• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (11 Viewers)

  • Chương 1596-1600

Mà bây giờ có lúc cô cũng rất chủ động, vốn dĩ cô đã có dự định đi đăng ký kết hôn lần nữa với Dương Tầm Chiêu rồi, nhưng sau đó xảy ra chuyện nên đành phải tạm gác lại.

“Tớ biết cậu đã có Dương Tầm Chiêu rồi, tớ cũng đâu có bảo cậu vứt bỏ anh ấy để đến với Thành thiếu chủ đâu, nhưng cậu thích Dương Tầm Chiêu cũng đâu có ảnh hưởng tới việc cậu thưởng thức những vẻ đẹp khác? Cậu không thể vì đã có Dương Tầm Chiêu mà phủ định mọi sự tốt đẹp của người khác được.” Liễu Ảnh cũng chỉ thưởng thức một cách đơn thuần thôi, không có ý gì khác, cô ấy không có sức phản kháng với tất cả những thứ đẹp đẽ.

Mà Thành thiếu chủ lại hoàn mỹ quá mức, vẻ ngoài đẹp trai, giọng nói dễ nghe, khi cười lên có thể khiến người ta say như điếu đổ.

“Không phải là thích, mà là yêu, tớ yêu Dương Tầm Chiêu, cho nên tớ không nhìn thấy được sự tốt đẹp của những người đàn ông khác cũng là điều bình thường.” Bây giờ Hàn Nhã Thanh đã hiểu rõ được tình cảm bản thân dành cho Dương Tầm Chiêu cho nên giờ đây cô chẳng còn tránh né khi nói về chuyện này nữa.

“Rồi, rồi, biết cậu yêu Dương Tầm Chiêu rồi, ở trong mắt cậu, Dương Tầm Chiêu là tốt nhất, tốt số một trên đời, trong mắt cậu chỉ có Dương Tầm Chiêu thôi, những người đàn ông khác có tốt hơn đi chăng nữa cũng không lọt được vào mắt cậu. Cậu nên nói mấy lời đó với cậu ba Dương ấy, cậu ấy nghe xong không biết là vui đến cỡ nào nữa.” Lúc này Liễu Ảnh đang nở nụ cười tươi tắn, nghe thì như trêu đùa nhưng thực ra trong lòng Liễu Ảnh rất ngưỡng mộ.

Cô ấy ngưỡng mộ tình cảm giữa Nhã Thanh và cậu ba Dương, hai người đều yêu nhau say đắm, trong mắt cả hai chỉ có đối phương, không có ai khác chen vào được.

Nhã Thanh dành tình cảm như vậy cho cậu ba Dương, cậu ba Dương cũng dành tình cảm như vậy cho Nhã Thanh, mối tình ấy là thứ khiến người khác ngưỡng mộ nhất.

Hàn Nhã Thanh ngẩn ra: “Đúng là tớ chưa bao giờ nói với anh ấy như vậy thật.”

Tuy rằng bây giờ cô đã hiểu được tình cảm của mình dành cho Dương Tầm Chiêu, cô và Dương Tầm Chiêu cũng coi như thẳng thắn, chân thành với nhau, nhưng quả thật chưa bao giờ cô nói những lời như vậy với Dương Tầm Chiêu.

Hình như cô chưa bao giờ nói lời yêu với Dương Tầm Chiêu cả.




“Ha ha ha, Nhã Thanh, cậu không nói mấy lời đó với cậu ba Dương, chẳng lẽ nói với tớ à?” Liễu Ảnh phá lên cười: “Nếu như để cho cậu ba Dương biết chuyện này, không biết cậu ba Dương có ghen tị không đây?” “Ờ.” Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, cho nên không để ý nhiều tới lời Liễu Ảnh nói, chỉ trả lời trong vô thức.

“Ha ha ha… Quả nhiên là như vậy, thế Nhã Thanh nhà ta có thích niềm vui bất ngờ của cậu ba Dương không?” Liễu Ảnh phá lên cười, cô ấy không ngờ rằng Nhã Thanh nhà mình cũng có lúc đáng yêu tới như vậy.

Lúc này trên khuôn mặt tươi cười của Liễu Ảnh đã không còn thấy chút đau khổ nào nữa, rõ ràng cô ấy đã thoát ra khỏi tổn thương mà Tư Đồ Không mang lại.

Liễu Ảnh trước giờ đều lạc quan, cởi mở như vậy, cho dù Tư Đồ Không gây ra tổn thương sâu sắc cho cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không ghi hận mãi trong lòng, sẽ không chìm đắm mãi trong đau khổ và oán hận.

Hàn Nhã Thanh rất thích tính cách này của Liễu Ảnh, kiểu người như vậy sẽ không tự chuốc lấy phiền não, người như Liễu Ảnh dù có là chuyện lớn tày trời thì cũng không có chuyện không vượt qua được.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy như vậy rất tốt!

Hàn Nhã Thanh hoàn hồn lại, trừng mắt với Liễu Ảnh: “Gan lớn quá nhỉ, dám trêu chọc tớ à.”

“Được rồi, được rồi, không đùa nữa.” Sau một trận cười sảng khoái, cảm xúc của Liễu Ảnh cũng đã thay đổi rõ rệt. Cô vẫn lo lắng về chuyện của Bùi Dật Duy: “Lúc nãy Thành thiếu chủ kia nói rằng sẽ xử lý Trịnh Hùng, không biết Thành thiếu chủ sẽ xử lý như thế nào nữa, không biết tốc độ của Thành thiếu chủ có nhanh hay không? Tớ sợ tốc độ của Thành thiếu chủ chậm quá thì Trịnh Hùng sẽ lại gây ra sóng gió khác.”

“Thành thiếu chủ đã đồng ý rồi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu. Tuy Thành thiếu chủ đó có hơi lập dị, nhưng riêng điều này thì tớ vẫn tin là sẽ không có vấn đề gì đâu.” Hàn Nhã Thanh không hề cảm thấy quá lo lắng. Mặc dù Thành thiếu chủ không được tin cậy cho lắm, nhưng dù sao anh ta cũng là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, anh ta có thể quản lý được Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa còn quản lý tốt tới như vậy thì nhất định không phải là nhân vật đơn giản.
Dù có ngăn cản Trịnh Hùng thì sợ là cũng sẽ có những người khác vạch trần sự việc này.

Dù sao nguyên nhân Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh và hiện trường vụ án cũng quá rợn người, khó tránh sẽ có người thích hóng chuyện lại đào ra để thu hút dư luận.

“Cậu nói là chân tướng việc Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh sao?” Nghe thấy Hàn Nhã Thanh nhắc lại chuyện này, vẻ mặt Liễu Ảnh rõ ràng đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều: “Nhưng những việc đó thực sự đều do Bùi Dật Duy làm, chúng ta phải giải quyết thế nào đây? Giờ Bùi Dật Duy đã đi tự thú, chắc chắn cảnh sát đã đến biệt thự xem qua hiện trường rồi, chúng ta có muốn che giấu cũng không được.”

Thật ra đây chính là chuyện mà Liễu Ảnh lo lắng nhất.

“Ừ, quả thực là có hơi muộn.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài. Nếu cô biết chuyện này sớm hơn, xử lý sớm hơn thì sẽ không bị động giống như bây giờ.

“Xin lỗi cậu, đều tại tớ. Lẽ ra tớ nên nói với cậu chứ không nên nghe theo Bùi Dật Duy. Tớ nên nói cho cậu biết từ đầu mới phải. Tớ biết rất rõ chỉ có cậu có thể giải quyết được chuyện này.” Liễu Ảnh không khỏi cảm thấy ảo não, chỉ trách cô ấy do dự nên mới gây ra nhiều phiền phức như vậy.

“Thật ra tớ có thể hiểu được vì sao Bùi Dật Duy không muốn cho tớ biết. Tính cách của anh ta là như vậy đấy. Nhưng tại sao anh ta lại cố ý gọi cậu ra ngoài rồi kể hết mọi việc cho cậu thế?” Hàn Nhã Thanh hơi băn khoăn không hiểu vì sao Bùi Dật Duy lại nói hết mọi việc cho Liễu Ảnh.

Bùi Dật Duy làm gì cũng không thích nói với người khác, cả cô mà anh ta còn không muốn nói, vậy thì đáng ra anh ta cũng không nên nói hết mọi chuyện với Liễu Ảnh mới phải.

“Anh ấy tìm tớ là vì có một việc muốn nhờ tớ giúp.” Đến lúc này Liễu Ảnh cũng cảm thấy không có gì cần phải giấu giếm nữa.

“Hả?” Hàn Nhã Thanh nhìn cô, nhẹ giọng đáp lại. Tuy phản ứng của Hàn Nhã Thanh rất nhẹ nhưng cô biết nếu Bùi Dật Duy cố ý tới tìm Liễu Ảnh thì nhất định không phải là chuyện nhỏ.

“Có liên quan đến cậu.” Liễu Ảnh ngước mắt nhìn Hàn Nhã Thanh.




Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, dường như hơi bất ngờ nhưng cũng không rõ ràng cho lắm. Mối quan hệ của cô với Bùi Dật Duy đã sớm kết thúc từ lâu nên hai người bọn họ cũng không thể tiếp xúc quá nhiều, cũng sẽ không có quá nhiều mối liên quan nữa.

Cô tuyệt đối không thể nhận tài sản của Bùi Dật Duy được. Truyện Huyền Huyễn

Dù bây giờ có nghèo đến mức không có cơm để ăn cô cũng sẽ không lấy thứ gì của anh ta.

“Bây giờ anh ấy đi tù rồi, cậu trả cho anh ấy thì có tác dụng gì chứ?” Liễu Ảnh không nhịn được mà khẽ thở dài. Hiện tại, Bùi Dật Duy đã ở trong tình cảnh này, sản nghiệp khác thì không có vấn đề gì nhưng công ty thì Bùi Dật Duy đành bó tay, anh ta không thể quản lý công ty ở trong tù được.

Hơn nữa, bây giờ chuyện Bùi Dật Duy giết người đã bị lan truyền ra ngoài nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới công ty.

Vì vậy, trong tình hình này, chuyển nhượng công ty mới là biện pháp tốt nhất để giữ lại công ty của anh ta.

“Tìm người giúp anh ta quản lý công ty là được. Tìm một người chuyên nghiệp đáng tin cậy để quản lý, chờ đến sau khi anh ta ra ngoài thì công ty vẫn là của anh ta thôi.” Hàn Nhã Thanh tuyệt đối sẽ không chấp nhận nhưng bây giờ Bùi Dật Duy rơi vào tình trạng này cô cũng không thể hoàn toàn mặc kệ.

“Tớ sẽ nhờ Dương Tầm Chiêu giúp, xem có tìm được người nào thích hợp không.” Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không hiểu gì về chuyện kinh doanh. Những người cô quen biết cũng đều không giỏi chuyện kinh doanh, vì vậy chỉ có thể nhờ Dương Tầm Chiêu giúp đỡ.

“Chuyện này mà tìm cậu ba Dương giúp đỡ, cậu không sợ anh ấy sẽ ghen à?” Liễu Ảnh ngạc nhiên nhìn Hàn Nhã Thanh. Cô nhờ Dương Tầm Chiêu giúp đỡ Bùi Dật Duy, liệu anh có ghen không?

“Không đến mức đó đâu.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy cậu ba Dương sẽ không đến mức ghen tuông chỉ vì một chút việc nhỏ như vậy.
Khi trước lúc điều tra về Bùi Doanh cô tra ra được cô ta đã làm rất nhiều việc, trong đó có cả những việc nhằm chia rẽ hai người họ!

Dù thế nào Hàn Nhã Thanh cũng không ngờ được, lúc ấy vì ngăn cản Bùi Dật Duy tìm mình mà Bùi Doanh lại có thể cho anh ta uống thuốc, khiến Bùi Dật Duy rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Bây giờ nghĩ lại, cô cũng cảm thấy Bùi Dật Duy thật sự rất thê thảm. Nhà họ Bùi xảy ra chuyện, ông Bùi tự sát, không bao lâu sau bà Bùi cũng qua đời. Lúc ấy, tất cả trọng trách gánh vác nhà họ Bùi đều đặt trên vai Bùi Dật Duy. Hơn nữa, ông Bùi lại còn đưa về một cô con gái riêng.

Những năm qua, Bùi Dật Duy đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân để có được thành tựu như ngày hôm nay, vậy mà cuối cùng lại bị Bùi Doanh hại thảm như vậy. Không nói đến việc trước kia Bùi Doanh đã làm với anh ta, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã đủ phá hủy cuộc sống của Bùi Dật Duy rồi.

Dù bây giờ có nghĩ cách gì bào chữa cho Bùi Dật Duy thì nhất định anh ta cũng vẫn phải ngồi tù.

“Chuyện kinh doanh hai chúng ta đều không hiểu. Tất nhiên là tớ cũng có thể nhờ Đường Lăng giúp đỡ, nhưng tìm Đường Lăng giúp thì nhất định Dương Tầm Chiêu cũng sẽ biết. Nên tớ nghĩ, chẳng thà cứ trực tiếp nhờ Dương Tầm Chiêu còn hơn.” Hàn Nhã Thanh cũng rất nghiêm túc cân nhắc kỹ mọi việc.

“Vậy thì cậu cứ tìm cậu ba Dương thử xem thế nào, giải thích rõ ràng với anh ấy. Nếu không thì tớ sẽ cùng giải thích với cậu.” Liễu Ảnh nghe Hàn Nhã Thanh nói nghiêm trọng như vậy thì cũng thấy lo lắng.

Bùi Dật Duy đã xảy ra chuyện, trong hoàn cảnh này hai người họ thật sự không thể trơ mắt nhìn công ty của anh ta phá sản được.

“Tớ gọi điện hỏi trước xem thế nào.” Tròng mắt Hàn Nhã Thanh chợt dao động, cô nghĩ trước tiên mình có thể gọi điện thoại thử thăm dò ý tứ của Dương Tầm Chiêu.

“Được, được, gọi điện thoại hợp lý, nói chuyện qua điện thoại thì dù cậu ba Dương có ghen cũng đỡ hơn.” Liễu Ảnh gật đầu lia lịa, rất tán thành ý kiến của Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh liền lấy điện thoại ra gọi cho Dương Tầm Chiêu.

Đầu bên kia chỉ vang lên một hồi chuông là Dương Tầm Chiêu đã bắt máy, Liễu Ảnh thấy tốc độ nghe máy của anh cũng bị dọa cho ngây người.




“Nhã Thanh...” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trầm trầm của cậu ba Dương đã truyền tới, vô cùng dịu dàng, còn có vẻ hết mực cưng chiều.

Lúc này Liễu Ảnh đột nhiên hiểu ra tại sao Hàn Nhã Thanh không bị giọng nói của Thành thiếu chủ làm cho tan chảy rồi. Cô nghĩ nhất định là cậu ba Dương đang ghen rồi.

“Anh có đang nghe không?” Hàn Nhã Thanh thấy Dương Tầm Chiêu không nói gì, không nhịn được lại hỏi thêm một câu.

“Ừ, em nói tiếp đi.” Lúc này mới thấy tiếng cậu ba Dương truyền đến, vẫn dịu dàng, vẫn cưng chiều như cũ.

Không hề nghe ra bất kỳ sự khác biệt nào.

Liễu Ảnh thầm thở dài một hơi, nghe thế này thì có vẻ như cậu ba Dương không hề tức giận.

Nhưng cô ấy không biết thư ký Lưu đang đứng bên cạnh cậu ba Dương lúc này như muốn nhũn cả hai chân ra rồi, mồ hôi lạnh sau lưng cũng chảy ròng ròng.

“Tất nhiên là em chắc chắn không muốn nhận công ty của anh ta nhưng bây giờ anh ta gặp chuyện như vậy, hơn nữa hôm nay lại có người để lộ ra chuyện anh ta giết người, vậy nên nhất định công ty của anh ta sẽ rất loạn. Em muốn nhờ anh tìm một người giúp anh ta quản lý công ty.” Cuối cùng Hàn Nhã Thanh cũng nói xong ý định của mình, nghĩ đến lời nói lúc trước của Liễu Ảnh, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Không biết Dương Tầm Chiêu có tức giận không? Có ghen không?

“Được.” Lần này cậu ba Dương không trầm mặc nữa, rất nhanh đã nghe thấy giọng anh truyền tới từ đầu bên kia điện thoại. Câu nói chỉ có một chữ, không thể đơn giản hơn nhưng lại mang hàm ý khẳng định. Hơn nữa, giọng điệu của anh vẫn mang vẻ dịu dàng, cưng chiều như cũ.

Hàn Nhã Thanh không nghe ra bất kỳ sự khác thường nào từ trong giọng nói của anh, cũng không nghe ra cảm xúc nào không đúng, càng không thấy anh có ý muốn nổi giận.

Hơn nữa, anh trả lời rất dứt khoát, rất thẳng thừng, không hề do dự.
“Một người vì giải quyết rắc rối cho người yêu cũ của mình mà đi xin người yêu hiện tại giúp đỡ cho, cậu thấy tình huống này là như thế nào?” Thư ký Lưu chưa nói hết câu, Dương Tầm Chiêu đã đột ngột cất lời.

“Dạ?” Thư ký Lưu nghe mà ngớ cả người, nghĩa là sao?

Cái gì mà người cũ, rồi lại người yêu mới vậy? Sao anh ta nghe mà chẳng hiểu gì hết.

Đôi mắt Dương Tầm Chiêu tối sầm đi, liếc nhìn thư ký Lưu với vẻ thờ ơ. Đối mặt với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình, cả người thư ký Lưu cứng đờ, sau đó não được khơi thông, trong tích tắc bỗng hiểu ra ngay ra ý của tổng giám đốc nhà mình.

Cú điện thoại vừa nãy rõ ràng là của bà chủ gọi đến, hiện tại quan hệ giữa bà chủ và tổng giám đốc đang rất yên ổn, vậy thì chắc chắn tổng giám đốc là người yêu mới rồi.

Cho nên vừa nãy bà chủ gọi điện thoại đến là để xin tổng giám đốc giúp đỡ, mà còn là giúp đỡ cho người yêu cũ của bà chủ.

Thư ký Lưu khiếp sợ tột độ, hít sâu một hơi. Ôi trời ạ, bảo sao tổng giám đốc lại có dáng vẻ kinh khủng thế này.

Nhưng mà người cũ của bà chủ là ai?

Thư ký Lưu chợt nhớ đến những tài liệu mà trước đây anh ta đã giúp tổng giám đốc mình điều tra được, người cũ của bà chủ hình như là Bùi Dật Duy, tổng giám đốc của Thanh Duy.

Chuyện Bùi Dật Duy giết người nay đã lên trang nhất, tất nhiên là thư ký Lưu cũng đã thấy được. Hồi trước anh ta cũng chẳng để ý cho lắm nhưng bây giờ thì lại không thể phớt lờ được nữa.

“Tổng giám đốc, quan hệ giữa bà chủ với tổng giám đốc Bùi chắc chắn chỉ ở mức bạn bè hỗ trợ nhau thôi, dù sao tổng giám đốc Bùi cũng gặp chuyện lớn đến vậy mà.” Thư ký Lưu cảm giác mồ hôi lạnh túa ra sau lưng mình càng lúc càng nhiều, anh ta cảm thấy kiểu gì thì đây cũng là một câu hỏi có tính chất ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng mà tổng giám đốc hỏi thì anh ta cũng đâu dám không trả lời.

“Chuyện Bùi Dật Duy gặp nạn có liên quan gì đến cô ấy chứ?” Dương Tầm Chiêu liếc xéo thư ký Lưu, ánh mắt ấy nhìn tưởng rất hờ hững, nhưng với thư ký Lưu đang đối diện với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình thì thiếu chút nữa là anh ta đã quỳ sụp xuống đất rồi.

“Cái này thì…” Thư ký Lưu đưa tay lên lau trán. Hiện tại máy lạnh trong phòng đang mở hết công suất nhưng mồ hôi vẫn tuôn như mưa trên người thư ký Lưu: “Dù sao bà chủ cũng đâu phải người tuyệt tình, không thể thấy chết mà không cứu.”




“Nghĩa là, cô ấy vẫn còn tình cảm với Bùi Dật Duy à?” Đôi mắt Dương Tầm Chiêu ban đầu còn bình tĩnh lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng, phóng ánh mắt bắn thẳng về phía thư ký Lưu.

“Không, không ạ, tôi không có ý này ạ.” Thư ký Lưu sợ đến mức lảo đảo nhưng phản ứng khá nhanh, may sao anh bám được bàn làm việc chứ nếu không có khi đã ngã ra đất rồi. “Vâng, tôi đã điều tra rồi.” Thư ký Lưu gật đầu. Câu hỏi này thì dễ trả lời hơn nhiều, dù thư ký Lưu chẳng hiểu vì sao tổng giám đốc nhà mình lại hỏi thế vào lúc này.

“Bùi Dật Duy là mối tình đầu của cô ấy…” Đôi mắt cậu ba Dương khẽ híp lại, chẳng biết đang nói cho thư ký Lưu nghe hay đang nói với chính bản thân mình.

Sắc mặt thư ký Lưu trong nháy mắt trắng bệch cả đi, suýt nữa tim cũng ngừng đập. Lời của tổng giám đốc thật là dọa người.

“Nghe nói phụ nữ rất khó lòng quên được mối tình đầu.” Cậu ba Dương như chẳng hề thấy được sắc mặt tái bợt đi của thư ký Lưu, câu hỏi anh đưa ra lại càng thêm đòi mạng người khác.

Thư ký Lưu mím chặt môi không dám nói lời nào, có đánh chết anh ta cũng chẳng dám trả lời.

Câu này của tổng giám đốc là một cái bẫy, ai trả lời người đó chết!

“Trả lời tôi.” Dương Tầm Chiêu đưa mắt nhìn về phía thư ký Lưu, ánh nhìn lạnh toát. Từ sau khi cúp điện thoại, anh đã thấy rất khó chịu, chẳng biết trút vào đâu, cũng chẳng thể nổi đóa lên với cô được.

Và thế là, thư ký Lưu biến thành chỗ trút giận.

“Tổng giám đốc à, tôi không phải phụ nữ, mà thậm chí còn chưa có bạn gái nên tôi không hiểu lắm.” Thư ký Lưu không muốn trả lời, nhưng tổng giám đốc lại không muốn anh ta câm như hến, anh ta không nói gì cả cũng không được.

“Trả lời hay lắm, hay thôi ngày mai cậu đến châu Phi đào giếng đi.” Rõ ràng là Dương Tầm Chiêu đang muốn có một đáp án ngay bây giờ.

Khóe miệng thư ký Lưu giật giật, tổng giám đốc ác độc quá mà.

“Tổng giám đốc muốn nghe lời thật lòng, hay là lời dối lòng đây ạ?” Thư ký Lưu quyết định mặc cho số phận, nếu tổng giám đốc đã hỏi, buộc anh ta phải trả lời thì anh ta đành phải trả lời thôi.
Sau khi thư ký Lưu rời khỏi phòng làm việc, trong phòng cũng chỉ còn lại mình cậu ba Dương. Anh nhìn điện thoại để trên bàn làm việc, sắc mặt sa sầm, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng rất bức bối.

Một lúc sau, anh cầm lấy điện thoại nhắn một tin cho Hàn Nhã Thanh, gửi địa chỉ nơi mình đang ở, bảo Hàn Nhã Thanh đến chỗ anh.

Anh cảm thấy mình nên nói chuyện rõ ràng với cô mới được!

Hàn Nhã Thanh vẫn chưa biết được tâm trạng của cậu ba Dương lúc này đang thế nào nên khi nhận được tin nhắn của cậu ba Dương, Hàn Nhã Thanh còn thấy khá kỳ lạ. Bình thường Dương Tầm Chiêu hiếm khi nào gửi tin nhắn, có việc đều gọi điện thoại cho cô.

Hơn nữa ban nãy gọi điện thoại cũng đã bảo cô làm xong việc thì sẽ đến tìm anh, sao còn cố ý nhắn tin làm gì nữa?

Chẳng lẽ có chuyện gì rất quan trọng, rất cấp bách à?

Vấn đề bên đây đã được giải quyết xong xuôi, Thành Thiếu chủ đã đồng ý sẽ xử lý Trịnh Hùng, thế thì chuyện của Bùi Dật Duy cũng đến đây là kết thúc. Tất nhiên cô sẽ còn phải giải quyết những vấn đề căn bản nhất, có điều chuyện này không thể xong trong một sớm một chiều được, cô vẫn cần sắp xếp lại cho ổn thỏa.

Hiện tại, nỗi phiền muộn của Liễu Ảnh cũng đã được giải tỏa ít nhiều, đã không còn vấn đề gì nữa, thôi thì cô cứ đến tìm Dương Tầm Chiêu trước, xem rốt cuộc anh đang có vấn đề quan trọng gì?

“Cậu đừng ở khách sạn, ở một mình không an toàn lại bất tiện nữa, tớ còn có một căn hộ khá yên tĩnh, cậu cứ đến đó ở trước đi đã.” Hàn Nhã Thanh không yên tâm khi để Liễu Ảnh ở khách sạn một mình, hơn nữa về lâu về dài, ở khách sạn cũng không phù hợp.

“Được.” Lúc này, Liễu Ảnh cũng không từ chối Hàn Nhã Thanh. Đúng là hiện tại cô ấy không biết giải quyết những việc như thế này sao cho ổn thỏa. Vấn đề ăn ở thì cô ấy có thể tự mình giải quyết, cô ấy có tay có chân, có thể tìm một công việc, có thể đi thuê nhà, nhưng cô ấy không thể đối chọi với Tư Đồ Không được, cô ấy cần Hàn Nhã Thanh giúp để đối phó với Tư Đồ Không.

Nếu như cô ấy đã muốn Nhã Thanh giúp đỡ thì tất nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của Nhã Thanh, cố gắng giảm bớt mọi phiền hà cho Nhã Thanh.




“Vậy để tớ đưa cậu qua đó.” Hàn Nhã Thanh nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, hơn nữa nơi mà Dương Tầm Chiêu vừa nhắn lại trùng hợp cùng hướng với nhà của cô mà không cần vòng lạivề, vậy thì cô có thể nhân tiện đưa Liễu Ảnh qua đó. Mấy năm trước Hàn Nhã Thanh đã mua một căn hộ trong khu chung cư này, vẫn chưa ở bao giờ, lúc ấy mua là để phòng ngừa cho bất kỳ tình huống nào xảy đến. Dù không phải một khu chung cư sang trọng nhưng môi trường xung quanh rất tốt, vị trí cũng ổn, vấn đề an toàn cũng được bảo đảm, là một nơi sống rất thoải mái.

“Đồ đạc ở đây đã có đủ hết rồi, cậu cứ việc vào ở thôi. Không cần lo chuyện gì hết, tớ sẽ kêu người đưa thức ăn và quần áo đến.” Hàn Nhã Thanh quét mắt nhìn qua căn nhà thấy không có vấn đề gì, mọi thứ đã được quét dọn sạch sẽ nên cô cũng yên tâm hơn.

“Không cần đâu, để tự tớ…” Liễu Ảnh đã ở nhờ nhà cô, phải dựa vào sự giúp đỡ của cô rồi, mặc dù Liễu Ảnh không từ chối nhưng trong lòng vẫn thấy ái ngại, Liễu Ảnh không thể làm phiền Hàn Nhã Thanh mấy chuyện mua sắm này nọ nữa.

“Cậu nấu ăn ngon, hôm nào tớ sẽ dẫn hai bé con đến ăn chực nhé. Chỗ này chưa có ai ở nên không có hơi người, giờ cậu dọn đến đây, cuối cùng nơi này cũng có sức sống hơn một chút rồi.” Hàn Nhã Thanh cắt ngang lời Liễu Ảnh định nói, bạn bè với nhau không cần phải nói mấy lời khách sáo thế này.

“Được.” Liễu Ảnh hiểu ý của cô, lòng thầm biết ơn, thế là không nói thêm gì nữa mà chỉ cất giọng đồng ý.

“Chuyện của Bùi Dật Duy tớ sẽ xử lý, cậu đừng lo lắng nhé.” Hiện tại Hàn Nhã Thanh đã biết Liễu Ảnh thích Bùi Dật Duy nên giờ mà Bùi Dật Duy xảy ra chuyện gì thì hẳn là Liễu Ảnh sẽ lo lắng lắm.

“Được.” Liễu Ảnh tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của Hàn Nhã Thanh. Nếu Hàn Nhã Thanh đã xử lý chuyện của Bùi Dật Duy thì cô ấy cũng chẳng còn gì phải lo lắng nữa.

“Tớ có việc nên đi trước đây.” Hàn Nhã Thanh vẫn còn khá lo lắng về tin nhắn ngắn mà cậu ba Dương gửi đến. Lúc gọi điện thoại cậu ba Dương đã nói chuyện rõ ràng rồi, sau đó lại gửi tin nhắn đến nữa, chẳng biết là có chuyện gì quan trọng đây.

“Vội đến gặp cậu ba Dương hả?” Liễu Ảnh nhìn cô, nở nụ cười đen tối.

“Tớ lộ rõ vẻ như vậy à?” Hàn Nhã Thanh cũng không chối bỏ. Nãy giờ cô đâu có nói gì đến chuyện của Dương Tầm Chiêu đâu mà Liễu Ảnh vừa nhìn đã biết cô sẽ đi gặp Dương Tầm Chiêu rồi, biểu cảm của cô rõ ràng đến thế sao?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom