• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (13 Viewers)

  • Chương 1251-1256

CHƯƠNG 1251: CHÁU KHÔNG PHẢI HỌ DƯƠNG (2)

Ông cụ Dương nghĩ lúc này tất cả các ký giả nhất định đều đang vây Đường Minh Hạo, nhất định không chú ý tới tình hình bên phía ông ta, ông ta khẽ hí mắt, bà cụ Dương vừa khéo bị xô đẩy tới trước giường, ngón tay ông ta nhúc nhích, khẽ kéo bà cụ Dương một cái.

Bà cụ Dương khẽ sững sốt, đầu tiên nhìn sang ký giả một cái, thấy không ai chú ý tới bà ta, mới xoay sang ông cụ Dương, miệng bà ta khẽ cử động, im lặng nói vài chữ.

Bà cụ Dương lập tức hiểu rõ ý của ông cụ Dương, ánh mắt lóe lên.

Lúc này, ký giả trong phòng bệnh nghe thấy câu trả lời của Đường Minh Hạo thì đều có chút ngoài ý muốn, cũng có chút thất vọng, nếu đứa bé này trả lời nó họ Dương, vậy rất nhiều chân tướng đều rõ ràng.

Nếu nó họ Dương, nhất định chính là con của cậu ba Dương, dù sao thì người họ Dương không nhiều, huống chi đứa bé này tìm thẳng tới phòng bệnh của ông cụ Dương để đòi lại công bằng cho cậu ba Dương, hẳn là có quen biết Dương Tầm Chiêu, hơn nữa quan hệ hẳn không tầm thường.

Nhưng tại sao nó không phải họ Dương chứ? Tại sao không phải họ Dương chứ?!

Nếu không phải họ Dương, thì tất cả suy luận đều không thành lập.

“Cháu có phải theo họ mẹ không?” Bà cụ Dương hiểu được ý của ông cụ Dương, bỗng hỏi một câu.

Bà ta và ông cụ Dương đều biết, đứa bé này rất có khả năng được Hàn Nhã Thanh mang thai vào cái đêm năm năm trước đó, đêm đó là ngoài ý muốn, sau đó Hàn Nhã Thanh liền xuất ngoại, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Dương Tầm Chiêu, hơn nữa theo bà ta điều tra được, lúc đó Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đều không biết đối phương.

Cho nên, lúc Hàn Nhã Thanh sinh ra đứa bé này thì không biết ba đứa bé là ai, trong tình huống như vậy, rất có khả năng Hàn Nhã Thanh sẽ để đứa bé theo họ mình, họ Hàn!!

Vừa rồi ông cụ Dương nói chính là một chữ Hàn, nhưng bà cụ Dương lúc này lại đổi cách hỏi.

Bà ta cảm thấy lần này nhất định sẽ không sai.

“Không, cháu không theo họ mẹ!!” Đường Minh Hạo chuyển mắt nhìn sang bà cụ Dương, nhanh chóng đưa ra câu trả lời, nó biết rõ suy nghĩ trong lòng bà ta, nhưng nó thật sự không phải theo họ mẹ, nó họ Đường, là họ của bà ngoại.

Đây là sự thật, Đường Minh Hạo không nói dối, cho nên sắc mặt nó rất nghiêm túc, không chút chột dạ.

Một đứa bé năm tuổi, biểu cảm lại nghiêm túc như vậy, không ai sẽ hoài nghi lời của nó.

Bà cụ Dương rõ ràng sững sờ, bà ta cũng nhìn ra đứa bé này hẳn không nói dối, chỉ là chuyện này sao có thể?

Đứa bé này không phải họ Dương, cũng không theo họ mẹ? Đây rốt cuộc là chuyện gì?!

Ông cụ Dương đang nằm trên giường sắc mặt cũng biến đổi.

“Vậy họ gì?” Bà cụ Dương thật sự nghĩ không thông, nên bất giác lại truy hỏi một câu.

Bà ta nghĩ nếu đứa bé này không phải họ Dương, cũng không phải họ Hàn, vậy có khả năng họ đoán nhầm, có khả năng nó không phải con của Tầm Chiêu, những lời gì mà chảy dòng máu nhà họ Dương trước đó có khả năng là đứa bé này nói linh tinh.

Câu bà cụ Dương hỏi, tất cả các ký giả có mặt đều muốn biết.

“Câu hỏi này cháu không muốn trả lời.” Đường Minh Hạo đương nhiên biết rõ dụng ý của bà cụ Dương, nhưng câu hỏi này nó nhất định sẽ không trả lời vào lúc này.

Trước đó lúc ký giả hỏi nó đều không trả lời, bà cụ Dương hỏi, nó cũng sẽ không trả lời.

1251.jpg


Bà ta dựa vào cái gì chứ?

Mẹ nó không sai gì cả, mẹ nó là người mẹ tốt nhất trên đời, nó tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chỉ trích mẹ nó.

“Đúng, lời này của cậu chủ nhỏ quá đúng, lịch sự tôn trọng là lẫn nhau, bà muốn người khác lịch sự với bà thì đầu tiên bà phải học được lịch sự với người khác, xin hỏi bà cụ Dương, bà dùng giọng điệu cao ngạo không ngừng chất vấn thân phận của cậu chủ nhỏ, đây chính là lịch sự của bà sao?” Ký giả vốn không để ý tới bà cụ Dương, cũng sắp quên mất bà ta, không nghĩ tới bà ta lại nhảy ra.

Hơn nữa cho đến bây giờ bà ta vẫn có dáng vẻ cao ngạo như vậy.

“Bà cụ Dương, chuyện về thân thể của cậu chủ nhỏ là chuyện riêng của cậu ấy, cậu ấy muốn nói hay không là quyền và tự do của cậu ấy, sao lại bị bà nói thành không biết lễ phép chứ?”

“Sự thật thế nào, chúng tôi ở đây đều nhìn thấy rất rõ ràng, tin rằng những người xem live stream cũng đều thấy rất rõ ràng, mặc dù cậu chủ nhỏ là cậu chủ của Diêm Môn, nhưng thái độ khiêm nhường, lễ phép hiểu chuyện, đối với ai cũng lịch sự khách sáo, đối với cậu hai Trác như vậy, đối với giáo sư Cổ cũng vậy, dù là với ký giả chúng tôi cũng như vậy, cậu ấy lễ phép như vậy, lại còn bị bà chỉ trích, xin hỏi bà rốt cuộc là mắt mù hay tâm mù?” Ký giả trước đó được Đường Minh Hạo điểm danh dẫn vào nói càng không khách sáo, bà cụ Dương này thật quá đáng.

“Bà cụ Dương, rốt cuộc bà có ý gì? Bà lớn tuổi vậy rồi tại sao lại nhằm vào một đứa trẻ?”

“Bà cụ Dương, có phải bà cảm thấy tất cả mọi người đều nên nghe theo lời bà không, người nhà họ Dương các người đều như vậy sao?” Lời của ký giả ngày càng không khách sáo, nhưng vị ký giả này sau đó lại bổ sung một câu: “Lời vừa rồi tôi nói không bao gồm cậu ba Dương, dù sao thì cậu ấy bây giờ đã mở buổi họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương rồi.”

Bà cụ Dương vốn vì Đường Minh Hạo mà tức giận không nhẹ, bây giờ lại nghe thấy lời của ký giả, mặt mày âm u, nhất thời cảm thấy như sắp đổ mưa, khóe môi bà ta giật giật, muốn nói gì đó, nhưng câu hỏi của ký giả dồn dập, bà ta căn bản không có cơ hội mở miệng.

Đường Minh Hạo không để ý tới bà cụ Dương nữa, chuyện của nó đã làm xong rồi, cũng đã đạt được hiệu quả nó muốn rồi, về phần những chuyện khác thì không phải nó có thể khống chế.

Nó cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.

Cậu hai Trác nhìn ra ý của Đường Minh Hạo, khẽ kéo nó: “Đi thôi.”

Giáo sư Cổ không nhịn được lắc đầu, người như bà cụ Dương ông ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

Đứa bé này là máu mủ của Dương Tầm Chiêu, là huyết mạch của nhà họ Dương, nhưng thái độ của bà cụ Dương thật sự khiến người ta không dám khen tặng.

Dù bà ta không biết đứa bé này là con Dương Tầm Chiêu, cũng nên có sự thân thiết bản năng giữa người thân với nhau, nhưng điều ông ta nhìn thấy từ trên người bà ta lại là không kiên nhẫn, thậm chí là chán ghét.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ bà cụ Dương hẳn là đã đoán được đứa bé này có khả năng là con của Dương Tầm Chiêu, vậy thì sự không kiên nhẫn, thậm chí là chán ghét đó của bà ta lại khiến người ta càng thêm chạnh lòng.

May mắn Dương Tầm Chiêu đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, đứa bé này sau này cũng không cần phải đối mặt với ông bà cụ Dương nữa, nếu không ông ta cũng phải đau lòng thay đứa bé này!!

Những người đang xem live stream lúc này đều hoàn toàn bùng nổ.

“Bà cụ Dương quá mất mặt rồi, xin hỏi bà ta làm sao có mặt mũi chỉ trích bé đáng yêu của chúng ta chứ, bé đáng yêu của chúng ta còn chưa đủ tốt sao? Bé đáng yêu của chúng ta rõ ràng đã biểu hiện hoàn mỹ như vậy, rõ ràng hiểu chuyện như vậy, lễ phép như vậy, ký giả nóiđúng, bà cụ Dương tuyệt đối là mắt mù lại thêm tâm mù, bà ta chỉ trích bé đáng yêu của chúng ta hoàn toàn là dối lòng.”

“Bà cụ Dương cao ngạo không biết tôn trọng người khác, còn có mặt mũi chỉ trích người khác sao? Da mặt thật dày.”

“Người như bà ta ngay cả cháu ruột của mình cũng hãm hại thì còn có chuyện gì bà ta không làm được.”

“Cậu ba Dương thật đáng thương, có ông bà nội như vậy cũng không biết cậu ấy bao năm nay làm sao chịu nổi.”

“Lúc cậu ba Dương chín tuổi thì mẹ mất, ba chịu đả kích, từ đó không quan tâm tới chuyện gì, đối với cậu ba Dương cũng vậy, cho nên mấy năm nay không một ai quan tâm tới cậu ấy, ông cụ Dương và bà cụ Dương rõ ràng luôn lợi dụng cậu ấy, nghĩ thôi liền đau lòng cho cậu ba Dương.”
CHƯƠNG 1252: CÔNG KHAI THÂN PHẬN (1)

“Đúng vậy, mấy năm nay cậu ba Dương dưới sự khống chế của ông bà cụ Dương thật sự quá khó khăn rồi, có thể nói là không còn chút tự do nào, ngay cả hôn nhân của mình cậu ấy cũng không thể tự quyết định, ông cụ Dương vì lợi ích mà đầu tiên là định hôn sự của nhà họ Cổ cho cậu ấy, bây giờ lại định hôn sự với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cậu ấy rõ ràng có người mình thích, lại phải bị hai người đó ép lấy người mình không yêu.”

“Bây giờ tốt rồi, cậu ba Dương cuối cùng đã thoát khỏi ma chưởng của ông bà cụ Dương rồi, sau này cậu ấy tự do rồi, muốn thích ai thì có thể thích người đó, muốn lấy ai thì có thể lấy người đó rồi.”

“Lần trước, cậu ba Dương mở buổi họp báo nói đời này không phải Hàn Nhã Thanh thì không gả, cậu ấy bây giờ tự do rồi, có phải sẽ lại kết hôn với Hàn Nhã Thanh không?”

“Nói thật lòng, Hàn Nhã Thanh thực sự không xinh đẹp, hơn nữa cũng không có điểm mạnh gì, nghe nói rất ngốc, không biết cậu ba Dương tại sao lại chỉ chung tình với mình cô ta, thật khiến người ta hâm mộ đố kỵ hận mà.”

“Bất kể thế nào, cậu ba Dương người ta thích là được, có lẽ Hàn Nhã Thanh có sức hút mà chúng ta không biết đi?”

“Vậy thì thật sự nhìn không ra, hình của Hàn Nhã Thanh tôi cũng từng xem, thực không dám khen tặng á!!”

“Tôi cũng không xinh đẹp, tôi thấy Hàn Nhã Thanh mặt đầy tàn nhang, khóe mắt xệ xuống, sắc mặt còn vàng vọt, thật một lời khó nói hết, cậu ba Dương rốt cuộc làm sao nhìn trúng cô ta?”

“Đừng ganh tị, mọi người đều đừng ganh tị, càng như vậy càng chứng minh cậu ba Dương yêu thật lòng, hơn nữa bây giờ cậu ấy vì Hàn Nhã Thanh mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, từ bỏ tất cả của Dương thị, xã hội ngày nay khó mà tìm được tình yêu chân thật như vậy, cho nên, chỉ phần chân tình này thôi thì chúng ta đã nên chúc phúc rồi.”

“Chúng ta cũng chỉ có thể chúc phúc, mặc dù tôi xinh đẹp hơn Hàn Nhã Thanh, nhưng cậu ba Dương cũng sẽ không nhìn trúng tôi, sẽ không lấy tôi, cho nên chúc phúc cho cậu ấy!!”

“Tôi cảm thấy kiếp trước Hàn Nhã Thanh nhất định là đã giải cứu dải ngân hà, kiếp này mới có thể gặp được cậu ba Dương, người đàn ông đẹp trai như vậy, có mị lực như vậy, năng lực như vậy, lại còn si tình như vậy, tôi vốn cho rằng đàn ông tốt như thế chỉ tồn tại trong mơ, thế mà lại để Hàn Nhã Thanh gặp được.”

“Tôi cảm thấy Hàn Nhã Thanh có thể đi phẫu thuật thẩm mĩ, đơn giản chỉ vì bản thân xinh đẹp, không có ý gì khác.”

“Cậu ba Dương không để ý là được rồi.”

“Tôi thật sự nghĩ không ra, nghĩ không ra tại sao? Tại sao người đàn ông ưu tú như cậu ba Dương lại thích Hàn Nhã Thanh, còn không phải cô ta thì không gả nữa chứ?”

“Có lẽ Hàn Nhã Thanh thật sự có chỗ hơn người.”

“Chỗ hơn người!! Lầu trên sợ là có hiểu lầm gì với từ chỗ hơn người này đi, không phải tôi có thành kiến với Hàn Nhã Thanh, mà là thực sự không tưởng tượng ra cô ta có chỗ nào hơn người, cô ta quay về nhà họ Hàn cũng mấy năm rồi, luôn ngu ngốc, đầu tiên là bị nhà họ Diệp từ hôn, sau đó ngất xỉu trên hôn lễ, nghe nói là bị bệnh, năm năm sau đó liền bị ông cụ Hàn đưa đến bệnh viện, người có mắt đều biết cô ta có tình huống gì, lầu trên không thể vì cậu ba Dương thích cô ta mà mê muội đi tô đẹp cho cô ta.”

“Nói không dễ nghe thì thực sự đầu óc Hàn Nhã Thanh vốn chính là có vấn đề, tục xưng bệnh thần kinh, cho nên hoàn toàn đồng ý với lầu trên, nếu Hàn Nhã Thanh thật sự có chỗ nào hơn người, tôi có thể bay lên vũ trụ.”

“Vậy thì, tại sao cậu ba Dương lại thích Hàn Nhã Thanh?”

“Tôi không muốn biết tại sao cậu ba Dương thích Hàn Nhã Thanh, tôi chỉ muốn biết bé đáng yêu là ai? Tôi chỉ muốn biết ba mẹ của bé đáng yêu rốt cuộc là ai?”

“Tôi cũng muốn biết bé đáng yêu là con nhà ai. Thật đáng yêu, thật thích!!”

“Trước đó ký giả hỏi bé đáng yêu có phải họ Dương không, lúc đó đầu tôi lóe lên, thoáng chốc còn cho rằng bé đáng yêu là con của cậu ba Dương đâu.”

“Lúc đó tôi cũng nghĩ vậy, dù sao thì bé đáng yêu hôm nay đến tìm ông cụ Dương chính là để đòi lại công bằng cho cậu ba Dương, trả lại trong sạch cho cậu ấy, cho nên lúc đó tôi thật sự cho rằng bé đáng yêu là con của cậu ba Dương.”

“Lầu trên, nếu bé đáng yêu là con của cậu ba Dương, vậy mẹ của bé đáng yêu là ai? Cậu ba Dương mấy tháng trước vừa kết hôn với Hàn Nhã Thanh, hơn nữa hai người còn ly hôn rồi, cậu ba Dương mở cuộc họp báo nói không phải Hàn Nhã Thanh thì không lấy, cho nên bé đáng yêu tuyệt đối không thể nào là con của cậu ba Dương.”

“Tại sao không thể nào, nói không chừng bé đáng yêu thật sự là con của cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh, như vậy liền có thể giải thích tại sao cậu ba Dương không phải cô ta thì không lấy, có lẽ là vì đứa bé, cậu ba Dương là một người đàn ông tốt có trách nhiệm.”

Bình luận này vừa xuất hiện, khu bình luận liền yên tĩnh, khoảng hơn một phút không có bình luận mới, rất rõ ràng mọi người đều bị bình luận này khiến cho kinh ngạc.

“Lầu trên nói có lý, nói không chừng thật sự bị cô nói trúng sự thật.”

“Không phải đã nói là chân ái sao? Sao lại biến thành vì đứa bé rồi?”

“Không thể nào đi? Cậu ba Dương rõ ràng mấy tháng trước mới kết hôn với Hàn Nhã Thanh.”

“Có lẽ người ta sớm đã lén kết hôn rồi đi? Nhà giàu không phải đều thịnh hành lén kết hôn sao? Ban đầu cậu ba Dương lấy Hàn Nhã Thanh có lẽ là vì có được cổ phần Dương thị, nhưng sau này Hàn Nhã Thanh sinh con cho cậu ba Dương, cậu ấy nhất định phải chịu trách nhiệm rồi.”

“Không thể nào, bé đáng yêu trước đó nói nó không phải họ Dương, hơn nữa nó cũng không theo họ mẹ, cho nên chắc chắn không thể là con của cậu ba Dương.”

“Đúng, trước đây nguyên nhân quan trọng nhất mà bà cụ Dương không đồng ý Hàn Nhã Thanh ở cùng cậu ba Dương chính là cô ta không thể sinh con, nếu bé đáng yêu là con của cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh, thì bà cụ Dương nhất định sẽ không có lý do như vậy.”

“Hơn nữa, bà cụ Dương rõ ràng không biết bé đáng yêu, nếu là con của cậu ba Dương, bà cụ Dương không thể nào không biết.”

Cộng đồng mạng lại lập tức đào lại bình luận trước đó của người kia.

Trải qua phân tích như vậy, mọi người cũng đều cảm thấy không thể nào, quan trọng nhất là vừa rồi bé đáng yêu nói nó không phải họ Dương, hơn nữa cũng không theo họ mẹ.

Không theo họ mẹ, vậy nhất định là theo họ ba, nhưng bé đáng yêu người ta không phải họ Dương, không phải họ Dương, cho nên chắc chắn không phải con của cậu ba Dương.”

Trên mạng vì vấn đề này mà tranh cãi ồn ào, bầu không khí của nhà họ Đường lại cực kỳ tốt.

“Ta đã nói nhà họ Đường ta là lợi hại nhất, chắc chắn có thể vạch trần bộ mặt giả tạo của ông cụ Dương.” Bà cụ Đường lúc này trên mặt cuối cùng đã nở nụ cười, đối với kết quả như vậy, bà cụ Đường rõ ràng rất hài lòng.”

“Nghiệp này của ông bà cụ Dương cũng nên để họ thử hậu quả, hi vọng họ có thể tỉnh ngộ một chút.” Bà cụ Đường nghĩ tới những hành vi họ làm, không nhịn được lắc đầu.

“Hi vọng họ có thể biết khó mà lùi, đừng làm ra chuyện gì khác nữa, nếu không…” Ánh mắt ông cụ Đường khẽ híp lại, nếu ông bà ta lại gây ra chuyện, ông cũng sẽ không khách sáo nữa.

“Ông xem đám ký giả đó sắp ăn luôn bà cụ Dương rồi, trong tình huống này, ông bà ta nhất định sẽ nép lại một chút, gần đây hẳn sẽ không lại gây ra chuyện gì nữa.” Bà cụ Đường vẫn khá lạc quan, bà quen không nghĩ quá xấu cho người khác.

Ông cụ Đường nhìn bà, không nói gì nữa.

Dương Tầm Chiêu nhìn bà cụ Dương trong live stream, đôi mắt khẽ trầm xuống, mấy năm nay anh quá hiểu họ, với tính cách của họ, tuyệt đối sẽ không dừng lại như vậy.

“Đúng rồi, Lăng rốt cuộc sao lại mời Cổ Vũ tới? Cổ Vũ luôn không cho ai mặt mũi, trước đó ông nói ông cũng không mời được ông ta, Lăng rốt cuộc là dùng cách gì?” Bà cụ Đường cực kỳ tò mò chuyện này.

Ông cụ Đường nghe thấy lời này của bà thì bật cười: “Tôi vừa thấy thái độ của Cổ Vũ đối với Đường Minh Hạo rất nhiệt tình.”

“Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, Cổ Vũ nổi tiếng tính tình cổ quái, bình thường gặp ai cũng xụ mặt, tại sao lại nhiệt tình với Minh Hạo của chúng ta? Mặc dù Minh Hạo của chúng ta rất đáng yêu, nhưng tôi cứ cảm thấy ông ta hơi nhiệt tình quá, có chút quái, ông nói xem có phải ông ta muốn làm gì Minh Hạo của chúng ta không?”

“Vấn đề này bà có thể đợi lát nữa tự hỏi ông ta.” Ông cụ Đường không trực tiếp trả lời, chỉ là nụ cười trên mặt lại đủ chứng mình ông đã biết đáp án.

Dù sao thì Cổ Vũ là do ông mời về, đối với chuyện của ông ta, ông là người rõ ràng nhất.

“Ông này, sao còn giả thần bí chứ, nếu ông biết thì nói đi.” Bà cụ Đường lườm ông.
CHƯƠNG 1253: CÔNG KHAI THÂN PHẬN (2)

Sau đó bà cụ Đường nhớ tới gì đó: “Ông nói là Cổ Vũ sẽ tới nhà chúng ta? Lần trước ông không thoải mái, tôi mời ông ta, ông ta cũng không tới, còn kêu chúng tôi đưa ông đến bệnh viện, bây giờ ông ta sẽ tự tới?”

Rất rõ ràng bà cụ Đường không tin điểm này lắm, tính tình cổ quái của tên đó bà cũng từng kiến thức rồi.”

“Bây giờ không giống vậy, tôi nghĩ, có lẽ sau này ông ta sẽ thường tới nhà họ Đường chúng ta.” Khóe môi ông cụ Đường thêm vài phần ý cười, cười có chút ý tứ sâu xa.

“Tại sao? Tại sao ông ta phải tới nhà họ Đường chúng ta? Nhà họ Đường chúng ta lại không ai bị bệnh, không cần ông ta, lúc cần ông ta mời ông ta tới thì ông ta không tới, bây giờ không ai bệnh, ông ta tới làm gì?” Bà cụ Đường khẽ hừ lạnh một tiếng, đương nhiên lời này cũng chỉ là đùa mà thôi, dù sao thì nếu Cổ Vũ tới, bà cũng không thể nào đuổi người ta đi.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, đôi mắt khẽ lóe lên.

“Ông Cổ thích anh trai, cực kỳ cực kỳ thích anh trai, con nhìn ra.” Đường Vũ Kỳ luôn yên lặng bỗng mở miệng.

“Bảo bối Vũ Kỳ nhà ta làm sao biết?” Bà cụ Đường sững sốt, nhanh chóng quay sang Đường Vũ Kỳ.

“Vì ánh mắt ông ấy nhìn anh trai phát sáng, giống như…” Đường Vũ Kỳ ngẫm nghĩ, sau đó nhớ tới một ví dụ mình cảm thấy thích hợp nhất: “Giống như nhìn thấy cháu ruột của mình vậy.”

“Có sao?” Ánh mắt bà cụ Đường lóe lên, bà nhìn ra Cổ Vũ rất nhiệt tình với bảo bối Minh Hạo nhà bà, nhưng hai mắt phát sáng, như nhìn thấy cháu mình, lời này của Vũ Kỳ có phải hơi khoa trương không.

“Có, bà ơi, thật đó.” Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc gật đầu, rõ ràng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vô cùng chắc chắn với phán đoán của mình.

“Năng lực quan sát của Vũ Kỳ thật tốt, còn nhỏ như vậy, thật lợi hại.” Ông cụ Đường nhìn Đường Vũ Kỳ mặt đầy tán thưởng. Ông cảm thấy lời của cô bé thật sự rất đúng, hình dung cũng rất chuẩn xác!

Nhưng Cổ Vũ không có cháu, đến bây giờ vẫn một mình, ngay cả vợ cũng không có, không con cái, cháu chắt càng không thể nào.

“Ý gì? Cổ Vũ muốn làm gì?” Bà cụ Đường nghe thấy lời của ông cụ Đường thì sắc mặt rõ ràng biến đổi: “Minh Hạo là người nhà họ Đường chúng ta.”

“Dù Cổ Vũ thật sự muốn làm gì thì cũng phải có được sự đồng ý của Minh Hạo, nhà họ Đường chúng ta trước nay luôn tôn trọng ý nguyện của bản thân đứa bé.” Ông cụ Đường thấy bà cụ Đường có chút nôn nóng liền lên tiếng an ủi.

Bà cụ Đường nhìn ông, mắt khẽ lóe, Minh Hạo nhà bà thật quá khiến người khác yêu thích rồi đi?!

Bà bỗng cảm thấy có rất nhiều người muốn tranh bảo bối Minh Hạo với bà!!

“Minh Hạo là con cháu nhà họ Đường ta, vĩnh viễn đều là vậy.” Ông cụ Đường rõ ràng nhìn ra tâm tư của bà, mỉm cười nhìn bà.

Tâm tư bị ông xé mở ngược lại có chút không tự nhiên.

“Minh Hạo bây giờ đã vạch trần bộ mặt giả tạo của ông cụ Dương rồi, bây giờ trên mạng hẳn không còn ai mắng Tầm Chiêu nữa đi?” Bà cụ Đường vội chuyển đề tài, trước đó bà cũng có nhìn thấy những lời trên mạng mắng Dương Tầm Chiêu, mắng kiểu gì cũng có, bà cũng xem không nổi nữa.

“Thưa bà, đã không còn ai mắng cậu ba Dương nữa, đều đang nói về ông bà cụ Dương.” Quản gia vội đáp, mặc dù ông ấy đã lớn tuổi, nhưng lại vẫn chơi điện thoại rất điệu nghệ.

“Thật sao? Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Bà cụ Đường rõ ràng thở phào một hơi, chỉ cần không mắng đứa nhỏ Dương Tầm Chiêu này nữa là tốt rồi, đứa nhỏ Tầm Chiêu này cũng khiến người ta rất đau lòng.

“Có rất nhiều người trên mạng đều đang khen cậu chủ nhỏ, muốn biết thân phận của cậu ấy.” Quản gia thấy bà cụ Đường vui vẻ, bèn lại nói thêm vài câu: “Bình luận trên mạng rất náo nhiệt.”

“Thật sao, mau đưa ta xem.” Bà cụ Đường lập tức hứng thú, đeo kính lão lên, sau đó cầm lấy điện thoại quản gia đưa tới.

Bình luận lúc này thật rất náo nhiệt, có một số người đang mắng ông bà cụ Dương, nhưng phần hơn lại đang nói về Đường Minh Hạo.

Bà cụ Đường thấy những người đó khen Đường Minh Hạo, tâm trạng vô cùng tốt, bà càng xem càng vui vẻ, thấy bình luận hơi thú vị, còn không nhịn được cười.

“Những người này làm sao vậy, sao có thể nói Thanh Thanh của chúng ta như vậy?” Bà cụ Đường kéo tới bình luận liên quan tới Hàn Nhã Thanh trước đó, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Những người này chẳng biết gì cả, chỉ biết nói linh tinh, không xem nữa, không xem nữa.”

Bà cụ Đường trước nay bênh vực người nhà, vô cùng bảo vệ con cháu nhà mình, bà không nhìn nỗi người khác nói không tốt về con cháu nhà họ Đường.

“Bà ngoại, bà cũng biết họ không biết gì, cho nên bà cần gì tức giận với họ chứ?” Hàn Nhã Thanh thấy bà cụ Đường vì chuyện của cô mà tức giận, liền an ủi bà.

Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại lên, tiện tay lướt một chút, lúc nhìn thấy những bình luận đó, cô lại chỉ cười nhạt, nói thật lòng, những bình luận này cũng không tính quá đáng, những người này thật ra không có bao nhiêu ác ý.

So với những bình luận về cô trước đây, những thứ này căn bản không tính là gì.

Dù sao cũng là cô luôn cố ý dùng dáng vẻ này để đối mặt với mọi người, hơn nữa cũng là cô cố ý giả ngốc, cho nên thật sự không thể trách những người này.

“Nhưng họ nói thật quá đáng, họ nói con, nói con…” Bà cụ Đường nghĩ tới những lời kia liền tức giận, quá đáng thật, sao có thể nói Thanh Thanh nhà bà như vậy.

Thanh Thanh nhà bà rõ ràng ưu tú như thế, xinh đẹp như thế, còn lợi hại như thế, sao lại bị họ nói thành như vậy.

“Bà ngoại, những bình luận này không có ác ý gì, hơn nữa cũng chỉ là ít ỏi những bình luận về con thôi, rất nhanh sẽ bị nhấn chìm, nếu không phải bà lướt nhiều thì căn bản sẽ không nhìn thấy, bà xem phía sau đều không có bình luận về con, cho nên bà thật sự không cần vì chuyện này mà tức giận.” Hàn Nhã Thanh nói là sự thật, chuyện hôm nay cô không phải trọng điểm, cho nên những bình luận về cô thực sự rất ít, chỉ là bà cụ Đường quá để ý tới cô, nên nhìn thấy những thứ này liền tức giận.

“Bây giờ Tầm Chiêu đã mở buổi họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, vậy mối hôn sự với Quỷ Vực Chi Thành mà ông cụ Dương định cho nó nó có thể không cần để ý nữa, vậy chuyện của Tầm Chiêu và Thanh Thanh có phải nên làm rồi không, còn có hai đứa bé, Tầm Chiêu và Thanh Thanh ở bên nhau, thân phận của hai đứa bé cũng có thể công khai rồi, cũng là lúc cho hai đứa bé một thân phận quang minh chính đại rồi.” Bà cụ Đường là kiểu người cực kỳ bênh người nhà, bà tuyệt đối không cho phép đứa bé nhà mình chịu bất kỳ ủy khuất nào.

Trước đây chuyện của Thanh Thanh và Tầm Chiêu không giải quyết hoàn toàn, thân phận của đứa bé không tiện công khai, bây giờ tình hình không vậy nữa, chỉ cần Thanh Thanh và Tầm Chiêu ở bên nhau, đứa bé liền có một thân phận quang minh chính đại.

“Còn có thân phận của Thanh Thanh, chúng ta cũng nên công khai với bên ngoài rồi, cũng để mọi người nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Thanh Thanh chúng ta, chọc mù mắt họ.” Rất rõ ràng, bà cụ Đường vẫn rất để ý những bình luận trên mạng về Hàn Nhã Thanh.

Vừa rồi Thanh Thanh nói những bình luận về cô cực kỳ ít, nhưng dù ít cũng không được, sau này, những thứ ít ỏi này cũng không thể xuất hiện.

Thanh Thanh nhà bà ưu tú như vậy, lợi hại như vậy, dựa vào cái gì mà bị nói thành như thế.

Còn có những lời ông bà cụ Dương sỉ nhục Thanh Thanh nhà bà trước đây, bà phải khiến họ nhìn xem, Thanh Thanh là con cháu nhà họ Đường họ, bà phải xem xem họ còn dám bắt nạt Thanh Thanh nhà bà không?

“Chúng ta tìm một cơ hội, công khai thân phận của Thanh Thanh, công khai thân phận đứa bé, hơn nữa chuyện này phải càng nhanh càng tốt.” Bà cụ Đường trước nay tính tình nghe tiếng gió liền xem như đã mưa, bà nghĩ tới chuyện này liền lập tức muốn đi làm, bà không thể để đứa bé tiếp tục chịu ủy khuất nữa!!

“Tầm Chiêu, con có ý gì?” Ông cụ Đường nghe thấy lời của bà cụ Đường, ánh mắt khẽ lóe, không lập tức thể hiện thái độ, mà là hỏi ý của Dương Tầm Chiêu.

Dù sao thì đây cũng là chuyện của anh, đứa bé cũng là con anh, mặc dù ông cũng đồng ý với ý kiến của bà cụ Đường, nhưng vẫn phải trưng cầu sự đồng ý của anh.

Dương Tầm Chiêu hôm nay mới mở cuộc họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, mặc dù Minh Hạo đã vạch trần sự giả tạo của ông cụ Dương, nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn có khả năng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió bất cứ lúc nào.

Lúc này bất kể chuyện gì cũng có khả năng dẫn tới vấn đề khác, hơn nữa ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng tuyệt đối không phải người an phận, họ cực kỳ có khả năng sẽ lợi dụng tình hình nào đó để gây ra phiền phức cho Dương Tầm Chiêu.
Lúc này bất cứ chuyện gì cũng có thể dẫn đến nhiều vấn đề khác, hơn nữa ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng tuyệt đối không yên phận, ông cụ Dương và bà cụ Dương rất có thể sẽ lợi dụng bất cứ tình huống nào để gây phiền phức cho Dương Tầm Chiêu.

“Con đồng ý.” Dương Tầm Chiêu không do dự, không hề lưỡng lự, đồng ý một cách dứt khoát.

Anh đã sớm muốn làm như vậy, vừa rồi bà cụ Đường đã nói ra tiếng lòng của anh, đương nhiên anh sẽ đồng ý, hơn nữa vô cùng bằng lòng.

Anh nhất định phải danh chính ngôn thuận cưới người phụ nữ của mình về nhà, anh nhất định phải cho con của mình một thân phận quang minh chính đại.

“Nếu Tầm Chiêu đồng ý thì chuyện này cứ xử lý như vậy, đừng kéo dài nữa.” Bà cụ Đường thấy Dương Tầm Chiêu đồng ý thì trên mặt lập tức cười tươi như hoa, trước kia bà cụ Đường không hài lòng Nhà họ Dương, cho nên ngăn cản Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu, hiện tại bà cụ Đường cũng là người sốt ruột nhất.

“Con cái cũng lớn như vậy, không nên tiếp tục kéo dài thêm.” Bà cụ Đường nghĩ đến hai đứa nhỏ đã năm tuổi, Nhã Thanh và Tầm Chiêu cũng yêu nhau, chuyện này lập tức hoàn mỹ.

“Bà sẽ chọn ngày lành, có thể cùng làm cả hai việc.” Trước đó bà cụ Đường còn tức giận, hiện tại mặt mày rạng rỡ, chuyện kết hôn của Nhã Thanh và Tầm Chiêu, thân phân của Nhã Thanh và đứa bé, hai việc này hoàn toàn có thể cùng làm chung, vậy thì mới náo nhiệt, vui mừng, hai chuyện tốt cùng một lúc.

“Tầm Chiêu và Nhã Thanh còn chưa kết hôn, có phải hai đứa nên đi đăng ký kết hôn trước hay không?” Ông cụ Đường nghĩ rất chu đáo, cho dù thế nào thì chắc chắn phải đăng ký kết hôn trước, đăng ký kết hôn xong mới thật sự là vợ chồng, còn hôn lễ gì đó cũng không quan trọng bằng đăng ký kết hôn.

“Không phải đăng ký kết hôn rất đơn giản sao? Hiện tại cũng có thể đi làm, Nhã Thanh, hiện tại con và Tầm Chiêu đi đăng ký kết hôn.” Trước kia bà cụ Đường vẫn luôn đề phòng, sợ Dương Tầm Chiêu lừa gạt Hàn Nhã Thanh đi đăng ký kết hôn.

Hiện tại bà cụ Đường lại thúc giục bọn họ đi đăng ký kết hôn, bà cụ Đường không phải là người cổ hủ, cũng không phải là người nịnh bợ, bà cụ Đường thật sự suy nghĩ cho con cháu, chỉ cần hai người đồng ý, chỉ cần hai người hạnh phúc thì những chuyện khác không quan trọng.

“Bà ngoại, không cần gấp gáp như vậy chứ?” Hàn Nhã Thanh khiếp sợ, bà ngoại đúng là nói là làm, bây giờ Cục Dân Chính cũng đã tan làm, cho dù gấp gáp thế nào cũng không cần đến mức này!!

“Đi, hiện tại chúng ta đi ngay.” Bà cụ Đường nói rất hợp ý của Dương Tầm Chiêu, anh chờ ngày này đã lâu, cho nên anh cảm thấy phải nhanh chóng làm xong chuyện này.

“Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi, Cục Dân Chính đã sớm tan làm.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Dương Tầm Chiêu thì không nhịn được cười, cô đã quyết định ở bên cạnh anh, hơn nữa bọn họ còn có hai đứa nhỏ, kết hôn là chuyện sớm hay muộn, anh có cần gấp gáp như thế không?

“Không sao, anh có cách.” Một vấn đề nhỏ này chắc chắn không làm khó được cậu ba Dương, cậu ba Dương kéo Hàn Nhã Thanh muốn đứng dậy.

Nhưng đúng lúc này Đường Minh Hạo về nhà, đương nhiên còn có cậu hai Trác và giáo sư Cổ đi cùng Đường Minh Hạo về nhà.

“Anh trai đã về, anh trai đã về rồi.” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy anh trai nhà mình thì lập tức chạy tới: “Anh trai, em nhìn thấy anh trên tivi, anh trai đúng là lợi hại, anh trai có thể trả thù cho ba.”

Lúc này trên mặt Đường Vũ Kỳ đầy sùng bái, anh trai nhà mình thật là lợi hại, anh trai nhà mình lợi hại nhất!!

Đường Vũ Kỳ nhìn thấy anh trai thì vô cùng vui vẻ, vô cùng kích động, nhưng Đường Vũ Kỳ không quên sự lễ phép, cô bé thấy cậu hai Trác và giáo sư Cổ ở phía sau thì lập tức chào hỏi: “Chào bác Trác, ông Cổ.”

“Cô bé này thật ngoan, rất tốt.” Cuối cùng giáo sư Cổ cũng chuyển ánh mắt nóng rực từ Đường Minh Hạo đến trên người Đường Vũ Kỳ.

Cô bé này có vẻ rất thông minh, hơn nữa ngoan ngoãn nói chuyện ngọt ngào như vậy, đúng là làm cho người ta càng nhìn càng vui vẻ.

“Đương nhiên là tốt rồi, con cháu nhà họ Đường chúng tôi có đứa nào không tốt chứ!!” Bà cụ Đường nổi tiếng bênh vực người của mình, người ta nói đến con cháu mình thì còn khiêm tốn một chút, nhưng từ trước đến này bà cụ Đường chưa bao giờ khiêm tốn chuyện khen ngợi con cháu nhà mình.

Đứa nhỏ nào của nhà bà cũng tốt, ai không phục thì có thể đến so tài.

“Đúng, con cháu nhà họ Đường đều tốt cả, gen nhà họ Đường đúng là tốt.” Cổ Vũ nhìn Đường Vũ Kỳ, con ngươi càng phát ra ánh sáng, không hề thua kém so với lúc nhìn Đường Minh Hạo.

Lúc này tâm trạng của Cổ Vũ rất tốt, vô cùng dễ nói chuyện, tính tình cũng không kỳ lạ, bà cụ Đường nói gì cũng được.

“Ông Cổ, có phải ông vô cùng vô cùng thích con đúng không, thích con giống như anh trai sao?” Đường Vũ Kỳ đối diện với ánh mắt của ông Cổ thì cười vô cùng vui vẻ.

Ông Cổ sửng sốt, phản ứng của cô bé này làm cho ông ta có chút bất ngờ, lúc trước ông ta nhìn Đường Minh Hạo thì Đường Minh Hạo có chút ngây người, sững sờ.

Nhưng suy nghĩ của cô bé vô cùng đơn giản, vô cùng ngây thơ, đúng vậy, là thích, ông ta thể hiện sự yêu thích, vô cùng thích, mọi người có thể nhìn ra được.

Chẳng qua lần đầu tiên gặp mặt như vậy thì phản ứng của người bình thường là bị dọa sợ, không nghĩ tới cô bé này lại cười vui vẻ như thế.

Ánh sáng trong mắt ông Cổ càng thêm không bình thường, ông ta nhìn Đường Vũ Kỳ gật đầu: “Đúng, ông rất thích con, vô cùng vô cùng thích con.”

“Ừm, con cũng thích ông Cổ.” Đường Vũ Kỳ cười càng vui vẻ, cô bé cảm thấy ông Cổ kỳ này rất đáng yêu.

“Con, con nói con cũng thích ông?” Ông Cổ sửng sốt, con ngươi lóe lên, nhiều năm như vậy, ai cũng nói tính tình của ông ta kỳ lạ, rất nhiều người sợ ông ta, rất nhiều đứa nhỏ nhìn thấy ông ta thì bật khóc.

Mấy năm nay chưa từng có ai nói thích ông ta, ông ta cho rằng mình không quan tâm những điều này.

Không nghĩ tới hôm nay cô bé này nói thích ông ta, trong nháy mắt ông ta cảm giác có thứ gì đó nổ tung trong lòng mình, rất nhiều cảm xúc bùng nổ, đã lâu rồi cảm giác này mới có, cô bé này nói chuyện thật là ngọt!!

Lúc này giọng nói của ông Cổ mang theo sự run rẩy và kích động.

“Đúng vậy, con thích ông Cổ, con cảm thấy ông Cổ rất đáng yêu.” Hai mắt của Đường Vũ Kỳ nhìn ông Cổ, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Vũ Kỳ, con không thích bác Trác sao?” Cậu hai Trác bị Đường Vũ Kỳ không quan tâm thì có chút không phục, anh ta lại thua một ông già sao?

“Con cũng thích bác Trác mà, bác Trác rất đẹp trai.” Từ trước đến nay miệng nhỏ của Đường Vũ Kỳ rất ngọt.

“Cậu qua một bên đi, không thấy tôi và cô bé đang nói chuyện sao? Cậu xen vào làm gì?” Giáo sư Cổ đẩy cậu hai Trác qua một bên, tên họ Trác này đúng là không có mắt, xem trò hay cái gì.

Vẻ mặt của ông Cổ nhìn cậu hai Trác đầy ghét bỏ.

Khi ông Cổ nhìn Đường Vũ Kỳ thì trên mặt lập tức tràn đầy ý cười: “Con tên là Vũ Kỳ đúng không?”

“Đúng vậy, con tên là Đường Vũ Kỳ…” Đường Vũ Kỳ bỗng dừng lại, sau đó nhìn về phía Dương Tầm Chiêu: “Ba ơi, sau này con vẫn mang họ Đường sao? Có phải sửa lại họ hay không?”

Đường Vũ Kỳ nói xong thì mọi người ngây ra, bản năng nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, lúc này Đường Vũ Kỳ hỏi vấn đề này có chút nhạy cảm, dù sao hôm nay Dương Tầm Chiêu vừa tổ chức họp báo cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương.

“Chỉ cần con và anh trai thích là được, có sửa lại họ hay không thì hai đứa con tự quyết định.” Dương Tầm Chiêu cũng không có nghĩ nhiều, lúc anh ở nhà họ Dương, từ nhỏ ông cụ Dương và bà cụ Dương khống chế mọi chuyện, anh không muốn con của mình giống như anh, cho nên anh tôn trọng ý kiến của con.

Cho dù hôm nay anh không tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng chuyện sửa lại họ.

“Anh trai, chúng ta có phải sửa lại họ hay không?” Đường Vũ Kỳ nhìn về phía anh trai nhà mình, hỏi ý kiến của anh trai.

“Nếu ba đồng ý thì con muốn sau này vẫn lấy tên là Đường Minh Hạo.” Trước đó Đường Minh Hạo đã thấy được sự lợi hại của bà cụ Dương trong bệnh viện, hiện tại cậu vô cùng chán ghét nhà họ Dương, hơn nữa cậu đã quen với tên Đường Minh Hạo, cậu cảm thấy không tệ, cậu không muốn sửa, cảm thấy Dương Minh Hạo có chút là lạ.

“Vậy thì không đổi, em vẫn tên là Đường Vũ Kỳ.” Từ trước đến nay Đường Vũ Kỳ luôn nghe lời anh trai, anh trai không thay đổi, cô bé cũng sẽ không đổi.

Bà cụ Đường ngẩn người nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, lại nhìn về phía Ông cụ Đường: “Sợ là không phù hợp lắm?”

Đó là con của Dương Tầm Chiêu, cho dù Dương Tầm Chiêu tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, nhưng dù sao Dương Tầm Chiêu vẫn họ Dương, con mình không theo họ của mình, hình như có vẻ không tốt lắm?
Con mình không theo họ của mình, hình như có vẻ không tốt lắm? Đứa nhỏ họ Đường thì bọn họ đương nhiên vui vẻ, nhưng cũng phải nghĩ đến tâm trạng của Dương Tầm Chiêu.

Ông cụ Đường khẽ cười với bà cụ Đường: “Chuyện của bọn nhỏ thì cứ để chúng nó tự mình quyết định.”

Từ trước đến nay ông cụ Đường luôn rất dân chủ, ông sẽ không quan tâm nhiều đến chuyện như vậy.

“Được, cứ quyết định như vậy.” Dương Tầm Chiêu nhìn hai bé cưng thì trên mặt nở nụ cười, nếu đứa nhỏ không muốn sửa lại họ thì anh sẽ tôn trọng ý kiến của con, thật ra nếu có thể thì anh cũng không muốn mang họ Dương.

Tất cả mọi thứ của nhà họ Dương làm cho anh không còn lưu luyến, ông cụ Dương và bà cụ Dương làm những chuyện đó đã khiến trái tim anh nguội lạnh.

Nếu Dương Tầm Chiêu đã lên tiếng, hơn nữa có vẻ Dương Tầm Chiêu không quan tâm, bà cụ Đường cũng không nói cái nữa.

“Đường Vũ Kỳ, con nói thích ông Cổ, vậy con có muốn đi theo ông Cổ học tập không?” Ông Cổ thấy vấn đề của bọn họ đã giải quyết xong thì hai mắt lại sáng lên nhìn về phía Đường Vũ Kỳ.

Ông Cổ vô cùng hài lòng với Đường Minh Hạo, nhưng mặc dù Đường Minh Hạo còn nhỏ tuổi nhưng rất có lập trường, hơn nữa trên người của Đường Minh Hạo có hơi thở người ngoài đừng đến gần, có thể thấy được Đường Minh Hạo không dễ nói chuyện như vậy.

Mỗi lần lời nói của ông ta đến bên miệng nhưng phải nuốt vào bụng, cho nên dọc đường đi từ bệnh viện đến nhà họ Đường, ông ta không tìm được cơ hội nói chuyện này.

Nhưng ông Cổ thấy bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng đáng yêu, hơn nữa bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ còn nói thích ông ta, cho nên ông Cổ thật sự không nhịn được.

Hơn nữa chuyện nhận đồ đệ cũng không cần giấu giếm, hiện tại đúng lúc ở nhà họ Đường, ở trước mặt người nhà họ Đường và ba mẹ của đứa nhỏ này thì có thể từ từ bàn bạc về chuyện này.

Ông Cổ cảm thấy Đường Vũ Kỳ chắc chắn dễ nói chuyện hơn Đường Minh Hạo, thật ra ông Cổ hài lòng với cả hai đứa, đều muốn nhận hai đứa làm đồ đệ, ông ta nghĩ Đường Vũ Kỳ dễ nói chuyện hơn.

Mọi người nghe thấy ông Cổ nói thì lập tức hiểu được ý của ông ta, nhất là ông cụ Đường, lúc trước ông cụ Đường xem phát sóng trực tiếp thấy phản ứng của Cổ Vũ thì đã biết Cổ Vũ có suy nghĩ gì.

Nhưng từ trước đến nay nhà họ Đường bọn họ luôn tôn trọng ý kiến của con cháu, tuy rằng Vũ Kỳ mới chỉ có năm tuổi, nhưng Vũ Kỳ là một đứa bé có lập trường, không phải là người dễ dàng bị lừa gạt bởi mấy câu nói.

Đường Vũ Kỳ nhìn đơn giản, ngây thơ, so với Đường Minh Hạo suy nghĩ chu đáo thì Đường Vũ Kỳ chắc chắn là một đứa bé tinh ranh.

Ông Cổ muốn lừa gạt Đường Vũ Kỳ, đó là chuyện không thể nào.

Lúc này tất cả mọi người biết được sự thật, cho nên không có ai nói gì, ngay cả bà cụ Đường luôn gấp gáp nhất, thích lo lắng cho người khác nhất cũng im lặng.

Ông Cổ nhìn phản ứng của người nhà họ Đường thì có chút ngây người, ông ta biết nhà họ Đường tôn trọng ý kiến của đứa nhỏ, nhưng dù sao đứa nhỏ này mới chỉ có năm tuổi, ông ta muốn nhận cô bé làm đồ đệ cũng coi là một chuyện lớn, đây là chuyện liên quan đến tương lai sau này của đứa bé.

Nhà họ Đường lại phản ứng như thế? Cô cả nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu cũng không nói gì?

“Ông Cổ, ông muốn con đi theo ông học cái gì?” Đường Vũ Kỳ nhìn ông Cổ, cười rất rạng rỡ, dáng vẻ đó rất đáng yêu.

“Ông Cổ là bác sĩ, ông Cổ muốn con đi theo ông học y.” Ông Cổ nghe Đường Vũ Kỳ chủ động hỏi thì rất hài lòng, cả nhà họ Đường không có ai hiểu chuyện cả.

“Nhưng con không thích làm bác sĩ.” Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, lại chớp chớp, sau đó rất thành thật lắc đầu.

“Vì sao Vũ Kỳ không thích làm bác sĩ?” Ông Cổ không nghĩ tới Đường Vũ Kỳ sẽ trả lời như vậy, từ chối trực tiếp chuyện này.

“Không thích là không thích, không có lý do gì cả, giống như thích là thích cũng không lý do, con thích ông Cổ cũng không có lý do.” Hai mắt Đường Vũ Kỳ hơi cong lên, bởi vì mang theo ý cười nên càng lộ vẻ đáng yêu.

Hơn nữa Đường Vũ Kỳ nói xong làm cho ông Cổ Vũ giật mình, không thích là không thích, câu trả lời này quá thẳng thắn.

Hơn nữa Đường Vũ Kỳ bổ sung câu cuối cùng, nhất thời làm cho ông Cổ cũng không biết nói cái gì cho phải.

“Vậy Vũ Kỳ thích gì? Sau này Vũ Kỳ muốn làm gì?” Ông Cổ chắc chắn sẽ không từ bỏ như vậy, ông Cổ cảm thấy đứa nhỏ này chưa có kế hoạch về tương lai của mình, cô bé nói không thích làm bác sĩ, chắc chắn cũng chưa nghĩ tới sau này mình sẽ làm gì.

“Con thích làm nhà thiết kế giống như mẹ, con thích kinh doanh giống như ba.” Nhưng ông Cổ vừa nói xong thì Đường Vũ Kỳ lập tức trả lời không cần suy nghĩ, hơn nữa trả lời vô cùng cụ thể.

“Ông Cổ, sau này có lẽ con rất bận, con muốn thiết kế thật nhiều thật nhiều trang sức đẹp cho mẹ, cho bà cố ngoại, cho bà mợ, ba con có rất nhiều sản nghiệp, con còn phải giúp ba quản lý những công ty đó, không thể để ba quá mệt mỏi, cho nên con không có thời gian học y với ông.” Rõ ràng Đường Vũ Kỳ đã có kế hoạch cho tương lai của mình, hơn nữa cô bé nói rất rõ ràng.

Kế hoạch của Đường Vũ Kỳ đều liên quan đến người nhà của mình.

“Sao đứa nhỏ này lại ngoan như vậy chứ.” Bà cụ Đường nghe vậy thì vừa vui vẻ vừa cảm động, Đường Vũ Kỳ nhà bà thật là ngoan ngoãn.

Ông Cổ choáng váng, ông ta vốn cho rằng Đường Vũ Kỳ sẽ nói khéo, ông ta không ngờ được Đường Vũ Kỳ từ chối mình một cách thẳng thắn và dứt khoát như thế.

“Cổ Vũ, chúng tôi sẽ không xen vào chuyện ông muốn nhận người nhà họ Đường chúng tôi làm đồ đệ, chúng tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến của con cháu, hiện tại đứa nhỏ không đồng ý, chuyện này cũng không còn cách nào khác.” Ông cụ Đường cũng không nhịn được cười, ông biết bé cưng Vũ Kỳ là một đứa bé có lập trường, không dễ lừa gạt như thế.

Ông Cổ thở dài một hơi, con ngươi nhìn về phía Đường Minh Hạo đứng bên cạnh, nhưng Đường Minh Hạo lại dời ánh mắt, không cần hỏi cũng biết.

Sắc mặt của ông Cổ lập tức trầm xuống, ông ta dễ dàng lắm sao? Nhà họ Cổ chỉ có một đứa con trai là ông ta, ông ta không cưới vợ, không có con, cho nên mới muốn tìm đồ đệ, ông ta không thể để y thuật nhà họ Cổ đứt đoạn trong tay mình được.

Ông ta muốn tìm đồ đệ, sao lại khó như vậy chứ?

Ông ta đã tìm hai mươi mấy năm, vất vả lắm mới gặp được người hài lòng, lại còn gặp được hai người, ông ta vô cùng vô cùng hài lòng với hai đứa, ông ta vốn cho rằng cuối cùng nguyện vọng của mình cũng có thể thực hiện được.

Không ngờ niềm vui đến nhanh thì đi cũng nhanh, hai đứa bé đều từ chối ông ta.

Ông Cổ nhất thời quá mất mát, tâm trạng thay đổi rất lớn, cảm thấy chịu đả kích quá lớn nên ngồi dưới thảm, không ngừng than ngắn thở dài.

“Hay là con bớt chút thời gian đi theo ông học một chút?” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy dáng vẻ của ông ta thì có chút không đành lòng.

“Bớt chút thời gian? Bớt chút thời gian thế nào?” Ông Cổ nghe Đường Vũ Kỳ nói thì sửng sốt, học y còn có thể bớt chút thời gian để học sao? Ông học từ nhỏ, hơn một nửa thời gian của ông ta dành cho việc học y.

“Khi nào con có thời gian thì sẽ đi theo ông học y.” Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, thật ra Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc, cũng không phải bởi vì cô bé không đành lòng nhìn dáng vẻ của ông Cổ.

Đường Vũ Kỳ cảm thấy hiện tại đi học quá đơn giản, học thiết kế cũng không khó, cô bé hoàn toàn có thể bớt chút thời gian đi theo ông Cổ học y.

Nếu nằm trong phạm vi năng lực của mình thì học thêm một số thứ cũng không có chỗ hại.

Ông Cổ hoàn toàn sửng sốt, còn có thể như vậy sao? Bớt chút thời gian để học?

“Nếu ông không đồng ý thì thôi.” Đường Vũ Kỳ thấy ông ta không nói lời nào thì thở dài một hơi.

“Vậy khi nào con có thời gian?” Con ngươi của ông Cổ lóe lên, theo bản năng hỏi một câu, tuy rằng ông ta chưa chấp nhận được chuyện bớt chút thời gian học y này, nhưng ông ta vẫn không muốn bỏ qua cơ hội này.

Hiện tại đứa bé còn nhỏ, có rất nhiều thời gian để học, sau khi đứa nhỏ học được một thời gian thì có lẽ sẽ thích học Trung y, đến lúc đó đều không cần ông ta thúc giục, cô bé tự sẽ muốn học.

Nếu chỉ bớt chút thời gian học y thì chắc chắn học không tốt, nhất là Trung y, đó là một quá trình rất dài, yêu cầu cần nhiều thời gian và tinh thần thể lực.

“Thời gian cũng không phải quan trọng, mẹ con đã nói chỉ cần nghiêm túc học tập một thứ gì đó thì nhất định có thể học giỏi, thời gian cũng không hoàn toàn ảnh hưởng đến việc học, có người học một thứ gì đó cả đời cũng có thể học không tốt, có người dùng mấy năm học tập nhưng chỉ cần nghiêm túc thì nhất định có thể học giỏi.” Đường Vũ Kỳ nhìn ông Cổ, đôi mắt long lanh có thể nhìn thấu lòng người!!
“Có người học một thứ gì đó cả đời cũng có thể học không tốt, có người dùng mấy năm học tập nhưng chỉ cần nghiêm túc thì nhất định có thể học giỏi.” Đường Vũ Kỳ nhìn ông Cổ, đôi mắt long lanh có thể nhìn thấu lòng người!!

Lúc này Đường Vũ Kỳ đã nhìn ra suy nghĩ của ông Cổ.

Ông Cổ chóang váng, con ngươi nhìn chằm chằm vào Đường Vũ Kỳ, đứa nhỏ này thật sự chỉ có năm tuổi sao?

Đứa nhỏ này quá thông minh, ông Cổ đột nhiên thay đổi suy nghĩ của mình, cho dù cô bé này bớt chút thời gian để học cũng có thể học giỏi Trung y!!

Đúng như cô bé nói, quan trọng là phải nghiêm túc.

“Vũ Kỳ, mẹ nói làm việc gì thì quan trọng nhất phải nghiêm túc, nhưng muốn làm tốt chuyện gì cũng phải cần rất nhiều công sức và cố gắng, Trung y rất uyên thâm, muốn học giỏi Trung y thì càng phải cố gắng, càng tốn công sức, không thể bỏ dở nửa chừng.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy Đường Vũ Kỳ nghĩ chuyện học Trung y quá đơn giản, hơn nữa giáo sư Cổ thiệt lòng muốn nhận đồ đệ, nếu Đường Vũ Kỳ dùng suy nghĩ này học không giỏi là việc nhỏ, làm trì hoãn thời gian của giáo sư Cổ, làm trì hoãn chuyện của giáo sư Cổ mới không tốt.

Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Hàn Nhã Thanh muốn nói chuyện.

“Không sao, không sao, cứ làm theo lời Vũ Kỳ nói, tôi cảm thấy có thể thực hiện được, có thể được.” Nhưng giáo sư Cổ lại mở miệng trước, ông ta lo lắng mà Đường Vũ Kỳ thay đổi suy nghĩ vì lời Hàn Nhã Thanh nói, ông ta khó khăn lắm mới hài lòng một hạt giống tốt như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Giáo sư Cổ, tôi sợ trì hoãn thời gian của ông.” Hàn Nhã Thanh không nghĩ tới giáo sư Cổ đồng ý cách làm của Đường Vũ Kỳ, nhưng cô biết giáo sư Cổ rất bận, nghe nói người bệnh hẹn trước cũng rất nhiều.

“Thời gian của tôi không thành vấn đề, ít khám bệnh cho mấy người là được, không có chuyện gì quan trọng hơn việc tôi nhận đồ đệ, tôi đã hơn năm mươi tuổi, còn có thể chữa bệnh được mấy năm chứ, cho nên dạy dỗ đồ đệ mới là chuyện quan trọng nhất.” Giáo sư Cổ ngăn lại lời Hàn Nhã Thanh nói, Hàn Nhã Thanh cũng không nói thêm gì nữa.

Cậu hai Trác nhìn ông Cổ, vẻ mặt có chút kỳ lạ, cậu hai Trác cảm thấy hôm nay mình đã nhìn thấy một ông Cổ giả mạo, từ trước đến nay ông Cổ làm việc rất cẩn thận nghiêm khắc, nhất là trong phương diện y học, tuyệt đối không cho phép qua loa, hời hợt, hôm nay ông Cổ lại đồng ý với yêu cầu của bé cưng Vũ Kỳ, xem ra ông Cổ thật sự vô cùng hài lòng với bé cưng Vũ Kỳ.

Lúc này trong bệnh viện, bà cụ Dương vất vả lắm mới đuổi tất cả phóng viên ra ngoài, hiện tại thái độ của phóng viên với bà cụ Dương hoàn toàn khác biệt, lúc trước phóng viên kiêng dè nhà họ Dương, kiêng dè bà cụ Dương, không dám nói bậy, không dám hỏi lung tung, cũng không dám làm càn.

Nhưng hiện tại Đường Minh Hạo vạch trần ông cụ Dương giả vờ, ông cụ Dương và bà cụ Dương muốn hãm hại cậu ba Dương nên lên kế hoạch diễn kịch lừa gạt mọi người, hiện tại mọi người trên mạng đang mắng chửi ông cụ Dương và bà cụ Dương.

Hình tượng bà cụ Dương vẫn luôn cố gắng duy trì đã lập tức bị phá hủy, có thể nói là mất hết danh tiếng.

Ông cụ Dương vẫn luôn nằm ở trên giường, cho nên không bị phóng viên ép hỏi, nhưng điều này làm cho mọi người không hài lòng với ông cụ Dương.

Ông cụ Dương giả vờ ngất xỉu hãm hại cậu ba Dương, bị vạch trần như thế mà còn giả vờ, nằm ở trên giường không nhúc nhích, đúng là không biết xấu hổ, ông coi người khác là đồ ngốc sao?

Hiện tại hơn một nửa cổ phần của Dương Thị nằm trong tay ông cụ Dương, chuyện xấu của ông cụ Dương truyền ra ngoài, hơn nữa cậu ba Dương đã tuyên bố không quan tâm bất cứ chuyện gì của Dương Thị nữa, cổ phiếu Dương Thị lập tức giảm mạnh, còn có xu hướng giảm thêm, sợ là ngày mai giảm mạnh hơn.

Ông cụ Dương chờ phóng viên rời đi hết, lúc này mới mở mắt ra nhìn thấy phòng bệnh cũng chỉ có bà cụ Dương, ông nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường: “Sao chuyện này lại biến thành như vậy?”

Trước đó ông cụ Dương vẫn luôn nằm im trên giường, một mình bà cụ Dương bị phóng viên ép hỏi, ông cụ Dương lập tức hỏi bà cụ Dương.

“Tôi cũng không biết vì sao lại biến thành như thế, đứa bé kia, do đứa bé kia giở trò, cũng không biết đứa nhỏ nghịch ngợm này từ đâu xuất hiện nữa.” Bà cụ Dương đầy tức giận, lại không dám nổi giận với ông cụ Dương.

“Rốt cuộc đứa nhỏ kia có phải là con của Tầm Chiêu hay không?” Nhắc tới đứa nhỏ, con ngươi của ông cụ Dương lóe lên, nói thật đứa nhỏ rất lợi hại, còn nhỏ tuổi đã làm việc chu đáo như thế, không có một lỗ hổng, hoàn toàn phá hủy kế hoạch của bọn họ.

“Hiện tại tôi cũng không biết rõ, lúc nãy nó nói trên người chảy dòng máu của nhà họ Dương, hơn nữa hình như thằng bé này và con nhóc kia bằng tuổi nhau, tôi cho rằng nó là con của Tầm Chiêu, tôi nghĩ nó và con nhóc kia là sinh đôi, nhưng sau đó nó nói mình không phải họ Dương, hơn nữa cũng không theo họ của mẹ, xem ra nó không giống nói dối, cho nên tôi cũng không rõ lắm.” Bà cụ Dương nói đến chuyện này thì không nhịn được nhíu mày lại, cho dù đứa nhỏ này là con của Tầm Chiêu thì bà ta cũng không thích, quá nghịch ngợm, quá đáng ghét, không có quy tắc.

Hơn nữa cậu bé gian xảo giống như Hàn Nhã Thanh, hiện tại bà ta không thích nổi đứa bé kia.

“Đứa nhỏ này rất thông minh, nếu nó là con của Tầm Chiêu thì sau này vào công ty chắc chắn có thể đạt được thành tựu, có thể phát triển công ty tốt hơn.” Ông cụ Dương vẫn nghĩ đến chuyện công ty: “Đứa nhỏ này so với Tầm Chiêu thì chỉ có hơn chứ không kém.”

“Nhưng nó chưa chắc là con của Tầm Chiêu, hơn nữa nó không có quy tắc, không chịu sự khống chế, ông dám cho nó vào công ty sao?” Bà cụ Dương có thành kiến với Đường Minh Hạo rất lớn, mặc dù ông cụ Dương nghĩ cho lợi ích của Dương Thị nhưng bà cụ Dương phản bác theo bản năng.

“Tôi cảm thấy như vậy, nếu không thì vì sao nó lại quan tâm đến chuyện của Tầm Chiêu chứ, hôm nay nó đến đây để vạch trần chúng ta, trút giận cho Tầm Chiêu, nếu nó không phải là con của Tầm Chiêu thì sao một đứa nhỏ năm tuổi có thể làm như vậy.” Ông cụ Dương nằm ở trên giường suy nghĩ chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, ông cảm thấy đứa nhỏ này là của nhà họ Dương, đương nhiên ông cụ Dương cũng hy vọng đứa nhỏ này là của nhà họ Dương.

Bởi vì ông cụ Dương biết đứa nhỏ này thật sự thông minh, rất lanh lợi, hơn nữa còn tuổi nhỏ đã làm việc cẩn thận, tương lai chắc chắn có thành tựu lớn, Dương Thị cần một người như vậy.

“Nếu nó thật sự là con của Tầm Chiêu thì do Hàn Nhã Thanh sinh ta, nói không chừng Hàn Nhã Thanh sai khiến đứa nhỏ đến đây quấy rối chuyện ngày hôm nay.” Bà cụ Dương nghe ông cụ Dương phân tích xong thì cũng cảm thấy chuyện này không phải không có khả năng, thật ra trong lòng bà ta cũng có suy nghĩ như vậy.

Nhưng nếu đó là con của Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh thì bà cụ Dương cảm thấy chuyện ngày hôm nay chắc chắn liên quan đến Hàn Nhã Thanh.

“Cho dù Hàn Nhã Thanh có nói nó đến đây hay không thì lúc nó ở bệnh viện, một mình làm mọi chuyện, cũng không chịu sự điều khiển của ai, cho nên đó là năng lực của nó.” Lúc này ông cụ Dương và bà cụ Dương có ý kiến khác nhau, ông cụ Dương chỉ nghĩ đến năng lực của Đường Minh Hạo.

“Nếu nó thật sự là con của Tầm Chiêu thì ông định làm gì?” Cuối cùng bà cụ Dương cũng nghe ra được ý của ông cụ Dương, bà ta nhìn về phía ông cụ Dương, vẻ mặt có chút phức tạp.

“Nếu nó thật sự là con của Tầm Chiêu thì đương nhiên phải mang về nhà họ Dương, tôi sẽ đào tạo nó thật tốt, tương lai cho nó quản lý Dương Thị, nó có thể phát triển Dương Thị ngày càng lớn mạnh.” Ông cụ Dương luôn nghĩ về chuyện này, nhưng ông cụ Dương quên mất Dương Tầm Chiêu đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, con của Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không có quan hệ nào với nhà họ Dương, làm gì đến lượt ông đào tạo.

“Đứa nhỏ này không dễ khống chế, ông không sợ dẫn sói vào nhà sao.” Con ngươi của bà cụ Dương nhanh chóng lóe lên, bà tôi không đồng ý với đề nghị này của ông cụ Dương, có lẽ bà tôi thật sự không thích đứa bé kia.

“Yên tâm, tôi có cách khống chế nó, không phải năm đó Tầm Chiêu cũng không nghe lời sao, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn vào công ty, phát triển công ty tốt như vậy.” Ông cụ Dương cười cười, rất có lòng tin: “Hơn nữa đứa nhỏ này còn nhỏ, chỉ cần hiện tại chúng ta để nó ở bên cạnh thì cũng không khó khống chế.”

“Ông quên chúng ta đã quyết định chuyện kết hôn với công chúa Quỷ Vực Chi Thành sao, nếu công chúa Quỷ Vực Chi Thành biết Dương Tầm Chiêu có một đứa con trai thì ông nghĩ xem sẽ có hậu quả gì?!” Bà cụ Dương nhíu mày lại, bà ta rất hiểu ông cụ Dương!!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom