• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (17 Viewers)

  • Chương 1121-1130

Cô tuyệt đối không cho phép mình quay lại cuộc sống như vậy!

"Không cần em chi tiền." Tư Đồ Không nghe cô nói thì không nhịn được cười, người phụ nữ của anh ta không có tiền dùng sao? Đương nhiên anh ta điện thoại cho cô, cũng không cần cô chi tiền.

"Anh muốn tôi chi tiền thì hiện tại tôi cũng không có, lần trước lúc tôi mua điện thoại thì cũng dùng hết tiền rồi." Con ngươi xinh đẹp của Liễu Ảnh nhìn anh ta, cô nói câu này rất tự nhiên giống như nụ cười, nghe giống như chỉ thuận miệng nói.

Nhưng con ngươi của Tư Đồ Không lập tức trầm xuống, cô nói lần trước mua điện thoại thì cũng dùng hết tiền rồi, làn trước, cô mua điện thoại? Đó là cô mua cho Bùi Dật Duy.

Con ngươi của anh ta hơi trầm xuống nhìn cô, anh ta nhìn vẻ mặt tươi cười của cô thì tự nhủ nói mình suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ cô thật sự chỉ thuận miệng nói mà thôi!!

"Em ở nhà nghỉ ngơi đi." Tư Đồ Không không muốn tiếp tục đề tài này, anh ta cũng biết năm năm qua cô vẫn luôn chưa từng tiền của mình, bình thường cô tiêu xài đều dựa vào số tiền kiếm được, mỗi ngày cô vất vả làm việc cũng không kiếm được nhiều tiền, cho nên bình thường cô rất tiết kiệm, nhưng lúc cô mua điện thoại cho Bùi Dật Duy lại vô cùng hào phóng.

Chỉ cần anh ta nhớ tới chuyện kia thì tâm trạng vô cùng không tốt.

"Được." Liễu Ảnh cười khẽ ngoan ngoãn đồng ý, nhìn không ra bất cứ sự không vui nào, nghe có vẻ vô cùng vui vẻ.
Loading...

Con ngươi của Tư Đồ Không lại trầm xuống, anh ta thở dài, anh ta tự nhủ nói từ từ, không thể vội vàng, dù sao cô có khúc mắc, sự khúc mắc trong năm năm qua không thể tháo ra nhanh như vậy được, cho nên anh ta phải kiên nhẫn.

Tư Đồ Không nhìn cô cười cười, nhưng lúc này anh ta cười nhìn có chút miễn cưỡng, anh ta không nói gì nữa, sau đó rời đi.

Sau khi Tư Đồ Không rời khỏi biệt thự cũng không định đến công ty, trong công ty chắc chắn có việc cần làm, nhưng không nhất định phải giải quyết vào hôm nay, anh ta muốn đến trung tâm thương mai trước, tự mình mua điện thoại cho cô.

Nhưng lúc Tư Đồ Không ở trên xe thì lại gọi cho bà Tư Đồ.

"Mẹ, con hy vọng chuyện trên mạng có thể mau chóng giải quyết." Tư Đồ Không nghĩ đến chuyện lúc nãy Liễu Ảnh nói muốn anh ta đi dạo phố xem phim với mình, anh ta thật sự rất muốn đi với cô.

Cho nên anh ta hy vọng những tin tức liên quan đến chuyện kết hôn của anh ta và Mục Sở Sở kết nhanh chóng kết thúc, mẹ đã nói sẽ xử lý, vì vậy anh ta gọi đến thúc giục bà Tư Đồ.

Mẹ gây ra chuyện này, hơn nữa mẹ ra mặt giải quyết chuyện này thì đơn giản và dễ dàng hơn nhiều so với anh ta.

"Sao con đột nhiên vội vàng như vậy?" Giọng của bà Tư Đồ vẫn dịu dàng: "Có phải cô gái mà con thích tức giận đúng không?"

Tư Đồ Không nghĩ đến phản ứng của Liễu Ảnh nhìn thấy những tin tức đó thì trong lòng không nhịn được buồn bực, nhưng hiện tại bà Tư Đồ hỏi như vậy, anh ta thuận theo lời bà Tư Đồ nói, thấp giọng lên tiếng.

"Cô gái người ta tức giận cũng bình thường, chuyện này là do mẹ gây ra nên con yên tâm đi, mẹ sẽ nhanh chóng giải quyết, sẽ không làm cho cô gái con thích hiểu lầm con đâu." Bà Tư Đồ nói những lời này đều nghĩ cho Tư Đồ Không, vô cùng hiểu lòng người.

"Vâng." Tư Đồ Không nghe bà Tư Đồ nói thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta hiểu rõ mẹ mình, nếu mẹ đã nói mau chóng giải quyết thì chắc chắn sẽ nhanh chóng giải quyết.

Cho dù mẹ có gây ra chuyện này hay không, cho dù lúc trước mục đích của mẹ là gì, hiện tại mẹ đã đồng ý giải quyết thì chuyện này sẽ không sao.

"Đúng rồi, con thật sự không định đưa cô gái con thích về cho mẹ gặp sao?" Bà Tư Đồ rất tự nhiên lại hỏi một câu, câu này cũng không có vấn đề gì, mẹ muốn nhìn thấy cô gái mà con trai mình thích là chuyện rất bình thường.

Hơn nữa mẹ chủ động muốn gặp cô gái kia cũng chứng tỏ rất coi trọng chuyện này.

"Nếu có cơ hội thích hợp thì con sẽ đưa cô ấy đến gặp mẹ." Lần này Tư Đồ Không không từ chối, nhưng anh ta cũng không đồng ý.


Thứ gọi là cơ hội thích hợp để lại rất nhiều không gian và thời gian cho nhau.

"Được rồi, được rồi, tùy con, tùy con thôi, con muốn đưa cô bé về lúc nào thì đưa, mẹ không ép con, tránh dọa sợ cô gái con thích bỏ chạy, con trai của mẹ khó khăn lắm mới thích một người, nếu mẹ dọa người ta bỏ chạy thì không phải con trai mẹ sẽ liều mạng với mẹ sao?" Bà Tư Đồ ở bên kia nửa thật nửa giả cười nói.

"Cô ấy không dễ bị dọa sợ đâu." Tư Đồ Không nghĩ đến biểu hiện của Liễu Ảnh thì bản năng nói một câu, dọa cô bỏ chạy sao? Cô cũng không phải là người nhát gan như thế.

"Vậy thì không thể tốt hơn." Bà Tư Đồ ở bên kia cười cười: "Con không chịu đưa cô gái người ta về thì thôi, vậy khi nào con về nhà ăn cơm với mẹ?"

Bà Tư Đồ dừng một chút, không đợi Tư Đồ Không trả lời, bà lại nói: "Ngày mai là kỷ niệm ngày kết hôn của ba mẹ, ba con không còn nữa, ngày mai chỉ có một mình mẹ, hay là ngày mai con về nhà ăn cơm với mẹ đi."

Trong giọng nói của Bà Tư Đồ mang theo sự nhớ nhung và thương cảm, làm cho người nghe không đành lòng.

Tư Đồ Không nghe Bà Tư Đồ nói thì trên mặt có chút đau xót, ba đã qua đời rất nhiều năm, mấy năm nay mẹ chỉ có một mình, ngày mai còn là kỷ niệm ngày kết hôn của ba mẹ, một mình mẹ chắc chắn sẽ rất buồn.

"Được, trưa mai con sẽ về nhà ăn cơm." Tư Đồ Không thật sự không đành lòng từ chối, nhưng Tư Đồ Không đồng ý về nhà vào buổi trưa, anh ta nghĩ với năng lực của mẹ thì trước tối ngày mai đã có thể giải quyết xong chuyện kia.

Sau khi chuyện kia được giải quyết thì buổi tối anh ta sẽ đưa Liễu Ảnh ra ngoài ăn cơm.

"Được, được, được." Bà Tư Đồ liên tục nói ba chữ được, có thể thấy được lúc này bà vui vẻ thế nào: "Bây giờ mẹ sẽ nói với thím Lưu để chuẩn bị."

"Vâng." Tư Đồ Không nghe mẹ vui vẻ thì sắc mặt cũng dịu xuống rất nhiều, giọng nói hơi nhẹ nhàng.

"Vậy con làm việc đi, ngày mai mẹ chờ con về nhà." Bà Tư Đồ nói xong thì chủ động cúp điện thoại.

Đúng là vô cùng hiểu lòng người.

"Tổng giám đốc, hiện tại chúng ta đi đâu? Đến công ty sao?" Tài xế Lý thấy Tư Đồ Không cúp điện thoại thì hỏi một câu.

"Đến trung tâm thương mại." Tâm trạng của Tư Đồ Không không tệ, giọng nói cũng nhẹ nhàng không ít, chuyện kia có thể lập tức giải quyết làm cho anh ta vui vẻ, hơn nữa anh ta nghĩ đến chuyện đi mua đồ cho cô thì càng vui vẻ!

"Đến trung tâm thương mại? Tổng giám đốc muốn mua đồ sao?" Tài xế Lý sửng sốt, ông ta lái xe cho tổng giám đốc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tổng giám đốc muốn đến trung tâm thương mại mua đồ.
“Tổng giám đốc, ngài cần mua gì, hay là tôi giúp ngài đi mua nhé?” Chú Lý biết thời gian của tổng giám đốc rất quý giá, bình thường tổng giám đốc cần mua đồ gì đều là thư ký đi mua cả, ngài ấy sẽ không tự mình làm những loại việc đó.

“Không cần, tôi sẽ tự đi mua”, Tư Đồ Không trực tiếp từ chối lời đề nghị của chú Lý. Anh muốn tự mình đi mua điện thoại cho cô. Sau này, anh hy vọng đồ của cô sẽ do anh tự mình đặt mua.

“Tổng giám đốc, ngài là đang muốn giúp Liễu tiểu thư mua đồ sao?”, chú Lý là người thông minh, liền lập tức hiểu rõ.

“Rõ ràng đến vậy sao?”, Tư Đồ Không ngây người, khóe môi không tự giác mà nhếch lên.

“Đúng vậy, rất rõ ràng. Chỉ cần là việc liên quan đến Liễu tiểu thư, tổng giám đốc mới trực tiếp ra tay, giống như lần trước tự ngài đã mang nhẫn đính hôn đến cho Liễu tiểu thư.” Chú Lý thấy tâm tình của tổng giám đốc rất tốt, liền thả lỏng người “Tổng giám đốc, lần này ngài muốn giúp Liễu tiểu thư mua gì?”

“Mua điện thoại.” Tâm tình ngay lúc này của Tư Đồ Không rất tốt, nghe hỏi liền lập tức trả lời.

“Vậy ngài muốn mua kiểu nào? Thương hiệu gì? Liễu tiểu thư thích loại điện thoại như thế nào?”. Chú Lý bình thường cũng là một người lắm lời, chỉ là tổng giám đốc thường ngày rất lạnh lùng, ông ta cũng không giám nói nhiều lời, hôm nay thật hiếm mới có cơ hội thảo luận.

Chỉ là chú Lý trực tiếp đem những câu này hỏi Tư Đồ Không.

Cô ấy thích nhãn hiệu gì? Kiểu dáng như thế nào? Liên quan đến vấn đề này, anh thật sự không rõ, hơn nữa anh cũng quên hỏi cô rồi.

Hay là anh tiện hỏi cô một chút?
Loading...


Nhưng lúc trước anh đã làm cho điện thoại của cô hỏng rồi, nếu muốn gọi cũng không gọi được.

“Về biệt thự”. Tư Đồ Không nói với chú Lý. Không thể gọi điện thoại,vậy thì anh sẽ trực tiếp về hỏi cô.

Nếu là điện thoại mua cho cô thì cô phải thích mới được, cho nên anh nhất định phải biết rõ cô thích loại gì.

Điện thoại trước kia của cô cũng đã dùng được mấy năm vẫn luôn không đổi, kiểu dáng điện thoại đó cũng đã ngừng sản xuất, vì vậy anh muốn một cái giống như vậy cũng không được.

Vì để cho cô vui lòng, Tư Đồ Không mặc dù đã đi được nửa đường nhưng ngay lập tức muốn quay về cũng chỉ là muốn hỏi ý kiến của cô.

Nếu là lúc trước, Tư Đồ Không tuyệt đối sẽ không như vậy.

“Về biệt thự?”, chú Lý liền kinh ngạc, có điều ngay lập tức cũng đã hiểu, liền trả lời “Được, tôi lập tức quay trở về biệt thự”

Tổng giám đốc muốn về biệt thự lúc này, nhất định là vì Liễu tiểu thư, xem ra ngài ấy càng ngày càng coi trọng cô.

Lúc Tư Đồ Không trở lại biệt thự, Liễu Ảnh đang một mình ngồi trên sô pha. Từ hướng của Tư Đồ Không chỉ có thể nhìn thấy lưng cô, không biết cô đang nhìn cái gì, cũng không biết trên mặt cô có biểu hiện như thế nào.

Tư Đồ Không nhìn thấy bóng lưng hơi run rẩy của cô, động tác theo bản năng cũng dừng lại. Giờ khắc này, bóng dáng cô một mình ngồi trên sô pha khiến người ta cảm thấy một loại cô đơn, tĩnh mịch, tựa hồ như một đóa hoa đã nở rộ. Cánh hoa tuy chưa rơi, lại tựa hồ như như đang phân tán bốn phía, mỗi cánh hoa đều cô độc mà tồn tại.

Tất cả đồ trong phòng so với lúc anh đi đều không thay đổi, ngay cả bát đũa trên bàn ăn cô cũng không đụng vào. Trước đây anh có thuê người giúp việc, thế nhưng cô không muốn bị người khác làm phiền liền từ chối. Bình thường cô là người trực tiếp dọn dẹp căn phòng này.

Bình thường lúc ở nhà, cô là một người rất siêng năng, chăm chỉ. Đối với loại tình huống này, cô sẽ sớm dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ.

Tư Đồ Không đứng ở cửa, nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên cảm giác được một loại ngột ngạt, nặng nề, đó là một loại tựa hồ có thể làm cho anh nghẹt thở.

Anh biết cô muốn rời đi, không muốn ở bên cạnh anh. Anh biết nếu bắt ép cô, cô sẽ không vui.

Thế nhưng bộ dạng lúc này của cô vẫn làm cho anh trong lòng chấn động, tựa hồ như có thứ gì đó đang bóp nghẹt trái tim của anh.

Khoảnh khắc đó, anh vậy mà có chút sợ hãi đi tới.

Tuy rằng tiếng mở cửa không lớn, thế nhưng khoảnh khắc cô ngồi một bên yên tĩnh, trong phòng đặc biệt yên lặng. Thật ra cô có thể nghe thấy nhưng cô rõ ràng chẳng nhận ra được.

Không biết cô đang suy nghĩ gì?



Ở bên cạnh anh làm cho cô cảm thấy ngột ngạt như vậy sao? Không vui như vậy sao?

Cứ coi là như vậy đi, anh cũng không muốn để cô đi.

Anh sợ một khi cô rời đi, anh sẽ mất cô mãi mãi.

Tư Đồ Không âm thầm thở một hơi, sau đó cất bước tiến về phía cô. Lần này Tư Đồ Không cố ý dậm mạnh chân, tạo ra tiếng động khá lớn. Tuy nhiên, Liễu Ảnh ngồi trên sô pha vẫn yên tĩnh như cũ, không có chút phản ứng, hiển nhiên cô vẫn chưa phát hiện ra anh.

Con ngươi của Tư Đồ Không hơi sa sầm, trong lòng càng lúc càng ngột ngạt rõ ràng hơn.

Cho đến tận khi Tư Đồ Không đi đến phía sau cô, cô cũng chưa nhận ra.

Tư Đồ Không đứng sau lưng cô, nhìn thấy trong tay cô không cầm cái gì, cũng không có gì để xem, cô đang ngẩn người.

Cô đang ngây người ra, dường như muốn bộc lộ ra tất cả sự cô độc của bản thân, cự tuyệt tất cả mọi người bên ngoài.

“Đang nghĩ gì vậy?”, Tư Đồ Không đè nén ngột ngạt trong lòng, chậm rãi lên tiếng. Giọng của anh không to lắm, trong ngữ khí còn có mấy phần cẩn thận, tựa như sợ sẽ dọa cô.

Liễu Ảnh rõ ràng hoảng sợ, cô nhanh chóng quay đầu, lúc nhìn thấy Tư Đồ Không, đôi mắt cứ nheo lại, cứ như vậy nhìn anh. Cô không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Không biết là chưa hồi phục tinh thần hay chỉ là ảo giác của cô.

“Sao lại ngây người vậy?” Tư Đồ Không đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trán cô một hồi, khóe môi anh khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười. Thế nhưng chỉ tự anh biết trong lòng mình là sự đau khổ.

“Sao anh lại trở về?”, Liễu Ảnh lúc này mới gần như hồi thần, dường như mới ý thức được người đứng sau lưng cô là Tư Đồ Không, không phải là ảo giác của cô, có điều, cô vẫn còn có chút bất ngờ, Tư Đồ Không vừa mới vừa đi, tại sao lại về rồi?

“Em thích loại điện thoại kiểu gì?” Tư Đồ Không nghĩ đến mục đích quay trở về, liền trực tiếp hỏi cô. Đương nhiên anh chính là muốn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lúc nãy. Bầu không khí như vậy anh không thích, cực kỳ không thích.

“Cái gì cũng được, anh tùy tiện mua một cái, có thể gọi điện thoại là được rồi.” Liễu Ảnh ngây người, hiển nhiên cô không nghĩ tới anh vì vấn đề này mà quay về. Có điều cô từ trước đến giờ đều không đòi hỏi, anh mua cái gì cô sẽ dùng cái đó.

Trước đây, anh mua rất nhiều đồ cho cô nhưng chưa bao giờ hỏi qua ý kiến của cô, cũng không hỏi cô có thích hay không.

Hôm nay anh lại đặc biệt quay trở về hỏi cô thích kiểu điện thoại như thế nào?

Tư Đồ Không khiến cô cảm thấy không quen. Đây không phải là Tư Đồ Không mà cô biết, cô không thích cảm giác xa lạ này, cảm giác không cách nào đoán được.
“Thích kiểu nào? Màu gì?” Tư Đồ Không nghe giọng điệu quá mức tùy ý của cô thì có chút bất mãn, nhưng anh vẫn nhịn, anh lại tỉ mỉ hỏi ý kiến cô.

“Màu thì chọn màu trắng đi, những cái khác anh cứ xem rồi chọn đi.” Liễu Ảnh thật sự không có yêu cầu gì, nhưng cô biết một khi anh đã truy hỏi, nếu cô không trả lời thì anh nhất định sẽ không chịu ngừng, nên đành nói đại một màu.

“Màu trắng? Em thích màu trắng?” Con ngươi Tư Đồ Không khẽ lóe, hỏi lại lần nữa, anh đang nghĩ màu mà bình thường cô thích là màu trắng sao?

Những thứ bình thường anh mua, cô trước giờ sẽ không chủ động dùng, phần lớn đều chưa từng mở ra, lúc anh mua những thứ đó về, cô cũng chưa từng nói thích hay không thích.

Bình thường cô cũng ít khi tự mình mua đồ.

Cho nên anh thật sự không biết cô thích màu gì.

“Ừ.” Liễu Ảnh khẽ đáp, cô quay đầu, rũ mắt, giấu đi tất cả cảm xúc trong ánh mắt.

Thực ra cô không thích màu trắng, ngược lại cô thích màu đỏ hơn.

Cô ở cùng Tư Đồ Không năm năm, ngay cả cô thích màu gì anh cũng không biết, cô cũng không rõ anh ép cô ở bên cạnh có ý nghĩa gì?

Thật sự là vì tra tấn lẫn nhau sao?

“Được, tôi đi mua cho em.” Tư Đồ Không nhìn biểu cảm cô, không hỏi nhiều nữa, trong lòng đã có quyết định. Đam Mỹ Sắc

Liễu Ảnh rũ mắt ngồi trên sofa, cô không trả lời, cũng không đứng dậy.
Loading...

Anh nhìn cô, thầm thở ra một hơi, sau đó khom người, mặt anh đặt trên cổ cô, khẽ hôn lên: “Bảo bối, đừng ngồi ngây ở đây, lên lầu nghỉ ngơi một lát.”

“Không sao, tôi không mệt, tôi ngồi đây một lát.” Liễu Ảnh không muốn cử động, cô cảm thấy mình lúc này như không có chút sức lực nào.

“Em biết không? Anh hi vọng em vui vẻ.” Tư Đồ Không nhìn ra cô không vui, anh ép cô ở lại bên mình, nhưng anh thật sự hi vọng cô có thể vui vẻ.

Liễu Ảnh nghe thấy lời của anh, cơ thể khẽ nhúc nhích, nhưng mắt cô vẫn rũ xuống, chậm rãi hỏi: “Nếu tôi ở đây không vui, anh sẽ thả tôi đi sao?”

Trái tim Tư Đồ Không trực tiếp rơi xuống đáy, giây lát sau, mắt anh khẽ híp lại, trầm giọng nói: “Sẽ không.”

Dù biết rõ cô không vui, anh cũng không thể thả cô đi, không thể!!

“Ừ, tôi biết rồi.” Khóe môi cô khẽ cong lên như mỉm cười, nhưng nhìn lại không có bao nhiêu ý cười, sau đó cô bỗng đứng dậy, cách xa anh: “Tôi lên lầu.”

Nói xong thì không để ý tới anh nữa, thậm chí còn không thèm quay đầu liếc anh một cái bèn đi thẳng lên lầu.

Tư Đồ Không híp mắt trầm xuống, bất giác vươn tay ra, muốn giữ lấy cô, nhưng một khắc sau, anh vẫn nhịn được, anh bắt được cô thì sao?

Anh nhìn cô lên lầu, vào phòng, sau đó mới lại rời đi.

Anh ra khỏi biệt thự, bước lên xe, khuôn mặt âm trầm như mưa to gió lớn.

Tài xế Lý hoàn toàn kinh ngạc, tổng giám đốc lúc quay về rõ ràng nhìn còn rất vui vẻ, sao vào một chuyến đi ra lại hoàn toàn thay đổi rồi?

Rốt cuộc là chuyện gì?

Cãi nhau với cô Liễu sao?

Nhưng cô Liễu dịu dàng như vậy, hiểu ý như vậy, hẳn không thể cãi nhau với tổng giám đốc đi?

Nhất định là vấn đề của bản thân tổng giám đốc.

Tài xế Lý trước đó còn nói rất nhiều, bây giờ thấy dáng vẻ này của tổng giám đốc nhà mình thì một câu cũng không dám lên tiếng.

Lúc sắp chạng vạng, Liễu Ảnh nhìn thấy bài thanh minh tin tức Tư Đồ Không sắp kết hôn hôm qua trên mạng.

Các truyền thông lớn đưa ra thanh minh, nói tin tức không chính xác, nói có người cố ý phát tán tin tức sai lệch.

Đương nhiên, không nghe thấy bà Tư Đồ trong bài đăng, bài đăng trước đó nói Tư Đồ Không sắp kết hôn cũng không nhắc tới những tin tức đó là do bà Tư Đồ nói ra.

Vì bà Tư Đồ trước đó đã làm quan hệ với các truyền thông lớn rồi.

Liễu Ảnh thấy những tin tức thanh minh này thì khẽ cau mày, trước đó Tư Đồ Không đã nói với cô những tin tức đó là giả.

Lời anh nói cô vẫn tin, người đàn ông đó quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng, căn bản khinh thường việc nói dối.


Nhưng những tin tức đó là thật hay giả đối với cô mà nói đều không quan trọng, cô cũng không quan tâm.

Nhưng cô không nghĩ tới chỉ mới ngắn ngủi không tới một ngày mà các truyền thông lớn đều đã viết bài thanh minh, chuyện cứ giải quyết như vậy sao?

Liễu Ảnh nhìn tin tức trên mạng, ngây người, thực ra cô lại muốn chuyện Tư Đồ Không sắp kết hôn với cô Mục là thật, như vậy cô càng dễ rời đi hơn.

Cô tùy ý chuyển mắt, sau đó đóng máy tính, cô nhớ ra, cô vẫn chưa mua thuốc tránh thai khẩn cấp, thời gian hữu hiệu của thuốc rất dài, bây giờ vẫn còn kịp.

Cô sửa soạn sơ một chút, sau đó xuống lầu, thay giày liền ra ngoài, cách biệt thự không xa có một nhà thuốc.

Trước đây Tư Đồ Không nói không cho cô ra ngoài, với tác phong của anh, rất có khả năng sẽ cho người canh giữ bên ngoài, cho nên chỉ sợ cô không thể đi xa được.

Cô nghĩ chỉ cần mình đi xa một chút thôi thì e rằng có khả năng sẽ bị người của anh bắt về.

Liễu Ảnh ra khỏi biệt thự, ánh mắt bất giác nhìn xung quanh, không phát hiện ai khả nghi.

Nhưng cô không phát hiện không có nghĩa rằng Tư Đồ Không không cho người thầm quan sát cô.

Người anh tìm nhất định không phải loại bao cỏ.

Liễu Ảnh biết có những chuyện cô không cách nào khống chế được, điều cô có thể làm chính là không để ý tới.

Ra khỏi biệt thự, cô đi thẳng tới nhà thuốc, không để ý tới những chuyện khác nữa.

“Bán cho tôi một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp được không?” Vào nhà thuốc, cô đi thẳng tới trước mặt nhân viên phục vụ.

“Một hộp sao? Loại thuốc này một viên là đủ rồi, không cần một hộp, loại này không giống với thuốc dùng lâu dài, loại khẩn cấp này rất tổn hại phụ nữ, không thể uống nhiều.” Phục vụ là phụ nữ, cho nên có lòng tốt nhắc nhở cô.

“Tôi biết, cô bán cho tôi một hộp, để dùng khi cần.” Cô đương nhiên biết loại thuốc này một viên đã đủ rồi, nhưng cô sợ lại xảy ra chuyện như tối qua.

Mặc dù Tư Đồ Không từng nói không có sự đồng ý của cô thì sẽ không đụng vào cô, nhưng cô vẫn không tin câu này của anh.

“Thuốc tránh thai khẩn cấp này thật sự không thể uống nhiều, tôi đề nghị cô đừng dùng phương pháp tránh thai này, cô có thể dùng thuốc uống lâu dài.” Nỗi khổ của phụ nữ chỉ có phụ nữ hiểu, cho nên phục vụ vẫn nói thêm một câu.

“Ừm.” Liễu Ảnh biết cô ấy có lòng tốt, khẽ gật đầu đáp.

Phục vụ cầm hộp thuốc tới, đưa cho cô.

Cô liền mở ra, lấy ra một viên, từ tối qua đến bây giờ đã khá lâu rồi, cho nên cô phải uống nhanh mới được.

“Tôi rót giúp cô ly nước nhé?” Phục vụ thấy động tác của cô thì vội lấy ly rót cho cô cốc nước.

Có lẽ dáng vẻ cô lúc này quá tiều tụy nên khiến phục vụ nhìn không đành lòng.

“Cảm ơn.” Cô sững sờ, nhận ly nước, mỉm cười, sau đó mới bỏ thuốc vào miệng.

“Em đang làm gì?” Chỉ là, cô vừa đặt thuốc tới bên miệng thì một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên...
“Em đang làm gì?” Chỉ là, cô vừa đặt thuốc tới bên miệng thì một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên...

Liễu Ảnh cả kinh, tay run lên, viên thuốc vừa đặt tới khóe miệng xém chút rơi xuống đất.

Cô quay đầu nhìn anh, thấy anh mặt mày âm trầm đi tới, ánh mắt cô khẽ lóe, nhưng mặt vẫn không có quá nhiều cảm xúc.

Cô liếc nhìn anh rồi lại quay đầu lại, tiếp tục đặt thuốc vào miệng mình.

Tư Đồ Không thấy động tác của cô, đôi mắt híp lại, hơi thở nguy hiểm trong ánh mắt lập tức tràn ra.

Anh bước nhanh tới trước mặt cô, nhanh chóng giữ lấy cánh tay cô, ngăn cản cô muốn cho thuốc vào miệng.

“Em đang làm gì?” Anh nhìn cô, ánh mắt anh lúc này cực kỳ lạnh, hung ác khiến người ta kinh sợ.

“Tối qua anh không dùng biện pháp phòng tránh.” Cánh tay Liễu Ảnh bị anh giữ lấy, cô khẽ cau mày, sau đó tự nhiên giải thích.

Tư Đồ Không bị lời của cô nghẹn buồn bực, anh đương nhiên biết tối qua mình không dùng biện pháp phòng tránh, anh chính là cố ý.

Anh muốn để cô mang thai con mình, nhưng cô lại mua thuốc ngay sau lưng anh...

“Đừng uống, thuốc này hại cơ thể.” Anh thầm thở ra một hơi, cố hết sức khiến mình bình tĩnh lại.

“Mang thai rồi phá sẽ tổn thương cơ thể hơn.” Cô đương nhiên biết thuốc này hại cơ thể, nhưng so với mang thai rồi phá thì tốt hơn nhiều.
Loading...


Ngọn lửa Tư Đồ Không vốn cực lực đè nèn khi nghe thấy câu này của cô thì hoàn toàn bừng lên, cô cố ý chống đối với anh sao?

Cô bình thường thông minh như vậy, không thể nào không rõ ý của anh.

“Mang thai thì sinh ra.” Anh lúc này mặc dù tức giận sắp phát điên nhưng vẫn không ngừng nói với chính mình không thể tức giận, tuyệt đối không thể tức giận.

Từ nay về sau, anh không muốn ép cô nữa, đương nhiên ngoại trừ việc bắt cô ở lại bên cạnh.

Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Ảnh nhìn anh, như đang nhìn quái vật, mang thai thì sinh ra?

Anh biết anh đang nói gì sao?

Với loại quan hệ của cô và anh? Cô có thể sinh đứa bé ra sao?

Hơn nữa, cô cũng không muốn sinh con cho anh!

“Không.” Mắt cô khẽ híp lại, câu trả lời không thể đơn giản hơn được nữa, không có chút cơ hội thương lượng nào.

Tư Đồ Không hận đến thầm cắn răng, đối diện với khuôn mặt kiên quyết của cô, anh hận không thể trực tiếp cắn chết cô.

Nhưng anh biết mình không nỡ, hơn nữa anh cũng rất rõ ràng, anh ép cô ở lại, trong lòng cô vốn không vui, cho nên anh không thể lại vào lúc nào chọc cô tức giận nữa.

“Kinh nguyệt của em chính là vào mấy ngày này, cho nên căn bản không cần uống thuốc.” Anh bèn đổi cách khác.

Anh bây giờ không thể để cô uống thuốc, tuyệt đối không thể, mấy ngày trước anh kêu cô ngừng thuốc lâu dài, để anh dùng biện pháp phòng tránh, nhưng anh lại thầm giở trò.

Nói không chừng cô bây giờ đã mang thai rồi, thuốc tránh thai khẩn cấp này đối với cô, đối với đứa bé đều cực kỳ không tốt, cho nên tuyệt đối không thể uống.

Liễu Ảnh khẽ sững sờ, mắt khẽ lóe, kinh nguyệt của cô thường không đều lắm, nhưng hẳn là mấy ngày nay, khó cho anh phải nhớ rõ.

Ở cùng anh năm năm, đại khái anh cũng chỉ nhớ chuyện liên quan tới cô này.

Cô hơi buồn cười, nhưng lại phát hiện mình cười không ra.

“Cô à, thuốc này thật sự rất hại cơ thể, có thể không uống thì đừng uống, dù sao kinh nguyệt của cô cũng là mấy ngày nay, vậy thì mấy ngày nay chính là kỳ an toàn, cho nên không cần uống thuốc, chồng cô nghĩ cho cô như vậy, thương cô như vậy, cô thật hạnh phúc.” Phục vụ cũng tranh thủ khuyên cô vài câu.

“Đi thôi.” Tư Đồ Không trực tiếp gạt thuốc trong tay cô, sau đó đặt ba trăm nghìn lên quầy, nhưng lại không lấy thuốc, kéo cô đi ra ngoài.

Cánh tay cô bị anh nắm lấy, căn bản giãy không ra, cô nghĩ kinh nguyệt của mình quả thực vào mấy ngày này, dù thời gian không đều nhưng mấy ngày cuối cùng này hẳn là an toàn đi?

Cho nên cô không lại kiên trì uống thuốc nữa.

“Ai, thối tiền này.” Phục vụ vội gọi, cô chỉ gỡ một viên thuốc, cũng không cầm hộp thuốc đi, căn bản không cần nhiều tiền như vậy.



Tư Đồ Không đương nhiên sẽ không để ý, vẫn kéo cô ra ngoài.

“Không cần thối.” Cô chỉ có thể đáp một câu, nhân viên phục vụ này thật tốt.

Anh kéo cô ra khỏi nhà thuốc, đi thẳng tới xe dừng bên ngoài.

Tài xế Lý thấy tổng giám đốc nhà mình kéo cô Liễu đi ra thì có chút sững sờ, nhưng cũng hiểu ra ngay, chẳng trách vừa nãy tổng giám đốc bỗng kêu ngừng.

Hơn nữa ông ta còn chưa dừng hẳn thì tổng giám đốc đã nhảy xuống, sau đó ông ta liền thấy tổng giám đốc xông nhanh vào nhà thuốc.

Thì ra tổng giám đốc nhìn thấy cô Liễu, thì ra tổng giám đốc là vì cô ấy.

Chỉ là tổng giám đốc bây giờ dắt cô Liễu đi ra, sao nhìn như không vui lắm?

Đương nhiên, tình huống kiểu này, tài xế Lý nhất định không dám hỏi nhiều.

Tư Đồ Không lên xe xong bèn buông cô ra, anh ngồi thẳng ở đó, không lên tiếng, cũng không để ý tới cô.

Anh thật sự không nghĩ tới cô lại đi mua thuốc tránh thai sau lưng mình, cô không muốn mang thai con của anh tới vậy sao?

Nhưng anh rõ ràng đã quên, năm năm này, cô luôn uống thuốc tránh thai.

Thấy sắc mặt anh âm trầm, cô biết anh đang tức giận, cô cũng biết anh tức giận vì điều gì, nhưng cô lại không có ý khuyên anh, hơn nữa khóe miệng cô còn mơ hồ thêm mấy phần cười lạnh.

Có lẽ anh quên rồi, ban đầu là anh yêu cầu cô uống thuốc, năm năm trước, anh dẫn cô về, sau lần đầu tiên, anh bèn lạnh lùng nói cho cô biết, nhớ uống thuốc, thân phận của cô không có tư cách mang thai con của anh.

Những câu đó đều là chính miệng anh nói!

Trong năm năm này, cô trước giờ chưa từng quên, cô nhớ rõ tất cả, không để mình có bất kỳ sơ suất nào.

Cô chính là hi vọng, đợi tất cả kết thúc rồi, cô có thể toàn thân rút lui, nhưng bây giờ...

Xe nhanh chóng dừng ngoài biệt thự, cô xuống xe trước, anh không gọi cô, chỉ là cô xuống xong mới theo cô xuống.

Nhưng lúc anh xuống ôm một chiếc hộp.

Cô nhìn thấy chiếc hộp anh ôm thì sững sốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Vào nhà, anh trực tiếp đặt hộp lên bàn trà, sau đó kéo cô đang định lên lầu lại, kéo cô ngồi xuống sofa.

“Xem xem em thích cái nào?” Anh mở hộp, bên trong đặt đầy điện thoại, đủ mọi kiểu dáng, đủ mọi màu sắc.

Anh dọn hết điện thoại trong cửa hàng người ta về sao? Thế này quá nhiều rồi đi!!
"Anh mua nhiều thế à?" Liễu Ảnh ngây người, một mặt hoảng hốt nhìn điện thoại trong hộp.

"Không biết em thích loại nào, cho nên đem về hết, cho em chọn." Lúc Tư Đồ Không nói chuyện, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, lúc trước thời điểm anh ta hỏi, cô ta nói quá đơn giản, quá tùy ý, anh ta liền quyết định mua hết tất cả mẫu điện thoại nữ về.

"Những thứ này có thể trả lại không?" Con mắt Liễu Ảnh chớp chớp, lại chớp chớp, nhiều điện thoại như vậy nếu như không thể trả lại, vậy coi như quá lãng phí rồi.

"Thứ mà tôi mua, chưa bao giờ trả lại." Tư Đồ Không sửng sốt một chút, sau đó vẫn tự nhiên trả lời một câu, anh ta mua đồ chưa từng trả lại bao giờ.

"Nếu như em thích, có thể mỗi ngày đổi một cái để dùng." Tư Đồ Không rất đại gia lại bồi thêm một câu, dù sao cũng không thiếu tiền.

Khoé môi Liễu Ảnh nhịn không được giật giật, một ngày đổi một cái? Cô ta điên rồi sao?

Anh ta nổi điên, cô ta cũng không muốn cùng nhau nổi điên đâu.

Thứ mà Tư Đồ Không mua sẽ không trả lại, nhưng mà Liễu Ảnh nghĩ đến chắc hẳn là cửa hàng có thể sẽ cho trả lại, cho nên cô ta muốn đến chọn một cái, sau đó những cái khác để cho chú Lý đem trả lại, là chú Lý đưa Tư Đồ Không trở về, chắc chắn chú Lý biết điện thoại được mua ở đâu.

Liễu Ảnh đi qua, lấy ra một cái điện thoại di động màu đỏ ở trong cái hộp trong điện thoại.
Loading...

"Không phải em bảo rằng thích màu trắng sao?" Tư Đồ Không thấy cô ta chọn một cái điện thoại màu đỏ, đầu lông mày theo bản năng nhướng lên, cô nhóc lừa đảo này, vừa mới nảy còn lừa anh ta bảo rằng thích màu trắng, cũng may anh ta thông minh lanh lợi, đã mang hết tất cả điện thoại về.

"Đột nhiên tôi lại thích màu đỏ rồi." Liễu Ảnh cầm điện thoại, cũng không có một chút xấu hổ nào do bị vạch trần, quanh co giống như một chuyện đương nhiên: “Phụ nữ giỏi nhất là thay đổi, anh không biết hay sao?”

“Đồ vật thích thì thay đổi, nhưng người thì không thể.....” Khóe môi của Tư Đồ Không hơi câu lên, bồi thêm một câu nữa với cô, nhưng mà anh ta nói được một nửa, đột nhiên nhớ tới người bây giờ cô ta thích không phải anh ta, mà là Bùi Dật Duy.

Tư Đồ Không đột nhiên có một cảm giác như bị sét đánh trúng, trong lúc nhất thời trực tiếp im lặng.

Chết tiệt, cuối cùng anh ta muốn cô ta giỏi thay đổi hay sao? Hay là vẫn hi vọng cô ta không giỏi thay đổi đây?

Liễu Ảnh nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, không nhịn được cười.

“Đi, tôi dẫn em đi ăn cơm.” Tư Đồ Không trực tiếp bỏ qua lời nói lúc nảy, anh ta biết bây giờ người cô ta thích là Bạch Dật Duy, có điều, một ngày nào đó, người cô ta thích sẽ là anh ta, chỉ có thể là anh ta, chỉ có anh ta.

Hiệu suất làm việc của bà Tư Đồ rất nhanh, chuyện trên mạng đã giải quyết xong, cho nên anh ta cũng không cần lo lắng cái gì, có thể dẫn cô ta ra ngoài ăn cơm.

“Bây giờ sao?” Liễu Ảnh ngây người, có chút giật mình, những tin tức trên mạng kia mới vừa được giải quyết, bây giờ anh ta lại dẫn cô ta ra ngoài ăn cơm, không sợ bị người ta chụp được lại viết linh tinh hay sao chứ?

Đến lúc đó nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của công ty anh ta.

“Ừm, ngay bây giờ.” Tư Đồ Không mỉm cười gật đầu: “Không chỉ là bây giờ, sau này mỗi ngày tôi đều đi cùng em, cùng em làm chuyện em thích.”

Liễu Ảnh nhìn qua anh ta, trong lúc nhất thời có chút đờ ra, còn có chút hoảng hốt, đây quả thật là Tư Đồ Không mà cô ta quen biết sao?

Tư Đồ Không nhìn thấy dáng vẻ ngu ngơ của cô ta, khóe môi hơi giương lên, trực tiếp đưa tay ra, ôm cô ta vào ngực, sau đó đi ra ngoài cửa.

“Tôi muốn đi ăn đồ nướng.” Sau khi Liễu Ảnh lấy lại tinh thần, liên tục nói một câu, quả thật đối với chuyện ăn uống cô ta cũng không bắt bẻ, hơn nữa bình thường cô ta cũng rất ít ăn đồ nướng, sở dĩ cô ta nói muốn ăn đồ nướng thật ra là có dụng ý khác.

Hàng đồ nướng thường bày ở bên ngoài, không ở trong phòng, đều là nơi người đến người đi, hẳn là Tư Đồ Không phải biết trường hợp như thế rất dễ dàng bị chụp được.

“Được.” Nhưng mà Tư Đồ Không lại không có chút chần chờ nào mà trực tiếp đồng ý ngay, vô cùng sảng khoái mà đồng ý, sảng khoái đến nỗi làm cho Liễu Ảnh cảm thấy có chút không chân thật.

Sau đó Liễu Ảnh liền bị Tư Đồ Không trực tiếp kéo ra khỏi cửa.


Cùng lúc đó, ở bên ngoài nhà của nhà họ Đường.

Mấy thuộc hạ tinh anh dưới tay Cố Ngũ đã ngồi xổm ở bên ngoài nhà của nhà họ Đường hai ngày một đêm, mấy người nhà họ Đường cứ ra ra vào vào như vậy.

Ông cụ Đường và bà cụ Đường từng đi ra ngoài hai lần, bà Đường từng đi ra ngoài ba lần, Đường Vân Thành vẫn chưa về, ngược lại Đường Lăng từng trở về một lần, nhưng mà không bao lâu sau Đường Lăng cũng rời đi.

Sau đó bọn họ cũng không có nhìn thấy những người khác ra vào nhà của nhà họ Đường nữa.

Hơn nữa những thiết bị có thể dùng bọn họ đều dùng cả rồi, ngay cả điều khiển giám sát tân tiến nhất cũng đều đã vận dụng, bọn hắn dùng điều khiển giám sát tra xét trong ngoài nhà họ Đường mấy lần, cũng không có phát hiện nhà họ Đường có người lạ.

Những người nhà họ Đường kia, Đại ca Cố đã sớm nói rõ ràng với bọn họ rồi, bọn họ cũng đều xem qua ảnh chụp, đều nhớ rõ ràng, tuyệt đối sẽ không sai.

“Lão đại nói người ở nhà họ Đường, nhưng mà chúng ta đã ở chỗ này trông hai ngày một đêm rồi, cũng không phát hiện được người nào, lão đại có tính sai hay không chứ?” Không phải bọn họ nghi ngờ lão đại, mà là bây giờ không có phát hiện cái gì.

“Lão đại nói chắc chắn sẽ không sai, Đại ca Cố bảo chúng ta tới trông coi, phát hiện Đường Minh Hạo sẽ trực tiếp bắt người giao cho lão đại, dù sao thì nhà họ Đường cũng không phải nhà bình thường, chắc chắn sẽ không dễ dàng bắt người như vậy, cho nên chúng ta phải có chút kiên nhẫn mới được, chúng ta phải tin tưởng lão đại, nhất định phải bắt được người.”

“Chúng ta đã dùng thiết bị điều khiển giám sát lục soát trong ngoài nhà họ Đường hai lần, một chút phát hiện cũng không có, Đường Minh Hạo kia lại là người sống sờ sờ, nếu như anh ta thật sự ở nhà họ Đường, không có khả năng chúng ta không phát hiện được.”

“Đúng đó, có phải lão đại thật sự tính sai rồi không, hoặc là Đường Minh Hạo đã rời khỏi nhà họ Đường rồi.”

“Nếu không thì chúng ta nói với Đại ca Cố một chút, hỏi ý của Đại ca Cố một chút xem sao?”

“Thế nhưng Đại ca Cố đã hạ lệnh chết, nhất định phải bắt được Đường Minh Hạo, sau đó dẫn về cho lão đại, Đại ca Cố không hề thông báo cho chúng ta rút lui, thì đã biểu thị kế hoạch không thay đổi, bây giờ anh hỏi Đại ca Cố, đây không phải là muốn chết sao?”

“Thế nhưng chúng ta cứ canh chừng ở đây cũng không phải là cách, thời gian dài, lỡ như bị người nhà họ Đường phát hiện thì làm sao bây giờ? Người của nhà họ Đường đều không ăn chay, mặc dù bây giờ Đường Vân Thành vẫn còn ở Hải Thành, nhưng mà Đường Lăng vẫn còn ở thành phố A đó, nếu như bị Đường Lăng phát hiện, đến lúc đó e rằng chúng ta phải chịu không nổi đâu.”

“Cậu cả nhà họ Đường còn dễ bàn bạc ngược lại là cô cả nhà họ Đường thì chỉ có một đi không trở về thôi? Nếu như cô cả nhà họ Đường trở về, mà chúng ta bị cô cả nhà họ Đường phát hiện, đến lúc đó sợ là sẽ phải thảm hại hơn.”

Mấy người nghe được người kia nói, trong nháy mắt cả đám đều im lặng, đúng nha, hôm trước cô cả nhà họ Đường đã đi Cẩm Thành tham gia yến hội của nhà họ Ngụy.

Lão đại đang thừa dịp cô cả nhà họ Đường không có ở đây, bảo bọn họ đến nhà họ Đường bắt người, lỡ như cô cả nhà họ Đường thật sự trở về, phát hiện ra bọn họ? Hậu quả kia bọn họ cũng không dám nghĩ.

Lão đại còn sợ cô cả nhà họ Đường, lão đại còn phải nghe theo cô cả nhà họ Đường, huống chi là bọn họ?

Nếu như cô cả nhà họ Đường phát hiện ra bọn họ, muốn tính sổ bọn họ, bọn họ tin rằng lão đại chắc chắn sẽ không giúp bọn họ!!
Nếu như cô cả nhà họ Đường phát hiện ra bọn họ, muốn tính sổ bọn họ, bọn họ tin rằng lão đại chắc chắn sẽ không giúp bọn họ!!

“Nếu không chúng ta rút lui đi, hôm qua là yến hội của nhà họ Ngụy, cho dù cô cả nhà họ Đường có trì hoãn cũng không có khả năng trì hoãn quá nhiều thời gian, bây giờ lúc nào thì cô cả nhà họ Đường cũng có thể trở về, nếu như cô cả nhà họ Đường trở về, rất có thể sẽ phát hiện chúng ta, cô cả nhà họ Đường vậy mà là chuyện gia tâm lý tội phạm, người giống như cô cả nhà họ Đường lo gì không phát hiện ra chuyện lạ bé xíu chứ.”

“Anh nói như thế này, sao tôi có cảm giác toàn thân phát lạnh vậy?”

“Tôi cũng thế, nếu không thì chúng ta rút lui đi.”

“Rút lui cái rắm ấy, nếu như bây giờ chúng ta rút lui, trở về Đại ca Cố có thể tha cho chúng ta sao?”

“Nếu như chúng ta ở lại chỗ này bị cô cả nhà họ Đường phát hiện, cũng là một con đường chết thôi, dù sao cũng là chết, chẳng bằng rút lui đi.”

“Nếu không, chúng ta lại dùng điều khiển giám sát điều tra trong ngoài nhà họ Đường một lần nữa, nếu như cũng không có phát hiện, thì chúng ta rút lui, chúng ta đã tận lực, sau khi trở về chúng ta cứ nói rõ tình huống với Đại ca Cố, chắc là Đại ca Cố sẽ chừa cho chúng ta một đường.”

“Được.” Một đề nghị này lập tức nhận được sự tán thành của tất cả mọi người.

“Quả thật là chúng ta chưa từng gặp qua Đường Minh Hạo, ngay cả ảnh chụp cũng chưa từng thấy, cho dù Đường Minh Hạo ở bên trong nhà họ Đường, chúng ta cũng không nhận ra được đâu.”

“Ở nhà họ Đường, chỉ cần phát hiện ra người lạ thì đừng buông tha, dẫn hết về giao cho lão đại.”
Loading...


“Dẫn về hết? Nếu như là phụ nữ thì sao? Nếu là ông cụ thì sao? Cũng đều bắt về hết à?”

“Lão đại cũng chưa từng nói Đường Minh Hạo này là nam hay nữa, cho nên chỉ cần phát hiện người lạ, thì dẫn về toàn bộ là được rồi.”

“Đầu óc anh có bị bệnh không, lão đại chính là bắt tình địch, tình địch của lão đại có thể là nữ à?”

“Đừng nói nhảm, nhanh chóng làm việc đi.” Tiểu đội trưởng cầm đầu trực tiếp ra lệnh.

Mấy người cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, bắt đầu dùng điều khiển giám sát điều tra nhà họ Đường một lần nữa.”

Giờ phút này bên trong một căn phòng ở lầu hai của nhà họ Đường.

“Anh à, anh nói bây giờ mấy người kia vẫn còn canh giữ ở bên ngoài nhà chúng ta sao?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ ngồi ở trên giường, đong đưa đôi chân ngắn mập mạp, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.

“Ừm, còn ở bên ngoài.” Khóe môi Đường Minh Hạo hơi nhếch lên: “Cũng không biết Dương Tầm Chiêu tìm ở đâu ra được mấy tên đần, bọn họ đã sớm bị bại lộ, lại vẫn không có chút cảnh giác nào.”

“Đó cũng là do cậu lợi hại, nếu không phải cậu trở về, phát hiện có điều kì lạ, bọn em cũng không có khả năng phát hiện ra bọn họ, cho nên người ba tìm đến cũng không kém đến thế.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn rất giữ gìn cho cậu ba Dương, ba của cô bé là rất lợi hại, không, ba của cô bé là lợi hại nhất.

“Cậu vừa về đến đã phát hiện ra bọn họ ngay, bọn họ như thế này còn gọi là không kém sao?” Khóe môi Đường Minh Hạo lập tức giật giật, rất xem thường.

“Anh à, anh nói xem bọn họ ở bên ngoài nhà chúng ta trông chừng lâu như thế, đến cùng là muốn làm cái gì?” Đường Minh Hạo không tiếp tục tranh luận vấn đề ba có lợi hại hay không với anh mình nữa, trong lòng cô bé biết ba lợi hại là được rồi.

“Nhất định là vì tìm anh.” Lúc bạn nhỏ Đường Minh Hạo nói lời này, bên trong giọng nói rõ ràng mang mấy phần kiêu ngạo như thế, những người kia là do Dương Tầm Chiêu phái đến, nhất định là vì Dương Tầm Chiêu muốn tìm cậu.

Từ ngày sau ngày hội đấu giá đó, Dương Tầm Chiêu thế mà vẫn luôn luôn tìm cậu.

“Sau đó thì sao? Bọn họ tìm được anh thì phải làm sao đây?” Đương nhiên Đường Vũ Kỳ cũng biết những người đến là vì anh mình, nhưng mà bọn họ canh lâu như thế, sau khi tìm được anh mình rồi thì sẽ làm gì?

“Sau đó?” Con ngươi của Đường Minh Hạo nhanh chóng lấp lóe: “Sau gì chứ?” Dương Tầm Chiêu tìm cậu đã tìm được rồi, còn sau đó gì chứ?

Sau đó Dương Tầm Chiêu sẽ biết đến sự tồn tại của đứa con này.

Có điều, không biết rằng sau khi Dương Tầm Chiêu biết được sự tồn tại của đứa con trai này sẽ có phản ứng gì?!

“Thế nhưng em luôn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy đâu, nếu như ba chỉ muốn đến tìm anh, cũng không cần phái nhiều người như thế đến đâu, để một người tới xem xét quả thật là tốt hơn nhiều, nhiều người như vậy tới sẽ rất dễ bại lộ, cho nên, em cảm giác chắn chắn bọn họ sẽ còn có kế hoạch khác.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ hơi nhíu mày, phân tích ra, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không thể không nói chân tướng!!


Đường Minh Hạo sửng sốt, đôi mắt của anh ta nhanh chóng lấp lóe: “Em gái, anh cảm thấy em nói rất có đạo lý, Dương Tầm Chiêu phái nhiều người đến như vậy, chắc chắn là còn có mục đích khác.”

“Vậy bọn họ còn có mục đích gì nữa chứ?” Đường Vũ Kỳ nhìn về phía anh mình, con mắt xinh đẹp chớp chớp.

“Anh cũng không biết đến cuối cùng bọn họ muốn làm cái gì?” Giờ phút này Đường Minh Hạo cũng nghĩ không thông, bên trên khuôn mặt nhỏ của cậu nhiều hơn mấy phần hoang mang.

"Anh à, em có một cách, có thể biết được cuối cùng bọn họ muốn làm gì." Con ngươi của Đường Vũ Kỳ nhanh chóng lấp lóe, sau đó tới gần trước mặt anh trai nhà mình rất có lòng bày mưu tính kế.

"Có cách gì?" Đường Minh Hạo nhanh chóng chuyển mắt, nhìn về phía em gái nhà mình, mặc dù bình thường em gái nhà cậu là một đứa ăn hàng, nhưng ở thời điểm then chốt vẫn rất thông minh.

"Anh có thể để chọ bọn họ phát hiện anh, sau đó sẽ lập tức có thể biết được bọn họ muốn làm gì." Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn qua anh trai nhà mình, cười đến mười phần kiêu ngạo: "Anh à, có phải em rất thông minh không?"

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ có cảm giác mình vô cùng vô cùng thông minh, bởi như vậy, ba sẽ lập tức có thể phát hiện ra anh trai, sau đó người một nhà bọn họ sẽ có thể ở cùng nhau. Thật sự là quá tốt rồi!!

Sao cô bé lại lanh trí thế chứ!!

"Như thế này thực sự có thể đủ biết kế hoạch của bọn họ, có điều, anh cũng sẽ bị bại lộ." Lông mày của Đường Minh Hạo hơi nhíu lại, hiển nhiên là đang nghiêm túc tự hỏi.

"Anh à, tiếp theo, anh cũng giấu không được bao lâu đâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, bị phát hiện sớm một chút với phát hiện chậm một chút cũng không có khác biệt bao nhiêu đâu, nếu như anh chủ động ra quân, liền có thể nắm giữ quyền chủ động, đến lúc đó anh sẽ thắng." Cái miệng nhỏ của Đường Vũ Kỳ nói lên đạo lý lớn, lặp lại một lần một lần.

"Em nói cũng đúng." Đường Minh Hạo nghe xong sửng sốt một chút, theo bản năng liền gật đầu.

"Vậy chúng ta nhanh chóng hành động đi."Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đạt được mục đích, trực tiếp tuột từ trên giường xuống, muốn mở cửa ra ngoài.

"Chờ một chút." Đường Minh Hạo đột nhiên lấy lại tinh thần: "Em cố ý sao?!"

"Hửm?" Đường Vũ Kỳ dừng bước, một mặt mê mang nhìn qua anh trai nhà mình.

"Em chính là cố ý muốn để cho Dương Tầm Chiêu phát hiện ra anh mà?" Đường Minh Hạo mạnh mẽ vừa nhất thời chưa lấy lại tinh thần, xém chút đã mắc bẫy của đứa nhóc này rồi.

"Anh à, mặc dù em với ba nhận nhau, nhưng mà ở trong lòng em vẫn là anh quan trọng nhất, sao anh lại vu oan cho em như vậy......" Khuôn mặt nhỏ của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lập tức trầm xuống, vô cùng ủy khuất nhìn qua anh trai nhà mình, nhìn như muốn khóc vậy.

Đôi mắt của Đường Minh Hạo nhanh chóng lấp lóe, lời đến khóe miệng cũng bị nuốt xuống.

"Chẳng lẽ anh có thể luôn luôn lẩn trốn trong phòng không đi ra ngoài? Nhưng mà cậu nói, bọn họ có điều khiển giám sát, chỉ cần anh ra ngoài, bọn họ sẽ phát hiện ra anh ngay, anh cứ trốn tránh như thế chẳng lẽ không phiền muộn sao? Chẳng lẽ em muốn anh chủ động ra quân là sai lầm sao?" Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ càng nói càng ủy khuất, trong giọng nói đều có ý muốn khóc. Nhìn dáng vẻ như vậy làm cho người ta đặc biệt thương yêu!!

“Đi, đi, anh nghe em, chúng ta chủ động tấn công.” Đường Minh Hạo trực tiếp bị em gái nhà mình đánh bại, trong nháy mắt đồng ý, đương nhiên trong lòng Đường Minh Hạo quả thật cũng muốn chính bản thân mình chủ động ra quân.
Đương nhiên Đường Minh Hạo trong lòng chính mình kỳ thật cũng là muốn chủ động xuất kích.

Em gái nói không sai, chỉ có cậu tự chủ động ra quân mới có thể biết Dương Tầm Chiêu muốn làm gì, chỉ có cậu chủ động xuất kích mới có thể nắm giữ quyền chủ động.

Cậu cũng không thể cứ luôn bị động như thế, cậu cũng không phải cứ luôn luôn trốn trong phòng như thế, cậu đã ở trong phòng nấp hai ngày một đêm rồi, cậu đã muốn ngạt chết rồi, may còn có em gái ở cùng cậu.

Rất rõ ràng bạn nhỏ Đường Minh Hạo cứ trốn ở đó như thế tuyệt đối cũng không phải cách tốt, hơn nữa, cậu tuyệt đối cũng không giấu được trong thời gian dài.

“Quá tốt rồi.” Đường Vũ Kỳ nghe được lời đồng ý của anh trai nhà mình, khuôn mặt nhỏ vốn dĩ đang tủi thân lại lập tức cười như nở hoa, quá tốt rồi, cuối cùng anh trai cũng muốn gặp mặt ba rồi.

Kỳ thật hai ngày này lúc ba gửi tin nhắn cho cô bé hỏi qua chuyện liên quan đến anh trai, đương nhiên ba không biết thân phận của anh trai rồi, ba chỉ hỏi cô bé rằng nhà họ Đường còn người đặc biệt nào nữa không.

Đương nhiên cô bé hiểu rõ ý của ba, quả thật là cô bé cũng rất muốn nói với ba, nhưng mà anh trai đã dặn là không được nói cho ba biết nên cô bé không thể nói, lại không muốn nói dối ba, cho nên mấy ngày nay cô bé cũng không có trả lời tin nhắn của ba.

Hai ngày nay cô bé đã nhịn muốn chết rồi.

“Anh à, vậy bây giờ chúng ta ra ngoài ngay đi, để cho họ phát hiện ra anh.” Đường Vũ Kỳ nói là làm ngay, lập tức liền kéo anh trai nhà mình đi ra ngoài.

Hôm qua lúc cậu trở về đã nói cho anh trai biết ở bên ngoài nhà của nhà họ Đường có người canh giữ, cậu nói những người đó là người của Dương Tầm Chiêu, là muốn tìm anh trai.
Loading...

Sau đó anh trai liền chặn hết tất cả những căn phòng có khả năng bị phát hiện, sau đó anh trai vẫn luôn trốn bên trong căn phòng, cho nên nhân tài của ba mới không có phát hiện ra anh trai.

Chỉ cần anh trai đi ra khỏi phòng, chắc chắn người của ba sẽ phát hiện ra anh trai ngay.

Đường Minh Hạo nhìn thấy em gái nhà mình một bên vui vẻ, một bên dáng vẻ vội vàng, khóe môi của cậu nhịn không được mà giật giật, quả nhiên vừa rồi con nhóc này giả vờ, quả nhiên là cô bé đang cố ý.

Chỉ là, lần này Đường Minh Hạo không có tiếp tục từ chối nữa, nhưng Đường Minh Hạo không để Đường Vũ Kỳ đi ra cùng cậu, mà một mình cậu tự đi ra khỏi cửa, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, cuối cùng kiên nhẫn của một đứa trẻ cũng có giới hạn, cậu cũng thật sự không muốn cứ phải trốn trong phòng.

“A, có phát hiện rồi......” Đường Minh Hạo vừa ra khỏi phòng không bao lâu, người ở bên ngoài đang dùng điều khiển giám sát lục soát liền phát hiện tình huống của nhà họ Đường.

“Tình huống như thế nào?” Mấy người vốn dĩ đang làm chuyện riêng, chuẩn bị tra xong một lần tượng trưng cuối cùng này sẽ rút lui nghe có biến, lập tức vây quanh: “Có phát hiện sao? Phát hiện cái gì?”

“Phát hiện có một người lạ, người đó không phải là người của nhà họ Đường, chí ít không nằm trong những người mà Đại ca Cố cho chúng ta xem.” Người kia lập tức đem hình ảnh theo dõi chuyển tới cho mấy người trước mặt: “Các người nhìn xem, ngay trong hành lang đó.”

“Đây không phải chỉ là một đứa bé sao?” Mấy người nhìn thấy hình ảnh theo dõi là đều ngây ngẩn cả người: “Cái này cũng có thể xem như phát hiện à? Không phải lão đại bảo chúng ta tìm trẻ con.”

“Nhưng mà sao nhà họ Đường lại có đứa bé nhỏ như thế?” Có người nhịn không đưa ra nghi ngờ.

Chuyện liên quan đến bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, cậu ba Dương cũng không có công khai ra ngoài, người ngoài ngoại trừ Cố Ngũ ra, những người khác cũng không ai biết.

Cho nên bọn họ cũng không biết chuyện cậu ba Dương có con!!

“Đúng thế, nhà họ Đường sao lại có đứa bé nhỏ như vậy chứ? Đây rốt cuộc là con ai vậy?”

“Sẽ không là Đường Vân Thành sinh đôi chứ?” Có người nửa thật nửa giả mà cười cười.

“Bà Đường cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, rất không có khả năng đâu? Hơn nữa nếu như Đường Vân Thành sinh đôi, chắc chắn việc này đã sớm được truyền ra ngoài rồi, không có khả năng che giấu, dù sao đây chính là chuyện vui lớn mà.”

“Đó có phải con riêng của Đường Lăng không?”

“Rất có thể là vậy, Đường Lăng cũng ba mươi tuổi rồi, đứa nhỏ này nhìn cũng khoảng năm tuôti, tuổi tác trên dưới phù hợp.”

Mấy người đều cảm giác khả năng này là lớn nhất.

“Vì sao nhất định phải là con riêng của Đường Lăng, vì sao không phải là cô cả nhà họ Đường chứ, tuổi tác của cô cả nhà họ Đường cũng phù hợp đó.” Có người yếu ớt đưa ra ý kiến khác biệt của chính mình.

“Anh muốn chết sao? Nếu thật sự là con của cô cả nhà họ Đường, lão đại còn không điên ngay à?”

“Anh thật là dũng cảm......”



“Đó cũng có thể là con của cô cả nhà họ Đường với lão đại của chúng ta mà, đứa bé kia lớn lên......” Người kia theo bản năng nhỏ giọng kháng nghị.

Người kia muốn nói dáng vẻ của đứa bé giống lão đại, chỉ là dù sao đây cũng là điều khiển giám sát, mà trong hành lang ánh sáng rất tối, hình ảnh nhìn không đặc biệt, huống chi giờ phút này bạn nhỏ Đường Minh Hạo còn đeo cặp kính râm nữa.

Nghe được người kia nói, trong nháy mắt mấy người đều trầm mặc, sau đó anh nhìn vào tôi, tôi nhìn vào anh, mỗi người đều mang một vẻ mặt hoảng sợ.

Sẽ không là thật chứ?

“Các người đều nghĩ gì thế? Cô cả nhà họ Đường chính là cô cả nhà họ Ôn, lão đại với cô cả nhà họ Ôn mới kết hôn mấy tháng trước, thời gian cô cả nhà họ Ôn quen biết với lão đại tổng cộng cũng còn chưa tới nửa năm, làm sao lại sinh ra đứa con lớn như vậy, cho nên chắc chắn đứa bé này không phải của lão đại với cô Đường đâu.”

“Đúng đúng, chắc chắn không phải là cô cả nhà họ Đường rồi, đoán chừng chính là Đường Lăng đó.”

“Đương nhiên, cũng có thể là khách nhỏ của nhà họ Đường.”

“Các người đừng thảo luận vấn đề đứa bé nữa, đừng quên chuyện chính, chuyện chính của chúng ta là tìm Đường Minh Hạo.”

“Đúng, đúng, tìm Đường Minh Hạo, nhanh chóng tìm ra Đường Minh Hạo.”

“Cục cưng Minh Hạo, cuối cùng con cũng chịu ra khỏi phòng rồi.” Người khống chế điều khiển giám sát vừa chuyển hình ảnh qua nơi khác, đúng vào lúc này, Phạm My vừa vặn lên lầu, sau khi nhìn thấy Đường Minh Hạo, Phạm My lập tức cười đi tới.

Sau khi mấy người nghe được tiếng gọi cục cưng Minh Hạo kia cũng hơi sửng sốt, trong lúc nhất thời cả đám giống như bị điểm huyệt trong nháy mắt, đều cứng đờ bất động.

Bọn họ vừa mới nghe được cái gì? Cục cưng Minh Hạo?

Là Đường Minh Hạo kia sao?

Là Đường Minh Hạo mà lão đại muốn bọn họ tìm sao?

Thế nhưng cục cưng Minh Hạo là cái quỷ gì?

"Nhanh, mau dời ống kính về đi." Sau khi tiểu đội trưởng lấy lại tinh thần, liên tục gọi.

Người kia liền xoay ống kính đối mặt với bạn nhỏ Đường Minh Hạo một lần nữa, đương nhiên, giờ phút này Phạm My cũng đã đi tới, đang đứng ở trước mặt của bạn nhỏ Đường Minh Hạo.

"Cục cưng Minh Hạo, không phải con nói là mấy ngày nay con muốn đợi trong phòng, không ra khỏi cửa sao?" Phạm My nhìn qua Đường Minh Hạo, một mặt cười, Phạm My nói chuyện đồng thời còn đưa tay xoa lên đầu Đường Minh Hạo.

Phạm My cũng không biết đứa nhỏ này làm cái gì? Hai ngày này cứ luôn luôn nhốt mình ở trong phòng, ăn cơm cũng bảo người ta đưa vào, Đường Minh Hạo ở trong phòng, Đường Vũ Kỳ cũng nhất định phải ở bên cạnh anh trai, hai đứa bé đều không ra khỏi cửa.

Có điều, từ trước đến nay Đường Minh Hạo vẫn luôn hiểu chuyện, mọi người cũng đều thuận theo ý cậu, đương nhiên, bây giờ thấy Đường Minh Hạo tự mình đi ra, chắc chắn là Phạm My đặc biệt cao hứng.
"Nó? Nó? Nó chính là Đường Minh Hạo à?" Mấy người ở bên ngoài nhà lớn của nhà họ Đường đều trợn tròn mắt.

Đường Minh Hạo lại là một đứa bé năm tuổi?

Một đứa bé năm tuổi sao lại trở thành tình địch của lão đại vậy?

Bây giờ trẻ con đều lợi hại như vậy sao?

Đây chính là Đường Minh Hạo mà lão đại bảo chúng ta tìm sao?" Tiểu đội trưởng âm thầm nuốt nước miếng một cái, có chút không dám tin: "Lại là một đứa bé?"

"Tình địch của lão đại?"

"Lão đại quả nhiên lợi hại, ngay cả tình địch cũng… đặc biệt như thế."

"Đặc biệt cái đầu của anh, cuối cùng bây giờ là xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta phải làm sao đây?"

"Đại ca Cố dặn dò, tìm được người, phải trực tiếp bắt lại dẫn về cho lão đại, vậy bây giờ chúng ta bắt người về là được rồi." Một người ngay thẳng đưa ra một đề nghị ngay thẳng.

"Nhưng mà lúc trước lão đại nói chính là bắt tình địch, bây giờ lại biến thành một đứa bé năm tuổi, có phải là nên thay đổi kế hoạch một chút không?"

"Nếu không chúng ta xin phép Đại ca Cố một chút đi, bắt cóc một đứa bé năm tuổi, đây cũng không phải là chuyện Diêm môn chúng ta làm.
Loading...


"Được, tôi lập tức gọi cho Đại ca Cố." Tiểu đội trưởng lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Ngũ.

Nhưng mà tiểu đội trưởng gọi nhiều lần, bên kia cũng không có ai tiếp.

Mà cùng lúc đó, bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã đi theo Phạm My xuống lầu.

"Mợ à, mợ không cần đi theo con đâu, con tự mình dạo chơi trong sân là được rồi." Lần này Đường Minh Hạo đi ra, vốn là vì muốn biết mục đích rõ ràng của mấy người do Dương Tầm Chiêu phái đến, cho nên khẳng định không thể để cho người khác đi theo.

Cậu muốn một mình ra ngoài, một người lạc đàn, mới có thể càng dễ biết rõ kế hoạch của những người kia.

Đương nhiên, những người kia đều là người của Dương Tầm Chiêu, cho nên từ trong đáy lòng bạn nhỏ Đường Minh Hạo không có gì lo lắng, hay là sợ cái gì.

"Đi đi, vậy con đi chơi đi, vừa vặn mợ cũng có một chút chuyện, mợ lên lầu trước đây." Phạm My cũng không có suy nghĩ nhiều, từ trước đến nay bạn nhỏ Đường Minh Hạo luôn hiểu chuyện, mà lại độc lập, vẫn luôn có ý nghĩ của chính mình, người của nhà họ Đường đều tôn trọng ý của cậu bé, cho nên bình thường chỉ cần không phải là chuyện nguy hại đến cậu bé, thì tất cả mọi người sẽ tùy theo bạn nhỏ Đường Minh Hạo.

Hơn nữa Phạm My cũng vừa vặn muốn gọi điện thoại cho Đường Vân Thành, hỏi một chút xem lúc nào thì Đường Vân Thành trở về.

Phạm My nhìn thấy Đường Minh Hạo đi đến sân, đi về phía những đồ chơi bình thường các cậu hay chơi, liền yên tâm lên lầu, dù sao trong sân của nhà họ Đường cũng còn có những người khác, hơn nữa nhà họ Đường đề phòng nghiêm ngặt, người ngoài không thể vào được.

Đường Minh Hạo chơi ở trong sân rất là an toàn.

Sau khi Phạm My lên lầu, Đường Minh Hạo liền chuyển hướng, không có đi đến nơi mấy món đồ chơi, mà là đi về phía cửa chính.

Đương nhiên, bạn nhỏ Đường Minh Hạo từ trước đến nay đều vô cùng thông minh, cậu biết nếu như bị bọn người quản gia phát hiện cậu muốn đi ra cửa, chắc chắn bọn họ phải hỏi cái này hỏi cái kia, hơn nữa chắc chắn sẽ không để cậu đi ra ngoài một mình.

Cho nên Đường Minh Hạo cố gắng hết sức tránh quản gia, còn có những người khác ở bên trong nhà họ Đường, một mình lặng lẽ đi đến cửa chính.

Đương nhiên, Đường Minh Hạo biết, cậu trực tiếp đi ra ngoài như vậy, khẳng định sẽ để cho người bên ngoài nghi ngờ, cho nên cậu cố ý cầm một cái cầu, chơi một hồi, sau đó giả bộ không cẩn thận vử cầu ra ngoài cửa.

Sau đó cậu liền rất tự nhiên nhanh chóng đi về phía cửa chính, lần này, cậu lại có lý do, cậu muốn đi nhặt cầu.

Không gọi điện thoại được, Đại ca Cố không tiếp điện thoại. Tiểu đội trưởng vẫn không gọi được điện thoại, có chút nóng nảy, bọn họ lại không có điện thoại của cậu ba Dương, đương nhiên, bọn họ cũng không dám trực tiếp đến hỏi ý của cậu ba Dương..

"Đứa bé kia đi ra? Nó thật sự chính là Đường Minh Hạo à?" Giờ phút này mấy người canh giữ ở bên ngoài đều nhìn thấy Đường Minh Hạo đang chạy đến phía cửa chính, cả đám đều theo bản năng nín thở.

"Chắc chắn rồi, vừa mới nãy chính miệng bà Đường đã gọi, tuyệt đối sẽ không sai, lão đại nói người ở nhà họ Đường, chắc chắn sẽ không sai, mà chúng ta tra xét hai ngày một đêm cũng không có phát hiện người nào khả nghi khác, chắc chắn là nó không sai rồi."

"Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?"

Mấy người nhìn qua cậu bé ở cửa chính cả đám đều trầm mặc.


"Làm sao bây giờ? Có thể làm sao chứ?"

Mà tại lúc này, bạn nhỏ Đường Minh Hạo mở ra cửa lớn, bước ra.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo cũng giả bộ làm như không có việc gì, cũng không có nhìn khắp nơi, cậu liền đi thẳng tới trước chỗ chính mình vừa mới ném ra quả cầu, nhặt cầu lên.

Sau khi bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhặt cầu lên, liền trực tiếp xoay người, đi vào trong sân lớn.

"Các người nhanh quyết định đi, phải làm sao? Nó sắp quay về rồi, nếu như nó trở về khẳng định sẽ không dễ dàng ra lại đâu, đến lúc đó chúng ta cũng không có cơ hội, chúng ta cũng không thể trực tiếp đi vào nhà họ Đường trói người dẫn đi?" Có người nhìn thấy Đường Minh Hạo sắp trở về, trực tiếp vội vàng.

"Đúng đúng, nhanh quyết định đi, bằng không thật sự không kịp đó, nếu như bỏ qua cơ hội tốt như vậy sợ là sẽ không có nữa đâu."

"Nhưng vẫn chưa gọi cho Đại ca Cố được." Tiểu đội trưởng cũng vội vàng, nhưng mà tình huống bây giờ quá phức tạp, anh ta cũng không dám tuỳ tiện quyết định.

"Lúc đầu Đại ca Cố bảo chúng ta đến đã dặn dò chúng ta trực tiếp ép buộc dẫn người về, không sai được, trước tiên chúng ta cứ trói người về rồi hẳn nói, nhanh lên, nó sẽ vào đó."

"Không thể lỡ thời cơ, tiểu đội trưởng, anh nhanh lên quyết định đi."

"Được, hành động, trước tiên cứ dẫn người về trước rồi nói sau." Tiểu đội trưởng âm thầm hô một hơi, rốt cục cũng ra quyết định, dù sao đây cũng là ý của lão đại, là Đại ca Cố đã dặn dò, bất kể như thế nào, trước tiên cứ dẫn người về chắc chắn là không có sai.

"Vâng." Đối phương là một đứa trẻ, bọn họ làm là như vậy quá đáng một chút, nhưng mà bọn họ cũng sẽ không tổn thương đứa nhỏ này, bọn họ còn có thể đối tốt với cậu nữa.

"Chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, không cần chúng ta cùng nhau hành động, Đại Xuân, anh đi đi, anh đi một mình là được rồi." Sau khi mấy người nghe được chỉ thị của tiểu đội trưởng, cũng không hề động, mà là cùng nhau nhìn qua thanh niên ngốc vừa sau khi nghe lời đề nghị.

"A, được." Thanh niên ngốc Đại Xuân cũng không có ý thức được có cái gì không đúng, mà vô cùng nghe lời nhanh chóng vọt ra ngoài, sau đó đi thẳng đến hướng Đường Minh Hạo.

Ngay lúc Đường Minh Hạo sắp đi đến chỗ cửa lớn, Đại Xuân trực tiếp bắt lấy Đường Minh Hạo, sau đó dắt tay Đường Minh Hạo đi. ngôn tình hoàn

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp mơ màng!

Chuyện này? Đây là tình huống như thế nào?!

Vậy mà liền trực tiếp đến bắt cậu, hơn nữa còn thô bạo như vậy?

Có lầm hay không?

Hơn nữa, người này bắt cậu chỉ đến dắt cánh tay cậu kéo đi, chứ không có dùng biện pháp nào khác, chẳng lẽ người này lại coi cậu là đồ đần, cho là cậu cũng sẽ không kêu to sao?

Quả thật Đường Minh Hạo cũng không sợ hãi, dù sao cậu cũng biết rõ đây đều là người của Dương Tầm Chiêu, như thế nào đi nữa, người của Dương Tầm Chiêu cũng không thể tổn thương cậu.

Mặc dù Đường Minh Hạo không sợ, nhưng mà cậu cảm giác cậu vẫn cần phải giả bộ một chút!!!
Đường Minh Hạo biết người của Dương Tầm Chiêu không thể làm tổn thương đến cậu, mặc dù Đường Minh Hạo không sợ hãi, nhưng mà cậu cảm thấy vẫn nên giả bộ một chút!!! Dù sao bị người đột nhiên bắt lấy như vậy, sau đó lại bị người đưa đi, là một đứa bé thì nên là sợ hãi.

"A, cứu..." Đường Minh Hạo kêu lên mấy tiếng tượng trưng, đương nhiên Đường Minh Hạo kêu cũng không quá lớn tiếng.

Đại Xuân rõ ràng là không ngờ bạn nhỏ Đường Minh Hạo sẽ kêu lên, Đường Minh Hạo vừa kêu lên như vậy, kêu làm anh ta ngẩn người.

"Che miệng nó lại, không thể nó kêu nữa." Cũng may những người khác cách cũng không xa, một người liên tục nhắc nhở hai người đàn ông.

Đại Xuân phản ứng lại, sau đó mới lấy tay che kín miệng Đường Minh Hạo, sau đó cánh tay kia cũng ôm Đường Minh Hạo lại, sau đó kẹp dưới cánh tay, cứ như vậy kẹp Đường Minh Hạo đi về trước.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp choáng váng, tình huống gì đây? Đây là chơi thật sao?

Đây là muốn bắc cóc cậu sao?

Dương Tầm Chiêu lại cho người bắt cóc cậu?

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo còn chưa phục hồi tinh thần lại, cũng đã bị Đại Xuân dẫn đến trước mặt mấy người.

Nhìn mấy người kia, bạn nhỏ Đường Minh Hạo rõ ràng ý thức được, cậu thật sự bị bắt cóc rồi.

"Mang lên xe trước đi, đừng để nó kêu lên là được." Tiểu đội trưởng liên tục sắp xếp.
Loading...


Đại Xuân trực tiếp kẹp lấy bạn nhỏ Đường Minh Hạo lên xe, những người khác cũng theo lên.

Sau khi lên xe, Đại Xuân thả Đường Minh Hạo ra.

Đường Minh Hạo không kêu lên nữa, cũng không giãy dụa, chỉ là nhìn qua bọn họ: "Nói đi, mấy người trói tiểu gia làm gì?"

"Bạn nhỏ, cậu đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm cậu bị thương, chúng tôi chỉ là mang cậu đi chơi một lúc." Tiểu đội trưởng nhìn Đường Minh Hạo năm tuổi, trong lòng vô cùng áy náy, nhưng đây là ý của lão đại, là cố ý dặn dò, bọn họ cũng không dám không nghe theo.

"Xì, ông lừa gạt trẻ con ba tuổi à?" Đường Minh Hạo trực tiếp cười lạnh: "Mấy người dám bắt cóc tôi, sẽ phải chịu hậu quả."

Mấy người nhìn thấy dáng vẻ không sợ hãi không hoảng hốt của Đường Minh Hạo, lại nghe thấy những lời Đường Minh Hạo nói, cả đám đều kinh hãi, đứa bé này lợi hại nha, dưới tình huống thế này chẳng những không sợ hãi, lại còn dám uy hiếp bọn họ.

Hơn nữa bọn họ đúng là bị uy hiếp thật, dù sao cũng là người bắt từ nhà họ Đường về, hậu quả đúng là vô cùng nghiêm trọng.

"Cậu yên tâm, chúng tôi không làm bị thương cậu, chúng tôi..." Người trong tiểu đội liên tục cho thấy thái độ của mình, đây mặc dù là một đứa bé, nhưng mà lại là nhà họ Đường, cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám tổn thương đứa bé này.

Lúc tiểu đội trưởng nói chuyện, có thể là vì thể hiện ý tốt của mình, một tay anh ta vươn ra, anh ta có thể là muốn đi xoa đầu đứa bé này.

Nhưng mà, tay anh ta vừa mới vươn ra, Đường Minh Hạo đột nhiên đâm về phía trước đầu của bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp đập vào tay tiểu đội trường, mà cùng lúc đó tay Đường Minh Hạo dùng sức vỗ vào lưng ghế một cái, phát ra một tiếng bốp.

Tiểu đội trưởng có chút mơ màng, trực tiếp sửng sốt, nhất thời lời nói cũng dùng lại.

"Ông dám đánh tiểu gia, ông chờ cho tôi, chờ cho tôi, thù này nếu tôi không báo, tôi sẽ không mang họ Đường." Đường Minh Hạo lại nhanh chóng ngồi lại xuống xe, đôi mắt cậu nhìn thẳng tiểu đội trưởng, trong giọng nói đều là phẫn nộ.

Bây giờ bọn họ đang ngồi xe tải, Đường Minh Hạo và tiểu đội trưởng ngồi bên trong, ngăn cách với những người khác, cho nên những người khác cũng không nhìn thấy chuyện vừa xảy ra bên trọng.

Bọn họ chỉ nghe một tiếng bốp vang lên, sau đó chợt nghe thấy tiếng bạn nhỏ Đường Minh Hạo tức giận lên án.

Nghe thấy lời của bọn họ Đường Minh Hạo, người ngồi đằng trước quay đầu lại, ngồi ở phía sau trực tiếp thò người ra trước.

Sau đó mọi người nhìn thấy Đường Minh Hạo vẻ mặt tức giận ngồi, mà tiểu đội trưởng ngơ ngác, nhưng một tay đang ngừng giữa không trung.

"Đội trưởng, sao anh lại đánh thằng bé? Nó cũng chỉ là một đứa bé?." Thanh niên ngay thẳng hai mươi tuổi Đại Xuân mở miệng đầu tiên.

"Đội trưởng, Đại ca Cố là bảo chúng ta bắt người về, nhưng đứa bé này bé như vậy, sao anh lại xuống tay?"

"Đội trưởng, với lực đạo của anh, anh cũng không sợ đánh hỏng đứa be này sao, dù sao đứa bé này cũng ở nhà họ Đường, quan hệ với nhà họ Đường khẳng định không tầm thường, nếu như đội trường đánh hỏng đứa bé này rồi, đến lúc đó phải ăn nói với nhà họ Đường thế nào?"

"Tôi, tôi không có..." Tiểu đội trưởng kêu một tiếng oan uổng, hơn nữa anh ta còn hết đường chối cãi.



"Đội trưởng, anh cũng đừng phủ nhận, chúng tôi đều nghe được, đứa bé này nhiều lắm cũng mới năm tuổi, chẳng lẽ lại là đứa bé đổ oan cho anh."

"Chúng tôi vừa rồi rõ ràng cũng nghe một tiếp bốp, lực này nghe là thấy không nhỏ.

"Tôi thật sự không có đánh nó, thật sự không có." Tiểu đội trưởng thấy mọi người không tin mình, càng nóng nảy: "Mấy người nhìn nó cũng không có để lại..."

"Ông thế mà đánh vào đầu tôi, nếu ông đánh tôi choáng váng rồi, hậu quả ông chịu nổi sao?" Đường Minh Hạo nghe thấy lời giải thích của tiểu đội trưởng, nhanh chóng bồi thêm một câu.

Đánh vào đầu nhất định sẽ không để lại dấu vết.

"Đội trưởng, đây là anh không đúng, sao anh có thể đánh vào đầu đứa bé chứ, lỡ như thật sự đánh ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, đầu của trẻ con rất yếu ớt, không thể đánh được, đội trưởng với lực này của anh, đúng là có thể đánh đến choáng váng."

"Bạn nhỏ, cậu đừng nói giận, đội trưởng khẳng định cũng không cố ý, đúng rồi, cậu gọi là Đường Minh Hạo sao?" Cuối cùng có một người vẫn khá là lý trí, hỏi một vấn đề quan trọng nhất.

Nhưng người khác nghe thấy câu hỏi của người nọ, đều nhìn về phía Đường Minh Hạo, cùng đợi Đường Minh Hạo trả lời, bọn họ vừa rồi trong giám sát chỉ nghe thấy bà Đường gọi đứa bé này là Bé Hạo, còn không xác định có phải hay không?

"Là tiểu gia đây, mấy người bắt cóc tôi, còn đánh rôi, còn ông nữa.." Đường Minh Hạo đột nhiên đưa tay, chỉ về thanh niên ngốc Đại Xuân: "Ông vừa rồi còn muốn ép chết tôi,"

"Tôi không muốn làm ngạt chết cậu, tôi chỉ là vì ngăn cậu kêu lên." Đại Xuân ngẩn người, vô thức giải thích, sao anh ta có thể sẽ nghĩ đến muốn ép chết một bạn nhỏ chứ.

"Mấy người bắt cóc tôi là sự thật, ông muốn làm ngạt chết tôi là sự thật, ông đánh tôi cũng là sự thật, mấy người đều chờ cho tôi, nợ này tôi sẽ từng cái từng cái tính với mấy người." Đôi mắt Đường Minh Hạo đảo qua mấy người trong xe, ngón tay nhỏ của cậu chỉ qua từng người bọn họ, một người cũng không thiếu.

Mấy người trực tiếp choáng váng, uổng công bọn họ nói thay đứa bé này nửa ngày, vì đứa bé này mà chỉ trích tiểu đội trưởng của bọn họ nửa ngày, đứa bé này thế mà trực tiếp trở mặt.

Nhưng mà, đứa bé này nói cũng không sai, bọn họ cũng thật sự bắt cóc đứa bé này.

Đứa bé này rõ ràng còn chưa đến năm tuổi, sao có thể lợi hại nhưu vậy chứ, hơn nữa khí thế cũng mạnh như vậy, dọa người như vậy?

Nhất thời, mấy người trong xe hoàn toàn trầm mặc, cả đám không dám nói tiếp nữa.

Chỉ sợ không cẩn thận một cái nói sai rồi, lại bị đứa bé này bắt được.

Đương nhiên lúc này thảm nhất vẫn là hai người vừa rồi bị bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp gọi tên tiểu đội trưởng và Đại Xuân.

"Mấy người biết cha mẹ tôi là ai không?" Bạn nhỏ Đường Minh Hạo lần nữa đảo mắt qua từng người trên xe tải, cậu hơi ngẩng đầu lên, câu nói này có một loại...cuồng vọng.

Vốn là mấy người có chút thấp thỏm lo lắng, không, là có chút kinh hồn táng đảm lúc này nghe mấy lời này của Đường Minh Hạo, cả đám trực tiếp kinh sợ, nguyên một đám trong lòng đều có cảm giác vô cùng vô cùng xấu.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom