• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (56 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2003-2006

Chương 2003:



“Đi vệ sinh, chúng mày có muốn đi theo không?” Tiêu Thành đạp mông một thủ hạ, sau đó hai tay đút trong túi quần, đi vào phòng vệ sinh nam.



Diệp Linh đi theo, bốn phía không có ai, cô đầy ra cửa phòng vệ sinh nam, cũng tiến vào.



Trong phòng vệ sinh nam, Tiêu Thành nửa dựa trên đài rửa mặt, thấy em gái tới, anh nhướng đôi mắt đào hoa kia, mở rộng hai cánh tay: “Em gái, nào, để anh trai ôm một cái.”



Viền mắt trắng nõn của Diệp Linh nhanh chóng đỏ lên, liên xông đên nhào vào trong lòng Tiêu Thành: “Anh trai, em rất nhớ anh.”



Tiêu Thành dùng sức ôm lấy Diệp Linh, bàn tay xoa xoa mái tóc quăn của cô: “Em gái, anh trai cũng rất nhớ em, anh trai đến muộn rồi.”



Diệp Linh lắc đầu, trong đôi mắt đẹp đã dâng lên hơi nước, cô biết mấy năm nay anh trai nhất định tìm được đường sống trong chỗ chết, lại sống dưới lưỡi dao mũi kiếm: “Chỉ cần anh còn sống là được, em đã từng một lần nghĩ đến anh đã chết.”



Mi tâm anh tuấn của Tiêu Thành sâu hơn vài phần, cặp mắt đào hoa cũng dính vào vài phần u nhiên lạnh lẽo, song anh cũng không có nói gì thêm, mà là cảnh giác nhìn thoáng qua ngoài cửa: “Em gái, vé máy bay nhận được chưa, hai ngày sau đi cùng anh, anh mang em rời khỏi nơi này.”



Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, chậm rãi buông lỏng Tiêu Thành ra.



Tiêu Thành nhìn cô: “Em gái, em không muốn đi với anh? Là bởi vì đứa con kia của Cố gia… Cế Dạ Cẩn?”



Mấy năm nay Tiêu Thành mặc dù không trở lại, thế nhưng anh vẫn luôn nghe nói tin tức về Diệp Linh, nghe nói cô được Cố gia nhận nuôi, Cố Dạ Cần cưng chiều cô đã nổi tiếng khắp Tứ Cửu Thành.



Sau đó cô và Cố Dạ Cần lại xảy ra rất nhiều chuyện, rối loạn, dây dưa không ngớt.



Tiêu Thành liền nhớ lại rất nhiều năm trước ở ngoài cửa Diệp gia nhìn thấy người thiếu niên kia, Cố Dạ Cần thời thiếu niên.



“Anh trai, đúng vậy, em không thể cùng anh rời khỏi nơi này, em muốn ở lại, em muốn ở cùng Cố Dạ Cần.”



“Em yêu Cố Dạ Cần rồi?”



Diệp Linh gật đầu: “Dạ, yêu, vẫn luôn yêu.”



“Vậy cậu ta yêu em không?”



Cái này…



Diệp Linh ngắng đầu nhìn về phía Tiêu Thành.



Tiêu Thành nhanh chóng nhíu mày: “Em không xác định? Cậu ta cho tới bây giờ chưa nói yêu với em?”



Diệp Linh trong lòng không xác định, bởi vì cô và Cố Dạ Cần đã có một khởi đầu sai lầm, anh vẫn tưởng là Diệp gia hại Cố gia, mười năm cưng chiều song chỉ là dụ dỗ để cô yêu anh, sau đó phá hủy cô.



Thế nhưng, nếu như nói anh không yêu cô, cô cũng không tin.



Thấy em gái mình do dự như vậy, Tiêu Thành cất giọng: “Hai ngày sau theo anh đi, nếu như cậu ta yêu em, cậu ta nhất định sẽ tìm được anh, cũng sẽ fìm được em.”



Diệp Linh biết trong lòng anh trai đối với Cố gia có ngăn cách sâu đậm, làm trưởng tử Diệp gia, anh trai sẽ không tha thứ Cố gia, điểm này cô cũng thế, nhưng… Cố gia có Cố Dạ Cẩn…



“Em à, bố mẹ cũng không ở nữa, anh trưởng như bố, nên việc chung thân đại sự của em anh trai nhất định phải vì em kiểm định, hòn ngọc quý trên tay Diệp gia chúng ta tuyệt không có thê ngây ngây ngốc ngốc để thằng nhóc Cố gia kia chiếm tiện nghi, hai ngày sau đi với anh, trước đó chúng ta đừng gặp mặt, tránh mang đến phiền toái cho em.” Nói rồi Tiêu Thành buông lỏng ra Diệp Linh, chuẩn bị rời đi.



“Anh trai.” Diệp Linh đột nhiên gọi Tiêu Thành lại.
Chương 2004:

Tiêu Thành quay đầu nhìn về phía Diệp Linh.

“Anh trai, em đã mang thai, em có đứa con của Cố Dạ Cẩn.” Diệp Linh chậm rãi nói.

Tiêu Thành biến sắc, ánh mắt rơi trên vùng bụng bằng phẳng của Diệp Linh.

Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyên đên tiếng động, giọng Tiêu Tứ truyền đến: “Thành gia của chúng mày đâu? Thành gia chúng mày nói đi toilet sao đi lâu như vậy, sẽ không phải là hẹn hò mỹ nhân gì đó chứ! Tao vào xem.”

Nói rồi Tiêu Tứ tay liền đặt tay trêm chốt cửa, cửa phòng vệ sinh ở giây kế tiếp sẽ mở ra.

Diệp Linh trong nháy mắt nín thở, cô thật sự không ngờ Tiêu Tứ sẽ tìm tới.

Nếu để cho Tiêu Tứ thấy cô và anh trai ở cùng nhau, vậy thân phận Diệp Minh của anh trai chẳng máy chốc sẽ lộ ra.

Anh trai không phải một mình, anh trai là ánh sáng mà người khác ngưỡng vọng.

Diệp Linh vô cùng tự trách, lúc này cô quá bắt cần, anh trai đã là con nuôi của Tiêu gia, trước có Tiêu lão gia tử nghi ky thăm dò, sau có Tiêu Tứ quái gở ép sát, mỗi một bước của anh trai không thể đi nhầm, thế nhưng lần này cô vì ở cạnh Cố Dạ Cần mà mạo hiểm gặp mặt anh trai, nếu như anh trai có chuyện gì, tội cô thực sự là đáng chết vạn lần.

Ngay lúc đầu Diệp Linh hoảng loạn, Tiêu Thành vươn tay, đặt trên vai cô.

Diệp Linh ngắng đầu nhìn về phía Tiêu Thành.

Tiêu Thành nhẹ giọng nói: “Không sao, đừng sợ, trốn ở bên trong, đợt lát nữa xảy ra chuyện gì cũng đừng đi ra, chỉ là một Tiêu Tứ, anh còn không đề vào mắt.”

Giải quyết một Tiêu Tứ, rất dễ dàng, thế nhưng, sẽ chọc đến rất nhiều phiền phức.

Song, không còn lựa chọn nữa, thân phận của anh không thể lộ, một khi lộ, Diệp Linh là người chịu nguy hiểm nhất.

Nhìn thần sắc ung dung lạnh lùng của anh trai, Diệp Linh chỉ có thể đè xuống hốt hoảng trong lòng, loại tình huống này cô không giúp được gì, bảo vệ tốt mình mới sẽ không kéo chân anh trai, cho nên Diệp Linh nghe lời núp vào.

Thấy Diệp Linh núp xong, Tiêu Thành hai tay đút trong túi quần, đi tới cạnh cửa.

Bên ngoài Tiêu Tứ cũng đang chuân bị mở cửa.

Một giây kế tiếp, bên tai liền truyền đến tiếng kinh hô của thủ hạ: “Có người nhảy lầu chạy trốn, bắt được rồi! Chúng em bắt được ả rồi!”

Tiêu Tứ nghe thấy liền buông lỏng chốt cửa ra, xoay người chạy: “Mau đi cùng taol”

Mười phút trước.

Tiêu Thành rời khỏi phòng bệnh, Tô Tiểu Đường ngồi ở trong phòng bệnh đọc sách.

Rất nhanh, dưới lầu truyền đến âm thanh không bình thường, Tô Tiểu Đường để sách trong tay xuống sau đó đứng dậy, cô đi tới phía trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, Tiêu Tứ tới, hơn nữa mang theo rất nhiều thủ hạ.

“Chúng mày bao vây nơi đây hết cho tao, ngày hôm nay một con con ruồi cũng không cho bay ra ngoài, hiểu chưa?” Tiêu Tứ chỉ huy nói.

“Chúng mày đi theo tao.” Tiêu Tứ mang theo vài tâm phúc đi thẳng lên trên lầu.

Trên gương mặt trứng ngỗng nho nhỏ của Tô Tiểu Đường không có biểu cảm nào, nhìn hết sức trong trẻo lạnh lùng, cô mở cửa phòng bệnh ra, hỏi bảo vệ cạnh cửa: “Tiêu Thành đi chưa?”

Bảo vệ đối với Tô Tiểu Đường có chút cung kính: “Tô tiểu thư, Thành gia vẫn chưa đi, đến phòng vệ sinh rồi.”
Chương 2005:



Đến phòng vệ sinh…



Tô Tiểu Đường nhìn thời gian một chút, từ lúc Tiêu Thành rời đi đến bây giờ, đã khá lâu.



Lúc này Hạ Tịch Quán mới từ trong phòng bệnh Diệp Linh đi ra, không thấy Diệp Linh đâu, Hạ Tịch Quán không yên lòng hỏi y tá: “Diệp tiểu thư đâu?”



“Vừa rồi Diệp tiểu thư vẫn còn ở bên trong.” Y tá cũng kỳ quái nói.



Tô Tiểu Đường nhìn về phía Hạ Tịch Quán, cô hiểu rồi, Tiêu Thành và Diệp Linh cùng nhau không thấy, suy đoán của cô đều đúng, Diệp Linh là người cũ của Tiêu Thành.



Tiêu Tứ nhất định là nghe được tiếng gió thổi cỏ động, cho nên ngăn chặn đi qua.



Mấy năm nay Tiêu lão gia tử vô cùng nễ trọng Tiêu Thành, trong lòng lại rất sợ hãi Tiêu Thành, một mặt quá khứ của Tiêu Thành đã được tẩy sạch, nhưng vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ, về mặt khác Tiêu Thành quá mạnh mẽ, Tiêu lão gia tử sợ chiếc cánh cứng rắn này sẽ có ngày vút bay, nên lại dùng Tiêu Tứ tới khống chế Tiêu Thành, điểm mấu chốt này nếu như phát sinh chút ngoài ý muốn, đó chính là rút dây động rừng, gió tanh mưa máu một trận.



Tô Tiểu Đường từ nhỏ lớn lên ở bên người bố, đối với mùi máu tươi có một loại khứu giác mẫn cảm tự nhiên.



Shh.



Lúc này Tô Tiểu Đường nhanh chóng giơ tay lên ấn xuống ngực mình một cái.



“Tô tiêu thư, cô sao vậy?” Thủ hạ nhanh chóng khẩn trương hỏi.



Hiện tại Tô Tiểu Đường là tân sủng của Tiêu Thành, rất được sủng ái, những thủ hạ này cũng không dám thờ ơ cô.



“Ngực tôi đau…” Tô Tiểu Đường yếu ớt nói.



“Bác sĩ đâu! Mau gọi bác sĩ đến!” Thủ hạ hô to.



Hạ Tịch Quán đang ở phía trước, cô chạy tới trước tiên, đỡ Tô Tiểu Đường: “Cô sao vậy, mau mau nằm lên giường, tôi làm kiểm tra cho cô.”



Nói rồi Hạ Tịch Quán liền đặt tay lên mạch đập của Tô Tiểu Đường.



Thê nhưng một giây kê tiêp Tô Tiêu Đường liền rút tay mình về, chậm rãi cầm ngược tay Hạ Tịch Quán.



Hạ Tịch Quán kinh ngạc ngước mắt, cô nhìn nửa mặt nghiêng của Tô Tiểu Đường, cô gái 19 tuổi rủ hàng mi nhỏ dài, an tĩnh lại trong trẻo lạnh lùng, cô bé không nhìn cô, chỉ là lấy giọng nói chỉ hai người các cô có thể nghe được nói: “Đã xảy ra chuyện.”



Hạ Tịch Quán trong lòng căng thẳng, với thông tuệ của mình, cô lập tức liền đoán được Diệp Linh đã xảy ra chuyện.



Diệp Linh biến mắt một cách bí ẩn, nhất định đi gặp Tiêu Thành.



Hạ Tịch Quán là người bực nào, trong vòng mấy giây ngắn ngủi đã lợi hại đoán được hết các quan hệ đó được bảy tám phần.



Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn: “Tứ ca tới! Chúng mày mau vây quanh toàn bộ nơi đây, động tác nhanh lên một chút!”



Nhịp tim Hạ Tịch Quán nhanh chóng đập lên “thình thịch”, cô đã dự cảm được sắp sửa xảy ra cái gì, cô xoay người muốn đi.



Thế nhưng Tô Tiểu Đường kéo cô, lúc Hạ Tịch Quán ngoái đầu nhìn lại liền đụng phải đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu kia của Tô Tiểu Đường, cô bé ngước mắt nhìn cô, lại nói một câu: “Trong bệnh viện hêt thảy thông tin về Diệp Linh đều phải xóa đi, đây là chuyện cô nên làm ngay lập tức nhất.”



Hạ Tịch Quán ngắn ra.

Chương 2006:

Lúc này Tô Tiểu Đường nhẹ buông tay, buông lỏng cô ra, xoay người chạy đến chỗ cửa sổ.

Hạ Tịch Quán không biết Tô Tiểu Đường muốn làm cái gì, cô tiến lên hai BƯỨỚG: CÓ. ˆ “Rào rào” một tiếng, Tô Tiểu Đường tự tay kéo ra cửa sổ, hai tay cô chống bệ cửa số, nhanh nhạy nhảy lên, sau đó nhảy xuống, trực tiếp từ lầu ba nhảy xuống.

Trời ạt Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, cô tuyệt đối không ngờ rằng cô gái 19 tuổi này lại ở trước mắt cô, cũng không chào hỏi một câu liên từ lâu ba nhảy xuống.

Hạ Tịch Quán gặp qua rất nhiều người, nhưng lần đầu tiên thấy người như Tô Tiểu Đường, dưới bề ngoài non nớt trong trẻo lạnh lùng của cô bé có sự quả quyết cùng trí tuệ không hợp cái tuổi này.

Lúc này dưới lầu liền truyền đến tiếng huyên náo: “Có người nhảy lầu chạy trốn! Chúng em bắt được ả rồi! Chúng em bắt được ả rồi!”

Lúc này Tiêu Tứ đứng ngoài cửa phòng vệ sinh nam buông tay, hắn bắt một thủ hạ tâm tình kích động hỏi: “Bắt được người rồi?”

“Đúng vậy, Tứ ca, chúng ta bắt được người rôi!”

Tiêu Tứ lúc này đắc ý cười ha ha, con mẹ nó, Tiêu Thành rốt cục lộ ra giấu đầu lòi đuôi, để hắn bắt được sơ hở rồi.

“Mau đi theo tao!” Tiêu Tứ mang theo thủ hạ ầm ầm đi xuống lầu.

Tiêu Thành trong phòng vệ sinh nghe được tiếng bước chân càng lúc càng xa, anh nhấp môi mỏng một cái, không biết Tiêu Tứ sao đột nhiên bỏ đi.

“Anh trai, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này Diệp Linh đi ra.

Diệp Linh trốn bên trong cũng nghe được tiếng tản đi bên ngoài, vừa rồi ột hồi máu tanh gần bùng nỗ cứ như vậy đã tản đi.

“Anh đi ra ngoài nhìn một chút, em gái, anh đi trước nhé, rồi em ra sau.” Tiêu Thành nói.

“Dạ.” Diệp Linh nghe lời gật đầu.

Tiêu Thành đi ra ngoài, lúc này thủ hạ của anh liền vội vã chạy tới: “Thành gia, không xong rồi, Tô tiểu thư cô ấy… cô ấy nhảy lầu chạy trốn!”

Tô Tiểu Đường?

Tiêu Thành nhanh chóng biết được gì đó, anh xoay người, trực tiếp xuống lầu.

Dưới lâu.

Tiêu Tứ mang người tay chạy tới, thế nhưng rất đáng tiếc hắn không thấy được Tiêu Thành, thủ hạ của hắn đang vây quanh một cô gái.

“Mày là ai?” Tiêu Tứ tiến lên hỏi.

Lúc này thủ hạ nhỏ giọng báo cáo: “Tứ ca, đây là tân sủng mà Thành gia kim Ốc tàng kiều, chính là người giấu ở trong phòng bệnh không cho anh xem đó.”

Ah?

Hai mắt Tiêu Tứ sáng ngời, mấy người phụ nữ trước kia của Tiêu Thành hắn đều gặp qua, duy chỉ có ả này được Tiêu Thành rât cưng chiêu, không cho người ta xem, kỳ thực lòng hắn đã sớm ngứa ngáy rồi, không nghĩ tới bây giờ rơi xuống trong lưới hắn.

Tiêu Tứ từ trên cao nhìn xuống Tô Tiểu Đường, cô từ lầu ba nhảy xuống tới, hai chân đã bị thương, có máu tươi từ trong quần áo bệnh nhân chảy ra ngoài.

Bởi vì cô cúi đầu, Tiêu Tứ thấy không rõ mặt cô, song có thể thấy được dáng người gầy yếu nhưng trổ mã trong lớp quần áo bệnh nhân, lộ ra một cảm giác cắm ky.

Tiêu Tứ câu môi, hắn nghe nói Tiêu Thành lần này tìm một tân sủng, thế nhưng hắn cũng không ngờ còn nhỏ như vậy, nhìn như một chưa thành niên, không thể không nói Tiêu Thành thật biêt chơi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom