• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (10 Viewers)

  • Chương 1146-1150

“Dương Tầm Chiêu, ông bắt cậu đây tới rốt cuộc là muốn làm gì? Có gì mau nói...” Đường Minh Hạo thấy phản ứng của anh thì trong lòng càng buồn bực, tình huống gì đây? Phản ứng này của anh là có ý gì?

Anh muốn làm gì?!

Rõ ràng là anh cho người bắt cóc nó tới, dáng vẻ anh bây giờ là làm cho ai xem?

Cố Ngũ nghe thấy lời của Đường Minh Hạo thì cả kinh, anh ta bất giác nuốt ngụm nước miếng, hận không thể chạy tới bịt miệng nó, tiểu ác ma gọi thẳng tên lão đại thì không nói rồi nhưng tuyệt đối không được nói tục với lão đại.

lão đại ghét nhất người khác nói tục!!

Huống chi tiểu ác ma còn là con trai ruột của anh.

Nếu tiểu ác ma thật sự nói tục trước mặt anh, anh nhất định sẽ dạy dỗ cậu, ba dạy con là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

May mắn, may mắn tiểu ác ma không nói nữa.

Cố Ngũ rõ ràng thở phào một hơi, nhưng anh ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, cho tới bây giờ, anh ta vẫn chưa nói thân phận của tiểu ác ma với lão đại, lão đại vẫn chưa biết tiểu ác ma Đường Minh Hạo là con trai ruột của mình đâu.
Loading...

Cố Ngũ cảm thấy anh ta phải nói thân phận của nó cho lão đại trước mới được!!

Giọng nói Đường Minh Hạo ngừng lại, trong phòng nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, con ngươi Dương Tầm Chiêu khẽ chuyển, nhìn sang màn hình camera giám sát, trong màn hình đều là chỗ lối vào, cho nên có thể nhìn thấy rõ tất cả xảy ra ở chỗ lối vào từ đây!!

Hơn nữa, trong màn hình, anh cũng càng thêm chắc chắn tình hình mai phục và lỗ bẫy.

Khóe môi Dương Tầm Chiêu khẽ cong lên, nhưng lại không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì từ độ cong đó.

Cố Ngũ lúc này đang đứng cạnh anh, anh ta nhìn thấy rõ ràng độ cong đó của lão đại nhà mình, nhất thời sợ hãi hai chân mềm nhũn.

Cố Ngũ biết, lão đại nhất định đã biết tất cả mọi chuyện, lão đại nhất định cũng biết anh ta và tiểu ác ma ở đây luôn thông qua camera giám sát nhìn thấy tình hình ở cửa vào.

“lão đại, anh nghe em giải thích.” Cố Ngũ cảm thấy anh ta cần cầu xin một chút, cầu xin cho mình, cũng cầu xin cho tiểu ác ma!!

“Con lên kế hoạch những chuyện này, sắp xếp những chuyện này, không muốn nói thử xem sao?” Nhưng Dương Tầm Chiêu lại quay sang Đường Minh Hạo, anh cuối cùng xem như mở miệng, chủ động nói chuyện với nó.

Nhưng giọng điệu này của anh hoàn toàn không giống đang nói với đứa bé năm tuổi, mà giống như cuộc đối thoại với người đồng tuổi.

Hơn nữa, lúc anh nói những lời này thì không tức giận chút nào, mà lại có vài phần chắc chắn.

Trong lòng Đường Minh Hạo vốn rất buồn bực, rất buồn bực, nhưng nghe thấy lời này của anh thì lại bỗng thấy thoải mái, mây đen bị che giấu trong lòng như thoáng chốc được đẩy đi.

Hơn nữa thái độ lúc này của anh cũng khiến nó rất hài lòng, không giống Cố Ngũ trước đó dỗ nó như đứa bé ba tuổi!!

“Ông biết tôi là ai sao?” Mặc dù Đường Minh Hạo trong lòng thoải mái hơn nhiều nhưng nó vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược lại một câu.

“Con trai ba.” Anh nhìn nó, môi khẽ nhúc nhích, nói từng chữ vô cùng rõ ràng, giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, chắc chắn như đó là chuyện rất đương nhiên!!

Ánh mắt đầu tiên khi anh bước vào nhìn thấy nó thì đã hoàn toàn rõ ràng là chuyện gì rồi.

Trước đây anh chưa từng nghĩ tới phương diện đó, hoặc là anh căn bản không dám nghĩ, anh cho rằng ông trời cho mình một đứa con gái thì đã là rũ lòng thương lớn nhất với mình rồi, anh thế nào cũng không dám nghĩ tới, anh lại có một đôi long phượng thai.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Minh Hạo, anh kinh ngạc, cũng vui mừng, Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ cùng tuổi, lại có thể khiến Hàn Nhã Thanh luôn lo lắng, cho nên, thân phận của nó đã rất rõ ràng rồi.

Mặc dù nó luôn đeo kính đen, anh nhìn không rõ dáng vẻ nó.



Nhưng ánh mắt đầu tiên, anh đã chắc chắn thân phận của nó.

Thực ra, tâm trạng anh hoàn toàn không bình tĩnh như anh thể hiện ra ngoài, trong lòng anh ngược lại vô cùng chấn động, tậm trạng cực kỳ kích động, con trai anh, con trai của Dương Tầm Chiêu anh, con trai của anh và cô!!

Hơn nữa đứa con trai này của anh còn rất lợi hại, lại còn đào bẫy, thiết lập mai phục cho anh!!

Anh phải thừa nhận bẫy và mai phục đều cực kỳ thành công, nếu người vừa rồi đi vào không phải anh mà là người khác thì nhất định sẽ không phát hiện bất thường

Diêm Môn là địa bàn của anh, anh là lão đại Diêm Môn, tên nhóc này lần đầu tiên tới, còn là bị người của Diêm Môn bắt cóc tới, lại có thể khiến toàn bộ người của Diêm Môn nghe lời mình, hơn nữa còn có thể khiến người của Diêm Môn mai phục phục kích anh?!

Thậm chí ngay cả Cố Ngũ cũng nghe lời nó, lúc Cố Ngũ gọi điện thoại cho anh trước đó nhất định đã biết thân phận của tên nhóc này rồi, nhưng lại không nói gì với anh.

Trước đó anh ở lối vào Diêm Môn gọi điện cho anh ta, anh ta rõ ràng biết hết, rõ ràng đang nhìn anh qua camera giám sát, nhưng lại tránh nặng tìm nhẹ, không nói gì cả.

Bất kể tên nhóc này dùng cách gì, thì đó cũng là bản lĩnh của nó.

Nó quả thực có chút bản lĩnh, cho nên, anh sẽ không vì nó nhỏ mà hoài nghi năng lực của nó.

Anh rất tin tưởng, ở Diêm Môn, bất kể là Cố Ngũ, hay là những người khác, đều không có khả năng đào bẫy, lập mai phục cho mình, cũng không có khả năng chủ động giúp Đường Minh Hạo làm những chuyện này.

Cho nên, tất cả những chuyện này tuyệt đối đều là chủ ý của nó, tuyệt đối là do nó nghĩ ra, càng là nó phân phó từng cái một.

Cố Ngũ và những người khác chỉ có thể nghe nó phân phó.

Nếu tất cả đều do nó sắp xếp, vậy đứa con trai này thật sự khiến anh cảm thấy kiêu ngạo.

Đường Minh Hạo nghe thấy câu trả lời vô cùng chắc chắn không chút nghi ngờ của Dương Tầm Chiêu thì thực ra rất hài lòng, nhưng nó không muốn mình thể hiện ra quá rõ ràng, không muốn để anh nhìn ra nó hài lòng.

Nó nhìn anh, cố ý nhếch môi: “Ông nghĩ thật đẹp, muốn nhặt miễn phí đứa con trai lớn như vậy? Ông muốn nhận, tôi còn không thừa nhận đâu.”

“Khụ...” Cố Ngũ trực tiếp bị nước miếng của mình làm sặc, cái gì mà nhặt miễn phí đứa con trai lớn như vậy chứ, vốn chính là con trai của lão đại mà.

Nhưng đứa nhỏ đã lớn vậy rồi, lão đại lại còn không biết, chuyện này quả thực nói không thông.

“Con có thừa nhận hay không không quan trọng.” Dương Tầm Chiêu nhàn nhạt nhìn nó, giọng cực kỳ bình thản, cũng cực kỳ đáng đánh đòn, rất rõ ràng cậu ba Dương không có chút tự giác dỗ con nít nào.
Thực ra suy nghĩ của cậu ba Dương là, Đường Minh Hạo có thừa nhận hay không không quan trọng, dù sao nó vẫn là con trai anh.

Nhưng trong tình huống này anh nói ra lời như vậy thật sự rất khiến người khác hiểu lầm!!

“lão đại...” Cố Ngũ trực tiếp hiểu lầm, Đường Minh Hạo còn chưa lên tiếng, anh ta đã không nhịn được kinh ngạc hô lên, lão đại đã biết thân phận của nó, mà không thể dỗ tiểu ác ma này một chút sao? lão đại làm chi cứ muốn nói lời như vậy.

lão đại như vậy sẽ mất con trai đó?

Con trai ưu tú như vậy lão đại sao lại nỡ chứ?

Cố Ngũ biết, lão đại mà cứ như vậy, tiểu ác ma nhất định sẽ tức giận.

Hậu quả tiểu ác ma tức giận...

“Được, tôi không thừa nhận.” Đường Minh Hạo rõ ràng cũng không nghe hiểu suy nghĩ thật sự mà Dương Tầm Chiêu muốn biểu đạt, nó trực tiếp hừ lạnh ra tiếng, trong lòng vừa nãy đã thoải mái, bây giờ lại càng buồn bực.

Anh có ý gì? Cái gì mà kêu nó có thừa nhận hay không không quan trọng?
Loading...

Anh đã nói nó có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, vậy nó không thừa nhận đấy.

Để anh tự đi nói với mẹ, còn có chuyện anh bắt cóc nó.

Anh chuyển mắt, lại nhìn nó một cái, thấy khuôn mặt nhỏ của nó rõ ràng trầm xuống, anh không nói gì, lại dời ánh mắt.

Nó thấy anh phản ứng như vậy thì trong lòng càng thêm không thoải mái, lại hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng xoay người, cố ý không nhìn anh.

“Cậu còn định để họ mai phục bao lâu?” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu lại rơi trên camera giám sát, nhìn mấy điểm mai phục.

“lão đại, tôi lập tức kêu họ quay về.” Cố Ngũ hung hăng hít vào ngụm khí lạnh, những chuyện này vốn đều do tiểu ác ma sắp xếp, mặc dù lão đại đã vào rồi, nhưng tiểu ác ma không lên tiếng, anh ta lại không nghĩ tới kêu mấy người mai phục quay về?

Cố Ngũ cảm thấy anh ta có khả năng đã trúng độc của tiểu ác ma rồi?

Anh ta lập tức lấy điện thoại gọi cho tiểu đội trưởng, kêu mọi người có thể thu binh rồi.

“Hừ.” Đường Minh Hạo nghe thấy Dương Tầm Chiêu triệt hết mọi người thì quay đầu trừng mắt anh một cái, hừ to một tiếng với anh.

“Hừ cái gì? Có gì thì nói.” Anh nhìn nó, mặt vẫn bình thản, giọng nói cũng vẫn lạnh lùng, nghe không ra quá nhiều cảm xúc, hơn nữa lời này nghe còn có chút nghiêm khắc.

“Tôi không có gì muốn nói với ông hết, là ông bắt tôi tới đây, chúng ta có gì để nói?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo lúc này rất không thoải mái, chuyện Dương Tầm Chiêu kêu người bắt cóc nó, nó vốn còn không muốn tính toán với anh nữa.

Dù sao anh trước đó không biết thân phận của nó, nhưng bây giờ anh đã biết rồi, lại vẫn có thái độ này với nó?

Không thể tha thứ, nó cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.

“lão đại, chuyện này cũng không thể trách cậu chủ nhỏ, là người của chúng ta bắt cậu chủ nhỏ trước, hơn nữa mai phục thực ra là chủ ý của tôi, chỉ có tôi biết, cho nên đều là chủ ý của tôi.” Cố Ngũ thấy hai cha con giương cung bạt kiếm thì sợ tới kinh hồn táng đảm, liền đẩy tất cả mọi chuyện lên người mình.

Đường Minh Hạo nghe thấy lời của anh ta thì sững sờ, trước đó, nó còn dùng chuyện này để uy hiếp anh ta, anh ta lúc đó bị nó uy hiếp, thỏa hiệp, bây giờ anh ta lại chủ động đẩy hết trách nhiệm lên người mình?

Nó quá kinh ngạc, nhất thời quên cả nói chuyện.

“Chuyện mình làm mà muốn người khác gánh?” Dương Tầm Chiêu căn bản không tin lời của Cố Ngũ, lời này của cậu ba Dương trực tiếp nói với nó.

“Tôi không kêu người khác gánh, chuyện tôi làm thì tôi nhận, đúng, đều do tôi làm, là tôi kêu người đào hố, là tôi kêu người thiết lập mai phục, là tôi kêu họ phục kích ông, ông có thể kêu người bắt cóc tôi, tại sao tôi không thể kêu người phục kích ông?” Đường Minh Hạo vốn còn đang kinh ngạc vì lời của Cố Ngũ, vừa nghe thấy lời của anh thì trực tiếp nổi giận, nó lúc nào thì kêu người khác gánh tội thay nó?



“Cậu đây tự làm tự chịu, không liên quan tới người khác.” Cuối cùng, bạn nhỏ Đường Minh Hạo còn đặc biệt kiêu ngạo nói một câu, giọng nói rõ ràng nâng cao thêm mấy phần.

Nói xong, nó còn đi tới trước mặt anh, đứng trước mặt anh ưỡn ưỡn ngực: “Ông muốn thế nào? Cứ tới đi? cậu đây tôi không sợ ông.”

Dương Tầm Chiêu nhìn nó, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vừa rồi, bờ môi khẽ mím, không nói chuyện.

Hai người, một cao một thấp, một lạnh lùng một tức giận, cứ như vậy đối diện nhau, tình huống này khiến Cố Ngũ nhìn mà khiếp đảm.

“lão đại, cậu chủ nhỏ chỉ mới là đứa bé năm tuổi, chuyện này...” Cố Ngũ sợ đến chân mềm nhũn, hai người cương với nhau như vậy, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu, cho nên anh ta vẫn là kiên trì muốn khuyên lão đại nhà mình một chút.

Dù sao thì cậu chủ nhỏ vẫn còn bé, cậu ấy còn chưa tới năm tuổi, trẻ con chưa tới năm tuổi hoàn toàn không hiểu chuyện, lão đại sao có thể so đo với một đứa bé chứ?

Cố Ngũ lúc này rõ ràng đã chủ động lược bỏ hành vi ác ma của Đường Minh Hạo trước đó.

“Tuổi nhỏ không phải lý do.” Chỉ là Dương Tầm Chiêu lại trực tiếp cắt ngang lời anh ta, nói thật lòng, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Minh Hạo, anh đã không xem nó như một đứa bé rồi.

Cậu ba Dương cũng biết, nó không hi vọng người khác vì nó còn nhỏ mà bỏ qua năng lực của nó.

“lão đại, chuyện này thực ra không liên quan tới cậu chủ nhỏ, đều do em sai, anh nhìn những điểm mai phục đó, cậu chủ nhỏ căn bản không thể nào biết được, cho nên, đều là chủ ý của em.” Cố Ngũ thật sự rất lo lắng, đây đều là những lời Đường Minh Hạo đã nói lúc uy hiếp anh ta trước đó, anh ta lấy ra để thuyết phục lão đại nhà mình.

Anh ta cảm thấy lời anh ta nói ra lão đại nhất định sẽ tin, dù sao thì lúc đó anh ta đã nghĩ vậy.

“Đường Lăng biết.” Chỉ là, cậu ba Dương không thèm liếc nhìn anh ta một cái, mắt vẫn nhìn Đường Minh Hạo, những lời này nghe như trả lời Cố Ngũ, nhưng lại chính là nói với Đường Minh Hạo.

Lời của cậu ba Dương mặc dù đơn giản, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, những người khác có thể không biết, nhưng Đường Lăng biết, cho nên, chuyện này là do Đường Lăng nói với Đường Minh Hạo.

Lời của Cố Ngũ trực tiếp nghẹn lại, đôi mắt nhanh chóng dời tới Đường Minh Hạo, anh ta nhìn nó, đôi mắt bất giác chớp chớp, cho nên, là cậu Đường nói cho cậu chủ nhỏ?

Đúng, trước đó cậu chủ nhỏ nói là có người lén nói cho nó cậu ấy biết!!

Cho nên người cậu chủ nhỏ nói là cậu Đường?

Vãi cả linh hồn!!

Anh ta lại bị cậu chủ nhỏ chơi một vố rồi!!
“Đúng, ông đoán không sai, là cậu nói cho tôi biết.” Đường Minh Hạo không phủ nhận, thừa nhận dứt khoát, dáng vẻ không chút sợ hãi.

“Ông đừng dây dưa có những chuyện này hay không, cũng đừng kéo tới trên người người khác, ông cứ nói thẳng, ông muốn làm thế nào đi?” Đường Minh Hạo tiếp đó lại cực kỳ bá đạo bổ sung một câu, sau đó lại ưỡn cái ngực nhỏ của mình.

Nó là nam tử hán, nó không thèm sợ đâu!!

“Con cảm thấy ba sẽ làm thế nào?” Dương Tầm Chiêu không trực tiếp trả lời câu hỏi của nó, cậu ba Dương nhìn thân thể nho nhỏ trước mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ quật cường, thực ra anh bây giờ thật sự không biết nên làm gì.

Đứa bé này mặc dù còn nhỏ, nhưng lại cực kỳ có chủ kiến, hơn nữa có thể nhìn ra nó rõ ràng có ý nhắm vào anh.

Đứa bé này độc lập, quật cường, có chủ kiến, nhưng lại cực kỳ mẫn cảm, cho nên...

Cậu ba Dương lúc này thật sự cảm thấy có chút đau đầu.

Nó không phải Đường Vũ Kỳ, không thế dùng cách đối phó với Đường Vũ Kỳ đế dùng với nó.

Cậu ba Dương bình thường hô mưa gọi gió trên thương trường, có thể nói là không gì không làm được, nhưng lúc này ngay trước mặt con trai mình, anh lại thật sự có chút thấp thỏm.

Anh thật sự không có kinh nghiệm.
Loading...


Mặc dù trước đó anh đã nhận thân với Đường Vũ Kỳ, nhưng cô bé là công chúa nhỏ cực kỳ mềm mại đáng yêu, căn bản không có phiên não về phương diện này.

“Tôi làm sao biết ông muốn làm thế nào? Tôi chỉ biết ông bắt cóc tôi.” Đường Minh Hạo ngẩng đầu, khí thế tuyệt đối không nhượng bộ, tuyệt đối không thỏa hiệp, hơn nữa nó lại nhắc tới chuyện anh bắt cóc nó, rất rõ ràng nó vẫn chưa bỏ qua chuyện này.

“Đúng rồi, chuyện ông bắt cóc tôi, tôi vẫn chưa nói cho mẹ biết đâu, tôi cảm thấy mình nên nói với mẹ một tiếng, dù sao thì đây cũng là chuyện lớn.” Nó không thích cảm giác bị động, mà trong tình huống này, nó muốn nắm thế chủ động thì cách tốt nhất chính là làm lớn chuyện anh bắt cóc nó.

Nó có thể nhìn ra anh không để ý nó, nhưng anh sẽ để ý mẹ đi?

Khuôn mặt cậu ba Dương vốn bình tĩnh khi nghe thấy nó muốn cáo trạng với Hàn Nhã Thanh thì sắc mặt rõ ràng đã thay đổi, sự bình thản ban đầu không còn nữa, anh nhìn nó, đôi mắt khẽ híp lại: “Chuyện giữa đàn ông với nhau, chúng ta tự mình giải quyết, cáo trạng với phụ nữ tính bản lĩnh gì chứ.”

Lúc này, giọng nói của cậu ba Dương cũng không còn thản nhiên như trước nữa, mà thêm vài phần lo lắng.

“Không, tôi vẫn là một đứa bé, vẫn còn là một bé con, bé con gặp phải vấn đề thì nói cho mẹ biết là chuyện rất bình thường.” Đường Minh Hạo thấy sắc mặt anh cuối cùng đã thay đổi thì trong lòng không nhịn được đắc ý, nó biết dùng cách này đối phó anh thì nhất định sẽ có tác dụng mà.

Đã hữu dụng như vậy thì bạn nhỏ Đường Minh Hạo đương nhiên sẽ nghĩ cách lợi dụng một phen rồi!

Nhưng nó đắc ý lại cũng không nhịn được buồn bực, anh quả nhiên chỉ để ý mẹ, không để ý nó.

Cố Ngũ nghe thấy lời của nó thì khóe môi không nhịn được giật giật, cậu chủ nhỏ còn là một bé con?

Bé con gặp phải vấn đề thì phải nói với mẹ?

Lời này nghe không sai, nhưng dùng trên người cậu chủ nhỏ thì anh ta cảm thấy quá khiếp đảm.

Với năng lực của cậu chủ nhỏ, vốn không cần tìm bất kỳ ai giúp đỡ, cậu ấy tuyệt đối có thể tự mình giải quyết tất cả vấn đề, chuyện trước đó đã đủ để chứng minh tất cả.

Năng lực chiến đấu của cậu ấy đã hoàn toàn khiến họ không cách nào đáp trả.

Cậu chủ nhỏ lại còn muốn tìm cứu viện bên ngoài, hơn nữa còn là cứu viện mạnh mẽ như bà chủ?

Hành động này của cậu chủ nhỏ quá phạm quy rồi!!

Nếu để bà chủ biết lão đại bắt cóc cậu chủ nhỏ, hậu quả Cố Ngũ không dám nghĩ tới.

“Cậu chủ nhỏ, có chuyện gì thì thương lượng, có chuyện thì bình tĩnh thương lượng, vẫn là đừng làm bà chủ kinh sợ.” Cố Ngũ lại lên tiếng khuyên nhủ, anh ta thật sự hi vọng chuyện này có thể dàn xếp ổn thỏa, tốt nhất đừng để bà chủ biết.


“Cậu chủ nhỏ, chúng ta vẫn là đừng nói với bà chủ, tránh cho bà chủ lo lắng.” Anh ta không dám đi khuyên lão đại nhà mình, chỉ đành khuyên Đường Minh Hạo, nhưng anh ta rõ ràng quên mất tiểu ác ma Đường Minh Hạo thực ra không dễ nói chuyện.

“Mẹ tôi gan lớn, sẽ không bị dọa, dù có dọa, cũng không phải là tôi dọa, là kẻ bắt cóc tôi dọa.” Đường Minh Hạo ngẩng đầu, mặc dù nhìn như trả lời Cố Ngũ, lại rõ ràng nói cho Dương Tầm Chiêu nghe.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo rất rõ ràng, tình huống kiểu này, dù nói cho mẹ biết thì mẹ cũng không có gì lo lắng, dù sao thì nó bây giờ cũng không có nguy hiểm gì.

“Cậu chủ nhỏ, cũng không thể nói vậy, chuyện này mà, tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.” Cố Ngũ vẫn quyết định làm người hòa giải, ý muốn nói đạo lý với tiểu ác ma Đường Minh Hạo.

“Đó là người lớn các người quá giả tạo, thế giới của trẻ con chúng tôi là đơn thuần nhất, có một nói một, có hai nói hai, tuyệt đối không nói dối." Xưng hô tiểu ác ma của Đường Minh Hạo tuyệt đối không phải gọi suông, tuyệt đối là danh xứng với thực, một câu của tiểu ác ma trực tiếp chặn tất cả những lời của Cố Ngũ.

Anh ta ợ một cái, sau đó dùng sức vỗ ngực mình, nhưng anh ta vẫn cảm thấy ngực mình nghẹn khuất khó chịu.

Thế giới của trẻ con mà cậu chủ nhỏ vừa nói là đơn thuần nhất?! Đơn thuần nhất?!

Anh ta thừa nhận, thế giới của trẻ con là đơn thuần nhất, nhưng nó có liên quan gì với cậu chủ nhỏ?

Cậu chủ nhỏ sao lại mặt dày nói ra được những lời này?

“Tôi ngâm nghĩ, chuyện bắt cóc lớn như vậy, tôi nhất định phải nói cho mẹ biết, nếu không là không đúng.” Tiểu ác ma Đường Minh Hạo cố ý bổ

sung một câu.

Dương Tầm Chiêu nhìn nó, đôi mắt híp lại lóe lên tia sáng, cậu ba Dương mím môi, ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nói đi, con muốn làm gì? Hay là con có yêu cầu gì?”

Cậu ba Dương vừa nói ra lời này liền chứng minh anh đã thỏa hiệp trước, đương nhiên anh cảm thấy vì bà xã của mình mà thỏa hiệp với con trai mình không phải là chuyện gì mất mặt.

Hơn nữa con trai anh có thể khiến anh chủ động thỏa hiệp, trong lòng anh kiêu ngạo vì đứa con trai này!!

“Không, tôi không có yêu cầu gì với ông cả, tôi chỉ muốn nói sự thật chuyện ông đã làm với tôi cho mẹ nghe” Tiểu ác ma Đường Minh Hạo nghe thấy anh thỏa hiệp thì trong lòng thâm đắc ý, nhưng đối với sự thỏa hiệp của anh, nó không định cứ bỏ qua như vậy.

Anh khẽ cau mày, anh cứ nhìn nó như vậy, bờ môi mím chặt, không nói gì nữa.

Thực ra cậu ba Dương thật sự không biết xử lý chuyện của trẻ con.

Phải nói rằng dáng vẻ anh lúc này nhìn rất đáng sợ, ngay cả Cố Ngũ cũng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng tiểu ác ma Đường Minh Hạo không sợ, nó còn lấy điện thoại mình ra, tìm số của mẹ, ngón tay chuyển tới con số trên điện thoại.
“Cậu chủ nhỏ, đừng kích động.” Cố Ngũ nôn nóng, trực tiếp xông tới, muốn ngăn cản Đường Minh Hạo.

Đường Minh Hạo vốn vẫn chưa bấm xuống, anh ta nhào qua như vậy, ngón tay nó run lên, thật sự bấm gọi.

Nó nhìn anh ta, đôi mắt chớp chớp, lại chớp chớp, mặt cạn lời, hơn nữa lúc này ánh mắt nó nhìn anh ta giống như đang nhìn một kẻ đần.

Tên ngốc này làm gì vậy?

“Ai ui, mau cúp, mau cúp đi.” Cố Ngũ thấy điện thoại đã gọi đi thì nhất thời bị dọa ngây ngốc, đầu óc hoàn toàn không hoạt động nữa, không kịp suy nghĩ đã cúp điện thoại.

Đường Minh Hạo nhìn anh ta, môi bất giác giật giật, người này đầu óc có vấn đề đi?

Anh ta lúc này lại cúp điện thoại, mẹ nhất định sẽ lo lắng.

Con ngươi Dương Tầm Chiêu chỉ nhàn nhạt lướt qua Cố Ngũ một cái, ánh mắt đó của cậu ba Dương rất thản nhiên, nhưng rõ ràng lại có ý tứ sâu xa.

Anh ta cứng đờ, ngây ngốc đứng đó, mặt mờ mịt.

Anh ta là ai? Anh ta đang ở đâu? Anh ta vừa rồi đã làm gì?
Loading...


Đối diện với cái nhìn nhàn nhạt của lão đại nhà mình, thân thể Cố Ngũ run run, hai chân mềm nhũn, xém chút quỳ xuống.

Mà chính vào lúc này, điện thoại của Đường Minh Hạo bỗng vang lên, nó cầm điện thoại trong tay, nhìn hiển thị có điện thoại, chính là mẫu thân đại nhân thân ái của nó.

Đầu tiên nó trừng mắt Cố Ngũ một cái, sau đó lại nhìn sang Dương Tầm Chiêu.

“Nhận.” Anh không chút chậm trễ, cũng không chút do dự, một câu đơn giản lại trực tiếp.

Cuộc điện thoại vừa rồi của Đường Minh Hạo vừa gọi đã cúp, Hàn Nhã Thanh nhất định sẽ lo lắng, cho nên cô mới đặc biệt gọi tới, nếu lúc này nó không nhận, cô nhất định sẽ lo lắng.

Mặc dù trước đó anh muốn ngăn cản nó cáo trạng với cô, nhưng anh sẽ không thể để cô lo lắng, cho nên cuộc điện thoại này nhất định phải nhận.

Cố Ngũ lúc này cứ ngây ngốc cứng đờ đứng đó, mặt như tro tàn, xong rồi, tiêu rồi, bà chủ gọi tới, lần này anh ta chết chắc rồi.

Khóe môi Đường Minh Hạo khẽ nhếch lên, sau đó trực tiếp bấm nút nhận nghe, nó suy nghĩ một lát, dứt khoát mở loa ngoài.

“bé cưng, sao vậy? Có chuyện gì sao?” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói dịu dàng của cô đã truyền tới, nghe vô cùng thoải mái.

Hai mặt Cố Ngũ nhanh chóng chuyển tới Đường Minh Hạo, nhìn chằm chằm vào nó, ra sức lắc đầu, ý bảo nó đừng nói chuyện bắt cóc.

Cậu ba Dương lúc này cũng nhìn nó, đương nhiên, anh nhất định không thể giống Cố Ngũ, anh không làm gì cả.

Nhưng trong con ngươi anh lúc này lại rõ ràng mang theo vài phân căng thẳng và lo lắng.

“Mẹ, trong lòng mẹ ai là người quan trọng nhất?” Đường Minh Hạo không trực tiếp nói ra chuyện bắt cóc, mà là hỏi một vấn đề khác.

“Hử?” Đầu kia điện thoại, Hàn Nhã Thanh có chút không hiểu: “bé cưng sao lại đột nhiên hỏi vậy?”

“Con chỉ muốn biết trong lòng mẹ ai là người quan trọng nhất, là con và em gái, hay là Dương Tầm Chiêu?” Đường Minh Hạo lúc này chính là cố ý, cho nên lúc hỏi ra câu này, còn đặc biệt nhìn Dương Tầm Chiêu một cái.

“...Con và em gái quan trọng nhất...” Hàn Nhã Thanh không rõ tại sao lúc này con trai lại gọi tới để hỏi vấn đề này, nhưng cô suy nghĩ một lát, vân đưa ra đáp án, đáp án cho câu hỏi này rất đơn giản, hai đứa nhỏ của cô đương nhiên là quan trọng nhất.

Chỉ là lúc cô trả lời lại có giây lát khựng lại.

Đường Minh Hạo nghe thấy câu trả lời của cô xong thì lại cố ý nhìn sang Dương Tầm Chiêu một cái, ánh mắt đó rõ ràng đang khoe khoang.

Sắc mặt anh khẽ trầm xuống, nhưng đối với câu trả lời như vậy, cậu ba Dương nói với chính mình, không thể tranh đấu ghen tuông với con trai, con gái của mình.



“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.” Đường Minh Hạo ngẫm nghĩ một lát, điều chỉnh lời nói, sau đó lại mở miệng.

“Chuyện gì?” Giọng nói cô có chút ý cười, nói càng thêm dịu dàng.

“Mẹ, con bị bắt cóc rồi.” Đường Minh Hạo là đứa bé cực kỳ nhạy bén, nó cũng vô cùng hiểu rõ mẹ mình, nó biết chuyện này không thể giấu được cô, càng huống chi bây giờ điện thoại của nó cũng đã kết nối rồi.

Nếu bây giờ nó không nói chuyện bắt cóc cho mẹ biết, sau này mẹ biết được nhất định sẽ trách nó.

Cho nên, nó quyết định thắng thắn được khoan hồng, về phân Dương Tầm Chiêu sẽ có hậu quả thế nào, đó không phải việc nó có thể lo lắng.

Nó cảm thấy một mình anh chịu cơn giận của mẹ sẽ tốt hơn cả nó và anh đều bị mẹ trách phạt.

Nó cảm thấy, trong tình huống thế này có thể cứu được một người thì cứu một người, đương nhiên, bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhất định là lựa chọn cứu chính mình.

“Con nói gì?” Đầu kia điện thoại, giọng Hàn Nhã Thanh trực tiếp biến đổi, không còn dịu dàng như ban nãy nữa, cũng không còn ý cười nữa, cô trước nay luôn bình tĩnh trâm ổn, lúc này lại kinh hô ra tiếng, hơn nữa giọng điệu hoàn toàn thay đổi, cô thật sự bị dọa sợ rồi.

Theo tiếng kinh hô của cô còn có tiếng vang 'bộp' một tiếng truyền tới, có lẽ cô kinh hoảng nên đã làm rơi gì đó.

Cậu ba Dương nhìn Đường Minh Hạo, đôi mắt nhanh chóng híp lại, rõ ràng có chút hơi thở nguy hiểm, tên nhóc thối này ngứa da đi? Lại dọa bà xã anh như vậy?

Đường Minh Hạo đối diện với ánh mắt của cậu ba Dương, trước nay nó trời không sợ đất không sợ lại cũng không nhịn được bất giác co rụt cơ thể, ánh mắt anh lúc này quá đáng sợ rồi.

Hừ, muốn dọa nó? Đường Minh Hạo nó sợ sao?

“Mẹ, là Dương Tầm Chiêu bắt cóc con” Nó vội bổ sung một câu với điện thoại.

“Con trai, con đừng sợ, mẹ lập tức tới cứu con, con biết mình đang ở đâu không?” Hàn Nhã Thanh nhất thời còn chưa kịp hồi thân, cho nên không hiểu ra ngay lời của nó, cô bây giờ chỉ vội đi cứu con trai mình.

“Mẹ, là Dương Tầm Chiêu bắt cóc con.” Nó thâm thở ra một hơi, vội lặp lại lần nữa, nó biết nếu nó còn không nói rõ ràng với mẹ, nếu nó còn để mẹ lo lắng sợ hãi, Dương Tầm Chiêu e là có thể trực tiếp dùng ánh mắt giết chết nó.

Ánh mắt anh nhìn nó bây giờ thật sự ngày càng đáng sợ rồi.

“Cái gì? Con nói cái gì? Con nói là ai?” Hàn Nhã Thanh lần này xem như đã hồi thần, nghe hiểu lời của nó, nghe hiểu thì hiểu, nhưng cô rõ ràng vẫn không thể tin.

“Con nói Dương Tầm Chiêu bắt cóc con?” Cô lại thử truy hỏi một câu.

“Dạ” Đường Minh Hạo nghe thấy giọng điệu này của mẹ nhà mình thì rùng mình, trong lòng vô cùng khiếp đảm, đương nhiên nó là lo lắng thay cho Dương Tầm Chiêu, du sao cơn giận của mẹ chỉ nhắm vào anh, không phải nó.
"Dương Tầm Chiêu bắt cóc con? Dương Tầm Chiêu bắt cóc con trai của mẹ? Được, được lắm." Hàn Nhã Thanh cười, nhưng nụ cười kia làm cho người nghe rùng mình, hơn nữa lúc này giọng Hàn Nhã Thanh nói chuyện càng làm cho người ta run sợ.

Cố Ngũ theo bản năng lùi lại phía sau vài bước, tuy rằng lúc này bà chủ chỉ gọi điện thoại mà không có mặt ở đây nhưng Cố Ngũ vẫn muốn nhanh chóng chạy trốn.

Hai mắt Cố Ngũ theo bản năng nhìn phía lão đại nhà mình, sau đó Cố Ngũ nhìn thấy lão đại luôn không thay đổi sắc mặt lại... Thật sự làm cho người ta khó miêu tả được!

Đường Minh Hạo nghe giọng điệu của mẹ nhà mình thì tay cầm điện thoại không nhịn được run lên, Đường Minh Hạo có chút đồng cảm nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, ánh mắt của Đường Minh Hạo hiện rõ suy nghĩ—— ông thảm rồi!!

"Bé cưng, con có sợ hay không? Con có bị thương không? Bọn họ không làm gì con chứ?" Tuy rằng Hàn Nhã Thanh biết người của Dương Tầm Chiêu bắt cóc con trai nhưng trong giọng nói vẫn có chút lo lắng.

Hàn Nhã Thanh không cần nghĩ cũng biết được chắc chắn Dương Tầm Chiêu không thể tự mình bắt cóc Đường Minh Hạo, nếu Dương Tầm Chiêu tự mình ra mặt, lúc Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Đường Minh Hạo lần đầu tiên thì sẽ biết được chuyện gì xảy ra, chuyện bắt cóc gì đó chắc chắn không xảy ra.

Hàn Nhã Thanh cũng nghĩ đến chuyện không phải Cố Ngũ làm, dù sao Cố Ngũ làm việc cẩn thận, nếu anh ta phát hiện Dương Tầm Chiêu muốn tìm Đường Minh Hạo lại chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, Cố Ngũ chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu, cũng không thể phát triển đến tình huống bắt cóc được.

Cho nên nhất định là Cố Ngũ nói người khác làm, những người đó không biết thân phận của Đường Minh Hạo, vì vậy mới thật sự bắt cóc Đường Minh Hạo.

Nếu những người đó không biết thân phận của Đường Minh Hạo, nếu Đường Minh Hạo không phối hợp hoặc là Đường Minh Hạo muốn chạy trốn thì có thể sẽ bị thương.
Loading...


Lúc này Đường Minh Hạo mở loa ngoài, cho nên Cố Ngũ và Dương Tầm Chiêu ở trong phòng có thể nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói.

Cố Ngũ đứng ở trước mặt Đường Minh Hạo, Cố Ngũ dùng sức lắc đầu với Đường Minh Hạo, Cố Ngũ hận không thể trả lời thay cậu chủ nhỏ, nhưng Cố Ngũ biết câu trả lời của mình không có giá trị, bà chủ chắc chắn không tin tưởng anh ta, nói không chừng bà chủ càng thêm nghi ngờ.

Dương Tầm Chiêu dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, ánh mắt kia mang theo sự uy hiếp rõ ràng, ý của cậu ba Dương cũng rất rõ, cảnh cáo Đường Minh Hạo đừng nói bậy.

Đường Minh Hạo đối diện với ánh mắt mang theo sự uy hiếp cảnh cáo rõ ràng của Dương Tầm Chiêu kia, Đường Minh Hạo nhếch môi, từ nhỏ đến lớn cậu ghét nhất là người khác uy hiếp mình, Dương Tầm Chiêu uy hiếp cậu sao? Hừ!!

Cậu chưa bao giờ chấp nhận bất cứ uy hiếp gì!

Đường Minh Hạo trừng mắt nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, ánh mắt kia không hề nhường bước, Đường Minh Hạo nghĩ đến phản ứng lúc trước của Dương Tầm Chiêu nhìn thấy mình, nghĩ đến thái độ lúc trước của Dương Tầm Chiêu đối với mình.

Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo còn nghĩ tới lúc trước Dương Tầm Chiêu nói cậu có thừa nhận hay không cũng không quan trọng.

Đường Minh Hạo tức giận, nếu lúc này Dương Tầm Chiêu nói mấy lời hay với cậu thì nói không chừng coi như xong, nhưng Dương Tầm Chiêu lại uy hiếp cậu, vậy thì chuyện này không thể bỏ qua được.

"Mẹ, sau khi bọn họ bắt cóc con thì bọn họ bịt miệng con lại, con suýt nữa nín thở đến chết, bọn họ còn đánh vào đầu con, suýt nữa đánh con đến choáng váng, bọn họ còn muốn giết con diệt khẩu." Đường Minh Hạo trừng mắt nhìn cậu ba Dương một cái, sau đó lập tức tố cáo với mẹ ruột mình qua điện thoại.

Mỗi câu nói của Đường Minh Hạo làm cho Cố Ngũ run lên một chút, lúc Đường Minh Hạo nói bọn họ muốn giết người diệt khẩu thì Cố Ngũ mềm nhũn hai chân rồi quỳ xuống, anh ta thật sự quỳ xuống trước mặt với cậu chủ nhỏ nhà mình.

Vì sao cậu chủ nhỏ nhà mình có thể nói như vậy chứ? Vì sao có thể tố cáo với bà chủ như thế?

Vừa rồi bà chủ rất tức giận, lúc này lại nghe thấy cậu chủ nhỏ nói, có lẽ nào?!

Cố Ngũ cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sát khí của bà chủ.

Cậu ba Dương nghe thấy Đường Minh Hạo nói thì sắc mặt cũng trầm xuống, hiện tại Đường Minh Hạo không sao cả ở trước mặt anh, mấy người Diêm Môn nghe theo sự sắp xếp của Đường Minh Hạo phục kích anh.

Hơn nữa Diêm Môn có quy tắc của Diêm Môn, cậu ba Dương biết người của Diêm Môi tuyệt đối không thể nào nghe theo một đứa bé làm chuyện như vậy.

Cho nên cậu ba Dương vốn không tin lời Đường Minh Hạo nói.

Nhưng ở bên kia Hàn Nhã Thanh không biết, Hàn Nhã Thanh nghe thấy con trai nói thì trái tim nhảy lên: "Bọn họ? Bọn họ? Bé cưng, Dương Tầm Chiêu đâu?"



Hàn Nhã Thanh thở dài một hơi, cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng giọng nói của cô vẫn hơi cao.

Lúc trước tiểu đội trưởng nhận được điện thoại của Cố Ngũ thì đã rút lui, hiện tại mấy người đi tới cửa đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại, cả đám bị dọa đến chân mềm nhũn.

"Chúng ta, chúng ta đừng đi vào." Tiểu đội trưởng nuốt nước miếng, giọng nói run run, đương nhiên lúc này anh ta cố gắng đè thấp giọng xuống.

"Tôi cũng nghĩ vậy, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, tôi cảm thấy chúng ta có thể đi ngủ." Một người có cùng suy nghĩ với tiểu đội trưởng.

"Vậy còn chờ gì nữa, mau rút lui đi."

Sau đó chỉ trong chớp mắt mấy người đã không nhìn thấy bóng dáng, chỉ có Đại Xuân tự kỷ còn đứng ở bên ngoài.

Đại Xuân nhìn cửa phòng đã đóng lại, sau đó nhìn sau lưng trống không, Đại Xuân suy nghĩ rồi cũng xoay người rời đi, đầu óc anh ta không tốt lắm, lúc không ngủ ngon giấc thì đầu óc càng chậm chạp, cho nên anh ta cũng cảm thấy mình đi ngủ một giấc.

Còn tình huống trong phòng, không phải anh ta có thể tham gia vào, đây là chuyện của lão đại và bà chủ, ai có thể tham gia vào chứ? Ai dám tham gia vào?

"Dương Tầm Chiêu ở đây." Lúc này ở trong phòng Đường Minh Hạo nghe Hàn Nhã Thanh nói thì hai mắt lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu: "Ông ấy ở bên cạnh con."

"Bé cưng, con đưa điện thoại cho Dương Tầm Chiêu." Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, đối với con trai, cô cố gắng nói chuyện dịu dàng, con trai vừa bị bắt cóc, cô không thể làm cho con trai sợ hãi.

Chuyện này không thể nói với con trai, chỉ có thể nói với Dương Tầm Chiêu.

"Vâng." Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo rất ngoan ngoãn đồng ý, dáng vẻ vô cùng nghe lời, Đường Minh Hạo nhìn về phía cậu ba Dương, trên mặt nở nụ cười: "Mẹ tôi nói ông nghe điện thoại."

Cố Ngũ hít một hơi, ác ma đúng là ác ma, chỉnh ba ruột mình cũng không chút lưu tình!!

Lão đại thật là đáng thương!!

Đúng là thê thảm!!

Dương Tầm Chiêu liếc Đường Minh Hạo một cái, sau đó cầm lấy điện thoại trong tay Đường Minh Hạo.

Ánh mắt của cậu ba Dương nhìn về phía Đường Minh Hạo không đơn giản, nhưng Đường Minh Hạo lại ra vẻ hoàn toàn không thèm quan tâm.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom