• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (71 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2031-2034

Chương 2031:



Cô cũng đã từng đã dùng thử rất nhiều cách, thê nhưng vân không thê thành công tháo chiếc nhẫn cưới này xuống.



Hiện tại, trong giây phút cô giơ tay lên, nhẫn cưới lại tự động rơi xuống.



Diệp Linh giật mình mù mịt nhìn một chút ngón tay trống không của mình, sau đó nhìn về phía chiếc nhẫn cưới trên mặt đất.



Nhẫn cưới lặng lặng nằm ở nơi đó, rạng rỡ tỏa sáng.



Diệp Linh đi tới, cúi người, vươn tay nhặt.



Một giây kế tiếp, ngón tay cô khựng lại, cả người cứng đờ.



Bởi vì cô thấy trong vách nhẫn cưới được người khắc vài chữ cái rât nhỏ, chữ cái quá nhỏ, thế cho nên cô trước đây cũng không phát giác.



Hiện tại cô đã nhìn thấy rõ ràng, J–L.



Cố Dạ Cần yêu Diệp Linh.



Mấy chữ này được khắc xiêu xiêu vẹo vẹo, chắc là Cố Dạ Cần tự tay khắc lên, tình yêu sâu đậm bị mai táng giữa những ân oán của thế hệ trước, anh dùng cách khắc ghi trên chiếc nhẫn cưới này, biến tình yêu thành vĩnh hằng.



Cố Dạ Cần yêu Diệp Linh.



Đây là lần đầu tiên anh nói yêu với cô, anh nói anh yêu cô.



Ngón tay Diệp Linh cuộn lại, sau đó nhặt chiếc nhẫn cưới này đặt trong lòng bàn tay, cô rốt cuộc đã biết, cô yêu anh.



Cố Dạ Cần đang nấu ăn, ngay lúc anh đang bận rộn đột nhiên có hai bàn tay nhỏ bé từ phía sau ôm lấy, ôm lấy vòng hông to lớn của anh.



Cố Dạ Cần cứng đờ, bởi vì anh không cần quay đầu lại cũng biết phía sau là Diệp Linh.



Diệp Linh dùng sức ôm anh.



Sau khi Diệp Minh gặp chuyện không may, anh cùng của cô mỗi một ngày đều là lo lắng, anh cho tới bây giờ không dám nghĩ đên cô còn có thê chủ động tới ôm anh.



Lúc này phía sau truyền đến tiếng nói mềm mại của Diệp Linh: “Đầu bếp Có, anh đang làm món ngon nào thế?”



Cố Dạ Cẩn quay đầu, chỉ thấy Diệp Linh ngẳắng khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay, mặt mày cong cong nhìn anh.



Cô cười với anh.



Cố Dạ Cần giật mình, không biết nên phản ứng thế nào.



“Đầu bếp Cố, anh bận đến váng đầu à.”



Diệp Linh giơ tay lên quan tâm sờ sờ trán của anh.



Cố Dạ Cần thực sự được yêu thương mà kinh sợ, anh nhanh chóng băt được tay Diệp Linh “Linh Linh, em khỏe rồi?”



Diệp Linh ngoẹo đầu nhỏ, nghi hoặc nhìn anh: “Cái gì mà em khỏe rồi, lẽ nào em không khỏe sao?”



Trong lồng ngực to lớn của Cố Dạ Cẩn xông tới một hồi vui mừng, anh cảm thấy Diệp Linh thật sự đã khỏe rồi.



Thời gian sẽ từ từ làm nhạt bi thương, cô còn có anh, còn có bé con trong bụng.
Chương 2032:



“Linh Linh, chỗ anh em…” Cố Dạ Cẩn muốn nói chuyện về Diệp Minh với Diệp Linh.



“Anh em?” Diệp Linh nhanh chóng kéo lại ống tay áo Cố Dạ Cẩn: “Có phải đã có anh trai em hay không, sau khi biến angz mât từ hơn mười năm trước anh trai em liền không có tin tức, mặc dù mọi người đều nói anh trai em đã chết, nhưng em tin tưởng anh em vẫn chưa chết!”



Trái tim Cố Dạ Cần rơi lộp bộp, cô đang nói cái gì?



Cô dường như đột nhiên quên mắt mọi chuyện gần đây xảy ra về Diệp Minh.



“Linh Linh, em biết.. Tiêu Thành không?” Cố Dạ Cần dò xét hỏi.



“Tiêu Thành? Em không biết, anh ta là ai vậy?” Diệp Linh lắc đầu.



Trái tim Cố Dạ Cần trong nháy mắt rơi vào đáy cốc, cô thực sự đã quên mất Tiêu Thành.



Tiêu Thành là anh trai của cô, sao cô lại có thể quên được Tiêu Thành chứ?



Bây giờ Diệp Linh có cái gì rất không đúng.



“Em đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.”



Cố Dạ Cần bồi Diệp Linh ăn bữa tối, sau khi ăn xong hai người lên lầu, Diệp Linh đi tắm.



Cố Dạ Cần lấy điện thoại ra, bắm số Hạ Tịch Quán.



Rất nhanh bên kia liền tiếp thông, giọng Hạ Tịch Quán truyền tới: “Alo, Cố tổng, có phải Linh Linh lại xảy ra chuyện gì hay không?”



Cố Dạ Cẩn nhấp môi mỏng một cái: “Linh Linh quên mắt chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, quên mất Tiêu Thành, cô ấy hình như mắt trí nhớ rôi.



Hạ Tịch Quán khựng lại.



Cố Dạ Cần nhìn cửa phòng tắm đóng chặt: “Có thể đoạn ký ức về Tiêu Thành đối với cô ấy thực sự quá thống khổ, cô ấy lựa chọn quên đi, kỳ thực chuyện này cũng tốt…”



Cố Dạ Cần nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp mềm mại của cô trong phòng bếp, còn có mặt cong mày cười, nếu như quên cũng tốt, cô có thể vui vẻ.



“Cô tông,” Hạ Tịch Quán cắt đứt lời Cô Dạ Cần: “Như vậy không tốt, tâm bệnh của Linh Linh bắt đầu trở nên ác liệt, cậu ấy hiện tại rất không tốt.”



Ngón tay cầm điện thoại của Cố Dạ Cần đột nhiên siết chặt, mi tâm chau lại: “Tâm bệnh? Tâm bệnh cái gì?”



Hạ Tịch Quán vẫn không nói gì, lúc này cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Diệp Linh tắm xong đi ra.



“Em tắm xong rồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm tối thôi! Em còn chưa ăn tối.”



Diệp Linh nói.



Cố Dạ Cần nhìn Diệp Linh, đôi con ngươi đen mạnh mẽ co rụt, đột nhiên biến sắc, vừa rồi bọn họ mới ăn cơm xong, nhưng Diệp Linh đã quên rôi.



Cô không phải chỉ quên chuyện của Tiêu Thành, cô đã bắt đầu quên đi rất nhiều chuyện.



“Có tổng,” Lúc này giọng Hạ Tịch Quán truyền đến: “Linh Linh đã bắt đầu suy yếu trí nhớ rồi, căn bệnh đáng sợ này vẫn còn sẽ nặng hơn, lấy tốc độ hủy diệt kịch liệt chuyển biến xấu, ngày mai mang Linh Linh tới nơi này.”



Hạ Tịch Quán cúp điện thoại.



Trong con ngươi Cố Dạ Cần hàm chứa mưa rền gió dữ, anh hoảng sợ nhìn Diệp Linh thời khắc này, anh không biết cô có tâm bệnh.



“Cố Dạ Cần, anh làm sao vậy?” E rằng đã nhận ra tâm trạng anh biên hóa, Diệp Linh vươn tay e dè kéo lại ống tay áo anh.
Chương 2033:

Cố Dạ Cần giơ tay lên xoa xoa mái tóc dài của Diệp Linh: “Đừng sợ, anh không sao, em không phải muốn ăn cơm tối sao, anh nấu chút mỳ ăn với em nhé?”

“Dạ.”

Cố Dạ Cần xuống bếp lần nữa, nấu một tô mì cho Diệp Linh.

Trong ngọn đèn vàng của phòng ăn, Diệp Linh ăn một miếng mì, Cố Dạ Cần thấp giọng hỏi cô: “Ngon không?”

“Ngon.”

Cố Dạ Cẩn mở miệng: “Đút anh, anh cũng muốn ăn.”

Diệp Linh liền đút anh một ngụm, thế nhưng sau khi đút, trong tô cô cũng chỉ thừa lại một chút.

“Anh ăn hết mì của em rồi.” Diệp Linh chau mày, không vui.

Cố Dạ Cẩn không muốn để cô ăn nhiều, cô vừa ăn xong cơm tối, dễ đầy bụng.

“Giận à?” Cô Dạ Cân tiên tới hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ đang tức giận của cô.

“Em không có tức giận!” Diệp Linh trong miệng nói không tức giận, thế nhưng trên mặt đều viết em rất tức giận đó nhai Cố Dạ Cần cười ôm cô vào trong ngực mình: “Đừng tức giận mà, anh chỉ ăn của em một miếng mà thôi, về sau phạt anh một năm 365 ngày mỗi ngày đều nấu mì cho em, có được không?”

Người này… thật đúng là biết dỗ ngon dỗ ngọt Diệp Linh nắm quả đắm nhỏ nện cho anh vài cái, cuôi cùng ôm hông anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhìn anh: “Vậy về sau không cho phép anh cướp đồ ăn của em nữa.”

Cố Dạ Cần trực tiếp hôn lên môi cô.

Cố Dạ Cần không mang Diệp Linh đến chỗ Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán gọi điện thoại tới anh đều từ chối không tiếp.

Hiện tại anh đã không đến công ty, mỗi ngày ở cùng Diệp Linh, anh cho rằng Diệp Linh sẽ trong sự bầu bạn của mình, ngày qua ngày rồi cũng sẽ tốt hơn.

Thế nhưng rất đáng tiếc, Diệp Linh bắt đâu quên ởi rât nhiêu thứ.

Tỷ như cô sẽ quên mình vừa tưới hoa, cô sẽ quên để lại chìa khóa trong phòng mà không lấy, dần dần, trước mặt cô xuất hiện rất nhiều khuôn mặt xa lạ, ngày hôm qua Hoa tỷ tới, cô thậm chí ngay cả Hoa tỷ cũng không nhớ.

Bản thân cô không phát hiện được mình đang bắt đầu quên chuyện, quên người, nhưng nhìn vẻ mặt thâm trầm và nghiêm nghị của Cố Dạ Cần, cô đại khái đoán được mình đang bị bệnh.

Tối hôm đó, trong biệt thự.

Cố Dạ Cần ở phòng bếp chuẩn bị bữa cơm, anh gọi cô: “Linh Linh, cầm chén đũa chuẩn bị ăn thôi.”

“Ah, dạ.” Cô ngoan ngoãn câm hai cặp chén đũa để lên bàn.

Lúc này Cố Dạ Cần đi ra, trong tay anh bưng canh gà.

Diệp Linh tiến tới ngửi một cái, nhanh chóng mặt giãn ra vui cười: “Thơm quá à”

Đầu nhỏ của cô được xoa xoa, người đàn ông lấn tới hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Thơm à? Thơm thì ăn nhiều một chút.”

“Dạ.” Diệp Linh dùng sức gật đầu: “Để em đi lấy chén đũa.”

Cô vui sướng bước vào phòng bếp.

Lúc câm chén đũa trong tay đi ra cô mới phát hiện trên bàn cơm đã bày xong hai bộ chén đũa, vừa rồi cô đã lấy, cô lập tức giật mình tại chỗ, gương mặt mù mịịt.
Chương 2034:



Trên mặt Cố Dạ Cẩn không có quá nhiều cảm xúc, ngũ quan góc cạnh rõ ràng dưới ánh đèn chiếu rọi xuống vô cùng nhu hòa. Áo sơ mi mỏng xanh biển nhạt, quần tây đen, nổi bật lên dáng người tựa tùng tựa lan, đứng ở bên cạnh bàn, anh thu dọn chén đũa, sau đó đi đến phòng bếp: “Ăn cơm thôi.”



Diệp Linh giật mình, quay người lại ôm lấy người đàn ông đã bước chân vào phòng bếp.



Người đàn ông dừng bước, một tay cầm chén đũa, tay kia để trống sờ lên đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô, anh dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”



Diệp Linh dán đầu nhỏ sau tắm lưng rộng của anh, chu đôi môi hồng: “Cố Dạ Cần, em cũng sẽ quên anh đi sao?”



Cố Dạ Cần khựng lại, giọng nói thấp thuần êm tai không chút phập phồng nào, anh cười: “Quên cũng không sao, anh nhớ kỹ em là được rồi.”



Diệp Linh nhắm mắt lại, trong lòng không nói ra được bi thương, cô sẽ dễ dàng quên đi anh, người đi trước thì rất thanh thản, kẻ bị lưu lại mới là đau khổ nhất.



Anh không nói gì, Diệp Linh cảm giác mình trái tim xuất hiện một khe nứt, cái khe này lan đến sâu trong nội của cô.



“Ngày mai mang em đến bệnh viện kiểm tra một chút đii Em muốn gặp Quán Quán rồi.”



Sau khoảng thời gian im lặng dài, cô nghe được giọng anh: “Ừm.”



Trong bệnh viện.



Các hạng mục kết quả kiểm tra của Diệp Linh đã ra, y tá đưa đơn kết quả cho Cô Dạ Cần.



Cô Dạ Cân nhìn thoáng qua tờ đơn trong tay y tá, nhưng không nhận.



Hộ sĩ an ủi cười nói: “Cố tiên sinh, đừng lo quá, cơ thể vợ ngài rất khỏe mạnh, bé con cũng rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.”



Lúc này Diệp Linh đang ngồi trên ghế dài ở hành lang, cô chớp đôi mắt ươn ướt nhìn lại, hết sức ngoan mềm.



Cố Dạ Cần đưa tay nhận tờ đơn.



Chăm chú lật xem, cơ thể Diệp Linh thật sự không có vấn đề, thế nhưng khuôn mặt đẹp trai của anh đã dần dần nghiêm túc, không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất.



Từ trong túi quân lây điện thoại ra, anh gọi điện thoại cho Hạ Tịch Quán.



Trong tay Hạ Tịch Quán còn có một tờ đơn chưa đưa ra.



Điện thoại rất nhanh đã thông, là giọng Hạ Tịch Quán: “Alo, Cố tổng.”



Tay trái Cố Dạ Cần đút trong túi quần, sờ soạng vài cái, muốn tìm thuốc lá cùng bật lửa, lúc anh phiền não liền thích hút vài điều.



Nhưng không sờ đến, anh mới nhớ tới anh đã sớm cai thuốc rồi, Diệp Linh đang mang thai, anh sao có thể hút thuốc?



“Alo,” Cố Dạ Cần phát động môi mỏng, thanh tuyên băng trắc, anh đên cái tuôi này rồi, vẫn có thể lấy sự kiềm chế bình tĩnh làm kiêu ngạo: “Đã có tờ kết quả cuối cùng của Linh Linh chưa?”



“Rồi, đang ở trong tay tôi, kết quả là giống tôi đã nói, bệnh tâm lý của Linh Linh đã bạo phát.”



“Cô ấy tại sao có thể có bệnh tâm lý, là bởi vì anh trai của cô ấy sao?”



“Không phải, tâm bệnh của Linh Linh không phải hiện tại mới có, mà đã có từ thật lâu về trước.”



“Cái gì?” Cố Dạ Cần chau mi tâm tuấn mỹ.



Hạ Tịch Quán chậm rãi nói: “Tâm bệnh Linh Linh từ năm 18 tuổi kia đã có, Cố tông, anh thông minh như vậy, chắc có thể nghĩ ra… tâm bệnh của Linh Linh là bởi vì… anh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom