• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (8 Viewers)

  • Chương 1175-1177

“Quan trọng nhất là giờ Trương Minh Hoàng đang ở thành phố A.” Đường Lăng nhìn anh, do dự một lát, rồi vẫn nói tiếp: “Nên chúng ta không có thời gian để chuẩn bị.”

Giờ Trương Minh Hoàng đang ở thành phố A, nên bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay với họ, với sức mạnh của Quỷ Vực Chi Thành, e rằng chẳng cần thời gian chuẩn bị, chỉ cần ông ta muốn, thì có thể lật đổ nội bộ bọn họ trong vòng một giây.

Trương Minh Hoàng thật sự có năng lực đó, Quỷ Vực Chi Thành cũng sở hữu một thế lực như thế.

Nếu lúc trước Đường Lăng chưa điều tra ra mấy chuyện này, có lẽ anh sẽ không tin khi nghe người khác nói, nhưng giờ anh lại là người hiểu rõ nhất.

“Phần lớn thế lực của cậu đều không nằm trong thành phố A, tám gia tộc lớn của chúng ta (giờ bên trên kiểm tra rất nghiêm, có rất nhiều thứ không được phép viết, nên bối cảnh gia đình Đường Lăng sẽ được sửa đổi) vẫn luôn bị nhà họ Cố quấy rối, ba tôi lại chưa quay về từ Hải Thành, nên tôi không thể điều động nhiều thế lực ở thành phố A, nếu Trương Minh Hoàng thật sự ra tay với chúng ta vào lúc này, thì chúng ta không thể nào chống lại được.” Lúc nói, sắc mặt Đường Lăng càng trở nên nghiêm nghị, không phải anh đang tâng bốc kẻ địch hạ thấp sức mạnh bản thân, mà những lời anh nói đều là sự thật.

Dương Tầm Chiêu mím chặt môi, không nói gì, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của anh đã biểu hiện rất rõ anh tán thành câu nói của Đường Lăng.

Dương Tầm Chiêu cũng hiểu rõ sự lớn mạnh của Quỷ Vực Chi Thành và Trương Minh Hoàng.

“Giờ chúng ta phải tập trung vào việc Trương Minh Hoàng sẽ làm thế nào?” Đây là lần đầu tiên Đường Lăng làm việc không chắc chắn như thế, cũng là lần đầu tiên anh hoàn toàn không nắm được quyền quyết định trong lòng bàn tay.

Không phải vì anh yếu, mà là đối thủ quá mạnh.
Loading...


“Theo tôi biết, từ khi công chúa Quỷ Vực Chi Thành này quay về thì không được Trương Minh Hoàng coi trọng, thậm chí ông ta chưa từng xuất hiện cùng cô ta, cũng không chính miệng thừa nhận thân phận cô ta với bên ngoài, nên chưa chắc ông ta...” Dương Tầm Chiêu không phản bác lại lời nói của Đường Lăng, giờ không phải lúc anh cậy mạnh, anh cũng biết rõ kế tiếp việc quan trọng nhất là Trương Minh Hoàng sẽ làm thế nào.

“Đúng vậy, Trương Minh Hoàng chưa từng xuất hiện cùng cô công chúa này, phải nói rằng ông ta luôn ở thành phố A, nhưng chưa từng lộ mặt, cậu cảm thấy chuyện này là vì sao?” Rõ ràng Đường Lăng biết Dương Tầm Chiêu đang định nói gì, nhưng suy nghĩ của anh hơi khác với anh ấy.

“Hả?” Dương Tầm Chiêu khẽ nhíu mày nhìn Đường Lăng.

“Trương Minh Hoàng đã tìm người mình yêu suốt 25 năm, có thể thấy tình cảm ông ta dành cho người đó rất sâu đậm, mặc dù hiện nay ông ta đã tìm được con gái, nhưng người ông ta yêu sâu đậm đã qua đời, tâm trạng ông ta sẽ thế nào? Theo tôi điều tra được, gần đây ông ta luôn nhốt mình trong phòng, chưa từng bước ra ngoài.” Rõ ràng lần này Đường Lăng thật sự điều tra được rất nhiều chuyện, ngay cả chuyện gần đây Trương Minh Hoàng ở đâu cũng điều tra ra.

“Một người hoàn toàn nhốt mình lại, chắc chắn sẽ vô cùng đau khổ, mất đi người mình yêu nhất, Trương Minh Hoàng đâu còn tâm trạng để lộ mặt? Mỗi khi đối mặt với cô con gái mình đã tìm về, ông ta sẽ nhớ đến người yêu đã khuất của mình, nên ông ta không xuất hiện cùng công chúa cũng là chuyện thường tình.” Đường Lăng nói ra suy nghĩ của mình, thật ra anh phân tích cũng rất có lý.

Thấy Dương Tầm Chiêu mãi không lên tiếng, Đường Lăng ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói tiếp: “Nếu đổi thành cậu, đã tìm lại được một cặp trai gái, nhưng người cậu yêu sâu đậm...”

Đường Lăng mới nói được một nửa, đã bị Dương Tầm Chiêu liếc qua ngay, ánh mắt đó cực kỳ lạnh lẽo, càng ẩn chứa hơi thở nguy hiểm không hề che giấu.

“Tôi chỉ so sánh, so sánh thôi.” Đường Lăng vội sửa lời, anh chỉ so sánh thôi, Dương Tầm Chiêu phản ứng quá khích rồi đấy.

“Tôi chỉ muốn cậu cảm nhận được tâm trạng của Trương Minh Hoàng, nếu đổi thành cậu, cậu sẽ phản ứng thế nào? Liệu cậu có vui vẻ ở bên con mình ra ra vào vào mỗi ngày không?” Đường Lăng cảm thấy tình huống của Dương Tầm Chiêu khá giống với Trương Minh Hoàng, nhưng anh ấy lại may mắn hơn, giờ người yêu con cái đều quay về bên Dương Tầm Chiêu rồi.

Rõ ràng ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi thâm trầm, rồi lên tiếng: “Nếu là tôi, rất có thể tôi sẽ nhốt mình đến chết.”

Lúc nói, vẻ mặt Dương Tầm Chiêu cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu cũng rất thâm trầm, có thể thấy anh không hề nói đùa, tất nhiên anh cũng không tùy tiện nói ra.

Nếu anh thật sự chỉ tìm lại được con mình, nhưng lại đánh mất Hàn Nhã Thanh, thì anh thật sự có thể...

Giờ Dương Tầm Chiêu cũng cực kỳ tán thành suy nghĩ của Đường Lăng, rất có thể Trương Minh Hoàng không xuất hiện cùng công chúa, là vì thất tình, tâm trạng cực kỳ đau khổ, nên nhốt mình lại ngay.

“Trước đây vì thất tình, đau lòng khổ sở, nên Trương Minh Hoàng không quan tâm đến công chúa, hơn nữa từ khi công chúa quay về Quỷ Vực Chi Thành, thì cứ như cá gặp nước, sống rất thoải mái tự tại, giờ cô ta bị người khác bắt nạt, chắc chắn ông ta sẽ không để yên.” Đường Lăng nói đến đây thì ngừng lại, giọng điệu hơi nhấn mạnh: “Với tình hình hiện tại và tác phong của Trương Minh Hoàng, ông ta không những không để yên, mà e rằng ông ta sẽ...”. truyện ngôn tình

Đường Lăng không nói hết, nhưng hàm ý lại thể hiện rất rõ, tất nhiên Dương Tầm Chiêu hiểu ra ngay.

Nếu đổi thành anh, khi thấy con mình bị người khác bắt nạt như thế, chắc chắn anh sẽ tận dụng hết những gì mình có để trút giận thay cho con mình, không ai có thể ngăn cản được anh.



“Hơn nữa tôi nghe nói Trương Minh Hoàng là người có tính bao che nhất, dù ông ta thấy người của ông ta làm sai, cũng tuyệt đối không cho phép người ngoài bắt nạt.” Đường Lăng lại từ tốn bổ sung, rất nhiều người biết chuyện Trương Minh Hoàng bao che khuyết điểm.

Có thể thấy Trương Minh Hoàng nổi tiếng với tính bao che khuyết điểm.

“Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, Trương Minh Hoàng muốn làm gì thì cứ việc, chẳng lẽ chúng ta lại sợ ông ta.” Trong lòng Dương Tầm Chiêu biết rõ tính nghiêm trọng trong chuyện này, cũng hiểu rõ hậu quả nếu Trương Minh Hoàng dốc toàn lực đối phó anh, nhưng dù là thế, anh cũng không được sợ hãi ông ta.

“Cậu nói đúng, ông ta muốn tới thì cứ để ông ta tới, tất nhiên chúng ta sẽ không sợ...” Đường Lăng khẽ nhếch miệng như đang cười, nhưng lại từ tốn bổ sung thêm một câu: “Vì sợ cũng vô ích.”

Dương Tầm Chiêu liếc nhìn anh ta, không nói gì.

“Được rồi, tôi về chuẩn bị trước đây, ít nhiều gì cũng phải thu xếp một chút, tránh để lúc đó hoàn toàn trở tay không kịp, cậu đứng đây đợi Thanh Thanh ra ngoài đi.” Đường Lăng đã phân tích rõ tình hình với Dương Tầm Chiêu rồi, giờ chuyện bọn họ có thể làm là dốc sức chuẩn bị thật tốt, tránh để tới khi Trương Minh Hoàng thật sự làm chuyện gì với họ, thì bọn họ hoàn toàn không thể ứng phó kịp.

“Chuyện này trước tiên đừng để Thanh Thanh biết, tôi không muốn cô ấy lo lắng.” Dương Tầm Chiêu gọi Đường Lăng lại, anh không muốn Hàn Nhã Thanh dính dáng đến chuyện này, chuyện là do anh làm, nên anh sẽ tự giải quyết.

“Cậu còn không rõ Thanh Thanh là ai à? Cậu định giấu con bé? Cậu cảm thấy cậu có thể giấu được à? Hơn nữa nói không chừng Trương Minh Hoàng sẽ ra tay bất cứ lúc nào, đến lúc đó cậu càng không thể giấu được.” Tất nhiên Đường Lăng hiểu rõ suy nghĩ Dương Tầm Chiêu, nhưng anh biết rõ chuyện này không thể giấu Thanh Thanh được.

“Cậu không muốn con bé lo lắng, thì trước tiên không nói cho con bé biết cũng được, đến lúc đó chúng ta sẽ nói sau.” Thật ra Đường Lăng cũng không muốn Hàn Nhã Thanh phải lo lắng, có lẽ đến lúc đó mà anh nói là tình huống rất nghiêm trọng.

“Tôi đi trước đây, cậu đón Thanh Thanh rồi thì đưa thẳng về nhà họ Đường đi, cả nhà các cậu cũng nên đoàn tụ rồi.” Đường Lăng đã sớm mong mỏi được nhìn thấy cả nhà bọn họ đoàn tụ.

“Ừm.” Dương Tầm Chiêu vốn cũng định làm vậy, anh tin giờ ông bà cụ Đường cũng sẽ không ngăn cản anh nữa.

“Đúng rồi, cậu định khi nào, dùng phương thức nào để công khai thân phận hai đứa trẻ?” Đường Lăng vốn định rời đi, nhưng nghĩ tới chuyện này anh lại không nhịn được hỏi thêm một câu, giờ vấn đề này cũng rất quan trọng.

“Trực tiếp công khai, càng nhanh càng tốt.” Rõ ràng Dương Tầm Chiêu đã sớm nghĩ xong rồi, nếu giờ anh đã biết chuyện hai đứa trẻ, tất nhiên phải công khai rồi, anh sẽ tự khắc giải quyết ổn thỏa mấy chuyện sau đó.

“Tất nhiên, tôi cũng phải sớm kết hôn với Thanh Thanh.” Lúc nói, rõ ràng khóe miệng Dương Tầm Chiêu khẽ nhếch lên, nếu con hai người đã lớn như thế rồi, đương nhiên anh phải mau chóng kết hôn với cô.

“Cậu cũng thông minh đấy.” Đường Lăng cũng không khỏi bật cười, thật ra anh rất mong đợi sớm được nhìn thấy kết cục này.

“Cậu yên tâm đi, từ khi biết chuyện hai đứa trẻ, hai ông bà cụ nhà chúng tôi thật sự không muốn chia rẽ cậu và Thanh Thanh nữa, nên lúc cậu tới nhà họ Đường, đừng làm chuyện gì quá đáng với họ là được.” Đường Lăng là nói thật, giờ điều mà nhà họ Đường bọn họ muốn nhìn thấy nhất, là Thanh Thanh có thể hạnh phúc, sao nhà anh có thể chia rẽ cả nhà bọn họ được?
“Tôi đối xử quá đáng với họ hồi nào?” Dương Tầm Chiêu cảm thấy mình rất oan uổng, anh chưa từng làm chuyện quá đáng với hai ông bà cụ nhà họ Đường.

Trước đây, anh luôn cực kỳ tôn trọng ông bà cụ Đường, huống chi giờ bọn họ còn là người thân của Thanh Thanh.

“Cậu biết làm thế nào thì tốt, tôi đi trước đây.” Lúc này Đường Lăng mới gật đầu yên tâm, rồi xoay người rời đi. Ngôn Tình Hay

Đường Lăng ra khỏi sân bay thì gọi thẳng cho Đường Vân Thành, từ chuyện lần trước, Đường Vân Thành luôn ở Hải Thành giải quyết công việc, vẫn chưa quay về, giờ trong nhà xảy ra chuyện, tất nhiên Đường Lăng phải nói với ba một tiếng, xem thử ba mình có cách nào không?

Dù gì lần này người mà bọn họ phải đối mặt là Trương Minh Hoàng.

“Sao thế? Con có chuyện gì à?” Điện thoại đổ chuông mấy lần, Đường Vân Thành mới nghe máy, có thể thấy ở Hải Thành, ông đang rất bận.

Đường Lăng kể lại ngắn gọn tình hình bên này cho Đường Vân Thành nghe.

“Con đang nói Trương Minh Hoàng?” Đường Vân Thành nghe xong, thì sắc mặt nhất thời thay đổi, giọng nói cũng thâm trầm hơn, rõ ràng ông cũng nghe qua về Trương Minh Hoàng rồi.

“Hai chuyện lần trước chỉ là người nào đó trong Quỷ Vực Chi Thành muốn đối phó với chúng ta, kế hoạch bọn họ chu toàn như vậy, hơn nữa thủ đoạn rất cao siêu, nếu không có Thanh Thanh ở đó, e rằng ba và con sẽ khó mà thoát hết rắc rối, giờ nếu Trương Minh Hoàng đích thân ra tay, chỉ sợ chuyện này sẽ rất nghiêm trọng.” Bình thường Đường Vân Thành là người uy phong thế nào, có sóng to gió lớn nào mà ông chưa nhìn thấy, giờ nghe thấy chuyện này, nói trong lòng không lo lắng là giả.

“Vâng, chuyện này rất nghiêm trọng, nên con mới nói với ba một tiếng, về công hay tư, thì con đều phải đứng cùng Dương Tầm Chiêu để đối phó, nếu phải chống lại Trương Minh Hoàng, đến lúc đó chắc chắn sẽ tổn hại đến lợi ích nhà họ Đường, mong ba...” Mục đích Đường Lăng gọi điện là để nói rõ chuyện này.

Nếu phải chống lại Trương Minh Hoàng, đến lúc đó chắc chắn sẽ không thể nào bảo vệ chu toàn cho nhà họ Đường được, đồng thời cũng sẽ tổn hại đến nhà họ Đường, về phần tổn hại thế nào, thì phải dựa vào mức độ mà Trương Minh Hoàng xuống tay.
Loading...


Nhưng dù thế nào, anh cũng phải đứng cạnh Dương Tầm Chiêu, cùng nhau gánh vác mọi thứ.

“Con cứ yên tâm mà làm, đừng kiêng kỵ gì cả.” Đường Vân Thành ngắt lời Đường Lăng ngay, cũng thể hiện rõ thái độ của mình.

“Cảm ơn ba.” Đường Lăng khẽ cười, trong lòng cũng vui mừng hơn, ba có thể ủng hộ anh như vậy, thật sự làm anh rất cảm động.

“Ba giải quyết công việc bên này một lát, rồi tranh thủ quay về trong hôm nay, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng.” Đường Vân Thành luôn làm việc cẩn trọng, cũng rất chăm chỉ nghiêm túc với công việc, hiếm khi vì chuyện cá nhân mà bỏ dở công việc trong tay, nhưng giờ ông lại nói phải mau quay về.

Có thể thấy ông rất xem trọng chuyện này, nói đúng hơn là ông kiêng kỵ Trương Minh Hoàng.

“Nếu Trương Minh Hoàng không có động tĩnh gì, thì tụi con cũng không được phép hành động, còn nếu ông ta có động tĩnh, thì tụi con cũng đừng mạnh mẽ chống lại, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Quỷ Vực Chi Thành, nên có thể trì hoãn được lúc nào hay lúc ấy, đợi ba về rồi sẽ nghĩ cách sau.” Đường Vân Thành lại không yên tâm căn dặn mấy câu, mấy năm nay, bình thường ông cũng không trò chuyện quá nhiều với Đường Lăng.

Vì Đường Lăng luôn làm việc thận trọng, chưa từng khiến Đường Vân Thành phải lo lắng, nên ông hiếm khi căn dặn anh lần thứ hai như thế.

“Vâng, con biết rồi.” Đường Lăng vội đáp, thật ra trong lòng anh cũng đang lo lắng, giờ nghe ba mình căn dặn như thế, thì trong lòng càng nặng nề hơn.

Mặc dù lúc nãy ba anh nói khá uyển chuyển, nhưng hàm ý lại thể hiện rất rõ, ba anh muốn bảo bọn anh cố gắng né tránh Trương Minh Hoàng.

Có thể thấy ba anh cũng biết bọn anh không địch lại Trương Minh Hoàng, nhưng đây không phải là chuyện bọn anh có thể né tránh được.

Dù gì chuyện công chúa Quỷ Vực Chi Thành bị Dương Tầm Chiêu ném thẳng ra ngoài là sự thật đã xảy ra rồi.

Chắc chắn Trương Minh Hoàng sẽ không bỏ mặc chuyện này, ông ta sẽ tới tìm bọn anh để tính sổ.

“Bên Thanh Thanh có cách gì không?” Đường Vân Thành ngẫm nghĩ một lúc rồi không nhịn được hỏi, ông hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Hàn Nhã Thanh.

“Bọn con vẫn chưa nói chuyện này cho Thanh Thanh biết, Dương Tầm Chiêu định tạm thời giấu con bé trước đã, để con bé khỏi lo lắng, nếu Trương Minh Hoàng muốn đối phó chúng ta, thì chắc chắn sẽ dùng thực lực để giải quyết vấn đề, với thân phận và tính cách của ông ta, thì không bao giờ giở mánh khóe ở sau lưng, nên chúng ta có nói chuyện này cho Thanh Thanh biết, thì con bé cũng không có cách giải quyết.” Đường Lăng hiểu rõ năng lực của Hàn Nhã Thanh, sở trường của cô là hiểu rõ tâm lý tội phạm, nếu đối phương giở mánh khóe thì chắc chắn cô sẽ có cách.

Nhưng Đường Lăng nghĩ Trương Minh Hoàng không bao giờ giở mánh khóe với họ, đó không phải cách làm việc của ông ta, hơn nữa với thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, thì ông ta không cần phải làm thế.

Trương Minh Hoàng hoàn toàn có thể dùng thực lực để giải quyết mọi vấn đề.

“Ừm, vậy cũng tốt.” Đường Vân Thành cũng tán thành cách làm của Dương Tầm Chiêu: “Đúng rồi, chắc Dương Tầm Chiêu đã biết chuyện hai đứa trẻ rồi đúng không?”

Đường Vân Thành không hoàn toàn hài lòng với Dương Tầm Chiêu, tâm lý của ông như người cha già có cô con gái mới lớn, nhưng ông không thể giấu mãi chuyện hai đứa trẻ với Dương Tầm Chiêu, anh làm ba bọn trẻ nên anh có quyền được biết.

Trước đây là do Đường Minh Hạo nói muốn thử thách Dương Tầm Chiêu, nên hai ông bà cụ trong nhà đều ủng hộ cậu bé.

“Cậu ấy biết rồi.” Đường Lăng không khỏi mỉm cười: “Hai cha con bọn họ còn ầm ĩ một trận nữa.”


Đường Lăng biết rõ chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.

“Ừm, vậy thì tốt, con với Dương Tầm Chiêu sắp xếp trước đi, cố gắng chuẩn bị thật kỹ càng, để phòng ngừa Trương Minh Hoàng bỗng gây khó dễ, chiều nay ba sẽ quay về ngay.” Đường Vân Thành vẫn lo lắng chuyện Trương Minh Hoàng, nên căn dặn thêm mấy câu nữa mới cúp máy.

Cúp máy xong, sắc mặt Đường Lăng rất nghiêm nghị, haizz, Dương Tầm Chiêu chọc ai không chọc, lại cứ chọc phải Trương Minh Hoàng!

E rằng trên đời này chẳng còn kẻ địch nào lớn mạnh, đáng sợ hơn Trương Minh Hoàng.

Giờ anh chỉ hy vọng Trương Minh Hoàng đừng hành động quá nhanh, chí ít là cho bọn họ chút thời gian để chuẩn bị.

Đường Lăng đang nghĩ ngợi thì điện thoại bỗng đổ chuông, anh sửng sốt một lát, liếc nhìn màn hình điện thoại, rồi nhanh chóng nghe máy.

“Cậu cả, không ổn rồi, chúng tôi bị công kích ở nước D rồi.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói gấp gáp ở đầu bên kia đã truyền tới ngay.

Tim Đường Lăng chùng xuống, mắt nhanh chóng híp mắt: “Cậu có biết là do ai làm không?”

“Là người của Quỷ Vực Chi Thành, bên này chúng tôi không hề đắc tội với họ, bình thường cũng chẳng giao lưu gì, nhưng hôm nay bọn họ bỗng công kích chúng tôi.” Người ở đầu bên kia giải thích tường tận tình hình lúc đó.

Rõ ràng sắc mặt Đường Lăng hơi thâm trầm, anh biết nội quy của Quỷ Vực Chi Thành rất nghiêm khắc, không đời nào vô duyên vô cớ công kích bọn họ, nên chỉ có một khả năng, đó là Trương Minh Hoàng đã ra tay.

Nhưng anh không ngờ Trương Minh Hoàng lại ra tay ở nước D trước.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì Đường Lăng cũng dễ dàng đoán ra, bởi vì nước D khác với đất nước bọn họ, nơi đó vốn rất hỗn loạn, bình thường đã có không ít vụ loạn lạc, nên Trương Minh Hoàng ra tay ở nước D trước sẽ thuận tiện và trực tiếp hơn.

Tâm trạng Đường Lăng càng thâm trầm hơn, nếu Trương Minh Hoàng đối phó bọn anh ở thành phố A, thì Quỷ Vực Chi Thành sẽ không dám xằng bậy vì bị hạn chế bởi một số quy định của đất nước, chí ít là bọn họ sẽ không trực tiếp xuống tay dùng vũ khí nào đó ở thành phố A.

Nhưng nếu ở nước D, thì không bị kiêng kỵ bởi mấy điều này, nên Quỷ Vực Chi Thành sẽ càng trắng trợn hơn.

Quả nhiên Trương Minh Hoàng lợi hại, nước đi này của ông ta thật sự quá hay.

Hơn nữa ở nước D, rõ ràng thế lực của bọn anh cũng yếu hơn bên này rất nhiều, gần đây nhà họ Đường mới mở rộng phát triển qua bên đó.

Nhưng Dương Tầm Chiêu thì phát triển rất tốt ở nước D.

“Bên cậu ba Dương có xảy ra chuyện gì không?” Đường Lăng hơi biến sắc, vội hỏi một câu.

“Tôi đang định nói với cậu cả đây, người của cậu ba Dương cũng bị công kích, đều do người của Quỷ Vực Chi Thành gây ra, bọn họ định đối đầu trực diện với chúng ta ư?” Người kia nghe Đường Lăng hỏi thế thì vội đáp lại.

Đường Lăng nghe vậy thì tim càng chùng xuống, xem ra quả thật là do Trương Minh Hoàng làm, ông ta định trút giận cho công chúa Quỷ Vực Chi Thành.

Anh vốn định chuẩn bị ổn thỏa ở thành phố A, nhưng giờ Trương Minh Hoàng lại công kích thẳng vào người bọn họ ở nước D, chuyện này...
Rõ ràng chuyện này càng trở nên phức tạp.

Cùng lúc đó, trong phòng vẽ tranh của Trương Minh Hoàng.

Quản gia Trọng mở cửa đi vào, mặc dù không gây ra tiếng động quá lớn, nhưng rõ ràng hành động này gấp gáp hơn ngày thường, trên khuôn mặt vạn năng của ông cũng hiếm khi lộ ra vẻ sốt sắng.

Trương Minh Hoàng nghe thấy tiếng động, nói đúng hơn là nghe thấy tiếng động khác thường của quản gia Trọng vào hôm nay, nên ngừng động tác, quay đầu nhìn ông ta, thấy vẻ mặt của quản gia Trọng, Trương Minh Hoàng cũng chẳng phản ứng gì nhiều, mà chỉ lạnh nhạt hỏi: “Xảy ra chuyện rồi à?”

“Vâng, xảy ra chuyện rồi ạ, ở nước D, người của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta đã công kích người của Dương Tầm Chiêu và nhà họ Đường.” Lúc nói, rõ ràng sắc mặt quản gia Trọng nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều.

“Cuối cùng bọn họ cũng ra tay rồi.” Trương Minh Hoàng nghe quản gia Trọng nói thế, thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói.

“Vâng, lần trước ngài nói phải ép bọn họ ra tay, ai ngờ chúng ta chưa kịp làm gì, bọn họ đã ra tay rồi.” Quản gia Trọng khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi u ám nói: “Nhưng tôi chưa tra ra là ai đang giở trò.”

“Gần đây Thành đang làm gì?” Trương Minh Hoàng dời mắt, nhìn chân dung trước mặt mình, bỗng lên tiếng hỏi.
Loading...

“Thành chủ, chuyện này nhất định không phải do Thành thiếu chủ làm, cậu ấy luôn ở thành phố A, hơn nữa mấy người đối phó nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu cũng không phải người của Thành thiếu chủ.” Quản gia Trọng khẽ biến sắc, vô thức sốt sắng biện minh cho Thành thiếu chủ.

Bọn họ nhìn Thành thiếu chủ lớn lên, mặc dù thỉnh thoảng anh hơi càn quấy, nhưng lúc mấu chốt chắc chắn anh sẽ không làm chuyện xằng bậy.

Trương Minh Hoàng nhìn quản gia Trọng, khẽ cười nói: “Tất nhiên tôi biết chuyện này không phải do Thành làm, tôi đang định bảo Thành đi điều tra chuyện này, vì cậu ta làm chuyện này sẽ thuận tiện hơn tôi.”

Quản gia Trọng hơi sửng sốt, rõ ràng ông đã hiểu lầm ý của thành chủ, nên vội gật đầu đáp: “Vâng, vâng, thành chủ nói chí phải, tất nhiên để Thành thiếu chủ đi điều tra chuyện này là thích hợp nhất.”

“Trọng, dạo này ông rất hay nông nổi.” Trương Minh Hoàng không tiếp lời quản gia Trọng, mà chỉ nhìn ông ta, rồi nở nụ cười hơi sâu xa: “Ông đi theo tôi nhiều năm như vậy, nhưng trước giờ chưa từng như thế, dù là lúc ông mới bắt đầu đi theo tôi, cũng không nông nổi như giờ.”

“Thành chủ, tôi...” Quản gia Trọng á khẩu ngay, thành chủ nói rất đúng, lúc nãy ông thật sự quá sốt sắng, tại sao ông lại sốt sắng như thế? Chính ông cũng không biết gần đây ông đã xảy ra chuyện gì nữa?

“Trọng, ông đã không quản lý việc chung bao lâu rồi?” Trương Minh Hoàng bỗng hỏi thêm một câu nữa, nghe có vẻ không liên quan gì đến đề tài này.

Quản gia Trọng sửng sốt, chỉ đứng nhìn thành chủ nhà mình, nhất thời không dám trả lời, bởi vì lúc này ông không quá chắc chắn, rốt cuộc thành chủ hỏi câu này là có ý gì. Xin hãy đọc truyện tại * TRUMTRU YEN. C O M *

“Tất nhiên xử lý việc nhà sẽ khác với việc công, việc nhà thì đặt nặng tình cảm, giờ ông đang dùng tình cảm trái tim để giải quyết, chứ không lạnh lùng cứng rắn như trước nữa.” Trương Minh Hoàn không đợi quản gia Trọng trả lời, đã tự đưa ra lời giải thích.

Quản gia Trọng trợn tròn mắt, hơi ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu rõ phần nào, vậy ý thành chủ là không phải năng lực ông trở nên yếu kém, mà là vì gần đây ông đã hành động theo cảm tính?

“Thành chủ, vậy ngài cũng đối xử với cô Đường như thế ư?” Quản gia Trọng ngẫm nghĩ một lúc rồi không nhịn được hỏi, ông nhìn thấy rất rõ sự xem trọng mà thành chủ dành cho cô Đường.

Trương Minh Hoàng sửng sốt, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng không nói gì thêm.

Nếu dùng tình cảm, trái tim, thì mọi chuyện sẽ không còn lạnh lẽo cứng rắn nữa, có lẽ ai cũng giống như vậy.

25 năm trước, bắt đầu từ lúc ông gặp bà ấy, ông đã nhận định là thế.

“Thành chủ, giờ tôi sẽ đi tìm Thành thiếu chủ, bảo cậu ấy mau chóng điều tra mọi chuyện, đến lúc đó, chắc chắn thành chủ đã được gặp mặt cô Đường, nếu cô ấy thật sự là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, thì thành chủ có thể làm quen với cô ấy.” Quản gia Trọng thấy thành chủ không nói gì, thì tiếp tục lên tiếng, coi như an ủi thành chủ.

“Ừm, ông đi đi.” Trương Minh Hoàng khẽ gật đầu, không nói gì nữa.



Mà lúc này, trong phân bộ Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A, Trình Nhu Nhu vừa quay về, đã nhìn thấy Trịnh Hùng đang ngồi uống trà trong phòng khách, trong người cô vốn đang kiềm nén một bụng lửa giận, nên giờ không thể nhẫn nhịn được nữa, mà tức giận quát thẳng vào mặt Trịnh Hùng: “Không ngờ anh lại quay về một mình? Anh dám vứt tôi ở đó rồi tự mình quay về? Lúc đó tôi bị như thế mà anh chẳng thèm tới cứu tôi?”

Chuyện Dương Tầm Chiêu làm với cô, đã làm cô mất hết mặt mũi, nhưng cô không thể tính sổ với anh, đành phải trút giận lên người Trịnh Hùng.

“Cô quát tôi làm gì?” Trịnh Hùng vốn cũng kiềm nén một bụng lửa giận: “Chuyện này chẳng phải là do cô gây ra à, tôi đã nói chuyện ổn thỏa rồi, nhưng cô cứ nhất quyết xen vào, làm rối tung mọi chuyện, giờ cô vẫn còn mặt mũi nổi giận với tôi ư?”

“Hơn nữa, cô còn không hiểu rõ, bản thân cô là hạng người gì à? Ai cho cô mặt mũi mà cô dám nổi giận với tôi?” Trịnh Hùng nghĩ tới chuyện ở Dương thị, thì tức đến mức không thể ném thẳng Trình Nhu Nhu ra ngoài.

Trình Nhu Nhu bị Trịnh Hùng quát như thế, thì nhất thời sửng sốt, cô mấp máy môi mấy lần, nhưng không nói ra được một chữ.

Bùi Doanh luôn đứng bên cạnh quan sát, lúc thấy bộ dạng này của Trình Nhu Nhu, thì khẽ cười nói: “Được rồi, chuyện đã đến nước này rồi, có cãi nhau cũng chẳng giải quyết được vấn đề, giờ chuyện quan trọng nhất là phải nghĩ cách giải quyết vấn đề hiện tại.”

“Chuyện đã như thế rồi thì làm sao giải quyết được?” Giờ tâm trạng Trịnh Hùng đang rất kém, nên quát thẳng một câu, chủ yếu là vì anh ta cảm thấy chuyện đã đến nước này rồi, hoàn toàn không còn cách nào để giải quyết.

“Chuyện này vẫn có thể giải quyết ư?” Trình Nhu Nhu nhìn Bùi Doanh, rõ ràng ánh mắt hơi sáng lên: “Cô có cách đúng không?”

“Ừm, quả thật tôi có một cách.” Bùi Doanh khẽ cười, vẻ mặt hơi đắc ý, Trịnh Hùng và Trình Nhu Nhu cùng ra mặt nhưng không lấy được lợi lộc gì, ngược lại còn khiến mọi chuyện trở nên cứng nhắc, cuối cùng vẫn phải để cô đứng ra giải quyết.

“Cô có thể có cách gì, giờ hầu như ai cũng biết chuyện công chúa Quỷ Vực Chi Thành bị bảo vệ Dương thị ném ra ngoài, toàn bộ cư dân mạng đều đang mắng chửi công chúa Quỷ Vực Chi Thành, với những từ ngữ cực kỳ khó nghe, cục diện này đã hoàn toàn không thể cứu vãn hình tượng cô ta nữa rồi. Mà Dương Tầm Chiêu cũng rất khó chơi, nên cô đừng hòng ra tay với anh ta, vì chuyện này hoàn toàn không có tác dụng.” Trịnh Hùng đã mất hết hy vọng với tình hình hiện tại rồi.

“Nếu không thể xuống tay với Dương Tầm Chiêu, thì chúng ta có thể tìm người khác, ví dụ như ông bà cụ nhà họ Dương, theo tôi biết, trước đây Dương thị luôn nằm trong tay ông cụ Dương, nên ông ấy mới là người định đoạt, hơn nữa dù gì ông cụ Dương cũng là ông nội Dương Tầm Chiêu, nên chắc chắn anh ta sẽ nghe lời ông nội mình.” Bùi Doanh khẽ híp mắt lại, ý cười càng hiện rõ trên khuôn mặt.

“Cô định làm gì?” Trịnh Hùng khẽ nhíu mày, hơi nghi ngờ nhìn Bùi Doanh.

“Tôi nghe nói ông bà cụ Dương không muốn Dương Tầm Chiêu cưới Hàn Nhã Thanh, vì ngăn cản hai người cưới nhau, mà ông bà cụ Dương luôn giúp anh ta tìm kiếm đối tượng có thể kết hôn, điều mà ông bà cụ Dương xem trọng nhất là phải môn đăng hộ đối với họ, nếu chúng ta tới tìm bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý.” Rõ ràng Bùi Doanh đã lên kế hoạch ổn thỏa, không thể không nói cô ta hiểu rất rõ tình huống nhà họ Dương.

“Nhưng Dương Tầm Chiêu sẽ không đồng ý.” Trịnh Hùng càng nhíu chặt mày, thái độ lúc trước của Dương Tầm Chiêu đã thể hiện rất rõ, anh ta còn ném thẳng công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra ngoài, nên chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý.

“Chỉ cần ông bà cụ Dương đồng ý chuyện hôn nhân này, rồi công khai ra bên ngoài, thì chuyện này sẽ được định đoạt, một khi đã được định đoạt thì sẽ không còn chỗ để anh ta hối hận, dù Dương Tầm Chiêu lợi hại đến đâu cũng phải bó tay, muốn hủy hôn với Quỷ Vực Chi Thành, e rằng không ai có thể gánh nổi hậu quả đó.”

“Hơn nữa chỉ cần ông bà cụ Dương đồng ý cuộc hôn nhân giữa Dương Tầm Chiêu và Trình Nhu Nhu, rồi công khai ra bên ngoài, thì tất cả oan ức mà Trình Nhu Nhu hứng chịu ở Dương thị lúc trước cũng sẽ biến mất, vậy thì chuyện này sẽ tự khắc được giải quyết.” Rõ ràng cách của Bùi Doanh thật sự quá hay, đúng là một cách vẹn cả đôi đường với Trình Nhu Nhu.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom