• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (21 Viewers)

  • Chương 1364-1366

Cô nói cho chính mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể hoảng, chỉ cần Đường Lăng không gọi điện thoại cho Đại vương tử thì buổi tối hôm nay cô sẽ thoát được một kiếp, sau đó cô có thể thuận lợi rời đi.

Không thể không nói, Lâm Bối suy tính rất tốt, chỉ là…

Nếu là Lâm Bối bình tĩnh không sợ hãi của trước kia thì còn có thể lừa được Đường Lăng, nhưng bây giờ tuy Lâm Bối đã cố gắng làm cho mình bình tĩnh thì vẫn không thể che dấu cảm xúc thật sự hoàn toàn được, huống chi lúc này người đứng trước mặt cô lại là Đường Lăng.

Người bình thường, chuyện bình thường há có thể thoát khỏi đôi mắt tinh ranh của Đường Lăng.

Đường Lăng nhìn Lâm Bối, khóe môi chậm rãi cong lên, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, bắt đầu gọi điện thoại.

Điện thoại của Đường Lăng quay mặt trước về phía anh và đưa lưng về phía Lâm Bối, cho nên Lâm Bối không nhìn thấy số mà anh gọi.

Cô chỉ nghe thấy tiếng bấm số từ di động của anh, dù sao cũng là đêm khuya, bên kia không bắt máy, tiếng nhắc nhở chờ kết nối vang lên mấy lần.

Lâm Bối nghe âm thanh kia, cảm thấy đặc biệt dày vò, chẳng may Đường Lăng thật sự gọi điện thoại cho Đại vương tử thì sao?

Cô biết từ trước đến giờ Đường Lăng chưa từng làm việc theo lẽ thường, hơn nữa Đại vương tử từng nói sẽ mở tiệc đón gió cho Đường Lăng, cho nên Đường Lăng đến gọi điện thoại cho Đại vương tử cũng là bình thường.

Khi tiếng nhắc chờ kết nối vang lên lần thứ tư, Lâm Bối rốt cuộc không nhịn được nữa, cô cầm lấy điện thoại của Đường Lăng: "Con người anh sao lại quá đáng như vậy, đêm khuya mà còn làm phiền giấc ngủ của người khác."

Lâm Bối nói, cô đã lấy được điện thoại của Đường Lăng, muốn kết thúc cuộc gọi mà Đường Lăng đang gọi.

Nhưng lúc lấy điện thoại của Đường Lăng rồi, Lâm Bối mới phát hiện Đường Lăng căn bản không gọi điện thoại cho Đại vương tử, nói đúng hơn là số điện thoại Đường Lăng gọi căn bản không phải số điện thoại của nước họ, có lẽ là số điện thoại trong nước của Đường Lăng.

"Anh lừa tôi..." Lâm Bối phát hiện mình trúng kế, trong lòng lại buồn bực, lồng ngực bị ép chặt lại khẽ nhấp nhô, cho thấy cô tức giận không hề nhẹ.

Trước đây cô chỉ cảm thấy Đường Lăng quá đáng ghét, cô nên nghĩ đến, cô nên nghĩ đến!!

Sao cô lại khinh địch rồi mắc mưu Đường Lăng cơ chứ?!

Đường Lăng nhìn cô, khóe môi có ý cười: "Tôi lừa em? Tôi lừa em cái gì? Lừa cơ thể hay là trái tim em?"

Cậu chủ Đường trước giờ luôn nghiêm túc đứng đắn, hình tượng của anh trong mắt rất nhiều người là cậu chủ Đường có nề có nếp.

Lời như vậy, bình thường cậu chủ Đường tuyệt đối không nói với người ngoài, đương nhiên cậu chủ Đường sẽ không nói với người ngoài, nhưng bây giờ anh lại nói với Lâm Bối như vậy.

Nghiêm Vũ ở phía sau, thính lực của anh ta tốt vô cùng, dù sao anh ta không những là trợ lý của Đường Lăng mà đồng thời còn làm vệ sĩ, người luyện võ đều có thính lực tốt.

Cho nên tuy tiếng nói của Đường Lăng rất nhỏ, Nghiêm Vũ vẫn nghe mang máng được một ít, có lẽ nghe hiểu được ý tứ của cậu chủ Đường, nghe hiểu được câu lừa thân lừa tâm kia.

Bỗng chốc, Nghiêm Vũ cảm thấy như bị một tia sét đánh trúng, đánh thẳng từ trong ra ngoài.

Cậu chủ Đường nói lừa thân thể với một người đàn ông? Còn lừa trái tim của người ta nữa?

Lâm Bối nghe được lời này của Đường Lăng thì bị dọa sợ, cô biết Đường Lăng âm hiểm đê tiện, cũng biết Đường Lăng không biết xấu hổ, nhưng cô thật sự không ngờ Đường Lăng lại không biết xấu hổ đến mức này, thế mà lại nói ra lời như vậy.




Bây giờ cô đang mặc đồ nam đấy!

Đường Lăng không sợ bị người ta hiểu lầm à?

"Tâm thần." Lâm Bối nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể chịu được xúc động muốn mắng người.

"Chuyện cô xuất huyện ở sân bay vào đêm hôm khuya khoắt vẫn chưa nói rõ đâu." Đường Lăng cũng không tức giận, trái lại anh còn cảm thấy dáng vẻ tức giận của cô rất đáng yêu.

Lần này đến nước R, anh nghĩ nhất định sẽ gặp Lâm Bối, thậm chí trong lòng anh còn nghĩ đến rất nhiều tình huống bọn họ gặp nhau, vốn anh nghĩ cô sẽ đối xử lạnh lùng với anh như lần trước.

Anh nghĩ có thể cô sẽ lại muốn anh cách xa ngàn dặm như lần trước!

Dù thế nào anh cũng không nghĩ đến tình huống như thế này.

Cô thế mà vừa nhìn thấy anh đã bỏ chạy!!

Cô thế mà vừa nhìn đến anh là khẩn trương, tâm mang ý xấu!!

Cô thế mà lại hét lên với anh, thậm chí còn mắng anh!!

Đây là chuyện mà trước kia Lâm Bối tuyệt đối không làm, cũng là tình huống cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tưởng tượng đến.

Loại cảm giác này có phần giống làm nũng, có phần giống giận dỗi nhỏ nhặt, đáng yêu lại chân thật!

Đúng, chính là chân thật, Lâm Bối như vậy còn chân thật hơn lần trước rất nhiều!

Sau khi phát hiện điều này, Đương Lăng càng muốn trêu cô.

"Đã nói không liên quan gì đến anh." Trong lòng Lâm Bối buồn bực, buồn bực vô cùng, buồn bực đến hận không thể tát một cái xóa sạch nụ cười đang treo trên mặt Đường Lăng lúc này.

"Không nói? Vậy tôi gọi điện thoại cho Đại vương tử, Đại vương tử nói sẽ cho người đến sân bay đón tôi, đến bây giờ ngay cả bóng dáng cũng không có, tôi nên hỏi một chút xem như này là sao." Đường Lăng nghe được câu trả lời của cô, khóe môi lại cong lên, nói thật dáng vẻ cô tức giận lúc này rất đáng yêu, đáng yêu làm người muốn cắn một cái.

Tuy nhiên Đường Lăng vẫn đè ý nghĩ muốn cắn một cái xuống, Đường Lăng biết không thể làm quá, nếu không thật sự làm cô xù lông thì không tốt lắm.

"Hừ." Lúc này Lâm Bối hừ lạnh một tiếng, không tin anh, muốn lại lừa cô lần nữa, cô ngốc như vậy à?

Lúc này cô tuyệt đối sẽ không mắc mưu của anh.

Đường Lăng chọn thẳng vào danh bạ, tìm số điện thoại rồi gọi đi.

Vẫn là tiếng chờ kết nối như trước, từng hồi từng hồi vang lên, Lâm Bối ngước mắt liếc anh một cái, khóe môi cô hơi nhếch lên, cùng một mánh khóe lừa bịp mà Đường Lăng lại dùng hai lần trên người cô, Đường Lăng là nghĩ cô ngốc tới mức nào?

"A lô." Rốt cuộc điện thoại cũng có người nhấc máy, người bên kia rõ ràng là không kiên nhẫn khi bị đánh thức.




"Đại vương tử, tôi là Đường Lăng, tôi đã đến nước R." Đường Lăng nhìn Lâm Bối i, nụ cười trên khóe môi ở dưới ngọn đèn giữa bóng đêm có một loại mông lung say lòng người.

Ngữ khí của Đường Lăng lúc này dường như còn mang theo ý cười mơ hồ.

Lâm Bối nghe được lời của Đường Lăng thì sắc mặt hơi thay đổi, tuy nhiên ngay sau đó vẻ mặt cô đã bình tĩnh lại, cô cảm giác Đường Lăng khẳng định là đang lừa cô.

Vừa rồi cô đã nghe được tiếng nói truyền ra từ điện thoại, nhưng cô nghe không giống tiếng nói của Đại vương tử.

Đương nhiên đây chỉ là một tiếng a lô, nhưng lại là giọng nói ở trạng thái nửa mộng nửa tỉnh, thật ra cô cũng nghe không rõ lắm.

"Đường Lăng... A, anh đến rồi?" Rốt cuộc Đại vương tử cũng tỉnh, rõ ràng trong giọng nói của anh ta có vài phần kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ Đường Lăng lại đến sớm như vậy, hoặc là không ngờ Đường Lăng lại gọi điện thoại cho mình vào lúc này.

Đường Lăng và Lâm Bối vốn đứng gần nhau, lúc này anh lại cố ý đến gần hơn một chút, điện thoại di động trong tay Đường Lăng ở ngay giữa tai hai người, cho nên giờ phút này, Lâm Bối có thể nghe được âm thanh truyền ra từ điện thoại.

Lúc này, Lâm Bối nghe ra được đây quả thật là giọng của Đại vương tử.

Đường Lăng thế mà thật sự gọi điện thoại cho Đại vương tử, đêm hôm khuya khoắt, Đường Lăng lại làm thật!

"Anh xuống máy bay rồi à? Tôi cho người đi đón anh ngay." Đại vương tử phản ứng lại, Đường Lăng đến nước R thì gọi cho anh ta ngay, chắc chắn là muốn có người đi đón.

"Không phải Đại vương tử để Tiểu vương tử đến đây đón tôi à? Tôi đã gặp Tiểu vương tử rồi." Lúc nói lời này, đôi mắt Đường Lăng vẫn nhìn Lâm Bối chằm chằm, lúc này khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, anh có thể nhìn rõ từng biểu cảm trên mặt cô.

Lâm Bối thì bị kinh sợ, cô nói mình đi đón anh khi nào?

Sao cô phải đi đón anh?

Người này nói dối cũng không đỏ mặt à?

"Lâm Bối? Lâm Bối đi đón anh... À à, vẫn là Lâm Bối sắp xếp chu đáo, nếu như vậy thì tôi an âm." Đại vương tử hơi ngạc nhiên, dù sao lúc ban ngày Lâm Bối còn nói với anh ta muốn đi nghỉ, thế mà bây giờ lại chạy đi đón Đường Lăng?

Tuy nhiên Đại vương tử khẳng định không nghi ngờ lời Đường Lăng nói, Đại vương tử nghĩ có lẽ Lâm Bối nghĩ thông suốt, cho nên mới chủ động đi đón Đường Lăng, trước kia có rất nhiều chuyện đều được Lâm Bối sắp xếp chu toàn như thế.

Đại vương tử không nghĩ nhiều, cũng không nghi ngờ, trái lại trong lòng còn thầm vui mừng.

"Đúng vậy, bây giờ Tiểu vương tử đang ở bên cạnh tôi, Đại vương tử có muốn nói mấy câu với Tiểu vương tử không?" Giọng nói của Đường Lăng vô cùng tự nhiên, nghe không ra cái gì khác thường ca.

Lâm Bối nghe được lời này của anh thì trợn tròn mắt, Đường Lăng muốn cô nói chuyện điện thoại với Đaị vương tử vào lúc này?

Nếu cô nghe điện thoại thì hoàn toàn không còn đường lui nữa. Cô cũng sẽ không thể rời đi được.

Người này thật sự quá âm hiểm, quá đê tiện.

"Được, được, làm phiền anh đưa điện thoại cho Lâm Bối." Đại vương tử không nghĩ nhiều, trái lại còn cảm thấy lời này của Đường Lăng rất hợp lý.

Giờ phút này Lâm Bối đang ở rất gần Đường Lăng, đương nhiên nghe được tiếng của Đại vương tử, hơn nữa bây giờ Đường Lăng đã đặt luôn di động vào bên tai cô, Lâm Bối không muốn nghe cũng không được.
Giờ phút này Lâm Bối đang ở rất gần Đường Lăng, đương nhiên nghe được tiếng của Đại vương tử, hơn nữa bây giờ Đường Lăng đã đặt luôn di động vào tai cô, Lâm Bối không muốn nghe cũng không được.

"Anh cả." Lâm Bối âm thầm thở một hơi, sau đó mới lên tiếng, tuy rằng lúc này cô vô cùng kìm nén, cố gắng làm cho giọng nói của mình không có gì khác thường, nhưng trên mặt vẫn để lộ không ít cảm xúc, cảm xúc buồn bực!

"Lâm Bối, thế mà em lại đi đón Đường Lăng, thật sự quá tốt, em sắp xếp rất chu đáo, sao em lại biết Đường Lăng đến trước? Anh cũng chưa nhận được tin tức, quả nhiên cũng chỉ có em làm việc anh mới yên tâm." Đại vương tử nghe được giọng nói của Lâm Bối thì rõ ràng vui vẻ rất nhiều, bùm bùm nói một tràng dài.

"Nếu em đã gặp được Đường Lăng thì em sắp xếp một chút đi." Đại vương tử nói đến đây thì hơi dừng lại, rồi nói thêm một câu: "Phụ vương rất coi trọng chuyện này."

Chuyện này phụ vương chắc chắn sẽ để tâm, bởi vì bây giờ người của Qủy Vực Chi Thành sẽ đối phó với Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu, bây giờ Qủy Vực Chi Thành đang cực kỳ loạn, tạo thành ảnh hưởng không tốt tới rất nhiều nơi, bọn họ không thể mặc kệ được,

Mà bây giờ chính là lúc để bọn họ lựa chọn lựa chọn đứng ở phe Qủy Vực Chi Thành? Hay là đứng ở phe Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu?

Tuy rằng Qủy Vực Chi Thành mạnh, nhưng thế lực của Dương Tầm Chiêu và tám đại gia tộc ở nước R trong mấy năm nay cũng không yếu hơn Qủy Vực Chi Thành, quan trọng nhất là lợi ích mà Dương Tầm Chiêu mang đến cho bọn họ bỏ xa Qủy Vực Chi Thành, dưới tình huống này, quốc vương cũng nghiêng về lựa chọn đứng về phe Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu hơn.

Chẳng qua bây giờ quốc vương vẫn chưa tỏ thái độ chính xác, chính là ông ta đưa ra lựa chọn đứng bên Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu, tuy nhiên quốc vương còn do dự, dù sao cũng không muốn đắc tội Qủy Vực Chi Thành.

Có điều anh ta đưa ra đề nghị mở tiệc đón gió tẩy trần cho Đường Lăng mà quốc vương cũng không phản đối, chứng tỏ quốc vương vẫn nghiêng về phía Đường Lăng.

Đương nhiên Đại vương tử biết, chắc chắn quốc vương có thể bàn một ít điều kiện với Đường Lăng.

Đại vương tử hiểu rõ thế lực của Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu, cho nên Đại vương tử tin sau khi quốc vương gặp Đường Lăng thì nhất định sẽ lựa chọn đứng về phe Đường Lăng.

Đến lúc đó quan hệ hai bên càng thân thiết, đồng thời Đường Lăng ở nước R sẽ càng được nhiều tôn trọng và hậu đãi!

"Lâm Bối, có một số lời không cần anh nói, em thông minh như vậy chắc chắn hiểu được, cho nên em khẳng định biết nên làm như thế nào:" Có một số lời Đại vương tử không nói ngay trong điện thoại, nhưng anh ta tin tưởng Lâm Bối có thể hiểu được ý mình.

"Lâm Bối, em và Đường Lăng vừa vặn quen biết, hơn nữa lần trước em còn giúp Đường Lăng, chuyện này giao cho em làm là thích hợp nhất." Đại vương tử hoàn toàn tin tưởng Lâm Bối, hơn nữa có quan hệ từ trước của Lâm Bối và Đường Lăng, Đại vương tử cảm thấy chuyện này càng được đảm bảo hơn.

"Được rồi, em làm việc anh cả yên tâm, việc này cứ quyết định như vậy, tiếp theo tất cả những chuyện của Đường Lăng ở nước R đều do em sắp xếp, em nhất định phải tiếp đãi Đường Lăng cho tốt." Đại vương tử thậm chí không chờ Lâm Bối nói chuyện đã quyết định mọi chuyện.

Câu nói em không phải đến đón Đường Lăng đã ở ngay trong miệng nhưng Lâm Bối lại không có cơ hội nói ra.

Hơn nữa Lâm Bối cũng biết nếu bây giờ cô nói mình đến sân bay không phải để đón Đường Lăng thì chắc chắn Đại vương tử sẽ hỏi cô đến làm gì?

Vấn đề này cô cũng không trả lời được!!

Lúc Lâm Bối muốn nói chuyện, Đại vương tử bên kia đã kết thúc cuộc gọi.

Lâm Bối nhìn cuộc gọi kết thúc, cô hơi ngây ra, cái gì gọi là cứ quyết định như vậy?

Cái gì gọi là giao Đường Lăng cho cô?

Giao Đường Lăng cho cô là sao?




Hiện tại người cô muốn tránh nhất chính là Đường Lăng, thế mà bây giờ Đại vương tử còn để cô sắp xếp tất cả mọi chuyện của Đường Lăng ở nước R?

Dựa vào cái gì?

Sao cô lại xui xẻo như vậy?!

"Nếu Tiểu vương tử cố ý đến đón tôi thì bây giờ đi thôi." Đường Lăng ở gần, đương nhiên nghe được lời của Đại vương tử, Đường Lăng vô cùng vừa lòng đối với sự sắp xếp của Đại vương tử, vô cùng vô cùng vừa lòng.

Đường Lăng thông minh cỡ nào, anh đương nhiên nhìn ra lúc này Lâm Bối ra nước ngoài không phải là việc công, hơn nữa hoàn toàn không có liên quan gì đến việc công hết, vừa rồi Lâm Bối nói mình muốn ra nước ngoài du lịch, nếu không phải có chuyện gì quan trọng vậy thì đừng ra nước ngoài nữa.

Nếu là Lâm Bối đối xử với anh lạnh như băng của trước kia thì anh còn khó làm, nhưng chuyện bây giờ quả thật là thuận lợi thần kỳ.

Lâm Bối thầm thở ra, hít một hơi, lại thở ra, lúc này mới rốt cuộc làm mình tỉnh táo lại, mạnh mẽ ép câu nói 'Ai đến đón anh' xuống.

Cô biết bây giờ nói thế đương nhiên vô ích, nếu Đại vương tử cố ý dặn dò thì cô không thể không làm.

Tuy rằng lúc trước cô quả thật có ý muốn lười không làm việc, nhưng khi đó dù sao Đại vương tử cũng không có chính thức giao việc cho cô.

Lâm Bối cảm thấy mình hoàn toàn bị Đường Lăng hãm hại, đúng, chính là bị Đường Lăng hãm hại.

Đường Lăng quả nhiên vẫn âm hiểm đê tiện như trước kia!!

Lâm Bối hung hăng lườm Đường Lăng một cái, cô không nói gì mà lô kéo vali rời đi, đương nhiên nếu lúc có lời dặn dò của Đại vương tử rồi, Lâm Bối khẳng định không thể bỏ mặc Đường Lăng, cô chắc chắn sẽ sắp xếp tốt cho Đường Lăng.

Như vậy cô khẳng định không thể rời đi, còn như bây giờ là đi không được.

Ánh mắt Đường Lăng dừng ở vali mà Lâm Bối đang kéo, môi mỏng khẽ nhếch, nói chậm rãi từng tiếng: "Mang cả hành lý đi đón tôi? Thế nào? Là muốn bỏ trốn với tôi à?"

Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lâm Bối thì không nhịn được muốn trêu cô, anh thật sự thích cô chân thật như vậy, tốt hơn dáng vẻ lạnh như băng kháng cực người ngàn dặm như ở nước Z rất nhiều.

Cánh tay đang lôi kéo vali của Lâm Bối cúng đờ, dưới chân cũng hơi lảo đảo, cô biết người đàn ông này âm hiểm lại không biết xấu hổ, nhưng cô thật không ngờ anh lại có thể không biết xấu hổ đến mức này.

Bỏ trốn với anh? Xin hỏi rốt cuộc Đường Lăng làm thế nào mà nói ra được những lời này?

Lâm Bối tự nói mình không cần tức giận, không thể tức giận, tuyệt đối không cần tức giận với người không biết xấu hổ như vậy!!

Lâm Bối hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục kéo vali đi về phía trước.

"Nếu em muốn bỏ trốn theo tôi thì cũng không phải không thể, tôi có thể thay đổi kế hoạch..." Đường Lăng biết cô tức giận, cũng biết cô đang nhẫn nhịn, nhưng anh không nhịn được muốn tiếp tục trêu cô.

Nghiêm Vũ theo sau hoàn toàn choáng váng, đây là cậu chủ Đường mà anh ta quen biết à?

Đây lời mà cậu chủ Đường anh ta quen sẽ nói sao?




Anh ta thật sự không biết cậu chủ Đường còn biết tán tỉnh như vậy, nhưng vì sao lại là đàn ông?

Vì sao lại là đàn ông?

Cậu chủ Đường biết tán tỉnh như vậy, vì sao phải tán tỉnh một người đàn ông? Không có thiên lý a a a!!

Tuy rằng Lâm Bối cực lực nói mình phải nhẫn nại, phải nhẫn nại, nghe được lời của Đường Lăng, đúng là cô vẫn không thể chịu đựng được.

Cô dừng bước, mắt nhanh chóng liếc sang nhìn Đương Lăng, không nhịn được quát lên: "Đường Lăng, anh câm miệng."

Cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi người đàn ông không biết xấu hổ này, ai đó có thể bắt người này đi được không?

Lúc này cậu chủ Đường quả thật bị ghét bỏ vô cùng.

Đương nhiên hiện giờ Lâm Bối cũng thật sự khó thở, cho nên tiếng nói rõ ràng đề cao không ít, lúc này cô thật sự không khống chế được cảm xúc của mình.

Nghiêm Vũ đi theo sau bị dọa sợ khi thấy cô đột nhiên hét lên như vậy, người này thật hung, anh ta đi theo bên người cậu chủ Đường lâu thế mà chưa từng thấy có ai dám quát cậu chủ Đường, người này tuyệt đối là người đầu tiên anh ta thấy.

Dám quát cậu chủ Đường, vậy hậu quả…

Nghiêm Vũ nghĩ cậu chủ Đường của mình bị quát như thế có lẽ sẽ nổi giận.

Nghiêm Vũ liếc nhìn cậu chủ Đường nhà mình, sau đó điều làm Nghiêm Vũ há hốc mồm chính là cậu chủ Đường không những không nổi giận mà còn đang cười.

Cậu chủ Đường của anh ta vốn đã đẹp trai, đúng, lại cái loại đặc biệt đặc biệt đặc biệt đẹp trai.

Bây giờ cậu chủ Đường cười khẽ như vậy, làm cho một người đàn ông như Nghiêm Vũ nhìn thấy cũng không khỏi ngay ra.

"Không nói thì không nói, hung nhưu vậy làm gì." Cậu chủ Đường hơi bĩu môi, lúc mở miệng thế mà lại mang theo vài phần tủi thân.

Đúng, quả thật chính là tủi thân.

Nghiêm Vũ bỗng chốc ngây ra như phỗng, cậu chủ Đường của anh ta thế mà lại biểu hiện ra loại cảm xúc tủi thân này?

Loại cảm xúc tủi thân này thuộc về cậu chủ Đường sao?!

Không đúng, không phải người ta chỉ hơi lớn tiếng một chút thôi à? Cậu chủ Đường tủi thân như vậy có ổn không?

Nghiêm Vũ cảm thấy có lẽ cậu chủ Đường hôm nay là giả, có thể đã bị người đánh tráo.

Lâm Bối nghe được sự tủi thân rõ ràng trong lời nói của Đường Lăng thì nhất thời sững sờ, cô nhìn Đường Lăng, đôi mắt mở to, nhìn Đường Lăng như nhìn thấy quái vật, cô nghi ngờ hôm nay Đường Lăng là một Đường Lăng giả.

Bây giờ cô cho anh một trận thì có sao không?!!
Lâm Bối cũng nghi ngờ Đường Lăng xuất hiện ngày hôm nay là Đường Lăng giả, bây giờ cô có thể đập tơi tả tên này một trận không?!!

Được không!?

Thật ra Lâm Bối muốn đánh Đường Lăng ngất xỉu, sau đó giả vờ như người vẫn ổn rồi rời khỏi đó.

Nhưng mà hình như cô không đánh lại Đường Lăng.

Hơn nữa anh cả vừa dặn dò, bảo cô sắp xếp ổn thỏa cho anh, cô không thể không nghe theo.

Nhưng Lâm Bối không muốn để ý Đường Lăng một chút nào, cô tiếp tục kéo rương hành lý đi về phía trước.

Đường Lăng cũng không để ý, khóe môi còn nhếch lên cao hơn, Nghiêm Vũ thì trợn mắt há hốc mồm.

Người này giỏi thật đấy, nhưng giờ Nghiêm Vũ cũng đã nhận ra thân phận của tiểu vương tử. Nghĩ đến việc người ta là vương tử, có cá tính cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa tiểu vương tử từng cứu mạng cậu Đường nhà cậu ta. Lần trước cậu chủ bị ả đàn bà kia vu oan ở khách sạn, nếu không phải tiểu vương tử xuất hiện làm chứng, e rằng cậu Đường khó mà giũ bỏ hiềm nghi.

Dù sao thì lúc đó đúng là có lục soát được chứng cứ gây bất lợi cho cậu chủ ở hiện trường.

Nhưng sau đó chứng cứ tiểu vương tử đưa ra đã phủ nhận sạch sẽ chứng cứ của ả đàn bà kia. Chỉ là cho đến bây giờ cậu ta vẫn còn có chỗ cảm thấy khó hiểu, thứ thuộc về cậu Đường kiểm tra ra ở trong cơ thể ả ta rốt cuộc từ đâu mà có?

Đương nhiên, chuyện liên quan tới vấn đề kia sẽ không công khai với bên ngoài, hơn nữa do có chứng cứ của tiểu vương tử, dù ả đàn bà kia không khai cũng không thể gây ra tổn hại gì cho cậu Đường.

Thế nên thứ trong cơ thể ả đàn bà kia không có lời giải đáp.

Tuy Nghiêm Vũ biết tiểu vương tử có ơn cứu mạng với cậu chủ của cậu ta, nhưng thấy cậu chủ nhà mình thả thính tiểu vương tử như vậy, cậu ta vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Dù sao thì tiểu vương tử cũng là đàn ông!!

Lần này Đường Lăng đi theo sau Lâm Bối, không nói câu nào.

“Anh có gọi xe tới đón sẵn không?” Lúc sắp rời khỏi sân bay, sau cùng thì Lâm Bối vẫn phải dừng bước quay lại hỏi anh. Cô nghĩ Đường Lăng tới đây vào lúc này, mà bên này cũng có người của anh, hẳn là anh đã căn dặn sẵn người tới đón. Nếu là vậy thì cô không cần dàn xếp cho anh nữa.

“Bọn tôi....” Tất cả những chuyện này đều do Nghiêm Vũ lo liệu, thế nên khi nghe cô hỏi vậy cậu ta lập tức lên tiếng trả lời.

“Không.” Thế nhưng Đường Lăng lại chặn lời cậu ta:“Bên tôi chưa sắp xếp gì cả, tất cả đều nghe theo tiểu vương tử.”

Nghiêm Vũ ngơ ngác, khóe môi không tự chủ giật giật, cậu ta không ngờ rằng cậu chủ cậu ta lại nói dối. Rõ ràng là trước khi đến đây cậu chủ đã liên lạc xong xuôi, người phụ trách bên này sẽ tự mình tới đón cậu chủ.

Vì chuyện bên này quá cấp bách nên người phụ trách bên này không dám tự quyết định, vội vã mời cậu Đường tới. Cậu Đường cũng đặt chuyến bay muộn nhất ngày hôm qua, nhanh chóng tới đây.




Người phụ trách bên này thì cuống cuồng muốn gặp cậu Đường, sốt ruột muốn nói hết chuyện bên đây với anh, thế nên đã hẹn sẵn sẽ tới sân bay đón người, thuận tiện báo cáo tình hình.

Nhưng bây giờ cậu Đường lại nói bọn họ không hề có sắp xếp gì?

Kiểu này là cậu Đường không định gặp người phụ trách bên này nữa sao?

Cậu ta cảm thấy cậu Đường lại muốn nhờ cậy tiểu vương tử rồi.

Người ta là tiểu vương tử nước R, bọn họ lại tới nước R xử lý công việc, nếu có thể nhờ cậy thật...Khụ, nếu có thể tạo mối quan hệ tốt với tiểu vương tử thì đúng là bọn họ sẽ được lợi lớn.

Nhưng cậu ta nhớ là từ trước đến nay cậu Đường đều khinh thường cách lợi dụng người khác này, đây chắc chắn không phải phong cách của cậu Đường nhà cậu ta.

Hơn nữa Nghiêm Vũ cảm thấy nhất định là cậu Đường không chỉ muốn tạo quan hệ tốt với tiểu vương tử mà muốn nhờ cậy cậu ta thật. Đúng vậy, mặt dày nhờ cậy, còn vứt hết liêm sỉ.

Lúc này Nghiêm Vũ thật sự có chỗ không hiểu cậu chủ nhà cậu ta, nhưng nếu cậu chủ đã nói vậy thì cậu ta không thể vả mặt cậu chủ được, chỉ có thể cố gắng nuốt lời đã tới bên miệng vào trong bụng.

“Vậy tôi xếp cho anh ở khách sạn Quốc Tân.” Lâm Bối thấy Đường Lăng ngắt lời Nghiêm Vũ, lại thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Nghiêm Vũ, cô hiểu rõ hẳn là anh đã có sắp xếp từ trước.

Lâm Bối biết Đường Lăng cố ý, cố làm khó cô. Nhưng anh cả đã dặn dò rồi, cô không thể không làm theo.

Lâm Bối hoàn toàn đang giải quyết việc công, bình thường gặp khách nước ngoài cô đều xếp cho ở khách sạn Quốc Tân, đó gần như là khách sạn tốt nhất nước R.

Lâm Bối làm theo lời dặn dò của đại vương tử, cô biết anh ấy rất coi trọng chuyện này. Thêm vào đó cô cũng sợ Đường Lăng gây thêm rắc rối, thế nên xếp cho anh ở khách sạn tốt nhất, nghĩ vậy đã đủ vẹn toàn, tránh việc anh bới lông tìm vết.

“Không tới Quốc Tân.” Ánh mắt Đường Lăng khẽ lóe lên, lần này anh tới đây để giải quyết việc của Qủy Vực Chi Thành, không phải bàn việc làm ăn với nước R nên anh không muốn ở lại khách sạn Quốc Tân.

Ở khách sạn đó không tiện hành động.

“Vậy anh muốn đi đâu?” Lâm Bối không ngờ rằng anh kén chọn như vậy.

“Tùy ý cô sắp xếp...” Đường Lăng thấy ánh nhìn tức giận trừng mắt nhìn mình thì không nhịn được muốn cười: “Hay là ở chỗ em? Ở chỗ em rất tiện.”

“Khụ....” Nghiêm Vũ bị sặc nước miệng của chính cậu ta. Trước đó anh ta phát hiện cậu Đường thả thính tiểu vương tử, nhưng anh ta thật sự không ngờ tới cậu chủ nhà mình lại muốn tới ở nhà của tiểu vương tử?

Rốt cuộc thì cậu chủ nhà mình muốn làm gì!?

Lâm Bối cáu, người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ, lại còn nói muốn đến ở nhà cô?

Đó là chuyện không thể nào. Anh thấy tiện còn cô thì không. Không nhắc đến chuyện khác, chỉ mỗi chuyện cô đang mang thai.




Phản ứng nôn mửa khi mang thai của cô rất mạnh, nếu Đường Lăng đến ở nhà cô thật nhất định sẽ phát hiện ra.

Lâm Bối nghĩ đến việc mang thai thì đột nhiên phát hiện hình như cô không có cảm giác buồn nôn một thời gian rồi.

Từ sau khi gặp Đường Lăng, cô không hề có cảm giác buồn nôn, cũng không hề lộ ra phản ứng bất thường nào trước mặt anh.

Vì trước đó cô đã nôn hết đồ ăn đã ăn sao?

Hay là vì cô chỉ nghĩ cách trốn anh nên bị di dời sự chú ý, cho nên mới không có phản ứng mạnh như vậy?

Lâm Bối không biết là vì lý do gì, nhưng không có phản ứng buồn nôn là chuyện tốt, tránh để anh phát hiện. Nếu sau này cô không hề xuất hiện phản ứng nôn mửa nữa mới là tốt nhất.

Lâm Bối cứ nghĩ về việc mang thai nên hơi mất tập trung, nhất thời không nói gì, cũng không đi tiếp.

“Đang nghĩ gì thế? Tập trung như vậy?” Đường Lăng thấy cô đứng đó ngẩn người thì lại không nhịn được muốn cười. Trước đây cô là người thông mình lanh lợi biết bao, sao bây giờ lại đứng ngẩn người trong sân bay thế này?

“Không có gì.” Lâm Bối phục hồi tinh thần, trong lòng lại hoảng hốt, cô nhất định không thể để Đường Lăng biết chuyện cô mang thai được.

“Đi thôi, tôi đưa anh tới khách sạn. Anh không muốn ở Quốc Tân thì tôi dẫn anh tới khách sạn khác.” Lâm Bối không nói thêm gì nữa, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho Đường Lăng rồi rời khỏi đây.

Đường Lăng hơi sững sờ, hình như hơi bất ngờ, bất ngờ vì con người chua ngoa vừa nãy bây giờ lại đột nhiên trở nên ngoan ngoãn.

Nói thật thì anh càng thích dáng vẻ chua ngoa của cô trước đây hơn.

Lúc này rõ ràng cô đã ngoan ngoãn hơn nhưng lại xa cách hơn, hơn nữa anh cũng biết cô chỉ muốn nhanh chóng tống cổ anh đi.

Đường Lăng đang định nói gì thì Lâm Bối đột ngột xoay người nhìn về phía anh: “Bây giờ đã hơn hai giờ sáng, anh không mệt nhưng tôi mệt. Tôi muốn nhanh chóng về nghỉ ngơi, được chứ?”

Lâm Bối mệt mỏi thật sự, mấy ngày nay cô đã không ăn uống tử tế, cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, giờ lại muộn thế này, nếu không phải có ý nghĩ nhanh chóng rời khỏi đây chống đỡ, chỉ sợ cô đã chẳng còn sức rời khỏi sân bay này.

Chỉ là không ngờ rằng cô bị giày vò tới hơn nửa đêm, tất cả đều là vô ích. Hơn nữa chuyện càng xui xẻo hơn là chạm mặt Đường Lăng.

Vừa nãy cô còn suy nghĩ tránh mặt anh kiểu gì, sau khi bị anh phát hiện thì phải bịa lý do gì gạt cho qua chuyện, thế nên cô vẫn luôn căng thẳng. Nhưng nếu chuyện đã vậy rồi thì cô cũng không cần căng thẳng làm gì nữa, có thể thả lỏng hơn rồi. Hiện giờ cô chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, không còn cả sức đi đường.

“Đi thôi, tìm một khách sạn gần đây.” Đường Lăng biết cô muốn nhanh chóng tống cổ anh đi, nhưng anh cũng nhìn ra cô mệt mỏi, thế nên không nỡ giày vò cô thêm nữa.

Lâm Bối hơi bất ngờ, hình như cô không ngờ tới Đường Lăng sẽ dễ dàng đồng ý như vậy. Cô vốn nghĩ anh sẽ tìm cách làm khó cô, dù sao đây cũng là chuyện đại vương tử căn dặn, Đường Lăng có yêu cầu thế nào cô cũng phải nghe theo.

“Cậu Đường, không cần tôi gọi xe sao?” Nghiêm Vũ làm trợ lý của anh đương nhiên không phải để trưng. Nghe ý cậu Đường là biết hiển nhiên anh không muốn làm phiền tiểu vương tử.

Tiểu vương tử này xách hành lý tới sân bay, vừa nhìn là đã biết muốn đi xa, nhưng rõ ràng đã bị cậu chủ cậu ta cứng rắn chặn lại, không, bị cậu chủ bắt lại!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom