ế Đô, đó không phải là nhà của Tử ến.

Tử Tiễn từ nhỏ đã rời nhà, rất sớm đã bắt đầu lưu lãng tứ xứ, là tự chăm mình lớn lên.

Lục Hàn Đình ngắng đầu, nhìn về phía bờ sông, đại chiến năm đó của Hoa Tây Lan Lâu cùng Giao Nhân, máu của tô tiên Lan Lâu nhuộm đỏ nửa bờ Lạc Thủy, sau đó đêm kia Tử Tiễn rút ra Hiên Viên Kiếm, rặng mây đỏ khắp bầu trời, từ đó về sau, nước sông Lạc Thủy cũng đã được rửa sạch hết rồi.

Hiện tại toàn bộ nước sông trong suốt thấy đáy, sóng gợn lăn tăn, bên tai truyền đến tiếng nước lưu động róc rách, bờ sông từng hàng Thường Thanh, đã là dáng vẻ khe nhỏ sông dài, năm tháng tĩnh ninh.

“Cậu nhìn kìa.” Lục Hàn Đình thấp giọng nói.

Cái gì?

Thư ký theo ánh mắt Lục Hàn Đình nhìn lại.

“Cậu nhìn đi, Lan Lâu ở bờ bên kia, bởi vì Quán Quán ở đó, cho nên Tử Tiễn ở chỗ này, Tử Tiễn, sinh vì cô mà đến, chết hóa thành đá Trường Thanh, đỗ lại bên cô. Đâu là nhà của Tử Tiễn, Đế Đô không phải, Lục gia cũng không phải, nơi có cô, mới là nhà.”

Lần tình cờ gặp gỡ trên đầu đường Đề Đô năm ấy đã là pháo hoa sáng chói nhất cả đời này của Lục Tử Tiễn, anh từng trải qua tình hận sân dục, yêu mà không có được, năm ấy 27 tuổi anh tuy lặng lẽ lùi khỏi cuộc đời này, nhưng trọn đời anh đã viên mãn.

Tình thâm không thọ, Lục Tư Tước là thế, Lục Tử Tiễn cũng vậy.

Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán về tới hoàng thất Hoa Tây, Lục Hàn Đình rất nhanh đã ngã xuống, với thân thể anh trước mắt, bồi Hạ Tịch Quán đi đoạn đường này đã đến cực hạn lớn nhất của anh.

Bác sĩ đeo mặt nạ dưỡng khí cho Lục Hàn Đình, viền mắt Hạ Tịch Quán đỏ bừng đứng ở bên giường, cô nhìn Lục Hàn Đình chật vật hít thở, mỗi một lần hít ra thở vào đều phủ lên trên mặt nạ dưỡng khí một tầng sương trắng.

Hạ Tịch Quán cầm tay Lục Hàn Đình, nước mắt mơ hồ viền mắt, song một chữ cũng không nói được.

; Lục Hàn Đình biêt trong lòng cô cực kỳ bi ai, cô vẫn mặc đồ đen như cũ, bên tai cắm một đóa hoa trắng nhỏ, mới từ trước mộ Lục Tử Tiễn trở về, hai tay của cô rất lạnh, lạnh không chút nhiệt độ.

“Quán… Quán…” Anh cật lực gọi tên cô.

Hạ Tịch Quán gật đầu, dùng sức gật đầu: “Dạ… Lục tiên sinh, em ở đây…”

Lục Hàn Đình chậm rãi giơ tay lên, muốn thay cô lau nước mắt.

Nhưng bây giờ anh một chút khí lực cũng không có, bàn tay đến giữa không trung, liền rơi xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom