• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần (49 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2466-2470

Chương 2466:



Diệp Huyền Tần nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Sát Lang, sắc mặt anh liền trầm xuống. Quả nhiên đã xảy ra chuyện.



Anh trầm giọng hỏi: “Sát Lang đâu?”



Độc Lang cúi đầu, anh ta cảm thấy vô cùng áy náy, giọng nói có chút buồn bã: “Anh, mọi người đã cố gắng tìm khắp nơi rồi nhưng vẫn không tìm thấy Sát Lang.” Diệp Huyền Tần nhíu mày: “Tôi đã khoanh vùng vị trí cụ thể của Sát Lang rồi, tại sao vẫn không tìm thấy?”



Độc Lang nói: “Khi mọi người đến đó thì Sát Lang đã đi rồi, mọi người lần theo khí tức của Sát Lang để tìm anh ấy, nhưng đi được một lúc thì khí tức ấy bỗng nhiên biến mất, vì vậy mới mất dấu vết của Sát Lang. “Giống như là có ai đó đã cố tình xóa đi khí tức của Sát Lang vậy.”



Nghe đến đây, Diệp Huyền Tần bỗng trở nên lo lắng.



Khí tức của Sát Lang không thể đột nhiên vô duyên vô cớ mà mất đi được, vì vậy khả năng rất lớn là đã bị ai đó xóa đi.



Nếu chuyện này là thật thì chắc chắn Sát Lang đang gặp nguy hiểm.



Diệp Huyền Tần coi Sát Lang như là anh em của mình, nếu anh ta thật sự xảy ra chuyện. Mới nghĩ đến đây thôi, Diệp Huyền Tần đã không dám nghĩ thêm nữa.



Mặc dù Diệp Huyền Tần đang rất lo lắng cho Sát Lang nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh, lúc này nhìn Diệp Huyền Tần khó có ai có thể nhận ra là tâm trạng của anh cũng đang thấp thỏm không yên, anh an ủi mọi người: “Mọi người không cần quá lo lắng, bây giờ tôi sẽ dùng kình khí của mình để xác định vị trí của Sát Lang”



“Sát Lang có lẽ vẫn đang an toàn, nếu anh ta gặp chuyện thì tôi đã cảm nhận được rồi.”



Mọi người nhìn Diệp Huyền Tần, ánh mắt ai cũng đầy sự hi vọng.



Mặc dù ai cũng biết những lời này của Diệp Huyền Tần chỉ là đang an ủi bọn họ, thế nhưng bọn họ vẫn hi vọng, vẫn gượng ép bản thân phải tin đây là sự thật, Sát Lang chắc chắn vẫn an toàn.



Bọn họ không thể chấp nhận được việc Sát Lang đã bị người khác giết hại.



Diệp Huyền Tần nhắm mắt, cả người anh toát ra một luồng khí, rất nhanh sau đó luồng khí này tỏa ra khắp nơi, nơi đâu cũng tràn ngập kình khí của anh, không gian lan tỏa vô cùng rộng lớn.



Bây giờ việc vận kình khí để nó lan tỏa ra với không gian rộng lớn như thế này là một việc hết sức đơn giản với Diệp Huyền Tần.



Chưa được bao lâu thì Diệp Huyền Tần đã mở mắt, nói: Tim được rồi.



Nghe vậy, mọi người đột nhiên trở nên vô cùng căng thắng Diệp Huyền Tần nói: “Tôi cảm nhận được khí tức của Sát Lang ở gần Vạn Ác Cốc. Anh ta vẫn còn sống.



Nghe Diệp Huyền Tần nói Sát Lang vẫn còn sống ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm như đã trút được gánh nặng, thế nhưng ngay sau đó bọn họ lại cảm thấy chuyện này có gì đó không được bình thường. “Sát Lang tại sao lại đến Vạn Ác Cốc? Anh ta đang bị thương rất nặng, Vạc Ác Cốc lại không phải là nơi thích hợp để điều trị vết thương “Đúng vậy, tôi cũng thấy chuyện này nhất định là có vấn đề. “Chúng ta mau đi tìm Sát Lang, không có thời gian để chần chừ nữa đâu.”



Đi.



Diệp Huyền Tần vừa ra lệnh, tất cả mọi người lập tức ngưng bàn tần, nhanh chóng đi đến Vạn Ác Cốc.



Khi bọn họ vừa mới rời khỏi, trong góc khuất phía xa có hai người từ từ bước ra.



Hai người này chính là Ảnh Chủ của Âm Ti và Diệp



Hiện Tần.



Lúc nãy, Ảnh Chủ đã phải dùng một lực đạo vô cùng mạnh để che giấu tức khí của ông ta và Diệp Hiên Tần, chính vì vậy mà Diệp Huyền Tần mới không cảm nhận được sự xuất hiện của hai người.



Ảnh Chủ đắc ý cười to, vô cùng khinh thường nói: “Haha, không ngờ Diệp Huyền Tần lại dễ dàng trúng kế điệu hổ ly sơn của ta, cái danh Thần Soái của anh ta cũng chỉ được như vậy thôi sao? Anh ta còn kém xa sư phó của mình.”



Diệp Hiến Tần nói: “Ảnh Chủ Lão Tổ, người đừng xem thường Diệp Huyền Tần. Suy nghĩ của anh ta không ai có thể đoán được, anh ta rất giỏi việc che giấu năng lực của bản thân, hành động lại vô cùng thần bí. Những gì mà người nhìn thấy chắc chắn không phải là năng lực thực sự của anh ta.”



Ảnh Chủ trừng mắt nhìn Diệp Hiên Tần, lập tức bị Diệp Hiến Tần dọa sợ khiếp vía, không dám thở mạnh. “Cậu đang dạy tôi làm việc?” Ảnh Chủ Lão Tổ hỏi ngược lại.



Diệp Hiên Tần liên tục khoát tay: “Ảnh chủ lão tổ ngài hiểu lầm rồi, tôi không có ý này. Là lỗi của tôi, tôi không nên ăn nói tùy tiện…



Ảnh chủ lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Hừ, lần sau không thể làm theo luật này được nữa. Đi, đi đòi lại tài sản quốc gia từ tập đoàn Đạo Vương.
Chương 2467:



Diệp Hiến Tần đi theo sau lưng Ảnh Chủ Lão Tổ, trong lòng có chút thở dài. Nghĩa phụ của mình Thiên Ma Vương, chính là vì kiêu ngạo khinh người, chướng mắt Diệp Huyền Tần, cho nên rơi vào kết cục chết thảm.



Ảnh Chủ Lão Tổ ở phương diện này, so với nghĩa phụ Thiên Ma Vương chỉ có hơn không có kém mà chỉ có hơn, ngài ấy sẽ không phải cũng giống như cha, cũng sẽ thua đối phương chứ



Hình tượng của Ảnh chủ lão tổ trong lòng Diệp Hiên Tần giảm đi nhiều.



Anh ta không nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy theo ảnh chủ lão tổ tới tập đoàn Đạo Vương, hi vọng ảnh chủ lão tổ cao ngạo khinh người là do đã có lực lượng sẵn.



Mà cùng lúc đó, lại có hai bóng người khác, nhân lúc



Diệp Huyền Tần không chú ý tiến vào tập đoàn Đạo Vương. Hai người này, chính là Côn Luân Vệ và Trương Nặc Thủy cũng đang thèm muốn âm khí này.



Hai người này đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, mặc quần áo có chữ “Công ty chuyển phát Trời Xanh”, đẩy xe hàng đi vào tập đoàn Đạo Vương. “Công ty chuyển phát Trời Xanh” là đối tác của tập đoàn Đạo Vương, nhân viên của bọn họ thường xuyên ra ra vào vào tập đoàn Đạo Vương, cho nên nhân viên tập đoàn Đạo Vương cũng không hề nghi ngờ gì hai người này.



Côn Luân Vệ và Trương Nặc Thủy thuận lợi đi đến bên cạnh thang máy, không gây ra bất kỳ sự hoài nghi nào.



Kế hoạch tiếp theo của hai người chính là dùng thang máy đi vào văn phòng của Lam Khiết.



Các công ty lớn như tập đoàn Đạo Vương, chắc chắn là có trang bị thang máy nhân viên riêng, đề phòng người khác có ý định dùng thang máy để làm việc gây rối loạn.



Hai người bọn họ vừa tới gần thang máy, lập tức nhân viên thang máy đã cảnh giác: “Dừng lại, các người làm gì thế?”



Trương Nặc Thủy vội vàng nói: “Chúng tôi muốn gặp tổng giám đốc Từ



Nhân viên thang máy nói: “Có hẹn trước hay không? Trương Nặc Thủy lắc đầu: “Chưa hẹn trước.



Nhân viên thang máy nói: “Không có hẹn trước thì không được vào, xin mời quay về hẹn trước đã.



Trương Nặc Thủy nói ra: “Mặc dù chúng tôi không có hẹn trước, nhưng chúng tôi có một thứ. Tổng giám đốc Từ nói, chỉ cần chúng tôi cầm cái này thì lúc nào cũng có thể gặp ngài ấy mà không cần hẹn trước.



Nhân viên thang máy tò mò nói: “Cái gì?”



Trương Nặc Thủy nắm chặt tay, đưa về phía nhân viên thang máy. Nhân viên thang máy không có chút phòng bị nào, hai mắt nhìn chằm chằm nắm đấm của anh ta.



Đến gần nhân viên thang máy, Trương Nặc Thủy bỗng nhiên đấm thẳng vào yết hầu của đối phương, nhân viên thang máy đáng thương đến một tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra, ngất ngay tại chỗ vì lên cơn sốc.



Vì để tránh khỏi việc người ngoài phát hiện ta chuyện kỳ lại, sau khi đối phương hôn mê, Trương Nặc Thủy ôm eo đối phương, để cho đối phương không té ngã trên mặt đất.



Người ngoài nhìn thấy chắc là cảm thấy hai người này đang ôm vai bá cổ, hàn huyện nói chuyện phiếm.



Cũng may hiện tại là lúc thang máy vắng người, không có ai dùng thang máy, Trương Nặc Thủy ôm nhân viên thang máy, đi vào trong.



Trương Nặc Thủy nhấn số tầng cao nhất. hTừ Lam Khiết đang ở tầng cao nhất làm việc.



Trương Nặc Thủy nói: “Ông chủ, tầng cao nhất có ít nhất hơn ba mươi phòng làm việc, tôi cũng không biết rất cuộc Lam Khiết làm việc ở phòng nào.”



“Chúng ta đi tìm lần lượt cũng không thực tế. Không thì chờ một chút để tôi hỏi thăm một chút, chờ nghe ngóng xong rồi ngài lại hiện thân lần nữa.



Côn Luân Vệ hừ lạnh: “Ngu xuẩn, hỏi thẳng nhân viên thang máy không được rồi sao.”



Trương Nặc Thủy: “Thế nhưng mà anh ta đã ngất rồi.”



Côn Luân Vệ: “Tôi có sợi ý thức trong mạch Côn Luân, am hiểu nhất chính là đọc ý thức của người khác. “Không quá dễ dàng để đọc được ý thức của anh ta.



Đọc được ý thức.
Chương 2468:



Trương Nặc Thủy ngạc nhiên.



Ông đúng là một vị thần.



Côn Luân Vệ tùy ý liếc nhìn nhân viên thang máy, nhân tiện nói: “Từ Lam Khiết ở trong căn phòng thứ tư bên trái thang máy.



Trương Nặc Thủy: “Ông chủ đúng là thần thông quảng đại, họ Chương tôi đây bội phục bội phục.



Côn Luân Vệ không có chút phản ứng gì trước sự tăng bốc của Trương Nặc Thủy.



Chẳng lẽ anh ta được con kiến nhỏ khen lấy lòng một câu mà còn phải đặc biệt cảm tạ nó một phen sao?



Thang máy nhanh chóng lên đến tầng cao nhất, hai người đến trước cửa phòng làm việc của Từ Lam Khiết. Trương Nặc Thủy gõ cửa.



Trong phòng nhanh chóng có phản ứng, Từ Lam Khiết hỏi: “Ai vậy?”



Trương Nặc Thủy không trả lời, mà chỉ liếc mắt nhìn



Côn Luân Vệ.



Côn Luân Vệ dùng tay bấm vào ổ khóa cửa, khóa cửa răng rắc mở ra. Hai người bước vào phòng làm việc.



Từ Lam Khiết đang vùi đầu trong phòng làm việc, bị hai người này đột nhiên đi vào phòng, liền giật nảy mình.



Rõ ràng là cửa đã bị khóa từ bên trong, làm sao bọn họ vào được?



Vừa rồi cũng không có tiếng mở khóa.



Từ Lam Khiết đứng dậy, cảnh giác nhìn hai người họ. “Các người đến từ trên trời xuống? Ai cho các người vào đây?”



Bọn họ đội mũ và đeo khẩu trang, Từ Lam Khiết vẫn chưa nhận ra bọn họ.



Trương Nặc Thủy nhe răng cười: “Tổng giám đốc Từ đúng thật là người hay quên, nhanh như vậy mà đã quên tôi rồi?”



Nghe thấy giọng nói này, dây thần kinh khắp trên cơ thể của Từ Lam Khiết đều trở nên căng cứng. “Trương Nặc Thủy, cậu là Trương Nặc Thủy! Cậu… Cậu dám đến tập đoàn Đạo Vương của tôi!” Trương Nặc Thủy cởi mũ và tháo khẩu trang xuống, lộ ra diện mạo thật sự: “Đúng, là tôi.”



“Tôi không những dám đến tập đoàn Đạo Vương, ngày hôm nay tôi còn muốn ra tay thật lớn, ha ha.”



Từ Lam Khiết giận tím ặt: “Hừm, Huyền Tần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.”



Trương Nặc Thủy khẽ: “Ha ha, cô cho rằng chúng tôi tới tìm cô mà không dò thám rõ ràng sao? Tên họ Diệp kia vừa mới hoảng loạn rời đi rồi, đoán chừng là đi xử lý một số việc khẩn cấp gì đó, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại đâu.”



“Hơn nữa nếu anh ta quay lại thì sao? Anh ta có thể làm đối thủ của chủ nhân tôi không?”



Chủ nhân?



Từ Lam Khiết ngạc nhiên liếc nhìn người bên cạnh Trương Nặc Thủy.



Nếu đoán không nhầm, người đó chính là chủ nhân của Trương Nặc Thủy.



Trương Nặc Thủy thân là tổng giám đốc quốc tế toàn cầu, vậy mà vẫn có chủ nhân?



Chủ nhân của anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào?



Lúc này, Côn Luân Vệ cũng tháo khẩu trang và mũ xuống, đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía đông. Anh ta không khỏi cảm khái: “Tử Khí Đông Lai, Vận



Quốc! Vận Quốc thật mạnh!”



Vận Quốc!



Tim Từ Lam Khiết khẽ nhảy lên.
Chương 2469:



Mặc dù cô không có khái niệm cụ thể về “Vận Quốc”, nhưng cô thường nghe Diệp Huyền Tần đề cập đến rằng biết rằng Vận Quốc là rất quan trọng đối với Đại Hạ.



Trương Nặc Thủy và chủ nhân của anh ta ở đây là vì “Vận Quốc”? Không được, tuyệt đối không thể để bọn họ đạt được.



Nghĩ đến đây, Từ Lam Khiết vội vàng chạy ra ngoài, kêu to: “Có ai không, người đầu tới mau…



Đồ điểm thúi!



Trương Nặc Thủy giận tím mặt, xông lên tát Từ Lam Khiết một cái.



Nhưng anh ta lại không hề nghĩ rằng vừa rồi tới gần Từ Lam Khiết, bỗng nhiên có một vài con côn trùng bay ra khỏi cơ thể Từ Lam Khiết, tựa như tia chớp nhào về phía Trương Nặc Thủy.



Trương Nặc Thủy không hề phòng bị, mấy con côn trùng tấn công chính xác vào mặt anh ta.



Phách phách phách!



Côn trùng vừa đụng tới da mặt của Trương Nặc Thủy thì liền bị nổ tung. Đừng thấy côn trùng nhỏ, sức công phá lại không hề yếu chút nào.



Mặt Trương Nặc Thủy bê bết máu, ngũ quan trên khuôn mặt không thể nhận ra.



Anh ta đau đớn kêu thảm một tiếng rồi bụm mặt ngã xuống đất, lăn qua lăn lại. Tiếng kêu thảm thiết đến tê tái, khiến cho người khác sởn cả tóc gáy: “Mặt tôi, mặt tôi…”



“Cái gì thế này? Mẹ, đây rốt cuộc là cái quái gì thế này!”



Chính “côn trùng bảo hộ” mà Trình Hạ Vũ tặng cho Từ Lam Khiết đã tấn công Trương Nặc Thủy. Một khi ai đó đe dọa sự an toàn đến Từ Lam Khiết, những con côn trùng bảo hộ này sẽ được kích hoạt và tấn công đối phương.



Từ Lam Khiết nhìn thấy cảnh bi thảm của Trương Nặc Thủy, sắc mặt liền trắng bệch. Cô không ngờ những con côn trùng màu sắc sặc sỡ và rất đẹp này lại có sức tàn phá khủng khiếp như vậy.



Ngộ nhỡ bọn chúng làm nổ tung cơ thể mình, há chẳng phải là muốn tự tìm chỗ chết sao?



Côn Luân Vệ nhìn chằm chằm Trương Nặc Thủy với vẻ khinh thường: “Thằng ngu này, thật là không có não. Làm sao mà Diệp Huyền Tần lại có thể không bố trí một vài thứ để bảo vệ Từ Lam Khiết!”



“Bây giờ vẫn không thể làm hại cô ta, để tránh đánh rắn động cỏ, thì hãy kích động đến Diệp Huyền Tần.”



Nói xong, Côn Luân Vệ vẫy tay một cái, sắp xếp một tầng cấm chế trong phòng.



Ở bên trong cấm chế, âm thanh của con người không thể nào truyền ra ngoài, chứ đừng nói là đi ra ngoài.



Tất nhiên, người ở bên ngoài cấm chế cũng không thể đi vào, ngoại trừ người có sức mạnh mạnh mẽ, đập vỡ cái cấm chế này.



Từ Lam Khiết tiếp tục xông ra ngoài, thế nhưng lại bị cấm chế ngăn lại.



Cô không cam chịu, gào thét với bên ngoài.



Cuối cùng, một vài nhân viên đi ngang qua cửa, đều làm ngơ sự cầu cứu của cô, cứ thế đi thẳng.



Từ Lam Khiết biết, đối phương chắc chắn đã sử dụng biện pháp nào đó, niêm phong căn phòng này lại rồi.



Cô chỉ có thể lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Diệp Huyền Tần cầu cứu.



Kết quả là lấy điện thoại ra mới phát hiện, điện thoại cũng không có tín hiệu. . Một cảm giác tuyệt vọng lan ra, tàn phá trong lòng của Từ Lam Khiết



Đùng đoàn g!



Vào ngày trời trong lại có một tia sét đánh xuống tiếp theo đó là mưa to như trút nước, đập lộp bộp lên cửa sổ, như muốn gõ nát cái cửa sổ.



Côn Luân Vệ lại nói một câu đầy cảm xúc: “Vận Quốc này mạnh đến mức kích động cả thiên lôi địa hỏa, mạnh, quả nhiên không phải mạnh bình thường!” Cùng lúc này, trong một cái mái đình trú mưa nào đó ở dưới lầu, có hai người đứng ở đó, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.



Bọn họ chẳng những không có một chút buồn rầu nào, ngược lại còn vô cùng phấn khích.



Hai người này chính là Ảnh Chủ của Âm Ti và Diệp



Hiến Tần.
Chương 2470:



Ảnh Chủ nhìn giông tố đầy trời, tâm trạng cực kỳ tốt: “Đây chính là Vận Quốc quá mạnh, gây ra thiên lôi địa hỏa. Tốt, tốt, tốt! Vận Quốc càng mạnh càng tốt.”



“Một khi tôi hòa hợp với Vận Quốc này, vậy sức mạnh chắc chắn sẽ tăng hơn gấp đôi!”



Diệp Hiên Tần cũng lấy lòng nói: “Xin chúc mừng Ảnh Chủ Lão Tổ, chúc mừng Ảnh Chủ Lão Tổ. Nếu như sức mạnh của Ảnh Chủ Lão Tổ lại tăng thêm một bậc, là may mắn của Âm Ti chúng tôi, Âm Ti chúng tôi chắc chắn sẽ lên thêm một tầng



Hai người quyết tâm giành lấy Vận Quốc này.



Bên này, Diệp Huyền Tần dẫn theo một nhóm người, bất chấp mưa gió đi đến Vạn Ác Cốc, tìm kiếm dấu vết của Sát Lang.



Không lâu sau, bọn họ liền phát hiện một bóng dáng quen thuộc ở vùng sát biên giới: Sát Lang.



Lúc này Sát Lang đứng dưới mưa to, ngẩng đầu ưỡn ngực, không động đậy chút nào.



Vẻ mặt của cậu ta thờ ơ, động tác cứng đờ, như một cái cây lớn.



Nhìn thấy Sát Lang vẫn còn sống, nhóm người này vui mừng khôn xiết: “Sát Lang, con không sao thì tốt rồi, bố lo lắng sắp chết đi được có biết không”



Độc Lang vừa nói, vừa đi về phía Sát Lang.



Thế nhưng Diệp Huyền Tần lập tức ngăn Độc Lang lại: “Đợi một chút, đừng qua đó.



Làm sao vậy?



Độc Lang tò mò nhìn Diệp Huyền Tần.



Diệp Huyền Tần nói: “Chẳng lẽ cậu không nhìn ra, Sát



Lang có gì đó không bình thường hay sao?”



Một câu nói làm thức tỉnh mọi người, ai cũng bắt đầu cảnh giác. “Đúng rồi, Sát Lang nhìn thấy chúng ta, tại sao lại không phản ứng gì cả. “Ánh mắt của cậu ta trống rỗng, không làm chủ được tinh thần, có chuyện gì vậy?”



“Có điều gì đó kỳ lạ, cậu ta nhìn như bị ai đó điều khiển vậy!



Diệp Huyền Tần hét lên: “Tướng quân Trấn Độ Sát



Lang, nghe lệnh” Sát Lang vẫn không có phản ứng.



Lần này mọi người có thể khẳng định rằng Sát Lang lúc này đã bị mê hoặc tâm trí.



Ngay cả “mệnh lệnh của Thần Soái cũng không nghe theo, trừ khi bị mê hoặc tâm trí, thì không còn khả năng nào khác nữa rồi.



Diệp Huyền Tần nói: “Đợi ở đây đi, tôi qua đó thăm dò tình hình. “Anh, cẩn thận.” Độc Lang nhắc nhở.



Diệp Huyền Tần: “Yên tâm, tôi và Sát Lang sẽ không xảy ra chuyện gì đâu



Diệp Huyền Tần đến gần Sát Lang, ngay lập tức cảm giác được, bên trong cơ thể của Sát Lang có một luồng âm khí đang bao phủ.



Âm khí này vô cùng dày đặc mãnh liệt, tâm trí của Sát Lang chắc chắn đã bị âm khí này mê hoặc rồi.



Chết tiệt, chẳng lẽ là người của Âm Ti làm sao.



Người của Âm Ti đã gặp Sát Lang, thậm chí còn mê hoặc tâm trí của Sát Lang, tại sao không giết cậu ta?



Chuyện này không hợp lý.



Diệp Huyền Tần ngửi thấy một mùi âm mưu.



Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Diệp Huyền Trân phóng ra một luồng kình khí tinh khiết, xâm nhập vào bên trong cơ thể của Sát Lang, từng chút một ép âm khí bên trong cơ thể cậu ta ra ngoài.



Cùng với dòng âm khí bị ép ra ngoài, sắc mặt của Sát Lang cũng dần dần khá hơn, da thịt hồng hào hơn.



Một lúc sau, Độc Lang nôn ra một ngụm máu bẩn, không ngừng ho khan, ngã xuống nền đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom