• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Chiến thần vĩ đại nhất (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-19

Chương 19




Sắc mặt của Dương Nghị và Lâm Khinh Thiền nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, chỉ có mình Tần Trạm đau đớn đứng bên cạnh. Mẹ nó, 17 tỷ 500 triệu đấy, cứ thế ném đi luôn à? Thế thì đáng tiếc quá!



“Không được, mình phải tìm thời cơ nhặt nó lên mới được.” Tần Trạm thầm nghĩ.



“Cô à, cô làm thế thì hơi quá đáng” Dương Nghị lạnh mặt nói: “Cô biết chúng tôi là ai không?”



Tô Uyên cười khẽ không nói một lời, nhưng ánh mắt khinh miệt lại khiến người ta khó chịu hơn.



“Chúng ta đi thôi.” Không biết có phải là cố ý hay không, Tô Uyên thân thiết kéo cổ tay Tần Trạm rời đi.



Sau khi họ rời đi, Lâm Khinh Thiền lập tức nổi điên, giậm chân mắng: “Con đĩ này! Cô ta có ý gì vậy? Giả vờ giả vịt cái gì! Dám sỉ nhục chúng ta!”



Dương Nghị không ngờ Lâm Khinh Thiền lại ngu ngốc đến thế. Anh ta nhìn theo hướng Tô Uyên rời đi, thầm nghĩ: Rốt cuộc cô gái này là ai mà nói ném là ném luôn 17 tỷ 500 triệu như thế? Dương Nghị không lấy làm lạ khi có người chi 17 tỷ 500 triệu mua một chiếc nhẫn, nhưng vừa mua xong đã vứt đi, ngay cả nhà họ Dương cũng không hào phóng đến mức đó.



“Chờ đến buổi tiệc của nhà họ Tô, xem cô ta có mặt hay không.” Dương Nghị thầm nghĩ.



“Mau nhặt nhẫn lên đi.” Lâm Khinh Thiền cúi người nói.



“Nhặt cái búa!” Dương Nghị quát: “Đeo chiếc nhẫn này vào ngày cưới, em không sợ bị Tần Trạm cười nhạo sao?”



Lâm Khinh Thiền sửng sốt, đau lòng nói: “Đó là 17 tỷ 500 triệu cơ mà…”



“Giá trị của chiếc nhẫn đó còn lâu mới bằng 17 tỷ 500 triệu. Vứt thì vứt đi.” Dương Nghị lạnh giọng nói: “Chúng ta sắp được dự bữa tiệc thương nghiệp cơ mà, hào phóng chút.”



Nhắc đến tiệc thương nghiệp, Lâm Khinh Thiền nhất thời cảm thấy an ủi. Đến lúc đó tranh thủ thời cơ nịnh bợ nhà họ Tô, chẳng phải là có thể một bước lên trời hay sao? Nghĩ đến đây, Lâm Khinh Thiền lập tức gật đầu đồng ý.



Trên xe của Tô Uyên, Tần Trạm đau lòng nói: “Nhẫn đẹp vậy mà sao cô nói ném là ném thế? Thật đáng tiếc.”



“17 tỷ 500 triệu để xả giận, rất đáng giá” Tô Uyên cười nói.



“Không đáng giá. Cô không cần thì cho tôi cũng được mà.” Tần Trạm ôm ngực nói.



“Anh thiếu tiền hả?” Tô Uyên kinh ngạc nói: “Tôi vẫn còn một ít nè.”



“Không phải là thiếu tiền… Hầy, thôi vậy, tôi không hiểu thế giới của người giàu các cô.” Tần Trạm cười khổ lắc đầu.



Tô Uyên lại không bận tâm, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ muốn dạy cho họ một bài học, núi này cao còn có núi khác cao hơn, cười người hôm trước hôm sau người cười.”



Nghe vậy, Tần Trạm đành phải gật đầu từ bỏ.



Hôm sau, Tô Uyên đã đến khu biệt thự Long An đón Tần Trạm cùng đi trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại này rất nổi tiếng ở Đạm Thành, rất nhiều nhãn hàng xa xỉ đều sẽ đặt cửa hàng ở đây. Tần Trạm chưa từng đến những nơi như thế này, cho nên hơi câu nệ. Tô Uyên lại trái ngược với anh, đi vào cửa hàng như đến nhà mình, chọn cái này cái kia, cầm hết món đồ này tới món đồ khác ướm thử lên người Tần Trạm, sau đó liên tục lắc đầu. Sau khi gần hết buổi sáng, Tô Uyên mới chấm một bộ lễ phục màu đen. Bộ lễ phục này cực kỳ tinh xảo, nhưng rõ ràng giá cũng không rẻ chút nào.



“Anh mau thử đi.” Tô Uyên đưa quần áo cho Tần Trạm rồi thúc giục.



Tần Trạm cầm lễ phục vào phòng thay đồ, sau đó mặc lên người mình. Khi anh bước ra, ánh mắt Tô Uyên nhất thời sáng ngời.



“Thế này càng đẹp trai hơn.” Tô Uyên cười nói.



Các cụ có câu người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, những lời này không giả dối chút nào. Tần Trạm như biến thành một con người khác, khí chất bủn xỉn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tao nhã và cao quý khó nói thành lời. Hơn nữa khuôn mặt của anh cũng trở nên nổi bật hơn hẳn.



Tần Trạm đứng trước gương, không nhịn được sờ mặt mình.



“Đây thật sự là mình sao?” Tần Trạm hơi khó tin.



“Nhân viên, chính là bộ này.” Tô Uyên lấy thẻ ngân hàng ra nói.



Bỗng nhiên được mặc quần áo đắt tiền như thế nào, Tần Trạm còn chưa thể thích nghi. Thế nên anh muốn cởi đồ ra. Tô Uyên can ngăn anh, lắc đầu nói: “Cứ mặc thế này đi, anh mau vứt bộ đồ cũ đi, trông xấu lắm.”



“Hình như không được ổn lắm … đâu.” Tần Trạm sờ mũi, câu nệ nói.



“Có gì không ổn?” Tô Uyên trợn trắng mắt. Cô ngắm nghía Tần Trạm, lẩm bẩm: “Ừm… Chọn thêm một đôi giày, một cái đồng hồ.”



Nói là làm, cô kéo Tần Trạm đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, bắt đầu công cuộc “Đại cải tạo” cho Tần Trạm. Khi bước ra từ trung tâm thương mại, Tân Trạm như biến thành một con người hoàn toàn khác, ngay cả Tô Uyên cũng suýt nữa không nhận ra.



“Thế này mới đúng chứ” Tô Uyên hài lòng gật đầu: “Sau này tốt với bản thân một chút, đừng mua hàng rẻ tiền nữa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom