• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (12 Viewers)

  • Chương 931-935

CHƯƠNG 931: CHÍNH LÀ THIÊN VỊ CÔNG CHÚA, KỊCH HAY LÊN SÂN RỒI (3)
Cậu Hàn giống với cô Cửu, hai người đều được chú Lương nhặt về, nhưng mà cô Cửu là do chú Lương đích thân nuôi lớn, còn cậu Hàn từ nhỏ đã tự lực cánh sinh.
Cậu Hàn xưa giờ đều thoắt ẩn thoắt hiện, bình thường rất hiếm thấy được người.
“Cậu Hàn, đây là tóc cô Cửu vừa mới đem qua đây, chúng tôi chuẩn bị làm giám định.” Trong phòng giám định, có một người khá cẩn thận đưa tóc Tiểu Cửu vừa đưa tới cho cậu Hàn xem.
Cậu nhìn một cái, nhẹ giọng ừ, đồ Tiểu Cửu đưa tới đây, họ cũng không dám đổi, cho dù có đổi, thời gian gấp như vậy cũng không kịp, hơn nữa trước khi đến đây anh ta đã nhìn qua camera, không hề phát hiện điểm bất thường nào.
Người đó liền đem tóc kia đi làm giám định.
Mọi người đều cho rằng một cậu Hàn trước giờ không kiên nhẫn cũng chỉ là nói cho vui.
Nhưng mà không ngờ rằng cậu Hàn nói sẽ giám sát, đúng là không rời đi một giây nào, mắt không hề chớp mà ở đó giám sát.
Tình hình bên này, Bùi Doanh không thể nào biết được, cho dù Tôn Hưng bây giờ là bạn trai của Tiểu Cửu, Tôn Hưng cũng không thể vào phòng giám định được.
Mà chuyện cậu Hàn đích thân giám sát việc giám định đến cả Tiểu Cửu cũng không biết, Tôn Hưng đương nhiên sẽ càng không thể biết được.
Thời gian một ngày qua đi, liên quan đến việc của Đường Vân Thành đã được đưa tin khắp nơi, bên nhà họ Đường vẫn không có động tĩnh gì.
“Nhà họ Đường là làm sao đây?” Bùi Doanh có chút mất kiên nhẫn, kế hoạch lần này của cô ta là muốn tiêu diệt cả Hàn Nhã Thanh.
Chỉ cần Hàn Nhã Thanh ra mặt cho Đường Vân Thành, chỉ cần đứa bé gái không thay đổi lời nói, cô ta có cách khiến Hàn Nhã Thanh thân bại danh liệt.
Nhưng mà cô ta không ngờ rằng Hàn Nhã Thanh lại không có một động tĩnh gì.
Điều này khiến cho kế hoạch của cô ta không biết sao tiếp tục thực hiện.
Đương nhiên, cô ta càng lo lắng Hàn Nhã Thanh sẽ có dự bị, tuy rằng livestream của đứa bé gái đó sau khi được chiếu ra đã đồng nghĩa với việc Đường Vân Thành đã bị định tội.
Tuy rằng với tình hình như vậy sẽ không ai có thể cứu được Đường Vân Thành, nhưng mà Hàn Nhã Thanh không làm gì cả lại khiến Bùi Doanh hơi bất an.
Hàn Nhã Thanh có thể cho rằng chuyện này rất nhanh sẽ bị dập tắt, nếu như Hàn Nhã Thanh nghĩ như vậy, vậy thì đúng là sai lầm trầm trọng.
Nhà họ Đường không làm gì, nhất định là muốn làm chuyện này hạ nhiệt hết sức có thể, nếu đã như vậy, cô ta sẽ giúp nhà họ Đường xào xáo lên một phen.
Bùi Doanh lấy ra một số điện thoại mới đăng ký, gửi một tin nhắn đi.
Nửa tiếng sau, bên trong bệnh viện Trung tâm Hải Thành, đứa bé gái lần nữa được phỏng vấn.
Lần này đổi một công ty truyền thông khác, có lẽ là quan tâm đến đứa bé gái, phụ trách phỏng vấn cũng là một phóng viên nữ.
Tâm trạng lần này của bé gái rõ ràng kích động hơn lần trước, sắc mặt của cô bé cũng trắng bệch đi nhiều, nỗi sợ sệt được nhìn thấy qua đôi mắt càng khiến người khác đau lòng.
“Cháu đau, rất đau, toàn thân đều đau.” Cô bé thu người lại, luôn miệng kêu đau.
Nữ phóng viên nhìn thấy cũng có chút không nhẫn tâm, cô ta quay đầu nhìn về người cha của bé gái đang đứng ở một bên: “Bác sĩ không giúp cháu xử lí vết thương ở thân sao?”
“Xử lí rồi, nhưng mà vết thương trên người con bé quá nặng, không thể khỏi trong một sớm một chiều, bác sĩ còn nói vết thương của con bé sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của nó.” Mặt của cha cô bé lộ ra vẻ đau đớn, còn mang theo vài phần phẫn nộ mà nghiến chặt răng.
“Ảnh hưởng đến cuộc sống sau này? Ý của anh là sao?” Nữ phóng viên ngây ra, sắc mặt thay đổi trong chốc lát.
“Vết thương ở dưới quá nặng, mà con bé còn nhỏ như vậy, tên đó đúng là không bằng cầm thú, quá tàn nhẫn. Cũng không biết lúc đó ông ta đã làm gì với con gái tôi, vết thương của con gái tôi quá nặng.” Có thể Lý Minh nhất thời quá đau lòng, lại ôm đầu bắt đầu bật khóc.
Nữ phóng viên nhìn thấy anh ta như vậy, trong chốc lát cũng không nỡ tiếp tục hỏi.
“Ông ta không chỉ là xâm hại, mà đây là cưỡng bức tàn bạo, con gái tôi còn nói lúc đó ông ta còn cầm dao…..” Lý Minh ôm lấy đầu, nhưng mà giọng nói của ông ta vẫn vang lên, tuy rằng nghe có chút buồn, nhưng mà vẫn rất rõ ràng.
“Anh Minh, ý của anh là lúc đó ông ta dùng dao tổn thương con gái anh?” Nữ phóng viên kinh ngạc, đôi mắt mở tròn xoe, giọng nói không kiềm chế được mà có phần cao lên.
“Tôi không biết, con gái tôi lúc đó sợ quá, hơn nữa lúc đó con gái còn đang bị bệnh, chuyện khi đó con bé cũng không nói rõ ràng, nhưng mà vết thương trên người con gái tôi đúng là rất nặng.” Lý Minh vẫn ôm lấy đầu, câu trả lời lần này có chút mập mờ.
Nhưng mà những lời này lại khiến người khác thương xót cô bé.
“Bác sĩ xem qua vết thương, bác sĩ nói như thế nào?” Nữ phóng viên chớp chớp mắt, trên người cô bé có vết dao không, bác sĩ có thể kiểm tra ra được mà?
“Bác sĩ nói….có vết thương do vật bên ngoài tạo thành.” Lời của Lý Minh bị ngắt quãng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Nữ phóng viên ngơ ra, nhất thời không nói gì.
“Tiểu Vũ, con còn nhớ lúc đó ông ta dùng gì làm hại con không? Con nói với phóng viên, như vậy họ sẽ có thể giúp chúng ta bắt người xấu.” Lý Minh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn con gái mình, khích lệ con gái mình nói.
“Ba ơi, người xấu còn chưa bị bắt sao?” Toàn thân của Tiểu Vũ thu lại lần nữa, trên mặt càng lộ rõ vẻ hoảng sợ: “Tại sao người xấu còn chưa bị bắt?”
“Người xấu không nhận tội, hơn nữa ông ta lại là một người có quyền, chúng ta chỉ là người dân bình thường, không cách nào bắt ông ta chịu tội.” Mặt của Lý Minh càng lộ rõ vẻ đau đớn, đương nhiên sự căm phẫn cũng càng lộ rõ.
Nữ phóng viên đến đây phỏng vấn, nhưng mà bây giờ cô cũng không biết nói gì, dù gì việc có bắt Đường Vân Thành hay không cô cũng không chắc.
Hơn nữa sau khi Đường Vân Thành quay về Hải Thành đã chấp nhận phỏng vấn, Đường Vân Thành đã kể lại một lần chuyện tối ngày hôm qua, tuy rằng Đường Vân Thành không có giải thích lời bé gái nói, nhưng mà lúc đó Đường Vân Thành rất thản nhiên, khí thế lẫm liệt, khiến người khác cảm thấy rất sốc.
Hơn nữa phía cô bé cũng không báo cảnh sát, cũng không kiện Đường Vân Thành, cho nên, chuyện này không có lập hồ sơ vụ án, đương nhiên cũng không có khả năng có người đến bắt Đường Vân Thành.
Còn về việc phía cô bé không báo cảnh sát phóng viên cũng cảm thấy rất kì lạ, Lý Minh rõ ràng cứ nói bắt người xấu vì con gái, nhưng lại không đi báo cảnh sát, không lập hồ sơ vụ án, chỉ đi kiếm nhà báo phanh phui vụ việc.
Lý Minh là quên báo cảnh sát? Hay là sợ thế lực của Đường Vân Thành không dám báo cảnh sát?
Nếu như nói sợ thế lực của Đường Vân Thành không dám báo cảnh sát, chuyện này có chút khó hiểu, dù sao Lý Minh cũng đã phanh phui chuyện này với báo chí.
Nữ phóng viên khá cẩn thận, tuy rằng trong lòng nghi ngờ, nhưng không hỏi nhiều.
Lần livestream này của cô bé vừa mới đăng lên, một số người còn e dè không dám chửi Đường Vân Thành bây giờ từng người đã bắt đầu lên mạng chửi bới, từng người từng người chửi khó nghe đến mấy cũng có.
Bùi Doanh thấy tin tức, lại thấy mọi người trên mạng không ngừng chửi bới Đường Vân Thành, cuối cùng cũng mỉm cười, nụ cười đầy mãn nguyện và đắc ý.
Đương nhiên Hàn Nhã Thanh cũng đã thấy được tin tức mới nhất, cũng đã thấy bình luận trên mạng đối với Đường Vân Thành.
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng cong lên, xem ra, có kịch hay để xem rồi!
CHƯƠNG 932: NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÁ ĐẠO GHEN TUÔNG NGẬP TRỜI (1)

Tiếp sau đó cô bé lại được phỏng vấn bởi hai công ty truyền thông khác, bé gái mỗi khi đối mặt với ống kính đều không nói nhiều, nhưng mà lại khiến người cảm nhận rõ cô bé thảm thương cỡ nào, đáng thương cỡ nào.

Phút chốc tiếng chửi trên mạng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng quá đáng, Đường Vân Thành nghiễm nhiên trở thành vật thay thế của từ cầm thú.

Đường đi của cô bé từ lúc bắt đầu đã rất rõ ràng, chính là thể hiện sự yếu đuối trước mặt mọi người, kêu khổ trước mặt mọi người, để có được sự đồng cảm.

Đứa trẻ nhỏ như vậy, chuyện như thế này, lại được làm rùm beng lên như vậy, với thân phận của Đường Vân Thành đừng nói là muốn trở mình, cho dù là muốn làm gì cũng không được.

Không thể không nói mưu kế của người chủ mưu đúng là rất độc.

Hàn Nhã Thanh không biết kẻ chủ mưu chống đối cô là ai, nhưng mà cô không sợ đối phương làm ầm lên, đối phương càng làm ầm lên, càng để lộ nhiều sơ hở.

Hàn Nhã Thanh biết rằng chuyện này không thể làm gì với cô bé, một đứa bé 11, 12 tuổi nói ra những lời như vậy, lại có giám định thương tật từ phía bệnh viện, mà thân phận của nhà họ Đường lại đặc biệt.

Nếu như cô làm gì đó với cô bé, bất kể là làm việc gì, đều sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của quần chúng, đều sẽ bị người khác công kích tới không còn gì cả.

Cho nên từ lúc đầu Hàn Nhã Thanh đã không tính làm gì cô bé, điều cô cần làm chính là làm cho đối phương bất ngờ.

Hàn Nhã Thanh nhìn Bùi Vũ Ninh ở trong phòng, Bùi Vũ Ninh lúc này giống như một chú mèo con, từ sau khi người của Dương Tầm Chiêu tới đây, Bùi Vũ Ninh luôn ngoan ngoãn giống như một chú mèo con.

Bùi Vũ Ninh trước giờ ồn ào nay lại im lặng như gà, trừ phi là bất đắc dĩ, Bùi Vũ Ninh tuyệt đối không nói lời nào.

Cô quen Bùi Vũ Ninh lâu vậy rồi, xưa giờ đều không biết Bùi Vũ Ninh lại có thể im lặng như vậy.

Cô qua đây cũng được hai tiếng, Bùi Vũ Ninh vẫn luôn bận việc của bản thân, lại không nói một câu nào, lúc cô đến Bùi Vũ Ninh cũng chỉ nhìn cô một cái, thậm chí còn không nói chuyện với cô, càng khỏi nói ba hoa lắm lời giống bình thường.

Điều này khiến cô có chút không quen!

Bây giờ Bùi Vũ Ninh hoàn toàn chú tâm vào công việc, không hề quan tâm đến chuyện bên ngoài, đây chính là điểm tốt khiến cho mọi việc tiến triển hết sức thuận lợi.

Rốt cuộc Bùi Vũ Ninh sợ tên đàn ông mà Dương Tầm Chiêu kiếm đến mức nào chứ.

Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh hướng đến người đàn ông đang ngồi một bên uống cà phê, người đó trông rất đẹp, hơn nữa trông rất thân thiện, dù sao lúc cô nhìn thấy người đàn ông này, trên mặt của anh ta luôn nở nụ cười.

Chính là không biết tại sao Bùi Vũ Ninh lại sợ anh ta như vậy, Bùi Vũ Ninh nhìn thấy người đàn ông này giống như con chuột nhìn thấy mèo vậy.

“Bên đây tôi xử lí xong rồi, anh xem đi.” Bùi Vũ Ninh đem đống tài liệu sắp xếp xong đưa đến trước mặt người đàn ông, giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, Hàn Nhã Thanh chỉ cách họ có một chút, Hàn Nhã Thanh cảm thấy nếu như cô không vểnh tai lên mà nghe, sợ là không nghe rõ lời Bùi Vũ Ninh nói.

Xưa giờ giống như một người đàn ông như Bùi Vũ Ninh lại “nhẹ nhàng” như vậy, Hàn Nhã Thanh lần đầu tiên thấy.

“Ừ.” Người đàn ông đó đặt ly cà phê xuống, một tay lấy tập tài liệu trong tay Bùi Vũ Ninh, đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp nhìn Bùi Vũ Ninh, nở nụ cười như gió xuân thổi qua.

Anh ta vốn đã đẹp trai, còn cười như vậy, đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, mang theo một sức hấp dẫn khiến người khác không thể cưỡng lại được, đến cả Hàn Nhã Thanh cũng không nhịn được nhìn thêm một cái.

Đều nói mắt hoa anh đào đặc biệt thu hút người, đúng là không sai chút nào!

Bàn tay cầm xấp tài liệu của Bùi Vũ Ninh không ngừng run rẩy, sau đó tập tài liệu trong tay rớt xuống đất.

“Mệt rồi?” Khóe môi của anh ta nhẹ nhàng cong lên, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn, âm thanh dịu dàng như cây liễu trong gió.

Hàn Nhã Thanh chớp mắt, mệt rồi? Nói lời này trong lúc này?

Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm người đàn ông này, ừ, là một người có lòng dạ đen tối.

“Không mệt, không mệt.” Bùi Vũ Ninh hoảng loạn cúi đầu xuống, vô thức cong lưng xuống nhặt tài liệu lên.

Mới đầu anh ta cũng không làm gì, chỉ là lúc Bùi Vũ Ninh nhặt xong tài liệu chuẩn bị ngẩng đầu lên theo bản năng, anh ta đột nhiên nghiêng người về phía trước.

Sau đó, môi của anh ta “không cẩn thận” đụng lên mặt của Bùi Vũ Ninh.

Môi của anh ta lướt qua trán của Bùi Vũ Ninh, sau đó giống như chuồn chuồn chấm nước lướt qua môi của Bùi Vũ Ninh.

Đúng là cao thủ gây khó dễ.

Toàn thân Bùi Vũ Ninh trong tức khắc cứng đơ lại, vô thức muốn tránh đi, nhưng mà lúc đó cô ta đang đứng không vững, cô ta vô thức tránh ra phía sau, vậy kết quả chỉ có một, đó chính là trực tiếp ngồi xuống đất.

Hàn Nhã Thanh vốn dĩ cho rằng anh ta nhất định sẽ kéo Bùi Vũ Ninh lại, sẽ có thể trực tiếp ôm lấy Bùi Vũ Ninh, nhân cơ hội này vừa hay có thể ôm Bùi Vũ Ninh vào lòng.

Nhưng mà điều khiến Hàn Nhã Thanh bất ngờ là, anh ta lại trơ mắt ra nhìn Bùi Vũ Ninh ngồi trên đất.

Tuy là trong khách sạn có thảm, Bùi Vũ Ninh ngồi lên sẽ không bị đau, nhưng mà để một cô gái té ngã sẽ hay ho sao?

Tên đàn ông này sao không hành động giống lẽ thường?

Anh ta rõ ràng đang trêu ghẹo người ta, hơn nữa thủ đoạn ghẹo người cực kì cao, nụ hôn vừa nãy, rõ ràng anh ta đã tính toán kĩ lưỡng.

Nhưng mà sao lại vào lúc nên ra tay lại không ra tay?

Hàn Nhã Thanh thay đổi suy nghĩ, lập tức hiểu ra, nếu như đối với những người phụ nữ bình thường, cách trêu ghẹo bình thường nhất định không có vấn đề gì.

Nhưng mà Bùi Vũ Ninh lại không phải phụ nữ bình thường, nếu như anh ta đã “không cẩn thận” hôn Bùi Vũ Ninh, sau đó còn ôm Bùi Vũ Ninh vào trong lòng, với tính cách của Bùi Vũ Ninh chắc sẽ trực tiếp đạp anh ta một cái.

Mà lại còn là trực tiếp đạp vào mặt.

Được rồi, cô thừa nhận, tên đàn ông này chính là một lão hồ ly, còn nham hiểm, ác độc hơn Dương Tầm Chiêu.

“Có phải là mệt quá không, tôi thấy tay cô không có sức, đến chân cũng không còn sức.” Người đàn ông đó vẫn ngồi im, đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp nhìn Bùi Vũ Ninh đang ngồi ở trên đất, khuôn mặt vô tội, cả mặt chân thành.

Nếu như không phải Hàn Nhã Thanh sớm đã nhìn thấu tâm tư của người đàn ông này, chỉ sợ có lẽ cũng sẽ bị lừa bởi sự vô tội và chân thành này.

Chỉ là, nghe xong lời nói đó, khóe môi của Hàn Nhã Thanh vô thức co giật, tay không có sức? Chân cũng không còn sức?

Trình độ nói chuyện của người này không phải tầm thường!!

Mặt của Bùi Vũ Ninh nhất thời đỏ ửng lên, không biết là vì xấu hổ, hay là cảm thấy bối rối: “Tôi không mệt.”

Bùi Vũ Ninh vô thức phản bác lại lời của anh ta, chỉ là giọng nói vẫn rất nhỏ, nghe không rõ.

Bùi Vũ Ninh lúc này đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ ăn nói lớn tiếng, ồn ào thường ngày rồi.

“Haiz.” Lần này anh ta không nói gì cả, chỉ là thở dài một hơi, cái thở dài này ẩn chứa nhiều thứ, tình cảm phong phú.

Hàn Nhã Thanh chớp mắt, cô đã gặp qua tên đàn ông biết trêu ghẹo, nhưng lại lần đầu tiên gặp một người đàn ông biết ghẹo tới vậy, chỉ là một cái thở dài có cần phải làm màu như vậy không?

CHƯƠNG 933: NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÁ ĐẠO GHEN TUÔNG NGẬP TRỜI (2)

Một tiếng thở dài như vậy, sợ là bất kỳ người phụ nữ nào nghe thấy trong lòng cũng cảm thấy áy náy.

Hàn Nhã Thanh theo bản năng hướng ánh mắt nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, sau đó liền nhìn thấy Bùi Vũ Ninh đang ngây ngốc ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn người đàn ông kia, vẻ mặt kia cực kỳ phức tạp, vô cùng rối rắm, hoàn toàn là dáng vẻ không biết làm sao.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy thực sự không thể nhìn nổi! ! !

Cũng may bình thường Dương Tầm Chiêu sẽ không trêu chọc cô như thế, nếu không…

Bùi Vũ Ninh ở trước mặt người đàn ông kia chính là một con thỏ trắng nhỏ, thuần khiết như tờ giấy trắng, nếu như cuối cùng con thỏ trắng này không bị lão sói xám kéo vào trong hang ăn sạch thì đúng là đạo trời không tha.

“Anh Phó…” Hàn Nhã Thanh cảm thấy cô nên làm cái gì đó, dù sao Bùi Vũ Ninh cũng là do cô mời tới nên cô không thể trơ mắt nhìn Bùi Vũ Ninh bị kéo vào trong hang sói như vậy được.

Mặc dù nhìn tình thế này thì Bùi Vũ Ninh bị kéo vào hang sói chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng ít nhất cũng không phải là ngay lúc này.

“Cô Đường, cậu Dương mời tôi tới đây là vì mục đích đặc biệt, trong những tình huống bình thường thì tôi sẽ không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì khác…” Hàn Nhã Thanh chỉ mới gọi tên anh ta một tiếng nhưng người đàn ông kia liền cắt ngang lời cô.

Lời nói của người đàn ông kia hơi không đầu không đuôi nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn có thể miễn cưỡng nghe ra được ý vị đe dọa ở trong đó.

Đúng, đe dọa một cách rất rõ ràng.

Cô đang bị đe dọa?

Chỉ có điều cô có chuyện gì để anh ta đe dọa chứ?

Hàn Nhã Thanh cảm thấy hình như không có, chuyện của cô Dương Tầm Chiêu có thể biết dường như đều đã biết hết.

Chỉ, chỉ ngoại trừ chuyện về hai bé cưng.

Nhưng người biết chuyện về hai bé cưng cũng không nhiều, người đàn ông này là Dương Tầm Chiêu đặc biệt mời tới vì chuyện của Đường Vân Thành, sao anh ta có thể biết chuyện về hai bé cưng được chứ? !

“Thanh Thanh, cô yên tâm, tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.” Giờ phút này không biết bé thỏ trắng Bùi Vũ Ninh đã tìm hiểu anh Phó kia như thế nào rồi, cũng không biết rốt cuộc Bùi Vũ Ninh đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng lời này của Bùi Vũ Ninh nghe ý tứ ít nhiều là muốn giải thích cho anh Phó.

Người đàn ông kia nhìn về phía Bùi Vũ Ninh nở một nụ cười sáng chói loá mắt, khiến cho trái tim người ta cũng phải gợn sóng.

Hàn Nhã Thanh: “…”

Được rồi, cô vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn! !

“Các người còn bận nhiều việc, lúc nào có kết quả thì nói cho tôi một tiếng.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy có lẽ cô nên rời đi, trong tình huống này, cô thật sự không thể ở lại nữa.

May mắn thay, người đàn ông kia trêu chọc thì trêu chọc nhưng cũng không hề làm chậm trễ việc chính.

Không, thật ra sau đó anh ta hoàn toàn không làm gì cả, anh ta vẫn ngồi yên ở chỗ đó xem tạp chí, uống một chút cà phê, mấu chốt là sau khi anh ta tới, tinh thần của Bùi Vũ Ninh đã tăng lên hai trăm phần trăm, hiệu suất làm việc vô cùng cao.

Người đàn ông kia nhàn nhã ngồi dưới điều hoà không khí uống cà phê, nhàn nhã mà vênh váo.

Còn Bùi Vũ Ninh thì mệt gần chết! !

Mấu chốt là Bùi Vũ Ninh lại tâm cam tình nguyện! !

Hàn Nhã Thanh cảm thấy Dương Tầm Chiêu đã tìm đến một người giám sát, mấu chốt là người giám sát này rất có tác dụng đối với Bùi Vũ Ninh, anh ta vừa đến, một mình Bùi Vũ Ninh có thể làm việc bằng hai người.

“Cô Đường đi thong thả.” Anh ta vẫn cười như cũ, giọng nói rất hiền hoà nhưng thực sự Hàn Nhã Thanh lại nghe được ý tứ đuổi người trong đó.

Bùi Vũ Ninh nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, khóe môi mấp máy giống như muốn nói gì đó, có điều cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống được.

Hàn Nhã Thanh hơi nhếch khóe môi lên, một người bình thường hay nói những lời khó nghe đến mức người ta phải bịt miệng của cô lại nhưng bây giờ ngay cả một câu cũng không dám nói, qua đó có thể thấy được sự uy hiếp này lớn thế nào…

Cô không hiểu tại sao Bùi Vũ Ninh từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất nhưng sao lại sợ người đàn ông này đến thế? !

Sau khi Hàn Nhã Thanh rời đi, trong phòng khách sạn lại càng thêm yên tĩnh.

Bùi Vũ Ninh bò dậy từ dưới đất, một tay nắm thật chặt tài liệu, lần này cô ta không tiếp tục đưa tài liệu cho người đàn ông kia mà là trực tiếp đặt ở trên mặt bàn trước mặt anh ta.

Vừa để tài liệu xuống xong, Bùi Vũ Ninh liền quay người định rời đi.

“Chỗ này, cô qua đây xem một chút.” Chỉ có điều anh ta đã lật tài liệu ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào một chỗ nào đó.

Bùi Vũ Ninh dừng bước chân lại, nghe ý tứ của anh ta thì tài liệu có vấn đề, Bùi Vũ Ninh lập tức đi tới, nghiêng người qua nhìn cho rõ.

Người đàn ông kia cũng làm như vô tình tới gần, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ vào một chỗ: “Chỗ này…”

Bùi Vũ Ninh cảm thấy anh ta áp sát quá gần nên theo bản năng muốn tránh đi, chỉ có điều giọng nói của người đàn ông kia lại đột nhiên trầm xuống mấy phần: “Cô xem đi, có nhìn ra vấn đề gì không?”

Anh ta nói như vậy khiến Bùi Vũ Ninh không thể tránh đi được nữa, cô ta chỉ có thể giữ vững thân thể chăm chú nhìn.

“Vấn đề đơn giản như vậy mà vẫn phạm sai lầm…” Dường như giọng nói của anh ta trầm hơn mấy phần, thân thể của anh ta lại càng sáp tới gần hơn, giờ phút này trên mặt của anh ta không hề có nụ cười như bình thường, vẻ mặt nghiêm túc kia nhìn có chút đáng sợ.

Bùi Vũ Ninh nghe anh ta nói mình làm sai cũng không quan tâm được tới những chuyện khác nữa, theo bản năng cúi người xuống nghiêm túc xem xét.

Giờ phút này vì Bùi Vũ Ninh muốn thấy rõ ràng cho nên mặt cô ta cách mặt bàn rất gần, trùng hợp là người đàn ông kia cũng nghiêng người vào rất gần, kể từ đó, môi của anh ta không sai biệt lắm đã ở sát bên tai Bùi Vũ Ninh.

Hơi thở ấm áp của anh ta phả lên một bên tai của cô, thậm chí có một chút còn chui vào trong lỗ tai, tê tê ngứa ngứa, cảm giác kia khiến nhịp tim của Bùi Vũ Ninh đột nhiên tăng tốc.

Rõ ràng cơ thể của Bùi Vũ Ninh hơi cứng đờ, động cũng không dám động, đôi mắt cô ta thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mặt, muốn nhanh tìm ra sai lầm.

Nhưng cô ta càng khẩn trương thì lại càng không tìm ra sai ở đâu, mà dường như môi của người đàn ông kia cách cô ta càng ngày càng gần, thậm chí Bùi Vũ Ninh còn cảm nhận được có mấy lần môi của anh ta đã chạm vào lỗ tai của cô.

Lúc môi của anh ta chạm vào lỗ tai của cô, Bùi Vũ Ninh cảm thấy hình như có một dòng điện truyền qua khiến nửa cơ thể của cô tê dại cứng đờ.

Nhịp tim của Bùi Vũ Ninh càng nhanh hơn.

“Tôi, tôi không nhìn ra có chỗ nào sai cả.” Bùi Vũ Ninh nhìn hồi lâu cũng không tìm ra được sai chỗ nào, mà người đàn ông kia tới gần cô ta như vậy thật sự có chút không chịu được…

“Không nhìn ra à?” Giọng nói của người đàn ông kia vang lên ở bên tai của cô, trầm thấp, nhẹ nhàng, giống như mang theo một làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, cảm giác kia giống như là có một cọng lông vũ gãi gãi ở trong lòng của cô.

“Không, không nhìn ra.” Bùi Vũ Ninh cảm thấy mình sắp nói không ra lời nữa rồi, giờ phút này tiếng nói của cô ta đã nhỏ đến mức ngay cả bản thân cô ta cũng không thể nghe rõ được.

“Để tôi xem lại một chút.” Người đàn ông kia cầm tài liệu đến gần, chăm chú nhìn.

Bùi Vũ Ninh thừa cơ đứng thẳng người dậy nhằm kéo giãn khoảng cách với anh ta.

Anh ta nhìn một chút, sau đó dùng vẻ mặt vô tội nhìn về phía Bùi Vũ Ninh nói ra: “Ừm, không sai gì cả, vừa rồi là tôi nhìn lầm.”

Vốn Bùi Vũ Ninh đã muốn bạo phát, nghe anh ta nói lời này xong lập tức liền muốn nổ tung, hai mắt cô ta trợn lên, nhanh chóng chuyển mắt nhìn chằm chằm về phía người đàn ông kia, lửa giận trong mắt gần như sắp phóng ra.

Bằng năng lực của anh ta thì làm sao có thể nhìn lầm? Anh ta cố ý đùa giỡn cô đúng không?

“Sao vậy? Có vấn đề gì không?” Người đàn ông kia nhìn cô ta, nụ cười trên mặt không ngừng mở rộng, nụ cười kia vô cùng rực rỡ nhưng lại rất chân thành và vô tội.

CHƯƠNG 934: NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÁ ĐẠO GHEN TUÔNG NGẬP TRỜI (3)

Bùi Vũ Ninh lập tức nản lòng, vẻ mặt phẫn nộ trong nháy mắt biến mất sạch sẽ: “Không, không có vấn đề gì.”

Giọng nói của Bùi Vũ Ninh vẫn rất nhỏ như cũ, giống như người vừa rồi suýt nữa bùng nổ không phải là cô ta.

“Ừm, vậy thì tiếp tục đi, chỉ dựa vào những thứ này mà muốn lật lại bản án của Đường Vân Thành thì vẫn còn thiếu rất nhiều.” Người đàn ông cất tài liệu đi, giọng nói nhàn nhạt nghe không ra quá nhiều cảm xúc.

“Tôi biết rồi.” Đương nhiên Bùi Vũ Ninh cũng biết chỉ dựa vào những thứ này thì vẫn không đủ để lật lại bản án của Đường Vân Thành, mặc dù Hàn Nhã Thanh đã nghĩ ra một cách khác nhưng như vậy cũng nhất định phải chuẩn bị đầy đủ thì mới có thể bảo đảm một trận này sẽ không thua.

Bùi Vũ Ninh rất rõ ràng, một khi một thua trận, đừng nói là Đường Vân Thành, chỉ sợ là toàn bộ nhà họ Đường đều bị phá hủy.

“Cần tôi hỗ trợ gì không?” Người đàn ông kia nhìn cô ta, khẽ cong khóe môi lên ẩn chứa mấy phần cảm xúc phức tạp.

“Không cần, một mình tôi làm được rồi, anh chỉ cần kiểm tra một chút giúp tôi là được.” Bùi Vũ Ninh từ chối, làm sao cô ta dám để anh ta hỗ trợ, vừa nghĩ tới chuyện mới xảy ra lúc xem tài liệu, Bùi Vũ Ninh càng kháng cự hơn so với lúc trước.

“Dường như thời gian cũng không còn nhiều nữa.” Trên khuôn mặt anh ta vẫn mang theo ý cười như cũ, không nhìn ra sự mất mát hoặc là thất vọng gì.

Đôi khi nụ cười trên mặt anh ta còn có thể che giấu đi tất cả cảm xúc khác rất tốt.

“Nếu không anh bảo cậu ba Dương cấp cho anh một căn phòng, tôi tra của tôi, anh tra của anh, đến lúc đó hai chúng ta sẽ cùng nhau tìm…” Bùi Vũ Ninh nhỏ giọng nói ra tính toán của mình, cô đã có dự định này từ lâu, cô thật sự rất hi vọng người đàn ông này đừng ở cùng một căn phòng với mình.

Người đàn ông với khuôn mặt tươi cười sét đánh không đổi này đột nhiên hơi cứng lại, trong nháy mắt đó nụ cười vỡ tan kia cũng không thể che đi cảm xúc trên mặt anh ta được, rõ ràng có thể nhìn ra anh ta đang cắn răng nghiến lợi.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười lại tràn ra lần nữa, kỳ diệu che giấu đi tất cả: “Tự cô tra đi, tôi…”

Người đàn ông kia còn chưa nói xong, điện thoại của Bùi Vũ Ninh lại đột nhiên vang lên.

Bùi Vũ Ninh nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy số điện thoại gọi đến, trên gương mặt cứng đờ đột nhiên nở một nụ cười: “Alo, đàn anh.”

Giọng nói của Bùi Vũ Ninh vẫn nhỏ như cũ nhưng giờ phút này lại mềm mại hơn mấy phần, là sự mềm mại vốn có của phụ nữ.

Nụ cười đẹp mắt và cặp mắt hoa đào của người đàn ông kia lập tức nheo lại, đàn anh?

Đương nhiên anh ta biết vị đàn anh này của cô là ai, không phải là người đàn ông mà Bùi Vũ Ninh vẫn thích sao! !

Lúc trước cũng bởi vì nguyên nhân này mà cô đã lựa chọn đi theo làm việc với người đàn ông kia.

Chà, đúng là có chút ý tứ nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng nhỉ!

Mấy năm qua, cửa ban công đóng, không biết tháng này hái thế nào đây? !

“Ừm, cũng có chút khó khăn, có mấy chỗ em cũng không hiểu lắm…” Giọng nói của Bùi Vũ Ninh lần nữa truyền đến cắt ngang suy nghĩ của anh ta, anh ta nheo mắt lại, trong ánh mắt đột nhiên có nhiều hơn mấy phần nguy hiểm.

Từ trước đến nay Bùi Vũ Ninh rất độc lập, so với đàn ông còn kiên cường hơn, trước giờ cô sẽ không nhận thua, cũng chưa từng tỏ ra yếu đuối, nhưng rõ ràng bây giờ trong giọng nói của cô đang mang theo sự yếu đuối, sự yếu đuối này nghe có mấy phần cảm giác nũng nịu.

Hơn nữa vừa rồi anh ta nói là muốn giúp cô cô lại trực tiếp từ chối, nói là một mình cô tự làm được, nhưng bây giờ cô lại nhờ người khác giúp đỡ?

Ở ngay trước mặt anh ta nhờ người đàn ông khác giúp đỡ?

Ừm, được lắm!

Coi anh ta chết rồi sao?

“Ừm, đàn anh anh cứ nói đi, em đang nghe đây.” Không biết đối phương nói gì mà Bùi Vũ Ninh liên tục trả lời, trong lời nói còn mơ hồ mang theo ý cười.

Bùi Vũ Ninh cầm điện thoại trực tiếp đi tới trước máy vi tính, nhìn cũng không buồn nhìn người đàn ông trong phòng một chút, hoàn toàn coi anh ta trở thành không khí.

“Ừm, em biết rồi.” Bùi Vũ Ninh ngồi trước máy vi tính, sau đó nhanh chóng tìm kiếm cái gì đó, hiển nhiên đối phương đang nói cho cô biết nên làm thế nào.

“Em hiểu rồi, quả nhiên là đàn anh lợi hại.” Một lát sau, Bùi Vũ Ninh trực tiếp la lên thành tiếng, sự vui vẻ và hưng phấn trong giọng nói không che giấu được, hoặc là giờ phút này cô cũng không định che giấu.

Vốn cô rất sợ người đàn ông trong phòng kia nên cũng không dám nói, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn không để ý tới sự hiện diện của anh ta ở trong phòng, hoàn toàn coi anh ta trở thành không khí.

Khi anh Phó nghe được câu quả nhiên đàn anh lợi hại của cô, rõ ràng khuôn mặt đã âm trầm xuống, ý cười trên mặt cũng không còn tồn tại nữa.

Cô dám ở ngay trước mặt anh ta khen người đàn ông khác lợi hại?

Bùi Vũ Ninh tiếp tục nói chuyện điện thoại với đàn anh mà không biết người đàn ông kia đã đi đến bên cạnh người cô từ lúc nào, anh ta đứng cách cô không đến nửa mét.

Bùi Vũ Ninh vẫn không hề phát hiện ra.

“Bùi Vũ Ninh.” Trong đôi mắt đào hoa của người đàn ông kia sớm đã không còn ý cười, chỉ còn vẻ lo lắng.

Thân thể Bùi Vũ Ninh cứng đờ, dường như lúc này cô mới nhớ tới trong phòng còn có một người nữa, hơn nữa còn là người cô sợ nhất, bàn tay của cô vô thức ấn vào điện thoại di động của mình, hình như là định tắt điện thoại nhưng bởi vì đang bối rối lại ấn nhầm thành mở loa ngoài.

“Tiểu Ninh, bên cạnh em còn có ai nữa à?” Một giọng nói trưởng thành và vững vàng truyền tới qua điện thoại.

Nghe thấy các xưng hô thân thiết như vậy, giờ phút này mặt của anh Phó rõ ràng đã đen lại.

“Là, là người mà cậu ba Dương mời tới, em, em không quen.” Ánh mắt Bùi Vũ Ninh lóe lên, theo bản năng nói một câu.

Lúc Bùi Vũ Ninh nói ra câu này, ngay cả chính bản thân cô cũng không biết trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì.

Trong nháy mắt, sự lạnh lẽo liền tràn ra từ trong đôi mắt hoa đào của anh Phó, trong lúc nhất thời nhiệt độ trong phòng dường như đã giảm xuống mấy độ.

Không quen! !

Cô nói là không quen anh ta!

Được, được lắm! !

“đàn anh, em cúp máy trước đây.” Đương nhiên Bùi Vũ Ninh cũng cảm thấy giờ phút này bầu không khí không đúng, trong trường hợp này cô ta cũng không nên tiếp tục nói chuyện với đàn anh nữa.

Nhìn thấy Bùi Vũ Ninh ‘Lưu luyến không rời’ cúp điện thoại, thân thể của người đàn ông kia đột nhiên nghiêng về phía trước, một tay chống lên chiếc ghế mà Bùi Vũ Ninh đang ngồi, một cái tay khác thì đặt lên bàn để máy vi tính, thân thể của anh ta đè ép xuống, cứ nhìn chằm chằm cô ở khoảng cách gần như vậy, giờ phút này nụ cười trên mặt của anh ta không hề bình thường, khóe môi còn có chút lạnh lẽo và cứng rắn: “Không quen tôi?”

Giọng nói của người đàn ông từ từ truyền ra, rất thấp, đè nén một sự nguy hiểm khiến cho người ta hít thở không thông.

Bùi Vũ Ninh muốn tránh đi nhưng hoàn toàn không còn chỗ tránh, cô nhìn gương mặt anh càng ngày càng gần lại, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

“Bùi Vũ Ninh, tốt nhất là cô nghĩ kỹ đi rồi hẵng nói.” Giọng nói của anh ta không còn dịu dàng như lúc trước nữa, mà rõ ràng mang theo sự nguy hiểm.

Anh ta phát hiện ra đối với người phụ nữ này hoàn toàn không nên dùng chính sách quanh co lòng vòng gì hết.

Anh ta cảm thấy có lẽ anh ta nên trực tiếp bế người phụ nữ này lên giường, đơn giản mà trực tiếp, lại có tác dụng nhất với cô.

Nếu như cô dám nói không quen, anh ta sẽ thật sự làm như vậy.

Không quen anh ta? Không sao, anh ta không ngại để cô làm quen lại với anh ta thêm một lần nữa.

Bùi Vũ Ninh theo bản năng nuốt nước bọt: “Quen, có quen.”

Thật ra Bùi Vũ Ninh rất muốn giả vờ như không biết anh ta, rất muốn nói là không quen anh ta, nhưng lời nói ra đến miệng rồi lại vội vàng sửa lại miệng.

“Ừm, nói tiếp đi, chúng ta quen nhau như thế nào?” Khóe môi của người đàn ông từ từ cong lên.

CHƯƠNG 935: HAI BÉ CƯNG K.O HAI ÔNG BÀ NHÀ HỌ DƯƠNG (1)

Người đàn ông không hề có ý định buông tha cho cô ấy, anh ta cảm thấy có những chuyện nên nói rõ ràng.

Nét mặt của Bùi Vũ Ninh thay đổi vài lần trong phút chốc, câu hỏi này liệu cô ấy có thể không trả lời không?

Cô ấy không muốn trả lời, càng không muốn nhắc lại chuyện ấy.

“Sao vậy? Cô đừng nói là cô quên rồi nhé?” Khóe môi của người đàn ông cong lên tạo thành hình cánh cung làm gia tăng sự quyến rũ, giọng nói trầm ấm dường như mang đến sự cám dỗ khó cưỡng.

Môi của Bùi Vũ Ninh mím chặt lại, không nói chuyện, cô ấy thực sự không nhắc lại chuyện ấy.

“Có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ không.” Người đàn ông áp sát người, mặt của anh ta dường như sắp chạm vào mặt của cô ấy.

Vì mặt áp sát như vậy nên Bùi Vũ Ninh không nhìn thấy rõ mặt của anh ấy, nhưng cái cảm giác nghẹt thở ngại ngùng ấy lại vô cùng rõ ràng.

“Tôi thừa nhận lần đó là lỗi của tôi, nhưng tôi không hề cố ý, tôi xin lỗi.” Bùi Vũ Ninh hít thở một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh.

“Xin lỗi? Xin lỗi có ích gì?” Tuy người đàn ông ở sát cô ấy, nhưng không hề đụng trúng cổ, chỉ có điều nhìn thấy bờ môi đỏ mọng, đôi mắt sâu thẳm của anh ta có chút đờ đẫn.

“Tôi, tôi có thể bồi thường cho anh.” Bùi Vũ Ninh đuối lý, cho nên không thể nổi nóng, đây là lý do cô ấy sợ anh ấy.

“Bồi thường như thế nào?” Khóe môi người đàn ông càng cong thêm: “Cô đã đánh bạn gái tôi bỏ đi…”

Bùi Vũ Ninh: “……”

Chuyện đó cô ấy không muốn nhắc tới, nhưng người đàn ông này lại không chịu buông tha, lần đó thực sự là một sự cố, cô ấy giúp cô bạn thân đi bắt gian, nhưng lại vào nhầm phòng, cô bạn thân vào phòng liền ra tay đánh người phụ nữ trong đó, sau đó người ấy khóc bỏ đi.

Người đàn ông trong phòng từ sofa đứng dậy, thì bạn thân của cô ấy mới nhận ra nhận lầm người xong thì chuồn mất, còn cô ấy thì bị giữ lại.

Người đàn ông nói, anh ta độc thân 30 năm, cuối cùng cũng tìm được bạn gái, nhưng lại bị cô ấy đánh cho bỏ đi, hỏi cô giờ làm sao đây?

Cô ấy nói sẽ đền cho anh ta một cô bạn gái, nhưng anh ta không chịu, nói đền bạn gái thì cũng được, nhưng bắt cô ta đền cho anh ta.

Cô ấy cũng đâu bị khùng, dựa vào cái gì mà bắt bản thân đền cho anh ta.

Bất quá thì cô ấy sẽ tìm lại người bạn gái kia cho anh ta.

Nhưng mà, người con gái bị cô ấy đánh cho bỏ đi nhưng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, cô ấy tìm mãi mà không ra, nên lần này đột nhiên gặp lại anh ta, cô ấy vốn dĩ đã muốn tránh mặt.

Bùi Vũ Ninh không hề biết là, lần bắt gian ấy không phải sự cố, mà là do người đàn ông đã dựng sẵn.

Cô gái kia không phải là bạn gái của anh ta.

Người đàn ông độc thân 30 năm là sự thật, bạn gái gì đó toàn bộ là giả, chưa có bạn gái mới là sự thật!

Đương nhiên, những chuyện này anh ta sẽ không để cho Bùi Vũ Ninh biết, Bùi Vũ Ninh cũng không thể nào biết được.

“Chỉ là bạn gái thôi? Thì anh kiếm một người mới, điều kiện của anh cũng tốt, không sợ không kiếm được bạn gái. “ Lần này Bùi Vũ Ninh không dám nói là đền cho anh ta một người bạn gái nữa.

Người bạn gái kia thì tìm mãi không ra, cô ấy thực sự hết cách rồi.

Đương nhiên, cô ấy không thể bắt bản thân đền cho anh ta.

“Tôi tu thân 30 năm, mới tu được một người bạn gái, nhưng bị cô đánh cho chạy mất, thầy bói nói, tôi muốn tìm bạn gái mới, cần phải tu thêm 30 năm, tu thêm chục năm nữa thì tôi cũng 60 rồi….” Người đàn ông nhìn cô ấy, đôi mắt vừa đẹp vừa đào hoa chớp vài cái, vài câu nói nghe rất tự nhiên, nhưng lại pha chút gì đó thiệt thòi.

Bùi Vũ Ninh sững sờ, trên đời lại có chuyện này sao?

Chẳng phải lừa cô ấy sao?

“Thầy bói còn nói, trừ phi người đánh bạn gái tôi bỏ chạy người đó đền thân cho tôi, nếu không tôi bắt buộc phải tu thêm 30 năm, độc thân đến năm 60 tuổi.” Người đàn ông thở dài, mặt tỏ ra đau khổ.

Một tiếng thở dài đều là diễn.

Bùi Vũ Ninh tiếp tục ngây người mà nhìn anh ta, dường như quên mất phản ứng.

“60 tuổi, cô nói tôi 60 tuổi, mới tìm bạn gái, dù cho còn dùng được, nhưng e là không sinh con được, cho nên, bây giờ không phải là vấn đề con đánh bạn gái tôi bỏ đi, mà là vấn đề cô làm tôi tuyệt tử tuyệt tôn.” Người đàn ông nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của cô ấy, trong lòng nhịn cười, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.

Cô gái này có lúc khờ khạo quá, trông cũng thật đáng yêu.

“Anh gạt tôi, sao mà có chuyện hoang đường như vậy chứ.” Bùi Vũ Ninh lắc đầu, không tin lời của anh ta.

Bùi Vũ Ninh là một bậc thầy về điều tra và phản điều tra, cũng như một bậc thầy về khôi phục dấu vết, nhưng cô ấy lại phản ứng chậm chạp đối với vấn đề tình cảm.

Người đàn ông sớm biết điểm này, có thể là vô cùng hiểu rõ cô ấy.

“Cô không tin sao?” Lông mày của người đàn ông hơi nhướng lên, cặp mắt đào hoa xinh đẹp hơi nhíu lại : “Nếu cô không tin, có thể tận mắt chứng kiến.”

“Tận mắt chứng kiến?” Bùi Vũ Ninh ngây người hỏi: “Làm sao chứng kiến?”

“Tận mắt chứng kiến 30 năm tiếp theo có phải tôi không tìm được bạn gái?” Người đàn ông nhìn cô ấy, trả lời vừa chân thành, vừa nghiêm túc.

Bùi Vũ Ninh nhìn anh ấy, chớp chớp mắt trong tiềm thức.

“Đương nhiên, nếu đã gọi là chứng kiến, thì phải xác nhận 30 năm tiếp theo cho dù giờ nào ở đâu bên cạnh tôi cũng không có người con gái nào, đúng không?” cặp mắt đào hoa hướng trực diện với đôi mắt của cô ấy, âm thanh nồng ấm như có thêm chút mê hoặc.

Bùi Vũ Ninh lại chớp mắt vài cái, đối diện với cặp mắt đào hoa biết cười ấy, vô thức mà gật đầu.

Cặp mắt đào hoa ấy không chỉ thu hút, mà còn mê hoặc người khác.

“Cho nên, 30 năm tiếp theo, cô phải luôn ở bên tôi mọi lúc mọi nơi, mới được xem là chứng kiến, đúng không?” Khóe môi cong nhẹ, âm thanh trầm ấm, quả thực khiến cho người khác càng bị mê hoặc.

Bùi Vũ Ninh lúc này có cảm giác không biết bản thân đang ở đâu, chỉ là khi đối diện với cặp mắt đào hoa ấy, dường như cảm nhận được một sự cám dỗ khó cưỡng, cô ấy lại bất giác gật đầu.

“Xong, quyết định như vậy nhé.” Người đàn ông nở nụ cười đắc chí: “Sau này cô phải theo tôi mọi lúc mọi nơi, bao gồm cả lúc đi làm, và lúc ăn cơm …”

Đương nhiên bao gồm cả lúc đi ngủ, trong lòng người đàn ông thốt lên một cách nhỏ nhẹ, dĩ nhiên trong tình huống này, không nên nói câu này ra, tránh làm cô ấy hoảng sợ.

Bùi Vũ Ninh bị đơ cả người, sao lại có thể quyết định như vậy?

Cô ấy đang ở đâu? Cô ấy đã làm gì?

“Bùi Vũ Ninh, nên nhớ là cô đã nhận lời, bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ đi theo tôi.” Người đàn ông không cho cô ấy có cơ hội từ chối, lại tuyên bố thêm lần nữa.

Bùi Vũ Ninh dường như bừng tỉnh, nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không…”

“Bùi Vũ Ninh, cô cho rằng tôi là người rất dễ dãi sao?” Vẻ mặt người đàn ông trầm xuống, nụ cười trên mặt biến mất, giọng nói lạnh lùng đi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom