• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần (65 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2356

Chương 2356:





Thần Cốt nhẹ nhàng đánh vỡ lớp bình phong đó, xông thắng đến trước ngực của Diệp Huyền Trân Tốc độ của Thần Cốt gần như bằng tốc độ ánh sáng, còn nhanh hơn cả so với trước đó, Diệp Huyền Tần đến một chút thời gian để phản ứng lại cũng không có nữa.





Xong đời rồi!





Đầu óc của Diệp Huyền Tần ngợ ra, lần đầu tiên anh ấy cảm thấy bất lực đến như vậy.





Cũng trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế, Thần Long vừa rồi còn chui vào trong cơ thể của Diệp Huyện Tân để trốn thì lại một lần nữa hiện thân ra, thừa cơ hội Thần Cốt chưa kịp phản ứng ra thì đã cuốn lấy người nó, tham lam điên cuồng hấp thụ lấy khí vận trên người của Thần Cốt





Còn đòn đánh trộm này của Long Thần Vận Quốc thì đã giúp cho Diệp Huyền Tần lấy được một chút thời gian, nhưng cũng chỉ với một chút thời gian đó thì cũng đã đủ cho Diệp Huyền Tân phản ứng ra.





Anh nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh để xem mình có tránh được đòn tấn công của Thần Cốt hay không. Thần Cốt ra sức rung chuyển, Long Thần Vận Quốc cứ thế bị đánh bay, kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết.





Diệp Huyền Tần nhìn Long Thần Vận Quốc, cười khổ nói: “Long Thần Vận Quốc, ông đây quả không nhìn nhầm mi. Hóa ra không phải mi sợ đánh nhau, mà là muốn đánh lén”





Long Thần Vận Quốc than thở không ngừng: “Đừng có hiểu lầm, tôi chỉ muốn hấp thu số mệnh của nó mà thôi.”





“Họ Diệp kia, còn không mau nhanh chóng nghĩ cách đối phó, ông đây thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi.”





Sắc mặt Diệp Huyền Tần nặng nề nhìn Thần Cốt, trong lòng đã làm tốt công tác tư tưởng cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.





Thiên Ma Vương cười điên cuồng: “Họ Diệp kia, nếu tôi đoán không sai, xem ra anh đã dùng hết những con bài chưa lật của mình rồi nhỉ.”





“Một khi đã như vậy, đừng trách tôi và Thần Cốt không khách sáo. Hôm nay, anh và những anh em của mình chắc chắn sẽ phải chết ở đây!”





“Anh là mối đe dọa lớn nhất của tôi. Một khi anh không còn, Đại Hạ sẽ là thế giới của Thiên Ma Vương này!”





Diệp Huyền Tần liếc nhìn Thiên Ma Vương: “Dùng hết con bài? Không đâu, ông quá xem thường tối rồi.”





Thiên Ma Vương kinh ngạc nói: “Thế nào, anh vẫn còn bài tẩy nữa sao? Hay đang ở đây nói hươu nói vượn đấy?”





Diệp Huyền Tần: “Ông đã đánh giá quá thấp ý chí quyết thắng của Đại Hạ chúng tôi rồi đấy.”





Thiên Ma Vương không khỏi bật cười: “Đừng nói với tôi, con bài tẩy cuối cùng của anh chính là ý chí quyết thắng đó đấy nhé.”





Diệp Huyền Tần hỏi lại: “Tại sao không thể?”





Ha ha ha!





Thiên Ma Vương điên cuồng cười đến mức cả người đều run rẩy: “Nói thật, so về ý chí quyết thắng thì ông đây chẳng thua kém các người. Nếu có thể chiến thắng chỉ dựa vào lòng tin, thì trên đời này ai còn luyện võ nữa!”





“Xem ra, đường đường Thần Soái của chúng ta cũng bị dọa cho phát ngốc rồi.”





Diệp Huyền Tần chỉ khẽ mỉm cười: “Không, ý chí quyết thắng của ông không thể so được với tôi. Vì chiến thắng, vì để bảo vệ con dân Đại Hạ, ý chí quyết thắng này thúc đẩy tôi sẵn sàng hy sinh bằng mọi giá, thậm chí là tự hủy diệt căn cơ của chính mình!”





Ánh mắt thâm thúy của anh nhìn về phía Thần Cốt, cất tiếng: “Ông nói xem, đường đường là cảnh giới Tiên Ma tự hủy diệt căn cơ, cả ông cùng Thần Cốt bắt tay lại liệu có thể chống đỡ được hay không?”





Thiên Ma Vương biến sắc.





Ông ta không ngờ cái gọi là “ý chí quyết thắng” của Diệp Huyền Tần chính là tự hủy diệt căn cơ của chính mình.





Không thể không thừa nhận, một khi cảnh giới Tiên Ma tự hủy diệt căn cơ sẽ tạo ra một vụ nổ với sức mạnh gấp mười thậm chí gấp trăm lần, thực sự có thể uy hiếp đến an toàn tính mạng của ông ta và Thần Cốt. Đám người Độc Lang nghe thấy Diệp Huyền Tần nói muốn tự hủy diệt căn cơ, tất cả đều điên tới ngây dại.





Họ thà rằng người chết là mình, thậm chí chấp nhận rơi xuống mười tám tầng địa ngục cũng không nguyện nhìn thấy Thần Soái bị người ta nhục nhã như thế này!





Bị kẻ địch dồn đến mức phải tự hủy diệt căn cơ, đây là nỗi nhục không thể xóa nhòa đối với Thần Soái! Độc Lang gầm lên: “Anh, không được! Cho dù hôm nay mấy anh em bọn em có phải tự hủy diệt căn cơ, cũng không thể để anh phải chịu nỗi nhục nhã này!”





“Anh là niềm tin, là tín ngưỡng, là hy vọng của toàn con dân Đại Hạ. Tuyệt đối không thể để anh xảy ra bất cứ chuyện gì!”





Anh ta quay đầu nhìn về phía đám chiến thần Côn





Luân: “Chiến thần Côn Luân, Bất Chí, ông thôn trưởng, ông Sở, các người có dám làm chuyện lớn với tôi không?” Chiến thần Côn Luân và mọi người cười rộ lên đầy điên cuồng: “Ha ha ha, có gì mà không dám?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom