• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (53 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1947-1950

Chương 1947:



Ăn một cái bế môn canh Cố Dạ Cẩn: .



Cô đây là khơi hỏa rồi muốn chạy?



Cố Dạ Cần hai tay chống thắt lưng, đầu lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, lần này là cô chủ động khơi hỏa trước, cô biết rõ thể chất lang tính của anh, không thể cho một chút ngon ngọt.



Đến tháng còn chủ động trêu anh, nhất định là nghiêm phạt anh mài Trong phòng ngủ chính.



Diệp Linh biết anh vẫn còn ở bên ngoài, hàng mi như lông vũ thõng xuống, ý cười trên mặt cô từng tắc từng tấc lạnh xuống.



Cô vươn tay, khóa trái cửa phòng.



Cố Dạ Cần đứng ở ngoài cửa một hài, sau đó đến thư phòng, anh có một đống văn kiện cần xử lý.



Gần đây anh một đường hai điểm, trở về lại sớm, đa số thời gian đều ở nhà làm việc.



Kỳ thực, anh còn rât muôn dời văn kiện đến trong phòng ngủ chính, để cô nằm trên đùi, anh phê duyệt văn kiện, luôn cảm thấy đó mới là cuộc sống vợ chồng hạnh phúc.



1947-1-cung-chieu-vo-nho-troi-ban.jpg




Lúc này vang lên tiếng đập cửa, ngoài cửa truyền đến tiếng Tiểu Lan: “Tiên sinh, cà phê của anh pha xong rồi.”



“Vào.”



Tiểu Lan đây cửa đi vào, ả liếc mắt liền thấy được người đàn ông ngồi trên ghế làm việc, làn khói lượn lờ mơ hồ gương mặt anh tuần, thấy không rõ thần sắc anh, song mơ hồ có thể thấy được đôi mi tâm nhíu chặt sau làn khói thuốc.



Anh hút thuốc rất gấp gáp, ngọn lửa đỏ thăm không ngừng rơi xuống, ngón tay rõ ràng khớp xương kẹp điếu thuốc trong gạt tàn gõ gõ, vị đàn ông quá nặng.



Tiểu Lan đỏ mặt, ä bưng cà phê đi tới: “Tiên sinh, cà phê của anh.”



Cố Dạ Cần không ngắng đầu, chỉ là lãnh đạm mâp máy đôi môi mỏng: “Đê đó, đi ra ngoài.”



Tiểu Lan bị kiềm hãm, ả sẽ không đi đâu, hiện tại là một cơ hội tốt mà.



“Tiên sinh, em thấy anh mệt mỏi, không bằng, em đấm lưng xoa vai cho anhI Em có học qua cái này.” Tiểu Lan vươn tay.



Cố Dạ Cẩn nhẹ nhàng phát động mí mắt, liếc mắt nhìn Tiểu Lan, thanh tuyến anh trầm thấp bạc bẽo: “Không hiểu quy củ? Ai cho cô lá gan chạm vào tôi?”



Tay Tiểu Lan cứng đờ.



Cố Dạ Cần hút thuốc nhàn nhạt quan sát cô: “Có cô gái tốt nào không có việc gì lại đi học đâm lưng xoa vai, mẹ tôi đã kiểm tra sức khoẻ cho cô chưa, cô không bản, không có bệnh à!2”



“..” Tiểu Lan trắng bệch mặt, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Cố Dạ Cần.
CHương 1948:



Ä là chờ mong đầy cõi lòng tiến vào, muốn trổ hết tài năng ra, nhưng rất rõ ràng như này đối với Cố Dạ Cần mà nói là mỹ nhân không có đất dụng võ, anh nhục nhã lại quá mạnh mẽ đột ngột, Tiểu Lan chỉ cảm thấy mình bị tát mặt nhiều lần liên tiếp.



Tiểu Lan đều sợ ngây người.



Cố Dạ Cần chậm rãi phun làn khói ra, góc mặt nghiêng bị dát lên một tầng màu sắc trang nhã: “Cô biết tại sao tôi muốn mang cô về không?”



“Bởi vì… bởi vì… phu nhân…” Tiêu Lan khó khăn nói.



“Cô đã biết là vì phu nhân, vậy cô nghĩ nên giải quyết chuyện sinh con này?”



Nói rồi Cố Dạ Cẩn thừa dịp gõ tàn thuốc, lại nhàn nhạt nhìn ả một cái.



Tiểu Lan vẫn cảm thấy Cố Dạ Cần đã xem ả thành không khí, bởi vì anh không nhìn ả, đây quả thực là vũ nhục người.



Tiểu Lan đã sớm thề ở trong lòng đã, sớm muộn cũng có một ngày phải làm ánh mắt Cố Dạ Cần rơi trên người mình, làm anh nhìn ả.



Hiện tại tâm nguyện đã thành sự thật, anh đã liêc đên ả mây, thê nhưng, ánh mắt của anh lạnh băng lại khinh thường, giống như là nhìn rác rưởi bên chân mình.



Tiểu Lan kéo vạt áo trên người: “Tiên sinh, em… em… em đương nhiên là nghe phu nhân, muốn sinh con trai cho ngài…”



“Ha.” Cố Dạ Cần đột nhiên cúi đầu cười một tiếng.



Tiểu Lan lúc này im phắt, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ đỏ bừng lên, thực sự không biết mình nói sai chỗ nào chọc anh cười.



Ở trước mặt người đàn ông có tiền tài, có quyền thế, có địa vị này, Tiểu Lan vừa lo lắng vừa tự ti.



“Cô thật đúng là ngây thơ? Cô sẽ không thực sự tưởng rằng tôi muốn cô sinh đấy chứ!?”



“Tiên sinh…”



“Tôi cũng không dám muốn cô sinh con, nếu như sinh con gái, giống với cô chỉ thích đắm lưng xoa vai cho đàn ông, tôi sợ tôi sẽ nhịn không được đánh chết nó.”



Cố Dạ Cẩn lười biếng tựa lưng vào ghé, tiếp tục nói: “Con người cô không thông minh lắm, vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, nhưng cô còn như nghe không hiểu, vậy hiện tại tôi nói cho cô biết, nghe cho rõ, tôi chỉ nói một lần, tôi thích cô gái tốt, con của tôi cũng chỉ có thể cô gái tốt sinh ra, cô không xứng, hiểu không?”



Diệp Linh chính là cô gái tốt.



Hòn ngọc quý trên tay Diệp gia trâm anh, đắm trong ánh dương, người như anh chỉ thích những thứ tốt đẹp, luôn sẽ bị người tốt đẹp hấp dẫn.



Thân thê Tiêu Lan đã bắt đâu phát run, cả nơm nớp lo sợ đứng bên người Cố Dạ Cần, nghe anh từng lần từng lần nhục nhã mình.



Những lời nhục nhã này, là ả tự tìm.



“Vậy vấn đề tới rồi, chỗ mẹ tôi phải giải quyết như thế nào đây?” Cố Dạ Cần ngoẹo đầu suy nghĩ một chút: “Con nhất định phải sinh…”



Hai mắt Tiểu Lan đột nhiên sáng ngời, ả lại có hi vọng.



Vừa rồi người đàn ông một mực nói không muốn ả sinh con dĩ nhiên đột nhiên đổi lời, muốn ả sinh con, đây quả thực là thiên đại kinh hỉ.



“Tiên sinh…”



“Đương nhiên, đứa bé này khẳng định không phải của tôi, tôi đã bảo thư ký tìm một người đàn ông…” Cố Dạ Cần không nói, cặp con ngươi đen thanh bần mà u trầm nhàn nhạt liếc qua ả.
Chương 1949:



Đầu Tiểu Lan trực tiếp “ong” một cái, ả cảm giác mình lại từ thiên đường bị đánh vào địa ngục, anh đang nói cái gì?



Anh để ả sinh con người đàn ông khác?



Không muốn.



Ä mới không muốn!



Ä chỉ có thể sinh Cố gia tiểu thái tử!



Ä mới không muôn sinh con cho người đàn ông ti tiện nghèo khó, ả muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý, muốn mẫu bằng tử quý.



“Tiên sinh, không thể, nếu như chuyện này bị phu nhân biết thì…”



“Cô sẽ nói cho phu nhân sao, hả?” Cố Dạ Cần sâu kín hỏi ngược một câu.



Tiểu Lan trực tiếp im bặt, ả cảm thấy người đàn ông trước mắt này thực sự là ma quỷ, đến chuyện động trời như vậy anh cũng làm ra được.



Tiểu Lan thực sự sợ hãi rồi, răng ả đập vào nhau.



“Tôi đã nói xong, đi ra ngoài đi, vê sau giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, nếu như cô để cho vợ tôi cảm thấy nhức mắt, mẹ tôi chắc cũng không để ý thay người, dù sao, gà mái biết đẻ trứng đâu đâu cũng có.”



Tiểu Lan há miệng, muốn nói gì, thế nhưng ả một chữ cũng không nói ra được, một thân chờ mong mà đến, một thân mồ hôi lạnh mà đi, ả chạy trối chết rời đi.



Nhưng, lúc đi tới cửa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói u trầm của người đàn ông: “Cô ở bỏ thêm cái gì Vào trong canh của tôi?”



Tiêu Lan dừng bước chân lại, ả quay đầu nhìn Cố Dạ Cần.



Cố Dạ Cần dập tắt nửa đoạn thuốc lá ở tại trong gạt tàn, anh như có điều suy nghĩ lắc đầu: “Cảm giác này không đúng, canh tôi nhất định bị động tay chân, nói, cô bỏ thêm cái gì?”



Cố Dạ Cần hiểu rất rõ biến hóa của thân thể của mình, hiện tại cổ họng anh giống như lăn qua than lửa, cả người nhiệt huyết sôi trào.



Đuôi mắt hẹp dài nhiễm màu đỏ tươi, anh ngước mắt, vừa âm trầm vừa ngoan lệ nhìn về phía Tiểu Lan.



Gặp phải ánh mắt như vậy, Tiểu Lan sợ đến muốn quỳ sụp xuống: “Tiên… tiên sinh, cái này không liên quan gì đên tôi, đây là phu nhân phân phó, tôi chỉ là làm theo, phu nhân quá muốn ôm cháu, cho nên… cho nên bỏ thêm một chút thuốc trong canh ngài…”



Ánh mắt Cố Dạ Cần trầm xuống, mấy giây sau anh đứng dậy, rời thư phòng, thẳng đến phòng ngủ chính…



Cố Dạ Cần đi tới cửa phòng ngủ chính, giơ tay lên liền gõ cửa: “Linh Linh! Linh Linh, mở cửal”



Bên trong không có tiếng động.



Không ai đáp lại anh.



Khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cẩn một tấm đã âm trầm như nước, đuôi mắt đã nhuộm tia máu đỏ đáng sợ, thủ đoạn bẩn thỉu kia không phải anh chưa chơi qua, thế nhưng vẫn chưa có ai dám chơi trên người anh.



Hiện tại anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng, trong máu xương dường như có con trùng nhỏ đang bò, khó chịu, quá khó chịu.



Anh chỉ có một ý niệm trong đâu, anh muốn gặp Diệp LinhI Ngón tay rõ ràng khớp xương ở trên ván cửa đánh ra âm thanh vừa sắc bén lại có tiết tấu, anh khàn khàn nói: “Linh Linh, anh biết em ở bên trong, mở cửa nhanh, anh muốn gặp em, NGAY, LẬP, TỨC!
Chương 1950:



Bên trong vẫn không có tiếng động.



Cố Dạ Cần đợi một hồi, sau đó bàn tay to đặt trên chốt cửa, anh muốn trực tiếp mở cửa.



Rất nhanh anh liền phát hiện, cửa phòng đã khóa trái.



Cô Dạ Cân là một người đàn ông cơ trí bực nào, anh đã nhận ra cái gì, Diệp Linh sớm không khóa cửa muộn không khóa cửa, nhưng ở lúc này khóa cửa, trừ phi…



“Qua đây!” Lúc này hộ vệ áo lôi Tiểu Lan qua đây, trực tiếp ném vào trên thảm.



Tiểu Lan đã biết họa lớn, ả quỳ xuống trên thảm cầu tha, còn vươn tay kéo lại ống quần tây của Cố Dạ Cẩn: “Tiên sinh, ngài… ngài tha cho tôi đi, đây thật sự là chủ ý của phu nhân, không liên quan gì tới tôi mà…”



Cố Dạ Cần rủ mí mắt tuần mỹ nhìn Tiểu Lan: “Thái thái có phải đã biết chuyện cô bỏ thuốc hay không?”



Tiêu Lan gật đâu giã tỏi: “Đúng vậy, vừa rồi ở trong phòng khách dưới lầu lúc thái thái đang uống nước cũng đã biết, thế nhưng thái thái không nói cho ngài biết…”



Nói rồi Tiểu Lan kinh hãi nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, ả cũng ý thức được cái gì: “Tiên sinh, thái thái có phải không mở cửa cho ngài không, tôi biết rồi, thái thái là cố ý.”



“Thái thái lạnh mắt nhìn anh uống chén canh bị hạ thuốc vào, còn khóa trái cửa, tiên sinh, thái thái thực sự không yêu ngài, cô ta bỏ ngài r… !”



Tiểu Lan vẫn chưa nói hết liền hét thảm một tiếng, bởi vì Cố Dạ Cần nhắc chân, một cước đạp lên ngực ả.



Phụt.



Tiểu Lan ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.



Tiểu Lan vùng vẫy muốn động, thế nhưng thân thể mềm nhũn ngã xuống, ả hai mắt sợ hãi nhìn người đàn ông trước mắt này, mấy năm nay lớp ngụy trang nho nhã lịch sự cũng không rửa sạch hắc ám âm lệ trong cốt nhục anh, anh làm người ta kinh sợ.



“Lôi xuống, tôi không muốn nhìn thấy ả nữa!” Cố Dạ Cần lạnh lùng nói.



“Vâng.” Hộ vệ áo đen nhanh chóng tha Tiểu Lan đi.



Bên tai thanh tịnh, Cô Dạ Cân một tay chống thắt lưng thở dốc, rất nhanh anh câu môi, ha, cười một tiếng, thì ra cô đã sớm biết.



Thảo nào vừa rồi ở trên cầu thang cô trêu chọc anh, cô nhất định cảm thấy anh là một thằng đại ngốc lại buồn cười!!



“Diệp Linh, mở cửa!” Lúc này Cố Dạ Cần cũng lười giơ tay lên gõ cửa, đầu lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, anh như cười như không nói: “Cái cửa rách này không đỡ được anh, nếu như em bây giò chủ động mở cửa, anh sẽ không so đo với em nữa, quên đi chuyện hôm nay!”



Giọng Cố Dạ Cần không lớn, nhưng cũng đủ uy hiễp, tât cả người làm nữ trong biệt thự đi ra, sợ đến không dám thở mạnh một tiếng.



Vị nam chủ nhân này tính khí quá lớn, anh thực sự nỗi giận lên hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.



Bên trong vẫn là không tiếng động.



Diệp Linh không trả lời anh.



Cố Dạ Cần giơ tay lên sờ soạng mái tóc đầu đinh, tệ khí to lớn đã tràn ngập lồng ngực của anh, anh sắp mắt khống chế rồi.



Người phụ nữ bình tĩnh đẩy chồng mình tới trên giường người khác, cô thật đúng là người vợ tốt nhất của Trung Quốc.



Tuy cô đã từng nói đông ý anh và người phụ nữ khác sinh con, còn nói để Tiểu Lan tiến đến hầu hạ, song anh không xem là thật, anh chỉ thấy cô là ghen tị, nói lẫy.



Hiện tại anh đã biết, cô nói thật.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom