• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Con Nhà Giàu - Trần Lạc Thần (21 Viewers)

  • Chương 331-342

Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 331: ĐÂU ĐÂU CŨNG LÀ TRẦN LẠC THẦN

Dương Ngọc hôm nay vốn dĩ muốn thử.

Bản thân chỉ muốn nói gặp nguy hiểm sống chết, dựa theo sự hiểu biết trước đây đối với Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần chắc chắn sẽ tới.

Sau khi tới, cô ta vừa khóc vừa nháo vừa thắt cổ, anh chắc chắn sẽ không nhẫn tâm khuyên nhủ cô ta.

Như thế, cô ta có cơ hội gương vỡ lại lành với Trần Lạc Thần.

Đừng thấy Dương Ngọc hận Trần Lạc Thần.

Nhưng cũng chỉ là bày kế muốn khiến Trần Lạc Thần hối hận.

Cho dù là ngày hôm đó thật sự túm được Trần Lạc Thần, Dương Ngọc cũng sẽ không để thuộc hạ thật sự đánh anh trọng thương.

Nhiều nhất chỉ châm chọc anh, mùi vị rơi vào trong tay cô ta sẽ như nào.

Tóm lại chỉ là muốn khiến Trần Lạc Thần khó chịu trong lòng thôi.

Bây giờ thì hay rồi, Trần Lạc Thần vậy mà không thèm để ý cô ta.

“Áaaaaa! Tức chết rồi!”

Cho dù nhà họ Long cũng lợi hại, nhưng bản thân Dương Ngọc cũng hiểu, đâu có lợi hại bằng Trần Lạc Thần!

“Chị, em chỉ là nói theo lời của chị, nhưng anh ta vậy mà muốn đi đính hôn với người khác!”

Dương Lộ nói.

“Hừ, chị không tin chị không tin, anh ta sao thật sự đính hôn với Tần Nhã chứ? Chị không tin!”

Dương Ngọc càng khẩn trương rồi, trên thực tế, từ tối qua khi biết được tin tức này, Dương Ngọc rất lo lắng.

Dù sao nhà họ Tần ở Yến Kinh biết rồi, nhà họ Long ở Yến Kinh cũng biết, nhà họ Long biết Dương Ngọc biết nữa chắc chắn cũng không khó.

Choang!

Đem một lọ hoa đập vỡ tan trên đất, Dương Ngọc ngồi trên sô pha không nói chuyện.

Cùng lúc này.

Sân bay Kim Lăng.

“Wow, Kim Lăng thật sự đẹp, so với Cảng Đông nơi đó còn đẹp hơn, ha ha!”

“Phải, lần này thật sự không đến uổng công, đúng rồi Lệ Hàm, cậu với chồng cậu phải dẫn chúng tớ đi chơi, lần này chỉ có mấy ngày nghỉ, chúng tớ ngay cả nhà cũng không có về, muốn theo cậu tới Kim Lăng xem thử, không thể khiến chúng tớ thất vọng!”

Mấy nữ sinh kéo vali đi ra, phấn khích nói chuyện với nhau.

“Đúng rồi Lệ Hàm, cậu từng nói bạn trai của cậu rất lợi hại, nhưng cậu việc gì không kêu anh ta tới đón chúng ta?”

Người bàn tán sôi nổi chính là một nữ sinh đáng yêu với kiểu tóc nấm.

Chủ yếu là dễ thương.

Chính là kiểu gương mặt dễ thương có chút mũm mĩm của trẻ sơ sinh.

Trong 6 nữ sinh, cô ta thuộc kiểu ngây thơ dễ thương nhất rồi.

“Aiya, cậu không nghe Lệ Hàm nói sao, bạn trai của cậu ấy chính là một trai thẳng, đi qua đi lại, đều không biết tạo lãng mạn bất ngờ, hai người ở một chỗ, thật ra trai thẳng cũng không sao, nhưng ít nhất phải thi thoảng tạo chút lãng mạn bất ngờ mới được, nếu không đoạn tình yêu này làm sao ươm mầm, cho nên Lệ Hàm nhà chúng ta đương nhiên muốn tạo một bất ngờ cho Trần Lạc Thần rồi!”

Một nữ sinh với mái tóc dài đến eo cũng cười nói.

“Ồ, tớ hiểu rồi, tớ nhớ khoảng thời gian trước, Trần Lạc Thần đón sinh nhật, Lệ Hàm còn đặc biệt gọi cho Trần Lạc Thần, nói với Trần Lạc Thần mấy ngày nữa có một kỳ nghỉ nhỏ, Lệ Hàm lúc đó nói có thể có chút việc không trở về, kết quả Trần Lạc Thần thì sao, còn nói vậy đợi sau đó sẽ tới thăm Lệ Hàm, tớ cũng say luôn, đã ám chỉ với anh ta có kỳ nghỉ nhỏ, cũng không biết chủ động yêu cầu một chút! Ha ha ha!”

Nữ sinh có gương mặt dễ thương cười lớn nói.

“Đúng thế, lúc đó Lệ Hàm cũng không nhịn được, nói với Trần Lạc Thần, theo tớ, dứt khoát đừng nói với anh ta chuyện có kỳ nghỉ nhỏ, trực tiếp trở về cho anh ta bất ngờ là tốt nhất, nhưng nghĩ cũng phải, trai thẳng như vậy, nếu không dẫn dắt anh ta cho tốt, anh nói không chừng càng thẳng hơn!”

Có nữ sinh cũng nói.

Tô Lệ Hàm nghe bọn họ nói, giống như cái gì đó.

Đâu có nhiều ý tưởng như vậy chứ.

Lúc đầu nói như kia, chỉ là muốn nghe thử Trần Lạc Thần sẽ như thế nào.

Được rồi, cho dù là cái dáng vẻ như mọi khi.

Nhưng Tô Lệ Hàm lại sớm muốn trở về rồi.

Cho Trần Lạc Thần một bất ngờ.

Dù sao Trần Lạc Thần bây giờ, không khác với trước kia rồi.

Bản thân nên làm cô gái sau lưng anh, chắc phải tốn chút tâm tư, để anh bớt tốn tâm tư, đến ươm mầm cho đoạn tình cảm này.

“Tớ thấy Lệ Hàm nói khoác, nói cái gì chồng của cậu ấy ở Kim Lăng rất lợi hại, tớ ở trên mạng tìm dư liệu của Trần Lạc Thần đều không tìm được! Hừ!”

Một nữ sinh khoanh tay khác mở miệng.

Sáu người bọn họ đều đang thực tập ở đài truyền hình Cảng Đông.

Gộp nhóm tới chơi.

Nữ sinh nói chuyện có hơi chua ngoa này, cô ta tên là Ngô Văn Văn.

Vóc dáng sêm sêm với Tô Lệ Hàm.

Tướng mạo ấy, nói thật kém hơn Tô Lệ Hàm một chút.

Bây giờ ở đài truyền hình Cảng Đông, nếu như bình chọn hoa khôi của đài, vậy thì Tô Lệ Hàm chắc chắn sẽ là hoa khôi thứ nhất của đài, cô ta miễn cưỡng xếp thứ hai.

Cộng thêm lại cùng một phòng ngủ, cuộc sống công việc học tập giao lưu rất nhiều.

Nữ sinh mà, khó tránh sẽ nảy sinh một chút đố kỵ nhỏ.

Nói thù hận thì không tới, dù sao chỉ là hạ bệ được bạn xuống, trong lòng vẫn hơi vui.

“Văn Văn, cậu đừng nói như thế, Lệ Hàm sao lại là người như thế được? chỉ nhìn sự si tình của Lệ Hàm với Trần Lạc Thần là biết rồi!”

“Phải đó Văn Văn, cậu xem đài truyền hình của chúng ta, người theo đuổi Lệ Hàm có bao nhiêu, nhưng Lệ Hàm đã làm như nào, rất kiên quyết từ chối bọn họ, trong lòng chỉ nghĩ về trai thẳng Trần Lạc Thần! Chỉ một điểm này, Lệ Hàm thật là tuyệt vời!”

Hai nữ sinh nói.

“Hừ!”

Ngô Văn Văn không nói chuyện nữa.

Quả thật, đây chính là một điểm khác khiến Ngô Văn Văn ghen ghét.

Mọi người cũng đều có thể hiểu, một nữ sinh bản thân ở bên ngoài, cho dù có bạn trai, ám muội trêu đùa với nam sinh khác, cũng là chuyện bình thường.

Ngô Văn Văn với bạn trai của cô ta cũng mỗi người một nơi.

Nhưng có lúc, Ngô Văn Văn đối mặt với một vài cái thính của nam sinh, cũng không từ chối, cũng không chấp nhận, kiểu như giỡn với người ta vậy.

Nhưng Tô Lệ Hàm thì khác, cho dù nam sinh có tiếp cận như nào, Tô Lệ Hàm chỉ một câu: Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi!

Khiến Ngô Văn Văn cảm thấy Tô Lệ Hàm đều có hơi hoàn mỹ rồi!

Hừ!

“Cậu không nói thì không nói, Lệ Hàm, vậy cậu sắp xếp chúng tớ ở đâu?”

Ngô Văn Văn lại nói.

“Phòng của nhà tớ cũng không đủ, như này đi, tớ có ý hay, đến chỗ của Trần Lạc Thần, nhà của anh ấy rất lớn, phòng cũng nhiều!”

Tô Lệ Hàm nói.

“Ha ha ha, tớ thấy cậu là muốn sớm gặp mặt Trần Lạc Thần chứ gì, không trở về nhà mình ngay, muốn đến nhà của Trần Lạc Thần người ta, vậy được, ở khách sạn dù sao không thú vị, chúng ta cùng Lệ Hàm đi tìm Trần Lạc Thần đi!”

Mọi người đề nghị.

Sau đó vui vẻ đi bắt taxi, trực tiếp tới biệt thự Vân Đỉnh.

“Wow! Các cậu mau nhìn kìa, căn căn căn... căn biệt thự xa hoa như này, vậy mà xây dựng ở trên đỉnh núi, hơn nữa giống như ở trên tầng mây, Lệ Hàm Lệ Hàm, đây chính là nhà của Trần Lạc Thần mà cậu nói sao? Chúng ta ở đây sao?”

Tô Mông Mông mặt mày dễ thương lúc này nói.

Vừa rồi ở trên taxi, nghe tài xế nói cái gì mà biệt thự Vân Đỉnh 2400 tỷ.

Mọi người đều đã rất phấn khích rồi, không ngờ sau khi tới, càng khiến người ta kinh ngạc.

Mà Ngô Văn Văn càng mang vẻ mặt ghen ghét.

Thì ra bạn trai của Tô Lệ Hàm, vậy mà là một phú nhị đại trâu bò như vậy.

Tại sao vận may của cô lại tốt như vậy!

“Đi thôi, chúng ta cùng lên!”

Tô Lệ Hàm kéo tay của các chị em, cùng đi tới biệt thự.

Khi đến trước cửa.

Trong lòng Tô Lệ Hàm cũng có hơi kích động, dù sao cũng ba tháng chưa có gặp mặt Trần Lạc Thần, ngộ nhỡ anh nếu ở nhà thì sao.

Ting ting.

Tô Lệ Hàm bản thân có chìa khóa, nhưng vẫn ấn chuông cửa.

Mà khi tiếng bước chân từ bên trong đi tới mở cửa.

Trong lòng Tô Lệ Hàm càng thêm kích động...





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 332: TÂM KẾ CỦA DƯƠNG NGỌC

“Ai vậy?”

Người tới mở cửa là một nữ giúp việc.

Khi nhìn thấy Tô Lệ Hàm, cô ta rõ ràng hơi sững ra, trong lòng nghĩ vậy mà có cô gái xinh đẹp như vậy.

“Cô... cô tìm ai?”

Nữ giúp việc hỏi.

“Trần Lạc Thần ở nhà không? Tôi tìm anh ấy!”

Tô Lệ Hàm mỉm cười.

“Tiểu Hồng, ai vậy?”

Lúc này truyền tới giọng nói bất kiên nhẫn của Dương Ngọc.

“Cô cả, là tới tìm Trần Lạc Thần!”

Nữ giúp việc nói.

“Hả?”

Dương Ngọc đi tới.

Đợi khi cô ta nhìn thấy Tô Lệ Hàm, Dương Ngọc vô cùng ngạc nhiên.

Mà Tô Lệ Hàm nhìn thấy Dương Ngọc, cũng ngạc nhiên.

“Tô Lệ Hàm!”

“Dương Ngọc!”

Hai người gần như cùng lên tiếng.

Là bạn gái trước của Trần Lạc Thần, Tô Lệ Hàm tự nhiên biết cô ta, mà Dương Ngọc sao có thể không biết Tô Lệ Hàm chứ.

Trên thực thế, lý do Dương Ngọc trước đó chắc chắn Trần Lạc Thần sẽ không có gì với Tần Nhã như vậy, nhiều nhất chỉ là tin đồn.

Bởi vì Dương Ngọc biết Trần Lạc Thần có một cô bạn gái.

Hừ, đáng chết, hơn nữa Dương Ngọc còn biết Trần Lạc Thần rất yêu cô, ít nhất lúc đầu rất yêu cô.

Cho nên nghe thấy Trần Lạc Thần đính hôn với Tần Nhã, Dương Ngọc thật sự rất bất ngờ.

Bây giờ thì thấy Trần Lạc Thần với Tô Lệ Hàm đã chia tay rồi, dù sao Dương Ngọc rõ ràng, Trần Lạc Thần không phải là loại người một chân đạp hai thuyền.

Vừa hay tương phản, Trần Lạc Thần là người nghiêm túc với chuyện tình cảm.

Cũng chỉ có như thế, Trần Lạc Thần mới sẽ đi đính hôn với Tần Nhã.

Nhưng, nếu đã chia tay rồi, Tô Lệ Hàm này tới tìm Trần Lạc Thần làm cái gì?

Đậu, lẽ nào giống với suy nghĩ của cô ta, muốn tái hợp với Trần Lạc Thần?

Vậy bản thân há không phải lại nhiều thêm một đối tượng còn mạnh hơn Tần Nhã hay sao.

Dù sao Tô Lệ Hàm lớn lên xinh đẹp như vậy.

Bản thân với hai người bọn họ, một chút sức cạnh tranh cũng không có rồi, trừ có thể lôi chuyện trước đây với Trần Lạc Thần ra, bản thân còn có cái gì chứ?

Không được, phải khiến cô ta rời đi! Lập tức, trong lòng Dương Ngọc đã có tính toán.

“Cô sao lại ở đây?”

Lông mày của Tô Lệ Hàm nhíu lại.

“Tôi đương nhiên ở đây rồi, ha ha, tôi với Trần Lạc Thần đã làm hòa rồi, tôi đã mang thai, ở đây dưỡng thai!”

Dương Ngọc nói.

“Cô nói linh tinh!”

Tô Lệ Hàm bị dọa tới mức mặt mày tái trắng.

Nhưng, nếu là nói linh tinh thì Dương Ngọc sao lại vào được trong nhà của Trần Lạc Thần chứ?

“Tùy cô nói như nào, chúng tôi sắp kết hôn rồi, ngược lại là cô, cô đến tìm anh ấy làm cái gì? Nhân lúc còn sớm từ bỏ ý nghĩ của cô đi!”

Dương Ngọc trợn mắt lườm.

“Lệ Hàm, chuyện này là sao? Cô ta là ai?”

Lúc này, Tô Mông Mông tức không chịu được rồi, trực tiếp nói.

“Cô ta là bạn gái trước của Trần Lạc Thần!”

Nước mắt của Tô Lệ Hàm bỗng rơi xuống.

Khóc rồi nói.

“Fuck, mẹ nó đồ trai đểu này!”

Mọi người lập tức biết có chuyện gì rồi.

“Chúng ta đi Lệ Hàm! Đừng rơi nước mắt cho loại người này thấy!”

Tô Mông Mông trừng mắt với Dương Ngọc, nói.

“Thì ra Trần Lạc Thần luôn lừa cậu, một bên gọi điện cho cậu, liên lạc với cậu, một bên thì sao, đều sắp kết hôn với người ta rồi, nam sinh thật sự không có ai tốt lành!”

Tô Mông Mông lại nói.

Tô Lệ Hàm hít sâu một hơi: “Tớ bây giờ gọi điện cho Trần Lạc Thần, tớ muốn anh ấy chính miệng nói với tớ, đây là chuyện gì!”

Nói xong, Tô Lệ Hàm rút chìa khóa của biệt thự Vân Đỉnh ra, trực tiếp ném trước mặt Dương Ngọc.

Mà Dương Ngọc cũng đơ rồi.

Fuck, nhìn bộ dạng, thế nào giống như Trần Lạc Thần không có chia tay với Tô Lệ Hàm, hai người còn đang trong thời gian yêu đương mặn nồng vậy.

Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì thế?

Trần Lạc Thần thật sự trở thành trai đểu rồi sao?

Mà Tô Lệ Hàm thì sao, gọi mấy cuộc cho Trần Lạc Thần, đều không có ai nghe.

“Anh ấy sao không nghe điện thoại của tớ chứ!”

Tô Lệ Hàm khẩn trương nói: “Trước đây, điện thoại của tớ, anh ấy đều lập tức nghe máy!”

Mà Dương Ngọc cuối cùng cũng chắc chắn rồi, Trần Lạc Thần quả thật một chân đạp hai thuyền, hơn nữa luôn giấu Tô Lệ Hàm.

Ha ha ha!

Trong lòng Dương Ngọc đột nhiên vụt qua một kế.

Thấy lúc này Tô Lệ Hàm đang muốn đi.

Dương Ngọc vội gọi lại: “Lệ Hàm, cô đợi đã!”

“Cô còn muốn làm cái gì?”

Tô Mông Mông lạnh lùng quát.

Dương Ngọc cắn cắn môi, trong mắt ngấn nước: “Lệ Hàm, chúng ta trước đây tuy chưa từng nói chuyện, nhưng tôi biết cô là một cô gái tốt, tôi vừa rồi đối với cô như thế, chỉ là không nhẫn tâm nói với cô sự thật, cô sẽ thất vọng càng lớn.”

“Ha ha, mèo khóc chuột giả vờ đáng thương, không nghe cô ta nói!”

Tô Mông Mông nói.

“Lệ Hàm, cô cảm thấy tôi tốt sao? Phải, tôi bây giờ tuy sống ở biệt thự Vân Đỉnh, Trần Lạc Thần cho tôi rất nhiều vinh hoa phú quý, nhưng anh ta đểu cáng như nào cô biết không, anh ta nói, ngựa không ăn cỏ cũ, cho dù tôi có con của anh ta, anh ta cũng sẽ không ở bên tôi!”

“Hơn nữa Lệ Hàm tôi nói cho cô một bí mật lớn!”

Dương Ngọc nói.

Tô Lệ Hàm hỏi: “Bí mật gì?”

Dương Ngọc đè thấp giọng nói: “Thì ra, Trần Lạc Thần anh ta chính là cậu Trần của Kim Lăng, có rất nhiều tiền, là một đại thần hào siêu cấp! Là tôi đã có con của anh ta anh ta mới nói cho tôi, không biết cô có rõ không?”

Tô Lệ Hàm nhìn Dương Ngọc, có vài phần tin tưởng, lập tức gật đầu.

Phải, Trần Lạc Thần lúc đầu nói thân phận của anh không thể lộ ra.

Bây giờ thì sao, Dương Ngọc đều đã biết rồi, hơn nữa vào biệt thự Vân Đỉnh sống, điều này nói rất rõ vấn đề rồi.

“Đúng rồi, cô có thể tìm được nơi này, cô chắc chắn là biết thân phận của Trần Lạc Thần! Phải, anh ta khác với trước đây rồi, anh ta trở nên rất có tiền, người đàn ông có tiền thì sẽ trở nên xấu xa, bây giờ tôi đã có con của anh ta, chỉ mong anh ta với tôi có thể gương vỡ lại lành, nhưng không thể rồi, bởi vì, anh ta đã lại ở bên cô gái khác rồi!”

Dương Ngọc đã bật khóc.

“Cô gái khác?” Tô Lệ Hàm nói chuyện cũng sắp không có sức rồi.

“Phải, nếu Trần Lạc Thần bằng lòng ở bên cô gái khác, tôi cũng sẽ từ bỏ, nhưng anh ta thì sao, một mặt lừa tôi muốn giữ tôi lại, một mặt lại đi ở bên cô gái khác, hôm nay chính là ngày anh ta đính hôn với cô gái đó! Tôi lại không dám đi ngăn, bởi vì anh ta sẽ đánh tôi!”

Dương Ngọc khóc nói.

Tô Lệ Hàm cảm thấy trời đất tối sầm.

“Anh ấy đính hôn với người khác ở đâu? Tôi đi tìm anh ấy!”

Tô Lệ Hàm lạnh giọng nói.

“Anh ta ở...”

Dương Ngọc nói ra địa điểm đính hôn, vốn dĩ cô ta định đi quậy, nhưng nghĩ lại, nếu cô ta đi quậy, chắc chắn sẽ càng hỏng việc, cho nên cũng từ bỏ ý nghĩ này ở trong phòng ngủ.

Không ngờ Tô Lệ Hàm đột nhiên quay về, đây thật sự quá trùng hợp.

“Có điều cô phải đáp ứng tôi, tuyệt đối đừng nói tôi ra, nếu không anh ta sẽ đánh chết tôi!”

“Tôi biết rồi!”

Nói rồi, Tô Lệ Hàm với các chị em trực tiếp rời đi.

Trên đường, Tô Lệ Hàm đều cảm thấy rất khó tin, cô ta luôn rất tin tưởng Trần Lạc Thần, cảm thấy cô sẽ không nhìn nhầm người.

Đương nhiên sẽ không chỉ dựa vào lời lẽ một phía của Dương Ngọc mà đi hiểu lầm Trần Lạc Thần.

Cho nên, cô muốn đích thân đi xem thử, rốt cuộc những gì Dương Ngọc nói là thật hay giả.

“Hừ, thật là tức cười, còn xem người ta là bảo bối chứ, mỗi ngày đều nhắc bảy tám lần, kết quả thì sao, trong lòng người ta căn bản không có cậu!”

Ngô Văn Văn cười lạnh nói.

“Được rồi Văn Văn, Lệ Hàm bây giờ trong lòng đã đủ loạn rồi, cậu đừng nói nữa có được không?”

Tô Mông Mông nói.

Tài xế lái một lúc, chiếc xe dừng ở cửa của một khách sạn.

“Lệ Hàm, chắc là nơi này rồi!”





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 333: HIỂU LẦM LỚN RỒI

Lại nói tới Trần Lạc Thần, diễn kịch với Tần Nhã cũng diễn hòm hòm rồi.

Còn Tần Nhã, chắc là lừa được ba mẹ của cô ta rồi.

Cho nên lúc này, Trần Lạc Thần tiếp tục diễn nữa cũng khá ngại ngùng, cho nên tìm một cái cớ muốn chuồn.

“Ba mẹ, con đi tiễn anh ấy, ba mẹ cứ ngồi!”

Tần Nhã thân mật khoác tay của Trần Lạc Thần, hai người cùng đi ra ngoài.

Khi đi tới cửa khách sạn.

Trần Lạc Thần nói: “Trả điện thoại cho tôi!”

Vừa rồi, Trần Lạc Thần nói chuyện mà cứ nhìn điện thoại, để thể hiện sự thân mật của hai người, cho nên Tần Nhã cầm điện thoại của Trần Lạc Thần.

Khiến anh không nghịch điện thoại nữa, cùng nói chuyện tử tế với người nhà.

Trần Lạc Thần cũng không nói gì.

Sau đó nữa chính là nói ăn cơm nói chuyện.
Đọc nhanh tại VietWriter
Hòm hòm chỉ có chút chuyện này.

“Anh có giọng điệu gì đấy!”

Tần Nhã khoác tay của Trần Lạc Thần nói, đem điện thoại giao tới tay của Trần Lạc Thần.

“Sao lại khóa máy của tôi rồi?”

Trần Lạc Thần nghẹn lời nói, muốn rút tay ra.

Nhưng Tần Nhã, vẫn sống chết kéo không chịu buông, trên gương mặt là vẻ bướng bỉnh và không nỡ.

Tuy nói sau này không có quan hệ với Trần Lạc Thần, sau này chỉ là làm bạn bè bình thường, nhưng Tần Nhã sao lại cam tâm chứ!

Mà Trần Lạc Thần, cũng không muốn cứ tiếp tục không rõ ràng như vậy!

Cho nên, biểu hiện lúc này cũng khá quyết tuyệt.

“Tôi không buông!”

Tần Nhã nói.

“Trần Lạc Thần!”

Mà lúc này, bên người bỗng vang lên một giọng nói, Trần Lạc Thần ngẩng đầu nhìn, cả người bỗng đờ ra.

“Lệ Hàm? Em... em quay về từ khi nào?’

Trái tim của Trần Lạc Thần lọt vào trong hầm băng.

Nhìn thấy Tô Lệ Hàm, anh đương nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng rồi, chỉ là một màn hiện nay, khiến Trần Lạc Thần vô cùng ngượng ngập.

“Anh đang làm cái gì?”

Tô Lệ Hàm dùng sức siết chặt lòng bàn tay của mình, chỉ hy vọng cảm giác đau đớn này có thể khiến nước mắt đừng rơi xuống vào lúc này.

Mà Tô Mông Mông bọn họ thì sao, giận dữ nhìn Trần Lạc Thần.

Trên đường bọn họ còn khuyên Tô Lệ Hàm, Trần Lạc Thần sẽ không phải người như thế.

Bảo Tô Lệ Hàm cũng nên có lòng tin với Trần Lạc Thần.

Dù sao bình thường khi Trần Lạc Thần với Tô Lệ Hàm gọi điện, các chị em cũng không ít lần nghe trộm, nghe Trần Lạc Thần nói khá là bộc trực.

Căn bản không phải là loại đào hoa lăng nhăng đó.

Nhưng bây giờ thấy rồi, thật sự, ngay cả Tô Mông Mông bọn họ cũng kinh ngạc.

Trần Lạc Thần, vậy mà đểu cáng như này!

“Lệ Hàm, em đừng hiểu lầm!”

Trần Lạc Thần vội thu tay lại.

“Em nghe người khác nói, hôm nay anh sẽ đính hôn với người khác? Có phải là thật không?”

Tô Lệ Hàm hỏi.

“Không phải, em nghe anh giải thích!”

Trần Lạc Thần cũng khẩn trương rồi, nếu bởi vì chuyện nhỏ như này phá hỏng tình cảm giữa anh và Lệ Hàm, vậy Trần Lạc Thần sẽ hối hận đến chết.

“Cô ấy chính là Tô Lệ Hàm sao?”

Mà Tần Nhã thì sao, cũng không biết nói gì.

Phải, Tô Lệ Hàm đến cũng quá đột ngột rồi.

Hơn nữa, Tần Nhã lúc này từ từ đánh giá trên dưới Tô Lệ Hàm.

Thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa khí chất cũng thật tuyệt.

Chẳng trách Trần Lạc Thần sẽ nhớ mãi không quên cô.

Thậm chí trong ánh mắt, nhìn Tô Lệ Hàm có vẻ đố kỵ.

Mà cảm xúc của bên phía Tô Lệ Hàm đã lên rồi.

“Trần Lạc Thần, anh quá khiến em thất vọng rồi, quá khiến em thất vọng rồi! Em không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Nói xong, Tô Lệ Hàm đẩy mạnh Trần Lạc Thần ra.

Sau đó xoay người bịt miệng chạy đi.

“Đồ đểu, thật sự buồn nôn, có tiền thì hay lắm sao!”

Ngay cả Ngô Văn Văn cũng không nhịn được mà mắng giúp Tô Lệ Hàm một câu.

Dù sao đều là nữ sinh, đều có lòng thù địch với trai đểu.

Trần Lạc Thần lo lắng đến tái mặt rồi.

Thậm chí đều không kịp suy nghĩ tại sao Tô Lệ Hàm sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.

Trực tiếp đuổi theo.

Tâm trạng của Tần Nhã rất phức tạp, tức giận không cam tâm mà trực tiếp xoay người đi.

Trần Lạc Thần bắt một chiếc taxi, đi theo tới bên ngoài cửa nhà của Tô Lệ Hàm rồi đứng đó.

Mà bạn bè của Tô Lệ Hàm rõ ràng đều có mặt, lúc này ở trong phòng của Tô Lệ Hàm trên tầng hai.

Tô Mông Mông kéo chút rèm cửa sổ ra, nhìn thấy Trần Lạc Thần đứng ở bên dưới.

“Lệ Hàm, đừng khóc nữa, người này coi như có lương tâm, anh ta đuổi theo tới rồi, bây giờ đang đứng ở dưới nhà cậu!”

Tô Lệ Hàm ở trên giường ôm đầu gối của mình khóc nức nở: “Bảo anh ấy đi đi, tớ không muốn nhìn thấy anh ấy nữa!”

Mấy người chị em nhìn nhau.

Đồng thời tức giận, cũng cảm thấy Tô Lệ Hàm rất đáng thương.

Phải, trong đầu đều nghĩ tới Trần Lạc Thần, trở về lập tức muốn gặp Trần Lạc Thần ngay, kết quả thì sao, lại gặp phải một chuyện như này.

“Hừ, tớ đi xuống tìm anh ta, bảo anh ta nói rõ ràng!”

Tô Mông Mông vội nói, sau đó đi xuống tầng.

“Anh chính là tên đểu cáng Trần Lạc Thần?”

Tô Mông Mông chống eo lạnh lùng nói.

“Là tôi, Lệ Hàm không sao chứ? Chuyện vừa rồi là hiểu lầm!”

Trần Lạc Thần vội nói.

“Hiểu lầm sao? Chúng tôi đều nhìn rõ ràng, cô gái đó khoác tay của anh đi ra, anh còn nói đây là hiểu lầm? Lẽ nào anh đính hôn với người ta là giả?”

Tô Mông Mông nói.

“Cô là đồng nghiệp của Lệ Hàm ở Cảng Đông nhỉ? Chuyện này thật sự là giả, cô có thể giúp tôi khuyên Lệ Hàm, nói với cô ấy được không?

“Tôi mới không thèm khuyên giúp anh, ai biết những gì anh nói là thật hay giả, thủ đoạn của trai đểu như anh, tôi thấy thật sự quá nhiều rồi, ăn trong bát, còn nhòm trong nồi!”

“Tôi mặc kệ anh thật hay giả, anh biết không Trần Lạc Thần, Lệ Hàm đối với anh như nào? Lệ Hàm xinh đẹp như vậy, ở trong đài truyền hình của chúng tôi cũng không phải là không có ai theo đuổi, hơn nữa người theo đuổi cậu ấy có rất nhiều, anh biết Lệ Hàm đối với như nào không?”

“Cậu ấy bởi vì có anh, vô cùng biết đủ, cho nên với những nam sinh đó vô cùng chú ý, hơn nữa đối diện với sự theo đuổi của bọn họ, trực tiếp không khách sáo mà từ chối!”

“Anh cũng biết, hai người ở hai nơi, nếu Lệ Hàm giấu anh ám muội với nam sinh khác, anh cũng không biết, nhưng Lệ Hàm thì sao, căn bản không thèm, đối với những nam sinh đó vô cùng lạnh lùng, bây giờ Lệ Hàm ở đài truyền hình của chúng tôi, một người bạn là nam cũng không có! Anh biết không!”

Tô Mông Mông tức giận nói.

Phải, những lời này cô ta vốn dĩ có thể không nói, nhưng tại sao không nói chứ.

Cô ta thật sự thấy không đáng thay cho Tô Lệ Hàm.

“Tôi biết tôi biết!”

Trần Lạc Thần gật đầu.

Trần Lạc Thần đương nhiên rõ tình cảm của Tô Lệ Hàm đối với anh rồi, nhưng lần này nghe rồi, cùng sự cảm động chính là sự tự trách sâu sắc.

Phải, Lệ Hàm đối với anh mãi như một.

Nhưng anh thì sao, vì giúp bạn bè, có vài chuyện quả thật làm có hơi quá rồi.

Hơn nữa lần sau còn quá đáng hơn lần trước.

Thử hỏi, Tô Lệ Hàm có thể vì anh, một người bạn là nam cũng không có, anh sao không thể vì cô giảm bớt qua lại với một vài nữ sinh chứ.

Nói ngàn vạn lần, sự hổ thẹn trong lòng Trần Lạc Thần là khó tránh, bây giờ chỉ có thể giải thích rõ với Tô Lệ Hàm, để cô tha thứ cho anh.

"Nhưng tôi thật sự là đính hôn giả, nữ sinh đó, là một người bạn của tôi...”

Sau đó, Trần Lạc Thần đem đầu đuôi sự việc nói ra hết.

Tô Mông Mông luôn nhìn chằm chằm vào mắt Trần Lạc Thần, phát hiện anh cũng không có nói dối, lẽ nào những gì anh nói là thật?

“Có điều, còn có một chuyện, tôi xem anh giải thích như nào?”





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 334: TÔ TƯỜNG VI XẢY RA CHUYỆN RỒI

“Cái gì? Anh nói căn nhà đó là anh cho cô gái đó mượn sao?”

Trần Lạc Thần lại nói chuyện của Dương Ngọc với Tô Mông Mông.

Còn Dương Ngọc nói cô ta mang thai đại khái vậy, Trần Lạc Thần không rõ rồi.

Có điều không khó tưởng tượng, Dương Ngọc này chắc chắn không có ngồi yên, món nợ này, sau này rồi tính.

Bây giờ Trần Lạc Thần chỉ không muốn khiến Tô Lệ Hàm hiểu lầm.

“Được rồi được rồi, thấy anh cũng không giống nói dối, tôi đi khuyên Lệ Hàm, anh tốt nhất đừng có nói dối, anh biết không, Lệ Hàm hận nhất người khác lừa cậu ấy trêu đùa cậu ấy!”

Cuộc nói chuyện đơn giản như này, Tô Mông Mông cũng phát hiện rồi, Trần Lạc Thần nhìn trông cũng không giống loại cậu chủ quần là áo lượt không tim không phổi kia.

Cho người ta cảm giác dễ chịu.

Nếu anh thật sự không có làm như thế, Tô Mông Mông đương nhiên cũng bằng lòng giúp anh rồi.

Vì thế Trần Lạc Thần đợi ở dưới lầu.

Tô Mông Mông trở về.

Nhưng không lâu sau lại vội vàng đi ra.

“Ặc, Trần Lạc Thần, tôi không giúp được anh rồi, Lệ Hàm không nghe khuyên, cũng không muốn gặp anh, anh lần này thật sự tổn thương cậu ấy rồi, anh vẫn là về đi...”

Tô Mông Mông nói, nói xong thì đi vào.

Haizzz!

Trong lòng Trần Lạc Thần khá khó chịu.

Không dễ gì thấy Tô Lệ Hàm trở về, mong ngóng đêm ngày kết quả lại trở về đúng lúc này

Vào lúc này.

Điện thoại của Trần Lạc Thần bỗng đổ chuông.

Rút ra xem, là điện thoại của Tô Tường Vi.

“Tường Vi, sao thế?”

Trần Lạc Thần mỉm cười dịu dàng, Trần Lạc Thần ngay từ đầu, chính là xem Tô Tường Vi thành em gái của mình mà đối đãi.

“Cậu Trần, tôi không phải là Tường Vi, tôi là đồng nghiệp của cô ấy Ngụy Lâm, lần trước chúng ta từng gặp rồi!”

Giọng nữ trong điện thoại nói. Nghe giọng nói của cô ta, hình như có chuyện gì đó, khá gấp.

“Tôi nhớ ra rồi! Sao thế?”

Trần Lạc Thần vội hỏi.

“Là Tường Vi, Tường Vi cô ấy xảy ra chuyện rồi, bây giờ đã tới bệnh viện rồi!”

Ngụy Lâm khẩn trương nói.

“Hả?”

Trần Lạc Thần ngạc nhiên.

Lập tức liếc nhìn trên tầng, vốn dĩ muốn gọi Tô Lệ Hàm, nhưng sợ cô nghe rồi lại phiền lòng.

Dù sao bây giờ cô còn rất hận anh, đợi sau khi chắc chắn tình hình của Tường Vi, sẽ tới tìm Tô Lệ Hàm sau.

Cho nên Trần Lạc Thần vừa chạy, vừa hỏi.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô nói rõ ràng!”

Ngụy Lâm nói: “Trưa nay còn khỏe mạnh, kể quả buổi chiều đi lên lớp, Tường Vi đột nhiên nói cơ thể cô ấy không thoải mái, vốn dĩ tôi rót nước ấm cho cô ấy, tưởng cô ấy bị cảm, không ngờ chưa được một lúc, cô ấy vậy mà ngất đi rồi! Tôi tới bệnh viện với cô ấy rồi! Có điều bây giờ Tường Vi đã tỉnh rồi, nhưng rất suy yếu.”

“Sao lại như thế!”

Trần Lạc Thần cũng có hơi lo lắng.

Bắt một chiếc taxi, sau khi hỏi rõ, đến thẳng bệnh viện.

“Mông Mông, đồ đểu đó nói như nào?”

Vừa đi lên, mấy nữ sinh liền hỏi.

“Anh ta không nói như nào cả, có điều nhìn bộ dạng, anh ta muốn đợi Tô Hàm chịu gặp anh ta!”

“Aiya, anh có thể si tình như vậy sao? Tớ không tin!”

Ngô Văn Văn lạnh lùng nói.

Nói xong, đi tới cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra nhìn xuống dưới.

Kết quả vừa hay thấy một màn Trần Lạc Thần bắt taxi.

“Hừ, tớ nói rồi mà, anh ta tuyệt đối không làm được, giờ mới bao lâu chứ, anh ta đã bắt xe đi rồi, Tô Hàm cậu xem!”

Ngô Văn Văn chỉ ra bên ngoài nói.

Tô Lệ Hàm liếc nhìn bên ngoài cửa sổ.

Sau khi nhìn thấy Trần Lạc Thần thật sự đi rồi, Tô Lệ Hàm khẩn trương tới túm lấy ga giường.

Phải, cô quả thật rất giận, tuy nói chuyện này không muốn nghe giải thích.

Nhưng Tô Lệ Hàm đâu có thể thật sự không muốn nghe lời giải thích của anh chứ!

Cho dù không giải thích cũng được, anh nếu đợi ở dưới tầng một lúc, cũng có thể chứng minh trái tim anh dành cho cô không có thay đổi.

Nhưng bây giờ thì sao?

Tô Lệ Hàm nhất thời thấy vô cùng khó chịu ở trong lòng...

Lúc này, Trần Lạc Thần đã đến bệnh viện rồi.

Ở trong phòng bệnh, thấy Tô Tường Vi rất suy yếu, sắc mặt trắng như tờ giấy.

Có điều may mà Tô Tường Vi đã tỉnh lại.

“Như thế nào rồi?”

Trần Lạc Thần đến trước giường bệnh nói.

“Em cũng không biết bị gì, đột nhiên cảm thấy khí huyết của mình giống như rút đi vậy, hai mắt tối sầm rồi ngất đi...”

Tô Tường Vi khẽ nói.

“Vậy bác sĩ nói như nào?”

“Điều lo lắng chính là điều này, mấy bác sĩ thảo luận mấy lần rồi, ngay cả nguyên nhân của bệnh cũng không xác định được, cho nên bây giờ, căn bản không dám tiếp hành chữa trị bước tiếp theo!”

Người nói là Ngụy Lâm.

Tô Tường Vi đỏ hoe mắt, dù sao cô ta cũng có hơi sợ rồi.

Cho dù bình thường có kiên cường như nào, bây giờ gặp phải loại tình huống này, cô ta cũng khó mà đối mặt.

“Tôi biết rồi!”

Trần Lạc Thần gật đầu, lại đau lòng nhìn Tô Tường Vi.

Lúc này, đi ra ngoài gọi điện cho Thiên Long Địa Hổ, muốn cử đội chuyên gia y tế ở căn cứ qua đây!

Thiên Long Địa Hổ tự nhiên không dám chậm trễ, không qua bao lâu.

Người của đội chuyên gia liền tới.

Người bên trong ai ai danh tiếng cũng rất lớn.

Bệnh viện tự nhiên toàn lực phối hợp.

Kiểm tra mất hơn hai tiếng.

Nhóm người này mới đi tới trước mặt Trần Lạc Thần.

Mặt mày chán nản.

“Cậu Trần, triệu chứng này của cô Tô Tường Vi, thật sự là hiếm gặp, ít nhất tôi chưa từng thấy, bất luận sử dụng phương pháp tây y, hay y thuật trung y, đều không thể tìm ra nguyên nhân bệnh của cô Tô Tường Vi.”

Nhóm người này thầm lắc đầu.

“Cái gì? Ngay cả các người cũng không có cách?”

Trần Lạc Thần vừa nghe, cũng rất thất vọng.

“Xin lỗi cậu Trần, có điều nếu có thể, cậu có thể sử dụng đội ngũ y tế trong gia tộc, y thuật của những thành viên đó sẽ hơn chúng tôi!”

Một bác sĩ trung y già cầm đầu náy áy nói.

“Được rồi, tôi biết rồi! Các ông về trước đi!”

Trần Lạc Thần gật đầu.

Bản thân với Tường Vi vốn chính là bạn tốt, huống cho bây giờ, anh còn chưa xác nhận quan hệ với Tường Vi, dù sao đã xem cô ta như em gái mà đối đãi rồi.

Cô ta có chuyện, Trần Lạc Thần sao có thể buông tay không màng chứ!

“Ngụy Lâm, làm phiền cô giúp tôi chăm sóc cho Tường Vi, tôi đi nghĩ cách.”

Trần Lạc Thần nói.

“Tôi biết rồi cậu Trần!”

Sau đó Trần Lạc Thần chuẩn bị trở về khách sạn sắp xếp Lý Chấn Quốc bọn họ.

Kêu Lý Chấn Quốc phụ trách tìm một danh y của gia tộc.

Anh cũng phải gọi điện cho ba nói chuyện này.

Kết quả vừa đi ra khỏi cửa thì nhìn thấy một người ở cửa.

Còn ôm một cái túi vải, nhìn hình thù bên trong là được nhét đồ đạc.

Không phải ai khác, chính là Tần Nhất Phàm ông cụ Tần.

“Cháu trai lớn, cậu đi đâu thế? Không phải nói hôm nay về nhà sao?”

Ông cụ Tần vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần, cười ha ha vui vẻ, ôm cái túi vải đi tới.

Trần Lạc Thần liếc nhìn, ông ta đây là thu dọn hết mọi thứ trong khách sạn của người ta à.

“Bác Tần, tôi bây giờ không có thời gian đưa bác về nhà, tôi có một đống việc đó, như này đi, bác thật sự muốn về, tôi phái người lái xe đưa bác về Thục Xuyên.”

Trần Lạc Thần có hơi không kiên nhẫn nói.

Bây giờ Trần Lạc Thần quả thật lo đến sứt đầu mẻ trán.

Tô Tường Vi nếu đã xảy ra chuyện, anh cho dù đi tìm cô gái đó, trong lòng cũng không yên.

“Không được, cậu nói rồi cậu đích thân chở tôi về nhà.”

Ông cụ Tần gật đầu.

“Được rồi, vậy thì đợi thêm mấy ngày, bạn của tôi xảy ra chuyện tôi, tôi không có tâm tư!”

Trần Lạc Thần nói.

Vừa chuẩn bị đi, bốp một cái.

Vai của Trần Lạc Thần bỗng bị ông cụ Tần ghì lại.

“Hửm? Không khỏe sao? Cháu trai lớn, cậu hôm nay đã gặp ai phải không?”





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 335: BÀN TAY THẦN KỲ CỦA LÃO TẦN

“Làm gì?”

Trần Lạc Thần sửng sốt.

Cũng không biết ông cụ này bị làm sao, nhìn đi, da bọc xương, từng tuổi này rồi.

Nhưng năm ngón tay giống như một cái nĩa sắt, vỗ trên người Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích.

Sao lại mạnh như này?

“Còn làm gì, tôi hỏi cậu đó, hôm nay có phải từng gặp người nào rồi không? Tôi thấy trên người cậu có khí tức có hơi lạ?”

Ông cụ Tần cười he he hỏi.

“Cái gì là khí tức khác thường chứ?”

Trần Lạc Thần nhìn thấy ông cụ thì giật mình, huyễn hoặc khó nắm bắt, đoán chắc là ông ta bệnh đãng trí của ông ta lại tái phát rồi!

“Cổ độc!”

Ông cụ đột nhiên đè thấp giọng nói.

“Người cậu hôm nay tiếp xúc, trên người đã trúng cổ độc! Cho nên sau khi cậu tiếp xúc, trên người có loại khí tức của loại cổ này, tôi có thể cảm nhận được!”

Ông cụ Tần nói.

“Vãi, ông nhìn phim Thái nhiều quá rồi?’

Trần Lạc Thần nghẹn lời nói.

Lúc này nghĩ.

Nhưng suy nghĩ lại, những gì ông cụ Tần nói tuy huyễn hoặc khó hiểu.

Nhưng lại xem tình trạng hiện nay của Tô Tường Vi, một chút nguyên nhân bệnh cũng không tra ra được.

Điều này quả thật nói rõ một vài vấn đề.

Thứ như cổ độc này Trần Lạc Thần từng nghe nói, nói trắng ra tương tự như bệnh D, bệnh J...

Ký sinh ở trong cơ thể con người.

Lúc nghĩ mãi không ra, mà điều ông cụ Tần này nói lại khá chắc chắn, ngộ nhỡ ông ta thật sự có cách thì sao?

Trần Lạc Thần liền nói: “Dù sao tôi bây giờ cũng không tìm được bác sĩ, bác có thể khám?”

“Đương nhiên, tôi cái gì cũng biết, tôi nói rồi, tôi không phải là ăn mày, trước đây tôi khá lợi hại!”

Ông cụ Tần nói.

“Ha ha, vậy sao, trước đây bác lợi hại cỡ nào?”

“Muốn lợi hại cỡ nào thì lợi hại cỡ đó! Không tin cậu để tôi đi thử xem!”

Ông cụ Tần nói.

Nếu không phải bây giờ hết cách, Trần Lạc Thần cũng sẽ không lôi thôi nhiều thời gian như vậy với ông bác này.

Quê của ông cụ Tần nằm ở Tây Nam, nói không chừng ông ấy thật sự biết.

Đang là ôm suy nghĩ này, cho nên Trần Lạc Thần đáp ứng.

Thật sự dẫn ông cụ tới.

Đợi khi Trần Lạc Thần quay lại phòng bệnh lần nữa.

Một trung y già của đội y tế của anh, vẫn ở lại đây chăm sóc.

Lúc này, đang tiến hành châm cứu cho Tô Tường Vi.

Một bên, rất nhiều trung y của bệnh viện, đều đứng ở một bên cung kính học hỏi.

Mà Thiên Long Địa Hổ cũng đều có mặt.

“Lấy hai cây châm rách ra, đâm ở đó, một chút tác dụng cũng không có!”

Trần Lạc Thần dẫn ông cụ Tần đi vào.

Mà ông cụ Tần sau khi liếc nhìn, liền cười lạnh nói,

“Ông là ai? Hồ thần y cũng là người ông có thể nói bừa sao, người đâu, đuổi ra cho tôi!”

Người có chức vụ viện trưởng ở một bên, nghe thấy lời này lập tức không vui rồi.

Hồ thần y thành danh bao nhiêu năm rồi, lúc này có thể tận mắt nhìn thấy y thuật của ông ta, những bậu bối như bọn họ, hoan hỷ còn không kịp.

Há có thể để người khác sỉ nhục.

Mà Hồ thần y lúc này cũng nhíu mày.

Nhưng thấy ông cụ này là người cậu Trần dẫn tới, có tức cũng phải nhịn.

“Nghe ý của ông, ông cũng biết y thuật sao?”

Hồ thần y bật cười một tiếng: “Lớn tuổi như vậy rồi, cậy già lên mặt!”

“Ai cậy già lên mặt, đi sang một bên!”

Ông cụ Tần xua Hồ thần y ra, rút cây châm mà Hồ thần y châm vào cánh tay Tô Tường Vi ra.

“Ông ông ông!”

Hồ thần y tức đến mức mặt mày tái xanh.

“Ông cái gì ông, cái cô ấy trúng là cổ, ông hạ châm bừa bãi, nhìn là tăng tốc độ lưu thông máu rồi, nhưng đây không phải là hành vi khiến cổ độc của cô ấy đang chạy loạn trong cơ thể của cô ấy hay sao?”

Ông cụ Tần nói.

“Tôi hỏi cô, năm 8 tuổi, có phải là có xuất hiện triệu chứng bệnh này, có điều lúc đó chắc chỉ là hoa mắt thôi? Đợi tới năm 12 tuổi, lại xuất hiện một lần, miễn cưỡng coi như là đau đầu hoa mắt, năm 16 tuổi càng lợi hại hơn, đoán chắc đầu đau mắt hoa cộng thêm tay chân đột nhiên mất sức? Bây giờ cô 22 tuổi, không cần nói cũng biết, chắc chắn ngất tại chỗ rồi!”

Ông cụ Tần đột nhiên nhìn sang Tô Tường Vi hỏi.

Tô Tường Vi nằm ở trên giường bệnh rõ ràng rất ngạc nhiên: “Ông sao lại biết?”

Mà Trần Lạc Thần, cũng ngạc nhiên nhìn ông cụ Tần.

Ông cụ Tần này thật sự có bản lĩnh, cái này cũng có thể nhìn ra được?

Nhưng suy nghĩ lại, nhớ lần đầu tiên khi anh gặp ông ta, ông ta không có thông minh như vậy, hơn nữa lúc đó chân đã bị thương, còn là anh đỡ ông ta đi khám.

Có điều lần này, Trần Lạc Thần cũng không tiện hỏi ông cụ Tần rốt cuộc có lai lịch gì.

Có điều nếu ông ta thật sự có thể chữa trị, như thế thì tốt nhất rồi.

“Được, cô là bạn tốt của cháu trai lớn của tôi, tôi chữa cho cô, giúp cô loại bỏ cổ này!”

“Cảm ơn ông cụ!”

Tô Tường Vi cảm ơn nói.

“Không cần cảm ơn, vậy được, mọi người ra ngoài hết đi, tiếp theo đây tôi muốn châm cứu loại bỏ cổ độc, người bình thường khác không thể nhìn!”

Ông cụ Tần nói.

Mọi người đồng loại đưa ánh mắt nhìn sang Trần Lạc Thần.

Cho nên dùng người thì không nghi ngờ, người nghi ngờ thì không dùng.

Nếu Trần Lạc Thần dẫn ông ta tới rồi, tự nhiên cũng tin ông ta.

Thấy ông ta nói có đạo lý.

Trần Lạc Thần liền gật đầu, sau đó mấy người đi ra ngoài.

Hồ thần y tự nhiên sẽ không nói gì, sau khi lắc đầu thở dài, cũng theo đi ra.

“Ông đợi đã!”

Ông cụ Tần gọi Hồ thần y: “Thấy thủ pháp của ông khá điêu luyện, ông ở lại giúp tôi!”

“Tôi giúp ông?” Hồ thần ý khó tin nói.

Tần Nhất Phàm nhìn sang Trần Lạc Thần.

“Cũng được, Hồ thần y ông ở lại đây, tôi cũng yên tâm một chút!”

Trần Lạc Thần nói.

Như thế tương đương có hai lớp bảo vệ rồi.

Sau đó Trần Lạc Thần đi ra ngoài.

Hai anh em Thiên Long Địa Hổ đều khoanh tay trước ngực, mặt mày lạnh lùng nhìn Tần Nhất Phàm.

Ông cụ này giả thần giả quỷ, hai anh em đều có hơi nhìn không quen, càng huống chi Hồ thần ý với hai anh em bọn họ đều là đồng nghiệp, bị ông cụ này trêu đùa như vậy, càng có hơi tức tối.

Cho nên nhìn chằm chằm ông ta mãi sau hai người mới chuẩn bị rời khỏi căn phòng.

“Hừm... những ngân châm này của ông đều không thể dùng?”

Ông cụ Tần nhìn túi ngân châm của Hồ thần y, trực tiếp cạn lời vứt đi.

“Ông ông ông... hiếp người quá đáng, quá đáng!”

Hồ thần y tức đến mức tay cũng run rẩy.

“Hừ, những gì tôi nói là thật, những ngân châm này của ông đều là rác, muốn dùng cũng phải dùng như của hai anh em này, lấy ngân châm của hai người ra!”

Ông cụ Tần bỗng nhìn sang Thiên Long Địa Hổ đang chuẩn bị rời đi.

Khiến hai anh em trực tiếp nhìn nhau, sắc mặt nhìn sang ông Tần lập tức thay đổi rồi,

“Nhìn cái gì mà nhìn, đừng giấu ở trong tay áo nữa, tôi dùng xong trả lại cho hai người.”

Nói xong, ông cụ Tần khẽ động, hai tay đưa tay, ngón tay kẹp lại, còn chưa đợi Thiên Long Địa Hổ phản ứng lại, túi ngân châm của hai người đã bị lấy đi.

“Ông!”

“Em trai!”

Trên trán Thiên Long đều là hồ môi lạnh, vội vàng ngăn cản Địa Hổ muốn động thủ.

Bởi vì ông cụ này bề ngoài không đáng nhắc tới, nhưng động tác thật sự quá nhanh rồi.

Thậm chí vừa rồi, đã nhanh đến nỗi khiến trái tim của Thiên Long phải đập nhanh.

Loại cảm giác này, là thứ Thiên Long trước giờ chưa từng có.

Lúc này mặt mày khó tin liếc nhìn ông cụ Tần, kéo Địa Hổ đi ra.

Hồ thần y chắp tay đứng ở một bên, ông ta thật sự không tin tên ba hoa này có thể có bản lĩnh gì.

Nhưng, khi nhìn thấy thủ pháp hạ châm vô cùng điêu luyện của ông cụ Tần, và thủ pháp hạ châm này khiến người ta nhìn hoa cả mắt.

Khóe môi của Hồ thần y đều run rẩy rồi.

“Đây là... quỷ môn châm pháp?”





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 336: MAU TỚI SÂN BAY

Trần Lạc Thần ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.

Không lâu sau thì thấy ông cụ Tần cùng Hồ thần y đi ra.

Chỉ có điều lần này khiến Trần Lạc Thần cảm thấy có hơi ngạc nhiên là Hồ thần y hình như khá tôn trọng ông cụ Tần, còn đỡ ông cụ Tần.

“Như thế nào rồi?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“He he, ổn rồi, vào nhìn thử đi!”

Ông cụ Tần nói.

Trần Lạc Thần đi vào trong nhìn, khí huyết trên mặt Tô Tường Vi quả nhiên tốt hơn không ít, cũng hồng nhuận rồi.

“Trần Lạc Thần, anh đừng lo lắng, y thuật của ông Tần thật sự rất cao minh!”

Tô Tường Vi sợ Trần Lạc Thần lo lắng cho mình.

“Vậy thì tốt!”

Trần Lạc Thần thở phào một hơi.

Lúc này mới thả lỏng trái tim.

“Bác Tần, làm phiền bác rồi!”

Trần Lạc Thần gật đầu cảm ơn với Tần Nhất Phàm.

Hết lần này đến lần khác giúp đỡ anh, tuy lúc đầu khá phiền chán ông cụ này, nhưng bây giờ ấy, Trần Lạc Thần rất là cảm ơn.

“Không phiền, cháu trai lớn, nếu không có chuyện gì khác, chúng ta đi thôi?”

Tần Nhất Phàm nói là chuyện chở ông ta về quê Thục Xuyên.

Nói là tới Thục Xuyên.

Mặt của Trần Lạc Thần có hơi tối đi.

Anh còn có một chuyện chưa có giải quyết đó, Tô Lệ Hàm đang hiểu lầm anh, lại tức giận không nghe anh giải thích, bây giờ phải làm sao?

“Đợi thêm đã, tôi xử lý xong chuyện này thì chúng ta đi!”

Nói xong, Trần Lạc Thần bảo Tô Tường Vi nghỉ ngơi trước.

Sau đó đi ra ngoài gọi điện.

Nhưng liên tiếp gọi mấy cuộc, Tô Lệ Hàm đều trực tiếp tắt rồi.

Ặc!

“Lệ Hàm, nghe máy đi, sao lại không nghe chứ? Nói không chừng anh ta lại hồi tâm chuyển ý rồi thì sao!”

Nhà họ Tô.

Tô Mông Mông bọn họ ngồi cùng nhau, xem TV mãi, ăn đồ ăn vặt mãi, nhìn thấy Tô Lệ Hàm tức giận tắt điện thoại, Tô Mông Mông ăn khoai tây chiên, không kìm được khuyên.

“Không nghe.”

Tô Lệ Hàm ném điện thoại sang một bên.

Đang lúc rất bực mình,

Ting ting...

Chuông cửa bỗng vang lên.

Tô Lệ Hàm lập tức ngồi dậy,

Phải, ba mẹ của cô không ở nhà, bây giờ người có thể tới, còn có thể là ai chứ?

Chắc chắn là Trần Lạc Thần.

Một vài chuyện tức giận thì tức giận, nhưng Tô Lệ Hàm đâu thể không muốn gặp Trần Lạc Thần.

Có điều người mở cửa là Tô Mông Mông.

“Hừ, anh còn biết... hửm? Sao lại là cô?”

Tô Mông Mông sau khi mở cửa ra.

Sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, nói.

“Cô Tô Lệ Hàm có nhà không? Tôi muốn tìm cô ấy nói chút chuyện!”

Ngoài cửa, một giọng nữ trong trẻo vang lên.

Mà nữ sinh này, không phải là người khác, chính là Tần Nhã.

“Cô đến làm gì?”

Đối với Tần Nhã, Tô Lệ Hàm đương nhiên không có một chút hảo cảm.

Cái có, cũng toàn là hận ý.

Cho dù Trần Lạc Thần thật sự không có quan hệ gì khác với cô ta, nhưng cô ta tại sao khoác tay Trần Lạc Thần chứ, tại sao cứ muốn Trần Lạc Thần đính hôn với cô ta chứ?

“Cô Tô Lệ Hàm, tôi muốn hai chúng ta nói chuyện riêng, có được không?”

Tần Nhã nói.

Cô ta hôm nay trở về, cảm xúc thế nào cũng không yên được.

Cho nên, cô ta rất muốn tìm Tô Lệ Hàm nói chuyện tử tế.

“Nói cái gì, cô có thể nói rồi!”

Hai người tới bên cạnh một công viên.

“Tôi nói thẳng nhé, tuy từ ý định của tôi, cô với Trần Lạc Thần nếu thật sự chia tay rồi, vậy đối với tôi mà nói là chuyện tốt, tôi cũng không giấu cô, quả thật, tôi thích Trần Lạc Thần, hơn nữa từng theo đuổi anh ta!”

Tần Nhã nói.

Tô Lệ Hàm ngoảnh đầu sang một bên, không có nói chuyện.

“Nhưng, tôi chỉ là vì thích anh ta, tôi mới nhìn ra được, anh ta một lòng với cô cỡ nào, thật đấy, từ đầu tới cuối, trái tim của anh ta dành cho cô chưa từng thay đổi, mặc kệ tôi tốt với anh ta như nào, anh ta đều không nhìn thấy, tôi nghĩ, nếu bởi vì hiểu lầm của hai chúng tôi, tạo nên cuộc chia tay của hai người, anh ta chắc chắn sẽ rất buồn, rất đau khổ, bởi vì tâm địa anh ta lương thiện, thích giúp người, lần này, thật sự chỉ là đang giúp đỡ tôi! Không có làm ra chuyện có lỗi với cô!”

Tần Nhã ngẩng đầu nhìn Tô Lệ Hàm nói.

Sau đó nói với Tô Lệ Hàm về những chuyện đã trải qua giữa Trần Lạc Thần và cô ta trong khoảng thời gian này.

Mà Tô Lệ Hàm cũng không ngờ Trần Lạc Thần khoảng thời gian này vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nhưng thành thật mà nói, Trần Lạc Thần nhiều lần giúp Tần Nhã, trong lòng Tô Lệ Hàm vẫn có hơi ghen.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trần Lạc Thần cũng không có làm cái gì.

“Ý của cô tôi nghe hiểu rồi, chỉ là chuyện cô trải qua cùng Trần Lạc Thần nhiều thì chuyện trải qua giữa tôi và Trần Lạc Thần sẽ ít sao?”

Tô Lệ Hàm lại hỏi

“Tôi không có ý này, có điều nếu cô đã nói như vậy rồi, vậy cô cũng có thể nghĩ thử, cô với Trần Lạc Thần ở bên nhau tới nay, đã vì Trần Lạc Thần làm được cái gì? Anh ta khi gặp khó khăn, cô đang ở đâu?”

Tần Nhã không có ý khác, chỉ là muốn nói hết mọi lời ra.

Cô đã vì Trần Lạc Thần làm được cái gì?

Khi anh ta gặp khó khăn, cô ở đâu?

Hai câu này khiến Tô Lệ Hàm á khẩu không nói nên lời.

Phải, vốn dĩ chỉ là cảm thấy với Trần Lạc Thần hai người yêu nhau ở bên nhau, hai người sẽ đi được đoạn đường rất xa, nhưng Tô Lệ Hàm trước giờ chưa từng nghĩ làm cái gì cho Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần luôn giúp cô, che chở cho cô.

Cô lại cái gì cũng chưa từng cho anh, lần này trở về, còn chưa làm rõ thực hư đã hiểu lầm anh.

Anh nhất định rất bận, nhưng cô còn phải khiến anh phân tâm.

Sau khi nói chuyện xong với Tần Nhã thì Tô Lệ Hàm trở về.

Cả buổi chiều, Tô Lệ Hàm đều không có nói chuyện với đám bạn nữa, mà ở trong phòng buồn rầu không vui.

Điều này khiến đám Tô Mông Mông lo lắng chết đi được.

“Lệ Hàm rốt cuộc bị làm sao rồi? Có phải là cô gái đó nói gì với Lệ Hàm rồi không? Dù sao bọn họ nói chuyện hơn một tiếng, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi!”

“Phải, như thế từ lúc quay về rồi!”

Tô Mông Mông ăn khoai tây chiên nói.

“Hừ, đi, chúng ta cùng đi hỏi, nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì, chúng ta đi tìm cái người tên Tần Nhã kia tính sổ!”

Các bạn cùng phòng đi tới cửa phòng của Tô Lệ Hàm.

“Lệ Hàm, cậu mở cửa đi, mở cửa đi mà!”

Tô Mông Mông lo lắng nói.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra.

Chỉ là sau khi mọi người nhìn thấy thì có hơi nghi hoặc.

Bởi vì Tô Lệ Hàm đã thu dọn xong vali.

“Lệ Hàm, cậu làm cái gì thế, chúng ta mới về chưa được một ngày, cậu đây là?”

Ngô Văn Văn hỏi.

“Phải, chúng ta trở về Cảng Đông!”

Tô Lệ Hàm nói.

“Á? Bây giờ sao?”

Mọi người ngạc nhiên nói: “Nhưng mà Tô Lệ Hàm, Trần Lạc Thần phải làm sao? Cậu không dễ gì mới trở về, chính là muốn gặp anh ta, nói chuyện với anh ta, bây giờ hai người tuy hiểu lầm, nhưng tớ cảm thấy Trần Lạc Thần không có làm ra loại chuyện đểu cáng đó đâu!”

“Tớ biết, tớ biết Trần Lạc Thần sẽ không, nhưng tớ muốn về Cảng Đông!”

Tô Lệ Hàm hốc mắt đỏ hoe nói.

Vừa rồi cô đã suy nghĩ rất nhiều.

Phải, cô lần này quả thật không có thật sự hận Trần Lạc Thần, chỉ là muốn để anh tới dỗ dành cô, chỉ đơn giản như vậy.

Nhưng rồi thì sao, lời của Tần Nhã cũng không phải là điều Tô Lệ Hàm chưa từng nghĩ tới.

Cô căn bản không làm được gì cho Trần Lạc Thần, ở bên cạnh anh, sẽ chỉ kéo chân của anh lại, cho nên Tô Lệ Hàm muốn trở về, cố gắng làm lại mình.

Cũng chỉ có như thế, đoạn tình cảm này mới có thể bình yên.

Các chị em cũng đều không nói gì nữa, mau chóng thu dọn vali, cùng Lệ Hàm trở về.

Chỉ có Tô Mông Mông lặng lẽ rút điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Trần Lạc Thần.

“Mau chóng tới sân bay, Lệ Hàm muốn đi rồi!”





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 337: XUẤT PHÁT

Mà khi Trần Lạc Thần mang cháo tới cho Tô Tường Vi xong.

Rút điện thoại ra xem thì nhìn thấy một tin tức từ số điện thoại lạ.

Đợi khi đọc hết nội dung tin nhắn, Trần Lạc Thần cả người giật thót.

Tô lệ Hàm muốn quay về Cảng Đông?

Anh còn chưa kịp giải thích với cô mà.

Lập tức, vội vàng lái xe tới sân bay.

Trên đường, cũng không ngừng gọi điện cho Tô Lệ Hàm.

Kết quả, Tô Lệ Hàm căn bản không nghe.

Khi lái tới bên ngoài sân bay, nhìn thấy máy bay đã từ từ cất cánh.

Trần Lạc Thần khẩn trương muốn điều động trực thăng điều theo.

Ting.

Lúc này điện thoại có một tin nhắn gửi tới.

Là Tô Lệ Hàm gửi.

“Trần Lạc Thần, em về Cảng Đông trước, một vài chuyện, anh không cần giải thích với em nữa, bởi vì em tin anh, trước đó, em cũng chỉ là vì ghen, giận dỗi muốn để anh dỗ dành em mà thôi, không có suy nghĩ đến cảm nhận của anh! Anh trước tiên không cần tới tìm em, cho em một chút thời gian! Lệ Hàm mãi mãi yêu anh!”

Nhìn tin nhắn, Trần Lạc Thần khẩn trương đến phát điên.

Đây là ý gì.

Tô Lệ Hàm đang yên đang lành sao lại đột nhiên nói kiểu lời này.

Đập mạnh vào vô lăng, Trần Lạc Thần nghĩ rồi, lâu như vậy không gặp, cũng không có nói với nhau một câu, giờ lại rời xa rồi.

Đợi khi Trần Lạc Thần trở lại bệnh viện, tâm trạng cũng có hơi buồn bực.

Không khỏi để Tô Tường Vi tham mưu một chút.

Tin nhắn này có ý gì, Tô Lệ Hàm muốn chia tay với anh hay là như nào?

Sau đó Tô Tường Vi đã mỉm cười.

“Đây không phải là lời chia tay, anh không nhìn thấy chị dâu sợ anh nghĩ nhiều, còn thêm cả từ mãi mãi yêu anh sao, cái này cũng tức là nói, chị dâu chỉ là muốn yên tĩnh một mình trong khoảng thời gian ngắn mà thôi!”

Haizzz, nói tới cuối cùng, vẫn là giận anh rồi.

Nếu không có đi giúp Tần Nhã, mà một màn này lại sẽ không bị Tô Lệ Hàm vừa hay nhìn thấy thì chuyện gì cũng không có!

Có điều nếu Tô Lệ Hàm đã nói cô muốn yên tĩnh một khoảng thời gian, anh cũng sẽ không làm phiền cô.

Đợi sau khi anh đến Thục Xuyên tìm được Mộng Hân, anh sẽ tới Cảng Đông tìm cô.

Như thế, vào ngày hôm sau.

Trần Lạc Thần Tô Tường Vi, đương nhiên rồi, còn cả ông cụ Tần Nhất Phàm, mấy người ngồi tàu cao tốc tới Thục Xuyên.

Lần này đi, Trần Lạc Thần chủ yếu là tìm người, cộng thêm ở Thục Xuyên, cũng có một sản nghiệp sớm lúc đầu chị đầu tư ở đó, đoán chắc bản thân chị cũng quên rồi.

Vẫn là Lý Chấn Quốc nói.

Cũng vừa hay có tiếp ứng, tìm một người, đồng thời cộng thêm sử dụng mối quan hệ, chắc không mất tới mấy ngày.

“Ông Tần, ông ăn ít hoa quả! Cháu gọt cho ông rồi!”

Tô Tường Vi còn có hơi suy yếu.

Có điều rõ ràng khá cảm kích ơn cứu mạng của Tần Nhất Phàm, cả chặng đường đối với Trần Lạc Thần còn cả Tần Nhất Phàm chăm sóc rất chu đáo.

“Bác Tần, nhà bác ở đâu?”

“Tôi quên rồi, đợi tới Thục Xuyên lại tìm thử!”

Tần Nhất Phàm nói.

Trần Lạc Thần nghẹn lời mà mỉm cười.

“Trần Lạc Thần? Cậu sao lại ở đây?”

Mà vào lúc Trần Lạc Thần nhìn bên ngoài cửa sổ suy nghĩ sự việc, đột nhiên một giọng nói nghi hoặc của nữ vang lên.

Không ngờ ở trên tàu cũng có thể gặp được người quen, Trần Lạc Thần ngoảnh đầu nhìn.

Là Hồ Tuệ Mẫn!

Mà bên cạnh cô ta, Thẩm Quân Văn lần trước gặp phải ngồi đó, cùng mấy người mặt mày xa lạ khác.

Điều khiến Trần Lạc Thần ngạc nhiên là cách ăn mặc của mấy người bọn họ, đã thay đổi phong cách trước kia.

Bây giờ nhìn trông, có hơi giống cách ăn mặc của sinh viên.

Mà nữ sinh đó thì sao, lúc này cũng theo tiếng nói của Hồ Tuệ Mẫn mà đưa mắt nhìn Trần Lạc Thần.

“Tôi tới Thục Xuyên! Cậu đi đâu?”

Trần Lạc Thần nhàn nhạt nói.

Dù sao Hồ Tuệ Mẫn với anh là bạn học, lại là đội trưởng hồi cấp 3 của anh.

Cho nên Trần Lạc Thần chào hỏi.

“Chúng tôi cũng tới Thục Xuyên, có điều làm gì cậu không cần hỏi!”

Hồ Tuệ Mẫn nhàn nhạt nói.

Trong lòng nghĩ thật là trùng hợp mà.

Ở đâu cũng có thể gặp được anh.

Hơn nữa Trần Lạc Thần thật sự được đấy, không ngồi ghế thường, ngược lại ngồi hẳn ghế vip.

Chỉ là sau khi hàn huyên đơn giản, Hồ Tuệ Mẫn chốt vài câu với Trần Lạc Thần, liền không có tiếp tục nói chuyện.

Mà Trần Lạc Thần ấy, lại cảm thấy anh có hơi mặt nóng áp mông đít lạnh của người ta.

Có điều cũng chả sao.

Trần Lạc Thần cũng sẽ không tính toán với cô ta.

Có điều nhìn bộ dạng, Hồ Tuệ Mẫn chắc là tới Thục Xuyên làm chuyện bí mật gì đó.

Trần Lạc Thần cũng không hứng thú.

Lúc này, Tô Tường Vi lại gọt xong một loại quả.

Bởi vì Tô Tường Vi nhìn ra được, Trần Lạc Thần với Hồ Tuệ Mẫn có quen biết.

Cộng thêm Hồ Tuệ Mẫn bọn họ ngồi ở gần vị trí của Trần Lạc Thần.

Vì thế Tô Tường Vi mỉm cười hỏi Hồ Tuệ Mẫn: “Cô Hồ, tôi vừa gọt xong hoa quả, cô ăn một miếng không?”

Tô Tường Vi lòng dạ lương thiện lại nhiệt tình.

Nhường cho Hồ Tuệ Mẫn.

“Cảm ơn, tôi không ăn hoa quả!”

Hồ Tuệ Mẫn nhàn nhạt nói.

Ở trong mắt cô ta, Trần Lạc Thần vốn thấp hèn, cho nên đối với bạn của Trần Lạc Thần tự nhiên cũng không để vào mắt.

Đây chính là cho dù bạn ở trong cái giới này, nhưng lại không có cảm giác tồn tại, mọi người đều xem thường bạn.

Sau đó bạn dẫn bạn của bạn tiến vào cái giới này, người khác tự nhiên cũng xem thường bạn của bạn thôi.

Vừa hay tương phản, nếu bạn ở trong giới này rất trâu bò, bạn bè bạn giới thiệu mọi người đều sẽ tới tiếp, lũ lượt lấy lòng.

Tô Tường Vi vốn dĩ muốn để Trần Lạc Thần ở trước mặt bạn bè của anh có chút mặt mũi, không ngờ, cô Hồ xinh đẹp này hình như không thích cô ta lắm.

Sắc mặt của Tô Tường Vi ửng đỏ, rụt rè cầm lại miếng hoa quả.

“Tuệ Mẫn, đây là quýt mà họ hàng của quê đưa tới cho anh, khá ngọt, anh lột một quả cho em thử!”

Thẩm Quân Văn chỉ cười khổ một tiếng.

Người đã đạt tới thân phận địa vị như bọn họ, người lấy lòng có nhiều, cũng không phải tùy tiện ai bọn họ đều có thể nhìn trúng, cho bạn cơ hội lấy lòng.

Hồ Tuệ Mẫn lúc này gật đầu.

“Quýt của Kim Lăng các anh khá nổi tiếng, chúng tôi ở phương bắc, cũng muốn nếm thử!”

Đối diện, cũng có vài nữ sinh, lúc này gọi.

Rõ ràng mấy người bọn họ là từng nhóm tạo thành.

“Được được được! Cho mọi người!”

Thẩm Quân Văn cười rồi nói, đưa quýt cho bọn họ.

Anh ta thì lột vỏ hết cho Hồ Tuệ Mẫn.

Hồ Tuệ Mẫn ăn một múi: “Ừm, thật ngọt!”

Sau mấy người nói các loại chuyện thường hằng.

Trần Lạc Thần thấy mặt mày đỏ ửng ngại ngùng của Tô Tường Vi.

Trong lòng thật ra cũng có hơi tức giận.

Dù sao Hồ Tuệ Mẫn cũng quá không để người khác vào trong mắt rồi.

Mỉm cười vỗ vai của Tô Tường Vi, còn lột vỏ quýt cho Tô Tường Vi ăn.

“Trần Lạc Thần, chúng ta sao lại đến Lương Thành?”

Tô Tường Vi lúc này hỏi.

“Đến đây tìm xe đi đã, không có chuyện gì đặc biệt, tạm thời cũng dùng tới sự giúp đỡ sản nghiệp ở Thục Xuyên! Đến lúc đó tính tiếp.”

Trần Lạc Thần nói.

Dù sao chuyện ba dặn dò, là phải bí mật điều tra, bây giờ thì sao, cũng chỉ có một mình Lý Chấn Quốc biết.

Còn những người khác, đều cho rằng Trần Lạc Thần muốn đến Thục Xuyên du lịch.

Cho nên Trần Lạc Thần bây giờ không có yêu cầu gì, không có biết sẽ làm gì với sản nghiệp của chị ở bên Thục Xuyên.

Nghe nói sản nghiệp cũng không tính quá lớn, thua xa Kim Lăng.

Trong nháy mắt, thời gian hơn bốn tiếng trôi qua rồi.

Gần tới sẩm tối.

Lúc này, bên ngoài ga tàu cao tốc Thục Xuyên.

Có mười mấy chiếc xe sang đỗ đó chờ đợi.

“Sao còn chưa tới? Đứng cũng hơi mệt rồi, Chu tổng, ông đã ra mặt rồi, đây là muốn tiếp đón ai?”

“Im miệng, đứng yên cho tôi, một khi sự vô tri vô lễ của cậu mạo phạm vị này, cậu không còn miếng ăn nữa đâu!”

Chu tổng là một người trung niên, lúc này mặt mày nghiêm nghị quát một nữ quản lý dưới trướng ông ta.





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 338: GẶP NHAU Ở BẾN XE

Thục Đô của Thục Xuyên được coi là trung tâm thành phố.

Tự nhiên rất phồn hoa.

Mà đội xe này, càng là ở lối xa của ga tàu nơi người người qua lại, rõ ràng vô cùng bắt mắt.

Đến ga rồi.

Trần Lạc Thần đứng dậy hoạt động eo một chút, dẫn Tô Tường Vi với ông cụ Tần đi xuống.

Chỉ có điều lần này khi đi ngang qua bên cạnh đám Hồ Tuệ Mẫn, Trần Lạc Thần lạnh lùng đi qua.

Không có chào hỏi.

“Hừ, đức hạnh, ai thèm để ý cậu chứ!”

Hồ Tuệ Mẫn không ngờ Trần Lạc Thần to gan như vậy, vậy mà dám không tự chào mình.

Phải, do cảm giác ưu việt của Hồ Tuệ Mẫn rất lớn, bạn chào hỏi cô ta có thể không thèm để ý tới bạn, nhưng bạn không chào, đặc biệt là người như Trần Lạc Thần, khó chịu giống như heo bị chọc tiết.

Có điều cũng chả sao, mấy người bọn họ cũng lục đục đi xuống.

“Quân Văn, anh không phải là nói chúng ta tới ga thì có người tới đón sao?”

Hồ Tuệ Mẫn hỏi.

Mấy người cùng đi ra, nhìn xung quanh.

Tít~ tít tít!

Vào lúc này, một chiếc Land Rover ấn còi.

Sau đó cửa kính xe hạ xuống, một người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai gọi Thẩm Quân Văn.

“Quăn Văn, bên này!”

“Vương Kiện!”

Thẩm Quân Văn cũng vẫy vẫy tay.

“Oa, Land Rover, anh Quân Văn, người bạn này của anh là làm gì thế?”

Mấy nữ sinh ở một bên không nhịn được mà nói.

“Lúc đầu là bạn học trong trường cảnh sát với tôi, có điều cậu ta sau khi tốt nghiệp, không đi theo con đường này, bị ba cậu ta gọi về thừa kế công ty rồi, ha ha!”

Thẩm Quân Văn nói.

Các nữ sinh ở một bên không khỏi đưa ánh mắt có hơi sùng bái về phía Thẩm Quân Văn.

Tại sao người ưu tú cứ như thế, quen biết cũng đều là người có thân phận bất phàm.

“Đúng rồi Tuệ Mẫn, cậu không phải là nói ở Thục Đô còn có không ít bạn cấp 3 cậu chơi thân sao, còn nói tới đón chúng ta! Mấy người chúng ta bây giờ nếu ngồi xe đi, bạn học của cậu không phải chạy tới uổng công rồi sao!”

Một nữ sinh nói.

“Tuệ Mẫn, bạn học cấp 3 lúc đó của em giờ như nào rồi? Em không phải là nói tự xây dựng sự nghiệp sao?”

Thẩm Quân Văn vừa đi về phía xe, vừa hỏi.

“Phải, lúc đó chúng em đều là ở trong đội thi đấu của trường cấp 3, không ít bạn học đỗ ở bên Thục Đô này, năng lực cũng đều khá mạnh, dù sao nhiệm vụ của chúng ta còn cần mấy ngày, em cũng muốn tìm bọn họ chơi! Có điều, không có ai lợi hại như Vương Kiện bạn của anh cả!”

Hồ Tuệ Mẫn chua chát nói.

Lúc này, đi tới trước xe, giới thiệu làm quen một chút với nhau!”

Tít~ Tít tít!

Vào lúc này, lại là một trận còi vang lên.

Một chiếc BMW đời 5 lái tới.

Cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi ở hàng ghế trước này là một nam một nữ.

Vẫy vẫy tay với Hồ Tự Mẫn: “Hey! Tuệ Mẫn!”

“Vương Văn, Lương Mạnh!”

Hồ Tuệ Mẫn cũng bắt đầu cười nói.

Nhìn thấy bạn học của Hồ Tuệ Mẫn, cũng đều lái xe sang tới đón.

Hai nữ sinh ở bên cạnh đều rất ngưỡng mộ.

Dù sao bọn họ không có nhiều bạn bè bạn học như vậy, có cũng sớm không liên lạc rồi.

Là là một phen hàn huyên và giới thiệu lẫn nhau.

Trong những người thành công, ngôn ngữ giao tiếp vốn rất nhiều.

“Tuệ Mẫn, mấy năm đều không có gặp rồi, nhớ cậu chết đi được! Lần này vừa hay tụ tập lại!”

Vương Văn lớn lớn cũng khá xinh đẹp, lúc này nắm tay của Hồ Tuệ Mẫn nhiệt tình nói.

“Hửm?”

Đột nhiên, Vương Văn nhìn về đằng sau của Hồ Tuệ Mẫn mà sững người.

“Đó... đó không phải là Trần Lạc Thần sao? Không phải chứ?”

Vương Văn thấy Trần Lạc Thần bọn họ từ cửa ga đi ra.

Người nào người nấy túi lớn túi nhỏ.

“Hừ, sao lại không, chính là cậu ta!”

Hồ Tuệ Mẫn bí lời nói.

“Trần Lạc Thần!”

Vương Văn lúc này đột nhiên gọi.

Trần Lạc Thần cũng sững ra, sao có người gọi tên của mình vậy?

Ngoảnh đầu nhìn, mới nhìn rõ Vương Văn Lương Mạnh bọn họ.

Tuy lúc đầu hồi cấp 3 không tính quá thân, ngoài lúc thi đấu ra thì không có liên lạc riêng.

Nhưng nói như nào, Trần Lạc Thần lúc đó có quan hệ không tồi với Vương Văn.

Còn Lương Mạnh thì sao, người ta thuộc tuýp người gia đình rất có điều kiện, bình thường không nói chuyện với Trần Lạc Thần.

Nhưng so với bọn Hồ Tuệ Mẫn thì tốt hơn rồi.

Lúc này, mang theo vài phần bất ngờ kinh hỷ đi tới.

“Vương Văn Lương Mạnh, là hai cậu à?”

Dù sao bạn học gặp nhau, Trần Lạc Thần vẫn rất nhiệt tình.

Lương Mạnh nhìn Trần Lạc Thần từ trên xuống dưới, có hơi khinh thường chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Vương Văn thì nhảy ra vỗ vai của Trần Lạc Thần.

“Hey, Trần Lạc Thần, đã lâu lắm không có gặp cậu rồi, cậu cũng thật là, đều không có liên lạc với chúng tôi!”

Lúc đầu khi thi đấu, thi đấu nhóm nhỏ, Trần Lạc Thần với Vương Văn một nhóm, đồng thời cầm được thứ hạng, vì thế hai người cũng có chút tình cảm của chiến hữu.

“Phải đó, chúng ta thời gian rất dài không gặp rồi!”

Trần Lạc Thần cũng nói.

“Đúng rồi Trần Lạc Thần, người đẹp đó là bạn gái và người nhà của cậu sao? Như này đi, ba người đi đâu, tôi bảo Lương Mạnh chở ba người đi!”

Vương Văn nói.

“Lát nữa anh còn phải đi đón người nữa.”

Lương Mạnh bỗng nói.

Vương Văn mỉm cười có hơi ngại ngùng, vội đổi chủ đề: “Đúng rồi Tuệ Mẫn Trần Lạc Thần, các cậu vẫn không biết nhỉ, tôi với Lương Mạnh sắp kết hôn rồi, đã mang thai 3 tháng rồi!”

“Vậy sao, vậy chúc mừng nha!”

Hồ Tuệ Mẫn mỉm cười ngạc nhiên.

Cũng không biết cô nàng này nghĩ gì, lúc này vậy mà nhìn biểu cảm của Trần Lạc Thần.

Giống như phải từ trên mặt của Trần Lạc Thần nhìn thấy sự so sánh với người ta, giống như kết quả không so được cô ta mới vui vẻ vậy.

“Hửm, tôi vừa rồi đều không có để ý, vãi, mọi người nhìn đội xe đó kìa!”

Lúc này, Vương Kiện bỗng chỉ về bên cạnh.

“Hửm? Phải đó, thật nhiều xe hạng sang!”

Mấy nữ sinh cũng lũ lượt nhìn, không khỏi ngạc nhiên trong lòng.

“Khí phách, đó hình như là Chu tổng Chu Minh doanh nhân nổi tiếng của tỉnh này nhỉ?”

Lương Mạnh cũng nhận ra, lúc này ngạc nhiên nói.

“Thật sự là Chu tổng, kỳ lạ, một nhân vật như này, sao lại xuất hiện đích thân đón người rồi? Nhớ khi tôi còn rất nhỏ, ba tôi dẫn tôi tham gia thương hội quy mô lớn, sau đó tôi lúc đó không hiểu chuyện, chạy nhảy lung tung, kết quả suýt chút nữa va vào Chu tổng, ông ấy còn sờ đầu của tôi!”

Vương Kiện có hơi tự hào nói.

“Tôi qua đó chào hỏi một tiếng! Tôi nhìn thấy một quản lý dưới trướng của Chu tổng cũng ở đó, có quen biết với ba tôi!”

Vương Kiện nói rồi, thật sự đi qua.

Mọi người đều ngạc nhiên khâm phục nhìn.

Nhìn thấy Vương Kiện đi tới thật sự nói vài câu với một quản lý, nhưng rất nhanh đã trở lại rồi.

“Sao thế Vương Kiện?”

Thẩm Quân Văn sùng bái nói.

“Chào hỏi thôi, he he, người ta hôm nay là đến đón một sếp lớn, không có nói nhiều với tôi được, vừa rồi Chu tổng chỉ ngoái đầu nhìn tôi một cái, tôi cũng không dám nói chuyện với ông ấy!”

Mọi người mặt mày vô cùng quan tâm nói.

Trần Lạc Thần đứng đó cũng ngại ngùng.

Chào hỏi với Vương Văn rồi rời khỏi.

Vương Văn bây giờ cũng không có níu giữ, quả thật, để Trần Lạc Thần tiếp tục ở đây, rất khiến anh ngại ngùng.

“Kỳ lạ, cậu Trần sao còn chưa tới?”

Mà bên kia thì sao, Chu Minh nhìn thời gian, lúc này đã khẩn trương tới mức đầu toát đầy mồ hôi hột.

Lý Chấn Quốc không có sắp xếp Chu Minh đi đón cậu Trần, chỉ nói cậu Trần hôm nay sẽ tới, bất cứ lúc nào chờ điện thoại của cậu Trần là được.

Dù sao Trần Lạc Thần nói rồi, không cần bày vẽ gì cả.

Nhưng người nói vô tâm, người nghe có ý.

Chu Tâm đâu thể qua loa được.

Nhưng đợi tới đợi lui cũng không đợi được.

Với nói tới Trần Lạc Thần thấy sắc trời đã tối, vì thế ba người tìm khách sạn ở lại trước.

Cũng vào lúc vừa sắp xếp xong, điện thoại của Trần Lạc Thần bỗng đổ chuông...





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 339: MẤT CHIẾC NHẪN

Điện thoại là Lý Chấn Quốc gọi tới.

“Sao thế?”

“Cậu Trần, cậu tới chưa, số điện thoại tôi gửi cho cậu ấy, là số của tổng giám đốc Chu Minh của Thục Đô, sản nghiệp của Trần Thị dải khắp cả nước, Thục Đô tự nhiên cũng không ngoại lệ, cậu tới bên đó, bất cứ chuyện gì đều có thể tìm Chu Minh này!”

Lý Chấn Quốc nói.

Cũng là sợ Trần Lạc Thần xảy ra nguy hiểm gì.

“Tôi biết rồi!”

“Còn nữa cậu Trần, trước đó tôi cho người ở Thục Đô tìm kiếm miếng ngọc bội đó của cậu, cũng luôn là Chu Minh đi làm, ông ta bây giờ đã tra được một ít manh mối!”

“Được, vậy tôi gọi điện thử cho ông ta!”

Sau khi cúp máy.

Trần Lạc Thần nằm trên giường, gọi điện cho Chu Minh.

Chu Minh nhận được cuộc gọi thì khá kích động.

Có điều cũng quả thật lão luyện.

Rất nhanh đi vào vấn đề chính.

“Cậu Trần, chuyện ngọc bội tôi luôn tìm kiếm, bây giờ đã có một ít manh mối, tuy không có tra được gia tộc cụ thể nào, nhưng tôi miêu tả hình của miếng ngọc bội này cho một ông lão, ông ta nói nếu gặp được vật thật, ông ta có thể chắc chắn nhận ra!”

“Được, bây giờ muộn như vậy rồi, đợi sáng mai đi, chúng ta gặp mặt, ông dẫn tôi đi tìm ông lão đó!”

Sau khi xác định xong.

Trần Lạc Thần theo thói quen lại gọi điện cho Tô Lệ Hàm.

Bởi vì trước đây mỗi khi trước khi Trần Lạc Thần đi ngủ, đều phải gọi điện nói chuyện với Tô Lệ Hàm.

Nhưng bây giờ thì sao, cũng không biết Tô Lệ Hàm như nào rồi.

Từ chối điện thoại của anh mấy lần rồi.

Mà cũng như vậy.

Tô Lệ Hàm bây giờ cũng ở ký túc nhớ tới Trần Lạc Thần.

“Lệ Hàm, cùng tớ xuống dưới mua chút gì ăn đi?”

Thấy Tô Lệ Hàm vừa đọc sách vừa thất thần, Tô Mông Mông đi tới vỗ vai của Tô Lệ Hàm.

“Được!”

Trần Lạc Thần đáp, hai người sau đó đi xuống lầu đi ra ngoài.

Tòa chung cư của đài truyền hình, cũng có không ít nữ sinh ở khắp nơi trên cả nước đến đây thực tập học tập.

Trong cửa hàng tiện lợi người cũng không ít.

“Ha ha, đây không phải là Tô Lệ Hàm sao! Sao lại mất công như vậy, còn có thời rảnh đi xuống mua đồ sao?”

Một nữ sinh dáng người cao ráo, dáng vẻ rất xinh đẹp lúc này nhìn sang Tô Lệ Hàm lạnh lùng nói.

“Dương Hoa Lệ, cần cậu quản sao! Lo chuyện bao đồng!”

Tô Mông Mông bênh vực thay cho Tô Lệ Hàm.

Dương Hoa Lệ, hình như là tới từ Ma Đô.

Tổng hợp thành tích mà nói.

Cũng kém hơn Tô Lệ Hàm một chút.

Hai người là đối thủ cạnh tranh.

Chuyện này là vì một lần tranh giành danh ngạch trong lần hợp tác giữa tổ giải trí cùng tổ chuyên gia, sẽ chọn ra một thực tập sinh ưu tú nhất gia nhập vào trong tổ giải trí.

Như thế, người gia nhập vào tổ giải trí có thể nổi tiếng rồi.

Mà người có tiếng vang lớn nhất, tự nhiên chính là Dương Hoa Lệ và Tô Lệ Hàm.

Nhưng Dương Hoa Lệ hình như có chút quan hệ ở trong này.

Vì thế, không ít lần ở trong một vài trường hợp, cố ý hạ bệ đối thủ đối cạnh tranh là Tô Lệ Hàm, lần này càng đừng nhắc, nhưng là cạnh tranh của nổi tiếng hay không nổi tiếng.

Dương Hoa Lệ nhìn thấy Tô Lệ Hàm, tự nhiên là đỏ con mắt.

Mà thấy Tô Mông Mông thì muốn cãi nhau với cô ta.

“Bỏ đi Mông Mông, chúng ta về!”

Tô Lệ Hàm nói.

Trực tiếp rời khỏi rồi.

“Hừ, lần này vào tổ giải trí, tuyệt đối không có cậu!”

Dương Hoa Lệ khoanh tay trước ngực lạnh lùng nói.

Mà đợi đến khi Tô Lệ Hàm trở về: “Lệ Hàm, cậu trở về rồi à, vừa rồi tớ tới ký túc của cậu tìm cậu không có nhìn thấy câu đâu, chỗ tớ có một bản luận văn vừa viết xong, cậu tới hướng dẫn tớ chút đi!”

Một nữ sinh vừa hay đợi ở ký túc của Tô Lệ Hàm, lúc này cười nói.

“Được!”

Tô Lệ Hàm nói.

Sau đó đi tới ký túc của nữ sinh này, không lâu sau thì quay lại.

Vốn dĩ đây chính là một ngày rất bình thường của Tô Lệ Hàm.

Mà lúc này.

Nghe thấy bên ngoài truyền tới từng trận huyên náo.

Dường như có một nữ sinh đang khóc.

Do cách không xa, Tô Lệ Hàm bọn họ cũng đi ra xem.

Chính là phát ra từ phòng ký túc của cô gái vừa rồi tìm Tô Lệ Hàm viết luận văn kia.

Không ít nữ sinh đã nghe tiếng mà đi tới.

Tô Lệ Hàm bọn họ cũng đi tới.

“Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

Một nữ sinh hỏi.

“Vừa rồi tớ ra ngoài đi dạo với các bạn trong ký túc, kết quả khi quay về, chiếc nhẫn kim cương bạn trai của tớ tặng cho tớ đã mất rồi! Chiếc nhẫn đó rất rất đắt, nhưng tôi tìm thế nào cũng không tìm được!”

Nữ sinh lo lắng mà khóc nức nở nói.

Mà lúc này, Dương Hoa Lệ cũng từ trong phòng ngủ bên cạnh đi ra.

“Hiểu Vân cậu đừng khóc, cậu cố nghĩ lại xem, có phải cậu để quên ở đâu rồi không, cậu cũng biết, con người này của cậu bình thường tay chân vụng về, ngộ nhỡ bị cậu để ở góc nào tìm không thấy thì sao?”

Dương Hoa Lệ nói.

“Nhưng mà chị Lệ, tôi nhớ rất rõ, không thể để lung tung được, với cả, đồ đắt tiền như vậy, giá cũng hơn một tỷ hai, sao có thể tùy ý để lung tung chứ??”

Hiểu Vân khóc rồi nói.

“Vậy thì kỳ lạ rồi, vậy Hiểu Vân cậu cố nghĩ lại xem, hôm nay sau khi mấy người các cậu đi ra, ai ở lại ký túc? Có phải là cửa của ký túc không có khóa kỹ, bị người có lòng tham vào rồi không?”

“Ai kêu cậu ban ngày lôi nhẫn kim cương ra khoe!”

Dương Hoa Lệ nói.

“Chúng tớ năm người cùng đi dạo, hôm nay Mã Nam ở trong phòng ngủ, cậu ấy phải viết luận văn...”

Bạn cùng ký túc khác nói.

“Không... không phải là tớ, tớ không lấy!”

Mã Nam rất hoảng sợ nói.

“Trong ký túc chỉ có một mình cậu, không phải cậu lấy thì sao mà mất được?”

Dương Hoa Lệ bỗng nói.

“Như thế này đi, cậu có dám để chúng tớ soát chăn gối của cậu không?”

Dương Hoa Lệ nói.

Tô Lệ Hàm thấy Dương Hoa Lệ rõ ràng là lấy Mã Nam người bình thường có quan hệ tương đối tốt với cô ra trút giận.

Lập tức nói: “Tôi có thể làm chứng Mã Nam không có chạm vào đồ của Hiểu Vân, Mã Nam không phải là người như thế!”

“Cậu chứng minh? Cậu dựa vào đâu?”

Dương Hoa Lệ chỉ vào Tô Lệ Hàm nói.

"Ồ, tớ biết rồi, khi tớ đi lấy nước, hình như nhìn thấy Lệ Hàm và Mã Nam cùng vào ký túc của các cậu!”

Lúc này, một nữ sinh ở phòng ký túc bên cạnh nói.

“Hửm?”

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều chĩa vào Tô Lệ Hàm.

“Chẳng trách, Tô Lệ Hàm cậu lại nói giúp Mã Nam như vậy, hừ, xem ra, là hai người các cậu hợp mưu lại phải không?”

Dương Hoa Lệ lạnh giọng nói.

“Cậu nói linh tinh cái gì chứ!”

Tô Mông Mông khẩn trương nói.

“Ha ha, vậy nếu không phải là hai người các cậu thì để chúng tôi soát, nếu không phải, cậu căng thẳng như vậy làm cái gì!”

Dương Hoa Lệ nói.

“Lệ Hàm... cậu...”

Nữ sinh mất chiếc nhẫn lúc này sững sờ nhìn sang Tô Lệ Hàm.

Dù sao cô ta với Tô Lệ Hàm nghiêm khắc mà nói, quan hệ cũng rất không tồi.

“Được thôi, cậu muốn soát thì soát đi!”

Tô Lệ Hàm nói.

Sau đó Dương Hoa Lệ thật sự đi soát.

Soát trong vali đồ đạc của Mã Nam, kết quả không có.

Sau đó Dương Hoa Lệ lại dẫn mấy chị em của cô ta.

Tới phòng ngủ của Tô Lệ Hàm.

Lật tới lật lui, đột nhiên, khi mở gối của Tô Lệ Hàm ra.

Dương Hoa Lệ bỗng nhiên ngạc nhiên chỉ:

“Trời ạ, Hiểu Vân cậu mau xem thử, đây có phải là chiếc nhẫn của cậu không?”

Một màn này, mọi người cũng đều nhìn thấy rồi.

Hiểu Vân đi tới cầm xem thử: “Đúng, đây chính là chiếc nhẫn của tớ!”

Sau đó Hiểu Vân có hơi sững sờ nhìn sang Tô Lệ Hàm: “Lệ Hàm, sao thật sự là cậu lấy chứ?”





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 340: NHÂN VẬT LỚN

Tô Lệ Hàm cũng ngây ra.

“Sao có thể chứ? Tớ căn bản không có lấy!”

“Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có cả, cậu còn muốn cãi! Ha ha, thật là thú vị!”

Dương Hoa Lệ nói.

“Lệ Hàm, tớ đều luôn rất kính phục cậu, nhưng cậu bây giờ, thật sự quá khiến tôi thất vọng rồi, nếu cậu thích, cậu có thể nói với tớ!”

Hiểu Vân khó tin nói.

“Tớ không có, tớ không có!”

Tô Lệ Hàm lắc đầu nguầy nguậy.

“Đúng thế, tôi nói cậu đó Dương Hoa Lệ, bạn trai của Lệ Hàm là người giàu nhất Kim Lăng, cậu ấy muốn cái gì mà không có, sẽ đi trộm nhẫn của người khác sao?”

Tô Mông Mông nói.

“Ha ha ha, tôi sợ quá, vậy mà là người giàu nhất Kim Lăng!”

Dương Hoa Lệ che miệng cười lớn.

“Nhưng mặc kệ nói như nào, trộm chính là trộm, chuyện ngày hôm nay chúng tôi sẽ phản ánh với chủ nhiệm! Chúng ta đi! Uổng cho cậu còn là người chủ nhiệm xem trọng nhất, ha ha, ngày mai đài truyền hình Cảng Đông lại có hoạt động lớn, xem cậu ăn nói như nào.”

Dương Hoa Lệ quay người đi, trực tiếp kéo Hiểu Vân rời khỏi.

Mà Mã Nam thì sao, lúc này vẻ mặt phức tạp nhìn Tô Lệ Hàm, sau đó cắn môi của mình, cũng rời đi.

“Lệ Hàm, sao lại như vậy? Chúng tớ đều tin cậu sẽ không lấy, nhưng vấn đề là chúng ta luôn ở ký túc, ai đã đem chiếc nhẫn để dưới gối của cậu chứ!”

Đương nhiên, Tô Mông Mông bọn họ đều biết bạn trai của Tô Lệ Hàm là ai, hơn nữa cho dù không biết, cũng biết rõ con người của Tô Lệ Hàm.

“Tớ biết là ai để rồi, có điều, cậu ấy chắc không phải có ý muốn hại tớ!”

Trong hốc mắt Tô Lệ Hàm ngấn lệ.

Phải, cô sao lại không nhìn ra cả chuyện này là như nào chứ?

Nhưng Tô Lệ Hàm nghĩ không hiểu, tại sao Mã Nam muốn giúp Dương Hoa Lệ hãm hại mình chứ?

Dương Hoa Lệ lần nào bắt nạt cô ta, không phải đều là cô đứng ra giúp cô ta hay sao?

Mà Tô Mông Mông bọn họ cũng bất tri bất giác biết là ai rồi.

“Mẹ nó, tớ đi tìm cậu ta tính sổ, cái thứ không có lương tâm!”

Tô Mông Mông và Ngô Văn Văn đều có hơi khẩn trương.

“Bỏ đi, tìm cậu ấy cũng vô dụng, nếu ai đó có thể thuyết phục cậu ấy hãm hại tớ thì nhất định sẽ không để Mã Nam nói ra sự thật! Hơn nữa, đây là người ta thiết kế bẫy sẵn rồi! Cho dù lần này không thành công, còn có lần sau, tóm lại cậu ta sẽ không để tớ thuận lợi cạnh tranh với cậu ta đâu!”

Tô Lệ Hàm buồn bã ngồi trên giường.

“Lệ Hàm, hay là gọi điện cho Trần Lạc Thần đi, Dương Hoa Lệ là người bản địa, mối quan hệ phức tạp, cậu căn bản không đấu lại cậu ta, cậu nhìn cậu ta, đều có thể khiến Mã Nam nghe lệnh của cậu ta! Nói trắng ra, chính là muốn khiến cậu không tham gia cạnh tranh được, tốt nhất có thể khiến cậu cút về Kim Lăng.”

Tô Mông Mông lo lắng nói.

“Tớ biết rồi, Mông Mông, chuyện này các cậu đừng quản, người cậu ta muốn đối phó là tớ, đừng để liên lụy tới các cậu, đại hội của đài truyền hình ngày mai, nghe nói có một nhân vật lớn thần bí sẽ tới, các cậu nghỉ ngơi cho sớm, chuẩn bị cho tốt!”

Nói xong, Tô Lệ Hàm nằm xuống.

Tuy ngoài miệng kiên cường, nhưng dù sao cũng là một nữ sinh, ở bên ngoài thân cô thế cô, ngay cả người đau lòng cho cũng không có.

Lúc này, cô không khỏi nhớ tới Trần Lạc Thần.

Nếu Trần Lạc Thần ở đây, anh nhất định sẽ ở bên cô dù xảy ra bất cứ chuyện gì.

Nếu anh biết cô biết chuyện rồi, cũng sẽ lập tức chạy tới.

Tô Lệ Hàm thật sự không nhịn được mà gọi điện cho Trần Lạc Thần, khóc với anh một trận.

Con gái ở bên ngoài, đâu có dễ dàng như vậy.

Nhưng vừa nghĩ tới những lời Tần Nhã nói lúc đầu, nếu chuyện gì cũng tìm Trần Lạc Thần, vậy cái cô cho Trần Lạc Thần, ngoài tư sắc, còn có thể có cái gì?

Điều cô nên làm là làm một người phụ nữ sau lưng Trần Lạc Thần, chứ không phải là một bình hoa di động không phải sao?

Một tối này, Tô Lệ Hàm đều không có ngủ được.

Đợi đến sáng ngày hôm sau.

Bởi vì hoạt động lớn của đài truyền hình.

Cho nên bọn họ đều phải dậy sớm chuẩn bị, bày biện hội trường gì đó.

Đài truyền hình Cảng Đông, với đài truyền hình tuyến 1 Nam Dương, còn có không ít đài truyền hình hợp tác của nước H, đều thuộc quyền thống nhất quản lý của một tập đoàn.

Thực lực rất lớn.

Mà điều càng khiến người ta nghĩ không được là có người truyền tin, ông chủ lớn của tập đoàn truyền hình, thật ra là một cô gái tuổi không quá lớn, lai lịch rất trâu bò.

Hơn nữa tập đoàn truyền hình rất lợi hại này, thật ra ở trong mắt lão tổng người ta, chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, không, ngay cả hạt cát trong sa mạc cũng không tới.

Lời đồn rất là ghê gớm.

Nhưng tình hình cụ thể mọi người đều không rõ, dù sao ai cũng chưa từng gặp.

Cho nên, đài truyền hình lần này càng là xem trọng tới đẳng cấp nhất định.

Ngay cả trong sảnh đại hội bày bàn ghế cũng chính xác tới từng milimet, một chút cũng không lệch.

Mức độ coi trọng nghĩ thôi cũng biết.

Hơn nữa hoạt động lớn của đài truyền hình lần này, các ngôi sao lớn cũng đều tham gia, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

Bốp bốp bốp!

Khi mọi người mới sáng sớm đã cẩn thận bày biện.

Chủ nhiệm Hầu vỗ vỗ tay, bảo các thực tập sinh còn cả nhân viên công tác toàn bộ buông bỏ công việc trên tay xuống.

“Mọi người qua đây, tôi có chuyện muốn tuyên bố!”

Mấy chục người đều tập trung lại một chỗ.

“Do nhân vật hôm nay tới này thật sự quá đặc biệt, cho nên, nhân viên công tác của chúng ta khi làm việc, nhất định phải càng thêm cẩn thận!”

“Hơn nữa, nhân viên trao giải, tôi quyết định từ trong đoàn thực tập sinh lần này của chúng ta chọn ra một người, phải đặc biệt chú ý, đây là cơ hội được tiếp xúc với nhân vật lớn này.”

Chủ thần Hầu cũng rất là căng thẳng nói.

“Hoa Lệ, chúng tôi ủng hộ em!”

Lúc này, đám đông ở đây hô lên.

Bọn họ thì sao, đều là cậu chủ, cô chủ có máu mặt, rõ ràng là đi cùng Dương Hoa Lệ, tự nhiên cũng có tư cách bước vào hội trường.

Trên thực tế, tới bây giờ, đã có không ít người đã tới rồi.

Ngay cả Yến Kinh, Ma Đô đã có rất nhiều sếp lớn cũng tới rồi.

Mà khóe miệng của chủ nhiệm Hầu giật giật, sau đó ngại ngùng cười nói: “Tôi với đài truyền hình suy xét quyết định, để bạn học Tô Lệ Hàm đảm nhiệm!”

“Lệ Hàm, em phải cố lên!”

Chủ nhiệm Hầu nhìn vọng rất lớn nên nói.

Tô Lệ Hàm gật đầu.

“Hừ, em không đồng ý!”

Mà mặt mày của Dương Hoa Lệ lập tức tái xanh, không cần nghi ngờ, ai lần này được chọn chính chắc chắn sẽ là thực tập sinh của tổ 1.

Cho nên Dương Hoa Lệ đương nhiên khẩn trương rồi.

“Hoa Lệ, em còn có nhiệm vụ khác, có gì không đồng ý chứ?”

Chủ nhiệm Hầu biết lai lịch của Dương Hoa Lệ, cho nên cũng không dám quá nghiêm khắc.”

“Em không phải là nói em muốn được chọn, ý của em là ai được chọn cũng được, chỉ không thể để kẻ thấp hèn này đi, nếu không, thật sự là nỗi sỉ nhục đối với người ta!”

Dương Hoa Lệ nói.

“Kẻ thấp hèn cái gì? Em nói cái gì?” Chủ nhiệm Hầu nghiêm nghị nói.

“Nói ra thì em đang muốn báo cáo với thầy, tối qua, Tô Lệ Hàm trộm nhẫn kim cương mà bạn trai của Hiểu Vân tặng cho cậu ấy, chuyện này mọi người chúng em đều nhìn thấy, tang chứng vật chứng đầy đủ!”

Dương Hoa Lệ nói.

Các cô gái không khỏi gật đầu.

Nói thật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không tin đây là sự thật.

“Dựa vào chuyện này, Tô Lệ Hàm không có mặt bước lên!”

“Đúng thế, sao có thể để loại người này lên chứ?”

“Fuck, đuổi thẳng đi, còn trộm đồ, thật sự quá mất mặt!”

“Phải đó, thực tập chúng ta đều bị cậu ta làm cho mất hết mặt mũi rồi!”

Không ít thực tập sinh, nữ sinh trong đó, đố kỵ với Tô Lệ Hàm thì nay đều nói.

“Tôi không có trộm, tôi không có...”

Đối diện với sự khinh bỉ và chỉ trích của người khác, Tô Lệ nói.





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 341: NỖI KHỔ

“Lệ Hàm, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Chủ nhiệm Hầu thấy không ít người gây gổ, anh ta mặc dù rất tán thưởng Tô Lệ Hàm, nhưng cũng phải xử lý công bằng.

“Hiểu Vân, cô nói với chủ nhiệm Hầu đi!”

Dương Hoa Lệ đẩy Lý Hiểu Vân đang im lặng tới trước mặt.

Lý Hiểu Vân ấp úng vốn không muốn nói.

Tô Lệ Hàm làm người thật sự không tệ, quan hệ giữa Lý Hiểu Vân và Tô Lệ Hàm lại tốt như vậy.

Quả thực, lúc chiếc nhẫn của mình vừa mất, cô ta thực sự rất tức giận, còn chuẩn bị báo cảnh sát bắt kẻ lấy đồ của cô ta.

Nhưng sau khi biết là Tô Lệ Hàm thì sao, Lý Hiểu Vân liền không nói gì.

Bây giờ vì mặt mũi Tô Lệ Hàm, cũng không muốn nói nhiều, chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

“Hiểu Vân, cô nói đi!”

Chủ nhiệm Hầu cau mày nói.

Thế là Lý Hiểu Vân đành nói chuyện hôm qua ra.

Hơn nữa, còn có nhiều nhân chứng như vậy có mặt.

Hầu chủ nhiệm liền khó xử.

Nói thật lòng, chủ nhiệm Hầu nhất định không tin.

Nhưng mà, nếu mình không thể hiện thái độ, giả ngốc cho qua thì Dương Hoa Lệ này chính là quỷ khó dây dưa, nói không chừng còn khích bác báo cảnh sát.

Huống chi, Dương Hoa Lệ hôm nay có nhiều bạn đại học của cô ta giúp đỡ, rõ ràng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

“Lệ Hàm, chuyện này tôi cũng không có cách nào, nếu là vậy thì danh ngạch này, không thể để cho cô!”

Chủ nhiệm Hầu nói.

“Đúng là không thể cho cô ta!”

Dương Hoa Lệ khoanh tay nói.

Mà Mã Nam đứng trong góc lúc này nhìn sang Tô Lệ Hàm, muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh lại nhận được ánh mắt của Dương Hoa Lệ.

Nắm chặt nắm đấm, sau đó mặt đầy xấu hổ bất đắc dĩ cúi đầu.

Tô Lệ Hàm trăm miệng cũng khó mà biện bạch, không còn cách nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn cơ hội này bị người khác cướp đi.

Tô Lệ Hàm không lên, những người ở đây đương nhiên không ai dám tranh với Dương Hoa Lệ.

“Lệ Hàm!”

Đám người Tô Mông Mông đi tới.

“Không sao Mông Mông, mình không sao, mình đi vệ sinh một lát!”

Tô Lệ Hàm nói một câu rồi xoay người rời đi.

Đợi lúc cô rửa tay xong chuẩn bị đi ra.

Dương Hoa Lệ lại dẫn mấy chị em có quan hệ tốt với cô ta tới, chặn Tô Lệ Hàm lại.

“Cô muốn làm gì? Bây giờ chẳng lẽ cô còn chưa hài lòng sao?”

Tô Lệ Hàm lạnh mặt hỏi Dương Hoa Lệ.

“Ha hả, tôi đương nhiên không hài lòng, tôi biết những người đó sẽ nhìn tôi thế nào, nói không chừng còn cho rằng là tôi cố ý vu oan hãm hại cô đâu, nhưng mặc kệ, bây giờ cơ hội là của tôi, cô đã chuyển cho tôi rồi, nhưng tôi không phục!”

Dương Hoa Lệ đỏ mắt nói.

Đúng vậy, từ nhỏ tới lớn, Dương Hoa Lệ luôn là được bao vây bởi ánh hào quang hàng đầu, bất kể đi tới đâu, trong bất kỳ tổ chức đoàn thể nào, đều là trung tâm chân chính, nhất tỷ.

Ai mà không gọi cô ta một tiếng chị Lệ chứ.

Vốn cho rằng tới đài truyền hình học tập, mình chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, có thể nói là nhất tỷ chân chính rồi đi?

Tuy nhiên, mọi mặt của mình đều bị Tô Lệ Hàm đè đầu.

Hơn nữa, Tô Lệ Hàm này còn rất giả tạo, lừa mọi người đều yêu thích cô ta, ủng hộ cô ta.

Kể cả Mã Nam nghèo kiết xác đó.

Lý Hiểu Vân gia đình giàu có, bạn trai có tiền cũng đối xử rất tốt với Tô Lệ Hàm.

Phải biết rằng, Lý Hiểu Vân trước đây là bạn tốt của một người bạn đại học của mình.

Mối quan hệ với Tô Lệ Hàm lại trở nên cực tốt.

Cô cho rằng Dương Hoa Lệ cô ta nhìn không ra sao? Nếu là người khác, dù là mình trộm đồ vật quý trọng như vậy của Lý Hiểu Vân, cô ta nhất định cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, sẽ xé rách mặt với mình.

Nhưng đối với Tô Lệ Hàm thì sao, lại luôn không muốn truy cứu, hơn nữa còn khuyên mình đừng tuyên truyền việc này, tránh tạo ảnh hưởng không tốt cho Tô Lệ Hàm.

Tại sao!

Tại sao!!!

Tại sao mọi người đều yêu thích Tô Lệ Hàm cô chứ!

“Cô có gì không phục, tôi căn bản đấu không lại cô!”

Tô Lệ Hàm lạnh giọng nói.

“Tôi chính là không phục, tôi không phục mọi người tại sao đều thích cô mà chán giét tôi, bây giờ mọi người đều biết cô là kẻ trộm, nhưng người khác bàn tán cô thế nào cho rằng tôi không biết sao? Nói là tôi bôi nhọ cô!”

“Tôi không muốn nghe cô nói những chuyện này, tôi tin chân tướng cuối cùng nhất định sẽ rõ ràng!”

Nói xong, Tô Lệ Hàm xoay người muốn rời đi.

“Cô đứng lại cho tôi, đến bây giờ, tôi là nhất tỷ rồi, cô còn phớt lờ tôi như vậy!”

Dương Hoa Lệ kéo Tô Lệ Hàm lại.

Hừ!

“Bốp!”

Bỗng nhiên, giơ tay tát một cái lên mặt Tô Lệ Hàm.

“Tôi nói cho cô biết, tôi sớm đã muốn dạy dỗ cô rồi, nhưng mọi người đều nâng đỡ cô, bình thường tôi đều nhịn, nhưng bây giờ, tôi không cần nhịn nữa! Tôi ở đây người khác đều phải cúi đầu khom lưng với tôi, còn cô có gì!”

Dương Hoa Lệ nói xong thì giơ tay muốn tát tiếp.

“Dừng tay, Dương Hoa Lệ, cô muốn làm gì?”

Chính vào lúc này, mấy nữ sinh chạy tới.

Trong đó có Lý Hiểu Vân, còn có bạn ký túc xá của Tô Lệ Hàm.

Lý Hiểu Vân hét lên.

Vừa rồi thấy Dương Hoa Lệ dẫn người đi vào, mọi người liền cảm thấy không đúng.

“Cô dựa vào cái gì mà đánh Lệ Hàm?”

Lý Hiểu Vân nói.

“Tôi cứ đánh đấy thì sao? Thì sao??? Bây giờ tôi mới là nhất tỷ, tôi nhìn cô ta không vừa mắt, liền dạy dỗ cô ta!”

Dương Hoa Lệ nói.

Nói xong, lại chỉ vào Tô Lệ Hàm: “Sau này ở đây, thành thật một chút!”

Nói xong liền dẫn đám người rời đi.

“Lệ Hàm, cậu không sao chứ?”

Tô Mông Mông lo lắng nói.

“Mình không sao!”

“Mẹ nó, Dương Hoa Lệ này quá đáng thật, vốn danh ngạch trợ lý hiện trường nên cho cậu, nhưng bây giờ, cô ta lại khiến người ta sắp xếp cậu tới cổng làm đón khách, cô ta quá ghê tởm, chịu không nổi nữa, chúng ta cho cô ta một trận đi!”

Tô Mông Mông hung hăng nói.

“Đừng, các cậu tuyệt đối đừng vì mình mà đắc tội cô ta, nếu không sẽ rất khó đứng chân ở đây, hết cách rồi, cô ta là đại bàng ở đây!”

Tô Lệ Hàm cảm kích nói.

Về phần làm đón khách thì đón khách đi.

Tô Lệ Hàm thật sự không muốn liên lụy tới bọn Mông Mông.

“Lệ Hàm, hai chúng ta làm đón khách, hiện tại rất nhiều doanh nhân nổi tiếng tới, chúng ta qua đó đi...”

Lúc này, Mã Nam đi tới, nhìn Tô Lệ Hàm, cô ta nhỏ giọng nói.

“Hừ, nịnh nọt người ta, cũng không thấy cô thăng tiến gì!”

Tô Mông Mông trào phúng.

Mọi người đều khinh thường nhìn Mã Nam một cái, sau đó mới ra ngoài làm việc.

Tô Lệ Hàm cũng nhìn Mã Nam, rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”

Đến cổng, trên quảng trường lớn đã đông như biển người, đã có không ít đại gia vào.

Mà đón khách, nói thật thì chính là cứ đứng ở ngoài.

Không giống Dương Hoa Lệ lúc này, có thể đi theo đám người nổi tiếng.

“Lệ Hàm, tôi...tôi xin lỗi cô!”

Mã Nam thấy má Tô Lệ Hàm bị đánh hơi đỏ.

Lập tức khóc nói.

Đúng vậy, đều ra ngoài học tập, ai đối với mình tốt nhất, nhất định là Tô Lệ Hàm rồi, thỉnh thoảng lúc không có tiền, cũng là Tô Lệ Hàm tiếp tế mình.

Nhưng bây giờ mình hại cô ấy ra như vậy, Mã Nam nhất định không đành lòng.

“Lệ Hàm, tôi bị ép, tôi có nỗi khổ...”

Mã Nam khóc nói.





Con Nhà Giàu


CHƯƠNG 342: CẬU TRẦN ĐẾN RỒI

Thế là Mã Nam nói chuyện làm sao hại Tô Lệ Hàm ra.

Đại khái là, Mã Nam cảm thấy cơ hội của đài truyền hình lần này rất quan trọng đối với bản thân, thậm chí Dương Hoa Lệ lấy chức vụ công việc sau này làm điều kiện dụ dỗ.

Trái lại, nếu như Mã Nam không phối hợp, cô ta sẽ khiến Mã Nam ngay cả cơ hội thực tập cũng không có.

Mã Nam không còn cách nào, cuối cùng chỉ đành đồng ý.

Còn về Tô Lệ Hàm, tuy là hơi giận Mã Nam, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không còn giận cô nữa.

Dù sao cũng không thể trách Mã Nam hết, nếu như bản thân mất đi chức vị này, sau này ảnh hưởng đến công việc, về lại Kim Lăng, còn có gia tộc của mình và Trần Lạc Thần.

Mà Mã Nam nếu như mất đi, cô sẽ không còn gì cả.

Nếu là bản thân, cũng sẽ làm như thế đúng không?

Mà kẻ chủ mưu, là Dương Hoa Lệ.

Nếu như nói hận, người để hận nên là Dương Hoa Lệ.

“Lệ Hàm, tôi luôn nghĩ, tôi đấu với Dương Hoa Lệ, cũng không muốn để cô ta đối phó cô như vậy!”

Mã Nam giận dỗi nói.

“Không cần, tôi không có ý trách cô, tôi cũng biết cô có nỗi khổ riêng, đây là chuyện giữa tôi và Dương Hoa Lệ, tôi không trách ai cả!”

Tô Lệ Hàm liền nói.

“Hừ, hai người các cô, còn dám ăn nói bậy! Đứng dậy cho tôi!”

Vào lúc này, Dương Hoa Lệ bước ra, đắc ý nói.

“Tô Mông Mông, còn có Ngô Văn Văn, hai người các cô cũng đứng qua đó đi, người tiếp khách không thể quá ít, nên tôi đã xin thêm hai người!”

Liếc nhìn Tô Mông Mông và Ngô Văn Văn một cái, Dương Hoa Lệ cũng đứng ngay cửa, lúc này lãnh đạo đã bắt đầu bước ra, chuẩn bị làm công việc nghênh đón.

“Ông Từ, cậu Từ của Yến Kinh tới!”

Vào lúc này, tuy là một tiếng kêu gọi, một vị đại thiếu gia, nguyên một đám người vây quanh đi qua đây.

Hơn nữa còn tặng một lá cờ.

Mỗi ông lớn đến đây, nhất định phải thể hiện một chút chứng minh thân phận của mình hoặc là doanh nghiệp.

Cảnh tượng lớn như thế, người đến từ bốn bể năm châu, lại là những thương gia giàu có, cho nên lúc này lộ mặt làm quảng cáo cho doanh nghiệp của mình hoặc cá nhân bản thân, là vô cùng thích hợp!

“Ông Vương của Ma Đô tới!”

“…..”

Lần lượt từng người tới, các ông lớn càng ngày càng nhiều.

Còn Dương Hoa Lệ, may mắn đứng ở cuối đoàn đón tiếp lãnh đạo, bắt tay giao lưu với từng ông lớn.

Trên thảm đỏ trải dài, chỉ trong phút chốc, đã có rất nhiều thương gia giàu có đi qua đó.

Còn Tô Lệ Hàm, cũng không biết tại sao lúc này cực kì kích động.

Bởi vì có không ít ông lớn của tỉnh Giang Nam đều đến đây.

Kích động gì chứ?

Có khi nào, anh ta cũng tới…

Mà ở bên ngoài, các phóng viên đã bao vây lấy khu vực thảm đỏ.

Các thương gia giàu có, trừ việc lộ mặt ra, các siêu xe càng không ít, lấy đó để thể hiện thực lực bản thân.

“Lệ Hàm Lệ Hàm!”

Vào lúc này, Tô Mông Mông đứng bên cạnh Tô Lệ Hàm nói.

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Dương Hoa Lệ lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, gài bẫy tất cả họ.

“Cậu nói, Trần Lạc Thần có tới không? Nếu như Trần Lạc Thần tới đây, vậy thì hôm nay có thể đánh vỡ mặt Dương Hoa Lệ rồi, dù sao với mối quan hệ của cô ta, cho dù cộng lại hết, cũng không bằng một phần ngàn của Trần Lạc Thần.”

Tô Mông Mông kích động nói.

“Tôi…tôi không biết!”

Tô Lệ Hàm lắc đầu.

“Aiya, cậu cũng thật là, quá bướng bỉnh đi, nếu tôi có bạn trai nhiều tiền như vậy, sớm đã đi theo anh ta khoe khoang khắp nơi rồi, cũng chỉ có cậu, bướng bỉnh chứng minh bản thân, chúng ta làm con gái, bị người khác nói là bình hoa thì có sao đâu, chồng có tiền là được thôi!”

Trước đó Tô Mông Mông còn ủng hộ Tô Lệ Hàm tự lập tự cường.

Nhưng mà bây giờ, sau khi bị Dương Hoa Lệ làm khó, trong lòng khó chịu.

Nghĩ rằng, nếu như Trần Lạc Thần là bạn trai của mình.

Bây giờ nếu như bản thân bị ăn hiếp, trực tiếp đánh vào mặt của Dương Hoa Lệ, cô ta ngay cả một chữ cũng không dám nói.

Còn Ngô Văn Văn đứng ở đối diện, rõ ràng rất trông mong Trần Lạc Thần tới.

Như vậy, cô ta cũng có thể nở mày nở mặt.

“Hừ, các cô nói gì đó!”

Vào lúc này, Dương Hoa Lệ đi qua đây, nói chuyện lạnh lùng với Tô Lệ Hàm và Tô Mông Mông đang thì thầm to nhỏ với nhau.

“Dương Hoa Lệ, cô đắc ý cái gì chứ, nói cho cô nghe, làm người phải để lại đường lui, ngày sau còn gặp mặt nhau, tôi đã nói cho cô nghe, bạn trai của Lệ Hàm rất lợi hại, là cậu cả của nhà họ Trần ở Kim Lăng, nói không chừng hôm nay anh ta sẽ tới, nếu như cậu cả Trần tới đây, cô hãy đợi đấy!”

Tô Mông Mông nói.

“Ha ha ha, tôi sợ quá, cậu chủ nhà giàu tôi quen biết không ít, chưa từng nghe nói qua có cậu Trần ở Kim Lăng!”

Dương Hoa Lệ châm biếm nói.

“Vậy thì cô đợi đấy!”

Tô Mông Mông nói.

Vào lúc này, liền nghe thấy tiếng kêu la kinh ngạc.

Từng chiếc siêu xe từ từ chạy qua đây.

Rõ ràng mọi người đã bị những chiếc siêu xe này làm cho choáng ngợp.
Đọc nhanh tại VietWriter
Ngay cả Dương Hoa Lệ, cũng kinh ngạc đến nỗi không thốt lên lời.

Nói thực thì, Dương Hoa Lệ đã từng nhìn thấy không ít siêu xe rồi, nhưng mà giống như vậy, các siêu xe tập hợp lại thành đội hình siêu xe, quả thật đây là lần tiên nhìn thấy.

“Cậu Trần ở Kim Lăng, của tập đoàn Mộng Tưởng Gia tới!!!”

Còn chưa đợi xe dừng hẳn, thì nhìn thấy vài người nhân viên mặc áo vest vừa la vừa chạy về hướng đoàn tiếp đón lãnh đạo.

Đầu tóc cũng thẳng cả lên.

“Nhanh nhanh nhanh, chuẩn bị! Chuẩn bị! Cậu Trần ở Kim Lăng tới rồi!!!”

“Cái gì! Tới nhanh như vậy sao!”

Đoàn lãnh đạo cùng nhau kinh ngạc, sau đó lễ phép chạy từ cầu thang xuống, dùng khoảng cách gần nhất để đón tiếp.

Dù gì cũng là cậu Trần, hôm nay trừ người tai to mặt lớn kia, là người quan trọng nhất.

Mà không ít các cậu chủ thương gia giàu có, sau khi nghe nói, đều từ bên trong đi ra ngoài đón tiếp.

“Cái gì? Có cậu Trần ở Kim Lăng thật sao!?”

Còn Dương Hoa Lệ, mặt mũi trắng bệch đi, tim đập thình thịch.

Hơn nữa nhìn thấy cảnh tượng này, rõ ràng cậu Trần ở Kim Lăng chính là một trong những nhân vật quan trọng ngày hôm nay.

Vào lúc này, có chút ghen tị nhìn Tô Lệ Hàm.

“Cậu Trần ở Kim Lăng, thật sự là bạn trai của cô? Sao có thể?”

Dương Hoa Lệ không thể tin được nói, không lẽ bản thân, thật sự không thể có gì bằng Tô Lệ Hàm sao.

Tại sao cô ta luôn may mắn như vậy.

Tìm một người bạn trai, lại lợi hại đến như vậy.

“Ha ha, ngạc nhiên lắm đúng không, còn có thể giả sao, Lệ Hàm của chúng tôi là người bạn gái trăm phần trăm của cậu Trần!”

Tô Mông Mông phấn khích.

Lần này xem Dương Hoa Lệ cô còn có thể tác oai tác oái sao!

Còn Tô Lệ Hàm, toàn bộ sự tập trung, đều dừng lại nơi đoàn xe đó.

Tuy là cô ta không muốn nhờ sự giúp đỡ nào từ Trần Lạc Thần, nhưng mà, lần này về Kim Lăng, cũng chưa nói với Trần Lạc Thần, thì bản thân đã về đây rồi.

Nói không có chút hối hận về tính cách trẻ con của mình, vậy đó là nói dối.

Má ơi, đây là đoàn xe xịn nhất hôm nay đúng không?

Mọi người kinh ngạc nói lớn.

“Đúng vậy, mỗi chiếc gần như từ 60 tỷ trở lên, có 10 chiếc xe trong đoàn bảo vệ, mấy trăm tỷ, trời ạ!”

Mọi người kinh ngạc lần nữa.

Và xe cũng dừng lại hẳn.

Một người hét lớn: “Cậu Trần tới!”

Ngay sau đó, tầng thượng của đài truyền hình, pháo hoa nở tung, lập tức trời không tràn ngập màu sắc.

Mà hồ nước lớn hai bên, nước phun lên cao.

Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

Có thêm một lá cờ lớn, được nhân viên cẩn thận đón lấy.

Còn Tô Lệ Hàm, thì ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn qua bên đó…..
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom