• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (20 Viewers)

  • Chương 906-910

“Chồng ơi, anh thật là tốt.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh dịu dàng cười khẽ một tiếng, trong đôi mắt đang nhìn về anh mang theo ý cười, giống như là còn mang theo một loại ánh sáng khác thường.

Trong nháy mắt nhìn thấy anh, cô cảm thấy bất ngờ, cô thừa nhận là trong một khoảnh khắc lúc nhìn thấy anh cô muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng mà sau khi lấy lại tinh thần thì trong lòng của cô thật sự cảm động.

Người đàn ông này bởi vì một tin nhắn của cô mà ngàn dặm xa xôi đi theo cô đến nước M, cô còn có thể không cảm động được à?

Trong lòng của cô rất rõ ràng cảm động vì anh vội vàng chạy đến bao nhiêu, vậy là bởi vì lo lắng cho cô, sợ là cô xảy ra chuyện.

Bởi vì như thế này cô rất cảm động.

Cho nên câu nói này của cô là thật lòng thật ý, là lời nói trong lòng, đương nhiên gọi một tiếng chồng là do cố ý.

Dương Tầm Chiêu giật mình, sự kiêu ngạo và nét lạnh lùng trên gương mặt trong nháy mắt hoàn toàn bị phá vỡ, một giây sau anh nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên khóe môi hơi nhếch lên của cô.

Giờ phút này nó cũng không khỏi mang theo vài phần cuồng nhiệt, nhưng mà lại có một loại ôn nhu triền miên, anh vội vàng chạy đến đây, cũng là bởi vì cô, cô có thể hiểu được tấm lòng của anh, anh đã thỏa mãn rồi.

Mà bây giờ nghe thấy cô nói như vậy, gọi anh như vậy trái tim của anh ngọt ngào, tâm trạng của anh được khuấy động.

Sau khi hôn xong, Dương Tầm Chiêu ôm chặt cô ở trong ngực, hô hấp có hơi hỗn loạn, giọng nói hơi trầm: “Lại gọi một tiếng nữa xem.”
Loading...


Lúc nãy một tiếng gọi chồng của cô gọi cho cả người anh đều rung động, trước kìa lúc kết hôn với nhau mặc dù là cô cũng từng gọi anh là chồng, nhưng mà lúc đó cô gọi anh chỉ toàn là lừa gạt, toàn là có mục đích riêng.

Không giống như cảm giác lúc nãy.

“Cái gì?” Hàn Nhã Thanh nhìn qua anh, hai mắt chớp chớp, biểu cảm có chút ngây ngốc đáng yêu, không biết là bởi vì do nụ hôn lúc nãy của anh cho nên có chút mê loạn hay là do giả vờ.

“Hàn Nhã Thanh.” Dương Tầm Chiêu âm thầm cắn răng, sau đó đôi môi mỏng hé mở, hàm răng rơi ở trên cổ của cô, nhưng mà cuối cùng anh cũng không nỡ cắn cô, biểu cảm hung dữ nguy hiểm cuối cùng lại hóa thành lời thì thầm dỗ dành: “Ngoan, lại gọi một tiếng nữa.”

“Không.” Lúc nãy Hàn Nhã Thanh gọi như vậy là bởi vì để trấn an cơn giận của anh, là do xúc động nhất thời, lúc nãy được anh hôn hô hấp đều hỗn loạn, hiện tại cơn giận của Dương Tầm Chiêu rõ ràng đã tiêu tan, lại kêu cô gọi Dương Tầm Chiêu như vậy ở trước mặt của người ngoài, cô kiên quyết không gọi.

Dù sao thì cô với Dương Tầm Chiêu đã ly hôn rồi, chưa nhận giấy đăng ký kết hôn nữa.

“Hàn Nhã Thanh!" ánh mắt của Dương Tầm Chiêu hơi híp lại, trong giọng nói đang gằn từng chữ rõ ràng có nhiều hơn mấy phần nguy hiểm, người phụ nữ này thật là biết cách chọc giận anh mà.

Cô cảm thấy anh hết giận thì không sao rồi, cũng không cần phải trấn an anh nữa à?

Sao anh lại có suy nghĩ muốn bóp chết cô vậy chứ.

“Phốc.” người lái xe ở phía trước cuối cùng cũng đã không nhịn được nữa rồi, anh ta quen biết với Dương Tầm Chiêu lâu như vậy, thường nhìn thấy Dương Tầm Chiêu khí thế toàn năng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Dương Tầm Chiêu bất lực như vậy.

Bất quá cũng chỉ là một cái xưng hô, Dương Tầm Chiêu còn cầu không được nữa à? Anh ta nhịn cười đã lâu lắm rồi.

Nhưng mà có thể nhìn thấy Dương Tầm Chiêu bất lực, sao cảm giác này lại thoải mái như vậy chứ?

Dương Tầm Chiêu ngước mắt lên nhìn, ánh mắt quét nhìn về phía người đang lái xe ở trước mặt, lạnh lùng trong đôi mắt dường như có thể trực tiếp đóng băng người ta.

“Đi...” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi giật giật, sau đó trực tiếp báo ra một địa điểm: “Cảm ơn.”

Cô biết là Dương Tầm Chiêu đặc biệt chạy đến đây vì cô, chắc chắn là Dương Tầm Chiêu đến để giúp cô, cho nên cô cũng không tiếp tục khách khí với Dương Tầm Chiêu nữa.

Đương nhiên là trong lòng của Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng, nếu như lúc này cô không cho Dương Tầm Chiêu đi theo, có lẽ là Dương Tầm Chiêu sẽ thật sự tức giận, vậy thì sẽ rất khó dỗ dành.

Cô không biết là Nhạc Hồng Linh đã xảy ra chuyện gì, Nhạc Hồng Linh lại không cho cô nói cho những người khác, hoặc là Dương Tầm Chiêu có thể giúp chút gì không.

“Vâng, chị dâu yên tâm, đảm bảo sẽ đến đó với tốc độ nhanh nhất.” Mạnh Thành lái xe đáp ứng vô cùng sảng khoái, anh ta biết rõ lão đại chính là vì chuyện của chị dâu cho nên mới đến đây, mà lúc nãy anh ta đã tận mắt nhìn thấy địa vị của lão đại ở trước mặt của chị dâu.


Lão đại ở trước mặt của chị dâu có địa vị gì?

Căn bản là không có địa vị!

Cho nên bây giờ chị dâu nói cái gì thì anh ta nghe theo cái đó.

“Trên đường đi cẩn thận một chút, đừng để bị người khác theo dõi.” Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện này ngay cả bọn người Sở Bách Hà mà Nhạc Hồng Linh cũng không nói cho biết, nếu như Nhạc Hồng Linh đã không muốn cho mọi người biết rồi thì chắc chắn là có nguyên nhân, trước khi vẫn còn chưa biết sự việc rõ ràng, cô nhất định phải chú ý cẩn thận một chút.

“Chị dâu, yên tâm đi.” Lần này Mạnh Thành đồng ý nhanh như là lúc nãy, chỉ là trong giọng nói có nhiều hơn mấy phần nghiêm túc.

“Nhạc Hồng Linh ở đó à?” Trên mặt của Dương Tầm Chiêu cũng nghiêm túc hơn, trong tin nhắn của cô đã nói rất rõ ràng cô là vì chuyện của Nhạc Hồng Linh cho nên đến đây, cô vừa đến M thì trực tiếp muốn chạy tới chỗ này, nói rõ là Nhạc Hồng Linh ở nơi đó.

Chỉ là người mà anh kêu điều tra Nhạc Hồng Linh cẩn thận vẫn không tìm được Nhạc Hồng Linh, không ngờ tới là Nhạc Hồng Linh lại trong trung tâm thành phố phồn hoa như vậy.

“Đúng vậy.” Hàn Nhã Thanh nhỏ giọng đáp lời, lông mày khẽ nhíu lại một chút, không biết là đang nghĩ cái gì.

“Có biết là có chuyện gì không?” Bàn tay đang ôm ở trên người cô của Dương Tầm Chiêu cũng không buông lỏng, ngược lại là còn nắm chặt hơn. Người phụ nữ của anh, anh hi vọng là cô có thể an toàn ở bên cạnh của anh, nhưng mà cô lại không là một cô gái tầm thường.

“Tạm thời vẫn còn chưa biết nữa.” Hàn Nhã Thanh cũng là bởi vì không biết chuyện này cho nên mới càng lo lắng hơn, cô lo lắng là chuyện này còn có âm mưu khác.

“Chuyện này chắc là không có liên quan gì đến Đường Bách Khiêm đầu.” Hình như là nhìn thấy nỗi lo của cô, Dương Tầm Chiêu chậm rãi bổ sung thêm một câu, nói thật thì anh cũng không muốn nói chuyện thay cho Đường Bách Khiêm, anh chỉ là không muốn để cho cô phải lo lắng.

Hàn Nhã Thanh nhanh chóng di chuyển tầm mắt nhìn về phía anh, nhìn thấy trong đôi mắt anh có thoáng qua một biểu cảm khó chịu thì cô nhịn cười không được, cô ngẩng đầu lên hôn một cái lên trên mặt của anh, sau đó đến gần bên tay của anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Xem ra là anh đã làm rất nhiều chuyện vì cô, không chỉ có ý chạy đến đây vì cô, trước đó còn điều tra rõ ràng vài chuyện cho cô.

Tất cả những chuyện mà anh làm để lòng của cô cảm thấy ấm áp, đặc biệt là có cảm giác an toàn.

Trôi qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi chuyện cô đã phải dựa vào chính mình, tất cả cảm giác an toàn đều dựa vào chính mình, mà cô không dám bỏ mặc bản thân mình hoàn toàn để dựa vào một người khác, hiện tại cô cảm thấy chắc là cô có thể thử ỷ lại vào anh.

Tin tưởng anh, không chỉ là bởi vì anh có năng lực như vậy, càng là bởi vì tấm lòng của anh đối với cô.

Khóe môi của Dương Tầm Chiêu nhịn không được mà nâng lên, nhưng mà trong giọng nói lại mang theo bất mãn: “Em định cảm ơn anh như thế đó à, em còn có thể qua loa hơn nữa được không?”

“Xử lý xong chuyện này rồi sau khi chúng ta trở về thì đi đăng ký kết hôn.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh nở một nụ cười sáng lạn, đối với chuyện này bây giờ cô đã hoàn toàn không có gì từ chối, cô cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể đi đăng ký, đã như vậy thì sau khi trở về liền đi đăng ký luôn đi.
Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu lập tức sáng lên, chuyện muốn đi nhận giấy đăng ký kết hôn với cô là chuyện mà anh muốn làm, cũng là chuyện cần thiết nhất, hiện tại cô chủ động nói ra những lời này thì sao anh có thể không vui được chứ.

Chỉ là cậu ba Dương đột nhiên nhớ đến một chuyện...

Anh nghĩ đến con gái của bọn họ, tâm trạng có chút phức tạp, đôi môi của anh hơi giật giật, cuối cùng vẫn không hỏi cô chuyện liên quan đến con gái vào thời điểm này.

“Anh có người quen biết ở Hải Thành không vậy?” Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện của Đường Vân Thành, lúc trước cô vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu, muốn để anh giúp đỡ.

“Ở bên phía Hải Thành đó à? Không có.” Dương Tầm Chiêu suy nghĩ rồi sau đó chậm rãi lắc đầu: “Em cũng biết phân nửa thế lực của anh đều ở nước ngoài, xảy ra chuyện gì hả?”

“Cậu em đến Hải Thành, em không yên tâm cho lắm.” Hàn Nhã Thanh không nói cặn kẽ, đã Dương Tầm Chiêu đã không quen biết với ai ở bên kia, có nhiều lời cũng vô dụng thôi.

Mặc dù là Hàn Nhã Thanh không nói rõ ràng nhưng mà Dương Tầm Chiêu cũng đã đoán được sự việc không đơn giản như vậy, nhưng mà hiện tại cô đã chạy đến nước M, đương nhiên là trước tiên cô phải giải quyết chuyện bên này mới được.

Mạnh Thành lái xe rất nhanh, cũng không lâu lắm liền đến nơi Hàn Nhã Thanh nói, đến một nơi phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố.

Ánh mắt của Mạnh Thành chớp chớp, có chút bất ngờ, cũng không quá nhàn nhã, một nơi phồn hoa như vậy bọn họ đều không tìm được Nhạc Hồng Linh, anh ta cảm thấy hình như là nuôi phải một nhóm người rảnh rỗi rồi.

Hàn Nhã Thanh xuống xe quan sát tình huống xung quanh, cũng không phát hiện cái gì khác thường, sau đó mới nhanh chóng đi ra phía trước.
Loading...


Đương nhiên là Dương Tầm Chiêu và Mạnh Thành cũng đi cùng với cô.

Hàn Nhã Thanh đi đến một ngôi nhà trông giống như là một nhà để xe rồi dừng lại.

“Ở, ở đây hả?” Mạnh Thành không muốn tin tưởng cho lắm, ở đây không có gì để có thể ẩn nấp được, thậm chí còn nói là rất dễ dàng nhìn thấy.

Đám người dưới tay của anh ta quả thật là ăn không ngồi rồi rồi, anh ta nhớ kỹ sau khi trở về phải xử lý đám người kia thật đàng hoàng.

“Đúng vậy.” Hàn Nhã Thanh nhẹ gật đầu, sau đó đi lên phía trước gõ cửa một cái.

Ở bên trong truyền đến động tĩnh rất nhanh, nhưng mà âm thanh truyền đến có chút xa, một lúc lâu sau cửa mới được mở ra.

Người mở cửa thật sự là Nhạc Hồng Linh.

“Nhã Thanh, em đã đến rồi.” Nhạc Hồng Linh nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì có chút kích động, Dương Tầm Chiêu xuất hiện cùng một lúc làm cho cô ta cảm thấy bất ngờ, nhưng mà cũng không phải là bất ngờ dữ lắm.

Trong lòng của cô ta ngược lại là cảm thấy vui mừng cho Hàn Nhã Thanh, xem ra là hiện tại mối quan hệ của Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đã tốt rồi.

“Vào đi rồi nói.” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng cất bước đi vào trong.

Cửa mở ra, Dương Tầm Chiêu và Mạnh Thành mới phát hiện ở đây là một tầng hầm, mấy người bọn họ thuận theo cầu thang bước xuống, không gian ở phía dưới không phải là rất lớn, đồ vật cũng không nhiều, trông rất đơn giản.

Chỉ là mấy người bọn họ đều ngửi thấy mùi máu tươi.

“Chị Hồng Linh, chị bị thương rồi hả?” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nhìn về phía Nhạc Hồng Linh, ở đây không có người nào khác mà chỉ có Nhạc Hồng Linh, cô nhớ đến lúc nãy Nhạc Hồng Linh gọi điện thoại cho cô thì giọng nói suy yếu, trong lòng hơi trầm xuống.

“Không có chuyện gì đâu, bị thương ngoài da thôi.” Nhạc Hồng Linh xem thường trả lời một câu, mặc dù là vết thương của cô ta có hơi nặng, nhưng mà cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại không có thời gian để quan tâm đến vết thương của cô ta.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy khí sắc của cô ta vẫn còn ổn, biết là cô ta đã tự mình xử lý vết thương rồi.

“Em còn có nhớ đến vụ án mà chị xử lý vào năm trước không? Là tổ chức Hắc Gian đó.” Trong nháy mắt sắc mặt của Nhạc Hồng Linh trầm xuống, cô ta cũng không bởi vì lúc này có Dương Tầm Chiêu ở đây mà giấu diếm cái gì.

Nhã Thanh đã dẫn Dương Tầm Chiêu đến đây, nói rõ Nhã Thanh tin tưởng Dương Tầm Chiêu, người mà Nhã Thanh tin tưởng đương nhiên là cô ta cũng không hoài nghi.

“Em nhớ.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, biểu cảm khẽ thay đổi, dường như là cô đã đoán ra được có chuyện gì xảy ra.



“Lúc ấy chị đã làm bị thương người tình nhỏ của lão đại bọn họ, hiện tại bọn họ tìm chị để báo thù.” Khóe môi của Nhạc Hồng Linh nhẹ nhàng giật giật, có chút châm chọc.

Ban đầu là tổ chức Hắc Gian mời cô ta, lúc ấy nhiệm vụ của cô ta đã hoàn thành, bảo vệ được mạng sống của lão đại bọn họ, chỉ có điều là bởi vì chút sai lầm nhỏ mà đã làm người tình nhỏ của lão đại bị thương, vết thương vừa vặn ở trên mặt của tình nhân nhỏ, xem như là hủy hoại đi gương mặt của người ta.

Lúc ấy chuyện này vốn dĩ là quá khứ không nói đến, bây giờ đối phương đột nhiên tìm cô ta báo thù.

Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh hơi nheo lại: “Cái này không giống như là tác phong của lão đại bọn họ.”

“Đúng vậy, chị cũng nghi ngờ là lão đại bọn họ đổi người rồi, chuyện này chắc là do cái cô tình nhân đó làm đó.” Đương nhiên là Nhạc Hồng Linh cũng đã nghĩ đến nguyên nhân trong đó, năm đó cô ta đã cứu được mạng của lão đại bọn họ, dù lão đại của bọn họ không nói chuyện đạo lý thì cũng không có khả năng chuyện đã trôi qua hai năm trời rồi mà lại tìm cô ta báo thù.

“Tình huống hiện tại như thế nào?” Ban đầu Hàn Nhã Thanh nghĩ chuyện này quá phức tạp, bây giờ nghe thấy Nhạc Hồng Linh nói như vậy thì cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

“Bọn họ đã bắt em gái của chị rồi.” Trong nháy mắt đôi mắt của Nhạc Hồng Linh trở nên âm trầm hơn, rõ ràng là có mấy phần sát ý: “Ban đầu chị nghĩ rằng mục tiêu của bọn họ là vì dẫn chị ra ngoài giết chị để báo thù, nhưng mà sau này chị mới phát hiện là mình đã sai lầm rồi.”

“Hả?” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía cô ta, trong đôi mắt cũng có nhiều hơn mấy phần nghi hoặc.

“Bọn họ gửi cho chị mấy cái video, trong đó có một cái là nơi em gái của chị bị giam giữ, nhưng mà trong video đó ngoại trừ Hồng Trân bị trói chặt thì cũng không còn nhìn ra cái gì khác. Sau đó bọn họ đã gửi đến mấy cái video nữa, càng làm cho chị không có manh mối hơn.” Nhạc Hồng Linh hơi dừng lại một chút, giọng nói rõ ràng nhỏ hơn.

“Nhưng mà từ một video trong số đó chị đã nhận ra được vị trí của bọn họ, chị cho là em gái của chị ở đó, hoặc đó là cái bẫy mà bọn họ đã sắp xếp cho chị, lúc chị đến nơi thì chỗ đó hoàn toàn có người đang mai phục, nhưng mà cũng không có nhiều người, em gái của chị cũng không có ở đó, những người kia cũng không có ý muốn giết chị, thậm chí là bọn họ cũng không bắt chị.”

“Cho nên bọn họ muốn dùng chuyện này để tra tấn chị.” Hàn Nhã Thanh lập tức đoán được nguyên nhân.

“Đúng vậy, bọn họ muốn tra tấn chị để cho chị phải sốt ruột, để cho chị đau khổ, thứ mà bọn họ muốn làm là để cho chị trơ mắt nhìn thấy em gái của chị phải chịu khổ trong tay của bọn họ mà chị thì lại bất lực.” Lúc Nhạc Hồng Linh nói ra lời này, răng cắn chặt lại với nhau: “Từ lúc vừa mới bắt đầu bọn họ đã cảnh cáo chị không thể cho người khác giúp đỡ, cho nên chị không dám nói cho bọn Sở Bách Hà biết, sợ là bọn họ sẽ quan sát bọn người Sở Bách Hà, cho nên chị cũng chỉ có thể xin em giúp một tay.”

“Hơn nữa hiện tại cũng chỉ có một mình em có thể tìm em gái giúp cho chị thôi.” Nhạc Hồng Linh nhìn Hàn Nhã Thanh, trong đôi mắt bùng cháy lên hy vọng. Cô ta không nhìn ra được cái gì từ trong những cái video đó, nhưng mà không có nghĩa là Hàn Nhã Thanh nhìn không ra.

Đây chính là chuyện mà Hàn Nhã Thanh am hiểu nhất.

“Em biết rồi, vậy video đâu?” Hàn Nhã Thanh đã đến rồi vậy thì chắc muốn giúp, hơn nữa hiện tại em gái của Nhạc Hồng Linh đang ở trong tay đám người đó, thời gian càng dài thì càng nguy hiểm.

Nhạc Hồng Linh nhanh chóng mở mấy cái video ra bật lên cho Hàn Nhã Thanh xem.

“Đây cũng chỉ là một vài video bình thường thôi mà, có thể xem ra được cái gì đâu chứ?” Sau khi Mạnh Thành xem video xong thì lông mày nhíu chặt lại với nhau: “Ngoại trừ trong video thứ hai có thể nhìn thấy được vị trí thì những video khác thật sự là không nhìn ra cái gì hết.”
Nhưng mà rất rõ ràng, lúc nãy Nhạc Hồng Linh đã nói là nơi mà cô đã đến trong cái video thứ hai cũng không tìm được Nhạc Hồng Trân, vậy thì hiển nhiên là video thứ hai không có tác dụng.

“Nhã Thanh, em có thể nhận ra được cái gì không?” Nhạc Hồng Linh không để ý đến Mạnh Thành mà là nhìn thẳng về phía Hàn Nhã Thanh.

“Trong toàn bộ những đoạn video này đều là có một người đeo mặt nạ nói mấy lời nói nhảm, hơn nữa mặc dù là video nhìn không giống như là ở cùng một nơi, nhưng mà từ trong video có thể nhìn ra được chỉ có một căn phòng trống, còn những cái khác căn bản cũng không nhìn ra gì hết, phải tìm được em gái của cô từ trong những video này đó à? Trừ phi là thần tiên, trừ phi hỏa nhãn kim tinh.” Mạnh Thành cho rằng đó là chuyện không thể nào.

Hàn Nhã Thanh không nói gì mà là mở video một lần nữa, sau đó cô lại tìm ra ba đoạn video trong số đó liên tục mở coi mấy lần.

“Căn bản không thể nhìn ra được cái gì, có mở bao nhiêu lần cũng vậy thôi. Lão đại, còn không bằng để người của chúng ta đi tìm.” Tính tình của Mạnh Thành tương đối nóng nảy, anh ta cảm thấy đây chính là đang lãng phí thời gian.

“Cậu có biết đi đâu mà tìm không?” Dương Tầm Chiêu quét mắt nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt mang theo chất vấn nhưng mà cũng có cảnh cáo.

“Dù vậy thì cũng vẫn tốt hơn là ở đây xem video vô dụng như thế này.” Mạnh Thành không phục, anh ta thật sự không tin là còn có thể nhìn ra cái gì từ trong những đoạn video này.

Hàn Nhã Thanh đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, nhanh chóng nói ra một địa điểm.

“Hả, có ý gì?” Mạnh Thành giật mình: “Chị dâu, chỗ mà chị nói chính là một nơi gần với căn cứ điểm của chúng em, sao vậy?”

“Người đang ở chỗ đó..." Dương Tầm Chiêu nhìn qua Hàn Nhã Thanh, mặc dù là câu nghi vấn nhưng mà cũng không có quá nhiều giọng nghi vấn, những điều cô nói anh luôn tin tưởng.
Loading...


“Đúng vậy.” Hàn Nhã Thanh chậm rãi gật đầu, cực kì chắc chắn, không có do dự và chần chờ.

“Mạnh Thành, phái người đến đây, nhất định phải cứu người ra.” Dương Tầm Chiêu nhanh chóng ra lệnh cho Mạnh Thành.

“Lão đại, anh nói đùa hả?” Mạnh Thành ngơ ngác, bình thường anh ta sẽ không chất vấn lại mệnh lệnh của Dương Tầm Chiêu, nhưng mà hiện tại...

Bây giờ lại vì một câu nói của chị dâu, nếu như chị dâu có căn cứ thì cũng thôi đi, nhưng mà sau khi chị dâu xem mấy đoạn video vô dụng đó mà có thể nhìn ra được người đang bị nhốt ở đâu.

Chuyện này sao có thể được chứ!

“Còn không mau đi đi.” Dương Tầm Chiêu thấy Mạnh Thành vẫn còn đứng đó bất động, lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái: “Nếu như không cứu được người thì tôi sẽ bắt cậu hỏi tội đó.”

“Hả, hiện tại em đi ngay đây.” Mạnh Thành lấy lại tinh thần, mặc dù là trong lòng cũng không tin cho lắm, nhưng mà lão đại đã ra lệnh rồi anh ta cũng không dám không đi.

“Để tôi đi chung với anh.” Nhạc Hồng Linh cũng nhanh chóng đứng dậy, cô ta đã đợi mấy ngày rồi hiện tại rốt cuộc cũng đã có tin tức, cô ta không thể nào cứ ngồi ở đây chờ đợi được.

“Chị Hồng Linh, tốt nhất là chị đừng xuất hiện, em sợ là chị vừa mới đến gần chỗ của bọn họ thì bọn họ sẽ phát hiện ra.” Hàn Nhã Thanh ngăn cản Nhạc Hồng Linh lại.

“Vậy thì em cũng không ra mặt được, em cũng là người có thân phận ở nước M, nếu như đột nhiên em xuất hiện thì chắc chắn sẽ làm kinh động đến bọn họ. Để em kêu Lục Thâm đến đó, căn cứ điểm ở bên đó là do Lục Thâm phụ trách.” Mạnh Thành cũng dừng lại, hiển nhiên là anh ta vẫn còn chưa tin lời nói của Hàn Nhã Thanh, cho nên cũng không phải là coi trọng cho lắm.

“Cũng được.” Trái lại là Hàn Nhã Thanh dứt khoát đồng ý, nếu như cô nói không sai chắc chắn là chỗ đó không có quá nhiều người phòng thủ, cứu người cũng không khó, để cho người ở bên đó trực tiếp đi qua, miễn cho đánh rắn động cỏ, đây cũng là một ý định không tồi.

“Được rồi, bây giờ em sẽ lập tức gọi điện thoại cho Lục Thâm ngay.” Thấy Hàn Nhã Thanh đã đồng ý rồi, Mạnh Thành lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.

Người ở phía bên kia hiển nhiên cũng ngơ ngác, nhưng mà cho dù Mạnh Thành không tin lời nói của Hàn Nhã Thanh, nhưng dựa vào mặt mũi của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, anh ta vẫn nói chuyện này rất nghiêm trọng, giao phó rất trịnh trọng.

Lục Thâm ở đầu dây bên kia mặc dù là không hiểu đến nỗi không thể phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng mà khi để điện thoại xuống thì vẫn trực tiếp triệu tập người dựa theo lời dặn dò của Mạnh Thành mà đi cứu người.

Trong tầng hầm trở nên yên tĩnh vô cùng, mấy người bọn họ đều đang lo lắng chờ đợi kết quả.

Nhạc Hồng Linh là người lo lắng nhất, mặc dù là cô ta tin tưởng năng lực của Hàn Nhã Thanh, nhưng mà cô ta sợ trôi qua một khoảng thời gian dài như vậy, em gái của cô ta sẽ...

Trên mặt của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh không nhìn ra được có gì khác thường.

Mạnh Thành là người buông lỏng nhất, anh ta vẫn xem thường như cũ, bởi vì anh ta căn bản không tin tưởng rằng nơi mà Hàn Nhã Thanh nói có thể tìm ra người.

Nửa tiếng đồng hồ sau điện thoại của Mạnh Thành đột nhiên vang lên.



Mấy người bọn họ gần như là lập tức nhìn về phía Mạnh Thành, Nhạc Hồng Linh là người vội vàng nhất, nhanh chóng chạy vội đến trước mặt của Mạnh Thành.

Ánh mắt của Mạnh Thành chớp chớp, sau đó nhận điện thoại.

“Anh Mạnh, người đã được cứu ra rồi. Cô gái nhỏ bị thương, nhưng mà cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, người cũng tỉnh táo.” Nhiệm vụ của Lục Thâm hoàn thành rất thuận lợi, cho nên giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ: “anh Mạnh, cô bé này ở đâu vậy? Trong khá xinh đó nhưng mà vẫn còn rất nhỏ, vẫn còn chưa trưởng thành đâu. anh Mạnh, làm như vậy là không tốt lắm đâu.”

“Hỏi xem cô ta tên là gì?” Mạnh Thành thở ra một hơi, lý trí đã trở về nhưng mà hiển nhiên vẫn không quá tin tưởng.

“Má ơi! anh Mạnh, không phải đó chứ! Ngay cả tên của cô gái nhà người ta là cái gì mà anh cũng không biết, vậy mà kêu bọn tôi liều chết đi cứu?” Lục Thâm ở đầu dây bên kia điện thoại trực tiếp kinh ngạc kêu lên tiếng, lúc nãy anh Mạnh dặn dò bọn họ nghiêm túc và trịnh trọng như vậy, anh ta còn tưởng là một người vô cùng quan trọng đối với anh Mạnh.

“Lúc nãy cô bé đã tự mình nói cô ta tên là Nhạc Hồng Trân.” Sau đó Lục Thâm bổ sung thêm một câu rất nhanh.

Sau đó Mạnh Thành trực tiếp cúp điện thoại, Lục Thâm ở đầu dây bên kia điện thoại lại rơi vào khoảng không một lần nữa.

Tình huống gì vậy chứ?

“Chị dâu, sau này em có thể đi theo chị được không?” Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Thành nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.

Nghe thấy lời nói này của Mạnh Thành, mấy người bọn họ biết là chuyện này đã thuận lợi rồi.

“Cậu có thể cút rồi đó.” Dương Tầm Chiêu không thèm lưu tình chút nào mà bắt đầu đuổi người, lúc nãy để Mạnh Thành ở lại là bởi vì Hàn Nhã Thanh đã đồng ý, bây giờ anh càng nhìn Mạnh Thành lại càng cảm thấy chướng mắt.

“Lão đại, anh đây là đang qua..." Mạnh Thành muốn kháng nghị, chỉ là khi đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Dương Tầm Chiêu, anh ta vẫn cố gắng nén xuống.

“Nhã Thanh, cảm ơn em.” Giọng nói của Nhạc Hồng Linh kích động, có hơi run rẩy.

“Giữa chúng ta cần gì phải cảm ơn chứ, chị Hồng Linh, em không thể đi cùng với chị được, em còn có chút việc nữa, em phải trở về ngay.” Chuyện bên này đã được giải quyết thuận lợi rồi, nhưng mà cô vẫn còn nhớ đến chuyện lúc nãy Phạm My đã nói với cô.

Bây giờ chuyện bên đây đã được giải quyết, đương nhiên là cô phải nhanh chóng chạy qua kia.

Dương Tầm Chiêu dùng máy bay tư nhân, cho nên Hàn Nhã Thanh cũng không cần phải đợi chuyến bay, vậy thì đã có thể tiết kiệm thêm chút thời gian.

Nhưng mà hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa, từ chỗ này đến Hải Thành nhanh nhất thì cũng phải hết sáu bảy tiếng tiếng đồng hồ, đến Hải Thành chắc cũng là tới nửa đêm, hi vọng là bên phía Đường Vân Thành không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mí mắt của Hàn Nhã Thanh giật giật, trong lòng của cô có một loại dự cảm xấu.
Hiện tại xem ra chuyện của Nhạc Hồng Linh hình như là cũng không có âm mưu khác, nhưng mà thời gian thật sự quá trùng hợp, lần này cô vừa mới đến nước M thì Đường Vân Thành lại bị phái đi đến Hải Thành, cho dù cô có chạy về với tốc độ nhanh nhất thì ít nhất cũng phải chênh lệch một ngày.

Trong khoảng thời gian một ngày có thể xảy ra rất nhiều chuyện.

Mặc dù là Hàn Nhã Thanh không biểu hiện trên mặt nhưng mà trong lòng của cô đang rất gấp gáp, cô cảm giác một vài chuyện gần đây dường như không phải là nhằm vào nhà họ Đường, là đang nhằm vào cô.

Nếu là như vậy chắc chắn là những người đó sẽ không cho cô có cơ hội để hít thở, cho nên xác suất Đường Vân Thành xảy ra chuyện trong khoảng thời gian đó rất là cao.

Cô dẫn theo hai bé con trở lại nhà họ Đường, những người ở nhà họ Đường đối xử với cô cùng với hai bé cưng đều thật lòng thật ý, không hề có chút tư lợi

Nếu thật sự là bởi vì chuyện của cô mà làm liên lụy đến Đường Vân Thành, liên lụy đến nhà họ Đường, vậy thì Hàn Nhã Thanh không dám nghĩ đến hậu quả đó.

“Đừng lo lắng quá, nhà họ Cố mà muốn đối phó với Đường Vân Thành cũng không đơn giản như vậy.” Tuy là không nói gì thêm, nhưng mà Dương Tầm Chiêu vẫn hiểu được nỗi lo của cô.

Nhưng mà Dương Tầm Chiêu lại không lo lắng giống như cô, Đường Vân Thành có thể đi đến vị trí ngày hôm nay là dựa vào bản lĩnh thực sự, ở nhà họ Cố không có người nào là đối thủ của Đường Vân Thành.

Nếu không thì những năm này Đường Vân Thành cũng không có khả năng thăng chức nhanh như vậy.
Loading...

“Em không lo lắng về nhà họ Cố, em lo lắng là người của Quỷ Vực Chi Thành.” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, biểu cảm của cô đông cứng mấy phần, bây giờ cô đang ở trước mặt của Dương Tầm Chiêu, cô đã hình thành thói quen không cần phải che giấu nữa.

Trong lòng của cô suy nghĩ cái gì thì cô trực tiếp nói cho Dương Tầm Chiêu nghe.

“Người của Quỷ Vực Chi Thành à? Em nói là người của Quỷ Vực Chi Thành để mắt đến nhà họ Đường?” Đương nhiên là Dương Tầm Chiêu cũng đã biết chuyện lần trước của Đường Lăng là do người của Quỷ Vực Chi Thành gây ra, nhưng mà người của Quỷ Vực Chi Thành hiển nhiên không có lý do gì để đối phó với Đường Vân Thành, trừ phi là bọn họ để mắt đến nhà họ Đường.

“Em nghi ngờ là bọn họ không phải để mắt đến nhà họ Đường, mà là để mắt đến em.” Hàn Nhã Thanh âm thầm thở ra một hơi, cô cũng không hi vọng là kết quả như vậy, nhưng mà cô có một loại dự cảm, mà loại dự cảm đó càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

“Để mắt tới em? Tại sao vậy?” Sắc mặt của Dương Tầm Chiêu thay đổi, anh hiểu quá rõ thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, tầm nhìn phóng đến toàn cầu, không có người nào muốn trở thành kẻ thù với Quỷ Vực Chi Thành, cho dù là anh thì cũng không có năng lực chống lại Quỷ Vực Chi Thành.

Hai mươi lăm năm trước, Trương Minh Hoàng, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành đã khuyếch trương thế lực của Quỷ Vực Chi Thành mạnh đến nỗi không có một người thường nào có thể tưởng tượng ra được.

Nhìn mà phát khiếp? Nghe tin đã sợ mất mật? Những lời này căn bản không thể hình dung ra được Trương Minh Hoàng và Quỷ Vực Chi Thành.

Nhưng mà Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn có quy định vô cùng nghiêm ngặt, cho dù những năm gần đây Trương Minh Hoàng không quan tâm đến chuyện trong thành nhưng mà quy định ở trong thành vẫn không có khả năng loạn lạc hoàn toàn.

Tại sao bọn họ lại muốn đối phó với Hàn Nhã Thanh?

“Em cũng không biết là tại sao nữa, nhưng mà em có loại dự cảm như thế này.” Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh nhìn về phía trước, không biết là nghĩ đến cái gì đó: “Dự cảm này của em chắc là không sai đâu.”

Dương Tầm Chiêu nhìn cô, khóe môi giật giật, cuối cùng cũng không nói ra cái gì nữa, anh hiểu rất rõ năng lực của cô, mặc dù cô nói là dự cảm chỉ sợ là cô đã chắc tám chín phần mười rồi.

“Muốn điều tra ra nguyên nhân thì cũng chỉ có một cách, đó chính là xâm nhập vào nội bộ Quỷ Vực Chi Thành, nhưng mà lần trước em đã nhờ Mộ Dung Tri liên lạc với người của Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A, bọn họ lại không hề đáp lời lại.” Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh chìm xuống: “Đây vốn dĩ là một chuyện rất kỳ quái.”

Những năm gần đây Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn nhận đủ loại nhiệm vụ, không có lý do gì cô tìm đến cửa mà đối phương lại không chịu nhận.

“Vấn đề chắc là xuất hiện ở thành phố A, chắc chắn là người ở phân bộ A đang giở trò quỷ.” Dương Tầm Chiêu là một người khôn khéo đến cỡ nào, anh lập tức đoán được nguồn gốc của vấn đề.

“Đúng vậy, vấn đề xuất hiện ở thành phố A. Nhưng mà em lo lắng là chuyện này càng lớn hơn thì nó sẽ không chỉ dừng ở thành phố A.” Sắc mặt của Hàn Nhã Thanh lại càng đông cứng hơn nữa, một phân bộ Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A, Dương Tầm Chiêu và nhà họ Đường cũng sẽ không sợ, nhưng mà cô lo lắng là chuyện này càng làm lớn hơn thì các thế lực của Quỷ Vực Chi Thành ở những nơi khác cũng sẽ nhúng tay vào, dù sao thì bọn họ là một cá thể hoàn chỉnh.

Chỉ cần là người của phân bộ ở thành phố A làm việc thỏa đáng, vậy thì sẽ có thể lợi dụng các thế lực khác của Quỷ Vực Chi Thành.

Mà từ chuyện của Đường Lăng đã có thể nhìn ra được người đứng phía sau là một người có đầu óc.

Kế hoạch của người ở phía sau rất chu đáo, chặt chẽ, hơn nữa ra tay chuẩn xác lại ác độc, không thể không phòng bị.



Mà Quỷ Vực Chi Thành thì lại quá mức cường đại.

“Cậu em đang ở Hải Thành, nếu như người của Quỷ Vực Chi Thành nhúng tay vào thì cậu sẽ khó có thể phòng bị được.” Hàn Nhã Thanh thở ra một hơi, thành phố A là địa bàn của Dương Tầm Chiêu và nhà họ Đường, lần trước Đường Lăng ở thành phố A mà lại xảy ra một chuyện nghiêm trọng như vậy.

Huống hồ chi hiện tại một mình Đường Vân Thành lại tứ cố vô thân ở Hải Thành.

“Đường Vân Thành có thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay, vậy thì năng lực cũng phi phàm, rất xuất sắc, sẽ không trúng kế đơn giản như vậy đâu.” Hiện tại Dương Tầm Chiêu cũng chỉ có thể hi vọng Đường Vân Thành có khả năng trụ lại, ít nhất là trụ lại qua ngày hôm nay, đợi đến ba giờ sáng anh và Hàn Nhã Thanh đã có thể đến Hải Thành.

“Chỉ mong là vậy.” Hàn Nhã Thanh không nói gì thêm nữa, nhưng mà cô không lạc quan như vậy, nếu là đối phương ngoài ánh sáng thì Đường Vân Thành không sợ, nếu như đối phương dùng chiêu xấu bình thường thì Đường Vân Thành cũng có thể phòng bị.

Bây giờ điều mà cô đang lo lắng nhất đó chính là đối phương dùng mưu kế âm hiểm, đánh vào nhược điểm của Đường Vân Thành.

Nhược điểm của Đường Vân Thành là cái gì? Đường Vân Thành dựa vào chính mình phấn đấu có được ngày hôm nay, đương nhiên sẽ không để cho người ta tùy tiện tìm ra được nhược điểm của mình.

Nhưng mà Đường Vân Thành chính trực, chính nghĩa, suy nghĩ cho dân.

Đây đều là ưu điểm của Đường Vân Thành, nhưng mà lại có thể trở thành lý do để kẻ thù công kích Đường Vân Thành...

Hiện tại Hàn Nhã Thanh cũng chỉ có thể hi vọng người đứng phía sau không có âm mưu thâm sâu như vậy, hi vọng là do cô đã suy nghĩ nhiều rồi.

Giờ phút này, phân bộ Quỷ Vực Chi Thành ở Hải Thành.

“Trịnh Hùng, nghe nói là lần trước kế hoạch đối phó với Đường Lăng đã thất bại thảm hại.” Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đang ngồi trong một góc hơi tối, ánh mắt đang nhìn về phía Trịnh Hùng, một ánh mắt trông có vẻ như là lạnh nhạt nhưng mà có một loại sắc bén dường như có thể xuyên thấu lòng người.

Đối với Bùi Doanh đang đứng ở bên cạnh Trịnh Hùng, người đàn ông cũng không thèm nhìn một cái nào.

“Thành thiếu chủ, lần trước là do sai lầm của chúng tôi, nhưng mà nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu căn bản cũng không đặt Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta vào trong mắt, bọn họ..." Trịnh Hùng biết là chuyện này không thể lừa gạt được, lúc đầu cũng muốn lợi dụng thành thiếu chủ để đối phó với Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu.

“Thế nào? Cậu đã ra tay với bọn họ, bọn họ còn phải ngoan ngoãn đứng đấy mặc cho cậu xâm lược không đánh lại à?” Thành thiếu chủ đã quản lý Quỷ Vực Chi Thành nhiều năm như vậy, quản lý Quỷ Vực Chi Thành có thể coi như là không tệ, ít nhất là thế lực của Quỷ Vực Chi Thành chưa từng giảm sút.

Người như thế này đương nhiên là có năng lực, sao có thể để mấy câu của Trịnh Hùng châm ngòi được?

“Thành thiếu chủ, hiện tại Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu chính là kẻ thù của chúng ta, nếu như bọn họ ra tay với phân bộ Thành phố A chỉ sợ chúng ta không ngăn cản nổi.” Trịnh Hùng rất rõ thế lực của nhà họ Đường.
Nếu như kế hoạch lúc trước của anh ta thành công, Đường Lăng bị hủy hoại, chắc chắn là nhà họ Đường sẽ hao tốn rất nhiều sức lực, cộng thêm nhà họ Cố, đương nhiên là nhà họ Đường đã không có gì đáng ngại.

Nhưng mà hiện tại kế hoạch của anh ta đã bị thất bại, nếu như để cho bọn họ đều tra ra được là người của Quỷ Vực Chi Thành động tay động chân, nếu như Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu liên thủ lại đối phó với bọn họ, một phân bộ nho nhỏ ở thành phố A tuyệt đối không phải là đối thủ của Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu.

“Lúc mà cậu ra tay với bọn họ thì cậu nên nghĩ tới điểm này.” Khóe môi của thành thiếu chủ ngoắc ngoắc lên, trong giọng nói lạnh lùng còn mang theo mấy phần trào phúng.

“Thành thiếu chủ, người không nên không quan tâm tôi..." Trịnh Hùng ngẩn người, trán bắt đầu rịn ra mồ hôi, ý của thành thiếu chủ là đang định mặc kệ sống chết của anh ta à?

“Thành thiếu chủ, hôm nay trưởng phân khu Trịnh cũng đã đến rồi, không phải là bởi vì chuyện lần trước mà là có một chuyện quan trọng hơn.” Bùi Doanh nhìn Trịnh Hùng một chút, cuối cùng cũng nhìn không được mà mở miệng nói.

Ánh mắt của thành thiếu chủ hơi đổi liếc mắt qua nhìn Bùi Doanh một chút, đôi mắt cực kỳ bình thường, một người phụ nữ mà cũng muốn khoa tay múa chân, thật sự là buồn cười mà.

Anh ta cũng không phải là hoàn toàn xem thường phụ nữ, chỉ là một người phụ nữ đi theo bên cạnh Trịnh Hùng, anh ta đúng là xem thường.

“Bây giờ thành chủ đang ở thành phố A.” Đương nhiên là Bùi Doanh nhìn ra được sự khinh thường của thành thiếu chủ đối với cô ta, nhưng mà cô ta có thể đi theo bên cạnh Trịnh Hùng nhiều năm như vậy rồi, có đôi khi nhẫn nhịn rất giỏi, hơn nữa cô ta cũng biết chuyện tiếp theo cô ta nói chắc chắn sẽ gây hứng thú cho thành thiếu chủ.

“Thành chủ đang tìm con gái ở thành phố A.” Bùi Doanh sợ là thành thiếu chủ không có kiên nhẫn và trực tiếp đuổi cô ta ra bên ngoài, cho nên cô ta lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

“Cắt.” Thành thiếu chủ trực tiếp cười nhạo lên tiếng nói: “Lần này thành chủ đến thành phố A tìm con gái cũng không phải là chuyện khiêm tốn, chẳng lẽ là tôi bị mù mà lại không biết?”
Loading...


“Thành thiếu chủ biết rồi?” Trịnh Hùng ngẩn người, hiển nhiên cũng không ngờ đến là thành thiếu chủ đã biết từ lâu, tin tức này là do ông ta biết được từ trong miệng của người bên cạnh là Lương, vậy mà thành thiếu chủ đã biết rồi?

Có điều là cẩn thận suy nghĩ lại thì cũng không khó hiểu, thành thiếu chủ đã quản lý Quỷ Vực Chi Thành nhiều năm rồi, chắc chắn đã rãi thế lực của mình vào mỗi một khu vực của Quỷ Vực Chi Thành, người bên cạnh Lương chắc chắn là cũng có người của thành thiếu chủ.

“Tôi còn biết là Lương còn có người nằm trong diện hoài nghi nữa kìa.” Thành thiếu chủ chậm rãi đứng dậy bước ra từ trong một chỗ tối tăm, đôi mắt quét nhìn về phía Trịnh Hùng: “Trịnh Hùng, trong đầu óc của cậu toàn là phân không à?”

Lúc này Bùi Doanh rốt cuộc mới nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông, trong lúc nhất thời cô ta nhìn đến ngây người, cô ta tự nhận là mình đã gặp qua không ít người đàn ông đẹp trai, người đàn ông mà cô ta yêu sâu đậm nhất ở trong lòng cũng có dáng dấp vô cùng đẹp trai.

Nhưng mà lúc này cô ta nhìn thấy người đàn ông trước mắt đúng là vừa nhìn liền có một loại cảm giác kinh diễm, dung mạo của người này thật sự làm cho thiên hạ phải kinh ngạc.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cô ta cũng không tin là một người đàn ông lại có thể đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả phụ nữ, đẹp hơn nhiều so với người phụ nữ đẹp nhất mà cô ta đã từng nhìn thấy.

Khuôn mặt đẹp như thế nhưng mà lại không hề nữ tính chút nào, nó có một loại tà mị lưu manh khiến cho phụ nữ phải mê đắm.

Một người đàn ông như vậy lại là người khống chế toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành?

Ông trời cũng quá ưu đãi cho anh ta rồi, cho anh ta những thứ tốt nhất.

“Thành thiếu chủ, lời nói này của anh là có ý gì hả?” Trịnh Hùng âm thầm thở ra một hơi, bị người ta mắng như vậy Trịnh Hùng rất bất mãn, nhưng mà nhìn thấy thành thiếu chủ đang đi về phía của anh ta, trong lúc nhất thời anh ta bị dọa sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Có biết người mà Lương đang hoài nghi là ai không?” Thành thiếu chủ đi đến bên cạnh Trịnh Hùng, bước chân hơi dừng lại, ý trào phúng nơi khóe môi lại càng rõ ràng hơn.

Đối với Bùi Doanh đang đứng ở một bên nhìn đến ngây người, thành thiếu chủ hoàn toàn xem cô ta như là không khí, không thèm nhìn một cái nào.

“Chẳng lẽ là thành thiếu chủ cũng đã biết chuyện này?” Trịnh Hùng hoảng sợ đưa tay ra xoa xoa mồ hôi trên trán theo bản năng, đối với người mà Lương đang nghi ngờ, Trịnh Hùng vẫn còn chưa điều tra ra được, nghe cách nói chuyện của thành thiếu chủ là đã biết rồi.

Bùi Doanh cũng hoàn toàn kinh sợ, vừa hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc, cô ta rõ ràng ý thức được cái đẹp này không thể nhìn nhiều hơn, là một người đàn ông có sự tà mị lưu manh, nhưng mà lại là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.

Lúc Bùi Doanh đến đây vốn dĩ là muốn lợi dụng thành thiếu chủ, nhưng mà hiện tại cô ta cũng không dám có tâm tư như vậy.

“Thành thiếu chủ, người mà Lương hoài nghi là ai?” Hiện tại Trịnh Hùng càng muốn biết người đó là ai, mặc dù là vẫn còn chưa xác định được nhưng mà nếu như là người Lương để mắt tới thì sợ là có điểm chắc chắn rồi.

Ánh mắt của Bùi Doanh lóe lên, cô ta cũng rất muốn biết người đó là ai, đương nhiên là cô ta càng muốn biết thành thiếu chủ sẽ có dự định gì.

“Người của nhà họ Đường.” Thành thiếu chủ cũng không giấu giếm, khóe môi hơi cong lên: “Đường Thấm Nhi, là cô cả nhà họ Đường.”


Nghe nói là cô cả nhà họ Đường rất lợi hại, ít nhất là lợi hại hơn so với những người phụ nữ bình thường.

Anh ta vẫn không tin tưởng vào năng lực của phụ nữ, nhưng mà nếu như thật sự là con gái của ông già, vậy thì thân phận này cũng đã đủ để cho người khác nhìn bằng một con mắt khác.

Anh ta hiểu quá rõ ông già là người như thế nào, nếu con gái của ông già quá kém, vậy thì thiên lý bất dung.

Thật sự là con gái của ông già, vậy đó chính là em gái của anh ta, em gái của anh ta nếu như quá kém cỏi?

Vậy thì anh ta không nhận!

Nói thật thì anh ta cũng muốn nhìn cô cả nhà họ Đường này một chút.

“Không, không có khả năng, không thể nào là cô ta, tuyệt đối không thể nào là cô ta.” Bùi Doanh nghe thấy lời nói của thành thiếu chủ thì trái tim như muốn nhảy ra ngoài, trong lúc nhất thời không thể chấp nhận được, trực tiếp kêu lên một tiếng.

Rốt cuộc lúc này ánh mắt của thành thiếu chủ đã nhìn về phía Bùi Doanh, có điều là trong đôi mắt lại ẩn chứa một cổ sát ý, chỉ là sát ý này chỉ thoáng qua mà thôi, trong nháy mắt liền khôi phục lại sự bình thản.

“Ý của thành thiếu chủ là cô cả nhà họ Đường chính là con gái của thành chủ?” Lúc này Trịnh Hùng kinh ngạc đổ mồ hôi cả người.

Cô Đường là con gái của thành chủ, mà lúc trước bọn họ còn đối phó với người nhà họ Đường.

Nếu như để cho thành chủ biết được, vậy chẳng phải là chết chắc rồi à?

“Đây là ý của Lương, rốt cuộc có phải hay không thì đúng là vẫn chưa biết được.” Khóe môi của thành thiếu chủ chậm rãi cong lên một lần nữa, tia sáng trong đôi mắt của anh ta liếc nhìn về phía Bùi Doanh.

Có vẻ là người phụ nữ này đến đây vì chuyện con gái của thành chủ, lúc cô ta đến đây thì có dáng vẻ đã tính trước kế hoạch, không biết là muốn làm cái gì?

“Thành thiếu chủ, nếu như thành chủ thật sự tìm con gái về rồi, chỉ sợ ảnh hưởng đối với thành thiếu chủ rất lớn.” Bùi Doanh âm thầm hít vào một hơi, cố gắng để cho mình lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.

“Hàn Nhã Thanh thực sự là con gái của thành chủ, vậy thì cô ta phải ngăn cản Lương, tuyệt đối không thể để thành chủ nhận Hàn Nhã Thanh.

Giờ phút này cô ta đã ý thức rõ ràng được vị thành thiếu chủ trước mắt không hề đơn giản, cô ta biết thành thiếu chủ này tuyệt đối không giống như Trịnh Hùng, để mặc cho cô ta nắm mũi dắt đi.

Nhưng mà có mấy lời cô ta nhất định phải nói, kế hoạch của cô ta không thể bị phá hỏng như vậy được.

Cô ta cũng không tin là thành thiếu chủ này không quan tâm đến quyền lực trong tay anh ta!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom