• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (13 Viewers)

  • Chương 1201-1205

CHƯƠNG 1201: HAI NGƯỜI NHÀ HỌ DƯƠNG TRỢN TRÒN MẮT, XUẤT SẮC (2)

“Sao nó có thể vứt bỏ Dương Thị.” Con ngươi bà cụ Dương lóe lên, có chút nghi ngờ, thử hỏi có ai ngại nhiều tiền chứ? Cho dù Dương Tầm Chiêu có sản nghiệp vượt qua Dương Thị, Dương Thị lớn như vậy, Dương Tầm Chiêu nói từ bỏ thì từ bỏ sao?

Huống chi Dương Tầm Chiêu có sản nghiệp của mình cũng không lớn bằng Dương Thị chứ?

Bà cụ Dương thật sự không hiểu được.

“Ông nói xem có phải nó muốn uy hiếp chúng ta đúng không?” Con ngươi của bà cụ Dương thay đổi nhìn về phía ông cụ Dương, hiện tại bà ta cũng cảm thấy Dương Tầm Chiêu cố ý làm như vậy cho bọn họ xem, muốn uy hiếp bọn họ.

“Chắc chắn là như vậy, nó muốn uy hiếp chúng ta, hừ, tôi muốn nhìn xem nó còn có thể làm được gì chứ.” Ông cụ Dương nghe bà cụ Dương nói thì tinh thần lập tức tỉnh táo: “Nó muốn uy hiếp chúng ta, hừ, nó còn quá trẻ, quá kích động.”

Lúc này dưới tòa nhà Dương Thị, phóng viên vẫn còn tiếp tục.

“Nhiều cổ phần như vậy, cậu ba Dương nói chuyển lại là chuyển lại sao?”

“Nói như vậy là cậu ba Dương thật sự muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, cũng từ bỏ Dương Thị sao?”

“Cậu ba Dương thật sự không phải là người bình thường, người bình thường như chúng ta không thể nào hiểu được, rất nhiều tiền đó, nói từ bỏ là bỏ, cậu ba Dương thật là thoải mái.”

Bọn họ bắt đầu bàn tán theo hướng của Dương Tầm Chiêu, những phóng viên nói Dương Tầm Chiêu cầm cổ phần rồi cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương cũng không dám mở miệng.

“Nói không chừng chỉ làm cho người khác xem thôi, dù sao hiện tại cậu ba Dương quản lý Dương Thị, nhà họ Dương có thể quản lý Dương Thị cũng chỉ có cậu ba Dương, chỉ cần cậu ba Dương còn quản lý Dương Thị, Dương Thị sớm muộn gì cũng thuộc về cậu ba Dương, dù sao thế hệ này của nhà họ Dương đều dựa vào cậu ba Dương.”

Đương nhiên cũng có người đưa ra nghi ngờ, ở đây có quá nhiều người nên sợ thiên hạ chưa loạn, muốn gây chuyện, đối với phóng viên mà nói thì chuyện càng lớn, càng bùng nổ, càng hấp dẫn người khác.

“Tôi có một bản tuyên bố.” Dương Tầm Chiêu nhìn phóng viên vừa lên tiếng kia một cái, sau đó anh lại lấy ra một tài liệu khác.

Dương Tầm Chiêu mở tài liệu kia ra trước ống kính.

“Từ khi tôi hai mươi tuổi thì chính thức vào công ty làm việc, hiện tại đã mười năm, cho dù lợi ích và lợi nhuận của công ty hay là tiền lương của tôi thì tôi cũng không lấy một đồng nào, trước kia tôi không lấy, hiện tại không lấy, sau này cũng tuyệt đối không cần, từ hôm nay trở đi tôi sẽ không bước vào Dương Thị một bước cũng không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Dương Thị, Dương Thị và tôi không có bất cứ quan hệ nào.”

“Bản tuyên bố này giấy trắng mực đen, mọi người chứng kiến, Dương Tầm Chiêu này nói được thì làm được.” Từ trước đến nay Dương Tầm Chiêu luôn tích chữ như vàng với bên ngoài, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như thế.

Dương Tầm Chiêu nói xong lại khiến mọi người chấn động, ý của Dương Tầm Chiêu là không cần cổ phần của Dương Thị, anh cũng không cần tiền của Dương Thị, ngay cả tiền lương mấy năm nay cũng không lấy, hơn nữa sau này anh sẽ không bước vào công ty và không quan tâm chuyện của công ty nữa.

Dương Tầm Chiêu không chỉ nói ngoài miệng mà lập tức tuyên bố giấy trắng mực đen, mọi người chứng kiến càng có sức thuyết phục.

Lúc này trong nhà họ Dương, ông cụ Dương và bà cụ Dương lại khiếp sợ, hai người có chút choáng váng.

“Nó, nó là thật sự sao? Nó nói sau này không quan tâm đến công ty nữa?” Ông cụ Dương lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Nó không quan tâm đến Dương Thị thì ai quan tâm chứ, chẳng lẽ nói bộ xương già này quản lý sao?”

Ông cụ Dương biết rõ mấy năm nay Dương Thị phát triển tốt như vậy đều là công lao của Dương Tầm Chiêu, mấy năm ông quản lý Dương Thị cũng không tốt như vậy, huống chi hiện tại ông lớn tuổi rồi, không thể quản lý nổi công ty.

“Nó nói sau này không bao giờ bước vào Dương Thị một bước, nó thật sự không cần công ty nữa sao? Nó còn đưa giấy chứng minh cho mọi người chứng kiến, vậy thì không phải là nói giỡn.” Bà cụ Dương cũng mờ mịt, bà ta không nghĩ đến Dương Tầm Chiêu làm đến mức này.

“Sao có thể? Chẳng lẽ nó thật sự từ bỏ sản nghiệp lớn như Dương Thị sao, sau này tất cả thuộc về nó, Tầm Trung ăn chơi lêu lổng, không biết gì cả, không hiểu gì hết, tôi không thể giao công ty cho Tầm Trung được.” Trên mặt ông cụ Dương đầy nghiêm túc, lúc này ông cụ Dương thật sự lo lắng, đương nhiên ông lo lắng lợi ích của Dương Thị sẽ chịu ảnh hưởng.

Dù sao nhiều năm như vậy, bởi vì Dương Tầm Chiêu quản lý Dương Thị mới phát triển tốt như thế, nếu Dương Tầm Chiêu buông tay thì lợi nhuận của Dương Thị chắc chắn chịu ảnh hưởng.

“Tôi hiểu rõ tính cách của Tầm Chiêu, nếu nó làm đến mức này thì chắc chắn nghiêm túc, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay là chúng ta nghĩ cách dỗ dành nó trước.” Bà cụ Dương thật sự lo lắng.

“Dỗ dành thế nào? Lần này nó nhắm vào chúng ta, chắc chắn bởi vì chúng ta quyết định chuyện kết hôn với công chúa Quỷ Vực Chi Thành mà không hỏi ý kiến nó, cho nên mới tức giận chúng ta, chẳng lẽ chúng ta hủy hôn với Quỷ Vực Chi Thành sao?” Ông cụ Dương sốt ruột trong lòng, cho nên giọng điệu không tốt lắm.

Bà cụ Dương không so đo với ông, bà ta nhíu mày lại: “Không thể hủy hôn với Quỷ Vực Chi Thành, chúng ta đã tuyên bố chuyện này với mọi người, hiện tại chúng ta đổi ý thì người ngoài sẽ cười chúng ta, huống chi chúng ta và thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đã viết giấy liên hôn, không phải chúng ta muốn hủy hôn thì có thể hủy được, nếu bây giờ chúng ta hủy hôn thì Quỷ Vực Chi Thành có thể bỏ qua cho chúng ta sao?” Bà cụ Dương vẫn nghĩ lập trường và lợi ích của mình.

“Vậy bà nói xem còn có cách nào khác?” Ông cụ Dương càng nóng nảy, giọng nói cũng cao hơn.

Bà cụ Dương không trả lời, lúc này bà ta cũng không biết nên làm gì bây giờ, không nghĩ ra được cách nào hay.

Mà bên ngoài tòa nhà Dương Thị, phóng viên vẫn chưa kết thúc.

Dương Tầm Chiêu lại lấy một tài liệu khác mở ra trước mặt ống kính.

Lúc này mọi người không đợi Dương Tầm Chiêu giải thích đã rướn cổ lên xem, bọn họ muốn biết cậu ba Dương lại lấy ra tài liệu chấn động gì nữa.

Mọi người nhìn thấy nội dung xong lại khiếp sợ, đây là giấy chứng nhận của cục cảnh sát, trên đó có chữ ký và con dấu của cục cảnh sát, hoàn toàn có sức thuyết phục hơn lời tuyên bố của Dương Tầm Chiêu trước đó, đây là văn bản có hiệu lực theo pháp luật.

Mọi người cũng thấy rõ nội dung bên trong, chứng nhận Dương Tầm Chiêu và nhà họ Dương không còn quan hệ gì, cho nên cậu ba Dương muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương không phải chỉ nói bằng lời mà được cục cảnh sát chứng nhận, làm theo trình tự pháp luật.

“Từ hôm nay trở đi tôi và nhà họ Dương không có bất cứ quan hệ gì.” Dương Tầm Chiêu nói những lời này vô cùng quyết đoán, không hề do dự.

Từ đó không còn có ai nghi ngờ tính chân thật chuyện cậu ba Dương và nhà họ Dương cắt đứt quan hệ, cậu ba Dương nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.

Hơn nữa cậu ba Dương không cần cổ phần của Dương Thị, không cần tiền của Dương Thị, sau này không quản lý Dương Thị nữa.

Mọi người nghe rất rõ ràng.

“Sao, sao nó có thể làm như vậy? Sao nó có thể đến sở cảnh sát làm giấy chứng nhận? Nó thật sự muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương.” Bà cụ Dương ngồi thẳng người trên sô pha nhưng sắc mặt lại trắng bệch, lúc này bà cụ Dương thật sự gấp gáp.

“Hiện tại làm sao bây giờ? Chúng ta không thể để nó làm bậy được.” Ông cụ Dương cũng sốt ruột, không biết làm sao bây giờ.

“Nói Tầm Chiêu trở về, chỉ cần Tầm Chiêu trở về, chỉ cần Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương thì có thể giải quyết chuyện này.” Bà cụ Dương trợn mắt lên, đột nhiên kích động nói.

“Nhưng làm sao nó có thể quay về vào lúc này được, hơn nữa trước đó nó còn không nghe điện thoại của tôi, hiện tại nó chắc chắn cũng không nghe máy.” Ông cụ Dương cũng biết nếu lúc này làm cho Dương Tầm Chiêu trở về thì chuyện này được giải quyết, nhưng quan trọng là Dương Tầm Chiêu có thể quay về nhà vào lúc này sao?

Dương Tầm Chiêu đã đến cục cảnh sát làm giấy tờ cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, sao anh có thể quay về nhà họ Dương?

Cách này cũng vô tác dụng.

Bà cụ Dương ngẩn người, con ngươi xoay một vòng, đột nhiên có một ý kiến hay lóe lên: “Bây giờ ông gọi cho Tào Du nói Tầm Chiêu nghe điện thoại, ông nói Hàn Nhã Thanh và con nhóc kia đang ở nhà cũ họ Dương, bảo nó quay về, chỉ cần nó trở về thì chuyện này còn có thể xoay chuyển, chỉ cần nó trở về thì những gì nó nói trước đó không được tính, mọi thứ trước đó trở thành lời nói đùa.”

CHƯƠNG 1202: SỰ LỰA CHỌN CỦA CẬU BA DƯƠNG, HẢ LÒNG HẢ DẠ (1)

“Ý của bà là lừa Tầm Chiêu quay về?” Ông cụ Dương lập tức hiểu ý của bà cụ Dương, con ngươi nhanh chóng lóe lên: “Nhưng bây giờ chúng ta chưa tìm thấy Hàn Nhã Thanh và con nhóc kia, Tầm Chiêu quay về không thấy thì nổi nóng với chúng ta, đến lúc đó tình hình tồi tệ hơn không?”

“Cứ lừa nó quay về trước rồi tính, nếu nó quay về nhà họ Dương thì tất cả những lời tuyên bố trước đó sẽ mất đi sức thuyết phục, chỉ cần nó trở về thì sau này nó có tuyên bố thế nào cũng không có người nào tin.” Bà cụ Dương tính toán rất tốt.

“Nhưng chúng ta chưa tìm thấy Hàn Nhã Thanh, chỉ cần Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh liên lạc với nhau thì sẽ biết chúng ta đang nói dối, đến lúc đó nó biết chúng ta lừa gạt nó thì chắc chắn sẽ không trở về.” Ông cụ Dương nhíu mày nhìn bà cụ Dương, ông cụ Dương cảm thấy cách này của bà cụ Dương không thể thực hiện được.

“Ông yên tâm, tôi có cách.” Bà cụ Dương nghe ông cụ Dương nói thì nở nụ cười nói: “Lần trước lúc chúng ta gặp con nhóc kia ở công ty thì tôi đã lén ghi âm giọng nói của nó, chờ Tầm Chiêu nghe điện thoại thì tôi sẽ mở ghi âm đã được cắt ra cho Tầm Chiêu nghe, nó nghe thấy giọng của con nhóc kia thì chắc chắn sẽ không nghi ngờ mà quay về.”

“Thật sao? Bà còn ghi âm giọng nói của con nhóc kia sao?” Ông cụ Dương lộ vẻ vui mừng trên mặt: “Vậy bà mau nhanh lên, mau chuẩn bị đoạn ghi âm cho tốt, sau đó tôi gọi cho Dương Tầm Chiêu.”

Ông cụ Dương nghe bà cụ Dương nói xong thì lập tức đồng ý.

Nếu thật sự như vậy thì chuyện này có thể thành công.

Bà cụ Dương tìm đoạn ghi âm rồi cắt ra, chỉ giữ lại tiếng Đường Vũ Kỳ gọi ba, lúc đó Đường Vũ Kỳ gọi cho Dương Tầm Chiêu trong văn phòng, đương nhiên bà cụ Dương cắt hết những đoạn khác không có lợi ích gì.

“Nghe được đó, hơn nữa lúc này hiện trường có chút hỗn loạn, Tầm Chiêu chắc chắn không nghe ra được điều gì khác thường.”

Ông cụ Dương nghe đoạn ghi âm đã cắt xong thì vô cùng hài lòng: “Bây giờ tôi gọi cho Tào Du.”

“Ừ, ông làm nhanh đi, thừa dịp Tầm Chiêu còn đang ở đó, chỉ cần Tầm Chiêu chạy từ buổi họp báo về nhà họ Dương thì mới có hiệu quả tốt nhất.” Bà cụ Dương tính toán cả đời, đã sớm sắp xếp kế hoạch.

Ông cụ Dương cũng không dám kéo dài thời gian, lấy điện thoại gọi cho Tào Du.

Lúc này Dương Tầm Chiêu vẫn chưa rời đi, bởi vì có quá nhiều phóng viên vây quanh Dương Tầm Chiêu đặt câu hỏi, Dương Tầm Chiêu không thể đi được.

Cậu năm Tào vẫn luôn đi theo bên cạnh Dương Tầm Chiêu, cho nên cũng bị các phóng viên vây quanh ở giữa.

Có quá nhiều phóng viên đặt câu hỏi cho nên hiện trường có chút hỗn loạn, nhưng cậu năm Tào vẫn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.

Cậu năm Tào lấy điện thoại ra nhìn màn hình hiển thị thì khóe môi không nhịn được giật giật, ông cụ Dương gọi điện thoại cho anh ta làm gì?

Chuyện đã như vậy, anh ba cũng nói rõ ràng như thế rồi, hiện tại ông cụ Dương gọi điện thoại cho anh ta cũng vô dụng, anh ta không thể khuyên nhủ anh ba.

Nhưng cậu năm Tào vẫn đưa điện thoại tới trước mặt Dương Tầm Chiêu ra hiệu Dương Tầm Chiêu nhìn màn hình hiển thị.

Dương Tầm Chiêu chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, cũng không có bất cứ phản ứng gì, trên mặt không thay đổi biểu cảm, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích, từ hôm nay trở đi tất cả nhà họ Dương và anh không liên quan đến nhau, những người nhà họ Dương cũng không có quan hệ gì với anh nữa.

“Em nhận hay là không nhận?” Cậu năm Tào nhìn thấy phản ứng của Dương Tầm Chiêu thì nhất thời có chút lưỡng lự, lúc này anh ta nghe máy hay là không nghe?

Anh ta nghe máy thì không biết nói cái gì, nhưng nếu không nghe máy thì có vẻ không tôn trọng người lớn, nhưng anh ba không còn là người nhà họ Dương, anh ta cũng không cần coi ông cụ Dương là người lớn?

Cậu năm Tào suy nghĩ rồi vẫn quyết định không nghe máy, sau đó cất điện thoại vào.

“Tào Du này cũng không nghe máy.” Ông cụ Dương nhìn video phát sóng trực tiếp thấy cậu năm Tào không nghe điện thoại thì tức giận đến mức muốn ném điện thoại đi.

“Tào Du cũng không nghe điện thoại, chúng ta làm sao bây giờ? Gọi cho thư ký Lưu sao?” Ông cụ Dương lại không nhịn được sốt ruột, ông nhìn về phía bà cụ Dương hỏi ý kiến của bà cụ Dương.

“Thư ký Lưu là người của Dương Tầm Chiêu, lúc này ông gọi cho thư ký Lưu thì chắc chắn thư ký Lưu cũng không nghe máy.” Bà cụ Dương nheo mắt lại, sắc mặt có chút trầm xuống.

“Vậy làm sao bây giờ, điện thoại không gọi được, sao nói nó trở về? Nếu lát nữa nó rời khỏi đó thì cho dù chúng ta nói nó quay về cũng không có hiệu quả tốt nhất.” Ông cụ Dương xem phát sóng trực tiếp nhìn Dương Tầm Chiêu, sợ Dương Tầm Chiêu rời đi.

“Ông xem đó có phải là phóng viên Lỗ hay đúng, ông gọi cho phóng viên Lỗ, sau đó nói phóng viên Lỗ đưa điện thoại cho Dương Tầm Chiêu, đến lúc đó hiệu quả càng tốt hơn.” Bà cụ Dương lớn tuổi nhưng hai mắt rất nhạy bén.

“Được, được, cách này của bà rất tốt, tôi gọi cho phóng viên Lỗ.” Ông cụ Dương nghe bà cụ Dương nói thì hai mắt sáng lên, bởi vì ông cụ Dương thường xuyên liên lạc với phóng viên, cho nên có số điện thoại của phóng viên Lỗ.

Ông cụ Dương nhanh chóng tìm ra số điện thoại của phóng viên Lỗ, sau đó nhanh chóng gọi qua đó.

Dưới tòa nhà Dương Thị, phóng viên Lỗ đang đứng hàng đầu ở ngay trước mặt Dương Tầm Chiêu, anh ta đang đặt câu hỏi cho Dương Tầm Chiêu, nhưng sau khi Dương Tầm Chiêu tuyên bố xong thì không nói lời nào, cho dù phóng viên hỏi thế nào thì Dương Tầm Chiêu cũng không nói, phóng viên nóng lòng muốn chết.

Cho nên các phóng viên vây quanh Dương Tầm Chiêu.

Nếu đổi lại trước kia, mọi người chắc chắn không dám làm như vậy, dù sao anh cũng là cậu ba Dương, tổng giám đốc của Dương Thị.

Nhưng Dương Tầm Chiêu vừa tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, hơn nữa Dương Tầm Chiêu nói sau này không hề nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Dương Thị, Dương Tầm Chiêu còn tuyên bố mình không còn là tổng giám đốc Dương Thị.

Dương Tầm Chiêu mất đi thân phận này, hơn nữa trong tay Dương Tầm Chiêu không còn cổ phần của Dương Thị, bây giờ ở trong mắt mọi người thì giá trị con người của Dương Tầm Chiêu đã giảm mạnh, cho nên các phóng viên không còn kiêng dè cậu ba Dương như trước kia.

Trong mắt mọi người, sở dĩ cậu ba Dương lợi hại như vậy là vì anh là người nhà họ Dương, không phải vì cậu ba Dương là tổng giám đốc Dương Thị.

Đương nhiên có rất người biết Dương Tầm Chiêu có sự nghiệp của mình, đám phóng viên này chắc chắn không biết, nếu bọn họ biết năng lực thật sự của Dương Tầm Chiêu thì sợ là bị dọa đến chân mềm nhũn, không dám ngăn cản Dương Tầm Chiêu như thế.

Phóng viên Lỗ vẫn luôn ở trước mặt Dương Tầm Chiêu, vẫn đặt câu hỏi cho Dương Tầm Chiêu nhưng không nhận được câu trả lời, lúc này anh ta có chút sốt ruột, buồn bực muốn chết.

Nhưng đúng lúc này điện thoại của phóng viên Lỗ vang lên, phóng viên Lỗ nhíu mày lại không kiên nhẫn, ai không có mắt lại gọi cho anh ta vào lúc này chứ?!

Nhưng phóng viên Lỗ lại sợ cấp trên gọi đến nên vẫn nhanh chóng lấy điện thoại ra, phóng viên Lỗ nhìn màn hình hiển thị thì lập tức ngây người, anh ta không nghĩ đến ông cụ Dương gọi cho mình!!

Trước kia ông cụ Dương có gọi cho anh ta mấy lần, vì thế anh ta có lưu số điện thoại của ông cụ Dương.

Phóng viên Lỗ bản năng nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, con ngươi nhanh chóng lóe lên, sau đó nhấn nút nghe điện thoại của ông cụ Dương.

Con người rất thực tế, hiện tại Dương Tầm Chiêu đã không còn là tổng giám đốc Dương Thị, hiện tại Dương Tầm Chiêu không có cổ phần Dương Thị trong tay, hiện tại số cổ phần lớn của Dương Thị nằm trong tay ông cụ Dương, phóng viên Lỗ chắc chắn sẽ không đắc tội với ông cụ Dương, ngược lại phóng viên Lỗ còn muốn lấy lòng ông cụ Dương.

“Phóng viên Lỗ, cậu đưa điện thoại đến bên tai Tầm Chiêu, tôi có mấy câu muốn nói với Tầm Chiêu.” Điện thoại vừa kết nối, ông cụ Dương lập tức nói.

Phóng viên Lỗ sửng sốt, sau đó anh ta nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, nếu anh ta đã lựa chọn nghe điện thoại của ông cụ Dương thì chẳng khác nào chọn đứng về phía ông cụ Dương, cho nên anh ta sẽ nghe theo lời ông cụ Dương nói, huống chi phóng viên Lỗ cũng không cảm thấy yêu cầu của ông cụ Dương quá đáng!!

CHƯƠNG 1203: SỰ LỰA CHỌN CỦA CẬU BA DƯƠNG, HẢ LÒNG HẢ DẠ (2)

Dương Tầm Chiêu đột nhiên tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, ông cụ Dương chắc chắn lo lắng, lúc này ông cụ Dương muốn nói mấy câu với Dương Tầm Chiêu cũng hết sức bình thường.

Phóng viên Lỗ do dự một chút, sau đó đưa điện thoại đến bên tai Dương Tầm Chiêu, cùng lúc đó phóng viên Lỗ còn cố ý lớn giọng nói: “Cậu ba Dương, ông cụ Dương gọi tới, anh tổ chức họp báo cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, ông cụ Dương chắc chắn lo lắng, ông cụ Dương có chuyện muốn nói với anh.”

Dương Tầm Chiêu nheo mắt lại, con ngươi lạnh lùng lướt qua phóng viên Lỗ, vừa rồi anh đã nói rất rõ, anh và nhà họ Dương không còn quan hệ gì, phóng viên Lỗ này chắc chắn cố ý.

“Cậu ba Dương, anh nên thông cảm với tâm trạng của ông cụ, bọn họ lớn tuổi như vậy, bây giờ anh nói cắt đứt quan hệ với bọn họ, chuyện này sẽ đả kích đến bọn họ, anh nên nghe ông cụ Dương nói đi.” Phóng viên Lỗ đối diện với ánh mắt của Dương Tầm Chiêu thì sợ hãi đến mức run tay, điện thoại suýt nữa rơi xuống mặt đất.

Nhưng phóng viên Lỗ lại cầm điện thoại trong tay đến gần tai Dương Tầm Chiêu.

“Anh làm gì vậy? Anh đừng có quá đáng.” Cậu năm Tào đứng ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu tức giận đến xanh mặt, phóng viên này thật là quá đáng, không phải bọn họ làm như vậy là cố ý làm khó anh ta sao?

Hơn nữa phóng viên nói cái gì?

Giống như anh ba cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương là lỗi của anh ba vậy? Nếu không phải ông cụ Dương và bà cụ Dương làm chuyện quá đáng thì anh ba cần phải làm như thế sao?

“Cậu năm Tào, ông cụ Dương đã lớn tuổi như thế, hiện tại cậu ba Dương đột nhiên nói cắt đứt quan hệ với bọn họ, anh có thể hiểu tâm trạng của bọn họ được không? Bọn họ đang đau lòng muốn chết, cho nên tôi cảm thấy cậu ba Dương nên nghe điện thoại, lỡ ông cụ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?” Phóng viên Lỗ nói với cậu năm Tào, nói vô cùng hợp tình hợp lý.

Cậu năm Tào tức giận muốn mắng người, nhưng hiện tại anh ta không thể oán giận phóng viên, hơn nữa anh ta cũng không thể nói xấu ông cụ Dương và bà cụ Dương trong lúc này được, cho dù ông cụ Dương và bà cụ Dương sai thì bọn họ là con cháu không thể bàn tán sau lưng người lớn.

Nếu hiện tại anh ta nói gì đó thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh ba, cho nên cậu năm Tào chỉ có thể đè lửa giận trong lòng xuống.

Cậu năm Tào là cục trưởng cục cảnh sát, đây là lần đầu tiên để mình chịu bắt nạt như thế.

Dương Tầm Chiêu không quan tâm đến phóng viên Lỗ, anh xoay người đi về hướng khác, nếu anh đã nói cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương thì sẽ dứt khoát gọn gàng, cho dù người khác nói anh không có tình người thì anh cũng sẽ không thay đổi.

Phóng viên Lỗ nhìn thấy Dương Tầm Chiêu muốn rời đi thì lại đưa điện thoại đến bên tai Dương Tầm Chiêu, nếu là trước kia thì phóng viên Lỗ chắc chắn không dám làm như vậy, nhưng hiện tại thân phận của Dương Tầm Chiêu đã khác, Dương Tầm Chiêu đã không còn là tổng giám đốc của Dương Thị nên phóng viên Lỗ không chút kiêng dè nữa.

Con ngươi Dương Tầm Chiêu trầm xuống, anh vừa muốn xoay người tránh hành động của phóng viên Lỗ, nhưng đúng lúc này điện thoại truyền đến giọng của Đường Vũ Kỳ.

“Ba, ba.” Đường Vũ Kỳ kêu lên rất rõ ràng, vô cùng rõ ràng, Dương Tầm Chiêu cũng nghe thấy rõ.

Động tác xoay người của Dương Tầm Chiêu cứng đờ, con ngươi lập tức trầm xuống, vì sao trong điện thoại của ông cụ Dương có giọng của Đường Vũ Kỳ?

Người của ông cụ Dương đã tìm thấy Vũ Kỳ rồi sao? Sau đó ông cụ Dương bắt về nhà họ Dương?

Bọn họ muốn lợi dụng Vũ Kỳ ép anh quay về?

Con ngươi Dương Tầm Chiêu lập tức lạnh băng, anh vốn không truy cứu chuyện ông cụ Dương cho người tìm Hàn Nhã Thanh và Đường Vũ Kỳ, dù sao anh đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, ngay từ đầu Cố Ngũ đã phát hiện kế hoạch của ông cụ Dương, ông cụ Dương cũng không thể làm hại tới Hàn Nhã Thanh và Vũ Kỳ.

Nhưng Dương Tầm Chiêu không ngờ bọn họ bắt được Vũ Kỳ?

“Tầm Chiêu, bà đã đưa đứa nhỏ về nhà, cháu có muốn về nhà gặp một chút không.” Dương Tầm Chiêu đang suy nghĩ thì trong điện thoại truyền đến giọng của bà cụ Dương, giọng của bà cụ Dương rất dịu dàng, mang theo vẻ thương lượng, nhưng ý của lời nói quá rõ ràng.

Bà ta muốn Dương Tầm Chiêu trở về!!

“Nếu tôi không quay về thì sao?” Con ngươi Dương Tầm Chiêu lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng mọi thứ, đương nhiên giọng nói của anh cũng lạnh thấu xương.

“Tầm Chiêu, đây là con của cháu, chẳng lẽ cháu cũng từ bỏ con của mình sao?” Bên kia giọng của bà cụ Dương vẫn dịu dàng, nhưng trong lời nói của bà cụ Dương mang theo sự uy hiếp.

Dương Tầm Chiêu mím chặt môi, khuôn mặt trầm xuống, con ngươi lạnh băng vô cùng dọa người khác.

“Tầm Chiêu, cháu nên quay về nhà thăm một chút đi, đây là lần đầu tiên đứa nhỏ này đến nhà họ Dương nên chưa thích ứng được, bà cũng sợ mình dọa sợ nó.” Bà cụ Dương nhìn video phát sóng trực tiếp có thể thấy rõ phản ứng của Dương Tầm Chiêu, vì thế sự uy hiếp trong lời nói của bà cụ Dương càng thêm rõ ràng.

Dương Tầm Chiêu đột nhiên cười lạnh một tiếng, nụ cười vô cùng lạnh băng, tràn đầy châm chọc, không, dù sao anh cũng từng người thân, bọn họ lại uy hiếp anh?

Bọn họ bắt con của anh, sau đó uy hiếp anh quay về nhà họ Dương, vậy thì chuyện anh tổ chức họp báo tuyên bố sẽ trở thành một trò cười.

Bọn họ thật sự có thể làm chuyện với anh!!

Người thân?!!! Thật là châm chọc!!

Ở trong mắt bọn họ thì sợ là từ trước đến nay cũng có thứ gọi là người thân, bọn họ biết rõ Vũ Kỳ là con của anh, biết Vũ Kỳ là mang dòng máu nhà họ Dương, nhưng bọn họ đã làm gì Vũ Kỳ?

Bọn họ bắt Vũ Kỳ đi, muốn con cái và ba mẹ chia xa, bọn họ muốn đưa Vũ Kỳ đến một nơi xa lạ sống một mình.

Hiện tại bọn họ còn bắt được Vũ Kỳ, dùng Vũ Kỳ uy hiếp anh?

Sao bọn họ có thể tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ trái tim của bọn họ làm bằng đá sao?

“Anh ba, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Cậu năm Tào vẫn luôn đứng bên cạnh Dương Tầm Chiêu nên phát hiện cảm xúc của Dương Tầm Chiêu thay đổi, cậu năm Tào nhìn dáng vẻ của Dương Tầm Chiêu thì cũng sợ hãi hít một hơi.

Anh ta và anh ba quen biết nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta thấy anh ba đáng sợ như thế.

Lúc này cậu năm Tào còn sợ hãi, huống chi là những phóng viên này.

Trước đó những phóng viên này thấy Dương Tầm Chiêu không còn là tổng giám đốc nữa Dương Thị nên không kiêng dè như bình thường, cả đám cố chen lên phía trước, hiện tại bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của Dương Tầm Chiêu thì sợ đến mức hai châm mềm nhũn, không dám chen lên nữa.

Có mấy người nhát gan còn lùi lại mấy bước theo bản năng, bởi vì lúc này cậu ba Dương thật sự rất đáng sợ, dáng vẻ của cậu ba Dương giống như muốn ăn thịt người bất cứ lúc nào.

Lúc nãy phóng viên Lỗ cố đưa điện thoại đến bên tai Dương Tầm Chiêu, hiện tại phóng viên Lỗ nhìn thấy Dương Tầm Chiêu như vậy thì hai tay run rẩy, tay vốn đưa đến bên tai Dương Tầm Chiêu cũng thu lại.

“Dương Tầm Chiêu, cháu mau trở về đi, nếu cháu không quay về thì ông lập tức đưa con nhóc này đi để cháu không gặp được nó nữa.” Mà lúc này giọng của ông cụ Dương truyền tới, tuy rằng lúc này điện thoại của phóng viên Lỗ và Dương Tầm Chiêu cách nhau một khoảng, nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn nghe rõ lời ông cụ Dương nói.

Cậu năm Tào đứng bên cạnh Dương Tầm Chiêu cho nên cũng nghe thấy ông cụ Dương nói.

“Mẹ nó, bọn họ thật là quá đáng, đó là…” Cậu năm Tào vốn tức giận, lúc này không nhịn được mắng chửi, đó là con gái ruột của anh ba, mang dòng máu của nhà họ Dương, ông cụ Dương lại muốn đưa con gái của anh ba đi, thật là quá đáng, quá độc ác.

Cậu năm Tào suýt nữa nói ra chuyện đứa nhỏ, cậu năm Tào thấy Dương Tầm Chiêu vẫn chưa công khai chuyện đứa bé, chắc chắn không thể nói trong trường hợp này được, cho nên cậu năm Tào cố gắng nuốt xuống lời định nói.

“Anh ba, hiện tại làm sao bây giờ?” Nuốt lời định nói là một chuyện rất đơn giản, nhưng dưới tình huống này phải làm sao bây giờ?

Ông cụ Dương bắt con của anh ba, uy hiếp anh ba, còn nói hiện tại anh ba không quay về thì sẽ làm cho anh ba không gặp được con của mình nữa, nếu anh ba không quay về, với tính cách của ông cụ Dương thì có thể làm ra chuyện như vậy.

Nhưng vừa rồi anh ba mới tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, nếu hiện tại anh ba quay về nhà họ Dương thì không phải mọi chuyện trở thành trò cười sao?

CHƯƠNG 1204: TỰ LÀM BẬY KHÔNG THỂ SỐNG ĐƯỢC (1)

Hiện tại nên làm gì?! Anh ba nên làm gì mới tốt đây?!

Cậu năm Tào biết anh ba và con mình nhận nhau, cậu năm Tào cũng biết anh ba coi trọng đứa nhỏ thế nào, tối hôm đó anh ba biết chuyện đứa nhỏ đã vui vẻ như vậy, anh ta và anh ba quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng hiếm khi thấy anh ba vui vẻ như thế, có thể thấy được anh ba yêu thương hai đứa nhỏ thế nào.

Hiện tại ông cụ Dương dùng đứa nhỏ uy hiếp anh ba, anh ba không nóng nảy mới lạ.

“Cậu ba Dương, ông cụ Dương thấy anh cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương nên chắc chắn rất đau lòng, rất khổ sở, chúng ta là con cháu nên thông cảm cho tâm trạng của ông cụ, quan tâm ông cụ nhiều hơn.” Mặc dù tay của phóng viên Lỗ giơ về phía Dương Tầm Chiêu nhưng anh ta cố lùi lại phía sau, huống chi vừa rồi dáng vẻ Dương Tầm Chiêu làm cho anh ta sợ hãi, anh ta vội vàng lùi lại nên cũng không nghe rõ lời ông cụ Dương nói.

Nhưng phóng viên Lỗ nghe thấy ông cụ Dương nói Dương Tầm Chiêu trở về, bởi vì ông cụ Dương muốn Dương Tầm Chiêu trở về nên nhắc lại rất nhiều lần trong điện thoại.

Phóng viên Lỗ cho rằng ông cụ Dương muốn Dương Tầm Chiêu trở về, phóng viên Lỗ hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng này của ông cụ.

Nếu lúc này Dương Tầm Chiêu không quay về thì không có chút tình người nào!!

Phóng viên Lỗ đứng trên phương diện đạo đức phán xét, đẩy Dương Tầm Chiêu vào làn sóng dư luận, thậm chí còn dẫn dắt suy nghĩ của mọi người.

“Anh câm miệng cho tôi, anh không biết gì cả lại ở đây nói lung tung.” Cậu năm Tào lập tức nổi giận, ông cụ Dương dùng đứa bé uy hiếp anh ba, còn nói nếu anh ba không quay về thì làm cho anh ba mãi mãi không gặp được con mình.

Đây là chuyện một người lớn nên làm sao? Đứa nhỏ kia là con cháu nhà họ Dương.

Hơn nữa cậu năm Tào cảm thấy ông cụ Dương luôn muốn bám vào Quỷ Vực Chi Thành, cho nên cho dù hiện tại anh ba chạy về nhà họ Dương, ông cụ Dương cũng có thể đưa đứa nhỏ đi.

Ông cụ Dương thật sự có thể làm được chuyện như thế.

Phóng viên này không biết gì, chỉ biết nói bậy, hơn nữa phóng viên này rõ ràng đứng về phía ông cụ Dương, anh ta mang theo sự không vui chất vấn anh ba.

Những người này có tư cách chất vấn anh ba? Bọn họ có tư cách gì chỉ trích anh ta?

Cậu năm Tào không nhịn được muốn đuổi người đi.

“Tôi không biết chuyện cụ thể, tôi cũng không biết vì sao cậu ba Dương đột nhiên muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, nhưng ông cụ Dương lớn tuổi rồi, lỡ ông ta chịu đả kích xảy ra chuyện gì thì không tốt lắm đúng không? Vửa rồi tôi nghe ông cụ Dương nói rất đau lòng, hơn nữa ông cụ Dương nghe có chút không bình thường, không lẽ là bị bệnh?” Phóng viên Lỗ cũng không nghe thấy ông cụ Dương nói, bởi vì lúc đó phóng viên Lỗ vẫn luôn chú ý phản ứng của Dương Tầm Chiêu, anh ta đưa điện thoại đến bên tai Dương Tầm Chiêu nhưng trong lòng vẫn lo lắng Dương Tầm Chiêu sẽ làm gì mình.

Bởi vì sự chú ý vẫn luôn ở trên người Dương Tầm Chiêu, cho nên anh ta không nghe thấy ông cụ Dương nói, nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng quát của ông cụ Dương nói Dương Tầm Chiêu trở về.

Giọng của ông cụ Dương vô cùng lớn, cho nên phóng viên Lỗ mở to mắt nói dối.

Phóng viên Lỗ nói xong thì mọi người cũng bắt đầu bàn tán.

“Đây không phải là việc nhỏ, ông cụ Dương chắc chắn rất sốt ruột, ông ta lớn tuổi như thế nên rất có thể bị bệnh.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao lại muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương?”

“Không lẽ ông cụ Dương đã làm chuyện quá đáng với cậu ba Dương?”

“Cho dù ông cụ làm sai chuyện gì thì phận làm con cháu nên thông cảm một chút, sao lại đòi cắt đứt quan hệ chứ? Hơn nữa người lớn cũng chỉ muốn tốt cho con cháu mình mà thôi.”

“Đúng vậy, chuyện có lớn đâu lại gây ầm ĩ như thế?”

Lúc này mọi người bàn tán nhắm vào cậu ba Dương, trong đó có mấy người nói giúp cho cậu ba Dương cũng bị những tiếng bàn luận kia đè xuống.

Lúc này ông cụ Dương và bà cụ Dương vẫn luôn nhìn chằm chằm video phát sóng trực tiếp, ông cụ Dương nghe mọi người bàn tán thì sắc mặt dịu đi rất nhiều:” Hừ, hiện tại mọi người đang chỉ trích nó, tôi muốn nhìn xem nó giải quyết thế nào, nó muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương? Nó nghĩ quá đơn giản rồi, trước kia mọi người kính trọng nó, sợ nó bởi vì nó là tổng giám đốc Dương Thị, nếu nó cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương thì không là gì cả, mọi người cũng không còn kính trọng nó như lúc trước, hiện tại mọi thứ bắt đầu hiện ra rồi. ”

Ông cụ Dương là người khôn khéo nên liếc mắt một cái đã nhìn ra điều này, cho nên ông cụ Dương có chút đắc ý trong lòng:” Hiện tại tình huống xoay chiều không tệ lắm, làm cho nó thấy được nếu rời khỏi nhà họ Dương thì chẳng là gì cả, nó mất đi mọi thứ của nhà họ Dương cho mình thì cũng mất đi địa vị trước kia, mất đi những người kính trọng nó.”

“Hiện tại những người đó đang gây áp lực với Tầm Chiêu rất có lợi cho chúng ta.” Bà cụ Dương cũng nhìn ra được: “Cho nên chúng ta phải lợi dụng điều này để nó phát huy tác dụng lớn nhất. ”

“Phát huy thế nào?” Ông cụ Dương sửng sốt một chút, nhanh chóng nhìn về phía bà cụ Dương.

“Tiếp theo, cho dù Tầm Chiêu về nhà thì chúng ta sẽ gọi xe cấp cứu, sau đó nói xe cấp cứu đưa ông đến bệnh viện, càng làm lớn chuyện thì càng tốt.” Con ngươi của bà cụ Dương nhanh chóng lóe lên, nói ra kế hoạch trong lòng.

“Ý của bà là tôi giả bệnh sao. “Ông cụ Dương lập tức hiểu ý của bà cụ Dương, trên mặt ông cụ Dương lập tức vui mừng: “Ý kiến này hay lắm, lúc nãy có mấy người nhắc tới chuyện này, nếu tôi thật sự tức giận đến mức sinh bệnh vào bệnh viện thì chuyện này càng lớn, đến lúc đó áp lực của nó rất lớn, cuối cùng nó cũng cũng chỉ có thể tới cầu xin chúng ta. ”

“Đương nhiên, hiện tại tốt nhất là có thể làm cho Tầm Chiêu trở về, nếu Tầm Chiêu trở về, chúng ta không cần làm lớn chuyện, đến lúc đó cho Tầm Chiêu một đường lui.” Bà cụ Dương đã tính toán kỹ mọi chuyện.

Lúc này phóng viên Lỗ đã thu lại điện thoại bên tai Dương Tầm Chiêu, ông cụ Dương đã nói những lời cần nói, cho nên ông cụ Dương lập tức cúp máy.

Ông cụ Dương cảm thấy phải gọi lại cho Dương Tầm Chiêu, nói cho Dương Tầm Chiêu biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.

Ông cụ Dương không gọi cho phóng viên Lỗ nữa mà gọi vào số điện thoại của cậu năm Tào, ông cụ Dương biết trải qua chuyện vừa rồi thì lần này cậu năm Tào chắc chắn sẽ nghe điện thoại.

Cậu năm Tào nghe tiếng chuông điện thoại vang lên thì nhíu mày lại, anh ta nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, sau đó lấy điện thoại ra, cậu năm Tào nhìn màn hình hiển thị thì sắc mặt trầm xuống, quả nhiên ông cụ Dương gọi tới.

Lúc nãy ông cụ Dương gọi điện thoại uy hiếp anh ba, hiện tại lại gọi tới làm gì?

Cậu năm Tào lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, dò hỏi ý của Dương Tầm Chiêu, bởi vì chuyện vừa rồi nên cậu năm Tào càng không dám tự quyết định.

Dương Tầm Chiêu thật sự không muốn nghe điện thoại của cụ Dương, nhưng anh nghĩ vừa rồi tiếng bé cưng Vũ Kỳ gọi ba thì híp mắt lại, anh có thể không quan tâm tất cả nhưng anh không thể mặc kệ Vũ Kỳ.

Mặc dù Dương Tầm Chiêu không nói gì nhưng cậu năm Tào vẫn hiểu ý của Dương Tầm Chiêu, lần này anh ba không còn mặc kệ giống như lần trước.

Cậu năm Tào suy nghĩ rồi nghe điện thoại, nhưng cậu năm Tào không đưa điện thoại cho Dương Tầm Chiêu mà đặt lên tai mình:” Ông… ”

Cậu năm Tào biết ông cụ Dương muốn nói gì, không nên để ông cụ Dương làm bậy.

“Cậu nói Dương Tầm Chiêu nghe điện thoại, nếu không thì tôi sẽ làm cho nó hối hận.” Nhưng cậu năm Tào vừa nói một chữ thì tiếng quát đầy khí thế của ông cụ Dương truyền tới, cậu năm Tào cảm thấy lỗ tai mình sắp điếc mất rồi.

Sắc mặt cậu năm Tào trầm xuống, ông cụ Dương thật là quá đáng, làm cho anh ba hối hận? Đến lúc này ông cụ Dương còn uy hiếp anh ba!

Ông cụ Dương chỉ biết uy hiếp anh ba, nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới mình đã tổn thương anh ba thế nào, cho nên anh ba mới cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, lúc này bọn họ không nghĩ cách bù đắp mà ngược lại còn uy hiếp anh ba.

Anh ta là người đứng xem thôi cũng cảm thấy trái tim lạnh lẽo.

CHƯƠNG 1205: TỰ LÀM BẬY KHÔNG THỂ SỐNG ĐƯỢC (2)

Chọc ông cụ Dương tức giận đến sinh bệnh sao? Nghe giọng ông cụ Dương cũng biết chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.

Cậu năm Tào thật sự không biết còn có thể nói gì với ông cụ Dương, hơn nữa cậu năm Tào cũng biết hiện tại mình nói gì thì ông cụ Dương cũng chắc chắn không nghe vào, cho nên cậu năm Tào chỉ có thể đưa điện thoại đến tai Dương Tầm Chiêu.

“Dương Tầm Chiêu, cháu mau trở về cho ông, nếu không thì cháu nhất định sẽ hối hận.” Ông cụ Dương nhìn video phát sóng trực tiếp thấy cậu năm Tào đặt điện thoại bên tai Dương Tầm Chiêu thì lại quát lên, lần này uy hiếp một cách trực tiếp.

Dương Tầm Chiêu híp mắt đầy lạnh lẽo, lúc này anh cũng không nghĩ đến chuyện khác, anh chỉ nghĩ đến Vũ Kỳ, anh cho rằng ông cụ Dương nói tới chuyện Vũ Kỳ.

Nếu bọn họ bắt được Vũ Kỳ thì anh chắc chắn phải quay về, anh biết rõ bây giờ mình quay về nhà họ Dương thì mọi chuyện anh làm trước đó sẽ trở thành trò cười, đến lúc đó còn không biết bị mọi người nói thế nào, nhưng anh không thể bỏ mặc con gái mình.

Dương Tầm Chiêu thở dài một hơi, sắc mặt càng trầm xuống, nhưng dưới tình huống này thì anh phải cứu con gái mình.

Trong phòng khách nhà họ Đường, Hàn Nhã Thanh nhìn video phát sóng trực tiếp thấy tình hình hiện trường, cô nhíu mày lại, cô thấy được Dương Tầm Chiêu thay đổi cảm xúc, cô nghĩ ông cụ Dương đã uy hiếp Dương Tầm Chiêu, hơn nữa ông cụ Dương dùng những thứ Dương Tầm Chiêu vô cùng quan tâm để uy hiếp Dương Tầm Chiêu.

Hàn Nhã Thanh đang ở nhà họ Đường, nhưng cô xem phát sóng trực tiếp nên không biết ông cụ Dương nói gì với Dương Tầm Chiêu, cũng không biết ông cụ Dương dùng thứ gì uy hiếp Dương Tầm Chiêu.

Nhưng cô thấy vẻ mặt Dương Tầm Chiêu rất nghiêm túc, nghiêm trọng, cô cũng nhìn ra được tâm trạng của Dương Tầm Chiêu rất nặng nề.

“Nhã Thanh, cháu nói xem Tầm Chiêu sao vậy? Bà thấy dáng vẻ của nó giống như hồn bay phách lạc, rốt cuộc ông cụ Dương đã nói gì với Tầm Chiêu trong điện thoại?” Bà cụ Đường nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu qua phát sóng trực tiếp, trên mặt không che giấu được sự lo lắng.

“Với tác phong của ông cụ Dương thì chắc chắn đã dùng thứ gì đó uy hiếp Dương Tầm Chiêu.” Ông cụ Đường rất thông minh nên lập tức đoán được.

“Ông ta có thứ gì uy hiếp Dương Tầm Chiêu? Bọn họ còn có gì uy hiếp được Dương Tầm Chiêu?” Bà cụ Đường nhanh chóng nhìn về phía ông cụ Đường: “Tầm Chiêu đã hạ quyết tâm quyết định cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, bọn họ còn có thể lấy thứ gì uy hiếp Tầm Chiêu?”

“Tôi thấy Tầm Chiêu có phản ứng như vậy thì chắc chắn liên quan đến Nhã Thanh hoặc là hai đứa nhỏ.” Ông cụ Đường nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, lời này giống như nhắc nhở Hàn Nhã Thanh.

Đôi khi quá quan tâm sẽ bị rối loạn, Nhã Thanh vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Hàn Nhã Thanh nghe ông cụ Đường nói thì đôi mắt nhanh chóng lóe lên, ông cụ Dương lợi dụng cô hoặc là con của cô để uy hiếp Dương Tầm Chiêu?

Là như thế sao?

Hàn Nhã Thanh nhìn đôi mắt Dương Tầm Chiêu lạnh băng làm cho người ta sợ hãi, từ lúc cô và Dương Tầm Chiêu quen biết nhau đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ này của Dương Tầm Chiêu, ông ngoại nói rất đúng, có thể làm cho Dương Tầm Chiêu có phản ứng như thế cũng chỉ có cô và con.

Lúc trước ông cụ Đường đã nói với cô, ông cụ Dương và bà cụ Dương đã biết chuyện của Vũ Kỳ.

Nếu lúc này ông cụ Dương thật sự dùng đứa bé uy hiếp Dương Tầm Chiêu thì thật sự rất quá đáng.

Hàn Nhã Thanh không thể tưởng được ông cụ Dương lại lợi dụng đứa bé uy hiếp Dương Tầm Chiêu.

Mặc kệ ông cụ Dương có lợi dụng đứa bé uy hiếp Dương Tầm Chiêu hay không thì Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình phải làm gì đó, cô không thể để người đàn ông của mình chiến đấu một mình được, cô muốn anh biết, cô ủng hộ anh, cô và con ủng hộ anh.

Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lấy điện thoại ra muốn gọi cho Dương Tầm Chiêu, nhưng Hàn Nhã Thanh nghĩ đến ông cụ Dương vẫn luôn gọi cho người khác nói Dương Tầm Chiêu nghe máy, rõ ràng ông cụ Dương không gọi được cho Dương Tầm Chiêu.

Cho nên có lẽ Dương Tầm Chiêu không theo mang điện thoại.

Hàn Nhã Thanh suy nghĩ, sau đó nhanh chóng soạn tin nhắn gửi cho thư ký Lưu.

Lúc này thư ký Lưu bị chặn ở bên ngoài, vì thế thư ký Lưu không biết rõ tình hình bên trong lắm.

Thư ký Lưu nhận được tin nhắn của Hàn Nhã Thanh thì sửng sốt một chút, sau đó trái tim của thư ký Lưu muốn bay lên, tuy rằng thư ký Lưu không chen vào được, không hiểu rõ tình hình bên trong, nhưng thư ký Lưu vẫn nghe thấy bọn họ bàn tán về tổng giám đốc.

Những tiếng bàn tán về tổng giám đốc không hề tốt, bà chủ gửi tin nhắn đến thật là đúng lúc.

Thư ký Lưu lập tức cảm thấy tràn đầy tinh thần, dùng sức chen lên phía trước.

“Tổng giám đốc, tin nhắn của bà chủ, bà chủ vừa nhắn tin đến.” Thư ký Lưu đầy phấn khởi, trong giọng nói không nhịn được kích động, nhưng thư ký Lưu có chừng mực, biết lúc này không thể gây thêm rắc rối, hơn nữa thư ký Lưu cũng biết tổng giám đốc nhà mình bảo vệ bà chủ, tổng giám đốc không nghĩ liên lụy đến bà chủ vào lúc này, cho nên thư ký Lưu cố thấp giọng xuống.

Dương Tầm Chiêu nghe thư ký Lưu nói thì hai mắt lập tức sáng ngời, nhanh chóng nhìn về phía điện thoại mà thư ký Lưu đưa đến trước mặt anh, trên màn hình điện thoại đang hiển thị tin nhắn, Hàn Nhã Thanh gửi cho anh.

“Cho dù anh làm gì thì em cũng ủng hộ anh, em và con ở nhà chờ anh trở về.”

Tin nhắn của Hàn Nhã Thanh rất đơn giản, nhưng chứa rất nhiều ý nghĩa.

Cô ủng hộ anh, đây là tấm lòng của cô, cô và con chờ anh về, cô và con vẫn an toàn.

Dương Tầm Chiêu nhìn tin nhắn của Hàn Nhã Thanh xong thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, sau đó sắc mặt u ám bỗng dịu đi, sự lạnh lẽo trong con ngươi cũng nhanh chóng tan ra.

Mặc dù tin nhắn của Hàn Nhã Thanh không nói rõ điều gì, nhưng anh hiểu cô và con đang ở nhà họ Đường, đều an toàn, nói cách khác Vũ Kỳ không sao cả.

Chỉ cần cô không sao, chỉ cần con không sao thì anh không còn gì phải lo lắng, cũng không cần kiêng dè điều gì.

Lúc nãy anh quá lo lắng và sốt ruột, cho nên có chút rối loạn, hơn nữa lúc trước anh biết ông cụ Dương cho người tìm Hàn Nhã Thanh và Vũ Kỳ, vì thế anh cho rằng ông cụ Dương thật sự tìm được Vũ Kỳ.

Bây giờ anh phản ứng lại mới cảm thấy mình quá lo lắng rồi, Vũ Kỳ ở nhà họ Đường, nhà họ Đường canh gác nghiêm ngặt, ông cụ Đường làm việc rất cẩn thận, ông cụ Đường đã biết mọi chuyện, dưới tình huống này thì ông cụ Đường tuyệt đối không cho Vũ Kỳ ra khỏi nhà họ Đường.

Vũ Kỳ không ra khỏi nhà họ Đường thì cho dù là Cố Ngũ cũng không thể đưa Vũ Kỳ đi, huống chi là ông cụ Dương tìm những tên không chuyên nghiệp ở trong nghề.

Dương Tầm Chiêu suy nghĩ kỹ xong thì nỗi lo lắng trong lòng lập tức biến mất.

Đương nhiên lúc này Dương Tầm Chiêu cũng nghĩ đến một chuyện khác, nếu bây giờ Vũ Kỳ đang ở bên cạnh Hàn Nhã Thanh tại nhà họ Đường, vậy thì ông cụ Dương đã lừa gạt anh, dùng Vũ Kỳ lừa anh quay về.

Tiếng Vũ Kỳ gọi anh trong điện thoại cũng là giả, do ông cụ Dương làm giả để lừa anh.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương thật sự dùng mọi thủ đoạn với anh, chuyện gì cũng có thể làm với anh.

Dương Tầm Chiêu đã sớm hết hy vọng với bọn họ, cho nên Dương Tầm Chiêu suy nghĩ cẩn thận xong thì cũng không còn thất vọng như trước kia, bây giờ anh và nhà họ Dương đã không còn quan hệ gì, cho nên những chuyện nhà họ Dương và người nhà họ Dương không có liên quan gì đến anh.

Lúc này ông cụ Dương và bà cụ Dương vẫn luôn nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu, cho nên bọn họ nhìn thấy tất cả phản ứng của Dương Tầm Chiêu, bọn họ thấy Dương Tầm Chiêu đọc nội dung gì đó trong điện thoại của thư ký Lưu xong thì vẻ mặt đã thay đổi.

Sắc mặt Dương Tầm Chiêu vốn u ám, sau khi anh xem điện thoại của thư ký Lưu xong thì lập tức thay đổi, sự lo lắng và sốt ruột trước đó cũng hoàn toàn biến mất.

“Không hay rồi, tình hình không đúng lắm, sợ là Tầm Chiêu đã biết con nhóc kia không ở trong tay của chúng ta, biết chúng ta lừa gạt nó.” Bà cụ Dương nhìn thấy cảm xúc của Dương Tầm Chiêu thay đổi thì sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

“Sao nó biết được? Chẳng lẽ là nội dung trong điện thoại thư ký Lưu?” Ông cụ Dương híp mắt lại.

“Nếu tôi không đoán sai thì có lẽ Hàn Nhã Thanh đã gửi tin nhắn cho Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh biết Tầm Chiêu không mang theo điện thoại cho nên gửi tin nhắn cho thư ký Lưu nói thư ký Lưu đưa cho Tầm Chiêu xem, chắc chắn là như thế!” Bà cụ Dương thật sự rất thông minh, đoán một chút đã đúng chính xác!!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom