• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (68 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1964-1966

Chương 1964:



Chỉ tiếc, hiện tại cô không phải.



Phạm Tư Minh đối tốt với cô, anh là người cũng ngay thẳng chân thành, là một chàng trai rất tốt rất chói sáng, tương lai anh cũng nhất định sẽ rất thương yêu bạn gái của mình.



Lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại của Diệp Linh.



Chính là Phạm Tư Minh gọi tới.



Diệp Linh ấn phím nghe: “Alo.”



“Linh Linh, em rời giường chưa, anh đã mua xong điểm tâm em thích ăn nhất rồi, em chờ anh một lát…”



“Phạm Tư Minh,” Diệp Linh trực tiếp cắt ngang giọng nói đang hưng phấn vui mừng của anh ta: “Cảm ơn anh, nhưng điểm tâm em không ăn, em đến bệnh viện thăm Dạ Cần đã.”



Bên kia Phạm Tư Minh hơi ngừng.



Diệp Linh yên lặng cúp điện thoại, cô nhìn hướng Bố Phạm: “Bác Phạm, tôi đi.”



Diệp Linh xoay người rời đi.



Bô Phạm đứng thật lâu ở trước cửa nhìn Diệp Linh đi xa, trên người cô mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, trên chân đạp cao gót giày, tấm lưng nhỏ mềm mại thủy chung thẳng tắp, nhưng rất cô độc, rất nhanh thân ảnh của cô liền biến mất trong làn gió lạnh hiu quạnh.



Trong bệnh viện.



Ôn Lam thất thần ngồi ở hành lang gấp, bác sĩ tới, Ôn Lam kích động nói: “Bác Sĩ, vì sao con tôi còn chưa tỉnh?”



“Cố phu nhân, lần này Cố tổng bị thương rất nặng, vẫn còn đang hôn mê, cân quan sát liên tục…” Bác sĩ giải thích.



“Đủ rồi! Tôi không thích nghe mấy chuyện quỷ dọa người này! Tôi hỏi ông, con tôi… chỗ đó… thế nào rồi, tôi còn có thể ẫm cháu trai hay không?”



“Cái này…”



“Con tôi nhưng là con một mấy đời, nhiệm vụ nối dõi tông đường của Cố gia đều đặt trên người nó, Cố gia chúng tôi không thể đoạn tử tuyệt tôn, bác sĩ, ông phải chữa tốt cho nó, bằng không tôi sẽ không tha cho các ông!” Ôn Lam kích động kéo lại góc áo bác sĩ đe dọa.



Thấy cục diện hơi không khống chế được, thư ký riêng nhanh chóng đi tới: “Phu nhân, nơi này là bệnh viện, bà yên tĩnh trước một chút, chúng tôi đã thông báo Lục tổng, Lục tổng và Lục thái thái đang chạy tới trên đường.”



Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán sắp tới.



Ôn Lam dường như điên rồi, bà ta thất thần lắm bẩm nói: “Đều do Diệp LinhI Đều do con tiện nhân Diệp Linh kia, ả hạ thủ quá độc, tao đã sớm nói A Cần sớm muộn cũng có một ngày sẽ chết ở trên tay Diệp Linh, nhưng A Cần không tin tao Ôn Lam vẫn còn đang chửi bới, lúc này thư ký riêng lên tiếng nói: “Thái thái, Ôn Lam cứng đờ, nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Diệp Linh đứng lặng ở phía trước, trên khuôn mặt lón chừng bàn tay treo một bộ kính râm lón, hơi có mấy phần lãnh diễm cao ngạo tuyệt thế di lập.



Thư ký riêng nhất thời cảm thấy lúng túng: “Thái thái…”



Lúc này Diệp Linh giơ tay lên lấy kính râm xuống, đạp giày cao gót đi tới, đôi con ngươi mềm mị cư từ trên cao nhìn xuống Ôn Lam ngìi trên xe lăn, đôi môi đỏ mọng ôm lấy ý cười ngả ngớn: “Mắng đi, mắng tiếp đi, lời khó nghe độc ác hơn cái này gấp trăm lần tôi đều đã biết, chút ấy tính là gì?”



Ôn Lam không nghĩ tới Diệp Linh còn dám tới, bà ta vặn vẹo nghiến răng: “Diệp Linh, mày con đầu sỏ gây tội, sao còn có mặt mũi mà đến?”



Diệp Linh dừng trước xe đây On Lam, cô cười cười rồi cúi người xuống, hai tay chống trên tay cầm xe đẩy của Ôn Lam, thờ ơ cười nói: “Tôi tới nhìn… bà đó, trước đây tôi còn thực sự không biết nên làm sao để bà đau khổ, sau đó bà nói cho tôi biết cuộc đời này của bà đã không có gì để dựa dẫm vào, còn muốn ôm cháu, ha, rốt cuộc tôi đã hiểu rõ, nếu để cho Cố gia đoạn tử tuyệt tôn, để giấc mộng ôm cháu của Cố phu nhân vỡ tan, vậy chẳng phải bà sẽ đau đến tím ruột bầm gan sao?”
Chương 1965:



Diệp Linh thì thầm, mỗi chữ mỗi câu nói như cười như không, đây quả thực Lam đốt một cây đuốc trong đầu Ôn.



“Diệp Linh, tao đánh chết mày!” Ôn Lam giơ tay tát lên trên mặt Diệp Linh.



Thê nhưng, lân này không tát đên.



Bởi vì, Diệp Linh kịp thời ngồi dậy, tránh ra.



Ôn Lam bởi vì tự dùng sức quá mạnh, lập tức bánh xe ghế ngã xuống, té quy bên chân Diệp Linh.



Ôn Lam không ngờ tới Diệp Linh lại đột nhiên tránh, trong lòng bà ta, Diệp Linh vẫn là đứa ti tiện neo nhờ cố gia, dù cho bà ta biết năm đó chân tướng cũng không sửa đổi được nhận thức những năm này, cho nên bà ta đánh Diệp Linh, Diệp Linh sẽ không nên tránh.



Hiện tại bà ta chật vật té xuống đất, chệnh choạng muốn đứng dậy, lúc này trêm đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười sâu kín: “Cố phu nhân, sao bà đột nhiên lại như vậy… quỳ xuống trước tôi?”



Cái gì?



Ôn Lam cứng đờ, bà ta ngắng đầu, chỉ thấy Diệp Linh đứng ở trước mặt bà ta, đang từ trên cao nhìn bà ta: “Cô phu nhân, tôi sẽ xem cái quỳ này là thay Cố gia hướng Diệp gia chúng tôi sám hối tội lỗi.”



Ôn Lam ngắn ra: “Mày!”



“Thế nhưng,” Đôi mắt kia của Diệp Linh đột nhiên trở lạnh: “Trên tay Cố gia các người dính quá nhiều máu của Diệp gia chúng tôi, tội lỗi chồng chất, cái quỳ này hoàn toàn không đền được tội lỗi của các người, cho nên đừng phí sức nữa, đứng lên đi!”



Ôn Lam đã tức đến toàn thân run rẩy, một búng máu đã dâng lên ngực: “Mày… mày mày mày… Diệp Linh, bất kể như thế nào, mày đều do Cố gia bọn ta nuôi lớn, công ơn nuôi dưỡng mày đều quên rồi sao?”



Diệp Linh thực sự nở nụ cười, cô không biết Ôn Lam đến bây giờ vẫn còn dày mặt nói công ơn nuôi dưỡng với cô, Diệp Linh ngắng đầu, ánh mắt rơi vào cửa phòng bệnh đóng chặt trước mắt, nhẹ giọng nói: “Công ơn nuôi dưỡng…



tôi đã sớm trả cho Cố Dạ Cần rồi, anh ta đã sớm đòi qua trên người tôi rồi.”



Ôn Lam muốn nói chuyện, thế nhưng bị chặn á khẩu không trả lời được, bà ta phát hiện mình một chữ cũng không nói ra được.



Lúc này thư ký riêng tiến lên, nhẹ giọng nói: “Thái thái, cô vào thăm chủ tịch đi!



Người hiện tại chủ tịch muốn gặp nhất chính là cô đó.”



Diệp Linh đứng không hê động: “Ai nói tôi tới bệnh viện là thăm anh ta?”



Thư ký riêng cứng đờ: “Thái thái, ý của cô là?”



“Tôi chỉ là tiện đường tới thăm Cố phu nhân một chút, Cố phu nhân tôi đã gặp xong, vậy tôi đi đây.” Diệp Linh xoay người rời đi.



“Thái thái!” Thư ký riêng chắn kinh rồi: “Thái thái, cô thật sự muốn làm tuyệt tình như vậy sao, đã đến còn không vào, chủ tịch biết hẳn sẽ tổn thương lắm?”



Sắc mặt Diệp Linh rất nhạt, nhạt đến bất kỳ ai cũng nhìn không thấu trong lòng cô suy nghĩ cái gì: “Nói cho anh ta biệt, tôi ở trên tủ giường trong phòng ngủ để cho anh ta một vật, bảo anh ta tỉnh thì tự đến nhìn.”



Nói xong, Diệp Linh rời đi.



Lúc này phía trước hành lang xuất hiện một bóng người, là Cố lão gia tử.



Cố lão gia tử xuất hiện.



Sắc mặt Có lão gia tử rất xấu, cả người ẩn trong bóng đêm có vẻ phá lệ âm trầm, đôi mắt đục ngầu như bò cạp chăm chú dán vào trên người Diệp Linh.
Chương 1966:



Diệp Linh không ngừng bước chân, cô thản nhiên đón nhận ánh mắt Cố lão gia tử, sau đó giơ tay lên, khinh miệt mà khiêu khích cho Cố lão gia tử một ngón tay cái, lại chậm rãi hạ ngược ngón tay cái xuống.



Bóng lưng Diệp Linh rất nhanh biến mắt trong tầm mắt mọi người.



Diệp Linh đi, Cố lão gia tử và Ôn Lam đi tới hành lang, lúc này thủ hạ thấp giọng nói: “Lão gia tử, Diệp Linh đã lái xe rời đi, mấy ngày nay chúng tôi đều theo dõi cô ta, nhưng cô ta ở Phạm gia đóng cửa không ra, chúng tôi căn bản cũng không có cơ hội hạ thủ, hiện tại cô ta lái xe đến đồn cảnh sát, phần chứng cứ Phạm gia cho cô ta kia đang ở trên tay cô ta.”



Mắt Cố lão gia tử lộ hung quang: “Vậy còn chờ gì, để Diệp Linh nửa đường xảy ra tai nạn hắn rât đơn giản mài!”



“Vâng, lão gia tử.” Thủ hạ nhanh chóng đi làm.



Ôn Lam khiếp sợ nhìn Cố lão gia tử: “Lão gia tử, ông là… muốn tạo tai nạn xe… giết Diệp Linh sao?”



Ôn Lam tuy chanh chua, thế nhưng trên tay bà ta không nhiễm máu, bây giờ nghe kế hoạch Có lão gia tử muốn giết Diệp Linh, bà ta kinh hãi.



“Không sai, ngày hôm nay thời cơ đến đúng lúc, ta muốn làm cho Diệp Linh và phần chứng cứ kia toàn bộ đều biến mắt trong tai nạn xe, giống như… bố mẹ ả năm đó.” Cố lão gia tử cười âm lạnh.



Con ngươi Ôn Lam co rụt lại: “Lão gia tử, ý của ông là… tai nạn xe năm đó của bố mẹ Diệp Linh cũng là… ông bày kế?”



“Đúng, kỳ thực Diệp Thanh Đề không cần chết, thế nhưng anh ta quá thông minh, anh ta đã phát hiện chúng ta tay chân không sạch sẽ, phát hiện chúng ta đang âm thầm thao túng thị trường chứng khoán, vì tương lai Cố gia, ta không thể làm gì khác hơn là bày ra trận tai nạn xe kia.”



Ôn Lam lập tức liền quên mắt hô hấp, tay chân bà ta run rấy: “Lão gia tử, có phải các người… điên rồi hay không, đây là mưu sát, giết người là phạm pháp, phải ngồi tù đó!”



“Câm miệng!” Cố lão gia tử quát lớn Ôn Lam.



Ôn Lam sợ đến co rụt lại.



“Đừng quên, cô cũng là người Cố gia, chúng ta ngồi trên một cái thuyền!” Có lão gia tử uy hiếp nói.



Ôn Lam không dám nói thêm nữa.



Diệp Linh lái xe rời đi, hỗ sơ được niêm phong đã bị cô đặt ở chỗ cạnh tài xé.



Phía trước đi đến ngã ba, Diệp Linh đạp chân ga, tăng tốc đi tới.



Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, là Phạm Tư Minh gọi điện hoại tới.



Diệp Linh ấn phím nhận, giọng điệu Phạm Tư Minh lo lắng khẩn trương nhanh chóng truyền tới: “Linh Linh, em có phải đã đem cái hồ sơ kia đi rồi không, không đúng, anh biết rồi, mấy ngày nay anh thả tin tức giả ra ngoài kỳ hực là để làm cho Có lão đầu tập trung hỏa ở trên người em đúng hay không, em bây giờ còn đi bệnh viện, đơn giản à đi vào miệng cọp cho Cố lão đầu cơ hội xuông tay với eml”



“Linh Linh, em đừng làm bậy, em bây giờ ở đâu thì đứng yên ở đó, anh đang ở trên đường, anh sẽ đi tìm em ngay.”



Tiếng nói lo lắng của Phạm Tư Minh không ngừng truyền đến, Diệp Linh ngắng đầu, cô đã xuyên thấu qua kính chắn gió phía trước thấy được một chiếc xe buýt đột nhiên xông ra, hướng về phía cô.



Diệp Linh nhéch lên đôi môi đỏ mọng, cô chậm rãi giơ tay lên, buông lỏng tay lái, sau đó nhẹ giọng nói: “Phạm Tư Minh, anh rất tốt, quên em đi!”



Két.



Một tiếng vang thật lớn, xe tải lớn trực tiêp va vào xe cô.



Diệp Linh cảm thấy đau quá, máu cuồn cuộn nơi lồng ngực, toàn thân như tan rã.



Hai lỗ tai ầm vang, không biết tròng trành bao lâu, thân thể của cô từ chiếc xe phế nát rơi ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom