• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (19 Viewers)

  • Chương 1104-1106

Sở Bách Hà là người hóng hớt nhất trong ba người, cô ấy mở điện thoại ra, khi nhìn thấy tin tức trang đầu thì sững sờ.

Trên mạng, một số công ty truyền thông lớn đăng cùng một tin tức, hơn nữa còn đều là ở trang nhất.

Tiêu đề các tin đều rất bắt mắt.

#Tổng giám đốc gia tộc Tư Đồ sắp kết hôn!#

#Tổng giám đốc Tư Đồ sẽ kết hôn với người yêu thanh mai trúc mã#

#Tổng giám đốc Tư Đồ đích thân đặt nhẫn cưới cho vợ!#

“Có chuyện gì vậy?” Bùi Vũ Ninh nghe thấy tiếng hét của Sở Bách Hà thì giật mình, may mà bây giờ khách cũng đã vê hết, bữa tiệc đã kết thúc.

Bùi Vũ Ninh thấy Sở Bách Hà mở to hai mắt nhìn chằm chằm điện thoại thì cũng hơi tò mò, chuyện gì khiến Sở Bách Hà có

phản ứng lớn đến vậy?
Loading...

Bùi Vũ Ninh lại gần, sau khi nhìn thấy tin tức thì cũng hoàn toàn sửng sốt: “Không, không phải chứ?”

Bùi Vũ Ninh ngỡ ngàng, đồng thời cũng thầm chia buồn cho Tư Đồ Không, cô cảm thấy Tư Đồ Không quá xui xẻo.

Sau cuộc đấu tranh vừa rồi, Hàn Nhã Thanh khó khăn lắm mới quyết định tạm thời không nói cho bạn bè biết chuyện này,

nhưng không ngờ nhanh như vậy đã xảy ra chuyện, cô chỉ có thể nói rằng Tư Đồ Không quá đen.

“Thanh Thanh, em xem đi.” Sở dĩ Sở Bách Hà quan tâm chuyện này như vậy cũng là vì Hàn Nhã Thanh, vì thế cô ấy lập tức đưa điện thoại tới trước mặt Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh trước nay luôn bình tĩnh, lúc này nhìn thấy tin tức trên điện thoại của Sở Bách Hà, sắc mặt cô cũng thay đổi rõ ràng.

“Đây, đây chắc chắn không phải ý của Tư Đồ, lúc trước trong bữa tiệc chính Tư Đồ Không còn ngăn không cho bác Tư Đồ nói linh tinh mà.” Dù sao Bùi Vũ Ninh cũng là bạn thân của Tư Đồ Không, cô ấy vô thức giải thích thay cho Tư Đồ Không.

Đương nhiên, điều Bùi Vũ Ninh nói cũng là sự thật.

“Vũ Ninh nói đúng, đây chắc chắn không phải ý của Tư Đồ Không ” Sở Bách Hà gật đầu, khi ấy cô cũng ở đó, nhìn thấy rất rõ: “Chắc chắn là do bà Tư Đồ làm.”

“Đúng, đúng, chắc chắn là như vậy, Tư Đồ Không cũng vô tội.” Bùi Vũ Ninh cũng gật đầu liên tục.

“Ở đây có ảnh của cô Mục, bức này chụp được trong bữa tiệc hôm nay, cho nên bà Tư Đồ đã tung tin trong buổi tiệc của nhà họ Nguy. Tư Đồ Không vẫn luôn đề phòng bà Tư Đồ, bà ta tung tin lúc nào vậy nhỉ?” Sở Bách Hà nhìn thấy tấm ảnh được đăng lên thì hơi ngạc nhiên: “Bà Tư Đồ này cũng giỏi đấy.”

“Hiển nhiên bà Tư Đồ đã lên kế hoạch hoàn hảo, tranh đấu trong giới nhà giàu bao nhiêu năm, chắc chắn bà ta rất am hiểu

chuyện này.” Hàn Nhã Thanh nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng, trước kia Tư Đồ Không vẫn luôn đề phòng bà Tư Đồ nói lung tung, không ngờ đến cuối cùng vẫn không phòng được.

“Thanh Thanh, em nói bà Tư Đồ đã lên kế hoạch hoàn hảo, vậy em nói xem sao bà ta lại phải tung tin này trong bữa tiệc của nhà họ Nguy, vì sao bà ta không tự mở cuộc họp báo? Chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn sao?” Sở Bách Hà hiển nhiên không biết nhiều về những cuộc đấu đá qua lại này, nên cô nghĩ mãi không ra.

“Bà Tư Đồ kiêng nể Tư Đồ Không, cũng phải kiêng dè công ty của gia tộc Tư Đồ và tình hình nhà họ Mục. Nếu bà ta tự mở cuộc họp báo thành một thông báo chính thức thì rất nhiều chuyện sẽ không thể xoay xở, không có đường lui.” Mặc dù Hàn Nhã Thanh không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng cô vẫn hiểu những chuyện này.

“Nếu như em nói, Tư Đồ Không không thừa nhận thì bà Tư Đồ cũng không làm được gì cậu ấy, chẳng phải bà ta đang làm việc vô ích ư?” Sở Bách Hà nghe ra ý Hàn Nhã Thanh, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu.

Mắt Hàn Nhã Thanh trầm xuống, cô cười khẩy: “Cho nên bà Tư Đồ làm vậy là để cho tiểu Ảnh xem, bà ta muốn cho tiểu Ảnh tự biết khó mà lui.”


Đương nhiên Hàn Nhã Thanh biết ý đồ bà Tư Đồ làm vậy.

“Vậy tiểu Ảnh sẽ biết khó mà lui sao?” Mắt Sở Bách Hà nhanh chóng loé lên, vừ nãy các cô còn nói tạm thời giấy tiểu Ảnh, nhưng không ngờ bà Tư Đồ lại làm chuyện này.

“Sẽ...” Hàn Nhã Thanh hơi cụp mắt xuống, giọng cô khi trả lời câu này thấp đến mức đủ để hiểu tâm trạng rất tệ của cô lúc này.

Cô hiểu Liễu Ảnh, trong trường hợp này, dù Liễu Ảnh có tình cảm với Tư Đồ Không cũng sẽ rút lui, Liễu Ảnh không thể biết rõ anh ấy sắp kết hôn mà vẫn ở lại bên anh ấy.

Hiển nhiên bà Tư Đồ cũng hiểu điều này, hoặc Tư Đồ còn muốn làm nhiều hơn thế...

“Vậy phải làm sao? Thanh Thanh, em có định làm gì không?” Tính Sở Bách Hà hay sốt ruột, cô lại càng không ưa kiểu bắt nạt người khác thế này.

“Chuyện này chỉ có Tư Đồ Không có thể xử lý, hy vọng anh ấy sẽ xử lý tốt...” Không làm tiểu Ảnh tổn thương, Hàn Nhã Thanh âm thầm bổ sung một câu trong lòng.

Xảy ra chuyện này, Hàn Nhã Thanh rất lo lắng, nếu như có thể, cô rất muốn trút giận cho Liễu Ảnh, nhưng sau đó thì sao?

Hàn Nhã Thanh tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, xảy ra chuyện này điều quan trọng nhất là phải xem biểu hiện của Tư Đồ Không.

Cho nên cô vẫn quyết định yên lặng quan sát trước, không được vội vàng can thiệp, đôi khi trong chuyện tình cảm, người ngoài mà xen vào thật sự không biết có gây ra rắc rối gì cho người trong cuộc hay không?

Hơn nữa làm lớn chuyện cũng không có lợi cho tiểu Ảnh.

“Tư Đồ sẽ xử lý ổn thoả thôi, tớ nhìn ra được Tư Đồ khá quan tâm tiểu Ảnh mà cậu nói.” Bùi Vũ Ninh hiểu ý Hàn Nhã Thanh, bây giờ cô cũng chỉ có thể hy vọng Tư Đồ Không có thể giải quyết tốt mọi việc.

Nếu Tư Đồ Không xử lý không tốt, làm tổn thương tới tiểu Ảnh, đến lúc đó anh ấy không chỉ sẽ mất đi tiểu Ảnh mà mình thích, sợ rằng Hàn Nhã Thanh cũng sẽ không bỏ qua cho anh ấy.

“Trên báo nói Tư Đồ Không đã đi tìm bậc thầy Liên để đặt nhẫn cưới, mọi người nói xem cậu ấy đặt nhẫn cưới cho ai?” Sở Bách Hà thấy trong tin tức nói đến nhân cưới, đương nhiên Sở Bách Hà không tin chiếc nhẫn này Tư Đồ Không đặt cho cô Mục.

“Cuối cùng vẫn phải xem Tư Đồ Không xử lý thế nào thôi.” Hàn Nhã Thanh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Sở Bách Hà, theo cô thấy tất cả những chuyện khác đều không quan trọng, quan trọng nhất là Tư Đồ Không xử lý chuyện này thế nào, kết quả mới là quan trọng nhất.

“Đúng, mấu chốt vấn đề vẫn là Tư Đồ Không, đây là điều mà một người đàn ông nên làm.” Bùi Vũ Ninh biết ý Hàn Nhã Thanh, cô cũng đồng ý với ý của Hàn Nhã Thanh.

Chuyện này chỉ có thể để Tư Đồ Không tự giải quyết thôi!!

Cùng lúc này, Tư Đồ Không đã đến thành phố A...
Thành phố A, Tư Đồ Không không chậm trễ chút nào, vừa xuống may bay đã lên xe: “Về biệt thự Cảnh Hoà.”

Bây giờ Liễu Ảnh đang sống ở biệt thự Cảnh Hoà.

Tài xế Lý là tài xế riêng của Tư Đồ Không, đã lái xe cho anh được vài năm, hơn nữa tài xế Lý cũng thường hay đưa đón Liễu Ảnh, nên cũng biết chuyện của cô.

Tài xế Lý khởi động xe, nhìn Tư Đồ Không qua kính chiếu hậu phía sau, mấp máy môi, suy nghĩ xong vẫn hơi do dự, không biết có nên nói hay không.

“Sao thế? Có chuyện gì à?” Tư Đồ Không lăn lộn trong thương trường đã lâu, khả năng quan sát và nghe ngóng rất tốt, nhanh chóng phát hiện ra tài xế đang ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Tổng giám đốc, anh đã xem tin tức chưa?” Tư Đồ Không đã hỏi thì đương nhiên tài xế Lý cũng không giấu giếm nữa, chỉ là ông không chắc tổng giám đốc đã thấy tin tức đó chưa.

Ông không rõ có phải tổng giám đốc đã đọc được nên mới vội về giải thích với cô Liễu hay không?

Là tài xế của Tư Đồ Không, ông biết rất rõ chuyện của Tư Đồ Không, kể cả việc anh đi đặt nhẫn cưới, ông cũng biết chiếc nhẫn đó là đặt cho cô Liễu.

Kích thước còn được tổng giám đốc lén đo bằng giấy, hiển nhiên là tổng giám đốc muốn cho cô Liễu một bất ngờ.

Trên báo hoàn toàn là bịa đặt.

Tài xế Lý lo lắng nếu tổng giám đốc không biết mà vội vê như vậy, không chuẩn bị tâm lý gì có thể sẽ xảy ra mâu thuẫn với cô Liễu.
Loading...

“Tin gì?” Tư Đồ Không sững sờ, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Tài xế Lý vừa thấy phản ứng này của tổng giám đốc là biết anh vẫn chưa thấy những bài báo đó.

“Tổng giám đốc, anh mở điện thoại ra xem đi, các phương tiện truyền thông lớn đều đang đưa tin về tổng giám đốc.” Tài xế Lý thầm thở dài, các trang truyền thông lớn đều đưa tin tổng giám đốc sắp kết hôn, mà người đương sự là tổng giám đốc lại chẳng hay biết gì, tài xế Lý cũng chẳng biết phải nói gì.

Tư Đồ Không không nghĩ nhiều, chỉ nhìn tài xế bằng ánh mắt hơi kỳ lạ, nhưng rồi anh vẫn lấy điện thoại ra vào trang web, sau đó anh vừa liếc mắt là đã thấy bài báo trên đó.

Đó là tin về anh, tất cả các bài báo đều là tin anh sắp kết hôn.

Chuyện về chiếc nhẫn cưới của anh cũng bị các phương tiện truyền thông lớn đưa tin rầm rộ, hơn nữa còn viết rất chi tiết, ngay cả thời gian anh đi tìm bậc thầy Liên và địa điểm cũng viết rõ.

Đúng, anh đã đi đặt nhẫn cưới, nhưng không phải cho Mục Sở Sở.

Nhưng khi nhìn thấy, sắc mặt Tư Đồ Không hoàn toàn trầm xuống, nhiệt độ trong xe dường như lập tức giảm xuống vài độ.

Tư Đồ Không mở một vài bài báo khác ra rồi đọc lướt, khi nhìn thấy vài bức ảnh, khoé môi anh nở nụ cười lạnh lẽo, Hàn Nhã Thanh nói không sai, một số chuyện không thể ngăn chặn.

Trong bữa tiệc nhà họ Nguy, anh đã hết sức chú ý, nhưng không ngờ vẫn để lộ tin này.

Trong lòng Tư Đồ Không biết rõ, những tin này đều do mẹ mình tung ra.

Tư Đồ Không tắt điện thoại, ngả người ra sau, từ từ nhắm mắt lại, anh thật sự không ngờ mẹ mình lại làm ra chuyện này.

Bao nhiêu năm nay, mặc dù thi thoảng mẹ sẽ giục anh kết hôn, nhưng bà chưa bao giờ thực sự ép buộc anh, mà mấy năm nay mẹ cũng không làm chuyện gì quá đáng mà không có sự đồng ý của anh.

Sao hôm nay mẹ lại đột nhiên làm thế này?

Tư Đồ Không nhanh chóng mở mắt ra, lúc này hai mắt anh cực kỳ lạnh lùng âm trầm, thậm chí còn hơi đáng sợ.

Tư Đồ Không mở điện thoại lần nữa, tìm một dãy số rồi nhấn gọi.

Điện thoại đổ chuông vài lần mới có người nghe.

“Con trai... Giọng nói ôn hoà như thường ngày của bà Tư Đồ vang lên.

“Tại sao mẹ lại làm vậy?” Tư Đồ Không thở ra, cố kìm nén cảm xúc của mình hết sức có thể.

“Con đang nói chuyện kết hôn của con với Sở Sở à?” Giọng bà Tư Đồ vẫn nhẹ nhàng, dường như không hề bất mãn với câu hỏi của Tư Đồ Không, hơn nữa bà ta cũng không có ý lảng tránh.

“Tại sao mẹ lại làm vậy?” Tư Đồ Không siết chặt điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mẹ không chút kiêng dè như vậy khiến lòng anh nguội lạnh.


“Con trai, con như vậy chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi ư? Con đã ba mươi tuổi rồi, mẹ đã mong được bế cháu nội nhiều năm rồi, mà Sở Sở cũng không còn nhỏ nữa, hôn ước hai nhà đã định ra từ lâu, bây giờ hai con đều đã đến tuổi, kết hôn chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?” Câu trả lời của bà Tư Đồ rất tự nhiên, rất vô tội, không có chút dị thường nào.

“Con chưa bao giờ đồng ý sẽ cưới Mục Sở Sở, con nhớ con cũng đã nói rõ với mẹ, con sẽ không cưới Mục Sở Sở, mẹ muốn bế cháu, con sẽ kết hôn cũng sẽ cho mẹ sớm được bế cháu, nhưng người con cưới không phải Mục Sở Sở.” Bà Tư Đồ nói rất trôi chảy, không một kẽ hở, Tư Đồ Không lập tức bày tỏ thái độ.

“Sao thế? Con trai mẹ có người mình thích rồi à?” Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó bà ta mỉm cười: “Con trai, con có

người mình thích rồi thì nên nói sớm cho mẹ, mẹ thật sự không biết. Lần trước khi mẹ đi uống trà chiều với cô Mục của con, cô Mục nhắc đến chuyện của con với Sở Sở, cô ấy hy vọng hai đứa sớm kết hôn, mẹ cũng muốn con mau chóng kết hôn. Bao nhiêu năm nay, bên cạnh con không có một cô gái nào, mẹ thật sự lo lắng, mẹ cũng không thể thẳng thừng từ chối cô Mục, vừa hãy nhà họ Mục cũng muốn tham gia bữa tiệc của nhà họ Nguy, cô Mục bảo mẹ dẫn Sở Sở đi cùng, đương nhiên mẹ cũng không tiện từ chối. Khi phóng viên hỏi tới chuyện của Sở Sở, mẹ cũng không tiện nói quá thẳng...”

Bà Tư Đồ từ tốn giải thích.

“Con trai, mẹ cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, con có thể hiểu được mẹ không?” Trong giọng bà Tư Đồ có

thêm chút áy náy.

Tư Đồ Không cầm điện thoại, không nói gì, anh không hoàn toàn tin lời mẹ mình nói.

“Con trai, chuyện này do mẹ gây ra, nếu con thật sự không muốn cưới Sở Sở thì mẹ sẽ giải quyết chuyện này, con không cần phải lo lắng. Còn về phần cô gái mà con thích, nếu cô ấy hiểu lầm, mẹ cũng có thể giải thích giúp con.” Sự áy náy trong giọng bà Tư Đồ càng rõ hơn, hơn nữa bà ta còn hứa sẽ giải quyết vấn đề.

Thái độ của bà Tư Đồ khiến Tư Đồ Không cũng không tiện nói gì thêm nữa, chỉ là anh từ chối đề nghị để bà đi giải thích hiểu lầm giúp mình: “Mẹ hãy giải quyết những thông tin sai sự thật trên mạng đi, những chuyện còn lại con sẽ tự lo, con sẽ tự giải thích với cô ấy."

“Được, được, được.” Bà Tư Đồ liên tục đồng ý: “Con trai, xin lỗi con, mẹ thật sự không biết, mẹ quá nóng lòng muốn được bế cháu nội, nếu con đã có người mình thích thì con định khi nào dẫn về cho mẹ gặp?”

Mắt Tư Đồ Không loé lên, đưa cô về gặp mẹ? Liệu bây giờ cô có đồng ý đi gặp mẹ với anh không?

Anh sợ rằng sẽ không!

“Chuyện này không vội, nói sau đi.” Tư Đồ Không suy nghĩ một chút rồi vẫn từ chối, nếu thật sự đưa cô đến gặp mẹ anh thì cô phải đồng ý trước đã, nhưng anh không biết khi nào cô mới đồng ý.

Vì vậy Tư Đồ Không không thể cho mẹ một thời gian chính xác.

“Sao lại không vội? Con trai, mẹ sốt ruột lắm, hơn nữa nếu con thật sự thích con gái nhà người ta thì nên mau mau cưới cô gái đó về. Con không vội nhưng con gái nhà người ta cũng vội mà.” Giọng bà Tư Đồ cao hơn vài tone, mang theo chút lo lắng chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Mẹ, con nhất định sẽ cưới cô ấy, con đảm bảo sẽ không trì hoãn việc mẹ được bế cháu đâu.” Tư Đồ Không nghe câu này của bà Tư Đồ, nét mặt anh giãn ra một chút, cũng hơi buông lỏng cảnh giác.

“Con trai, có phải con vẫn chưa tán được cô gái đó không?” Bà Tư Đồ khẽ cười: “Nếu con chưa tán được thì hay là để mẹ ra mặt giúp con.”

“Mẹ, không cần đâu, con biết phải làm thế nào.” Tư Đồ Không lại từ chối đề nghị của bà Tư Đồ một lần nữa.

Dù việc làm trước đó của mẹ có phải cố ý hay không, lúc này anh cũng không thể để mẹ đi gặp Liễu Ảnh, không thích hợp, anh cũng không yên lòng!

Liễu Ảnh quá lương thiện, quá ngây thơ, không phải đối thủ của mẹ anh.

“Được rồi, nếu con đã nói vậy thì mẹ chỉ có thể đợi tin vui của con thôi.” Bà Tư Đồ lại bị con trai từ chối, nhưng giọng bà ta vẫn không có chút bất mãn nào, ngược lại còn mang theo ý cười.
“Mẹ, con cúp máy trước đây.” Tư Đồ Không gọi cuộc gọi này chỉ để hỏi bà Tư Đồ chuyện gì đang xảy ra?

Những lời bà vừa nói khi nãy mấy phần là thật, mấy phần là giả, kết quả Tư Đồ Không có được cũng vẫn là vậy.

“Được, được, con cúp máy đi, mẹ sẽ tìm cách giải quyết hiểu lầm trên mạng.” Bà Tư Đồ một lần nữa chủ động đề nghị giải

quyết hiểu lầm trước đó, thái độ có thể nói là không thể tốt hơn, mọi chuyện đều dễ dàng thảo luận, luôn lấy Tư Đồ Không làm trung tâm.

“Vâng.” Tư Đồ Không thấp giọng đáp, bà Tư Đồ đã nói vậy đương nhiên anh cũng không thể nói gì thêm nữa.

“Con trai, có thời gian thì về nhà ăn cơm, lâu lắm rồi con không về ăn, mẹ sẽ bảo dì Lưu nấu món con thích nhất cho con.”

Giọng bà Tư Đồ lại vang lên, lần này rõ ràng mang theo vài phần nhung nhớ của một người mẹ nhớ con trai mình.

“Được, con biết rồi." Tư Đồ Không là con trai, đương nhiên không thể từ chối yêu cầu của mẹ, mà ngược lại anh vốn nên dành nhiều thời gian ở bên mẹ hơn.

Ba anh đã mất từ khi anh hơn mười tuổi, một mình mẹ nuôi anh không lớn, đến giờ bà vẫn một mình, chắc chắn cũng cô đơn.

“Con trai, sớm cưới con dâu về cho mẹ đấy nhé, cố lên.” Giọng điệu nhớ nhung của bà Tư Đồ không kéo dài được bao lâu, bà lập tức chuyển sang giọng điệu vui vẻ, thoải mái.

“Con biết rồi.” Tâm trạng vốn đang âm trầm của Tư Đồ Không dịu đi rất nhiều, nếu đây thật sự chỉ là hiểu lầm thì cũng không khó giải quyết.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất bây giờ là anh phải giải thích rõ ràng mọi chuyện cho Liễu Ảnh.

“Nhanh lên.” Sau khi cúp điện thoại, Tư Đồ Không lại giục tài xế.

“Vâng.” Tài xế Lý thấy sau khi tổng giám đốc cúp máy, giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhiều thì biết hai người đã giải quyết được

chuyện.

Tư Đồ Không muốn gọi điện cho Liễu Ảnh, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, anh nghĩ giải thích trước mặt cô vẫn tốt hơn.
Loading...


Tài xế tăng tốc, khoảng nửa tiếng sau đã đến biệt thự Cảnh Hoà.

Khi xe còn chưa dừng hẳn, Tư Đồ Không đã mở cửa bước xuống xe.

“Tổng giám đốc, anh đi chậm một chút.” Tài xế Lý giật mình, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, may mà Tư Đồ Không nhanh nhẹn,

thuận lợi nhảy xuống khỏi xe, hầu như không dừng lại chút nào, anh xuống xe rồi lập tức đi về phía trước.

Tài xế Lý thở phào một hơi, tổng giám đốc quá sốt ruột, đã tới cửa nhà rồi, dù nhanh hơn chút nữa cũng không tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, vừa nãy thật sự quá đáng sợ.

Đương nhiên, tài xế Lý cũng chỉ dám nói thầm trong lòng chứ không dám nói ra.

Khi tài xế Lý đỗ xe xong thì Tư Đồ Không đã vào trong nhà, mở cửa ra rồi vào.

Tài xế Lý sững sờ, vừa nãy tổng giám đốc cũng không dặn ông có nên chờ hay không?

Vậy ông nên chờ ở đây hay nên đi vê?

Tư Đồ Không mở cửa bước vào nhà thì thấy Liễu Ảnh đang ngồi trên sofa, cầm điện thoại.

Động tĩnh vừa rồi của Tư Đồ Không không lớn, dường như Liễu Ảnh nhìn quá tập trung nên không nghe thấy tiếng động, cô

cũng không phát hiện ra anh.

Tư Đồ Không sửng sốt, anh thấy Liễu Ảnh đang xem điện thoại thì lòng hơi trùng xuống, bây giờ trên mạng đang lan tràn các bài báo về chuyện anh kết hôn, muốn không thấy cũng khó.

Nên sợ rằng bây giờ cô đã nhìn thấy những tin tức kia rôi nhỉ?

Tư Đồ Không thầm thở ra, khả năng này trên đường về anh đã nghĩ tới, bây giờ anh về là muốn giải thích cho cô, chỉ cần giải thích rõ ràng thì sẽ không có chuyện gì nữa.

Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh đang yên lặng ngồi trên sofa, khóe môi anh chậm rãi nhếch lên, sau đó cố ý bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới sau lưng cô.

Lúc này Liễu Ảnh đang xem điện thoại, Tư Đồ Không đứng ngay sau lưng cô, đương nhiên cũng thấy được bài báo cô đang

xem trên điện thoại.

Lúc này Liễu Ảnh đang mở bài liên quan đến chuyện anh sắp kết hôn.

Mặc dù Tư Đồ Không đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy Liễu Ảnh đang đọc bài báo về việc mình sắp kết hôn, anh vẫn hơi lo lắng.

“Về chuyện này...” Phản ứng đầu tiên của Tư Đồ Không là giải thích, anh muốn giải thích rõ ràng, anh không muốn giữa hai người có bất cứ hiểu lầm gì vào lúc này.

Liễu Ảnh đột nhiên nghe thấy giọng anh thì giật mình, cô vội quay đầu lại, khi thấy Tư Đồ Không thì hơi sững sờ, sau đó khẽ cười một tiếng: “Anh đã về.”

Giọng Liễu Ảnh lúc này không có gì bất thường, cô không tức giận hay thất vọng khi nhìn thấy tin tức này, ngược lại trong giọng nói còn hơi nhẹ nhõm.

Hơn nữa hiện tại cô đang cười, cô ở bên anh năm năm rồi cũng không cười nhiều, kể từ lần cãi nhau cuối cùng của họ, mấy ngày nay cô chưa bao giờ cười.

Lời giải thích của Tư Đồ Không bị cô cắt ngang, lúc này nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, anh hơi giật mình một chút rồi không nói gì tiếp.

Liễu Ảnh nhìn anh, lại nở nụ cười, có thể thấy tâm trạng cô lúc này rất tốt, vô cùng tốt!

Tư Đồ Không nhìn nụ cười trên mặt cô mà lòng từ từ chùng xuống, vừa rồi anh thấy rõ ràng cô đang đọc bài báo anh sắp kết hôn với người con gái khác.

Cô không giận, không phiền muộn, thậm chí cũng không mất mát, thậm chí cô cười cười vui vẻ.

Điều này nói lên điều gì?

Nói lên cô không hề để ý?!



Hơn nữa cô còn rất vui.

Vui?

Cô nhìn thấy tin anh sắp kết hôn với một người khác nên vui?

“Vừa xem gì vậy?” Tư Đồ Không cất lời, giọng nói dường như có vẻ hơi khàn, thậm chí anh còn hoài nghi có thể vừa nãy mình nhìn nhầm, chắc không phải cô đọc tin anh kết hôn đâu.Cho nên Tư Đồ Không cố ý hỏi lại.

“Tôi vừa đọc tin anh sắp kết hôn.” Liễu Ảnh nhìn anh, khoé môi nhếch lên rõ ràng, nụ cười trên mặt không thể rõ ràng hơn:

“Chúc mừng anh.”

Câu chúc mừng này, cô nói một cách rất tự nhiên, cũng rất chân thành.

Ngày mai là ngày cuối cùng của thời hạn năm năm giữa họ, ngày mai cô sẽ rời đi. Lần trước Tư Đồ Không nói sẽ không để cô đi, còn nói muốn cô sinh con cho anh, cô vẫn luôn lo lắng anh sẽ thật sự không để cô đi.

Bây giờ Tư Đồ Không sắp kết hôn, đương nhiên cô cũng không cần phải lo lắng nữa.

“Chúc mừng? Em chúc mừng tôi?” Trong lòng Tư Đồ Không vốn còn ôm chút hy vọng, hy vọng mình nhìn nhầm, nhưng sau khi nghe thấy lời chúc mừng của cô, trái tim anh hoàn toàn rơi xuống đáy.

Cô nhìn thấy, nhìn thấy rất rõ ràng, sau đó cô còn chúc mừng anh!

Chúc mừng anh sắp kết hôn với người khác?

Cô được lắm.

“Đúng đó, chúc mừng anh, anh yên tâm ngày mai tôi sẽ đi, sẽ không làm ảnh hưởng đến hai người, đương nhiên nếu anh cần thì hôm nay tôi có thể đi ngay.” Tâm trạng Liễu Ảnh lúc này thật sự rất tốt, cho nên cô không nhận ra sự khác thường của Tư Đồ Không.

Mà bình thường Tư Đồ Không lúc nào cũng lạnh lùng, cô cũng đã quen với vẻ năng mưa thất thường của anh, vì vậy cũng

không nghĩ nhiêu.

Điều cô nghĩ lúc này là Tư Đồ Không sắp kết hôn, cô sẽ được Tư Đồ.

Ngày mai là hạn năm năm của họ, cô có thể đi, đương nhiên nếu bây giờ cô được đi thì cô cũng rất sẵn lòng.

Tư Đồ Không nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt, anh mím chặt môi, không nói gì, vì anh không biết nên nói gì lúc này.

Khi anh nhìn thấy tin tức này trên mạng, anh lập tức muốn quay về giải thích với cô, nhưng cô lại không hề để tâm.

Cô còn nói chúc mừng anh!!!

Vì vậy, anh còn cần giải thích gì nữa?

Bây giờ anh còn có thể nói gì?

Liễu Ảnh nhìn vào mắt anh, cô vô thức rụt người lại, nhưng cô vẫn hỏi tiếp: “Anh có cần tôi đi ngay không? Hay là tôi đi thu dọn đồ luôn nhé.”

Tư Đồ Không vẫn nhìn cô chằm chằm, chỉ là đôi mắt lạnh lùng lúc này khẽ nheo lại, môi anh vẫn mím chặt, không nói gì.

“Tôi, tôi đi thu dọn đồ đạc trước.” Liễu Ảnh thấy anh đứng im không nhúc nhích, cũng không nói gì thì cũng không đoán được suy nghĩ của anh, cô đã quen với sự thất thường của anh nên quyết định tạm thời tránh đi, vừa hay có thể thu dọn đồ đạc.

Anh không nói gì, cô chỉ cho rằng anh đã ngầm đồng ý, anh sắp kết hôn nên cũng muốn cô rời đi càng sớm càng tốt đúng

không? Để tránh sau này có những hiểu lầm không đáng có!

Cô hiểu hết, và cô cũng sẵn sàng làm vậy!

Liễu Ảnh nói xong thì đứng dậy, đi về phía cầu thang.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom