• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (13 Viewers)

  • Chương 1446-1449

“Bà nói cái gì với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành vậy? Vẻ mặt gì thế này?” Người thường chơi bài với bà Lý thấy bà Lý sắc mặt phức tạp, không khỏi hỏi thêm vài câu.

Đương nhiên, bọn họ cũng muốn biết thêm về vị công chúa Quỷ Vực Chi Thành này.

“Luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.” Bà Lý sửng sốt, sau đó lắc đầu.

“Kỳ lạ ở chỗ nào?” Chung quanh có mấy người vây quanh, muốn nghe chuyện phiếm.

"Cô công chúa này..." Lời nói của bà Lý dừng lại, sau đó dùng sức chỉ vào đầu của chính mình: "Cảm thấy hình như não của cô ta có vấn đề."

“Hơn nữa, từ lời nói này của công chúa, ta cảm thấy thành chủ Quỷ Vực Chi Thành dường như không quá coi trọng cô ta.” Bà Lý lông mày khẽ cau: “Theo lý mà nói, thành chủ cuối cùng đã tìm về được một đứa con gái như vậy, dù thế nào cũng phải thừa nhận cô ta với bên ngoài, nhưng tôi vừa mới dò xét cô công chúa này, rõ ràng, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành lại không có ý định này.”

“Hay là để bảo vệ công chúa, người của Quỷ Vực Chi Thành lúc nào cũng khiêm tốn mà.” Có người không khỏi thắc mắc.

"Không phải, khi tôi đề cập đến vấn đề này, công chúa rất tức giận, rõ ràng là cô ta rất để tâm đến nó, nếu thành chủ thực sự yêu thương cô ta, cô ta để tâm như vậy, thành chủ phải chú ý đến suy nghĩ của cô ta, nếu thật sự là để bảo vệ mà không thể tiết lộ với thế giới bên ngoài, bên trong cũng phải thừa nhận chứ, nhưng vừa rồi công chúa rất tức giận, hiển nhiên ngay cả bên trong Quỷ Vực Chi Thành cũng không thừa nhận thân phận của cô ta, hơn nữa vừa rồi cô ta có chút quá khích, tôi nghĩ thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành dường như chưa từng muốn thừa nhận thân phận của cô ta. ”Bà Lý những chuyện thế này đã thấy quá nhiều, phản ứng vừa rồi của Trình Nhu Nhu đều rơi vào trong mắt bà ta.

"Không thể nào? Dù sao cũng là con gái ruột, nếu đã tìm về rồi, sao có thể không nhận chứ, nghe nói thành chủ này không có người thừa kế, nên càng xem trọng công chúa này hơn, bằng không, làm sao mà ông cụ Dương và bà cụ Dương lại nóng lòng muốn cậu ba Dương cưới cô ta chứ? "

“Nói cũng đúng, Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn bí ẩn, người ngoài đương nhiên không biết họ đang làm gì, có thể là tôi đã nghĩ nhiều rồi." Bà Lý cười nhẹ, bà cũng cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ nhiều rồi.

"Ông cụ Dương và bà cụ Dương là những người khôn ngoan, Ai cũng thấy nóng lòng muốn cho cậu ba Dương kết hôn ngay với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cho nên, tôi chắc chắn rằng công chúa này phải có địa vị gì đó trong Quỷ Vực Chi Thành, thành chủ Quỷ Vực Chi Thành chỉ có đứa con gái này, có lẽ trong tương lai mọi thứ ở Quỷ Vực Chi Thành đều thuộc về cô, cho nên, ông cụ Dương và bà cụ Dương đều mong muốn được cưới người ta về. "

Bà cụ Dương ngày thường mặt mũi lúc nào cũng cao ngạo hướng lên trên, nhưng hôm nay luôn mang theo công chúa Quỷ Vực Chi Thành bên mình, vậy mà vô cùng nhiệt tình, chỉ riêng điểm này cũng nói rõ vấn đề rồi.

“Đúng, đúng, tôi vừa rồi nghĩ sai rồi.” Bà Lý cười nhẹ, nụ cười lần này của bà hiển nhiên đã thoải mái đi rất nhiều.

Bà Lý trừng mắt nhìn Trình Nhu Nhu, chồng bà đã từng bảo bà do thám cô công chúa này, nếu công chúa này thực sự có ảnh hưởng nhất định trong Quỷ Vực Chi Thành, nhất định phải tìm cách móc nối quan hệ với cô công chúa này.

Cho dù không thể hợp tác với Quỷ Vực Chi Thành, cũng nhất định không thể đắc tội được,

Bà Lý nghĩ lát nữa sẽ nói mấy câu tốt đẹp với Trình Nhu Nhu.




“Này, chủ tịch Đường với bà Đường đến rồi.” Những người bên cạnh bà Lý đẩy nhẹ bà Lý.

“Nhà họ Đường và nhà họ Dương có quan hệ tốt, cậu ba Dương và cậu chủ lớn nhà họ Đường là anh em tốt của nhau, người nhà họ Đường đến không phải rất bình thường hay sao?” Bà Lý đưa mắt liếc nhìn những người bên cạnh, vẻ mặt có chút khó hiểu.

“Chẳng phải lúc trước cậu ba Dương và cô chủ nhà lớn họ Đường hình như có giao thiệp với nhau sao?” Bà Lưu nhìn bà Lý cười thâm thúy: "Tôi nghe nói cách đây không lâu, cậu ba Dương đã rời khỏi nhà họ Dương và từ chối cuộc hôn nhân với Quỷ Vực Chi Thành vì lợi ích của cô chủ lớn nhà họ Đường, nhưng sau đó lại tiết lộ điều gì đó về cô chủ lớn nhà họ Đường, nói rằng cô chủ lớn nhà họ Đường đã kết hôn cách đây 5 năm và có hai đứa con... "

Lời nói của bà Lưu hơi dừng lại, trên mặt tăng thêm chút ý cười: "Cho nên, lẽ nào cậu ba Dương vì chuyện này mà tức giận sao? Cho nên đồng ý nói chuyện với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành? Nếu là như vậy, người nhà họ Đường chẳng phải sẽ xấu hổ hay sao? "

“Đừng nói nhảm, chuyện nhà họ Đường mà bà còn dám nói, cẩn thận bị người ta nghe.” Bà Lý nhẹ giọng mắng.

Bà Lưu cũng nhận ra mình lỡ lời, đành ngậm miệng, chuyện riêng về nhà họ Dương thì còn dám nói một chút, nhưng nhà họ Đường thì họ không dám nói bậy bạ.

Mặc dù bà Lưu không nói gì thêm nhưng ánh mắt của bà không khỏi nhìn về phía Trình Nhu Nhu đang đi theo bà cụ Dương, người nhà họ Đường nhìn thấy tình huống này sẽ phản ứng như thế nào đây?

Bà Lưu luôn thích xem náo nhiệt.

Đường Vân Thành và Phạm My hành lễ, Dương Tầm Chiêu đứng lên quy củ trả lễ, Phạm My nhìn Dương Tầm Chiêu có chút phức tạp, cuối cùng chỉ nói vài câu nén buồn.

Đường Vân Thành sắc mặt bình thường, ngược lại cũng không có phản ứng gì.

Sau khi Phạm My quay lại thì tình cờ nhìn thấy bà cụ Dương, vẫn là Trình Nhu Nhu, người mà luôn đi theo bên cạnh bà cụ Dương, Phạm My thầm cười trong lòng, cái nhà họ Dương này đúng là không chịu ngừng tay.

Tang lễ của Dương Bạc Vệ là do ông cụ Dương và bà cụ Dương dùng để tính kế Dương Tầm Chiêu.

Dương Tầm Chiêu là một đứa trẻ hiểu chuyện, trong tang lễ của Dương Bạc Vệ đương nhiên sẽ không gây chuyện, nhưng mà ông cụ Dương và bà cụ Dương này chẳng những không thương cảm cho Dương Tầm Chiêu mà ngược lại còn được nước làm tới.

Phạm My không khỏi cảm thấy có lỗi với Dương Tầm Chiêu, đương nhiên, bà càng thương cho Thanh Thanh nhà mình hơn.

Phạm My tuy rằng có chút gấp gáp, nhưng bà cũng biết tình huống lúc này, cũng không tiện nói gì cả.

Cho nên khi bà cụ Dương bước đến, Phạm My chỉ nói một câu chia buồn, mấy cái khác cũng không muốn nói.

Đường Vân Thành và Phạm My hôm nay đến đây đã tận hết lễ nghĩa rồi, sau đó rời đi, cũng không có ý định ở lại ăn tối.




Nếu không phải vì Dương Tầm Chiêu, vì Thanh Thanh, Phạm My cũng không muốn tới.

Phạm My chào hỏi rồi muốn rời đi.

“Bà Đường.” Chỉ là bà Đường vừa bước đi, Trình Nhu Nhu đang đi theo bà Đường liền gọi bà lại.

Phạm My sững sờ, ngước mắt lên nhìn Trình Nhu Nhu có chút khó hiểu, Phạm My không hiểu vì sao Trình Nhu Nhu lại đột nhiên gọi bà như vậy.

Bà cụ Dương cũng không muốn gây chuyện ngày hôm nay, cau mày nhìn Trình Nhu Nhu có chút bất mãn, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo.

Nhưng lúc này, tất cả tâm trí của Trình Nhu Nhu đều đổ dồn vào Phạm My, không thấy bà cụ Dương nhìn mình, Trình Nhu Nhu nghĩ đến cô chủ lớn nhà họ Đường, cô ta liền không giữ được bình tĩnh.

Cô chủ lớn nhà họ Đường là con gái thật của thành chủ, Dương Tầm Chiêu cũng thích cô chủ lớn nhà họ Đường. Cô chủ lớn nhà họ Đường làm gì cũng được. Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà chuyện tốt đều bị cô chủ lớn nhà họ Đường chiếm hết.

Tại sao, cô chủ lớn nhà họ Đường lại cướp hết mọi thứ của cô ta?!

“Cô Đường sao lại không tới?” Trình Nhu Nhu nhịn không được đố kị trong lòng, cho nên bên trong nghĩ gì đều trực tiếp hỏi ra miệng.

Phạm My hơi nhíu mày, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ công chúa Quỷ Vực Chi Thành lại hỏi câu này: "Công chúa Quỷ Vực Chi Thành hỏi câu này thật là kỳ lạ."

Bà cụ Dương hai mắt chìm xuống, Trình Nhu Nhu này thật đúng là không có đầu óc chút nào.

Nhưng Trình Nhu Nhu đã hỏi rồi, có cản lại cũng vô ích.

“Bây giờ nhà họ Đường là chồng tôi quản lý, chồng tôi lo bên ngoài, tôi lo bên trong, tôi và chồng tôi không thể đại diện cho nhà họ Đường chúng tôi được hay sao?” Phạm My không muốn gây chuyện, mặc dù không biết người của Quỷ Vực Chi Thành vừa rồi hỏi vậy là có ý gì, nhưng Phạm My tuyệt đối không cho phép người nào gièm pha người nhà họ Đường.

Bà cụ Dương nghe Phạm My nói, sắc mặt hơi thay đổi, bất mãn nhìn Trình Nhu Nhu.

Hiện tại Phạm My đang ở trong sân, giọng nói của Phạm My cũng không nhỏ, không ít người đã nghe thấy, mấy phu nhân vốn thích xem náo nhiệt cũng đều vây xung quang.

“Cô chủ lớn nhà họ Đường chúng tôi chính là con gái cưng được chúng tôi nâng niu trong tay, đương nhiên không thể để cho nó chịu bất cứ chỉ trích gì, cho nên cô chủ lớn nhà họ Đường chúng tôi không thể tung tăng giống công chúa đây được, làm việc gì cũng vô tư không biết nặng nhẹ.” Phạm My là ai chứ? Muốn dịu dàng có dịu dàng, muốn cứng rắn có cứng rắn, nói về khả năng cãi nhau thì hầu hết mọi người đều không thể đánh bại được Phạm My, đương nhiên nếu so về khí thế, khí chất, người bình thường cũng không bì kịp Phạm My.
Phạm My là ai? Muốn nhẹ nhàng có thể nhẹ nhàng, muốn nghiêm có thể nghiêm, nếu chuyện cãi nhau, người bình thường tuyệt đối không đấu lại Phạm My, dĩ nhiên nếu bàn về khí thế, hào quang, người bình thường cũng không thể so với Phạm My.

Huống chi Phạm My đi theo bên cạnh Đường Vân Thành, nhiều năm làm bà chủ Đường như vậy, có sự việc gì mà bà chưa từng thấy đâu, người như Trình Nhu Nhu sao có thể là đối thủ của bà?

Phạm My nói câu này một cách bình tĩnh, nhưng rõ ràng bao hàm rất nhiều nghĩa.

Thứ nhất, Phạm My đặc biệt nhấn mạnh sự yêu chiều của nhà họ Đường đối với con gái lớn nhà họ, điều này hoàn toàn trái ngược với lời đồn của cô công chúa ở Quỷ Vực Chi Thành.

Thứ hai, công chúa không danh không phận, ở lại nhà họ Dương để gác đêm cho Dương Bạc Vệ, chuyện này không hợp lý, mặc dù mọi người cũng bàn tán cậu ba nhà họ Dương phải cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành, nhưng rất nhiều người xem thường cách làm của công chúa.

Con gái nhà ai lại không danh không phận chạy tới nhà người khác gác đêm?!

Lời Phạm My rõ ràng mang theo ý châm chọc.

Trình Nhu Nhu dù có ngu đi chăng nữa, giờ phút này cũng đã hiểu.

Trình Nhu Nhu hơi tức giận với Phạm My, cô ta vốn không có đầu óc lại nói tiếp: "Cô cả Đường không phải có quan hệ không tệ với Dương Tầm Chiêu? Sao lại không đến được?"

Phạm My trợn tròn mắt, hơi kinh ngạc nhìn công chúa Quỷ Vực Chi Thành này, đè những câu chửi thề xuống.

Mẹ, công chúa Quỷ Vực Chi Thành đầu óc có vấn đề à?!

Sao lại nói như vậy trong dịp này?

Nếu là hôm nay là chuyện vui nhà họ Dương, cô ta nói ra như vậy thì thôi, nhưng là hôm nay là tang lễ Dương Bạc Vệ.

Tang lễ, người tới đều là tôn trọng đối với người đã khuất, Đường Vân Thành và Phạm My đại diện nhà họ Đường tới là sự tôn trọng lớn nhất đối với Dương Bạc Vệ.

Tang lễ dù sao không phải hôn lễ, nếu không phải quan hệ đặc biệt gần gũi, người lớn cũng không thể tùy tiện mang mấy đứa nhỏ đi lung tung.

Nếu Đường Lăng tới cũng bình thường, dẫu sao Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu là anh em tốt, nhưng Đường Vân Thành mang cô cả Đường tới, đương nhiên là không hay rồi.

"Cô Trình đúng không?" Phạm My nhìn về Trình Nhu Nhu đột nhiên cười một tiếng, Phạm My cũng không gọi công chúa gì nữa, nghe không được tự nhiên, mà người như vậy, công chúa nỗi gì? Làm heo còn được.

Trình Nhu Nhu nghe được Phạm My gọi, sắc mặt rõ ràng thay đổi, đến bây giờ, thành chủ vẫn không yêu cầu cô ta đổi họ, cô ta vẫn mang họ Trình.




Đây là chuyện cô ta vẫn ngại trong lòng.

"Ai cũng biết cô cả Đường chúng tôi thông minh, hiểu lễ phép, có chừng mực, cho nên, cô cả nhà chúng tôi sẽ không để người ta nhìn ra lỗi sai, cô Trình thế này là muốn bêu xấu người nhà chúng tôi rồi." Phạm My không định nói như vậy, nhưng Trình Nhu Nhu quá đáng quá, Phạm My lúc này đã đổi giọng.

"Tôi không có ý đó, tôi cảm thấy cô Đường và Dương Tầm Chiêu quan hệ không tệ, cũng nên đến thắp hương cho bác trai." Trình Nhu Nhu chống lại khí chất của Phạm My, người rụt lại theo bản năng, giọng cũng nhỏ lại.

"Cô Trình nghe ở đâu chuyện cô cả Đường tôi quan hệ tốt với cậu ba thế? Cô Trình lấy tư cách gì chất vấn chuyện này?" Phạm My giờ phút này đã trầm mặt hẳn, trong giọng nói của bà rõ ràng có thêm phần lạnh lẽo.

Chuyện liên quan tới Dương Tầm Chiêu và Nhã Thanh không có nhiều người biết, đều là người thân nhất.

Ông bà cụ Dương cũng không biết chuyện này, Trình Nhu Nhu này sao biết được?

Phạm My đương nhiên nghe được địch ý trong giọng Trình Nhu Nhu, vốn Phạm My cho rằng Trình Nhu Nhu vì thích Dương Tầm Chiêu, nhưng là bây giờ xem ra chuyện có vẻ không đơn giản như vậy.

Đường Vân Thành đứng ở một bên yên lặng từ đầu đến giờ đôi mắt cũng tối đi mấy phần.

"Ở nhà họ Dương, tang lễ của anh Dương, cô Trình đây có tư cách gì? Cô nghĩ mình là ai?" Lời Phạm My càng thêm mấy phần hùng hổ dọa người.

"Tôi... Tôi..." Trình Nhu Nhu lắp bắp, trong lúc nhất thời bị Phạm My chặn không nói được, cô ta biết hiện tại mình chưa kết hôn với Dương Tầm Chiêu kết hôn, không danh không phận.

Người xung quanh đứng hóng nhìn Trình Nhu Nhu, ánh mắt đều hơi thay đổi, cô công chúa Quỷ Vực Chi Thành chẳng lẽ đầu óc thật sự có vấn đề?

"Bà Đường, con bé chỉ là đứa trẻ, đừng tức giận với nó." Bà Dương âm thầm thở dài, dù rất tức giận với hành động của Trình Nhu Nhu, nhưng bà vẫn phải giảng hòa.

"Đương nhiên tôi sẽ không nông cạn như cô ta, chẳng qua tôi thấy bà cụ Dương cứ giữ cô ấy bên người, tôi còn tưởng nhà họ Dương có thêm nhân viên mới, tôi cũng đang thấy hơi lạ, cho nên phải hỏi rõ ràng, tránh để sau này người ta đồn nhà họ Đường chúng tôi không biết điều." Phạm My không nghĩ đến việc gây chuyện, nhưng bà vốn có thành kiến với bà cụ Dương, bây giờ nghe bà cụ viện cớ cho Trình Nhu Nhu, lời nói cũng trở nên không khách khí.

"Xin hỏi bà cụ Dương, cô Trình đây ở nhà họ Dương có thân phận gì?" Phạm My đã sớm biết chủ định của ông bà cụ Dương, người của nhà họ Đường cũng đều biết, chỉ bất quá dù sao cũng là tang lễ Dương Bạc Vệ, cũng không dám gây sự. Nhưng trong lòng Phạm My vẫn khó chịu, cách làm của ông bà cụ Dương thật sự là quá ác tâm.

Thanh Thanh mặc dù thông cảm với Dương Tầm Chiêu, nhưng ông bà cụ Dương đã làm thành như vậy, trong lòng Thanh Thanh chắc chắn không thoải mái, vốn còn muốn nhịn một chút, nhưng là hết lần này tới lần khác có người không có mắt.

Phạm My vừa nói xong, người xung quanh cũng dựng lỗ tai lên, cũng muốn nghe câu trả lời của bà cụ Dương.

Dẫu sao công chúa Quỷ Vực Chi Thành ở nhà họ Dương gác đêm Dương Bạc Vệ, hơn nữa hôm nay còn phụ trách tiệc tối nhà họ Dương, những chuyện này đều muốn truyền một tin đến mọi người, đó chính là cậu ba nhà họ Dương có thể sẽ cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành.

Nhưng tuy là gây chuyện lớn như vậy, ông bà cụ Dương cũng không có động thái, cũng không có thay công chúa Quỷ Vực Chi Thành này nói một câu.

"Hôm nay là tang lễ Bạc Vệ, những chuyện khác sau này hãy nói." Bà cụ Dương không trả lời Phạm My, Dương Tầm Chiêu dù đã trở lại, nhưng sau khi Dương Tầm Chiêu trở lại, không nhìn họ một cái, cũng không nói cùng họ một câu, bà cụ Dương không dám làm to chuyện.




"Nhìn ý bà cụ Dương, cô Trình cũng không phải người nhà họ Dương? Vậy vừa rồi cô Trình dựa vào đâu để chất vấn tôi?" Phạm My nghe được bà cụ Dương nói không nhịn được cười nhạt.

Bà cụ Dương thú vị thật, muốn để Dương Tầm Chiêu cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành, nhưng không dám thừa nhận.

Cô công chúa này chẳng lẽ cũng không thấy thất vọng sao?!

Lời Phạm My thật ra là nói cho Trình Nhu Nhu nghe, nếu Trình Nhu Nhu có một chút đầu óc, cũng có thể nhìn ra thái độ vừa rồi của bà cụ Dương, cũng hẳn sẽ thương tâm, lòng đau như cắt chứ?

Nhưng khiến Phạm My bất ngờ là Trình Nhu Nhu không hề có ý trách bà cụ Dương, lại nhìn bà, mặt đầy tức giận: "Tôi và Dương Tầm Chiêu đã định sẵn để cưới, chúng tôi là định kết hôn."

Phạm My lại phải kinh sợ, đầu óc công chúa Quỷ Vực Chi Thành quả nhiên có vấn đề.

Dương Tầm Chiêu chưa bao giờ thừa nhận, bà cụ Dương cũng tránh không đáp, cô công chúa Quỷ Vực Chi Thành này cứ thế chủ động?!

Không dè đặt, mấu chốt còn không muốn tự cho mình mặt mũi!!

Người ở Quỷ Vực Chi Thành bây giờ cũng không biết xấu hổ như vậy sao?!

Công chúa Quỷ Vực Chi Thành làm như vậy, thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đồng ý không?!

"Được rồi, vậy thì chúc mừng cô Trình." Phạm My đột nhiên cười, bà thấy người thế này cũng muốn tranh với Thanh Thanh? Đây đúng là sỉ nhục Thanh Thanh nhà bà!!

Một người thế này sao có thể tranh đoạt cùng Thanh Thanh?!

Phạm My cảm thấy vừa rồi không cần tức giận.

"Chúc mừng bà cụ Dương, xem ra nhà họ Dương ngay lập tức phải làm đám cưới." Lúc Phạm My nhìn về phía bà cụ Dương, trên mặt cũng mang ý cười, chẳng qua là dù là ai cũng có thể nghe ra ý châm chọc trong lời nói Phạm My.

Bà cụ Dương trong lòng tức giận, nhưng trường hợp này, bà cũng không biết nói gì.

Muốn trách thì trách Trình Nhu Nhu suy nghĩ ngắn, liều mạng nói bậy bạ, sớm biết như vậy, bà cũng không mang Trình Nhu Nhu theo bên người.

Nhưng không dẫn Trình Nhu Nhu theo bên người thì không đạt tới hiệu quả bà mong muốn, trước mắt thì bà vẫn rất hài lòng với hiệu quả mang lại.

Bây giờ tất cả mọi người đều nói Tầm Chiêu muốn kết hôn với công chúa Quỷ Vực Chi Thành, nếu trong tình huống này Tầm Chiêu từ chối đi nữa, đến lúc đó thành chủ Quỷ Vực Chi Thành khẳng định sẽ không đồng ý, đến lúc đó Tầm Chiêu thì không thoát khỏi chuyện cưới Trình Nhu Nhu.
Lần trước chuyện nước R đã giải quyết, đó cũng đều là kết quả Trình Nhu Nhu cầu xin thành chủ tha thứ, tin tưởng sau này Tầm Chiêu cũng không dám chọc giận Quỷ Vực Chi Thành nữa!!

Phạm My không nói gì nữa, rời đi với Đường Vân Thành!!

Sau khi Đường Vân Thành và Phạm My rời đi, những người khác lại không nhịn được nhỏ giọng nghị luận.

"Đây là chuyện gì? Có phải công chúa của Quỷ Vực Chi Thành có quá tích cực không?"

"Nào chỉ là tích cực, nhất định là theo đuổi, công chúa của Quỷ Vực Chi Thành rất thèm gả sao?"

"Sao tôi cảm thấy hình như đầu óc của Quỷ Vực Chi Thành không tốt lắm?"

"Tôi cũng có cảm giác này, chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề?"

"Đàn ông như cậu ba Dương sẽ lấy một người đầu óc có vấn đề sao?"

"Coi như đầu óc người ta thật sự có vấn đề, đó cũng là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, chỉ thân phận này là đủ rồi, nghe nói thế lực của Quỷ Vực Chi Thành mạnh mẽ đến nỗi người thường không cách nào tưởng tượng được, mạnh hơn cả một vài quốc gia, cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành, vậy thật sự là muốn cái gì có cái đó rồi, nếu tôi là người đàn ông, tôi cũng cưới, hơn nữa cưới người như vậy về khống chế tốt hơn."

"Lời này có đạo lý, có thể ông cụ Dương và bà cụ Dương có chủ ý như vậy."

"Cho nên nói đầu thai thật sự rất quan trọng, người ta tốt số, đầu thai thành công chúa của Quỷ Vực Chi Thành."

"Ai nói không phải đâu, với thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, công chúa của Quỷ Vực Chi Thành thật đúng là muốn cái gì có cái đó."

Nói xong cuối cùng, lời của mọi người đều càng hâm mộ, muốn nói hôm nay có thể tới nhà họ Dương, đều có chút thân phận, tất cả đều là một vài người không thiếu tiền, nhưng nói đến Quỷ Vực Chi Thành còn chưa phải không hâm mộ.

Dẫu sao Quỷ Vực Chi Thành thật sự là quá mạnh mẽ.

Bởi vì rất nhiều người đang nghị luận, cho nên Trình Nhu Nhu cũng nghe được một chút, Trình Nhu Nhu nghe mọi người hâm mộ, khóe môi không nhịn được giương lên, trong lòng lại không nhịn được đắc ý.

Đúng vậy, cô ta là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, chỉ cần cô ta là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ cưới cô ta, cô ta căn bản cũng không cần lo lắng cái gì.

Bà cụ Dương tất nhiên cũng nghe được, bà ta hơi chuyển mắt nhìn Trình Nhu Nhu một cái, thấy nụ cười đắc ý trên mặt Trình Nhu Nhu, bà cụ Dương âm thầm thở ra một hơi, thời gian chung đụng với Trình Nhu Nhu càng dài, bà cụ Dương càng phát hiện sự ngu xuẩn của Trình Nhu Nhu.

Chẳng những ngu xuẩn, còn thích tự cho là đúng, còn muốn khoe khoang khắp nơi, thật ra phụ nữ như vậy bà cụ Dương thật sự coi thường.

Nhưng Trình Nhu Nhu là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, những khuyết điểm kia bà cụ Dương có thể nhịn, nghĩ đến chỗ tốt nhà họ Dương có được sau khi liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành, tức giận trong lòng bà cụ Dương rốt cuộc giấu đi, khóe môi gợi lên mấy phần ý cười.

"Cô cũng bận rộn cả ngày rồi, chắc cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi, chuyện cũng đều sắp xếp xong hết rồi." Bà cụ Dương nhìn về Trình Nhu Nhu, vẻ mặt vẫn hòa ái, nhưng bà cụ Dương nghĩ đến chuyện Trình Nhu Nhu gây ra lúc trước, không quá muốn cho Trình Nhu Nhu lại tiếp tục lộ diện.

Hiệu quả đã đạt được, đã không cần nữa rồi!!




"Không cần, con không mệt, con có thể giúp một tay." Nhưng Trình Nhu Nhu cũng không nghe ra ý trong lời bà cụ Dương, vừa rồi cô ta nghe những lời hâm mộ của mọi người, thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người, tâm trạng cô ta đang tốt, đang đắc ý, cô ta cũng không muốn đi nghỉ ngơi lúc này.

Sắc mặt bà cụ Dương trầm xuống, Trình Nhu Nhu này, thật sự là ngu xuẩn không có thuốc nào cứu được!!

Nhưng nghĩ đến Quỷ Vực Chi Thành, bà cụ Dương vẫn nhịn: "Ta mệt mỏi, cô đỡ ta đi nghỉ ngơi một lát đi."

"Vâng, được ạ." Trình Nhu Nhu nghe bà cụ Dương nói như vậy, rốt cuộc đồng ý, sau đó bà cụ Dương không để Trình Nhu Nhu lộ mặt nữa.

Trên tang lễ trừ nhạc đệm của Phạm My đích, còn lại tất cả đều rất thuận lợi.

Sau khi khách đều đã rời đi, vẫn là Dương Tầm Chiêu và Dương Tầm Trung canh giữ trong linh đường, đây là đêm cuối cùng, ngày hôm sau phải đưa Dương Bạc Vệ đi an táng, cho nên Dương Tầm Chiêu còn phải thủ đêm cuối cùng này.

Trình Nhu Nhu cũng thủ đêm cuối cùng này theo, lần này, lúc hơn hai giờ sáng, bức ảnh Trình Nhu Nhu gác đêm ở nhà họ Dương lại được đưa lên mạng.

Đương nhiên vẫn lặp lại lời cũ, mà ngày hôm qua có chuyện trong dạ tiệc tối qua, lần này ảnh truyền ra ngoài, tranh luận lại càng kịch liệt.

Ngày hôm sau, khi đưa Dương Bạc Vệ đi an táng, Trình Nhu Nhu cũng đi theo, bởi vì là chuyện của nhà họ Dương, lần này lại bởi vì chuyện công chúa của Quỷ Vực Chi Thành gác đêm ở nhà họ Dương quá lớn, cho nên mặc dù là hơn ba giờ sáng, nhưng có không ít phóng viên đi theo.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương không ngăn cản, cậu ba Dương cũng không nói gì, cho nên lúc ấy có phóng viên live stream.

Vì vậy mọi người cũng thấy Trình Nhu Nhu vẫn luôn đi theo.

Mọi người lại suy đoán, hôn sự của cậu ba Dương và công chúa của Quỷ Vực Chi Thành hẳn là mười phần chắc chín.

Sáng sớm, liên quan tới chuyện này, trên mạng cãi vả ầm ĩ.

"Công chúa của Quỷ Vực Chi Thành này cũng quá không dè dặt rồi, dẫu sao không tên vô phận, mà cho tới bây giờ cậu ba Dương cũng chưa từng thừa nhận, thậm chí trước đây không lâu, cậu ba Dương còn vì từ chối hôn sự tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương."

"Nhưng bây giờ cậu ba Dương đã trở lại nhà họ Dương, hơn nữa lần này cậu ba Dương cũng không nói gì, thậm chí cho phép công chúa của Quỷ Vực Chi Thành luôn ở lại nhà họ Dương, rất hiển nhiên cậu ba Dương đã đồng ý hôn sự với Quỷ Vực Chi Thành."

"Đây là cậu ba Dương khuất phục bởi quyền thế, tài sản sao?"

"Chuyện này không thể trách cậu ba Dương, muốn trách thì trách thế lực của Quỷ Vực Chi Thành quá mạnh mẽ, chỉ cần không phải là kẻ ngu đều biết chỗ tốt khi cưới công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, nếu tôi là cậu ba Dương, tôi cũng sẽ đồng ý."

"Tôi cảm thấy cậu ba Dương không phải người như vậy."

"Đàn ông mà, quyền lợi địa vị mới là quan trọng nhất, huống chi công chúa của Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn thâm tình với cậu ba Dương, cậu ba Dương khẳng định cũng sẽ cảm động, bây giờ cậu ba Dương là thực tế, cho nên đồng ý cưới công chúa của Quỷ Vực Chi Thành cũng bình thường."

Bình luận sau đó phần lớn đều là hâm mộ cậu ba Dương.




"Mặc dù Dương thị lợi hại, mặc dù cậu ba Dương mạnh mẽ, nhưng nhất định không thể so với Quỷ Vực Chi Thành, cậu ba Dương cưới công chúa của Quỷ Vực Chi Thành có thể nói là một bước lên trời, thật hâm mộ ghen tị!!"

"Hâm mộ, quá hâm mộ, vì sao công chúa không vừa ý tôi chứ?"

"Lầu trên, bởi vì anh quá xấu xí, cậu ba Dương người ta muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn năng lực có năng lực, anh có thể so với cậu ba Dương người ta sao?"

Không biết có phải là có người đang tận lực dẫn dắt không, phía sau lời hâm mộ như vậy càng ngày càng nhiều.

Dĩ nhiên, không chỉ quần chúng ăn dưa hâm mộ cậu ba Dương, rất nhiều nhân sĩ coi như thành công cũng đều rất hâm mộ.

Những nhân sĩ thành công kia hiểu rõ tình huống Quỷ Vực Chi Thành hơn so với quần chúng ăn dưa, càng hiểu rõ sự mạnh mẽ của Quỷ Vực Chi Thành hơn.

Cho nên, bọn họ rất rõ ràng, bọn họ rất thành công ở thành phố A, cũng có tiếng trong cả nước, nhưng so với Quỷ Vực Chi Thành, vậy thật là không đáng nhắc tới.

Thế lực và tài phú của Quỷ Vực Chi Thành, người thường căn bản không cách nào tưởng tượng được, chỉ có anh không nghĩ tới, cũng không có Quỷ Vực Chi Thành không có.

Hơn nữa thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành lại chỉ có một cô con gái, tương lai tất cả Quỷ Vực Chi Thành khẳng định đều là của con gái duy nhất này, nói cách khác, ai cưới công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, người đó có toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành.

Cho nên, sao có thể không làm cho người ta hâm mộ? Sao có thể không để cho người ta đố kỵ?!

Thậm chí có người đùa, bây giờ theo đuổi công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, có được tâm hồn thiếu nữ của công chúa của Quỷ Vực Chi Thành có được không?

Dĩ nhiên, không có mấy người dám cướp người với cậu ba Dương, cũng không có mấy người có lòng tin so bì với cậu ba Dương, cho nên, mọi người cũng chỉ là suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể hâm mộ.

Sau khi an táng Dương Bạc Vệ, sau khi Dương Tầm Chiêu từ mộ đi ra ngoài, thì bị phóng viên bên ngoài ngăn cản.

Khi tang lễ, phóng viên không dám quấy rầy Dương Tầm Chiêu, nhưng bây giờ Dương Bạc Vệ đã an tang xong, mà chuyện cậu ba Dương và Quỷ Vực Chi Thành xôn xao như vậy, tất cả phóng viên cũng muốn lấy được tin tức đầu tiên sớm nhất.

Dĩ nhiên, phóng viên đều biết từ trước đến giờ cậu ba Dương lạnh lùng, như vậy có thể sẽ không trả lời câu hỏi, nhưng phóng viên vẫn ôm chút hy vọng, nhỡ cậu ba Dương trả lời thì sao.

Cho nên cậu ba Dương vừa ra, phóng viên chờ ở bên ngoài đều vây lại.

"Cậu ba Dương, chuyện công chúa của Quỷ Vực Chi Thành ở nhà họ Dương thủ ba đêm, hơn nữa còn giúp bà cụ Dương xử lý tang lễ, đây là cậu ba Dương ngầm cho phép sao?"

"Cậu ba Dương, anh có thể nói một chút chuyện liên quan tới công chúa Quỷ Vực Chi Thành không?"

"Có phải chuyện vui của cậu ba Dương và công chúa của Quỷ Vực Chi Thành sắp tới rồi?"

Phóng viên tranh nhau hỏi, dĩ nhiên đều là chuyện liên quan tới cậu ba Dương và công chúa Quỷ Vực Chi Thành.

Cậu ba Dương ngừng lại, đôi mắt nhìn về phía phóng viên ở đó...
Cậu ba Dương ngừng lại, đôi mắt nhìn về phía phóng viên ở đó...

Mặc dù phóng viên rất muốn biết câu trả lời, nhưng giờ phút này Dương Tầm Chiêu thật sự dừng lại, một đôi mắt nhìn sang như vậy, có mấy phóng viên rụt người lại theo bản năng.

Ai cũng biết cậu ba Dương không dễ chọc!!

Vừa rồi bọn họ cũng cảm thấy nhiều nhà phóng viên như vậy, cậu ba Dương không thể nào đắc tội toàn bộ, cho nên mới chen nhau lên, nhưng bây giờ cậu ba Dương chỉ một ánh mắt đã chấn trụ mọi người.

Trong nháy mắt ở đó trở nên yên tĩnh, cho dù mấy phóng viên không lùi bước còn vây bên người Dương Tầm Chiêu cũng không dám nữa nói bậy bạ, không dám nữa hỏi bậy bạ nữa.

Bình thường cậu ba Dương không dễ chọc, huống chi là bây giờ, dẫu sao tang lễ Dương Bạc Vệ vừa mới kết thúc, tâm trạng của cậu ba Dương lúc này khẳng định không tốt.

Giờ phút này phóng viên cũng cũng không dám hy vọng xa vời cậu ba Dương sẽ trả lời câu hỏi của bọn họ, chỉ hy vọng cậu ba Dương sẽ không trách tội bọn họ là tốt rồi.

Nhưng sau khi con mắt cậu ba Dương nhìn qua phóng viên ở đó, lại đột nhiên mở miệng: "Tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, lần này trở về chẳng qua là vì tẫn hiếu đạo cuối cùng, tôi cũng đã cắt đứt quan hệ, lần này trở về tẫn hiếu đạo nhưng là khách không phải chủ, những chuyện xảy ra ở nhà họ Dương không liên quan đến tôi.". Truyện Teen Hay

Lời này của Dương Tầm Chiêu quá rõ ràng rồi, tuy không hơi trả lời quan hệ với Quỷ Vực Chi Thành, nhưng thái độ của Dương Tầm Chiêu lại bày ra ở đó rồi.

Hơn nữa ý của Dương Tầm Chiêu cũng rất rõ ràng, anh đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương rồi, lần này anh trở về Nhà họ Dương cũng không phải chủ nhân, cho nên nhà họ Dương muốn giữ người nào, người ở lại nhà họ Dương muốn làm chuyện gì, đều không phải chuyện anh nên quản.

Đó là chuyện ông cụ Dương và bà cụ Dương nên quản, không có bất kỳ quan hệ với anh.

Lời này của Dương Tầm Chiêu coi như là hơi vạch rõ, đây đều là sắp xếp của ông cụ Dương và bà cụ Dương, mà anh chẳng qua là khách, không quản được chuyện nhà họ Dương.

Cho nên, nhà họ Dương giữ ai ở nhà họ Dương, không phải anh quyết định, cũng không liên quan đến anh.

Lời của Dương Tầm Chiêu đã rõ ràng sáng tỏ như vậy, ai còn có thể không nghe rõ? Huống chi từ trước đến giờ năng lực hiểu ngầm của những phóng viên này đều vô cùng mạnh.

"Ý của cậu ba Dương là anh sẽ không cưới công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cũng sẽ không trở về nhà họ Dương?" Nhưng vẫn có phóng viên không nhịn được hỏi thêm một câu, còn muốn có được câu trả lời càng rõ ràng hơn.

Câu hỏi là của phóng viên tuổi rất nhỏ, sau khi anh ta hỏi, những người khác đều rối rít nhìn về phía anh ta, trong ánh mắt kia cũng chút kính sợ, quả nhiên là con nghé mới sinh không sợ cọp, vừa rồi Dương Tầm Chiêu đã trả lời, người này lại vẫn đuổi theo hỏi?!




Với tính cách bình thường của cậu ba Dương sẽ trả lời anh ta mới là lạ? Không cho người đuổi anh ta đi đã là không tệ rồi.

"Ừ." Nhưng làm cho tất cả mọi người bất ngờ là, Dương Tầm Chiêu lại trả lời, một chữ đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng khẳng định như vậy, không lưu bất kỳ đường sống nào.

Tất cả phóng viên cũng đều ngơ ngác, hả? Hôm nay cậu ba Dương thật dễ nói chuyện, đơn giản là hỏi thì sẽ đáp!!

Giờ phút này ông cụ Dương đang đi tới cũng nghe thấy: "Dương Tầm Chiêu, cháu nói bậy bạ gì với phóng viên vậy?"

Mấy ngày nay, tất cả đều theo kế hoạch của bọn họ, Dương Tầm Chiêu trở lại, ba ngày qua đều ở nhà họ Dương, cũng không rời đi, mỗi ngày buổi tối cũng gác đêm cho Dương Bạc Vệ, Trình Nhu Nhu luôn ở lại nhà họ Dương, gác đêm cùng Dương Tầm Chiêu, nhưng Dương Tầm Chiêu cũng không nói gì.

Bà cụ Dương cho người gửi những bức ảnh kia ra ngoài, lộ ra những tin tức kia, cũng đạt được hiệu quả rất tốt, tất cả đều tốt hơn so với bọn họ dự tính, ông cụ Dương đang âm thầm cao hứng, không nghĩ tới ông ta vừa từ mộ địa lên nghe được như vậy. Ông cụ Dương nổ tung rồi!

Dương Tầm Chiêu không để ý đến ông ta, nhìn cũng không có nhìn ông ta một cái, bước đi về phía trước, nên nói anh cũng đã nói rõ, những chuyện khác đều không phải chuyện anh quản rồi.

"Dương Tầm Chiêu, anh đứng lại cho tôi, anh đây là thái độ gì? Tôi là ông nội anh, anh đối với tôi như vậy sao?" Vốn ông cụ Dương đầy một bụng lửa giận, thấy Dương Tầm Chiêu phớt lờ không để ý tới ông ta, lửa giận lại càng tăng vọt.

Bà cụ Dương thấy thái độ này của Dương Tầm Chiêu, cũng hoàn toàn kinh sợ, hiển nhiên bà ta cũng không nghĩ tới Dương Tầm Chiêu sẽ nói với phóng viên như vậy.

Bà cụ Dương biết, nếu bây giờ bà ta không bổ cứu, như vậy tất cả những gì bà ta làm đều uổng phí.

Bà cụ Dương hiểu rõ Dương Tầm Chiêu, bà ta biết ông cụ Dương mắng như vậy không có ích lợi gì.

Bà cụ Dương đi nhanh đến trước mặt Dương Tầm Chiêu: "Tầm Chiêu, giờ còn ở bên ngoài, đừng gây chuyện với ông nội con, có chuyện gì chúng ta trở về rồi hãy nói, mấy ngày nay vì chuyện của ba cháu cháu cũng mệt rồi, cháu cũng trở về nghỉ ngơi đi."

Chẳng qua là Dương Tầm Chiêu hơi chuyển mắt, nhìn bà cụ Dương một cái, không nói gì, bước chân cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Sắc mặt bà cụ Dương hơi trầm xuống, nhưng vẫn cố nặn ra một tia cười: "Xe của chúng ta cũng ở trước mặt, cùng nhau trở về, đi thôi."

Từ trên mộ xuống, cũng chỉ có con đường này, cũng chỉ có bãi đậu xe trước mặt, tất cả xe đều dừng ở trước mặt, bà cụ Dương đang tự cứu vãn mặt mũi của bà ta, dĩ nhiên, bà ta nói như vậy, cũng là để cho người khác cho là Dương Tầm Chiêu muốn về nhà họ Dương, mặc dù trong lòng bà cụ Dương rất rõ ràng, với thái độ này của Dương Tầm Chiêu sẽ không tính trở về nhà họ Dương!!




Lần này, Dương Tầm Chiêu rốt cuộc dừng bước, con ngươi anh lại chuyển hướng nhìn bà cụ Dương lần nữa, ánh mắt rất nhạt, đạm mạc không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào: "Bà cụ Dương, tôi đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương rồi, tôi đã không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Dương, cho nên, tôi sẽ không về lại nhà họ Dương."

Dương Tầm Chiêu là người thông minh bậc nào, anh há có thể không hiểu tâm tư của bà cụ Dương, bà cụ Dương cố ý muốn để cho người khác hiểu lầm, nhưng bây giờ không cho phép có hiểu lầm như vậy nữa.

Bị bọn họ tính toán một lần lại một lần, từng chút tình cảm cuối cùng của Dương Tầm Chiêu đối với bọn họ sớm đã không còn, bây giờ bà cụ Dương ở trong mắt anh giống như một người xa lạ vậy!

"Tầm Chiêu, bà biết ba cháu vừa đi, trong lòng cháu không thoải mái, chúng ta trở về rồi hãy nói, đi về trước." Vốn trên mặt Bà cụ Dương miễn cưỡng cười cứng đờ, trong lòng cũng không nhịn được tức giận, nhưng bà ta biết lúc này tuyệt đối không thể tức giận với Dương Tầm Chiêu.

Dương Tầm Chiêu nhìn bà cụ Dương, khóe môi hơi cười lạnh, anh cũng nói rõ ràng như vậy rồi, bà cụ Dương vẫn còn tính toán anh.

Dương Tầm Chiêu cũng lười nói nhảm với bọn họ nữa, thư ký Lưu đã tới trước mặt, anh đi về phía thư ký Lưu.

"Tầm Chiêu, bà không hiểu rốt cuộc cháu đang tức giận chuyện gì, chúng ta làm tất cả mọi chuyện cũng là vì cháu, bà và ông nội cháu lớn tuổi, tất cả của nhà họ Dương đều là của cháu, bà và ông nội cháu để lại tất cả cho cháu, chúng ta đều hy vọng cháu có thể hạnh phúc." Bà cụ Dương thấy Dương Tầm Chiêu vẫn muốn đi, bà ta biết không ngăn được Dương Tầm Chiêu, cho nên cũng sẽ không cố cản, mà là đổi cách khác.

"Tầm Chiêu cháu đối với chúng ta thế nào, chúng ta đều thấy không sao, chúng ta là người nhà của cháu, tất nhiên sẽ không giận cháu, nhưng công chúa của Quỷ Vực Chi Thành ba ngày nay đều gác đêm cùng cháu ở nhà họ Dương, cô ấy làm nhiều như vậy vì cháu, cháu vẫn phụ lòng cô ấy như vậy?" Giọng của bà cụ Dương thoáng đề cao một chút, có thể để tất cả mọi người ở đó đều nghe được.

Những phóng viên kia nghe thấy lời này của bà cụ Dương, mỗi người đều lập tức dựng thẳng lỗ tai.

"Tầm Chiêu, chuyện này liên quan đến danh tiếng của Quỷ Vực Chi Thành, cháu cũng không thể phá hủy một cô gái tốt như vậy." Bà cụ Dương tất nhiên chú ý tới động tĩnh của những phóng viên kia, nên giọng bà ta lại thoáng tăng cao một chút.

Dương Tầm Chiêu cười nhạt, cảm thấy vô cùng châm chọc, anh phụ lòng công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, anh phá hủy một cô gái?

Này mẹ nó có liên quan gì đến anh?!

"Bà nội anh nói đúng đó, anh không thể bắt nạt cô gái người ta như vậy, anh phải phụ trách." Ông cụ Dương lập tức bồi thêm một câu, đây mới là mục đích cuối cùng của bọn họ, phải để Dương Tầm Chiêu cưới công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.

"Phụ trách? Ông cụ Dương muốn để cháu phụ trách thế nào?" Nụ cười nhạt ở khóe môi Dương Tầm Chiêu từ từ rộng ra, nhìn thôi cũng cho người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy rùng mình, nhưng giọng Dương Tầm Chiêu nghe rất thong thả, nghe không ra quá nhiều cảm xúc.

"Đương nhiên là cưới cô ấy, anh phải cưới công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, hôn sự này là tôi và bà nội anh đều đồng ý." Hai tròng mắt ông cụ Dương chợt lóe, một câu nói rất có lý chẳng sợ.

"Ông đồng ý liên quan gì đến tôi, ông cụ Dương chẳng lẽ quên mất, tôi đã không còn quan hệ gì với nhà họ Dương." Lúc này giọng Dương Tầm Chiêu vẫn thong thả như cũ, nhưng cho người ta cảm giác thấy lạnh cả người.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom