• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (20 Viewers)

  • Chương 1331-1336

CHƯƠNG 1331: GIÀNH LẠI ĐÀN ÔNG (1)

“Nam.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh khẽ nhúc nhích, lập tức nói đáp án làm cho hai chân Cố Ngũ đột nhiên mềm nhũn.

“Giành giật đàn ông có gì tốt chứ, bà chủ muốn đàn ông gì cũng được, còn cần phải giành giật sao… Không, không đúng, bà chủ có lão đại mà, bà chủ có lão đại là đủ rồi.” Cố Ngũ hít sâu một hơi, khát vọng sống sót mãnh liệt khiến anh ta không thể không nghĩ cách ngăn cản.

Nếu anh ta thật sự giúp bà chủ giành lại người đàn ông này thì có lẽ mạng nhỏ của anh ta cũng xong đời.

Người đang mở khóa cũng cứng đờ cả người, động tác cũng cứng lại, nhưng anh ta cũng không dừng lại, tiếp tục mở khóa.

Trác Thanh nghe Cố Ngũ nói thì khóe môi giật giật muốn cười, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.

“Vẫn chưa mở được sao?” Trác Thanh nhìn người mở khóa, thấy anh ta vẫn đang miệt mài mở khóa, Trác Thanh cũng không biết ổ khóa này thật sự khó mở hay là người này cố ý kéo dài thời gian.

“Ổ khóa này có chút khó, có mấy lớp chống trộm, cần thêm một chút thời gian.” Người kia trả lời, động tác cũng không dừng lại, nhìn có vẻ nghiêm túc, có lẽ ổ khóa này thật sự khó mở.

Cố Ngũ chỉ muốn Hàn Nhã Thanh rời đi, cũng không quan tâm chuyện mở khóa.

“Bà chủ, chúng ta có thể thương lượng một chút không?” Trong lòng Cố Ngũ sốt ruột, rất nóng vội, anh ta thật sự sợ lão đại sẽ chém mình.

Hàn Nhã Thanh lại không để ý đến anh ta, chỉ nhìn người mở khóa phía trước.

Cố Ngũ là người thông minh, dáng vẻ này của Hàn Nhã Thanh là không thể thương lượng.

Cố Ngũ thầm hít sâu một hơi, sau đó lại nhìn về phía Trác Thanh: “Cậu hai Trác, trong nhà này giấu đàn ông gì?”

Cố Ngũ cảm thấy phải biết rõ mọi chuyện trước.

“Đây là nhà của Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam giấu đàn ông, hiện tại Nhã Thanh muốn giành lấy người đàn ông này từ trong tay Trác Hiểu Lam.” Trác Thanh nghĩ tới phản ứng lúc trước của Cố Ngũ thì đột nhiên cảm thấy hứng thú, dù sao hiện tại vẫn chưa mở được cửa, trêu chọc Cố Ngũ cũng rất thú vị, coi như giết thời gian.

Cố Ngũ vốn ôm một chút may mắn, nhưng lúc này Cố Ngũ nghe thấy cậu hai Trác nói thì hoàn toàn khiếp sợ, nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy, Trác Hiểu Lam giấu đàn ông?!

Anh ta biết Trác Hiểu Lam, là thiên tài nhà họ Trác, là niềm tự hào của nhà họ Trác, đó là con của trời, là một nữ thần thật sự.

Người đàn ông có thể được Trác Hiểu Lam coi trọng, còn có thể chịu Trác Hiểu Lam giấu đi thì chắc chắn không phải là người bình thường, cũng khó trách bà chủ muốn giành lấy.

Không, không đúng, người đàn ông của Trác Hiểu Lam có tài giỏi, lợi hại thế nào cũng không tốt bằng lão đại nhà anh ta được.

“Bà chủ, chúng ta đã có lão đại, chúng ta không cần phải giành giật với những người khác.” Cố Ngũ hận không thể lập tức đưa Hàn Nhã Thanh đi.

Trong lòng Hàn Nhã Thanh cười thầm, nhưng trên mặt cũng không lộ ra vẻ khác thường, vẫn đứng ở đó không nói gì.

Đây là chuyện của cậu hai Trác, cô không tiện lên tiếng phá hỏng.

“Đầu To, không cần nóng vội đâu…” Cố Ngũ thấy không nói được với Hàn Nhã Thanh thì muốn Đầu To đừng mở khóa ra trước, anh ta gọi cho lão đại xin phép một chút.

Lần trước cậu chủ nhỏ đã hại anh ta thê thảm lắm rồi, anh ta không muốn bị bà chủ hại mình nữa đâu.

Anh ta biết rõ tình cảm của lão đại với bà chủ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, lão đại chắc chắn không tức giận bà chủ, đến lúc đó lão đại sẽ trút tất cả lửa giận lên người anh ta.

Nhưng anh ta còn chưa nói xong thì khóa chống trộm lập tức mở ra, Đầu To còn đẩy cửa ra.

Cố Ngũ trợn tròn mắt, ngay cả ông trời cũng không cho anh ta một con đường lui nào.

Cửa được mở, Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh nhanh chóng đi vào.

“Đội trưởng Cố…” Vừa rồi Đầu To nghe thấy Cố Ngũ nói nhưng Cố Ngũ nói quá muộn.

“Cậu thật là, sao lại mở khóa nhanh như thế?” Cố Ngũ nhấc chân đá vào chân Đầu To: “Nếu xảy ra chuyện gì, nếu lão đại tìm tôi tính sổ thì tôi sẽ tìm cậu tính sổ.”

Cố Ngũ cảm thấy hôm nay anh ta thật sự rất oan ức, cho dù thế nào thì anh ta cũng muốn kéo theo một người ‘đồng cam cộng khổ’ với mình.

Hàn Nhã Thanh vào nhà, Cố Ngũ cũng sẽ không ở bên ngoài, đi theo vào nhà, anh ta muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh đi vào xong thì bắt đầu tìm kiếm, biệt thự rất lớn, không gian rất lớn, phòng cũng rất nhiều, Trác Thanh chưa từng đến đây, cho nên không quen thuộc với chỗ này.

“Tầng hầm, có thể ở trong tầng hầm.” Trác Thanh nghĩ nếu Trác Hiểu Lam vẫn luôn giấu người đi thì rất có thể sẽ sắp xếp trong tầng hầm.

Hàn Nhã Thanh cũng tán thành với anh ta, hai người tìm thấy cửa tầng hầm, nhưng cửa tầng hầm cũng lắp khóa chống trộm.

“Ở đây cũng có một khóa chống trộm, mau đến đây.” Trác Thanh liên tục gọi Đầu To mở khóa.

Đầu to không lập tức qua đó mà nhìn Cố Ngũ một cái, rõ ràng đang chờ đợi Cố Ngũ lên tiếng.

Cố Ngũ định lấy cớ từ chối nhưng Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên đưa mắt nhìn qua, ánh mắt của Hàn Nhã Thanh rất nhẹ nhưng trong lòng Cố Ngũ lại chấn động.

“Cậu nhìn tôi làm gì? Làm nhanh lên.” Cố Ngũ nhấc chân đá Đầu To một cái, bà chủ đã nói thì anh ta dám không nghe theo sao? Nếu anh ta không nghe lời bà chủ nói, lão đại chắc chắn không tha cho anh ta.

“Bà chủ, người này vì sao lại bị giấu ở tầng hầm?” Cố Ngũ thở dài một hơi, cũng đi tới cửa tầng hầm, cô cả nhà họ Trác đúng là biết cách chơi bời, lại giấu đàn ông ở tầng hầm.

Cố Ngũ nhất thời đột nhiên nghĩ tới rất nhiều rất nhiều hình ảnh, có người đàn ông đẹp trai, lại thêm cô Trác rất xinh đẹp, Cố Ngũ có chút không dám nghĩ đến hình ảnh đó.

Không ngờ cô Trác lại thích như vậy, khó trách hiện tại cô Trác đã ba mươi mấy tuổi còn chưa kết hôn, hơn nữa nghe nói cô Trác cũng không có bạn trai.

Khóa chống trộm này không phức tạp như bên ngoài, đầu to lập tức mở ra, Cố Ngũ còn đang suy diễn những hình ảnh trong đầu, ngơ ngác đứng ở cửa.

“Anh nghĩ gì vậy? Có vào hay không?” Hàn Nhã Thanh liếc Cố Ngũ đang ngây người ở cửa, Cố Ngũ nghĩ gì vậy, sao vẻ mặt lại kỳ lạ thế này?

“Hả? À!” Cố Ngũ lấy lại tinh thần, thầm thở dài một hơi, sau đó Hàn Nhã Thanh đi vào tầng hầm trước, Cố Ngũ cảm thấy nếu bên trong thật sự có người đàn ông đẹp trai thì anh ta sẽ giúp lão đại giải quyết, tránh cho bà chủ mang người đi lại chọc giận lão đại, đương nhiên cũng tránh cho lão đại xử phạt anh ta.

“Quả nhiên là ở đây.” Trác Thanh vào tầng hầm, anh ta còn chưa đi vào thì lông mày đã nhíu lại: “Tôi ngửi thấy có mùi.”

Bởi vì bọn họ vẫn chưa đi vào nên không nhìn thấy phòng phẫu thuật, hơn nữa cho dù bên trong có phòng phẫu thuật thì chắc chắn cũng đóng chặt cửa, người khác cũng không ngửi thấy gì, nhưng cậu hai Trác là bác sĩ, anh ta vô cùng nhạy cảm với mùi đặc biệt này.

“Mùi gì?” Cố Ngũ đưa mắt nhìn về phía cậu hai Trác, có chút ngơ ngác.

Cố Ngũ không hiểu, không phải giấu đàn ông sao? Sao lại có mùi đặc biệt?

Có thể có mùi gì chứ? Vì sao anh ta không ngửi thấy.

“Vậy thì không sai, chúng ta nhanh lên, tôi sợ Trác Hiểu Lam đã phát hiện ra.” Lúc này vẻ mặt Hàn Nhã Thanh nghiêm túc: “Biệt thự này lắp đặt không ít máy giám sát, hơn nữa có thể kết nối với điện thoại từ xa, lúc chúng ta vào biệt thự thì Trác Hiểu Lam cũng biết rồi.”

Khi Hàn Nhã Thanh đi vào thì phát hiện có máy giám sát, chẳng qua máy giám sát quá nhiều, cô không thời gian phá hủy từng cái, hơn nữa khi cô đi vào thì Trác Hiểu Lam cũng có thể đã biết, cho nên không cần phải phá hủy máy giám sát.

Hiện tại bọn họ nắm chắc thời gian thì có thể còn kịp, dù sao lúc trước Trác Hiểu Lam không biết bọn họ sẽ tới biệt thự, lúc bọn họ đến đây thì Trác Hiểu Lam vẫn còn ở phòng bệnh.

Hàn Nhã Thanh cũng biết Trác Hiểu Lam không thể rời khỏi phòng bệnh nhanh như vậy, bởi vì Trác Hiểu Lam đang chờ thuốc của giáo sư Cổ, cô ta đang đợi xem sau khi Viên Ngữ uống thuốc xong thì có lập tức tỉnh lại hay không.

Nấu thuốc cần nhiều thời gian, lúc đó giáo sư Cổ dặn dò nấu lâu hơn, Trác Thanh đã nói người giúp anh ta nấu thuốc đủ hai tiếng.

Trác Thanh cũng tính toán thời gian bọn họ đến biệt thự mất khoảng hai tiếng.

Trác Thanh làm như vậy cũng là vì đề phòng Trác Hiểu Lam phát hiện, dù sao Trác Hiểu Lam có tính cảnh giác rất cao, hơn nữa từ trước đến nay Trác Hiểu Lam làm việc vô cùng cẩn thận.

Có Trác Thanh kéo dài hai tiếng, cho dù hiện tại Trác Hiểu Lam biết bọn họ đến biệt thự của cô ta cũng không thể chạy đến đây nhanh như vậy, đương nhiên, trong khoảng thời gian này bọn họ cần phải tìm thấy ba của Viên Ngữ.

Nhưng đúng như lời Hàn Nhã Thanh nói, khi Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh vừa vào biệt thự của Trác Hiểu Lam thì điện thoại của Trác Hiểu Lam đã nhận được thông báo liên tục từ máy giám sát, Trác Hiểu Lam biết có người vào biệt thự của mình.
CHƯƠNG 1332: GIÀNH LẠI ĐÀN ÔNG (2)

Nhưng đúng như lời Hàn Nhã Thanh nói, khi Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh vừa vào biệt thự của Trác Hiểu Lam thì điện thoại của Trác Hiểu Lam đã nhận được thông báo liên tục từ máy giám sát, Trác Hiểu Lam biết có người vào biệt thự của mình.

Điện thoại và máy giám sát kết nối với nhau Trác Hiểu Lam nhìn qua điện thoại có thể thấy được tình huống ở biệt thự.

Trác Hiểu Lam cầm điện thoại nhìn thấy Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh xuất hiện trong biệt thự của mình thì con ngươi đột nhiên nheo lại, sắc mặt cũng lập tức trầm xuống, cô ta cắn chặt hàm răng.

Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh lại nhân cơ hội này đến biệt thự của cô ta, bọn họ đúng là giỏi.

Đúng như dự đoán của Hàn Nhã Thanh, Trác Hiểu Lam rất muốn biết thuốc của Cổ Vũ có làm cho Viên Ngữ tỉnh lại hay không, bởi vì sự chú ý của cô ta đặt lên chuyện này nên bỏ qua một số chi tiết.

Cô ta phát hiện Hàn Nhã Thanh rời đi, cũng phát hiện Hàn Nhã Thanh đi rất lâu rồi vẫn chưa quay lại, cô ta không phải không nghi ngờ, nhưng cô ta rất muốn biết thuốc của Cổ Vũ hiệu quả thế nào, cho nên chỉ có thể đè những nghi ngờ đó xuống.

Hơn nữa trong lòng Trác Hiểu Lam biết rõ, nếu Cổ Vũ thật sự làm cho Viên Ngữ tỉnh lại, đó là phiền phức lớn nhất của cô ta, cho nên cô ta không thể rời đi.

Cô ta nghĩ nếu Viên Ngữ thật sự tỉnh lại, cô ta còn phải lợi dụng ba Viên Ngữ để uy hiếp Viên Ngữ, làm cho Viên Ngữ không dám nói bậy.

Nhưng cô ta không ngờ Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh đến biệt thự của mình.

Mà ba Viên Ngữ lại ở trong biệt thự đó, tám năm trước, cô ta giúp ba của Viên Ngữ phẫu thuật ghép tim, giữ được mạng của ba Viên Ngữ, nhưng bởi vì có một chút phản ứng bài xích, cho nên mấy năm nay ba Viên Ngữ vẫn luôn không thể rời khỏi phòng phẫu thuật.

Đương nhiên đây cũng là ý của cô ta, bởi vì cô ta sợ sau khi ba của Viên Ngữ hoàn toàn hồi phục, Viên Ngữ lại đi tìm Trác Thanh.

Lần này cô ta nói Viên Ngữ đưa máy nghe lén chỉ là một chuyện bất đắc dĩ, nếu có thể thì cô ta thật sự không muốn để Viên Ngữ và Trác Thanh tiếp xúc nhau.

Nhưng lúc đó cô ta không có cách nào khác, Trác Thanh vô cùng đề phòng lại không dễ dàng tin tưởng người khác, muốn đưa máy nghe lén cho Trác Thanh mà không bị anh ta phát hiện thì cô ta chỉ nghĩ đến Viên Ngữ.

Hơn nữa bởi vì ba của Viên Ngữ ở trong tay cô ta nên Viên Ngữ hoàn toàn nghe theo lời cô ta, cô ta cũng có thể khống chế Viên Ngữ.

Kế hoạch của cô ta vốn rất hoàn mỹ, nhưng cô ta không nghĩ tới mấy người Hàn Nhã Thanh lại nghi ngờ mình, đến bây giờ cô ta không hiểu rốt cuộc mình đã lộ ra sơ hở ở đâu.

Cô ta càng không ngờ Cổ Vũ lại xuất hiện, nói có thể lập tức làm cho Viên Ngữ tỉnh lại, hoàn toàn phá hủy kế hoạch của cô ta.

Trong mắt Trác Hiểu Lam tràn đầy tàn nhẫn, nhưng lúc này cửa phòng bệnh được mở ra, có người mang thuốc đi vào phòng bệnh.

Trác Hiểu Lam nhìn thấy chén thuốc thì con ngươi co lại, nếu thuốc này có thể làm cho Viên Ngữ tỉnh lại thì tình hình sẽ rất bất lợi cho cô ta.

Nếu để Hàn Nhã Thanh đưa ba Viên Ngữ đi thì cô ta hoàn toàn mất đi sự khống chế quân cờ Viên Ngữ, đến lúc đó Viên Ngữ chắc chắn sẽ khai tên cô ta ra.

Không, tuyệt đối không thể được.

Cô ta không thể ngồi chờ chết.

Trác Hiểu Lam cầm điện thoại nhanh chóng gửi đi một tin nhắn: “Giết chết tất cả những người đi vào biệt thự ở vùng ngoại thành.”

Trác Hiểu Lam suy nghĩ, lại gửi thêm một tin nhắn: “Nổ tung cả biệt thự đi.”

Nếu cô ta đã làm thì phải làm đến cùng, biệt thự nổ tung thì người trong đó chắc chắn không sống được, hơn nữa cũng sẽ không có ai nghi ngờ.

Còn chuyện làm cách nào thì cô ta tin tưởng người kia sẽ xử lý tốt, không làm người khác nghi ngờ.

Đối với cô ta thì một biệt thự chẳng là gì cả, một biệt thự có thể giết chết Hàn Nhã Thanh thì cô ta cảm thấy rất đáng.

Lúc này trong biệt thự còn có Trác Thanh, Trác Hiểu Lam nhìn thấy qua máy giám sát, nhưng cô ta lại không hề quan tâm.

Cho dù Trác Thanh là em trai ruột của cô ta thì cô ta cũng không mềm lòng, thậm chí không hề do dự, nếu Trác Thanh mang theo Hàn Nhã Thanh đến biệt thự của cô ta tìm người thì có nghĩa chống lại cô ta, đừng trách cô ta vô tình.

“Cô có chắc không.” Đối phương nhanh chóng gửi lại tin nhắn cho cô ta, xem ra đối phương có chút do dự.

“Chắc chắn.” Trác Hiểu Lam không đắn đó, không hề do dự, nhanh chóng nhắn hai chữ.

“Nhanh lên.” Trác Hiểu Lam lại bổ sung thêm hai chữ, cô ta sợ người kia kéo dài thời gian làm cho Hàn Nhã Thanh chạy thoát.

“Biết rồi.” Đối phương lại trả lời tin nhắn.

Trác Hiểu Lam nhìn tin nhắn trên điện thoại thì khóe môi cong lên cười lạnh, Hàn Nhã Thanh muốn đấu với cô ta sao, Hàn Nhã Thanh còn thua xa.

Lúc này bởi vì có người mang thuốc vào cho nên sự chú ý của mấy người trong phòng bệnh đặt vào đó, Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng cũng không chú ý tới sự khác thường của Trác Hiểu Lam.

Trác Hiểu Lam cài chế độ im lặng, cho nên Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu cũng không nghe thấy cô ta gửi tin nhắn.

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy người mang thuốc vào không phải là Trác Thanh, hơn nữa Hàn Nhã Thanh cũng không quay về, đôi mắt hơi híp lại.

Anh biết Hàn Nhã Thanh đi tìm Trác Thanh, lúc Hàn Nhã Thanh đi thì có nói với anh, Hàn Nhã Thanh nói anh ở lại, thu hút sự chú ý của Trác Hiểu Lam, cho nên anh vẫn luôn không rời đi.

Nhưng hiện tại hai tiếng đã trôi qua, cô và Trác Thanh vẫn chưa quay về?

Hai người đó đi đâu?

Con ngươi Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống, anh nghĩ đến chuyện cô và Trác Thanh đi làm việc gì.

Dương Tầm Chiêu nhanh chóng nhìn về phía Trác Hiểu Lam, sau đó anh đúng lúc nhìn thấy khóe môi của Trác Hiểu Lam thoáng mang theo sự đắc ý.

Trong lòng Dương Tầm Chiêu run lên, anh đột nhiên có một dự cảm xấu.

“Tôi đi tìm Nhã Thanh trước.” Anh ta nhanh chóng nói một tiếng với Đường Lăng, sau đó cất bước rời khỏi phòng bệnh.

Trác Hiểu Lam nhìn thấy Dương Tầm Chiêu vội vàng rời đi thì con ngươi nhanh chóng lóe lên cô ta biết vì sao Dương Tầm Chiêu vội vã rời đi như vậy, Dương Tầm Chiêu thông minh như thế nên chắc đã nghĩ ra.

Nhưng cho dù hiện tại Dương Tầm Chiêu đến đó cũng không còn kịp rồi, cô ta biết rõ năng lực của người kia, hơn nữa cô ta cũng biết rõ người kia rất điên cuồng, người kia vừa nhận được tin nhắn của cô ta thì chắc chắn sẽ ra tay, hơn nữa người kia vốn ở gần biệt thự của cô ta.

Cho nên Dương Tầm Chiêu vốn không kịp đến cứu Hàn Nhã Thanh.

Cho dù Dương Tầm Chiêu không thích cô ta, cho dù cô ta không có được Dương Tầm Chiêu, hiện tại cô ta xử lý Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh cũng không thể có được.

Trác Hiểu Lam cũng không vội vã rời đi, bởi vì cô ta còn muốn xem rốt cuộc thuốc của Cổ Vũ có làm cho Viên Ngữ tỉnh lại hay không.

Đường Lăng nhìn thấy Dương Tầm Chiêu vội vã rời đi thì trong lòng cũng trầm xuống, anh ta và Dương Tầm Chiêu cùng nhay lớn lên từ nhỏ, anh ta hiểu rõ Dương Tầm Chiêu nhất, Dương Tầm Chiêu hiếm khi vội vàng, hoảng loạn như vậy.

Chỉ sợ là đã xảy ra chuyện gì, mà có thể làm cho Dương Tầm Chiêu lo lắng như thế thì chỉ có chuyện liên quan đến Nhã Thanh.

Đường Lăng nghĩ vậy thì trong lòng cũng không nhịn được sốt ruột, nhưng ở đây cũng cần có người giám sát, Viên Ngữ là nhân chứng chuyện này, cho nên anh ta cần phải bảo đảm sự an toàn của Viên Ngữ.

Trác Hiểu Lam quá tàn nhẫn, quá độc ác, thủ đoạn cũng làm cho người ta khiếp sợ, chuyện này giao cho người khác thì Đường Lăng cũng không yên tâm.

Hơn nữa hiện tại thuốc đã mang tới, xem Viên Ngữ uống thuốc của giáo sư Cổ xong có thể tỉnh lại hay không.

Nếu Viên Ngữ vẫn chưa tỉnh lại, anh ta cũng không lo lắng Trác Hiểu Lam làm hại Viên Ngữ, nếu Viên Ngữ thật sự tỉnh lại, anh ta cần phải bảo vệ nhân chứng trước.

Hiện tại Trác Hiểu Lam là một người điên, không ai dám chắc Trác Hiểu Lam sẽ còn làm chuyện gì khác.

“Giáo sư Cổ, thuốc đã nấu xong, hiện tại cho bệnh nhân uống sao?” Người kia mang thuốc đến trước phòng bệnh hỏi giáo sư Cổ.

“Đưa cho tôi.” Giáo sư Cổ nhận lấy thuốc rồi ngửi kiểm tra một chút, ông ta phát hiện không có vấn đề gì mới từ từ cho Viên Ngữ uống.

Đương nhiên, bình thường giáo sư Cổ sẽ không tự mình làm những chuyện như vậy, nhưng giáo sư Cổ cũng biết rõ tình hình hiện tại, tuy rằng Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu không nói gì, nhưng lúc ông ta đi vào phòng bệnh thì bầu không khí làm cho ông ta biết tính nghiêm trọng của chuyện này.

Cho nên ông ta biết thuốc này không thể xảy ra sai sót gì, ông ta cũng biết bệnh nhân này nhất định phải tỉnh lại.

Trác Hiểu Lam thu hồi vẻ đắc ý, con ngươi nhìn về phía phòng bệnh, cô ta thấy Cổ Vũ đút từng muỗng thuốc cho Viên Ngữ thì trong lòng cũng căng thẳng.

Trác Hiểu Lam đương nhiên hy vọng Viên Ngữ đừng tỉnh lại.

Đôi mắt của Đường Lăng lại nhìn Trác Hiểu Lam, Đường Lăng thấy dáng vẻ căng thẳng của Trác Hiểu Lam thì trong lòng thầm cười lạnh, Trác Hiểu Lam cũng có lúc nôn nóng.

Có lẽ phải làm cho Trác Hiểu Lam sốt ruột hơn một chút.

Nhưng không biết rốt cuộc tình huống bên Nhã Thanh thế nào, Trác Thanh cũng không quay lại, có lẽ Nhã Thanh và Trác Thanh đi chung, Nhã Thanh và Trác Thanh chắc chắn đang điều tra chuyện của ba Viên Ngữ, hy vọng mọi chuyện thuận lợi, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
CHƯƠNG 1333: NGHÌN CÂN TREO SỢI TÓC (1)

Đường Lăng đoán Nhã Thanh và Trác Thanh chắc chắn đang điều tra chuyện của ba Viên Ngữ, hy vọng mọi chuyện thuận lợi, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đường Lăng thầm thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, cho dù lúc này anh ta lo lắng cũng phải đảm bảo Viên Ngữ không xảy ra chuyện gì trước.

Nếu Viên Ngữ xảy ra chuyện, bọn họ không còn nhân chứng tố cáo Trác Hiểu Lam, đương nhiên anh ta càng không thể nào giải thích với Trác Thanh.

Bởi vì Viên Ngữ hôn mê, cho nên đút thuốc rất chậm, giáo sư Cổ rất có kiên nhẫn đút từng muỗng, không bị trào ra ngoài.

Cuối cùng cũng đút hết chén thuốc , Đường Lăng nhìn Viên Ngữ trên giường thì cũng không nhịn được lo lắng.

Nếu Viên Ngữ có thể tỉnh lại thì chẳng những có thể giúp Nhã Thành mà còn cứu được Trác Thanh.

Anh ta thấy rõ tình cảm của Trác Thanh với Viên Ngữ, tám năm trước Trác Thanh và Viên Ngữ vừa chia tay thì giống như một cái xác không hồn.

Tám năm qua, Trác Thanh vẫn luôn không quen bạn gái, vẫn luôn ngu ngốc chờ đợi, nếu không phải năm đó Viên Ngữ làm chuyện đó khiến Trác Thanh tin là thật thì Trác Thanh chắc chắn đã sớm đi tìm Viên Ngữ.

Hiện tại Trác Thanh đã biết sự thật năm đó, cũng biết năm đó Trác Hiểu Lam ép Viên Ngữ chia tay với mình, Trác Thanh cũng biết rõ năm đó Viên Ngữ làm chuyện đó là giả, chỉ vì muốn cho anh ta thấy.

Coi như hiểu lầm của tám năm trước đã được tháo gỡ, nhưng hiện tại Trác Hiểu Lam lại làm cho Viên Ngữ hôn mê bất tỉnh, nếu Viên Ngữ vẫn luôn hôn mê thì anh ta sợ Trác Thanh sẽ không chịu nổi.

Giáo sư Cổ nói Viên Ngữ uống thuốc xong thì Viên Ngữ có thể tỉnh lại, nhưng Đường Lăng biết không thể nhanh như vậy, dù sao cũng Trác Hiểu Lam đã làm cho Viên Ngữ hôn mê bất tỉnh.

Lúc này trong lòng Trác Hiểu Lam cũng lo lắng, tuy rằng trên mặt cô ta có lộ vẻ khác thường, nhưng hai tay bên hông của cô ta không ngừng siết chặt.

Lúc này hai mắt Trác Hiểu Lam nhìn chằm chằm Viên Ngữ nằm trên giường.

Dương Tầm Chiêu ra khỏi phòng bệnh thì gọi cho Hàn Nhã Thanh, nhưng vẫn không gọi được.

Trong lòng Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống, anh nghĩ đến lúc nãy Trác Hiểu Lam cười đắc ý mang theo sự u ám thì sắc mặt thay đổi.

Anh nhanh chóng gọi cho Trác Thanh.

Nhưng điện thoại của Trác Thanh và Hàn Nhã Thanh giống nhau, không thể gọi được.

Trong lòng Dương Tầm Chiêu càng nặng nề, anh biết Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh đi chung, hiện tại lại không thể liên lạc được với Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh, chẳng lẽ hai người đã xảy ra chuyện?!

Không, không đâu, nhất định là không, Nhã Thanh của anh sẽ không xảy ra chuyện gì.

Dương Tầm Chiêu nghĩ đến trước kia anh đưa số điện thoại của Cố Ngũ cho Hàn Nhã Thanh, nói cô có chuyện gì thì tìm Cố Ngũ, Dương Tầm Chiêu lại gọi cho Cố Ngũ.

Nhưng cũng không gọi được.

Sắc mặt Dương Tầm Chiêu thay đổi, không thể liên lạc được với ba người, Dương Tầm Chiêu càng nghĩ càng sợ hãi.

Lúc này Trác Hiểu Lam vẫn còn trong phòng bệnh xem tình hình của Viên Ngữ, cô ta cũng không lo lắng tình hình của Hàn Nhã Thanh.

Cô ta cũng không lo lắng Dương Tầm Chiêu sẽ tìm được Hàn Nhã Thanh, bởi vì biệt thự của cô ta có lắp máy nhiễu tín hiệu, người bình thường không thể nhận được cuộc gọi trong biệt thự, đương nhiên cũng không thể gọi ra ngoài.

Ở biệt thự của cô ta, điện thoại của những kẻ đột nhập vào chỉ là đồ trang trí mà thôi.

Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh không thể liên lạc với nhau, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm thấy Hàn Nhã Thanh, cho nên cô ta không lo lắng Dương Tầm Chiêu cứu được Hàn Nhã Thanh.

Hiện tại cô ta chờ sau khi Viên Ngữ tỉnh lại thì nghĩ cách khống chế Viên Ngữ, đừng cho Viên Ngữ nói bậy.

Tuy rằng giáo sư Cổ nói thuốc này có thể làm cho Viên Ngữ tỉnh lại, nhưng Trác Hiểu Lam cũng không quá tin tưởng, cô ta vẫn cho rằng chuyện đó không thể xảy ra.

Cô ta ở lại chỗ này chỉ vì muốn đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra.

Nhưng sau đó Trác Hiểu Lam thấy Viên Ngữ nằm trên giường mở mắt ra.

Trong lòng Trác Hiểu Lam chấn động, sắc mặt nhất thời thay đổi liên tục, lúc này trong lòng cô ta quá chấn động, cho nên không thể che giấu biểu cảm của mình.

Cô ta thật sự không thể tin được, không thể tin được thuốc của Cổ Vũ lại làm cho Viên Ngữ tỉnh lại, hơn nữa Viên Ngữ vừa uống thuốc chưa được bao lâu đã tỉnh lại, hiệu quả của thuốc quá nhanh.

Sao có thể?

Sao có thể được?

Nhưng Trác Hiểu Lam tận mắt nhìn thấy Viên Ngữ mở mắt, cho dù cô ta cảm thấy không thể nào thì không thể không tin tưởng.

Mặc dù trong lòng Trác Hiểu Lam khiếp sợ, nhưng cô ta phản ứng lại rất nhanh, sau đó cô ta nhanh chóng giấu đi vẻ khiếp sợ trên mặt, cô ta đi tới trước giường bệnh của Viên Ngữ nhẹ giọng nói: “Cô tỉnh rồi.”

Giọng của Trác Hiểu Lam rất nhẹ, hơn nữa có vẻ rất dịu dàng, hoàn toàn giống như bác sĩ quan tâm đến bệnh nhân.

Nhưng Viên Ngữ vừa tỉnh lại đã nhìn thấy rõ sự uy hiếp trong mắt Trác Hiểu Lam.

Viên Ngữ sửng sốt, lúc này cô ta có chút mờ mịt, lúc đó Trác Hiểu Lam nói cô ta tự mình tiêm thuốc vào người, Trác Hiểu Lam đã nói sẽ cứu cô ta, không để cô ta chết.

Nhưng cô ta hiểu rõ Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam có thể không để cô ta chết, nhưng cô ta cảm thấy Trác Hiểu Lam tuyệt đối sẽ không làm cho cô ta tỉnh lại nhanh như vậy, nếu không thì lúc trước Trác Hiểu Lam không cần bảo cô ta tự mình tiêm thuốc vào người.

Cho nên Viên Ngữ thật sự không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

“Ca phẫu thuật của cô rất thuận lợi, cũng rất thành công.” Trác Hiểu Lam nhìn Viên Ngữ, cô ta thấy biểu cảm của Viên Ngữ thì nhếch môi, cười dịu dàng nói: “Cô cứ yên tâm đi.”

Trác Hiểu Lam nói câu cuối cùng thì giọng điệu hơi mạnh một chút, người bình thường nghe không hiểu, nhưng Viên Ngữ lại là hiểu ý của Trác Hiểu Lam.

Trác Hiểu Lam nói cô ta yên tâm, chắc chắn không phải chỉ có chuyện của cô ta, rõ ràng nói đến chuyện của ba cô ta, Trác Hiểu Lam dùng ba Viên Ngữ uy hiếp cô ta.

Từ đó Viên Ngữ biết không phải Trác Hiểu Lam cứu cô ta, hơn nữa cô ta tỉnh lại cũng hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Trác Hiểu Lam, cho nên cô ta vừa tỉnh lại thì Trác Hiểu Lam vội vàng đến uy hiếp cô ta.

Trong lòng Viên Ngữ có chút tức giận, Trác Hiểu Lam cứu ba cô ta, nhưng Trác Hiểu Lam lại uy hiếp cô ta một lần nữa, đúng là quá đáng.

Lần đầu tiên Trác Hiểu Lam uy hiếp cô ta, muốn cô ta vứt bỏ tình yêu cả đời, lần thứ hai Trác Hiểu Lam uy hiếp cô ta, nói cô ta vứt bỏ mạng sống của mình.

Cho đến bây giờ, Trác Hiểu Lam vẫn uy hiếp?!

Trong lòng Viên Ngữ tức giận, nhưng ba cô ta vẫn còn nằm trong phòng phẫu thuật của Trác Hiểu Lam, ba cô ta còn cần Trác Hiểu Lam cứu chữa, cho nên dù Viên Ngữ không vui thế nào cũng chỉ có thể cố gắng đè xuống.

“Cảm ơn.” Viên Ngữ nhàn nhạt lên tiếng, Viên Ngữ biết hiện tại mình không thể nói gì cả.

Trác Hiểu Lam là người thông minh, lập tức nhìn ra được suy nghĩ của Viên Ngữ, cô ta thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe môi hơi cong lên cười khẽ, rất tốt, mọi thứ vẫn nằm trong khống chế của cô ta.

Sau đó cô ta giết chết Hàn Nhã Thanh thì chuyện này càng hoàn hảo.

Bởi vì trong lòng Đường Lăng lo lắng cho Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu, cho nên lúc Viên Ngữ tỉnh lại thì anh ta không phát hiện ra, vì thế Trác Hiểu Lam đã giành trước.

Đường Lăng nghe Trác Hiểu Lam nói những lời này thì trong lòng cười lạnh, đúng là Trác Hiểu Lam, năng lực uy hiếp người khác thật là lợi hại.

Nhưng trong lòng Đường Lăng biết rõ, cho dù bây giờ Trác Hiểu Lam không uy hiếp Viên Ngữ, dưới tình huống Viên Ngữ không nhìn thấy ba của mình an toàn thì chắc chắn cũng sẽ kiêng dè, không khai tên của Trác Hiểu Lam ra.

Cho nên hiện tại quan trọng nhất là phải tìm được ba của Viên Ngữ.

“Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt.” Trác Hiểu Lam đạt được mục đích nên cũng không muốn ở lại nữa, cô ta chắc chắn Viên Ngữ không dám khai tên mình ra.

Trác Hiểu Lam nói xong thì xoay người rời khỏi phòng bệnh, không thèm chào hỏi Đường Lăng, thậm chí cũng không nói một tiếng với giáo sư Cổ.

Giáo sư Cổ nhìn Trác Hiểu Lam rời đi thì chậm rãi lắc đầu, cô ta là một người bác sĩ lại tiêm thuốc đó cho bệnh nhân, để bệnh nhân không tỉnh lại, cô ta vốn không xứng làm bác sĩ.

“Giáo sư Cổ…” Viên Ngữ thấy giáo sư Cổ trong phòng bệnh, trong giọng nói tràn đầy khó tin, lúc này cô ta nghi ngờ mình nhìn nhầm rồi.

Sao giáo sư Cổ lại ở chỗ này?

Viên Ngữ là một bác sĩ nên đương nhiên biết được danh tiếng của giáo sư Cổ, cô ta vừa tỉnh lại nên có chút mờ mịt lại bị Trác Hiểu Lam hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, cho nên mới không chú ý tới người khác trong phòng bệnh.

“Sức khỏe của cô không sao nữa rồi.” Giáo sư Cổ thấy được sự kinh ngạc trên mặt Viên Ngữ, ông ta cũng đã quen với phản ứng như thế.

“Ông đã cứu tôi sao?” Viên Ngữ đột nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cho nên cô ta hỏi ra nhưng trong lòng lại chắc chắn, khẳng định giáo sư Cổ đã cứu cô ta, chuyện này lập tức sáng tỏ.


CHƯƠNG 1334: NGHÌN CÂN TREO SỢI TÓC (2

Trong lòng Viên Ngữ đã có đáp án, khẳng định giáo sư Cổ đã cứu cô ta, chuyện này lập tức sáng tỏ.

Với tác phong của Trác Hiểu Lam thì chắc chắn sẽ không để cô ta tỉnh lại, mà Trác Hiểu Lam động tay động chân thì người bình thường rất khó phát hiện, cho dù có phát hiện cũng không thể cứu cô ta, sợ là chỉ có giáo sư Cổ mới có năng lực này.

Trước kia Viên Ngữ đã xem qua rất nhiều chuyện liên quan đến giáo sư Cổ, cô ta rất ngưỡng mộ giáo sư Cổ.

Lúc này trong lòng Viên Ngữ vô cùng kích động, nhất thời cũng không biết nói gì, nhưng Viên Ngữ cũng thấy được trong phòng còn có một người khác, Viên Ngữ nhận ra Đường Lăng.

Bởi vì trước kia Trác Thanh đưa cô ta gặp Đường Lăng, trước đó Viên Ngữ có gặp qua hay không thì luôn cảm thấy Đường Lăng rất lạnh nhạt, nghiêm túc, nhưng lần đó cô ta gặp Đường Lăng thì mới phát hiện Đường Lăng lại giống như anh trai nhà bên, rất thân thiết.

Viên Ngữ biết đối với Trác Thanh mà nói thì Đường Lăng giống như anh cả, Viên Ngữ cũng biết trong lần gặp mặt đó Đường Lăng chấp nhận cô ta.

Là thật sự chấp nhận mà không phải giống như những người nhà họ Trác, người nhà họ Trác nhìn có vẻ nhiệt tình, thân thiết với cô ta, nhưng Viên Ngữ có thể cảm giác được bọn họ khinh thường mình.

Lúc đầu Viên Ngữ còn tưởng rằng mình quá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều, đến khi Trác Hiểu Lam tìm cô ta, cô ta mới hiểu rõ, không phải cô ta suy nghĩ nhiều mà đó là sự thật.

Viên Ngữ nghĩ đến trước đó cô ta đưa túi tài liệu chứa máy nghe lén cho Trác Thanh, sau đó có người biết được cuộc nói chuyện của nhà họ Đường, dẫn đến những tin tức không tốt về cô cả nhà họ Đường vào hôm nay.

Viên Ngữ nghĩ vậy thì có chút áy náy, không dám đối mặt với Đường Lăng, hơn nữa cô ta cũng sợ Đường Lăng sẽ hỏi chuyện máy nghe lén cô ta.

Viên Ngữ thật sự không muốn lừa Đường Lăng, nhưng ba của cô ta ở trong tay Trác Hiểu Lam, cô ta không biết nếu Đường Lăng hỏi thì cô ta không biết nên trả lời thế nào.

“Cô nghỉ ngơi cho tốt.” Nhưng Đường Lăng cũng không hỏi chuyện máy nghe lén, Đường Lăng đã biết mọi chuyện nên hiểu được nỗi khổ của Viên Ngữ, dưới tình huống này anh ta chắc chắn không làm cho Viên Ngữ khó xử.

Tuy rằng bọn họ vẫn chưa điều tra được bất cứ chứng cứ gì về những việc làm của Trác Hiểu Lam, tuy rằng lời nói của Viên Ngữ là chứng cứ xác thực nhất, nhưng anh ta cũng không thể ép Viên Ngữ trong tình huống này.

Viên Ngữ sửng sốt, hai mắt hơi trợn lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn Đường Lăng, cô ta không ngờ Đường Lăng không hỏi gì.

“Cô xảy ra chuyện, Trác Thanh sắp điên rồi, cô phải bảo vệ bản thân, đừng làm việc ngu ngốc nữa.” Đường Lăng vẫn luôn biết Viên Ngữ là một cô gái đơn giản, lương thiện, anh ta vẫn luôn cảm thấy cô gái này và Trác Thanh xứng đôi, cho nên Đường Lăng nói những lời này vì Trác Thanh.

Đường Lăng hy vọng Viên Ngữ và Trác Thanh đừng rời xa nhau vì bất cứ chuyện gì nữa.

Trong lòng Viên Ngữ giật mình: “Anh ấy?”

Viên Ngữ có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

“Anh ấy ở đâu?” Viên Ngữ cũng không thấy Trác Thanh, theo như lời Đường Lăng vừa nói thì hiện tại Trác Thanh phải ở trong phòng bệnh mới đúng, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

“Cậu ta có một số việc cần xử lý, cô yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Đường Lăng nhìn ra Viên Ngữ lo lắng, khó được ôn hòa giải thích.

Đường Lăng cũng đoán được Trác Thanh đang làm gì, nhưng anh ta không nói nhiều với Viên Ngữ.

“Anh cả Đường, tôi… Tôi…” Lúc này Viên Ngữ thật sự rất muốn nói ra tất cả mọi chuyện, cô ta không muốn giúp Trác Hiểu Lam giấu giếm, thật sự không muốn chút nào.

Nhưng ba của cô ta…

Nếu cô ta thật sự khai ra Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam có giết ba cô ta hay không, Viên Ngữ biết với sự độc ác của Trác Hiểu Lam thì rất có thể xảy ra, đối với Trác Hiểu Lam mà nói thì tính mạng của người khác chẳng là gì cả.

Nếu không thì Trác Hiểu Lam cũng sẽ không ép cô ta tự sát, hơn nữa cô ta còn biết Trác Hiểu Lam đã hại chết người khác, không chỉ là một người.

Cho nên Trác Hiểu Lam tức giận lên thì thật sự rất có thể sẽ giết ba cô ta, tám năm trước ba cô ta đã ‘qua đời’ trong tai nạn xe, cho dù hiện tại Trác Hiểu Lam giết ba cô ta cũng không có ai biết.

Cho dù đến lúc đó cô ta tố cáo Trác Hiểu Lam cũng không được gì.

Viên Ngữ nghĩ vậy thì lời đến bên miệng lại không dám nói ra.

Đường Lăng biết Viên Ngữ khó xử: “ Được rồi, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ Trác Thanh quay về, cô muốn nói gì thì nói với Trác Thanh.”

Lúc Đường Lăng nói lời này thì giọng điệu vẫn dịu dàng, giống như người anh trai nhà bên, Đường Lăng coi Trác Thanh giống như em trai ruột, cho nên anh ta cũng xem Viên Ngữ là người trong nhà.

“Tôi xin lỗi.” Viên Ngữ nghe Đường Lăng nói thì trái tim siết chặt, nhất thời không nhịn được khóc lên: “Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi, là tôi quá ích kỷ, là tôi không tốt.”

Lúc này tâm trạng của Viên Ngữ không tốt, ngày hôm qua chuyện cô ta làm đã tổn thương đến cô cả nhà họ Đường, tuy rằng cô ta bị Trác Hiểu Lam lợi dụng, nhưng chuyện đó là do cô ta làm.

Hơn nữa đến bây giờ cô ta không giải thích với Đường Lăng, Đường Lăng không những không trách cô ta mà còn đối xử với cô ta giống như trước kia, Viên Ngữ thật sự cảm giác mình quá ích kỷ.

“Không phải là cô sai, yên tâm đi, Trác Thanh sẽ xử lý tốt mọi chuyện.” Nói thật Đường Lăng nhìn thấy Viên Ngữ đột nhiên khóc lớn thì có chút luống cuống, Đường Lăng không phải là người biết an ủi, nhất là an ủi phụ nữ.

Nhưng lời này của Đường Lăng có hiệu quả hơn bất cứ lời an ủi nào.

Đường Lăng nói Trác Thanh sẽ xử lý tốt mọi chuyện làm cho Viên Ngữ giảm bớt gánh nặng trong lòng.

Hơn nữa những lời này của Đường Lăng thay đổi tính chất mọi chuyện.

Viên Ngữ sửng sốt, nhất thời quên khóc, trên mặt mang theo nước mắt ngơ ngác nhìn Đường Lăng.

Cô ta hiểu lời Đường Lăng nói, cô ta cũng hiểu tấm lòng của Đường Lăng, bởi vì cô ta hiểu cho nên càng thêm kinh ngạc cũng càng thêm áy náy, Đường Lăng chẳng những không trách cô ta mà còn an ủi cô ta.

“Tôi có chút việc phải xử lý, cô cứ nghỉ ngơi đi.” Đường Lăng còn lo lắng chuyện của Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh, nếu Viên Ngữ đã tỉnh lại, Trác Hiểu Lam cũng rời đi, anh ta cũng không cần quá lo lắng bên này.

Đường Lăng có chút lo lắng Trác Thanh và Hàn Nhã Thanh sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Đường Lăng cũng không nói với Viên Ngữ, Viên vừa tỉnh lại, hơn nữa trước đó Viên Ngữ tiêm thuốc ảnh hưởng đến tim, Đường Lăng sợ kích thích Viên Ngữ.

“À, vâng.” Viên Ngữ ngây ngốc trả lời, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Đường Lăng ra khỏi phòng bệnh, vừa rồi sắc mặt dịu dàng lập tức lạnh xuống, anh ta lấy điện thoại gọi cho Hàn Nhã Thanh trước, nhưng Hàn Nhã Thanh không nghe máy.

Anh ta lại gọi cho Trác Thanh, cũng không gọi được, sắc mặt của Đường Lăng càng lạnh xuống, lúc nãy trong phòng bệnh anh ta cảm thấy chuyện này không ổn lắm, xem ra anh ta thật sự đoán đúng rồi.

Bình thường dưới tình huống không gọi được cho Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh thì chắc chắn đã xảy ra chuyện, có liên quan đến Trác Hiểu Lam.

Nhưng không biết Trác Hiểu Lam lại làm chuyện gì.

Đường Lăng nhanh chóng gọi cho Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu nhanh chóng nghe máy.

“Cậu tìm được Nhã Thanh chưa?” Điện thoại vừa được kết nối, Đường Lăng không nhịn được hỏi một câu.

“Vẫn chưa, không liên lạc được, cũng không gọi được cho Trác Thanh, thậm chí không liên lạc được với Cố Ngũ điện, tôi hỏi qua người của Diêm Môn, Cố Ngũ nhận được điện thoại của Hàn Nhã Thanh thì mang theo Đầu To rời đi.” Trong lòng Dương Tầm Chiêu nóng như lửa đốt, nhanh chóng nói qua tình huống mình biết.

Dương Tầm Chiêu dừng một chút, sau đó lại nói thêm một câu: “Đầu To giỏi nhất là mở khóa, bọn họ chắc chắn đi tìm ba của Viên Ngữ rồi.”

“Cậu biết bọn họ đi đâu không?” Đường Lăng đã sớm nghĩ tới chuyện này, hiện tại quan trọng nhất là tìm thấy bọn họ.

“Tôi đã nói Tào Du đi điều tra, bọn họ đến vùng ngoại thành phía bắc, hiện tại tôi đang trên đường đến đó.” Dương Tầm Chiêu đang lái xe, xe chạy nhanh như bay, cũng không biết tốc độ bao nhiêu.

“Cậu gửi vị trí cho tôi, tôi cũng chạy đến đó.” Đường Lăng biết Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh đi đâu thì thoáng thả lỏng một chút.

Chỉ cần biết rằng bọn họ đi đâu thì mọi chuyện dễ xử lý, với năng lực của anh ta và Dương Tầm Chiêu thì chắc chắn có thể nhanh chóng tìm thấy Nhã Thanh và Trác Thanh.

Anh ta tuyệt đối không để Trác Hiểu Lam lại làm hại Nhã Thanh.

Trác Hiểu Lam cũng vừa rời khỏi phòng bệnh, cho dù Trác Hiểu Lam nhanh hơn anh ta cũng không thể nhanh hơn Dương Tầm Chiêu, cho nên Nhã Thanh sẽ không sao.

Nhưng Đường Lăng vẫn đánh giá thấp Trác Hiểu Lam, hoặc là nói Đường Lăng đánh giá thấp sự độc ác và máu lạnh của Trác Hiểu Lam, Đường Lăng không ngờ tới Trác Hiểu Lam muốn lấy mạng Hàn Nhã Thanh.
CHƯƠNG 1335: THỜI ĐIỂM QUAN TRỌNG NHẤT (1)

Nhưng Đường Lăng vẫn đánh giá thấp Trác Hiểu Lam, hoặc là nói Đường Lăng đánh giá thấp sự độc ác và máu lạnh của Trác Hiểu Lam, Đường Lăng không ngờ tới Trác Hiểu Lam muốn lấy mạng Hàn Nhã Thanh.

Đường Lăng càng không ngờ Trác Hiểu Lam muốn lấy mạng của Hàn Nhã Thanh nên thậm chí không quan tâm đến tính mạng của Trác Thanh.

“Cậu đừng quá sốt ruột, Trác Thanh và Nhã Thanh đi chung, Trác Hiểu Lam không dám làm bậy.” Đường Lăng biết trong lòng Dương Tầm Chiêu nóng như lửa đốt, anh ta cũng sốt ruột, nhưng anh ta nghĩ Dương Tầm Chiêu đang lái xe trên đường, Đường Lăng sợ Dương Tầm Chiêu quá sốt ruột sẽ xảy ra chuyện gì.

Đường Lăng an ủi Dương Tầm Chiêu, đương nhiên anh ta cũng thật sự nghĩ như thế.

Điện thoại bên kia Dương Tầm Chiêu không trả lời, anh im lặng một lát mới nặng nề ừ một tiếng, Dương Tầm Chiêu cũng hy vọng như thế, hy vọng Trác Thanh ở đó thì Trác Hiểu Lam nhẹ tay một chút.

Nhưng tốc độ lái xe của Dương Tầm Chiêu không hề giảm đi, ngược lại càng nhanh hơn, hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng chạy đến đó.

Đường Lăng cúp máy xong thì cũng chạy qua đó.

Mà lúc này trong biệt thự ở vùng ngoại thành, mấy người Hàn Nhã Thanh đã thành công tìm thấy phòng phẫu thuật.

“Ở chỗ này, quả nhiên là ở đây.” Trác Thanh nhìn thấy phòng phẫu thuật thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta biết nếu không tìm thấy ba Viên Ngữ thì Viên Ngữ chắc chắn còn phải chịu sự khống chế của Trác Hiểu Lam, anh ta không muốn chuyện đó xảy ra.

Trác Thanh nhanh chóng đi đến cửa phòng phẫu thuật, định mở cửa ra, nhưng sắc mặt của Hàn Nhã Thanh lại hơi thay đổi: “Chờ một chút.”

“Sao vậy?” Trác Thanh khó hiểu, nhưng vẫn dừng động tác, có chút mờ mịt nhìn cô.

“Có bom.” Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh dừng lại trên kệ, trên kệ đặt mấy chậu hoa, còn có hai đôi dép lê.

“Bom?” Trác Thanh nghe thấy bom thì sắc mặt cũng thay đổi, anh ta nhìn theo ánh mắt Hàn Nhã Thanh về phía cái kệ cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường: “Bom ở đâu?”

Cố Ngũ nghe thấy có bom, sắc mặt cũng lập tức cứng lại, nhưng anh ta quan sát một chút cũng không phát hiện gì giống như Trác Thanh.

Hàn Nhã Thanh đi đến trước kệ, di chuyển chậu hoa ở giữa qua một bên, lộ ra khung đỡ phía dưới, nhìn đi nhìn lại cũng không có gì khác thường, không có gì khác với kệ bình thường.

Hàn Nhã Thanh dùng tay đè lên, bởi vì tay cô vừa tiếp xúc, khung đỡ vốn bình thường lại đột nhiên thay đổi, lóe lên mấy chấm sáng màu đỏ.

Trác Thanh và Cố Ngũ nhất thời choáng váng, bom này quá kín đáo rồi? Bọn họ thật sự không phát hiện ra.

Sở dĩ Hàn Nhã Thanh phát hiện ra bởi vì thứ nhất cô ta quan sát rất kỹ, thứ hai Sở Bách Hà nghiên cứu thứ đồ chơi này, Sở Bách Hà nghiên cứu bom thì loại tiên tiến nhất thế giới.

Bình thường Sở Bách Hà nghiên cứu ra bom mới thì sẽ đưa cho cô xem trước, Sở Bách Hà cũng sẽ nói cho cô biết thông tin về bom đó, bao gồm cách dùng như thế nào, cũng cách phát hiện bom được giấu đi ra sao.

“Có người cài bom trong chính nhà của mình, điên rồi sao?” Cố Ngũ trợn tròn mắt, người kia cài thứ đồ chơi này trong chính biệt thự của mình, không sợ xảy ra sơ sót gì nổ chết mình sao?

“Bà chủ, bom này không phải nhắm vào chúng ta, chúng ta chỉ vừa đến đây, đối phương không thể cài bom nhanh như vậy đúng không??” Cố Ngũ có chút khiếp sợ, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Ừ, không phải nhắm vào chúng ta mà là nhắm vào người bên trong, bom này đã được cài từ rất lâu.” Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn phòng bệnh, ý của cô rất rõ ràng.

Ngày hôm qua Trác Hiểu Lam nghe lén đã nảy sinh lòng tham, nhưng bom này đã được cài từ rất lâu.

“Trác Hiểu Lam đã chuẩn bị rất tốt, cô ta chuẩn bị giết chết ba Viên Ngữ bất cứ lúc nào.” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Trác Thanh, trong lòng có chút đau lòng cho cậu hai Trác, có một người chị như Trác Hiểu Lam như vậy, cậu hai Trác thật sự có chút thê thảm.

Trác Hiểu Lam chẳng những cố chia rẽ Trác Thanh và Viên Ngữ mà còn giữ ba Viên Ngữ ở đây để khống chế, vẫn luôn khống chế Viên Ngữ, hơn nữa Trác Hiểu Lam còn chuẩn bị giết chết ba Viên Ngữ bất cứ lúc nào.

Rõ ràng Trác Hiểu Lam chuẩn bị những thứ này để nhắm vào Trác Thanh, lỡ Trác Thanh phát hiện ra sự thật, Trác Hiểu Lam có thể nổ tung chỗ này, không có ai làm chứng.

Không thể không nói Trác Hiểu Lam thật sự quá độc ác.

“Chị ấy đúng là chuyện gì cũng làm được.” Trác Thanh đương nhiên hiểu ý của Hàn Nhã Thanh, lúc này hai mắt của anh ta lạnh lẽo, cũng có chút khủng bố.

Trác Thanh cũng không ngờ Trác Hiểu Lam đối xử với anh ta như thế.

“Bà chủ, tình huống hiện tại thế nào? Làm sao bây giờ? Có cần rút lui hay không?” Vẻ mặt của Cố Ngũ nghiêm túc, rốt cuộc là nguyên nhân gì cũng không quan trọng, anh ta chỉ biết anh ta không thể để bà chủ xảy ra chuyện, nếu bà chủ xảy ra chuyện gì thì lão đại sẽ phát điên.

“Bom vẫn chưa được kích hoạt.” Hàn Nhã Thanh đã từng nhìn thấy loại bom này ở chỗ Sở Bách Hà, cho nên cô biết rất rõ, cô hơi dừng một chút, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng bom này có thể được kích hoạt từ xa, trong phạm vi một kilomet có thể kích nổ.”

“Khi kích hoạt bom thì sau bao lâu sẽ nổ?” Cố Ngũ nhìn quả bom, thầm thở dài một hơi, anh ta muốn biết đến lúc đó bọn họ có bao nhiêu thời gian chạy thoát.

Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn về phía Cố Ngũ, vẻ mặt phức tạp, khóe môi cô khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: “Lập tức.”

Bom này không có thời gian đếm ngược, chỉ cần người kia ở trong phạm vi một kilomet thì có thể lập tức kích nổ bom, không có giới hạn thời gian.

“Nói cách khác nếu bên kia muốn giết chúng ta thì hoàn toàn có thể khiến chúng ta nổ tung thành từng mảnh nhỏ trong lúc chúng ta không biết, không phát hiện ra sao?” Cố Ngũ không nhịn được hít sâu một hơi, khóe môi cũng không nhịn được giật giật, anh ta quản lý Diêm Môn nhiều năm như vậy, gặp qua biết bao sóng to gió lớn, hiện giờ anh ta đối mặt với tình huống này cũng phải hoảng sợ, “Có thể nói như vậy.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, tán thành với lời anh ta nói.

Sự thật cũng là như thế, không thể không nói thủ đoạn của Trác Hiểu Lam đúng là rất lợi hại.

“Mẹ nó, đúng là quá độc ác, thật là biến thái.” Cố Ngũ không nhịn được nói tục.

Không phải Trác Hiểu Lam là bác sĩ sao? Bình thường có vẻ khẩu phật tâm xà, không nghĩ tới lại tàn nhẫn, biến thái như thế.

“Có lẽ chị ấy sẽ không kích nổ bom, dù sao tôi còn ở chỗ này.” Sắc mặt của Trác Thanh cũng thay đổi, nhưng anh ta nghĩ đến chuyện cho dù thế nào thì anh ta cũng là em trai ruột của Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam tàn nhẫn thế nào cũng không thể kích nổ bom nổ tung anh ta thành mảnh nhỏ đúng không?

“Đúng rồi, cậu hai Trác là em trai ruột của cô ta, em trai của cô ta còn ở đây, cô ta chắc chắn sẽ không kích nổ bom.” Cố Ngũ nghe Trác Thanh nói thì thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, Trác Hiểu Lam biến thái thế nào cũng không thể không quan tâm sự sống chết của em trai mình đúng không?

“Trác Hiểu Lam hận tôi.” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Trác Thanh, cô ta nói vô cùng chắc chắn, tuy rằng Trác Hiểu Lam không thể hiện sự thù hận lên mặt cô ta, nhưng Hàn Nhã Thanh biết trong lòng Trác Hiểu Lam rất hận mình.

Trác Thanh hơi giật mình, khóe môi giật giật, nhưng không phản bác lại, anh ta biết rõ Trác Hiểu Lam, nếu Trác Hiểu Lam thích Dương Tầm Chiêu thì với tính ách của cô ta sẽ rất hận Hàn Nhã Thanh.

“Anh cảm thấy tình cảm của cô ta đối với anh có thể nhấn chìm sự thù hận của cô ta đối với tôi sao?” Giọng Hàn Nhã Thanh rất nhẹ, nhưng lại làm cho cả người Trác Thanh đột nhiên chấn động.

Trác Thanh rất muốn phủ nhận, nhưng trong lòng Trác Thanh biết rõ tình cảm của Trác Hiểu Lam đối với anh ta không nhiều, nếu không thì Trác Hiểu Lam cũng sẽ không cứng rắn chia rẽ anh ta và Viên Ngữ, nếu không thì Trác Hiểu Lam cũng sẽ không ép Viên Ngữ tự sát.

“Bà chủ, chúng tôi phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, không thể kéo dài thêm.” Cố Ngũ là người thông minh, Cố Ngũ thông qua cuộc nói chuyện của Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh thì hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.

Trác Hiểu Lam là tên biến thái, tên biến thái kia hận bà chủ nhà anh ta, tên biến thái kia muốn giết bà chủ nên rất có thể bỏ mặc em trai ruột của mình.

Đây là lần đầu tiên Cố Ngũ nhìn thấy tên biến thái như thế, thật là quá đáng sợ, quá khủng bố, cho nên bọn họ cần phải nhanh chóng rời khỏi.

Phòng phẫu thuật ở phía trước, ba Viên Ngữ ở trong đó, Trác Thanh không thể nào rời đi được.

Hàn Nhã Thanh cũng không thể không quan tâm ba Viên Ngữ, cô đến gần cửa sổ nhỏ trên cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong, sau đó cô thấy một ông lão đang ngồi trên giường xem tivi, có lẽ người trong phòng bệnh là ba Viên Ngữ.
CHƯƠNG 1336: THỜI ĐIỂM QUAN TRỌNG NHẤT (2)

Có lẽ người trong phòng bệnh là ba Viên Ngữ.

Có vẻ tình trạng của ba Viên Ngữ không tệ, sắc mặt khá tốt, con ngươi Hàn Nhã Thanh lóe lên, tình hình của ba Viên Ngữ tốt hơn cô dự đoán, kế hoạch của cô cũng có thể thuận lợi hơn.

“Chúng tôi cứ đi vào như thế thì ba Viên Ngữ chắc chắn sẽ không tin tưởng chúng ta, không đồng ý đi theo chúng ta, vậy thì sẽ lãng phí thời gian.” Hàn Nhã Thanh nói tình hình thực tế, dù sao Trác Hiểu Lam cứu ba Viên Ngữ, ba Viên Ngữ chắc chắn tin tưởng Trác Hiểu Lam, hơn nữa ba Viên Ngữ rất lâu rồi, Trác Hiểu Lam không nói gì thì ba Viên Ngữ sẽ không rời đi, huống chi bọn họ lại đột nhiên đi vào, bất cứ ai cũng sẽ đề phòng.

“Ông ta không đồng ý thì trói ông ta lại.” Từ trước đến nay cách làm việc của Cố Ngũ luôn trực tiếp, đương nhiên trong tình huống này thì cách này cũng có hiệu quả nhất.

“Tim của ông ta không tốt, chịu không nổi kích thích.” Hàn Nhã Thanh nhíu mày, nếu ba Viên Ngữ là người bình thường khỏe mạnh thì cách của Cố Ngũ có thể thực hiện được.

Nhưng tim của Viên Ngữ có vấn đề, nếu ba Viên Ngữ vẫn luôn ở đây thì chứng tỏ tim của ba Viên Ngữ vẫn chưa hồi phục tốt, nếu Cố Ngũ trực tiếp bắt đi thì nói không chừng xảy ra án mạng.

“Vậy đừng động đến ông ta, đi thôi.” Đối với Cố Ngũ mà nói thì bảo vệ bà chủ là quan trọng nhất, anh ta không quan tâm đến người khác.

Hiện tại Cố Ngũ thật sự không muốn quan tâm đến người bên trong, anh ta chỉ muốn nhanh chóng đưa bà chủ ra ngoài.

Nhưng bà chủ không lên tiếng, Cố Ngũ cũng không dám cứng rắn, anh ta vẫn muốn nghe lời bà chủ.

“Tôi gọi điện thoại hỏi xem Viên Ngữ đã tỉnh lại chưa, nếu Viên Ngữ tỉnh thì có thể để Viên Ngữ nói chuyện với ông ta.” Trác Thanh cũng biết chuyện này, anh ta biết sự lo lắng của Hàn Nhã Thanh rất có lý.

Trác Thanh nhanh chóng lấy điện thoại gọi đi, lúc Trác Thanh gọi điện thoại thì tay hơi run, không biết bởi vì sợ hãi hay là bởi vì điều gì.

Hàn Nhã Thanh nghe Trác Thanh nói thì con ngươi lóe lên một chút, cách của Trác Thanh cũng là một cách, nhưng với điều kiện là Viên Ngữ đã tỉnh lại, hơn nữa cho dù Viên Ngữ nói chuyện với ba cô ta, giải thích cũng cần thời gian, hơn nữa cho dù Viên Ngữ tự mình nói với ba mình, muốn cho ba Viên Ngữ hoàn toàn tin tưởng cũng cần thời gian.

Bom có thể nổ bất cứ lúc nào, bọn họ không có quá nhiều thời gian, Hàn Nhã Thanh lo lắng nhất là Trác Hiểu Lam có thể chạy đến đây bất cứ lúc nào, đương nhiên Hàn Nhã Thanh càng lo lắng Trác Hiểu Lam cho người ở gần đây chạy tới.

Cho nên cô thật sự không thể kéo dài thêm thời gian.

Hàn Nhã Thanh thấy áo của bác sĩ, cô cầm lấy áo bác sĩ mặc lên người, sau đó đeo khẩu trang lên.

“Điện thoại không gọi được, không thể gọi ra ngoài, Trác Hiểu Lam chắc chắn đã lắp đặt thứ gì đó làm cho chúng ta không thể gọi ra ngoài…” Trác Thanh đã thử gọi điện thoại mấy lần cũng không được, sắc mặt thay đổi, anh ta ý thức được chuyện này nghiêm trọng hơn anh ta nghĩ.

Lúc này Hàn Nhã Thanh đã mặc xong quần áo, Hàn Nhã Thanh xoay người ra hiệu Trác Thanh im lặng.

Hàn Nhã Thanh cũng không hề bất ngờ về chuyện không thể gọi ra ngoài, với sự cẩn thận của Trác Hiểu Lam thì Hàn Nhã Thanh cảm thấy chuyện này rất bình thường và hợp lý.

Trác Thanh hơi giật mình, lập tức ngậm miệng, Trác Thanh là người thông minh, cũng lập tức hiểu ý của Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh và Trác Hiểu Lam cao bằng nhau, lúc này cô mặc áo bác sĩ lại đeo khẩu trang, có vẻ khó phân biệt.

“Đầu To, hiện tại anh đi ra ngoài, bảo đảm mỗi cửa phải được mở ra.” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nhìn về phía Đầu To chuyên mở khóa, Hàn Nhã Thanh sợ Trác Hiểu Lam có thể khoá cửa từ xa.

Nếu lúc đó cửa bị khóa thì bọn họ lại cần thời gian mở khóa, chỉ sợ không kịp chạy thoát.

“Vâng, bà chủ.” Đầu To nhận được mệnh lệnh thì không do dự, nhanh chóng rời đi.

“Cố Ngũ, anh phối hợp với tôi.” Hàn Nhã Thanh lại nhìn Cố Ngũ nói một câu.

“Vâng, bà chủ.” Cố Ngũ càng nhanh chóng trả lời, bà chủ nói gì cũng đúng, tuy rằng Cố Ngũ không biết bà chủ muốn anh ta phối hợp cái gì, nhưng vẫn đồng ý.

“Cậu hai Trác, lỡ ba Viên Ngữ xảy ra chuyện gì thì anh phải chuẩn bị cứu chữa.” Hàn Nhã Thanh không biết tình hình sức khỏe của Viên Ngữ thế nào, cô cũng lo lắng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Tuy rằng Hàn Nhã Thanh biết nếu xuất hiện chuyện gì, bọn họ lại kéo dài thời gian thì càng nguy hiểm, nhưng bọn họ cũng không thể không quan tâm đến ba Viên Ngữ, đương nhiên Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh biết rõ dưới tình huống này thì chỉ cần cứu chữa giữ được mạng là được.

Hàn Nhã Thanh nói xong thì mới mở cửa phòng phẫu thuật, phòng phẫu thuật được cách âm rất tốt, ba Viên Ngữ cũng không nghe thấy tiếng động bên ngoài, đến khi Hàn Nhã Thanh đẩy cửa đi vào thì ba Viên Ngữ mới phát hiện ngẩng đầu nhìn.

Ba Viên Ngữ nhìn Hàn Nhã Thanh ngẩn người, sau đó cười khẽ: “Bác sĩ Trác, cô đã đến rồi sao? Sao hôm nay cô lại tới?”

Rõ ràng bình thường Trác Hiểu Lam đến đây rất có quy luật.

“Đúng lúc tôi đến đây nên thuận tiện kiểm tra cho ông một chút.” Hàn Nhã Thanh bắt chước giọng của Trác Hiểu Lam, Hàn Nhã Thanh đã học bắt chước giọng nói, cho nên người bình thường không nghe ra được sự khác thường.

“À, được được, làm phiền bác sĩ Trác.” Ba Viên Ngữ không nghe thấy sự khác thường cũng không nghi ngờ, chỉ liên tục gật đầu cảm ơn.

Hàn Nhã Thanh đi tới giường bệnh, cô hơi khom lưng, giả bộ kiếm tra cho ba Viên Ngữ, nhưng lúc cô đưa tay ra thì dùng tốc độ nhanh nhất đập vào gáy của ba Viên Ngữ.

Ba Viên Ngữ còn chưa kịp phản ứng thì đã ngất xỉu.

Cố Ngũ sửng sốt, khóe môi không nhịn được giật giật, bà chủ đúng là mạnh mẽ, ngầu quá đi.

Cố Ngũ không nhịn được nghĩ, nếu lão đại và bà chủ cãi nhau, nếu bà chủ dùng chiêu này với lão đại thì lão đại có thể tránh được hay không?

Anh ta cảm thấy bà chủ dùng chiêu này thì anh ta cũng không thể tránh khỏi.

Bởi vì động tác của Hàn Nhã Thanh quá nhanh, quá dứt khoát, ba Viên Ngữ chưa kịp phản ứng lại, cho nên cũng không xảy ra chuyện gì.

Hàn Nhã Thanh đứng lên, ra hiệu bằng mắt với Cố Ngũ, Cố Ngũ lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi vào, sau đó cõng ba Viên Ngữ lên lưng.

Việc cần đến thể lực này phù hợp với Cố Ngũ nhất, dù sao cậu hai Trác cầm dao phẫu thuật, cậu hai Trác cũng có thể cõng ba Viên Ngữ, nhưng tuyệt đối không thể chạy nhanh bằng Cố Ngũ, đây cũng là lý do Hàn Nhã Thanh bói Cố Ngũ phối hợp với mình.

Cố Ngũ cõng ba Viên Ngữ, tốc độ chân không hề giảm đi: “Bà chủ, mau lên, rời khỏi chỗ này trước.”

Cố Ngũ tưởng tượng đến bom bên ngoài thì cảm thấy khiếp sợ.

Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh không thể kéo dài thêm, bọn họ cũng nhanh chóng đuổi kịp tốc độ của Cố Ngũ.

Khi bọn họ ra khỏi phòng bệnh, Trác Thanh không nhịn được nhìn quả bom kia: “Quả bom vẫn chưa kích nổ…”

Lúc Trác Thanh nói lời này thì trong giọng nói mang theo sự nhẹ nhõm, chứa một chút may mắn còn sót lại, cuối cùng Trác Hiểu Lam vẫn nghĩ đến anh ta?

Hàn Nhã Thanh hiểu ý của Trác Thanh: “Mặc dù bom này có thể kích nổ từ xa, nhưng cũng cần phải trong phạm vi một kilomet.”

Ý của Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng, Trác Hiểu Lam muốn kích nổ bom cũng phải chạy đến đây trước, ở quá xa không thể làm được, Hàn Nhã Thanh cảm thấy Trác Hiểu Lam không thể chạy đến đây, không phải là mềm lòng với Trác Thanh.

Trác Thanh ngẩn người, muốn phản bác một câu.

“Đi nhanh lên, đừng tranh luận nữa.” Trái tim của Cố Ngũ hoàn toàn lơ lửng, anh ta chỉ muốn chạy nhanh ra ngoài, chỉ có đi ra ngoài mới được an toàn.

Lúc này Trác Hiểu Lam đã rời khỏi bệnh viện, cô ta cũng không có vội vàng chạy đến biệt thự, bởi vì cô ta biết lúc này cô ta không thể đến đó, không thể làm cho người ta nghi ngờ, nhưng cô ta có thể thông qua điện thoại quan sát tình hình trong biệt thự.

Cô ta có thể nhìn thấy từng cử chỉ động tác của đám người Hàn Nhã Thanh, cô ta nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đánh ngất ba Viên Ngữ, muốn mang theo ba Viên Ngữ rời đi thì có chút nóng nảy.

Trác Hiểu Lam gọi điện thoại, điện thoại vừa được kết nối thì Trác Hiểu Lam không đợi bên kia trả lời đã vội vàng hỏi: “Anh đang làm gì, vì sao bom vẫn chưa nổ, bọn họ sắp ra ngoài rồi.”

Lúc này giọng nói của Trác Hiểu Lam có chút nôn nóng, giọng điệu cũng không tốt, quát lớn lên, rõ ràng hiện tại trong lòng Trác Hiểu Lam sụp đổ rồi.

Điện thoại bên kia im lặng một giây, sau đó giọng nói trầm thấp nặng nề truyền tới: “Đã tới rồi, lập tức bấm nổ, tôi làm việc thì cô yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ ra ngoài.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom