• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (58 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1897-1902

Chương 1897:



“Vì sao không nói cho anh? Vì sao không nói cho anh, hả?” Cô Dạ Cân vươn hai bàn tay to dùng sức đè xuống bờ vai oánh nhuận của cô, trên trán nồi lên gân xanh, anh liều mạng đè nén tiếng nói và tâm trạng kế cận mất khống chế của mình.



Trong nhà hết thảy người hầu đều đã nhận ra thiếu gia nhà mình thời khắc này đáng sợ, cũng không dám thở mạnh một tiếng.



Diệp Linh không sợ, đôi mắt câu nhân từ trên mặt của Cố lão gia tử, Ôn Lam cùng Trần Viên Viên xẹt qua, sau đó hờ hững trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần cười nói: “Cố tổng, anh kích động cái gì, em có nói đứa con kia là của anh sao? Cũng có khả năng đứa con kia là của người đàn ông khác.”



Cô lão gia tử và Ôn Lam đang chuân bị phụ họa, lúc này Cố Dạ Cẩn bạo phát ra tiếng gầm nhẹ: “Đừng có con mẹ nó nói lung tung ở đây, đứa con kia là của anh, là chủng của anh!”



Có lão gia tử và Ôn Lam: “…” Những lời này sao nghe như đang mắng bọn họ!



Trần Viên Viên chật vật ngã trên thảm toàn bộ cứng đờ, ả không thể tin lắc đầu, cái gì, đứa con Diệp Linh sảy mắt kia chính là… là của Cố Dạ Cần?



Trần Viên Viên lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được chính mình rốt cuộc đã làm gì chuyện ngu xuần gì!



Có Dạ Cần nắm vai Diệp Linh dùng sức lắc lư vài cái, anh căn răng, quai hàm tuân mỹ đêu ở đây dử tợn hoạt động: “Diệp Linh, vì sao em không nói sớm một chút, trước đây lúc em mang thai vì sao không gọi điện thoại nói cho anh biết?”



“Ah, Diệp Linh, anh thực sự coi thường em, em trở về mấy năm này rõ ràng có rất nhiều cơ hội có thể nói cho anh biết, thế nhưng em không nói chữ nào, hiện tại anh từ trong miệng người khác biết được em từng mang thai, toàn thế giới đều biết, mà anh mẹ kiếp là người biết đến cuối cùng, trong mắt em anh nhất định rất ngu chơi rất vui, đúng không?”



Giọng anh rất lớn, gần như đang gầm thét, như dã thú bạo phát, thanh âm quanh quản ở toàn bộ căn nhà lớm, khiến người ta nghe lạnh run.



Diệp Linh gần đây gầy đi rất nhiều, bị anh lắc lư vài cái như thế giống như là cánh diều đứt dây, lung lay sắp đổ, trên thực tế cô cũng váng đầu, song cô thủy chung ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng vào ánh mắt có thể ăn sống người của Cố Dạ Cần: “Cố tổng, đừng nóng giận, cho dù lúc đó em gọi điện thoại cho anh, anh sẽ xử trí em và con như thế nào, lẽ nào anh muốn em sinh con ra?”



Cái gì?



Có Dạ Cần trực tiếp cứng đờ.



Bên đôi môi đỏ mọng của Diệp Linh treo nụ cười thản nhiên: “Cố tổng, nếu như anh không phải cá vàng thì hẳn còn nhớ chính mình đã từng N lần ở trước mặt tôi nói rằng anh không muốn có con, hơn nữa, nếu như em sinh ra được, anh không sợ ông nội với mẹ anh bị tức chết sao?”



Cố lão gia tử và Ôn Lam đột nhiên bị lôi vào: *…” Bọn họ hiện tại đã bị tức chết rồi!



Sắc mặt Cố Dạ Cần tái xanh, anh mím môi mỏng mân thành đường vòng cung lạnh lẽo đên trăng bệch, ước chừng mấy phút sau, anh mới hộc ra vài chữ khàn khàn: “Xử trí con thế nào là chuyện của anh và eml”



Nói xong anh cầm bàn tay nhỏ lạnh băng mà mềm mại của cô, trực tiếp mang cô rời đỉ.



“A Cần…” Ôn Lam gọi Cố Dạ Cần lại.



Có Dạ Cẩn dừng chân, đôi mắt lạnh đỏ thăm nhìn Ôn Lam và Cố lão gia tử: “Diệp Linh là người phụ nữ của con, con không thích người khác đụng đến người phụ nữ của con, bao gồm cả mấy người, lần này hai người mang cô ấy qua đây bỏ qua, lần sau tốt nhất đừng nên làm lại lần nữa, miễn cho đôi bên đều tan rả không vuil”



Nói xong, Cô Dạ Cân mang theo Diệp Linh rất nhanh biến mắt trong tầm mắt.



Ôn Lam phát cáu đến toàn thân run rầy, vừa rồi Cố Dạ Cần là… cảnh cáo bà ta sao?



Ôn Lam càng ngày càng cảm giác tình cảm mẹ con của mình và Cố Dạ Cẩn phai nhạt, trong mắt anh, Diệp Linh dường như đã vượt quá phân lượng kẻ làm mẹ là bà ta.



Sắc mặt Cố lão gia tử cũng rất không tốt, lão nhìn bóng lưng Diệp Linh, trong đôi mắt đục ngầu chậm rãi tràn ra sát ý hung ác.
Chương 1898:



Cô Dạ Cân lái xe mang Diệp Linh vê biệt thự, hai người một đường cũng không nói chuyện, bầu không khí tĩnh mịch.



Đứa con sảy mắt kia đã đem quan hệ giữa hai người hạ xuống điểm đóng băng.



Diệp Linh tắm nước nóng liền lên giường ngủ, cô biết Cố Dạ Cần còn ở sân thượng, anh từ lúc trở về đã ở đó hút thuốc lá, một điều lại một điều, tham luyến mùi vị nicotin có thể tê dại thần kinh đó.



Không biết qua bao lâu, nơi sân thượng truyền đến động tĩnh, tiếp đó bên giường của cô sụp một khối, anh ngồi xuống, kèm theo mùi thuốc lá một thân.



“Đứa bé là lân sinh nhật kia mà có?”



Anh hỏi.



Diệp Linh rụt vào trong chăn, không mở mắt ra: “Ừm, khi đó en cái gì cũng không hiểu, chỉ có một mình en, cũng không biết mình đã mang thai, chờ lúc em biết đã sảy thai rồi.”



“Con sao lại ất?” Cố Dạ Cẩn vừa hỏi vừa hút thuốc, giữa khói trắng lượn lờ mơ hồ thấy được mi tâm đang chau chặt của anh: “Em tốt nhất ăn ngay nói thật, anh sẽ phái người đi thăm dò, để anh phát hiện em nói dối em chết (9J]E To”



“Ah, em ra nước ngoài, không chỗ dung thân, liền mướn một cái phòng nhỏ, chủ nhà trọ thây em xinh đẹp dễ bắt nạt, buổi tối nọ lén vào phòng em, muốn cưỡng hiếp em. em ra sức phản kháng, bụng đụng phải đầu giường, máu lập tức liền phun mạnh ra…”



Chuyện đã qua rất nhiều năm rồi, Diệp Linh cũng có thể dùng giọng điệu cực kỳ bình thản thuật lại câu chuyện này: “Lúc đó là buổi tối, em một mình nằm ở trên giường, máu nhiều lắm, lập tức đã nhiễm đỏ ga giường, chủ trọ kia đã sợ đến choáng váng, trực tiếp bỏ chạy, em không nhúc nhích được, bụng đau giống như không phải là của mình, máu thấm ướt theo ga giường tí tách nhỏ xuống…”



Giọng Diệp Linh đột nhiên dừng lại.



Cố Dạ Cẩn phun ra một ngụm khói tròng mắt nhìn cô, sắc mặt cô tái nhợt đến gần như trong suốt, đến độ có thể thấy được gân xanh máu đỏ bên trong, cô nhắm mắt lại, hàng mi rung động.



Ngực Cô Dạ Cân thở gâp không ra hơi, như là bị một bàn tay to hung hãn siết lấy, anh chưa từng đau đến như vậy, thực sự quá đau.



“Không muốn nói thì không cần nói.”



Anh khàn khàn nói.



Diệp Linh mở mắt ra, trong mắt cô không có gì cả, không có đau đón, không có nước mắt, nhìn hết sức trống rỗng: “Đêm khuya lại tới, vừa lúc khách trọ cách vách đã trở về, là một bác gái tốt bụng, bác gái thấy cửa tràn máu ra nhanh chóng báo cảnh sát. Vì vậy em được đưa đến bệnh viện, ở trong bệnh viện, bác sĩ nói cho em biết, em sảy thai rồi.”



Diệp Linh đặt bàn tay lạnh nhữ băng trên vùng bụng bằng phẳng của mình: “Khi đó em còn không biết mang thai là cái gì, lúc bé con ở trong bụng em em cũng không biết, lúc em biết con đã không còn.”



Cố Dạ Cẩn nhớ tới đoạn thời gian trước cô nói đau bụng, còn bảo anh xoa xoa bụng cho cô, khi đó anh không hiểu, rất sớm trước đây trong bụng cô đã từng có con của anh, ở nơi anh không biết, cô và con đã từng đau đớn như thế.



Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của cô, anh như nhập ma, cô không biết mấy chuyện sẽ mang thai này, mà anh đã là một người đàn ông trưởng thành, anh cũng biết đến, thế nhưng anh không dùng biện pháp tránh thai, căn bản không nghĩ tới cô mới vừa lớn lên làm một lần liền mang thai, trong bụng có chủng của anh.



Mấy ngày này anh đã đoán được chút gì đó, thế nhưng anh không dám nghĩ tiếp, anh có ở trong bất an không ngừng phủ nhận, không thể như vậy.



Anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến… làm bó.



Nhưng, đứa con đầu tiên của anh đã tới.



Trong bụng của cô đã từng dựng dục qua tiểu sinh mệnh của anh, đó là cốt nhục của anh.



“Có phải bởi vì một lần sảy thai kia, em từ đó vê sau không thê mang thai nữa?” Anh hỏi.



Diệp Linh gật đầu: “Ừm, khi đó em còn quá nhỏ, sảy thai xuất huyết nhiều, cộng thêm phẫu thuật làm sạch tử cung, làm cơ thể em tổn thương rất lớn, bác sĩ nói em về sau cũng không thể mang thai nữa.”
Chương 1899:



Cô không thể mang thai lại là bởi vì anh.



Cố Dạ Cần nhìn khuôn mặt nhỏ của c, đây là cô gái anh đặt trong lòng bàn tay thương yêu bảo vệ ngần chục năm, anh cho tới bây giờ chưa từng nhẫn tâm để cô hứng chịu bắt kỳ gió táp mưa sa nào, thế nhưng, anh cuối cùng vẫn mang cho cô một thân tổn thương.



Lòng bàn tay đau đón, hóa ra là anh thời gian dài không hút thuốc, ngọn lửa đỏ thắm cháy phỏng lòng bàn tay anh.



Cố Dạ Cẩn ném nửa điếu thuốc vào trong gạt tàn, sau đó vươn tay, xoa khuôn mặt nhỏ của cô.



Diệp Linh không tách ra, ngước khuôn mặt nhỏ như tuyết ấp vào bàn tay anh, đôi mắt đen ươn ướt nhìn anh.



Thời gian như là về tới nhiều năm trước đây, cô vẫn là cô gái nhỏ đơn thuần tốt đẹp bên người anh kia.



Có Dạ Cần vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, yêu thích không buông tay da thịt trơn mềm như trứng gà của cô, môi mỏng mấp máy, anh khản đặc nói: “Không sao Linh Linh, chúng ta không cần có con, về sau, chỉ hai người chúng ta.”



Anh nói, về sau, chỉ hai người chúng ta.



Diệp Linh run mi, chôn khuôn mặt nhỏ của mình sâu trong lòng bàn tay anh, cô giống như một con mèo con, không ngừng cọ xát nhiệt độ trong lòng bàn tay chủ nhân, làm nũng mà tham lam yêu thích: “Nhưng, em muốn sinh con.”



Cô nhẹ nói một câu.



Cố Dạ Cần đột nhiên cứng đờ.



“Anh không muốn sinh con, nhưng em muốn, đây là quyền lợi của một người phụ nữ, cũng là lựa chọn của đời người.”



“Quán Quán đã có ba đứa con rồi, lúc Quán Quán mang thai cũng rất khổ cực, cũng rất đau, thế nhưng, cậu ấy dũng cảm mà kiên cường, bởi vì, Lục Hàn Đình chưa từng buông tay cậu ấy, cho cậu ấy toàn bộ tình yêu.”



“Bên cạnh Quán Quán còn có rất nhiều rất nhiều người, Quán Quán có mẹ thương yêu cậu ấy, có người bố cường đại, có bạn bè có con dân có đất nước của mình. Em nhớ đến lúc em mang thai 18 tuổi, không có gì cả, một mình, không ai dạy em cách con gái nên bảo vệ mình, vào mắt đều là đồng tình thương hại cười nhạo còn rất nhiều ánh mắt bất thiện, em còn chưa lớn, lại ngây ngây ngốc ngốc làm mẹ rồi, trong một đêm, tương lai và quá khứ, nửa cuộc đời em, là một giấc mộng dài.”



“Em rất thích con nít, ba bé yêu thiên tài của Quán Quán được người ta yêu thích như thế, em đang suy nghĩ, nếu như là con em sinh, thăng bé cũng sẽ rất đáng yêu, bé trai sẽ là nam tử hán nhỏ, con gái sẽ là áo bông nhỏ, mẹ em là bà mẹ tốt nhất thế giới, về sau, em cũng sẽ giống mẹ, trở thành người mẹ tốt nhất, em sẽ sống rất hạnh phúc.”



“Nhưng, không có gì cả, em đã không thể sinh con, không ai biết, ta có biết bao tiếc nuối.”



Cố Dạ Cần cảm thấy lòng bàn tay thật là nóng thật là nóng, cô khóc, trong lòng bàn tay anh đều là lệ cô rơi xuống.



Trước kia và cho tới bây giờ Cố Dạ Cần chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày như vậy, cô bé anh nuôi lớn này chôn mặt trong lòng bàn tay anh, thành kính phủ phục như con thú nhỏ bị thương kiệt sức, lệ rơi đầy mặt.



Cô Dạ Cân rôt cuộc đã biêt, mây năm nay Diệp Linh chưa từng thay đổ, cô vẫn là cô gái tỏa nắng tốt đẹp kia của Diệp gia trâm anh, trong lòng cô có tình yêu, một mực hướng đến ánh mặt trời ấm áp.



Chỉ là, anh vươn tay, lôi cô vào địa ngục.



Anh đã từng luôn suy nghĩ, Diệp gia nợ anh, nên lấy cô tới trả.



Nhưng bây giờ, lòng bàn tay của anh bị bỏng, đau đến mức anh gần như không chịu nổi, đau đến mức anh muốn rụt tay lại.



“Anh trai.” Lúc này Diệp Linh trong lòng bàn tay nâng mặt lên, nước mặt đong đầy nhìn anh, gọi anh là “anh trai”.



Cố Dạ Cần kinh ngạc quên mắt phản ứng, lúc này Diệp Linh trong làn nước mắt nhếch khóe môi lên, cô nói: “Anh trai, em yêu anh, anh có biết không?”
Chưong 1900:

Năm mới chúc cả nhà nhiều cơ hội mới, an khang thịnh vượng nhé!



Cô nói, anh trai, em yêu anh, anh biết không…



Cố Dạ Cần quên mắt hô hấp, giật mình mù mịt nhìn cô.



“Anh trai, em yêu anh, thực sự rất yêu rất yêu, yêu anh trọn mười năm, nếu như anh hỏi em mơ ước lớn nhất cuộc đời này là cái gì, vậy em nói cho anh biết, gả cho anh, làm Cố thái thái của anh, sinh con cho anh.”



“Thê nhưng, anh nói, danh phận và con cái, không phải là thứ em có thể mơ, nên anh xem, anh đã tự tay hủy đi ước mơ của em.”



“Anh thương yêu em mười năm này, chặn gian khổ cho em, thế nhưng cũng cho em một thân phong sương.”



“Nếu như đây là màn trả thù của anh đối với Diệp gia, vậy chúc mừng anh, anh đã thắng triệt triệt để để, anh dạy em từ yêu đến không yêu, trong lòng thiên sang bách khổng, sớm đã đã không còn dũng khí để yêu nữa.”



“Cố Dạ Cẩn, từ giờ trở đi, em không yêu anh nữa.”



Cố Dạ Cần, em không yêu anh nữa.



Những lời này nổ vang bên tai Cố Dạ Cần, con ngươi anh co rút, giật mình.



Kỳ thực cô yêu anh, anh biết.



Chỉ là, anh không ngờ đến cô lúc này tận miệng nói với anh, không yêu nữa.



Nhiều năm trước, ở cửa Diệp gia thấy được cô mặc chiếc đầm đỏ đắm mình trong ánh dương, cái nhìn kia, liền trở thành một tắc dương quang mà anh ngửa mặt khao khát bắt lấy trong tay.



Cô từng yêu anh.



Hiện tại, cô thu hồi tất cả tình yêu.



Trái tim Cô Dạ Cân như bị xé rách thành hai nửa, nỗi đau to lớn kèm theo kinh hoảng và mê man, anh cuối cùng cũng hiểu trong màn trả thù này, anh đã vứt bỏ cô.



Viền mắt đỏ thắm từ từ trở nên ướt át, Cố Dạ Cần đột nhiên cảm thấy mình như đứa trẻ bị vứt bỏ.



Anh xuất thân từ Cố gia dơ bản đê hèn, cả đời này chưa từng được yêu, sau đó có cô, anh cũng không biết rốt cuộc anh thu dưỡng cô, hay là cô thu dưỡng anh cô độc lưu lạc.



Khoảng thời gian mấy chục năm ấy, cô đỗ lại bên người anh, anh cũng bởi vì cô mà có một mái nhà.



Hiện tại, cô tuyên bô cô không yêu anh nữa, anh như đang gắng sức bắt lấy cát mịn x trong lòng bàn tay, mà từng hạt cát lại lặng lẽ trốn đi.



Anh đột nhiên trở nên thấp thỏm lo âu, anh không biết… anh không có cô sau này làm thế nào sống tiếp?



Cố Dạ Cẩn vươn bàn tay, nhẹ nhàng xoa Xoa mái tóc của cô, anh khép mị, cổ họng cuộn lên xuống, hồi lâu mới nói: “Linh Linh, em yêu hay là không yêy anh, không có bắt kỳ khác biệt nào, bởi vì, về sau em sẽ ở bên cạnh anh bồi bạn anh, không ai có thể tách xa chúng ta.”



Nói rồi Có Dạ Cần đặt môi trên khuôn mặt cô, từng chút một hôn sạch giọt lệ cô: “Linh Linh, chúng ta kết hôn đi!”



Lúc Diệp Linh mở mắt ra Cố Dạ Cần đã đi rồi, tối hôm qua anh hút rất nhiều thuốc, đến tận khuya mới lên giường ôm cô vào trong ngực ngủ.



Tối hôm qua anh ôm cô ôm rất chặt, khiến cô không thở được, lực đạo của anh dường như muốn nhào nặn cô vào trong máu xương anh.



Lúc này tiếng đập cửa vang lên: “Linh Linh! Linh Linh!”



Hoa tỷ tới.



Hoa tỷ tới vội vội vàng vàng, sau khi gõ cửa trực tiêp đi vào: “Linh Linh, tại sao em còn ngủ, mau nhanh nhanh rời giường, bên ngoài đã vỡ tổ rồi.”
Chương 1901:



Diệp Linh bị Hoa tỷ kéo ngồi dậy, cô có chút lười biếng, hai mắt nhập nhèm: “Hoa tỷ, em khó có được nghỉ ngơi một lần, chị để em nghỉ một lát đi.”



“Linh Linh, đến lúc này còn ngủ cái gì mà ngủ, sáng sớm hôm nay tập đoàn Cố thị thanh minh trên Weibo rồi đấy.”



Hoa tỷ đưa điện thoại cho Diệp Linh.



Diệp Linh tròng mắt nhìn thoáng qua, bài thanh minh chính thức của tập đoàn Có thị đã sớm bạo nổ hot search, thanh minh rất đơn giản, nội dung như sau – Đứa con Diệp Linh sảy mắt kia con của chủ tịch Cố Dạ Cần tập đoàn Có thị, kể từ hôm nay, Diệp Linh tạm dừng tất cả công việc, an tâm đợi gả, ngày 15 tháng này, Cố Dạ Cần cùng Diệp Linh đại hôn.



Hiện tại hot search Weibo đã thay mới, Cố Diệp đại hôn, Diệp Linh chuẩn bị thành Cố thái thái, Diệp Linh Cố Dạ Cần, tin tức mang tính oanh tạc này luân phiên đăng lên làm cho hệ thống Weibo bị sụp đổ, lượt chia sẻ và bình luận đã lên đến máy tỷ.



“Linh Linh, ngay vừa mới rồi, Cố tổng tiếp nhận phỏng vấn truyền thông, tự em xem đi.” Hoa tỷ mở một video ra.



Thanh minh của tập đoàn Có thị có thể nói là một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, đẩy tất cả dư luận tới đỉnh phong, lấy thủ đoạn cường thế quen thuộc trước đây của Cố Dạ Cần, anh chắc chăn sẽ rửa sạch hot search mây ngày trước, đè xuống tin tức, thế nhưng lần này anh cũng không làm gì, chỉ là ném ra một bài thanh minh, lần này tất cả ánh đèn truyền thông đều rơi vào trên người anh, sáng sớm đã vây chặt toàn bộ Cố thị rồi.



Trong video, các phóng viên mang theo máy quay đông như kiến, song Cố thị là tập đoàn đứng đầu Hải Thành, an ninh là tuyến giỏi nhất, nhân viên an ninh kéo ra đường cảnh giới, khống chế được các phóng viên, lúc này một chiếc xe limo sang trọng chạy nhanh đến, xông vào tầm mắt mọi người.



Thư ký riêng cung kính kéo ra cửa sau xe, Cố Dạ Cần xuống xe.



Hôm nay Cố Dạ Cần vẫn là một thân tây trang màu đen hợp thể hoàn hảo, trên gương mặt tuấn mỹ như ngọc mang đôi mắt kiếng gọng vàng nhã nhặn, trong khí tràng đạm mạc xa cách lộ ra cảm giác lạnh lùng cắm dục, khiến người ta nhìn muốn thét chói tai.



An ninh đã đi tới, thư ký riêng mở đường, Cố Dạ Cần bước từng bước vững vàng đi vào đại sảnh công ty.



Chỗ anh đi qua, đám phóng viên chen chúc đều rối rít nhường ra một con đường, dường như bị khí tràng cường đại trên người anh uy hiếp.



Rất nhanh đã có ký giả to gan nhịn không được đặt câu hỏi: “Cố tổng, xin hỏi anh và Diệp Linh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Một ký giả khác lúc này đưa mic tới, chen lắn đặt câu hỏi.



“Mọi người đều biết, Diệp Linh là em gái của Cố tổng anh, anh sao lại từng có con với em gái của mình?”



“Cố tổng, anh là thật sự muốn cưới Diệp Linh làm Cố thái thái của anh sao, tin kết hôn là thật sao?”



“Cố tổng, anh và Diệp Linh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”



Đôi giày da đen được cọ sáng của Cố Dạ Cẩn đột nhiên khựng lại, dừng bước, anh xoay người, cặp con ngươi đen thanh bằn kia nhìn về phía màn ảnh.



Hiện trường vốn hỗn loạn trong nháy mắt yên tĩnh lại, Cố Dạ Cẩn nhàn nhạt liếc quanh toàn trường, sau đó nhàn nhạt phát động môi mỏng, anh nói: “Diệp Linh cũng không phải là em gái ruột của tôi, nếu như tôi nói từ ngày đâu tiên đón cô ây trở vê, tôi đã xem cô thành con dâu nuôi từ bé của mình tới nuôi, các người có tin không?”



Các phóng viên: “…”



“Có chút chuyện giấy trắng mực đen các người chỉ sợ là xem không hiểu, không biết là trượt qua









Chương trình giáo dục bắt buộc 9 năm hay có vấn đề về mắt, tôi đây lặp lại lần nữa, con của Diệp Linh là của tôi, Diệp Linh cũng là của tôi, chúng tôi vài ngày nữa sẽ thành hôn, rất nhanh cô ấy sẽ trở thành Cố thái thái của tôi.”



Nói xong, Cố Dạ Cần xoay người, đi nhanh rời đi.

Chương 1902:

Đoạn video này lần nữa bạo nổ, Diệp Linh mở ra top comments, đều là như Vậy.

“Má ơi, Cố tổng như vậy thật sự là quá ngầu đó.”

“Kẻ có tiền đều biết chơi, mọi người tản đi đi, Diệp mỹ nhân đã thành Cố thái thái.”

“Tôi muốn ra sách cho Diệp Linh, tên sách là – siêu sao giải trí tôi đây thành con dâu nuôi từ bé trong lòng bàn tay đại lão, lại xem Diệp Linh là đã rung chuyển vòng giải trí như thế cũng thành công bước vào hào môn, quyển sách này tuyệt đối bạo nổ.”

“.. Tôi đã nhớ lại ra rất nhiều tình tiết trong truyện chủ tịch bá đạo…”

Diệp Linh không lật xuống tiếp, cô để điện thoại xuông.

“Linh Linh, em và Cố tổng đến tột cùngxảy ra chuyện gì vậy, Cố tổng thật sựmuốn… cưới em?” Hoa tỷ không xácđịnh hỏi.

Diệp Linh đạm mạc: “À, tối hôm qua anh ấy hình như đã nói với em, nói chúng ta kết hôn đi! Em không có nghe jO

Hoa tỷ không biết nói gì: “Linh Linh, chị rất muốn chúc mừng ngươi, thế nhưng, chị vẫn luôn thấy em là lạ, em sẽ cùng Cố tổng kết hôn sao?”

Diệp Linh nhìn Hoa tỷ, lắc đầu: “Sẽ không.”

Cô từng hỏi anh, có thể cưới cô hay không, thê nhưng cô cũng không nói, cô muốn gả cho anh.


Được rồi, Hoa tỷ chuẩn bị nhìn, nhìn hai người Diệp Linh và Cố Dạ Cần kia ầm ï thế nào! Dù sao hai nhà Diệp Cố không chết không thôi mà.

“Linh Linh, vậy trước đại hôn em tốt nhất nghỉ ngơi đi, Cố tổng lên tiếng, tạm dừng tất cả công việc của em, Kiếp Phù Duỳ sẽ quay cảnh của người khác trước, tất cả đợi đại hôn sau mới bàn tiếp, sáng nay bài thanh minh của tập đoàn Cố thị vừa ra, tối hôm qua mấy thương hiệu định hủy bỏ hợp đồng với chúng ta đều ngừng lại, thậm chí còn có một vài thương hiệu lật giá cho em, kêu em làm đại ngôn, những thứ này đều giao cho chị, chị sẽ sắp xếp ổn thỏa, không cần em quan tâm.”

Diệp Linh gật đâu: “Hoa tỷ, chị cực khô FOI.

Hoa tỷ đứng dậy, chuẩn bị rời đi, song trước lúc rời đi, Hoa tỷ đột nhiên hỏi một câu: “Linh Linh, ngươi thực sự không yêu Có tổng nữa à?”

Diệp Linh câu một cái môi đỏ mọng: “Từ giây phút em dự định lợi dụng con mình trở đi, em đã không yêu anh ấy nữa rồi.”

Hoa tỷ gật đầu: “Linh Linh, chỉ mong em thực sự không yêu, bằng không, tổn thương anh ta một vạn, em không phải tự tổn thương mình tám ngàn sao?”

Diệp Linh ở trong biệt thự nghỉ ngơi một ngày, phơi chút nắng, tỉa hoa tỉa lá, thời gian ngược lại qua rất an bình thích ý.

Cô biết bên ngoài đã huyên náo nghiêng trời lệch đất rồi, dư luận, Cố gia… Ước đoán đều đang đạp nước nhảy loạn, song những thứ này không có quan hệ gì với cô.

Có đôi khi cô cảm thấy, Cố Dạ Cần vì cô chống đỡ tất cả gian khổ, nhưng anh, cũng là mưa gió cả thành của cô.

Sáu giờ tối, Diệp Linh ngồi trên ghế sa lon phòng khách đang xem phim trên TV, cầm trong tay bịch khoai tây chiên, một miếng tiếp một miếng đặt ở trong miệng, phát ra tiếng nhai răng rắc.

Rât nhanh tiêng nhanh bên ngoài có hai ánh đèn pha sáng ngòi độ qua đây, người làm nữ nhanh chóng kéo ra cổng biệt thự, người đàn ông cao to kèm theo một thân hàn khí xông vào ánh mắt, Cố Dạ Cần đã trở về.

“Tiên sinh, cơm tối đã xong rồi, có muốn ăn cơm hay không?” Người làm nữ cung kính hỏi.

Cố Dạ Cần ở chỗ huyền quan thay giày sau đó đi vào phòng khách, anh liếc mắt liền thấy được Diệp Linh vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim truyền hình, mắt cô dán trên TV, cũng không liếc anh một cái.

Cố Dạ Cần cởi áo khoác ngoài đưa cho người làm nữ: “Diệp tiêu thư ăn chưa?”

“Tiên sinh, ngày hôm nay khẩu vị Diệp tiểu thư đều không tốt lắm, cơm tối còn không ăn, dỗ thế nào cũng lắc đầu, chỉ ăn một chút khoai tây chiên.” Người làm nữ khổ sở nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom