• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần (55 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1992-1996

Chương 1992

Độc Lang liên tục kêu thảm thiết vì đau, mồ hôi đầm đìa.

Ngay cả khi dùng kình khí mạnh mẽ đuổi cổ trùng ra ngoài, phỏng chừng trái tim của Độc Lang cũng sẽ bị đối phương ăn tươi nuốt sống, đau muốn chết.

Giờ đây, chỉ có thần dược của Miêu tộc mới có thể hoàn toàn loại bỏ được cổ trùng.

Mà khi Độc Lang nhìn thấy vẻ mặt đầy khó xử của Diệp Huyền Tần liền vội vàng hỏi: “Anh… Tình huống như thế nào, có phải ngay cả anh cũng không thể diệt sạch được cổ độc đúng không?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Có chút khó khăn. Nguyên nhân chính là tôi vẫn còn thiếu một số vị thần dược có thể loại bỏ được cổ trùng.”

Độc Lang nói: “Anh, nếu thật sự không được, anh cứ trực tiếp mổ sau đó lấy nó ra là được.”

“Khi nghĩ đến trong cơ thể mình còn có một con cổ trùng, em liền cảm thấy vô cùng ghê tởm.”

Diệp Huyền Tần nói: “Cổ trùng ký sinh ở trong trái tim của cậu, thì phẫu thuật như thế nào?” Độc Lang thẹn quá thành giận: “Một đám tiện nhân âm hiểm đê tiện, đánh không lại nên mới nghĩ ra thủ đoạn ác độc như thế này.”

“Cho dù ông đây không sống được cũng nhất định phải tiêu diệt nơi ở của bọn chúng.”

“Anh đừng lo lắng cho em, hiện tại để em tới Miêu tộc, dùng một mồi lửa thiêu sống bọn họ.”

Diệp Huyền Tần trầm giọng nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Thánh nữ đó ở Miêu tộc nhất định có địa vị, có lẽ cô ta có thuốc giải.”

“Cậu ở chỗ này chờ tôi.”

Diệp Huyền Tần lập tức sử dụng Thiên la Thập tam châm tạm thời ngăn chặn cổ trùng bên trong cơ thể của Độc Lang.

Hiện giờ, bị phế phê tâm cổ tương đương với trạng thái ngủ đông, miễn cưỡng khống chế được cổ độc của Độc Lang, ngăn cho mọi chuyện không chuyển biến xấu đi.

Nhưng cũng không thể duy trì trong một thời gian dài.

Diệp Huyền Tần đi ra khỏi nhà, từng bước đi về phía của thánh nữ. Hộ vệ của Miêu tộc nổi điên, giận dữ hét lên: “Đứng lại, đứng lại cho ông!”

“Miêu thánh linh thiêng bất khả xâm phạm, không được tới gần!”

“Mọi người, bảo vệ thánh nữ.”

Đội hộ vệ của Miêu tộc bị Độc Lang đánh bại, giờ phút này ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, nhưng bọn họ vẫn gắng gượng từng bước khó khăn hướng về phía gian nhà của thánh nữ.

Bởi vậy có thể thấy được, thánh nữ trong Miêu tộc có địa vị rất cao, thần thánh cỡ nào. Chính là khi bọn họ vẫn còn khỏe mạnh cũng không thể nào động đến được một ngón tay của Diệp Huyền Tần, bây giờ còn bị thương nặng, càng đừng nghĩ đến chuyện đến gần Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần dễ dàng đột phá hướng của họ đi về phía kiệu hoa bên cạnh.

Khi còn cách kiệu hoa một mét, một giọng nữ đột từ phía bên trong truyền ra ngoài: “Dừng lại!”

Nghe thấy giọng nói này, tim Diệp Huyền Tần không khỏi đập loạn.

Giọng nói này mới dễ nghe làm sao, giống như âm thanh của tự nhiên, giống như âm tuyến của tiên nữ, linh động tuyệt vời.

Ngay cả Diệp Huyền Tần đẹp trai tuấn tú cũng có chút động lòng.

Nếu không phải có giọng nữ với khí chất thuần khiết tự nhiên không biến hóa này, Diệp Huyền Tần thậm chí còn nghi ngờ người bên kia có phải đã thi triển một sức mạnh quyến rũ hay không.

Ý định ban đầu của Diệp Huyền Tần là cầu xin người này cứu Độc Lang, cũng không muốn xảy ra mâu thuẫn, cho nên anh vẫn dừng bước lại.

“Mau lấy ra thuốc giải của phệ tâm cổ.”

“Hửm?”

Giọng nói dễ nghe kia khẽ nhíu mày: “Phệ tâm cổ? Anh cũng biết cổ thuật sao?”

Diệp Huyền Tần: “Hiểu một chút.” Giọng nữ nói: “Xin lỗi, tôi cũng không có thuốc giải.”

Giọng nói của Diệp Huyền Tần trở nên hung hăng hơn: “Một lần cuối cùng, lập tức giao thuốc giải ra.”

“Lấy làm tiếc.”

Thánh nữ giọng nói chân thành thành khẩn: “Tôi không mang theo thuốc giải.”

Được rồi.

Diệp Huyền Tần thở dài: “Đắc tội rồi.”

Nhưng trên thực tế, trước khi Diệp Huyền Tần chủ động tấn công, anh cũng đã nhận thấy được xung quanh mình dày đặc mùi tử khí.

Thực lực của anh bây giờ có thể sánh với tiên ma cảnh, chuyện này đối với anh mà nói đơn giản giống như ăn một miếng bánh ngọt.

Diệp Huyền Tần trong lòng rất rõ ràng, tử khí này từ cổ độc mà ra.

Thánh nữ đã tự hạ cổ lên chính mình.

Đồng thời khoảng cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được, không thể không thừa nhận thủ đoạn này của đối phương đúng là cao tay.

Nhưng ở trước mặt Diệp Huyền Tần, những phương pháp này dường như cũng chỉ như hạng tép riu.

Diệp Huyền Tần thả kình khí, tạo thành một kết giới bằng kình khí, dễ dàng ngăn chặn cổ độc.

Thánh nữ bị phản phệ, ho khan từng hồi, sau đó ói ra một ngụm máu đen.
Chương 1993

Kình khí của Diệp Huyền Tần tiếp tục tràn ngập, nhanh chóng bao phủ kiệu hoa.

Thân thể khẽ run, kiệu hoa bị xé nát ngay tại chỗ, để lộ ra người ngồi ở bên trong kiệu hoa.

Đó là một cô gái trẻ trong trang phục của phụ nữ Miêu tộc, đội mũ và đeo mạng che mặt màu đen, không nhìn rõ khuôn mặt.

Tuy nhiên, từ dáng người thanh tú, yêu kiều cũng như đôi mắt lanh lợi, không khó để nhận ra đối phương là một cô gái xinh đẹp cùng khí chất tuyệt sắc.

Cho dù định lực của Diệp Huyền Tần mười phần, trong lòng cũng không khỏi xúc động.

Ánh mắt của người khác khi nhìn thấy cô ta tràn ngập tôn kính cùng sùng bái, như thể họ đang gặp thần phật.

Thật sự là một cô gái xinh đẹp, bọn họ ngay cả ý nghĩ không tôn trọng cũng không nỡ, sợ phá hủy vẻ đẹp hoàn mỹ này.

Chẳng qua khí chất cao lãnh tản mát ra trên người đối phương lại làm cho người ta không dám nịnh nọt. Diệp Huyền Tần dùng tay không nắm lấy một con dao trên mặt đất.

Thanh trường kiếm chỉ vào cổ thánh nữ: “Lấy thuốc giải giao ra đây!”

Đám hộ vệ đều đã gục xuống, rống lên một tiếng: “Có gì cứ nhắm vào chúng tôi, không được làm bị thương thánh nữ”

Nghe giọng điệu của bọn họ, bọn họ thật lòng muốn dùng tính mạng của mình để bảo vệ thánh nữ, nhưng thật đáng tiếc lại bất lực.

Tính mạng bị uy hiếp, thánh chỉ thờ ơ mà lạnh lùng nói: “Giết tôi.” Diệp Huyền Tần: “Cô cho rằng tôi không dám làm?”

Thánh nữ vẫn nói: “Giết tôi.”

Diệp Huyền Tần có chút tức giận, anh có thể nghe được ra trong giọng nói của thánh nữ, dường như thực sự muốn tìm chết.

Diệp Huyền Tần: “Giết cô, vậy thì nhân nhượng với cô quá rồi. Mục đích của tôi là lấy thuốc giải.”

“Nếu cô không chịu giao thuốc giải, tôi sẽ tàn sát đám người trong Miêu trại của cô! Không cần phải hoài nghi tôi có dám hay không. Nếu như tôi dám quang minh chính đại tiến vào nơi này, chắc chắn đã có thể nắm chắc chuyện sống sót đi ra ngoài.”

Thánh nữ thoáng chút do dự, lời uy hiếp của Diệp Huyền Tần khiến trong lòng cô ta không khỏi thấp thỏm lo âu.

Do dự mấy phút, thánh nữ nói: “Trong tay tôi không có thuốc giải, chỉ có tộc trưởng mới có thuốc giải.”

Thấy thánh nữ không có vẻ gì là nói dối, Diệp Huyền Tần nói: “Dẫn ta đi gặp tộc trưởng của cô.”

Thánh nữ suy nghĩ một lát, rồi gật gật đầu.

Diệp Huyền Tần ngay lập tức sắp xếp cho Tiết Mộng Huyền và Độc Lang, lúc này mới để cho thánh nữ dẫn đường tới Miêu trại.

Hiện tại mặc dù cổ trùng đang gặm nhấm trái tim của Độc Lang, nhưng về cơ bản, Diệp Huyền Tần đã áp chế được chúng, ở đây Độc Lang vẫn có năng lực tự bảo vệ mình cơ bản nhất. Diệp Huyền Tần tự tin theo thánh nữ đến Miêu thôn.

thánh nữ quả nhiên là hoàn mỹ, bước đi của cô ta cả đoạn đường đều vô cùng tao nhã như vậy, chính là làm cho người khác vô cùng chú ý tới.

Sau khi xuyên qua một rừng trúc lớn,bọn họ đến gần Miêu trại.

Thánh nữ đột nhiên lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Anh không lo lắng khi vào trong Miêu trại sẽ bị Miêu cổ ám toán sao?”

Những lời này đang gián tiếp nhắc nhở Diệp Huyền Tần, trong Miêu trại khắp nơi đều là cổ trùng.

Diệp Huyền Tần không thể hiểu tại sao thánh nữ lại ân cần nhắc nhở mình như vậy.

Diệp Huyền Tần thờ ơ đáp: “Không sao. Trên đời này những người có thể khiến tôi bị thương cũng không có mấy người, càng đừng nói đến mấy con sâu này.”

thánh nữ dò hỏi: “Dám hỏi anh là thần thánh phương nào?”

Diệp Huyền Tần trầm mặc không nói gì.

Thánh nữ cũng không hỏi lại.

Hai người nhanh chóng đến lối vào của Miêu trại.

Có hai người Miêu bảo vệ lối vào, nhìn thấy thánh nữ và Diệp Huyền Tần, họ lập tức cảnh giác.

Thủ vệ lấy ra một thanh trường kiếm, chỉ vào Diệp Huyền Tần: “Anh là ai, tránh ra, đây không phải là nơi có thể tỚI.

thánh nữ vội vàng ngăn cản hai tên thủ vệ lại: “Đây là bạn của tôi, có thể cho anh ta tiến vào.”

Vẻ mặt của hai tên thủ vệ trở nên khó xử: “Nhưng mà, tộc trưởng nói rằng không ai được phép vào tộc của chúng ta…

Giọng điệu của thánh nữ có vẻ hơi tức giận: “Tôi nói, để cho anh ta vào.”

thánh nữ nổi giận, hai tên thủ vệ có chút hoảng sợ.

Bọn họ thu hồi trường kiếm, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần, giống như đang cảnh cáo anh, không được làm hại thánh nữ.

Hai người vào Miêu trại.

Các tòa nhà ở đây có đặc điểm riêng biệt của Miêu tộc, hâu hết phần lớn là kết cấu thổ mộc.
Chương 1994

Cư dân cũng được mặc những bộ trang phục đặc trưng của Miêu tộc.

Bọn họ đối với người ngoài như Diệp Huyền Tần thực sự rất cảnh giác, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đối với Diệp Huyền Tần tràn ngập ý thù địch.

Cũng may có thánh nữ ở bên cạnh Diệp Huyền Tần, đám người ở đây cũng không dám xằng bậy.

Trên đường đi, Diệp Huyền Tần còn gặp phải vô số cơ quan có cổ độc, nhưng đều bị Diệp Huyền Tần hóa giải một cách dễ dàng.

Trước kia Diệp Huyền Tần cũng đã từng học qua cổ độc từ lão tổ của Miêu tộc, cơ quan nhỏ này đối với Diệp Huyền Tần mà nói chẳng qua dễ như ăn bánh.

Điều này khiến thánh nữ không khỏi ngạc nhiên: “Xem ra anh đối với phương diện liên quan tới cổ độc rất quen thuộc, trước kia từng học qua?”

Ừm.

Diệp Huyền Tần ôn hòa đáp lại. Thanh âm của thánh nữ đột nhiên vang lên có chút chờ mong: “Vậy anh có phải là người Miêu tộc không? Hoặc là huyết thống của Miêu tộc?”

Diệp Huyền Tần: “Không có “

“Ồ.”

Trong giọng nói của thánh nữ tràn đầy mất mác.

Ngay cả Diệp Huyền Tần cũng không thể hiểu nổi tại sao đối phương lại như vậy.

Nơi đây cũng không tính là quá lớn, tổng cộng chỉ có hơn trăm hộ.

Chẳng bao lâu, họ đến nơi ở của tộc trưởng: tòa nhà ba tầng duy nhất trong khu.

“Đây là nơi ở của tộc trưởng.” Thánh nữ nói: “Tôi đi thông báo một tiếng, anh ở bên ngoài chờ.”

“Được.”

Thánh nữ bước từng bước nhỏ và đi về phía tòa nhà ba tầng.

Nhưng chỉ cách đó vài bước, một giọng nói quyến rũ và gợi cảm đột nhiên phát ra từ tòa nhà ba tầng.

“Tuyết Hoa, nhanh như vậy đã trở lại rồi sao.” Diệp Huyền Tần liền quay đầu nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên gợi cảm quần áo mát mẻ bước ra từ trong tòa nhà ba tầng.

Bất kể giọng nói, quần áo và thậm chí là từng nhất cử nhất động của người này, đều thuyết minh cho hai chữ “gợi cảm”.

Vẻ lạnh lùng cao ngạo của thánh nữ hoàn toàn đối lập với sự mạnh mẽ nóng bỏng của đối phương.

Diệp Huyền Tần cũng lần đầu tiên biết đến tên của thánh nữ: “Tuyết Hoa.

Thánh nữ, quả thực người cũng như tên, thuần khiết Tuyết Mai, lạnh lùng Tuyết Mai!

Nhìn về phía người phụ nữ gợi cảm kia, lần đầu tiên trên gương mặt thánh nữ nở một nụ cười.

Tuy rằng nụ cười rất nhạt, nhưng rất ngọt ngào.

Thánh nữ trả lời: “Chị Diễm Ngọc, em vừa trở lại.”

Cô gái gợi cảm tên Diễm Ngọc nói: “Tuyết Hoa, lần này ra bên ngoài trại… có thu hoạch gì không, có gặp phải người hay chuyện gì thú vị không, nói cho chị nghe đi.” “Chị bị nhốt ở nơi này ba ngày ba đêm, thực sự buồn muốn chết”

Thánh nữ lắc đầu: “Không có.”

“Chị Diễm Ngọc, em tới đây để tìm tộc trưởng, phiền chị vào thông báo giúp em một tiếng.”

Diễm Ngọc lắc đầu: “Chị chỉ sợ em nhất thời không thể gặp được, tộc trưởng đang bế quan.”

“Đúng rồi, em tìm tộc trường làm gì?”

Thánh nữ quay đầu liếc nhìn Diệp Huyền Tần ở bên cạnh.

Diễm Ngọc lúc này mới chú ý đến Diệp Huyền Tần.

Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Huyền Tần, Diễm Ngọc không khỏi mắt sáng lên, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Cô ta quyến rũ đi về phía Diệp Huyền Tần: “Anh trai nhỏ này xưng hô như thế nào, trên người lại có vẻ khác lạ như vậy.”

“Anh trai nhỏ này đã ăn cơm trưa chưa, buổi tối tôi có thể mời anh được không?”

Vừa nói chuyện cánh tay trắng nõn của cô ta liền hướng về phía ngực của Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần bộc phát kình khí, thổi bay Diễm Ngọc xuống đất.

“Tốt nhất là cô đừng có suy nghĩ đến chuyện dùng một chút tiểu xảo này, nếu không, hiện tại tôi không ngại đưa cô về chầu trời đâu.”

Diệp Huyền Tần làm sao không nhìn ra được chuyện đối phương tới gần mình là đang chuẩn bị hạ cổ độc lên người mình.

“Anh…” Diễm Ngọc thẹn quá thành giận, chính là muốn chửi thề.

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của cô †a trở nên mờ mịt, mơ hồ nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh trai nhỏ, anh là một người đàn ông thú vị, tôi thích.”

“Chờ xem, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chinh phục được anh, khiến anh phải quỳ xuống dưới váy của tôi.”

Diệp Huyền Tần có chút nhức đầu, phỏng chừng người phụ nữ này có khuynh hướng thích bị ngược.

Anh không để ý đến hai người bọn họ, đi thẳng tới tòa nhà ba tầng: “Hiện tại đưa tôi đi gặp tộc trưởng.”

Diễm Ngọc lo lắng: “Anh trai nhỏ, mau đứng lại. Tộc trưởng đang bế quan, hiện tại anh không được quấy rầy ông ấy, chọc giận tộc trưởng, khẳng định ông ấy sẽ không tha cho anh.”

“Tôi còn chưa có được anh, cũng không hy vọng anh chết sớm như vậy đâu à”
Chương 1995

Tuy nhiên, những lời của Diễm Ngọc không ngăn được bước chân của Diệp Huyền Tần.

Không có cách nào khác, Diễm Ngọc và thánh nữ phải đi về phía trước, chuẩn bị ngăn cản Diệp Huyền Tần.

Đúng lúc này, một giọng nói của một người đàn ông thô kệch đột nhiên vang lên từ bên trong tòa nhà ba tầng: “Con mẹ nó, ai đang làm ồn ở bên ngoài vậy, quấy rầy giấc ngủ của ông đây.”

Nghe thấy thanh âm này, sắc mặt của Diễm Ngọc đột nhiên thay đổi: “Không xong rồi, Tuyết Hoa, chị quên không nói cho em biết, Miêu Quân Từ tới tộc của chúng ta tìm em, em mau đi đi.”

Hå?

Nghe thấy ba chữ “Miêu Quân Từ”, trên mặt thánh nữ vẫn không có bất cứ dao động nào, bỗng nhiên xuất hiện biểu tình khẩn trương.

Cô ta không chút do dự xoay người muốn bỏ đi.

Trong lòng Diệp Huyền Tần tò mò, trước đó khi anh chĩa kiếm vào cổ thánh nữ, biểu tình trên mặt cô ta một chút biến hóa cũng không có.

Nhưng bây giờ khi nghe thấy ba từ “Miêu Quân Từ”, liền bị dọa đến mức muốn quay đầu bỏ đi. Tên Miêu Quân Từ này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Nhưng mà cũng phải nói, một người băng thanh ngọc khiết không giống một người nhiễm khói lửa nhân gian, trở nên căng thẳng khẩn trương như vậy, thật sự là có chút khác thường.

Một người đàn ông ngoại hình xấu xí thô kệch, làn da ngăm đen thô ráp tục tằng từ bên trong đi ra.

Nhìn thấy thánh nữ, ánh mắt người này lập tức sáng ngời, vẻ mặt tham lam, đáng khinh.

“Tuyết Hoa, đã về rồi à, rốt cuộc cũng đợi được cô.”

“Mấy ngày nay đi đâu vậy.”

Bị đối phương phát hiện, thánh nữ không khỏi thở dài, bước chân cũng dừng lại.

“Ừm, tôi ra ngoài có chút việc.”

Người đàn ông thô kệch đi tới và cười nói: “Tuyết Hoa, lần này anh đến đây là muốn thương lượng với em chuyện hôn nhân.”

“Nếu không có chuyện gì xảy ra, anh nghĩ chúng ta sẽ kết hôn trong tháng này, kẻo bố mẹ hai bên lo lắng, em nghĩ như vậy có được không?”

“Đúng rồi, sính lễ anh đều đã mang đến, cũng đã sắp xếp người đưa vào trong thư phòng của tộc trưởng.”

“Hå?”

Diệp Huyền Tần liếc nhìn thánh nữ, sau đó nhìn về phía người đàn ông thô kệch kia, trong lòng không khỏi cảm thán cây cải trắng vậy mà lại bị con lợn ăn mất.

Thánh nữ này là người không nhiễm khói lửa nhân gian lại phải gả cho tên da đen xấu xí bẩn thỉu này, phỏng chừng tên Miêu Quân Từ này lai lịch cũng không tầm thường.

Người đàn ông thô kệch vô thức muốn kéo tay thánh nữ, nhưng thánh nữ vội vàng rút tay lại.

“Trước đám cưới, chúng ta nên giữ khoảng cách, đừng phá vỡ những phong tục quy củ của Miêu tộc.” Được rồi. Miêu Quân Từ tỏ vẻ thất vọng: “Đúng rồi, Tuyết Hoa, chúng ta đến phòng của tộc trưởng thảo luận một chút về chi tiết hôn lễ, cùng dự tính trước những khách mời đến.”

“Mấy ngày nay anh bận chuyện hôn lễ nhức đầu vô cùng, em cũng giúp anh chia sẻ một chút chứ.”

Thánh nữ cự tuyệt nói: “Bây giờ tộc trưởng đang bế quan. Nếu chúng ta làm phiền tộc trưởng khiến tộc trưởng thất bại, chúng ta sẽ mất nhiều hơn được.”

“Vậy… quên đi, chờ đến khi tộc trưởng xuất quan rồi nói sau.”

Miêu Quân Từ đột nhiên vỗ đầu nói: “Nếu phòng của tộc trưởng không thể vào, không bằng đi tới phòng của em đi.”

“Từ khi chúng ta biết nhau tới bây giờ, anh chưa một lần được đi vào phòng của em.”

Thánh nữ đột nhiên trở nên căng thẳng hơn.

Theo quy định của Miêu tộc, phòng của thánh nữ vô cùng thiêng liêng và thanh khiết, không một người đàn ông nào ngoại trừ cha và chồng được phép vào.

Nếu Miêu Quân Từ có thể đi vào bên trong phòng của cô ta, điều đó tương đương với việc xác nhận sự thật rằng Miêu Quân Từ là chồng của cô ta. Trước giờ phút cuối cùng, thánh nữ không muốn chấp nhận sự thật này.

Diễm Ngọc sao không nhìn ra tâm tư thánh nữ, cô ta vội vàng cười nói: “Anh Hắc, tôi nghĩ không bằng như vậy đi. Phòng của tôi cũng cách đây không xa, hai người vào phòng tôi ngôi tạm đi.”

“Tuyết Hoa đã lâu không về nhà, trong nhà hơi lộn xộn. Điều này cũng không phù hợp với thân phận của cô ấy.

Nếu anh đi…”

Miêu Quân Từ hung hăng nhìn chằm chằm Diễm Ngọc: “Câm miệng, không có chỗ cho cô nói ở đây.”

Diễm Ngọc bị dọa cho biến sắc, đành phải câm miệng.

Thánh nữ nói: “Tôi nghĩ những gì Diễm Ngọc nói là có lý. Nhà của Diễm Ngọc cách đây không xa, chúng ta hãy đến nhà của Diễm Ngọc, ngồi trước đã.”

Sau này khi có cơ hội, tôi sẽ đặc biệt mời anh tới nhà của tôi làm khách.”
Chương 1996

Miêu Quân Từ không biết phải làm sao nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, Diễm Ngọc lớn tiếng chào hỏi Diệp Huyền Tần: “Anh trai nhỏ, đi, đến nhà của tôi ngồi đi, tôi lấy loại trà ngon nhất tiếp đãi anh.”

Khi Diễm Ngọc nói ra điều này, Miêu Quân Từ mới chú ý đến Diệp Huyền Tần.

Vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên cảnh giác nói với Diệp Huyền Tần: “Anh là ai?”

Không đợi Diệp Huyền Tần kịp trả lời, Diễm Ngọc đã chủ động giải thích: “Anh Hắc, đây là vị khách quý được thánh nữ mời tới làm khách của Miêu tộc chúng ta…”

Trong giọng điệu, không có dấu vết của sự khiêu khích.

Nghe được lời của Diễm Ngọc, Miêu Quân Từ càng cảnh giác hơn: “Khách quý? Khách quý như thế nào?”

“Tuyết Hoa, anh ta là bạn của em à?” Ngữ khí bên trong tràn đầy ghen tuồng.

Thánh nữ trước sau vẫn trầm mặc như vậy. Cô ta không muốn giải thích hơn nữa cũng lười giải thích, giác quan thứ sáu nói với cô ta rằng giữ im lặng vào lúc này là lựa chọn tốt nhất.

Dường như Miêu Quân Từ đã hiểu lầm sự im lặng của cô ta, nói không chừng người đàn ông này có thể trở thành tấm chắn của mình.

Tuy rằng khả năng này chỉ có một phần vạn, nhưng cô ta vẫn muốn thử.

Cô ta ngàn vạn lần không muốn gả cho Miêu Quân Từ.

Quả nhiên, Miêu Quân Từ đã hiểu lâm.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu em im lặng tức là thừa nhận? Hừm, người phụ nữ mà Miêu Quân Từ để mắt tới, là ai cũng không được phép cướp đi!”

Anh ta nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt hung dữ: “Tôi không quan tâm anh là ai, đến từ đầu, tốt hơn hết là anh nên biến khỏi đây trước đêm nay!”

“Tuyết Hoa là người phụ nữ của tôi, kẻ nào dám thèm muốn, nhất định sẽ phải chết!”

“Cũng không cần phải nghi ngờ thủ đoạn của tôi, tôi có rất nhiều cách có thể khiến cho anh sống không bằng chết!”

Diệp Huyền Tần khinh thường nói: “Trước tiên không nói đến chuyện tôi với cô ấy có quan hệ gì hay không, chỉ bằng việc anh uy hiếp tôi cũng là đã không được rồi.”

“Cút ngay, nếu không đừng trách tôi xử tội anh!”

Xử tội!

Miêu Quân Từ thẹn quá thành giận: “Đây là địa bàn của ông đây, anh dựa vào đâu mà dám xử tội tôi!”

“Nếu như anh không có ý định rời đi, vậy thì ông đây thành toàn cho!”

Sau đó, Miêu Quân Từ giơ nắm đấm về phía Diệp Huyền Tần.

Nhưng ngay khi Miêu Quân Từ giơ tay lên, cái tát của Diệp Huyền Tần đã giáng thẳng vào mặt Miêu Quân Từ.

Ba! Âm thanh giòn giã vang lên, cơ thể Miêu Quân Từ vẽ một vòng cung giữa không trung, sau đó ngã thẳng xuống một hồ nước ngay gần đó.

Thánh nữ Tuyết Hoa và Diễm Ngọc kinh ngạc tới nỗi không khỏi trợn mắt há hốc mồm: Con mẹ nó quá mạnh!

Hồ nước rất sâu, Miêu Quân Từ không biết bơi, điên cuồng vùng vẫy, không ngừng ngoi lên rồi lại chìm xuống, chật vật vô cùng.

“Cứu với, cứu với…”

Tiếng cầu cứu truyền ra xa, từ bên trong tòa nhà của tộc trưởng có tám người xông ra.

Tám người này đều mặc trang phục độc một màu đen, là trang phục của Miêu tộc, bọn họ tới cùng Miêu Quân Từ mang sính lễ tới.

Nhìn thấy Hắc Miêu đang giãy dụa trong hồ nước, tám người áo đen đều vô cùng sợ hãi, kêu lên một tiếng: “Mau cứu thánh chủ, mau cứu thánh chủ.”

“Con mẹ nó, là ai dám dụng tới thánh chủ, nhất định không tha!”

“Dám động tới thánh chủ, con mẹ nó chán sống rồi à.”

Tám người mặc đồ đen vội vàng kéo Miêu Quân Từ ra khỏi hồ nước, Miêu Quân Từ quỳ rạp trên đất không ngừng ho khan, một câu cũng không nói nên lời.

Khi Miêu Quân Từ nôn sạch, thuộc hạ của anh ta nóng lòng hỏi: “Thánh chủ, là ai đã làm ra chuyện này?”

Bọn họ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là Miêu Quân Từ bị người khác ném xuống nước, không phải trượt chân ngã xuống, hơn nữa dấu vết trên mặt anh ta vẫn còn vô cùng rõ ràng.

Miêu Quân Từ nhìn Diệp Huyền Tần bằng ánh mắt ăn thịt người: “Giết, giết hắn cho ông đây.”

“Con mẹ nó, hôm nay nhất định phải băm xác hắn ra cho lợn ăn.”

Tám người áo đen không nói hai lời, tám người mặc đồ đen tấn công Diệp Huyền Tần.

Lúc này, phản ứng đầu tiên của thánh nữ chính là muốn bảo vệ Diệp Huyền Tần.

“Dừng lại, tôi lấy thân phận của thánh nữ Bạch Miêu ra lệnh cho các người dừng tay!”

Vẻ mặt Diệp Huyền Tần kinh ngạc, tại sao cô ta lại phải bảo vệ cho mình?

Ngay cả thánh nữ cũng bị chính mình làm cho kinh sợ.

Tại sao mình lại phải bảo vệ anh ta?

Phải biết rằng ở thôn gia súc, anh ta đã đánh hộ vệ của mình hơn nữa còn đập nát kiệu hoa, ép buộc mình phải đưa anh ta đến Miêu tộc.

Hẳn hai người nên là kẻ thù của nhau mới phải!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom