• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (16 Viewers)

  • Chương 1402-1407

Tất nhiên, biết được thái độ của Karoo sẽ càng có cách để đối phó. Xem ra hôm nay sẽ có trò hay đây.

Hai người đứng ở cửa lập tức đi tới, lục soát trên người bọn họ nhưng không soát được gì cả. Đường Lăng đi thẳng từ khách sạn qua, trên người không mang bất cứ thứ gì khác.

Nghiêm Vũ nghe theo anh ta, nên anh ta không dặn Nghiêm Vũ cũng không mang theo.

Điều khiến Đường Lăng ngạc nhiên là người đàn ông do Dương Tầm Chiêu cử đến cũng không mang vũ khí trên người, hơn nữa sau khi anh ta nói hắn cũng không phản kháng gì, cũng để mặc cho bọn kia lục soát.

Trong phòng, Karoo ngồi chính giữa, cửa phòng không đóng, đói diện với bên này nên Karoo có thể nhìn rõ mọi tình hình.

“Đại ca, bọn họ thật sự không mang theo vũ khí ư?” Người bên cạnh thấy không soát được gì trên người Đường Lăng thì rất kinh ngạc.

Karoo nheo mắt, nhìn Đường Lăng ngoài cửa, nhưng không nói gì.

“Anh nói xem tên Đường Lăng này rốt cuộc có ý gì? Hắn thật sự dám tới gặp anh?” Người đàn ông ngồi bên phải, tỏ ra rất hứng thú: “Tìm anh nói chuyện? Nói chuyện gì?”

“Chắc chắn là tới cầu xin đại ca chúng ta tha cho hắn. So về vũ lực thì bọn hắn không vượt qua được chúng ta, ở nước R này chúng ta không có đối thủ. Đại ca chúng ta mà ra tay thì không ai dám đấu, trước đây chúng ta công kích bọn hắn nhưng đã bao giờ dám đấu lại. Giờ chắc chắn là tới cầu hòa.” Người vừa nói ban nãy vẻ mặt nịnh bợ, tâng bốc: “Đại ca, hắn tới cầu hòa thì chúng ta có đồng ý không?”

“Có thể bàn điều kiện trước, đợi hưởng được lợi chúng ta đánh cũng chưa muộn.” Karoo cười khẽ, hòa thì chắc chắn là không thể, hắn nhận được lệnh phải đối với tám gia tộc và Đường Lăng.

Về chuyện dùng thủ đoạn gì để đối phó, người phía trên không nói, vậy nên sẽ theo ý hắn, đây là điểm hắn thích nhất.

“Vẫn là đại ca sáng suốt.” Tên nịnh bợ tiếp tục nói.

“Đường Lăng không phải tay thô lỗ, tôi khuyên anh không nên bất cẩn.” Người ngồi bên phải hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Tôi mà sợ hắn?” Karoo cười lạnh: “Cũng chỉ là một tên công tử nhà giàu quần là áo lượt, tôi xử hắn bằng một ngón tay.”Rõ ràng Karoo rất xem thường Đường Lăng.

Lần này là lần đầu Đường Lăng tới nước R giải quyết công việc, mấy năm nay anh ta không trực tiếp lộ diện quá nhiều vì chuyện của tám gia tộc, sản nghiệp và thế lực của Đường Lăng luôn ở trong bóng tối, che giấu tốt hơn Dương Tầm Chiêu nên người bên ngoài biết về anh ta không nhiều.

Bên ngoài kiểm tra xong, rốt cuộc bảo vệ cũng cho đi, Đường Lăng không chút nghi ngờ hay do dự, đi thẳng vào phía trong.

Mạnh Lâm nhìn theo mà run sợ nhưng đến lúc này rồi anh ta không thể khuyên Đường Lăng trước mặt người của Quỷ Vực Chi Thành, chỉ có thể đè nén sự lo lắng trong lòng xuống.

Gương mặt Đường Lăng lạnh nhạt, Nghiêm Vũ đi bên cạnh tuy có chút căng thẳng nhưng cũng không để lộ sự lo lắng, người đàn ông Dương Tầm Chiêu phái tới kia thì sắc mặt chưa từng thay đổi, lại càng lạnh lùng.




“Hoan nghênh cậu, cậu Đường.” Nhìn thấy Đường Lăng đi vào, Karoo mỉm cười nhưng vẻ mặt lại lộ rõ vẻ đắc ý.

Tuy miệng nói hoan nghênh nhưng hắn vẫn yên vị trên ghế.

Đường Lăng nhìn về phía hắn, sắc mặt không thay đổi, đi tới ngồi xuống trước mặt hắn.

Lúc đến anh ta đã tìm hiểu qua Karoo, đã biết được hắn trông như thế nào, cũng đã biết bây giờ đang ở địa bàn của bọn họ. Karoo trước tới nay luôn kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không tìm một tên giả mạo tới thay thế.

Đường Lăng đi tới trước mặt Karoo, mặt đối mặt với hắn, khóe môi hơi nhếch lên biểu lộ ý cười, nhìn vô cùng ôn hòa. Là vẻ mặt ôn hòa khiến người khác không thể nảy sinh bất cứ phòng bị nào.

Karoo nhìn biểu cảm ôn hòa của anh ta, cười đầy chế giễu, quả nhiên là tên công tử này tới cầu hòa. Bộ dạng lấy lòng lúc này chỉ khiến người ta coi thường.

Chỉ có điều, Karoo mới nghĩ ra một trò, thế nhưng Đường Lăng đột nhiên tiến về phía trước, không để cho anh ta phản ứng lại, súng trên người hắn đã bị Đường Lăng lấy mất.

Karoo giật mình, cười lạnh, Đường Lăng muốn dùng cách này để dọa hắn sao?

Quá nực cười, Karoo hắn đây dễ dọa?

Chỉ có điều Karoo vừa mới cười thì Đường Lăng đã đánh vào chân hắn, đau tới thấu xương, máu từ vết thương tuôn ra.

Tình thế này khiến cả căn phòng đều sợ đến ngây ngẩn, Đường Lăng đoạt vũ khí không khiến bọn họ bất ngờ nhưng chẳng ai ngờ anh ta lại khiến Karoo bị thương.

Sau khi định thần lại, người trong phòng muốn ra tay nhưng bọn họ chưa kịp phản ứng đã có người nhanh hơn một bước.

Trong nháy mắt đó, năm tên đang đứng bên phải trong tay găm thêm một cái phi đao, năm tên bên trái còn lại cũng đều có vết máu ở cổ tay.

Những chuyện này đều xảy ra trong tích tắc, chỉ trong nháy mắt.

Công phu chỉ trong nháy mắt khiến mười người bị thương, hơn nữa còn bị thương ở tay.

Trong phòng nhất thời hỗn loạn, tất cả đều không thể ra tay được nữa.

Mặc dù không quay đầu nhìn nhưng Đường Lăng biết rõ ai đã làm, Nghiêm Vũ theo anh ta đã nhiều năm, anh ta biết rõ năng lực của Nghiêm Vũ, hắn chắc chắn không thể làm được.

Không nói tới Nghiêm Vũ, chính anh ta cũng không thể. Quả nhiên là cao thủ trong dưới trướng Dương Tầm Chiêu.




Tay hắn lúc này toàn là vũ khí cướp được, mặt vẫn không một chút biểu cảm, hai mắt hắn hơi cụp xuống, không hề để mấy tên kia vào mắt.

Đương nhiên anh ta cũng không nhìn Đường Lăng, cũng không hề có ý tranh công, dường như những chuyện vừa rồi không phải do anh ta làm vậy.

Nghiêm Vũ hoàn hồn, vũ khí trong tay thả hay giữ đều không xong.

Nghiêm Vũ liếc nhìn người đàn ông yên lặng kia, vẻ mặt phức tạp không nói thành lời, đây mà là người sao? Đây đâu phải tốc độ của người thường?

Anh ta cảm giác như vừa ngủ mơ vậy.

Người này rốt cuộc là ai? Cậu Đường tìm hắn từ đâu?

Nghiêm Vũ cảm thấy sau này có hắn bên cạnh Đường Lăng, anh ta sẽ không phải làm việc nữa.

Mạnh Lâm ở ngoài nghe thấy tiếng động nhất thời loạn trí, anh ta đã nghĩ đến chuyện động tay động chân nhưng không nghĩ nhanh tới vậy, cậu Đường vừa mới đi vào...

Bọn họ đều không mang theo vũ khí, vậy tình hình bây giờ là thế nào.

Phản ứng đầu tiên của Mạnh Lâm là muốn mang người đi vào nhưng bên ngoài có rất nhiều người của Quỷ Vực Chi Thành, chúng lập tức ngăn Mạnh Lâm lại.

“Con mẹ nó...” Mạnh Lâm tức đỏ mắt, bình thường vẫn bình tĩnh để đối phó với những tên lỗ mãng, nhưng nếu Đường Lăng xảy ra chuyện thì hắn cũng không phải về nữa, vậy nên giờ phút này hắn không còn sợ điều gì.

Giờ phút này Mạnh Lâm không còn bình tĩnh hay lo lắng như lúc khuyên Đường Lăng, hắn chỉ muốn ra tay: “Để tao đánh chết lũ quỷ chúng mày, phải giết hết, anh em, lên!” Hắn ở nước R nhiều năm như vậy, vẫn luôn giữ hòa khí, cũng chưa từng đắc tội với ai. Nếu có người cố ý khiêu khích, chỉ cần không ảnh hưởng tới lợi ích của công ty thì hắn sẽ nhịn hết. Nhưng bây giờ chúng dám ra tay với Đường Lăng, hắn mà nhịn thì không phải là đàn ông.

“Sếp mạnh, chúng tôi không sao.” Trong phòng, Nghiêm Vũ nghe thấy vậy liền nói vọng ra. Nhưng anh ta vẫn rất kinh ngạc vì phản ứng của Mạnh Lâm, không ngờ người nhìn ôn hòa như Mạnh Lâm lại có máu nóng đến như vậy.

Bên ngoài, Mạnh Lâm nghe thấy Nghiêm Vũ nói vậy thì sững lại, hắn định thần lại rất nhanh. Nghiêm Vũ vẫn còn sống, nếu anh ta không có chuyện gì thì chắc chắn Đường Lăng vẫn bình an, lúc này hắn mới dần nhẹ nhõm.

Mạnh Lâm không biết bên trong xảy ra chuyện gì nhưng biết Đường Lăng không sao nên hắn cũng không vội nữa. Hắn phất tay ra lệnh mấy người đi cùng dừng lại.

Trong phòng, Đường Lăng nắm súng vừa cướp được của Karoo trong tay, mũi súng hướng về giữa đầu hắn.

“Ra tay đi, có bản lĩnh thì ra tay xem. Con mẹ nó tao cho mày một lá gan đấy, tao xem mày có dám không.” Karoo đã kịp định thần, mặc dù vết thương khiến hắn rất đau đớn nhưng vẫn kiêu ngạo như trước, hắn chắc mẩm Đường Lăng không dám giết mình.

“Karoo, mày ra tay với bọn tao ở nước R, thành chủ của chúng mày chắc là không biết đâu nhỉ. Tao giết mày, nói không chừng hắn còn cảm ơn tao đấy.” Đường Lăng nhìn thẳng vào mắt Karoo, anh ta đang gạt hắn.
Chuyện nội bộ của Quỷ Vực Chi Thành anh ta không rõ, suy nghĩ của thành chủ anh ta lại càng không biết.

Thời gian này hắn đi theo Hàn Nhã Thanh học được nhiều thứ, cũng đã học thêm khả năng quan sát vẻ mặt của người khác.

Đường Lăng nói xong, quả nhiên nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Karoo, hơn nữa hắn còn hơi kinh sợ.

Người như Karoo cho dù trong hoàn cảnh này cũng sẽ không biểu lộ cảm xúc vì vậy sự kinh ngạc ban nãy của hắn không quá rõ ràng, vả lại chỉ thoáng qua một chốc. Nếu không phải Đường Lăng vẫn luôn nhìn hắn, nếu không học được cách quan sát từ Hàn Nhã Thanh thì anh ta cũng khó lòng mà phát hiện được.

Lúc này anh ta đã có đáp án, xem ra người của Quỷ Vực Chi Thành ở nước R đối phó với họ không phải theo ý của thành chủ, hơn nữa có thể còn là ở bên đối lập với thành chủ.

Nếu đã như vậy thì Đường Lăng không có gì phải e sợ nữa.

Có điều Đường Lăng lại nghĩ tới một khả năng, gần đây người của Quỷ Vực Chi Thành luôn gây khó dễ nhà họ Đường, nên anh ta đã tra thông tin liên quan tới bọn chúng.

Anh ta biết được hiện tại thành chủ không quản nữa. Người cai quản hiện tại là Thành thiếu chủ.

Chẳng lẽ tên Thành thiếu chủ kia bất hòa với thành chủ, nếu Karoo là người của hắn, ra tay với họ cũng là ý của hắn thì chuyện này rất phiền hà.

Dù sao thì hiện giờ Quỷ Vực Chi Thành cũng nằm trong tay hắn, hắn có trong tay tất cả lực lượng của Quỷ Vực Chi Thành.

“Mày sẽ không nói đây là ý của thành thiếu chủ đâu nhỉ?” Đường Lăng hơi nhếch mép cười nhẹ, trên mặt như có một lớp sương mù khiến người khác không thể nhìn ra anh ta đang che giấu điều gì.

“Đương nhiên là tao nghe theo thành thiếu chủ.” Nghe Đường Lăng nói vậy, Karoo dường như không còn chút do dự, lập tức tiếp lời, chỉ là Đường Lăng nhận ra lúc hắn nói lời này thì trong mắt lộ ra vẻ khác thường.

Đường Lăng càng cười lớn hơn: “Nếu nói vậy thì...” Đường Lăng hơi ngập ngừng, sau đó bóp cò súng trong tay, trán Karoo có thêm một lỗ hổng.

1, 2,3 giây sau, hắn ngã xuống đất.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Nhất thời người trong phòng đều kinh sợ, không ai ngờ rằng Đường Lăng thực sự sẽ giết Karoo.

Đây còn là địa bàn của hắn. Đường Lăng lại giết chính người phụ trách Quỷ Vực Chi Thành, anh ta không sợ bọn họ sao?

Nghiêm Vũ hoàn toàn kinh ngạc, rõ ràng là không ngờ được Đường Lăng sẽ làm như vậy.

Nhưng Karoo đáng chết, mấy năm nay hắn giết vô số người ở nước R, hắn mặc kệ người tốt hay xấu, cũng không đếm xỉa họ có tội hay không đã giết rất nhiều dân thường vô tội, hắn muốn chiếm đồ của họ thì sẽ giết để cướp đoạt.




Người của hoàng thất cũng phải e ngại sức mạnh của Quỷ Vực Chi Thành. Nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, vốn không quản, dù cho muốn đụng tay cũng không đụng nổi.

Người đàn ông Dương Tầm Chiêu cử đến vẫn như vũ, không thấy chút khác thường.

Người của Karoo bị thương lúc này cũng không thể làm gì, không thể cứu hắn được. Hơn nữa ban nãy thấy được kĩ năng của người đàn ông kia thì đều sợ hãi. Hiện giờ Karoo đã chết, chúng càng không dám ra tay.

Bọn họ chỉ biết nhìn theo người ngồi bên phải Karoo.

Đường Lăng cũng nhìn sang người đó: “Nói chuyện chứ?”

Có thể ngồi cùng Karoo ở vị trí này thì chắc chắn vị trí của hắn ở Quỷ Vực Chi Thành không thể thấp được, vả lại lúc Đường Lăng vừa hỏi Karoo lúc nãy cũng đã chú ý phản ứng của hắn. Anh ta biết hắn sẽ biết một số chuyện. Nếu đã biết chuyện thì càng chứng minh hắn có thể thay thế cho phía nước R.

Đường Lăng không có khả năng lập tức loại bỏ thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa ai cũng rõ thế lực to lớn của bọn chúng, nên đến cuối thì vẫn cần đàm phán.

Trải qua những chuyện ban nãy, Đường Lăng đã nắm thế chủ động, hơn nữa toàn bộ người đã bị khống chế. Bây giờ anh ta muốn nói chuyện, chắc chắn phải theo ý anh ta.

Người đàn ông định thần, nhìn sang Đường Lăng, sắc mặt vẫn còn đôi chút kinh sợ: “Cậu Đường quả nhiên danh bất hư truyền.”

Lúc trước hắn nhắc nhở Karoo đừng bất cẩn, thật ra trong lòng cũng xem thường Đường Lăng, hắn chỉ không thể ngờ Đường Lăng lại có thể giết Karoo.

Hắn biết rõ lúc trước mình đã coi thường Đường Lăng.

“Cậu Đường muốn nói chuyện gì? Nói kiểu gì đây?” Hắn kìm nén nỗi sợ trong lòng, cố gắng để bình tĩnh nhưng hắn cũng không thể tỏ ra như chưa có chuyện gì.

Karoo hiện giờ đã nằm trên đất, hắn không thể không sợ. Hắn không khỏi lo lắng nếu không nói chuyện được với Đường Lăng thì cũng sẽ bị giết chết.

Đường Lăng có thể giết Karoo thì chắc chắn dám giết hắn.

“Tao không biết tại sao chúng mày ra tay với bọn tao, tao cũng không biết ai ra lệnh, đây là chuyện của chúng mày, tao không hứng thú.” Đường Lăng nhìn hắn, chậm rãi nói, đến lúc này anh ta đã hiểu rõ rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.

Hắn nghe Đường Lăng nói vậy rõ ràng đã ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc, mặc dù không nói nhưng phản ứng của hắn đã để lộ tất cả, chứng minh Đường Lăng nói đúng.

Người nước R đối phó với bọn họ không phải để giúp vị công chúa kia báo thù, đây cũng không phải ý của thành chủ, ngược lại có người muốn đối đầu với thành chủ, lợi dụng chuyện Dương Tầm Chiêu làm nhục công chúa.




“Ý của cậu Đường là sao, cứ nói thẳng.” Hắn không phản bác lời của Đường Lăng nhưng ánh mắt hơi biến đổi, nhìn xuống đất liếc nhìn Karoo: “Tôi rất bằng lòng hợp tác với cậu Đường.”

Trong một khoảng thời gian ngắn hắn đã nghĩ rất nhiều, Đường Lăng không đơn giản, lại thêm cả Dương Tầm Chiêu, không dễ chọc đến bọn họ, vậy thì chỉ có thể hợp tác.

“Hợp tác?” Đường Lăng cười nhạt: “Người của chúng mày liên tục công kích bọn tao, giờ lại muốn hợp tác?”. Truyện Hot

Xưa nay Đường Lăng chưa từng muốn hợp tác với bọn chúng, đừng nói tới những người đối đầu với thành chủ, dù cho thành chủ tìm anh ta hợp tác, anh ta cũng sẽ còn khuya mới đồng ý.

Đương nhiên Đường Lăng hiểu rõ, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành sẽ không tìm bọn họ hợp tác, nghe nói nhiều năm nay đã không còn quản lý chuyện của Quỷ Vực Chi Thành nữa.

“Vậy cậu Đường có ý gì?” Hắn cả kinh, sắc mặt biến đổi, nếu đã không nói chuyện hợp tác thì rốt cuộc là ý gì?

“Chúng mày liên tục công kích, món nợ này phải tính từ từ, đợi chúng mày cho bọn tao một lời rõ ràng.” Đường Lăng không nhắc đến điều kiện, cũng không nói những lời vô nghĩa.

Hắn sửng sốt, rõ ràng là không ngờ Đường Lăng lại có ý này, chuyện đó là bọn hắn sai, hắn vốn định chỉ cần Đường Lăng ra điều kiện không quá quắt và trong năng lực của hắn, hắn sẽ đồng ý.

Nhưng hắn không ngờ Đường Lăng lại nói như vậy. Giống như anh ta đang đưa quyền chủ động cho hắn nhưng cũng khiến sự việc càng khó giải quyết. Vì dù là khắc phục hậu quả hay bồi thường thì hắn cũng không biết Đường Lăng nghĩ gì, không có tiêu chuẩn.

Hạ thấp điều kiện, chắc chắn Đường Lăng sẽ không đồng ý, đưa ra điều kiện cao, vượt quá quyền hành của hắn thì hắn không thể làm chủ.

“Chuyện này là bọn tôi sai, Karoo làm việc thô lỗ, tôi xin được nhận lỗi với cậu Đường.” Hắn chậm rãi mang theo nét cười trên mặt, thái độ đã tốt hơn rất nhiều.

Đường Lăng nhìn hắn, ánh mắt vô cùng sắc lạnh, chậm rãi nói từng chữ một: “Mày biết rõ ý của tao, nên đừng nói những lời vô nghĩa, tao cho mày một ngày, một ngày sau nếu vẫn không có thành ý thì đừng trách tao không khách khí.”

Hắn hơi tức giận, ánh mắt có chút tàn nhẫn, nhưng vẫn cười nói: “Được, đều nghe theo ý của cậu.”

Dù hắn đồng ý nhưng trong lòng đã có tính toán. Lần này do Karoo bất cẩn, lần này để Đường Lăng đi thì muốn tìm lại hắn cũng không dễ dàng nữa, nên hắn không sợ Đường Lăng tìm hắn tính sổ.

Chỉ cần đuổi Đường Lăng đi, chuyện sau đó hắn sẽ lo liệu được.

Hắn chắc mẩm sau này Đường Lăng sẽ không thể bắt hắn cũng không thể tìm thấy hắn, chắc chắn sẽ không tổn hại đến hắn được. Đến cuối thì Đường Lăng sẽ “khai chiến” với Quỷ Vực Chi Thành, đây chính là ý của phía trên, cũng là ý của hắn.

Đường Lăng lại rất khôn khéo, dù hắn không biểu hiện quá rõ ràng nhưng Đường Lăng đã nhìn ra được. Đường Lăng nhìn hắn, nở nụ cười nhàn nhạt, xem ra tên này vẫn còn muốn giở trò với anh ta.
Đường Lăng lại rất khôn khéo, dù hắn không biểu hiện quá rõ ràng nhưng Đường Lăng đã nhìn ra được. Đường Lăng nhìn hắn, nở nụ cười nhàn nhạt, xem ra tên này vẫn còn muốn giở trò với anh ta.

Giở trò trước mặt anh ta, cũng ra gì đấy.

“Dụ Đạt, nước R có hai dinh thự, nước D có một, nước M cũng có một.” Đường Lăng nói chi tiết địa chỉ của từng nơi, Đường Lăng nhìn hắn thì không nói nữa.

Sắc mặt hắn thay đổi tức thì, nhìn Đường Lăng vẻ kinh ngạc, những nơi ở kia của hắn rõ ràng là đều che giấu rất kĩ, rất ít người biết được.

Trong khi không có ai biết bốn nơi ở đó của hắn, sao Đường Lăng có thể biết được, hơn nữa còn biết rất rõ.

“Mày có năm cô bồ, một đứa con trai năm đứa con gái, con trai mày sống ở nước M.” Đường Lăng nhìn sắc mặt của Dụ Đạt, cười nhạt. Anh ta đến nước R để xử lý công việc thì tất nhiên sẽ tìm hiểu rõ tình hình bên này, bao gồm cả Karoo. Tất nhiên là phải tìm hiểu cả Dụ Đạt, người có ảnh hưởng lớn nhất tại nước R ngoài Karoo.

Sắc mặt Dụ Đạt giờ phút này đã hơi khó coi, mỗi câu Đường Lăng nói ra sắc mặt hắn lại tệ đi một phần. Hắn thật sự không thể ngờ Đường Lăng tra ra hắn, mà còn điều tra cặn kẽ thế này.

Những chuyện này rõ ràng người ngoài cũng không biết, cũng rất ít người bên cạnh hắn biết thế thì rốt cuộc Đường Lăng làm sao để biết được.

Dụ Đạt kinh ngạc nhưng chỉ giữ trong lòng, người vẫn yên lặng đứng cạnh Đường Lăng bỗng dưng lên tiếng: “Không cần phiền hà thế đâu, tôi muốn tìm ai thì kẻ đó muốn trốn cũng không được.” Lời của Đường Lăng đã đủ khiến Dụ Đạt kinh sợ, câu này của người đàn ông đó càng khiến hắn ta kinh hãi.

Dụ Đạt tận mắt chứng kiến kĩ năng của tên đó, thân thủ như vậy thì chẳng kẻ nào trốn nổi.

Vậy nên đối với hắn mà nói, Dụ Đạt không dám bất cẩn.

“Không biết người anh em này là ai?” Dụ Đạt quay sang người đàn ông im lặng, ánh mắt lộ rõ vẻ kiêng dè, chỉ riêng kĩ năng của người đàn ông đó cũng đủ khiến người ta khiếp đảm.

“Mày không xứng để biết.” Người đàn ông liếc nhìn hắn, thản nhiên quét qua mặt hắn, nói câu đó với vẻ cực kì khinh bỉ.

Dụ Đạt giật mình, trong lòng không phục, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông kia thì đành nhịn nhục. Hắn ở nước R lăn lộn lâu như vậy nên có thể nhìn ra người đàn ông đó không đơn giản, rất không đơn giản.

Dụ Đạt âm thầm suy nghĩ người nọ đang dọa hắn hay thực sự có thể làm vậy?Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Hắn nghĩ tới lui cũng không ra đáp án, nhưng hắn không dám mạo hiểm, ban nãy người kia ra tay quá kinh khủng, không tin không được.

“Cậu Đường yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng.” Lúc này Dụ Đạt không dám làm liều, cũng không dám lừa gạt nữa.

Hiển nhiên không dễ gì lừa được Đường Lăng, người kia lại càng đáng sợ.

Hắn âm thầm tính toán trong lòng phải giải quyết chuyện này thế nào. Mặc dù bọn hắn là người của quỷ vực chi thành nhưng mấy năm nay đã không được quản lý bởi người phía Quỷ Vực nữa.

Phía nước R rất loạn, thành thiếu chủ quá bận, thường ngày cũng sẽ rất ít khi giải quyết những chuyện này, cho dù thành thiếu chủ có lúc muốn quản thì Karoo cũng đã lộng hành xong rồi. Việc của quỷ vực chi thành quá nhiều, thành thiếu chủ cũng không phải kiểu người quá trách nhiệm nên bọn hắn mới càng ngày càng loạn.




Karoo kiêu ngạo cuồng loạn, càng không để ý đến thành thiếu chủ. Thời gian trước bỗng dưng thành thiếu chủ lại điều tra ra một số chuyện phía bên này.

Karoo bất mãn, lúc này có người ở tầng trên trong quỷ vực chi thành liên lạc với hắn đề nghị hợp tác, người kia nói chỉ cần Karoo phối hợp thì những chuyện về sau trong thành, không chỉ toàn bộ quyền lực của nước R sẽ vào tay hắn mà còn cho hắn toàn bộ thế lực bên nước D.

Karoo làm sao mà từ chối được, vì vậy mới bắt đầu đối đầu với tám gia tộc và Dương Tầm Chiêu.

Giờ hắn đã chết, tạm thời sẽ do Dụ Đạt lên tiếng, tất nhiên hắn phải suy nghĩ kĩ càng.

“Được, tao chờ tin của mày, ngày mai đúng giờ này là hạn cuối cùng.” Đường Lăng không phí lời với hắn nữa, nói đạo lý với loại người này, dù cho giờ có thỏa thuận được điều kiện hay thậm chí ký cả hợp đồng thì cũng vô dụng, cách duy nhất là khiến chúng sợ.

Đường Lăng nói xong quay người đi ra ngoài, Nghiêm Vũ đi theo, người đàn ông im lặng kia lại không vội rời đi, vẫn đứng tại chỗ mặt không biến sắc.

Dụ Đạt khẽ mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy người đàn ông bất động đó những lời hắn muốn nói cũng lập tức bị nuốt trở lại.

“Cậu Đường, tôi tiễn cậu, để tôi tiễn cậu.” Dụ Đạt nói lời vốn muốn nói, sau đó tươi cười đi theo sau Đường Lăng.

Người kia lúc này mới xoay người, đi theo ra ngoài.

Những kẻ bị thương trong phòng không dám ngăn cản, thở cũng không dám thở.

“Cậu Đường.” Mạnh Lâm nhìn Đường Lăng ra ngoài thì hơi kinh ngạc, nhìn thấy một người đàn ông khuôn mặt tươi cười, dè dặt theo sau thì lại càng cảm giác không biết mình đang ở đâu.

Chuyện quái gì vậy?

Thế là đã giải quyết xong chuyện rồi?

Nhưng khuôn mặt cười nhưng rất phức tạp của người trong quỷ vực chi thành kia là ý gì?

“Đi thôi.” Đường Lăng không nhiều lời, tình hình lúc này anh ta cũng không lo Dụ Đạt sẽ giở trò nữa, trừ khi hắn không muốn sống.

“Thế, thế là giải quyết xong rồi? Xong rồi à?” Mạnh Lâm không tiện hỏi Đường Lăng bèn quay sang hỏi Nghiêm Vũ theo sau: “Lúc nãy bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Âm thanh kia khiến người nghe run sợ, không ngờ Đường Lăng lại vô sự, hơn nữa thái độ của người trong quỷ vực chi thành lại càng khó hiểu.

Mạnh Lâm thật sự tò mò ban nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.




“Xong rồi.” Nghiêm Vũ không nói nhiều, nhưng vẫn cho Mạnh Lâm một câu trả lời.

“Được, giải quyết được là tốt.” Mạnh Lâm gật gật đầu. Thật ra nhìn thấy tình hình trước mắt Mạnh Lâm đã biết chắc chắn đã giải quyết xong xuôi, nhưng hắn càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Cậu Đường, tiếp theo có cần tới công ty không?” Mạnh Lâm thấy Đường Lăng chuẩn bị lên xe thì vội chạy tới: “Người trong công ty vẫn đang đợi cậu.”

“Không đi nữa, tôi chuẩn bị đi yến tiệc buổi tối.” Đường Lăng nhìn đồng hồ, thật ra vẫn còn sớm, vẫn còn thời gian tới công ty một chuyến nhưng trước khi quỷ vực chi thành đưa cho anh ta câu trả lời thỏa đáng, tạm thời Đường Lăng không muốn tới công ty.

Đương nhiên vẫn còn một nguyên nhân quan trọng, anh ta phải chuẩn bị kĩ một chút, Lâm Bối đã đồng ý với anh ta tối nay sẽ tới yến tiệc.

“À, được được.” Mạnh Lâm nghe Đường Lăng nói vậy thì hơi sững người, nhìn ánh mắt anh ta thì có hơi nghi hoặc, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Tham gia yến tiệc cũng là việc chính, dù sao thì yến tiệc cũng do Đại vương tử đích thân chuẩn bị cho Đường Lăng.

Lúc Đường Lăng trở lại khách sạn, trong phòng trống trơn không có ai, rõ ràng là Lâm Bối đã quay về.

Mặc dù trong lòng biết rõ Lâm Bối sẽ không đợi anh ta quay lại nhưng Đường Lăng vẫn hơi lạc lõng.

Thắng lợi quay về, anh ta muốn nhìn được người phụ nữ của mình chào đón với khuôn mặt vui vẻ và ngưỡng mộ.

Nhưng nghĩ đến chuyện tối nay có thể gặp cô ấy, lòng anh ta không khỏi hân hoan, nghĩ đến sự khôn ngoan và khéo léo ban sáng, anh ta lại càng chờ mong.

Nhưng Đường Lăng không ngờ được rằng, sáng và tối, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy nhưng nhiều chuyện đã khác.

Người đàn ông Dương Tầm Chiêu cử tới đi vào phòng, vì Đường Lăng muốn anh ta điều tra về Lâm Bối, nên không thể nói chuyện bên ngoài được.

“Anh điều tra giúp tôi về một tiểu vương tử, không kể lớn nhỏ, tôi muốn biết toàn bộ về cô ấy, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây, điều tra mấy hôm nay cô ấy xảy ra chuyện gì.” Đường Lăng không hề quanh co, nói thẳng mục đích của mình. Đã là người của Dương Tầm Chiêu thì anh ta rất yên tâm.

“Ừm.” Người kia chỉ ừ một tiếng nhẹ nhàng, không nói thêm bất cứ lời dư thừa nào nữa, cũng không có bất cứ biểu cảm gì. Dù cho Đường Lăng muốn hắn điều tra tiểu vương tử thì hắn cũng không để lộ chút cảm xúc nào.

“Có thể điều tra ra không?” Đường Lăng nhìn người đó, Mạnh Lâm đã điều tra rất lâu nhưng không thu hoạch được gì, người này đồng ý quá nhẹ nhàng.

“Có thể.” Hắn vẫn trả lời vô cùng ngắn gọn, nhưng giọng điệu thì không thể khiến người ta có thể nghi ngờ.

“Cần bao lâu?” Đường Lăng biết điều tra chuyện này rõ ràng không đơn giản nhưng giọng điều người này quá coi nhẹ, hơn nữa anh ta cũng muốn nhanh biết thông tin của cô ta.

Giọng nói của anh ta có hơi mong đợi.
Giọng nói của anh ta có hơi mong đợi.

Đủ để thấy anh ta coi trọng chuyện này thế nào.

Người kia vẫn như cũ không có biểu cảm gì, chỉ đảo mắt nhìn về phía Đường Lăng.

Đường Lăng tưởng mình yêu cầu quá đáng, đang định nói lại rằng những chuyện này không ai dám bảo đảm mất bao lâu thời gian mới có kết quả, anh ta có hơi gấp gấp.

“Ba ngày.” Người kia cho anh ta thời gian chính xác, hơn nữa không hề lâu, chỉ vỏn vẹn ba ngày.

Mạnh Lâm nhanh cũng phải mất hơn hai tháng nhưng cũng không tra ra gì, người này chỉ cần ba ngày là điều tra ra?

Mắt Đường Lăng sáng lên: “Được, tôi chờ tin của anh.”

Đường Lăng thực sự không ngờ có thể nhận được câu trả lời gây kinh ngạc như vậy.

“Ngày mai, người của quỷ vực chi thành chắc chắn sẽ tới, có cần tôi ở đó không?” Người kia chủ động nhận trọng trách về mình, đương nhiên là vì đây không chỉ là chuyện của Đường Lăng, mà còn là chuyện của Dương Tầm Chiêu.

Hắn là người của Dương Tầm Chiêu, muốn góp sức là điều bình thường.

“Không cần. Anh cứ đi điều tra chuyện tôi nói, những việc khác tôi sẽ giải quyết.” Trước mắt đã tới quỷ vực chi thành giết Karoo, cũng đã ngăn chặn được bọn Dụ Đạt, Đường Lăng không sợ chúng sẽ giở trò.

“Rõ ràng chuyện này không phải ý của quỷ vực chi thành, cũng không phải ý của vị thành thiếu chủ kia, thế nên không cần sợ hãi.” Hiện tại Đường Lăng đã hiểu rõ tình hình cũng không lo lắng về quỷ vực chi thành nữa, nếu không thì anh ta đã không thẳng tay giết chết Karoo.

“Ừm, có thể là do cấp trên khác của quỷ vực chi thành muốn tranh đoạt quyền lực, chúng ta làm như vậy không chỉ thành chủ cảm kích chúng ta, còn có thể đảm bảo hắn không tìm chúng ta gây chuyện.” Lần đầu người đàn ông kia nói nhiều như vậy.

Đường Lăng nhướn mày, nhìn người đó hơi bất ngờ. Người nãy từ lúc xuất hiện vẫn luôn ít lời, không nói gì nhiều. Dựa vào tình cách này của anh ta thì không giống sẽ vô duyên vô cớ nói mấy lời đó.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Người đàn ông sững lại một chút, sau đó nói thêm một câu: “Vậy nên nếu chúng dám giờ trò thì chỉ có thể loại bỏ.”

Câu cuối cùng này mới chính là điểm quan trọng, nhưng thật khó để anh ta phân tích với Đường Lăng thế này.

Đường Lăng vẫn hơi ngạc nhiên, anh ta khẽ cười, rốt cuộc Dương Tầm Chiêu tìm được người này từ đâu vậy.

“Được, tôi biết rồi.” Đường Lâm không nói thêm gì nữa, anh ta tạm thời chấp nhận ý kiến này. Nếu ngày mai chúng lại giở trò, anh ta sẽ không ngại giúp nước R loại bỏ sâu mọt.

Mấy năm nay, mấy người này ở quỷ vực chi thành nhận lệnh của Karoo làm điều xằng bậy, giết người vô số, việc xấu vô kể. Hoàng thất nước R đã bó tay với bọn chúng.




Vậy nên nếu phải loại bỏ thì cũng là chuyện tốt.

Đã không còn sự hỗ trợ của cả quỷ vực chi thành, Đường Lăng không hề lo lắng nữa.

“Anh có thể đi điều tra chuyện tôi vừa nói rồi.” Giờ Đường Lăng càng quan tâm chuyện kia hơn, anh ta muốn biết rốt cuộc thời gian này Lâm Bối đã xảy ra chuyện gì.

Người kia không nói gì nữa, quay người rời đi.

Cùng lúc đó, tại thành phố A.

Bùi Doanh mang theo Trình Nhu Nhu, một lần nữa đến nhà họ Dương.

Ông cụ Dương và vợ nghe chuyện công chúa của quỷ vực chi thành lại tới, trong lòng cả kinh, tưởng rằng bọn họ tới tính sổ. Nhưng mời người vào cửa rồi mới phát hiện thái độ của công chúa rất tốt, mặt còn tươi cười, nhìn rất hào hứng.

“Không biết lần này công chúa tới có chuyện gì? Nhìn công chúa vui vẻ thế này, có phải là có chuyện vui?” Ông cụ Dương nhẹ nhàng hỏi, Trình Nhu Nhu không giấu được tâm sự hay cảm xúc, mọi thứ đều hiện ra trên mặt, Ông cụ Dương vừa nhìn đã biết.

“Đúng vậy, coi như là chuyện vui, vì chuyện của cháu mà bây giờ ở nước R thành chủ đã bắt đầu đối phó với Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu.” Lúc này Trình Nhu Nhu thật sự vui vẻ, hơn nữa còn rất đắc ý. Ông cụ Dương vừa hỏi cô ta đã nói, không để cho Bùi Doanh kịp ngăn lại.

Nhưng nghe cô ta nói xong, Bùi Doanh lại thở dài nhẹ nhõm.

Sắc mắc Ông cụ Dương hơi biến đổi, chuyện này là chuyện vui của công chúa nhưng không phải chuyện tốt đẹp gì với ông. Ngay sau đó, mắt ông hơi sáng lên: “Nước R? Thế lực của Dương Tầm Chiêu? Dương Tầm Chiêu có thế lực ở nước R à?”

Chuyện này trước đây Ông cụ Dương không biết.

“Đúng, thế lực của anh ấy ở nước R không hề nhỏ, chắc chắn là đối thủ của quỷ vực chi thành. Quỷ Vực Chi Thành bọn tôi hoàn toàn chèn ép được bọn họ, hiện tại cả sức phản kháng cũng không còn nữa.” Trình Nhu Nhu vô cùng khoái chí, thể hiện ý khoe khoang rất rõ ràng.

Thật ra nếu Trình Nhu Nhu không vừa cười vừa nói thì những lời này hoàn toàn có thể trở thành sự uy hiếp.

Nhưng lúc này cô ta lại quá hưng phấn nên vẫn luôn cười. Hơn nữa cô ta vốn không muốn uy hiếp ông bà Dương.

Như có gì chèn ở ngực Ông cụ Dương, không thể lên cũng không thể xuống, thiếu chút nữa là ngất đi, vậy nên cô công chúa này tới là để uy hiếp?

Hay là tìm ông ấy tính sổ?

“Vậy công chúa có ý gì” Ông cụ Dương nhìn gương mặt vui vẻ của Trình Nhu Nhu, thăm dò một câu. Lúc này nhìn cố ta như vậy, bà cụ Dương cũng không hiểu rốt cuộc cô ta có ý gì.




Khóe miệng Bùi Doanh hơi nhếch lên, Trình Nhu Nhu quả thật rất ngu ngốc.

“Thành chủ của chúng tôi rất thương công chúa, không dễ gì để công chúa phải chịu ấm ức. Cậu ba Dương làm nhục công chúa bọn tôi như vậy, thành chủ nhất định sẽ thay công chúa trả thù.” Bùi Doanh nghiêm mặt nói lại, lời cô ta nói vẫn có sức nặng hơn Trình Nhu Nhu.

“Đúng vậy, chuyện này là Tầm Chiêu sai, chúng tôi thay mặt nó xin lỗi công chúa.” Bà cụ Dương không vui nhưng cũng không dám đắc tội với công chúa của quỷ vực chi thành.

“Mong công chúa bớt giận.” Bà cụ Dương biết Trình Nhu Nhu không có mưu kế, rất dễ dỗ dành, nên bà ấy mới không để ý đến Bùi Doanh, chỉ nói với Trình Nhu Nhu.

“Lần này cháu đến là...” Trình Nhu Nhu nghe bà cụ Dương nói vậy thì càng vui vẻ, càng đắc ý, thiếu chút nữa là nói ra hết lời trong lòng. Google ngay trang { TrumTruyen . O R G }

“Công chúa chúng tôi vốn không phải người nhỏ nhen nhưng nhà họ Dương các người cũng quá đáng, cậu ba Dương làm nhục công chúa chúng tôi trước bao nhiêu người, hôn sự các người cũng không làm chủ được, các người nói xem công chúa làm sao mà bớt giận.” Lúc nói lời này Bùi Doanh trừng mắt nhìn Trình Nhu Nhu, ngu chết đi được, cô ta có thể im miệng đi không.

“Chuyện đám cưới chúng tôi có thể bàn tiếp.’ Bà cụ Dương nghe Bùi Doanh chủ động nhắc đến đám cưới mà không nói thẳng đến chuyện hủy hôn, mắt bà sáng lên mấy phần, xem ra vẫn còn có thể bàn bạc lại chuyện này.

“Bàn thế nào? Giờ cậu ba Dương đã không còn quan hệ gì với nhà họ Dương nữa, tóm lại là không thể nghe các người, các người nghĩ công chúa nhà chúng tôi là kẻ hồ đồ sao?” Bùi Doanh nói rồi liếc nhìn bà cụ Dương, làm đủ dáng vẻ ta đây.

Từ lúc biết thành chủ cho người đối phó với Đường Lăng ở nước R, Bùi Doanh rất tự tin, nên thái độ với ông bà cụ Dương cũng hoàn toàn thay đổi.

“Dương Tầm Chiêu là con trai nhà họ Dương, sao lại không có quan hệ gì với nhà họ Dương được, chúng tôi sẽ bảo nó quay về.” Nghe Bùi Doanh nói vậy, bà cụ Dương đã hiểu ý, câu trả lời của bà cũng xem như để đáp lại cô ta.

“Ý của bà cụ Dương là có cách để cậu ba Dương quay về nhà họ Dương?” Bùi Doanh hơi ngây người, dáng vẻ khi nãy giờ thả lỏng lại.

“Tất nhiên, Tầm Chiêu là con cháu nhà họ Dương, chúng tôi là người thân của nó, đây vẫn là nhà nó, nó nhất định sẽ quay về.” Bà cụ Dương nhìn Bùi Doanh, mỉm cười.

Lúc này Trình Nhu Nhu đang nhìn bà cụ Dương, vẻ mặt lộ rõ sự mong chờ, còn có cả sự kích động.

Chỉ cần Dương Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương, hôn sự của cô ta và Dương Tầm Chiêu có thể diễn ra rồi.

“Vậy bà cụ Dương muốn làm gì để cậu ba Dương về nhà?” Không phải Bùi Doanh không tin lời bà cụ Dương, chỉ là với thái độ trước đây của Dương Tầm Chiêu thì hắn không dễ gì quay về.

“Chuyện này không làm phiền đến cô Bùi đây, chúng tôi tự có cách.” Bà cụ Dương nói câu này với giọng điệu chắc chắn, nếu như hai hôm nay không bị vài chuyện trì hoãn thì bà đã sớm hành động rồi.

Bà cụ Dương rất tin tưởng chuyện này sẽ khiến Dương Tầm Chiêu về nhà họ Dương lần nữa. đến lúc đó hôn sự với công chúa sẽ diễn ra thuận lợi.

Ông bà cụ Dương vốn muốn Dương Tầm Chiêu cưới con gái lớn nhà họ Đường, nhưng hôm qua nổ ra tin tức con gái lớn nhà họ đã kết hôn, cũng đã sinh hai đứa nên chắc chắn không thể làm dâu nhà bà được.
Nhưng hôm qua nổ ra tin tức con gái lớn nhà họ đã kết hôn, cũng đã sinh hai đứa nên chắc chắn không thể làm dâu nhà bà được.

Hơn nữa ban đầu bà cụ Dương muốn leo cao hơn trong Quỷ Vực Chi Thành, chỉ là bà không ngờ Dương Tầm Chiêu lại phản ứng gay gắt như vậy, cứ vậy mà tuyên bố không còn quan hệ gì với nhà họ Dương.

Bà cụ Dương cho rằng chuyện Dương Tầm Chiêu làm sẽ chọc giận công chúa, nhưng bây giờ xem ý cô ta thì không hề tức giận Dương Tầm Chiêu, bà cụ Dương cũng nghe cô ta nói muốn gả cho Tầm Chiêu, vậy là chuyện này đã dễ giải quyết hơn.

Đoán được tâm tư của Trình Nhu Nhu, bà cụ Dương không còn sốt ruột nữa.

“Dương Tầm Chiêu thật sự sẽ về nhà sao?” Trình Nhu Nhu không có quá nhiều tâm tư, nghe bà cụ Dương nói vậy thì rất vui mừng, lời cô ta nói lúc này không giống câu hỏi, giống với lời xác nhận hơn.

“Công chúa yên tâm, Tầm chiêu nhất định sẽ quay về, về hôn sự của công chúa và Tầm chiêu, vốn đã được bàn xong xuôi rồi, sẽ không dễ thay đổi.” Sắc mặt của bà cụ Dương lúc này mới tràn đầy ý cười, xem ra cô công chúa này rất nóng lòng, còn nóng lòng hơn cả bà.

“Vậy thì tốt, không thay đổi là tốt.” Trình Nhu Nhu rốt cuộc cũng yên tâm, sắc mặt vẫn luôn giữ nét vui vẻ.

Bùi Doanh lạnh lùng liếc cô ta một cái, cảm giác không nhìn nổi nữa, con bé ngu ngốc này sao có thể ngu tới dường này chứ.

Cho dù Trình Nhu Nhu bằng lòng, thì lần này bọn họ tới là để thương lượng với nhà họ Dương. Chưa kể, trước đó Dương Tầm Chiêu còn tuyên bố không còn quan hệ gì với nhà họ Dương, làm mất mặt công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, nên lần này tới ít nhất cũng phải tính toán thù cũ với họ trước.

Nhưng Trình Nhu Nhu nói hai câu đã để lộ toàn bộ.

Tuy vậy, mục đích quan trọng nhất của Bùi Doanh là khiến Dương Tầm Chiêu cưới Trình Nhu Nhu, phải khiến Trình Nhu Nhu cướp Dương Tầm Chiêu từ tay Hàn Nhã Thanh, cô ta muốn Hàn Nhã Thanh phải đau khổ.

Mấy tin tức hôm qua Bùi Doanh không biết có mấy phần là thật, mấy phần giả, nhưng cô ta biết Đường Thấm Nhi là Hàn Nhã Thanh. Bùi Doanh biết Dương Tầm Chiêu trước đây đã cưới Hàn Nhã Thanh.

Bùi Doanh cũng biết hiện tại Hàn Nhã Thanh thích Dương Tầm Chiêu, chỉ vậy là đủ rồi.

“Lúc trước công chúa nói Quỷ Vực Chi Thành ở nước R đối phó với Tầm Chiêu là sao?” bà cụ Dương đã biết tâm tư của Trình Nhu Nhu nên không còn lo lắng gì nữa, nhân tiện hỏi cô ta tình hình chuyện cô ta vừa nói.“Vì lúc trước Dương Tầm Chiêu ném cháu ra ngoài công ty, nên thành chủ tức giận.” Lời này của Trình Nhu Nhu rất chắc chắn, vì cô ta rất tin tưởng vào chuyện này.

Bà cụ Dương nhìn Trình Nhu Nhu, hai mặt hơi sáng lên, bà biết Trình Nhu Nhu không có mưu kế, không biết nói chuyện nên từ đầu bà đã tin lời Trình Nhu Nhu.

Vì tin lời cô ta nói, bà cụ Dương mới kinh sợ trong lòng, không ngờ thành chủ lại thương vô công chúa này đến vậy, nên mới thay cô ta ra tay với Tầm Chiêu ở nước R.

Thành chủ thương cô công chúa này tới vậy, tương lai Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ trong tay cô ta, chỉ cần Tầm Chiêu cưới cô ta thì toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành đều sẽ nằm trong tay nhà họ Dương.

Xem ra chuyện này phải nhanh chóng nắm lấy, tuyệt đối không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, bắt buộc phải để Tầm Chiêu cưới công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.




“Chuyện kia là Tầm Chiêu đã sai, thành chủ tức giận thay công chúa là phải.” bà cụ Dương lúc này không còn chút tức giận nào, chỉ tràn đầy ý cười.

Lời của bà cụ Dương rất thật lòng, nếu đã xảy ra chuyện như vậy mà thành chủ không hỏi han gì mới khiến bà hoài nghi vị trí của cô công chúa này ở Quỷ Vực Chi Thành.

Giờ thì bà không cần lo lắng gì nữa.

“Ừm, thành chủ quá thương yêu cháu.” Trình Nhu Nhu rất vui vẻ, cũng rất đắc ý, không nhịn được phải khoe khoang.

Bùi Doanh nghe Trình Nhu Nhu nói vậy thì khinh khỉnh trong lòng, thành chủ thương cô ta?

Nếu thành chủ thật lòng thương cô ta thì sẽ không lâu ngày như vậy không hỏi han gì. Nếu thành chủ thật lòng thương cô ta thì sớm đã công khai với bên ngoài thân phận của cô ta rồi.

Nhưng chuyện ở nước R là thật, chuyện lớn như vậy, thông tin Trịnh Hùng lấy được sẽ không thể là tin giả.

Cô ta không hiểu trước đây thành chủ không thèm ngó tới Trình Nhu Nhu, tại sao lại đột nhiên làm chuyện này vì cô ta?

Chẳng lẽ là do lúc trước thành chủ nghi ngờ thân phận của Trình Nhu Nhu, đã luôn điều tra tình hình của cô ta?

Giờ điều tra rõ rồi, không tra được chỗ sơ hở?

Nên thành chủ mới tin cô ta chính là con gái của mình, mới thay cô ta xả giận?

Bùi Doanh cũng chỉ nghĩ được đến khả năng đó mà thôi.

Nếu như vậy thì kế hoạch của cô ta coi như đã thành công.

Bùi Doanh vốn muốn Trình Nhu Nhu làm công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, sau đó lợi dụng Trình Nhu Nhu để lấy thứ mà cô ta muốn.

Sau đó cô ta có thể thoát khỏi Trịnh Hùng, nghĩ tới mấy ngày trước tâm trạng Trịnh Hùng không tốt, mỗi đêm đều liều mạng dày vò cô ta, có vài lần cô ta tưởng như mình đã chết đi được.

Chỉ khi thân phận Trình Nhu Nhu được thừa nhận, chỉ khi Trình Nhu Nhu được thành chủ coi trọng, cô ta mới có sức mạnh khi đứng trước Trịnh Hùng, mới có thể khiến hắn không tra tấn cô nữa.

Hôm nay biết tin thành chủ ở nước R trực tiếp ra tay với Dương Tầm Chiêu vì công chúa, Trịnh Hùng rất vui, đêm nay có lẽ cô ta sẽ không bị hắn dày vò nữa.

Vừa khéo hôm nay cô ta sẽ ra biệt thự ngoại thành, biệt thự mới là nơi có người cô ta mong nhớ. Cô ta sai người đưa hắn về biệt thự nhưng vẫn không có thời gian quay lại đó, hôm nay cô ta sẽ quay về thăm hắn.




Nghĩ đến những chuyện này, Bùi Doanh rất hưng phấn, cũng không còn tâm tư nào để ý tới Trình Nhu Nhu.

“Công chúa biết Tầm Chiêu ở nước R rốt cuộc có thế lực lớn tới mức nào không?” Ông cụ Dương lần nữa mở lời, trước tiên là hỏi dò về vấn đề lợi ích mà ông quan tâm.

“Cháu nghe Trịnh Hùng nói có vẻ là không nhỏ đâu. Tất nhiên, chắc chắn không phải là đối thủ của Quỷ Vực Chi Thành. Quỷ Vực Chi Thành công kích bọn họ mấy lần nhưng bọn họ đều không dám làm gì.” Lúc Trình Nhu Nhu nói vậy, giọng điệu vô cùng huênh hoang.

Ông cụ Dương hơi nhíu mày, nếu đã nói vậy thì thế lực của Tầm Chiêu ở nước R không mạnh, nhưng để Quỷ Vực Chi Thành phải ra tay thì cũng không phải kém.

Ông vẫn biết Dương Tầm Chiêu có năng lực, dù sao cũng do một tay ông đào tạo nên, nhưng không ngờ mấy năm nay Dương Tầm Chiêu lại tự làm ra được bao nhiêu sản nghiệp như vậy.

Tầm Chiêu Dương lợi dụng công ty của người họ Dương để mưu lợi cho mình?

Nhưng sau khi Dương Tầm Chiêu tự tiếp quản, mỗi năm lợi nhuận công ty đều tăng, hơn nữa lợi nhuận chưa bao giờ thất thoát.

Vì vậy Dương Tầm Chiêu chưa từng dùng tới tiền của nhà họ Dương.

Xem ra là ông xem nhẹ năng lực của Dương Tầm Chiêu, nên dù có chuyện gì cũng phải khiến Dương Tầm Chiêu quay về.

Nhà họ Dương không thể không có Dương Tầm Chiêu, người họ Dương cũng không thể thiếu Dương Tầm Chiêu được.

“Nhưng mà ông bà yên tâm, cháu có thể cầu xin thành chủ, để thành chủ tha cho Dương Tầm Chiêu, không đối phó với anh ấy nữa.” Trình Nhu Nhu nhìn thấy ông cụ Dương nhíu mày, cho rằng ông lo lắng nên lập tức bảo đảm như vậy.

“Thật sao? Cháu có thể bảo thành chủ không đối phó với Dương Tầm Chiêu nữa ư?” Mắt ông cụ Dương sáng lên, mấy sản nghiệp kia của Dương Tầm Chiêu, tương lai đều sẽ của nhà họ Dương, hiện tại đối đầu với Quỷ Vực Chi Thành sẽ bị thất thoát.

“Tất nhiên ạ, thành chủ thương cháu như vậy, cháu đi xin thành chủ thì nhất định sẽ được đồng ý. Huống hồ chuyện này vốn do cháu, thành chủ vốn là xả giận cho cháu. Nếu cháu đã không giận nữa, đã tha thứ cho Dương Tầm Chiêu rồi thì thành chủ chắc chắn sẽ đồng ý.” Trình Nhu Nhu rất tự tin, vẫn với vẻ đắc ý không giấu diếm được như cũ.

“Đúng, đúng, công chúa nói đúng, thành chủ thương cháu như vậy thì chắc chắn sẽ nghe lời cháu. Nếu đã vậy thì làm phiền cháu nhé.” Bà cụ Dương giống ông cụ Dương, đều không muốn tài sản của Dương Tầm Chiêu bị thất thoát, nên nghe những lời này của Trình Nhu Nhu bà cụ rất vui mừng.

“Ông bà yên tâm ạ, chuyện này cứ để cháu.” Trình Nhu Nhu vỗ ngực cam đoan, hiện tại cô ta cảm thấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nếu thành chủ đã vì cô như vậy thì cô xin cho Dương Tầm Chiêu chắc chắn thành chủ sẽ đồng ý.

“Tốt quá, công chúa thật ấm áp hiền lành, khoan dung độ lượng.” Bà cụ Dương rất vui mừng, nói ra mấy lời nịnh nọt rất dễ dàng.

Bùi Doanh tỏ ra khinh bỉ, ấm áp hiền lành? Khoan dung độ lương? Trình Nhu Nhu ngoài ngu ra thì không còn gì nữa.

“Cháu làm vậy đều là vì Dương Tầm Chiêu, anh ấy phải biết cháu đã bỏ qua những chuyện trước kia, còn giúp anh ấy nữa. Anh ấy chắc sẽ rất cảm kích cháu.” Trình Nhu Nhu không chỉ muốn ông bà cụ Dương vui lòng mà còn muốn Dương Tầm Chiêu phải cảm kích cô, khiến anh tình nguyện cưới cô ta.
"Đương nhiên, công chúa vì Tầm Chiêu mà làm nhiều việc như vậy, Tầm Chiêu nhà chúng ta chắc chắn sẽ vô cùng biết ơn công chúa, như vậy hôn sự giữa Tầm Chiêu và công chúa sẽ càng thêm suông sẽ." Ông cụ Dương chính là một con cáo già, sao mà ông ta có thể không nhìn ra suy nghĩ của Trình Nhu Nhu được chứ, lúc này đương nhiên ông phải theo ý của Trình Nhu Nhu.

Ông cụ Dương biết nhất định phải để cho Dương Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương càng sớm càng tốt, chuyện này tuyệt đối không thể kéo dài được nữa.

Thậm chí ông cụ Dương còn muốn, chỉ cần một khi Dương Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương liền để Dương Tầm Chiêu lấy công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Đương nhiên ông cụ Dương biết Dương Tầm Chiêu sẽ không dễ dàng đồng ý, cho nên ông còn phải nghĩ biện pháp mới được, nghĩ biện pháp khiến cho Dương Tầm Chiêu không thể không lấy công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.

"Vậy bây giờ tôi trở về cầu xin thành chủ giúp Dương Tầm Chiêu." Trình Nhu Nhu vô cùng hài lòng với câu trả lời của ông cụ Dương, mục đích lần này của cô ta coi như đã đạt được, bây giờ cô ta có thể trở về cầu xin thành chủ.

"Được, được, vậy xin nhờ công chúa." Khuôn mặt già nua của bà cụ Dương lúc này cười như một đóa hoa cúc.

Sau khi Trình Nhu Nhu rời khỏi nhà họ Dương, trong lòng càng vui vẻ, càng phấn khích, cô ta quay qua liếc nhìn Bùi Doanh một cái: "Bây giờ tôi muốn đi gặp thành chủ cầu xin cho Dương Tầm Chiêu."

Bùi Doanh nâng mắt nhìn về phía Trình Nhu Nhu: "Bây giờ cô muốn đi gặp thành chủ? Thành chủ sẽ gặp cô sao?"

Bùi Doanh đương nhiên nghe thấy lời nói mà Trình Nhu Nhu đã nói với ông cụ Dương và bà cụ Dương, lúc ấy Bùi Doanh không có ngăn cản, cũng không tỏ vẻ Bùi Doanh thật sự đồng ý với lời nói của Trình Nhu Nhu.

Mặc dù thành chủ cho người đối phó với Dương Tầm Chiêu, nhưng mà thành chủ cũng không có nói là muốn gặp Trình Nhu Nhu, thành chủ không nói gì, Trình Nhu Nhu cơ bản không gặp được thành chủ.

"Vì sao không gặp tôi, bây giờ ông ta đã bằng lòng thay tôi trút giận thì chắc chắn là đã thừa nhận thân phận của tôi." Trình Nhu Nhu suy nghĩ rất đơn giản, cho nên cũng trả lời lại một cách đương nhiên.

"Như vậy cô muốn làm sao để gặp mặt thành chủ?" Bùi Doanh cười nhạt trong lòng lười giải thích với cô ta, Bùi Doanh chỉ đưa ra một vấn đề rất thực tế.

Những người như bọn họ cơ bản là không tiếp xúc đến thành chủ, vốn dĩ bọn họ cũng không biết thành chủ ở đâu? Cũng cơ bản là không có người truyền đạt, trừ khi thành chủ cho gọi, nếu không bọn họ cơ bản sẽ không gặp được thành chủ.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Trình Nhu Nhu thật là ngốc hết thuốc chữa.

Lúc này Trình Nhu Nhu mới nghĩ đến vấn đề này, vui sướng và đắc ý trên mặt rốt cục cũng thu lại một chút: "Vậy bây giờ phải làm sao? Tôi đã đồng ý với ông cụ Dương và bà cụ Dương rồi."

Bùi Doanh trực tiếp liếc mắt nhìn Trình Nhu Nhu một cái, thật sự là không muốn để ý tới cô ta.

"Cô có thái độ gì vậy, tôi chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, bây giờ thành chủ đã thừa nhận thân phận của tôi, cô dám không tôn trọng đối với tôi?" Mặc dù Trình Nhu Nhu ngu ngốc, không có mưu mô, nhưng mà cô ta vẫn biết xem mặt, đương nhiên cô ta nhìn ra Bùi Doanh không kiên nhẫn đối với cô ta.

Bùi Doanh nghe thấy lời nói của cô ta, hai mắt trầm xuống, sắc mặt rõ ràng lạnh đi vài phần, Trình Nhu Nhu đây là muốn qua cầu rút ván, bây giờ thành chủ còn chưa xác định rõ thân phận của Trình Nhu Nhu, Trình Nhu Nhu đã muốn leo lên đầu cô ta ngồi rồi?




"Tôi đối với cô không tôn trọng, cô muốn thế nào?" Đôi mắt của Bùi Doanh nhìn về phía Trình Nhu Nhu không hề che giấu sự lạnh lẽo trong ánh mắt, cô ta cũng không muốn tự mình đưa tới cho mình một cái tai họa.

Trình Nhu Nhu nhất định phải chịu sự khống chế của cô ta, bằng không những việc cô ta làm chẳng phải là vô ích sao.

"Tôi, tôi có thể khiến Trịnh Hùng trừng phạt cô." Trình Nhu Nhu đối với đôi mắt của cô ta có chút sợ hãi, nhưng mà nghĩ đến bây giờ thành chủ đối với cô ta ‘yêu thương’ và ‘bảo vệ’, cô ta vẫn cố lấy dũng khí đáp trả lại một câu.

Sắc mặt của Bùi Doanh khẽ thay đổi, bây giờ Trịnh Hùng quả thực là sẽ nghe lời Trình Nhu Nhu, mà cô ta…

Nghĩ đến Trịnh Hùng tra tấn cô ta hết lần này đến lần khác, cơ thể Bùi Doanh phát run hận muốn giết người

"Thế nào? Sợ rồi sao, sợ thì sau này cô đối với tôi tôn trọng một chút." Trình Nhu Nhu thấy Bùi Doanh không nói gì nữa, cho rằng Bùi Doanh sợ hãi, nhịn không được mà đắc ý.

Bùi Doanh nhanh chóng đảo mắt, nhìn về phía Trình Nhu Nhu, khóe môi kéo ra một tia cười lạnh: "Cô không được quên, sở dĩ cô có thể trở thành công chúa của Quỷ Vực Chi Thành đều là do thao tác của tôi, người khác không biết điểm mấu chốt của cô, nhưng mà tôi biết rất rõ, cô là giả mạo, là hàng giả, cho dù cô giấu diếm được người khác, nhưng mà tôi biết sự thật, vì vậy đừng quá đắc ý ở trước mặt của tôi."

Giờ phút này không chỉ có trên mặt của Bùi Doanh mang theo cười lạnh mà trong lòng cũng không nhịn được mà cười lạnh, lúc này Trình Nhu Nhu vừa mới có được một chút khí thế như vậy, đã muốn ở trước mặt của cô ta dương oai diệu võ.

Chỉ sợ Trình Nhu Nhu nằm mơ giữa ban ngày!

Bùi Doanh cô am hiểu nhất là tính kế, ngay cả Trịnh Hùng cũng nghe cô ta, năm đó đến cả Hàn Nhã Thanh cô ta cũng tính kế, huống chi là một người ngu ngốc muốn chết như Trình Nhu Nhu.

Nếu cô ta đã có thể đem Trình Nhu Nhu tới Quỷ Vực Chi Thành, có thể để cho Trình Nhu Nhu lên làm công chúa của Quỷ Vực chi thành, thì chắc chắn có biện pháp khống chế Trình Nhu Nhu.

Trình Nhu Nhu sợ hãi, rõ ràng bị Bùi Doanh dọa sợ, không dám nói lời nào cũng không dám chuyển động.

Bùi Doanh nhìn thấy bộ dạng này của cô ta ngược lại có vài phần vừa lòng: "Tất cả những tư liệu về thân phận của cô tôi đều cất giữ ở một nơi an toàn, nếu như cô không nghe lời của tôi, hoặc là tôi xảy ra cái gì ngoài ý muốn, tư liệu này sẽ được công khai, đến lúc đó chẳng những thân phận công chúa của cô khó mà giữ được, cô còn phải gánh vác tội danh lừa gạt thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, giả mạo công chúa Quỷ Vực Chi Thành, cho dù cô ngu ngốc cũng nên hiểu được hậu quả của chuyện này chứ?"

Lúc này đây Bùi Doanh nói chuyện một chút cũng không khách sáo, càng không nể mặt Trình Nhu Nhu một chút nào.

"Tôi, tôi cũng không có nói cái gì, lúc nãy tôi chỉ đùa một chút thôi." Trình Nhu Nhu trực tiếp sợ hãi, cô ta thích cuộc sống như bây giờ, cô ta không muốn mất đi những thứ này, cho nên thân phận của cô ta tuyệt đối không thể bị người khác biết. Truyện Light Novel

"Vui đùa như vậy tôi không muốn lại nghe thấy lần thứ hai, tốt nhất cô nên nhớ kỹ." Bùi Doanh liếc mắt lạnh lùng nhìn cô ta một cái, sắc mặt âm trầm có chút đáng sợ.




"Tôi, tôi nhớ kỹ." Lúc này Trình Nhu Nhu cũng không dám nữa, lúc trước cô ta rất đắc ý, thiếu chút nữa thì cô ta quên mất kỳ thật cô ta là một công chúa giả.

Trình Nhu Nhu âm thầm thở ra một hơi, sau đó lại cẩn thận hỏi một câu: "Công chúa thực sự của Quỷ Vực Chi Thành là Đường Thấm Nhi sao?"

"Phải" con ngươi của Bùi Doanh chợt lóe lên, cô ta căn răng nói ra những lời này, nhưng mà Bùi Doanh kỳ thật cũng không xác định được chuyện này, bây giờ cô ta cố ý nói như vậy chính là vì kích động Trình Nhu Nhu.

"Thật là cô ta?" Quả nhiên, sắc mặt của Trình Nhu Nhu lập tức thay đổi: "Nếu cô ta biết rồi đoạt với tôi, thân phận của tôi có thể bị bại lộ hay không?"

"Cô yên tâm, tôi sẽ không để chuyện như vậy xảy ra." Bùi Doanh lại liếc mắt nhìn Trình Nhu Nhu một cái, vừa mới uy hiếp cũng không sai biệt lắm, giờ phút này tự nhiên muốn cho Trình Nhu Nhu một chút lợi ích từ chỗ của cô ta.

Bùi Doanh hiểu rõ việc đe dọa dụ dỗ.

"Cô có biện pháp?" Trình Nhu Nhu nghe thấy lời nói của Bùi Doanh đôi mắt ngay lập tức sáng lên.

"Nếu tôi có thể để cho cô lên làm công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, đương nhiên tôi có biện pháp để cho cô làm công chúa này thật lâu, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tự nhiên tôi sẽ không để cho cô gặp chuyện không may." Giờ phút này sắc mặt của Bùi Doanh hơi hòa dịu lại một chút.

Thật ra sở dĩ Bùi Doanh dám nói như vậy cũng không phải là cô ta thật sự có bao nhiêu bản lĩnh, mà là cục diện hiện tại vốn đối với Trình Nhu Nhu vô cùng có lợi.

Ngày hôm qua trên mạng lộ ra chuyện con gái nhà họ Đường, nếu như thành chủ Quỷ Vực Chi Thành thật sự quan tâm chuyện tình con gái nhà họ Đường chắc chắn sẽ đi điều tra rõ ràng.

Với năng lực của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn có thể điều tra được con gái nhà họ Đường chính là Hàn Nhã Thanh.

Mà vài năm trước Hàn Nhã Thanh mới quay về nhà họ Hàn, lúc ấy khi Hàn Nhã Thanh quay về nhà họ Hàn là cùng ông cụ Hàn làm giám định thân nhân, như vậy liền chứng minh Hàn Nhã Thanh con của Hàn Trung Phương, không có khả năng là con của thành chủ.

Chỉ cần thành chủ tra được điểm này tự nhiên sẽ hết hy vọng.

Bùi Doanh cảm thấy có thể thành chủ chính là bởi vì tra được điểm này, cho nên mới tin tưởng Trình Nhu Nhu là con gái của ông ta, mới có thể thay Trình Nhu Nhu trút giận. Đương nhiên cái này Bùi Doanh không thể nói cho Trình Nhu Nhu, lấy chỉ số thông minh của Trình Nhu Nhu tuyệt đối cũng không thể nghĩ ra được.

"Được rồi, được rồi, sau nay tôi nhất định sẽ nghe lời cô nói, cô khiến tôi làm cái gì thì tôi làm cái đó, bây giờ tôi là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, chỉ cần tôi có nhất định tôi sẽ không để cô thiếu phần." Trình Nhu Nhu không có kiêu ngạo như lúc trước nữa, vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt.

"Đây chính là lời cô tự nói, cô không được quên những gì cô nói hôm nay, nếu như thành chủ thật sự thừa nhận thân phận của cô, tiếp nhận cô trở về bên cạnh thành chủ, cô phải biết chỉ cần một câu nói của tôi thì có thể hủy hoại hết tất cả những gì cô đang có." Bùi Doanh lại nhắc nhở Trình Nhu Nhu.

"Tôi biết, tôi biết, thành chủ nếu như đem tôi nhận trở về bên cạnh ông ta, tôi nhất định cũng sẽ đem cô cùng nhau tiếp nhận đi." Trình Nhu Nhu trực tiếp đưa ra hứa hẹn, hiện tại Trình Nhu Nhu không chỉ có ỷ lại Bùi Doanh mà càng kiêng dè đối với Bùi Doanh!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom