• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Chiến thần vĩ đại nhất (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-633

Chương 633




“Chủ Trương, mau cứu cô ấy.” Diêm Khoan kêu lên.



Sắc mặt chủ Trương cứng đờ ra, vận nội công rồi ra tay về phía ác quỷ Nhưng mà ông ta vừa xuất chiêu, ác quỷ này lại lập tức hóa thành một màn sương mù. Chủ Trương giật mình thon thót, vội vàng lui về sau. Nhưng dưới chân ông ta lại đột nhiên hiện ra một con ác quỷ, hai chân ông ta bị con ác quỷ cuốn quanh. “Uych” lên một tiếng, chủ Trương bị ngã xuống đất. Con ác quỷ nhân cơ hội tiến đến, đả vào người ông ta. Chú Trương bị hộc máu. “Xong rồi, lần này xong đời rồi.”



Nhìn thấy chủ Trương thẳng thừng bị đánh ngã, Diêm Khoan kêu gào thảm thiết.



Người thanh niên đeo kính râm bước từng bước một về phía Phương Hiểu Điệp. “Cô gái, cô không sợ sao?”



Anh ta nhìn Phương Hiểu Điệp đầy hứng thú. Con ác quỷ phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, không ngừng lộ ra biểu cảm kinh khủng



Diêm Khoan đã bị dọa cho ngất đi. Nhưng Phương Hiểu Điệp vẫn căn chặt răng, trong ánh mắt không hiện lên một chút sợ hãi nào cả.



Điều này khiến cho Người thanh niên đeo kính râm cảm thấy thất bại.



Bởi vì anh ta từng thề, muốn hành hạ đối phương phải để cho đối phương sợ đến chết mới thôi.



Nhưng Phương Hiếu Điệp dường như không hề sợ chút nào. “Tôi không sợ ông đầu. Bởi vì Tân Trạm sẽ đến cứu tôi thôi.” Phương Hiểu Điệp hừ lạnh nói. “Tân Trạm? Người chết kia sao?” Người thanh niên đeo kính rầm hơi sững sở, không nhịn được cười lớn. “Ông cười cái đếch gì. Tân Trạm sẽ giết ông sớm thôi.



Phương Hiểu Điệp hừ nói “Thật là nực cười. Anh ta đã trở thành phân bón cho ác quỷ của tôi rồi. Cô đừng gấp, tôi nhất định sẽ hành hạ anh ta cho đến chết.”



Trong lúc Người thanh niên đeo kính râm đang cười to, chìa tay về phía Phương Hiểu Điệp.



Nhưng mà ngay sau đó một giây, một tiếng thét xé toạc không gian vang lên.



Sắc mặt Người thanh niên đeo kính râm đột nhiên biến đổi. Anh ta nhìn ngực mình đây kinh hoàng.



Một chuỗi bảo kiếm sắc bén đang xuyên qua ngực anh ta.



Trên mũi kiếm, máu tươi không ngừng chảy xuống. “Anh, anh chưa chết.” Người thanh niên đeo kính râm thống khổ quay đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Trạm. “Anh không phải là một tay đua, anh cũng là người luyện võ. Ấn mình kỹ quá nhỉ?”



Người thanh niên đeo kính râm bừng tỉnh, liền hiểu ra. Anh ta đau đớn đến nỗi không muốn sống nữa. “Không phải anh cũng không phải là một tay đua xe sao?” Tần Trạm lạnh lùng nói. “Đừng có giá bộ nữa, đây không phải là thân phận thật sự của anh”



Người thanh niên đeo kính râm cười một tiếng, cơ thể hóa thành sương mù.



Kiếm Thanh Đồng bỗng nhiên trở lại trong tay Tần Trạm. “Ác quỷ, giết chết anh ta cho tao”



Trong màn sương mù dày đặc vang lên tiếng hát của người thanh niên đeo kính ram.



Ngay lập tức, sương mù bốn phía chuyển động, mười mấy con ác quỷ cùng lúc nhào về phía Tân Trạm.



Tướng mạo của chúng rất dữ tợn, phát ra tiếng gầm như sâm kêu. Nhìn thấy Phương Hiểu Điệp da đầu tê dại. Nhưng Tân Trạm chỉ đứng yên bất động, giống như là đang bị thi triển thuật định thân vậy.



Đến khi tất cả những con ác quỷ này đều đồng loạt nhào tới, Tân Trạm mới phất phất tay như đập ruổi.



Một luồng ánh sáng thần kỳ biến thành linh rồng, uốn lượn quanh bốn phía.



Đoàng đoảng đoàng!



Một chuỗi tiếng nổ nối đuôi nhau vang lên thành từng đợt Những chỗ mà linh rồng đi qua, tất cả ác quỷ đều vỡ vụn, kêu gào thảm thiết rồi hóa thành một màn sương mù, dần dần tiêu tan hết. “Cái gì thế?” Bóng đen dân dẫn tản đi, lộ ra gương mặt hoảng hốt của người thanh niên đeo kính râm.



Trong nháy mắt, những con ác quỷ mà anh ta khổ cực góp nhặt suốt mấy năm trời đều chết hết.



Anh ta định xoay người chạy mất thì lại bị Tần Trạm hút vào trong tay. “Lòng dạ anh thật là độc ác. Những con ác quỷ này đều bị anh hành hạ mà chết. Chuyển hóa đi”



Tần Trạm nhìn chăm chăm người thanh niên đeo kính râm, hừ lạnh nói. “Những những người này đều đáng chết” Người thanh niên đeo kính râm không chút áy náy nói: “Có một vài người từng trộm đồ của tôi. Có người là chủ nhà từng chặn cổng, đòi nợ tôi. Có người là hàng xóm từng mắng chửi tôi. Còn có cả người đã từng đập phá đồ đạc của tôi. “Chỉ bởi vì những chuyện này thôi mà anh phải hành hạ bọn họ, rồi còn đem luyện họ thành ác quỷ?” Mắt Phương Hiểu Điệp tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. “Hừ, dám làm nhục tôi. Những chuyện này đều là kết quả mà bọn họ xứng đáng nhận được.” Người thanh niên đeo kính râm cười lớn: “Chỉ đáng tiếc là không giết được cô gái này, không thể trả thù ba của cô. “Dạy ra một học trò như vậy thì chứng tỏ là sư phụ của anh đáng chết.” Tân Trạm nói “Nhưng mà sư huynh của tôi nhất định sẽ thành công. Người thanh niên đeo kính râm điên cuồng gào thét “Người này bị điên rồi.”



Tân Trạm lắc đầu, dùng một chiêu đã khiến cho người thanh niên đeo kính râm bất tỉnh.



Sau đó, anh bấm điện thoại gọi cho Diệp Thiên Vọng.



Tên nhóc này vẫn còn có đồng bọn. Trước khi ép được anh ta khai ra thì tạm thời không thể giết chết được. “Đa ta anh đã cứu giúp. Tôi thay mặt nhà họ Diêm vô cùng cảm kích.” Lúc này, vệ sĩ của Diêm Khiêm che ngực, đứng dậy, chấp tay với Tần Trạm,



Ông ta biểu hiện ra mười phần cung kính. Biểu hiện vừa rồi của Tân Trạm dĩ nhiên là một cao thủ có tu vi thâm sâu khó lường. “Trước kia, cậu chủ nhà tôi không biết thân phận của anh, đã đắc tội nhiều. Mong anh bỏ qua cho.” Chủ Trương dè chừng nói. “Không sao. Đức hạnh của cậu chủ nhà ông cũng không tệ lắm, cũng có thể coi là một người có tài. Ông đưa cậu ta về đi.” Tần Trạm quét mắt nhìn Diêm Khoan. Tên nhóc này chỉ đơn thuần là bị dọa cho choáng váng đầu óc thôi, cũng không bị ác quỷ gây thương tích.



Chủ Trương cảm ơn lần nữa rồi đưa Diêm Khoan lên xe. Tần Trạm ở lại đó một lúc lâu. Bên phía bảo vệ rất nhanh đã phải người đến, đưa người thanh niên đeo kính râm đi. “Tần Trạm, anh thật là ngầu quá đi. Bao giờ em mới có được thực lực giống như anh đây.” Trên đường trở về Tân Môn, Phương Hiểu Điệp nhìn Tần



Trạm, trong mắt cô ta tràn đầy vẻ sùng bái. “Tu luyện nhiều vào, bớt đi gây họa đi, chẳng mấy chốc thì em cũng tiến bộ lên thôi.” Tần Trạm liếc cô ta rồi nói. “Nhưng tu luyện nhiều vất vả lắm.” Phương Hiểu Điệp rầu rĩ nói. “Đúng rồi, nếu như em có thể khiến cho cha mẹ anh vui vẻ thì anh sẽ thưởng gì cho em nào?” Phương Hiểu Điệp hỏi. “Em muốn được thưởng gì?” Tần Trạm nói. “Em cũng chưa nghĩ ra, dù sao thì anh cũng nợ em một lần đó nha.” Phương Hiểu Điệp giảo hoạt cười một tiếng. “Tự tin như vậy sao?” Tần Trạm kinh ngạc. “Dĩ nhiên rồi. Trên đời này, đầu có ai hiểu phụ nữ hơn em chứ?” Phương Hiểu Điệp vỗ ngực tự hào. Tân Trạm định nói gì đó nhưng lại thôi. Anh định nói là không biết xấu hổ.



Một đêm yên bình.



Sáng sớm hôm sau, Tần Trạm liền đưa Phương Hiểu Điệp đi gặp mẹ mình. “Con chào bác gái a.” Phương Hiểu Điệp chào hỏi rất lễ phép. “Ai da, cô bé này thật tốt biết bao, khí chất như huệ, hiền lành như lan. Bên ngoài thì xinh xắn, bên trong lại hiểu biết Châu Cẩm vừa nhìn thấy Phương Hiểu Điệp đã mỉm cười rồi kéo cô ngôi xuống ghế salon.



Hôm nay, Phương Hiểu Điệp cố ý mặc một bộ đồng phục học sinh đơn giản, chải chuốt đơn giản rồi buộc tóc đuôi ngựa, Cô ta dặm một lớp phấn mỏng nhìn đơn thuần như một thiếu nữ thanh xuân vườn trường.



Ngôi trên ghế salon, Phương Hiểu Điệp cúi đầu, dường như rất xấu hổ, ánh mắt cũng rất trong sáng.



Tóm lại là, mọi thứ đều tốt nhưng không hề giống Phương



Hiểu Điệp.



Đây là tên tiểu ma nữ kia mà?



Khóe miệng Tân Trạm rung động, quay đầu rời đi. Mình dậy từ sớm cưỡi ngựa xem hoa. “Liệu không phải là mình tự cài bẫy mẹ minh chứ?” Trên đường ra cửa, anh liền nghĩ đến một hậu quả nghiêm trọng.



Tân Trạm lạnh run người. không đầu không đầu, kinh nghiệm sống của mẹ mình rất phong phú. Tiểu ma nữ Phương Hiểu Điệp này không lừa được bà đầu.



Tần Trạm tự mình an ủi.



Khoan hãy nói, nhưng Phương Hiểu Điệp ra tay quả nhiên là có tác dụng.



Không bao lâu, Phương Hiểu Điệp đã ôm máy vi tính chạy



Ngày nào cũng ở cùng một chỗ với Châu Cẩm Thỉnh thoảng, Tần Trạm cũng chạy tới xem vài lần.



Hai người này đều đang ngồi trên ghế salon xem phim trên tới. tivi.



Đến đoạn cao trào, Phương Hiểu Điệp còn không nhịn mà lau nước mắt.



Tần Trạm nhìn nội dung trên tivi, nữ nhân vật chính đó không phải là Sở Hinh Viên sao?



Bảo sao cô gái này lại nói mình không hề biết diễn xuất, hóa ra là diễn xuất lại chán như vậy. “Không phải là năm ngoái, Sở Hinh Viên này mở concert sao? Cô ta còn đóng rất nhiều phim nữa?”



“Diễn viên diện ảnh và ca sĩ nổi tiếng Hinh Viên, sau khi cô ta dành được giải nữ diễn viên được yêu thích nhất xong thì có chút kỳ lạ” Nét mặt Phương Hiểu Điệp nghi ngờ nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom