• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần (51 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1899: Vận may của chúng ta cũng không tồi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********



Tống Thanh Nhàn hơi sững sờ: “Bộ đội từ đầu tới vậy?”



À, cô ta hiểu rồi.



Tống Thanh Nhàn đột nhiên hiểu ra, nói: “Lúc trước tôi có nghe phong thanh là gần trang viên Tinh Hà có cuộc diễn tập của quân đội. Chắc chắn là khi bọn họ diễn tập, vừa lúc đụng phải nhóm người lão Lục ở ngoài gây chuyện nên đã dứt khoát bắt đám người đó lại.”



“Chúng ta cũng may mắn, cuối cùng vẫn có thể chạy thoát được.”



Diệp Huyền Tần: “..."



Được thôi, cô thấy vui là được rồi.



Sau khi Lý Mỹ Quyền và Tống Văn Đức rời đi, bọn họ bèn tụ lại một chỗ thương lượng.



Lý Mỹ Quyên đưa tay lên trán, cảm thấy đau cả đầu: "Haiz, thật sự là không ngờ rằng tự dưng nửa đường lại có một thằng nhóc ất ơ ở đâu nhảy ra, bây giờ chúng ta phải làm thế nào mới được đây?”



Tống Văn Đức: “Không phải là rất đơn giản sao? Cứ để cho cậu chủ Phương xử lý hết là được.”



“Mạng lưới quan hệ của cậu chủ Phương rất rộng, rất nhiều quyền lực, đối phó với một thằng nhóc lưu manh không phải là dễ như trở bàn tay sao?”



Lý Mỹ Quyên lập tức lo lắng: “Này chú hai, chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này cho cậu chủ Phương làm gì ca."



“Một khi cậu chủ Phương nhúng tay vào chuyện này thì sợ là... Thằng nhóc họ Diệp kia cũng không sống được.”



“Dù sao nó cũng là bạn trai cũ của Tống Thanh Nhàn, cũng là bố ruột của Phương Như, chúng ta không thể quá tuyệt tình như vậy được. Vả lại, tội của nó cũng đâu đáng chết.”



Tống Văn Đức rõ ràng là không thể kiên nhẫn được nữa: “Ôi, chị thế này thì sao làm được việc lớn.”



“Chị cho rằng có chuyện gì có thể giấu được cậu chủ Phương? Nếu như sau này cậu Phương biết được rồi, chẳng phải là sẽ tức giận với chúng ta sao?”



Lý Mỹ Quyên nói: “Có thể kéo dài được đến lúc nào hay lúc đó đi, để chị đi khuyên nhủ Thanh Nhàn.”



“Con bé đó chỉ là nhất thời bồng bột nên mới đưa ra quyết định hoang đường như thế thôi, chị cố gắng thuyết phục thêm chút nữa, nhất định nó có thể suy nghĩ thông suốt.”



Tống Văn Đức phẩy tay: “Được rồi, được rồi, chuyện này chị đi xử lý đi, tôi kệ đấy



“Nếu chị không giải quyết được thì tôi sẽ đi thông báo cho cậu chủ Phương đấy”



“Ừ ừ.” Lý Mỹ Quyên vội vàng gật đầu. Hai người tách ra.



Tống Văn Đức nhe răng cười: “Hừ, đúng là ngu xuẩn. Với tính tình của Tổng Thanh Nhàn kia thì bà có thể khuyên được nó mới là lạ. Vẫn nên mời cậu chủ Phương ra tay thì hơn. Thằng nhóc họ Diệp đó dám ngăn cản con đường kiếm tiền của tao đây, nó nhất định phải chết!”



Tống Văn Đức lái xe đến thẳng biệt thự của Phương Thiên Bình.



Ông ta định mật báo cho cậu chủ Phương của ông ta. Đây là một cơ hội tốt để lập công, sao Tống Văn Đức lại bỏ lỡ được.



Trong căn biệt thự cao cấp của Phương Thiên Bình.



Một đám phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo mỏng manh đang đùa giỡn với nhau.



Đại bộ phận bọn họ đều xuất thân từ giới người mẫu, chỉ mặc mỗi bộ bikini, để lộ ra thân hình gợi cảm quyến rũ.



Phương Thiên Bình bị kẹp giữa một đám đàn bà con gái, chẳng khác gì cá gặp nước, sung sướng hưởng thụ.



“Cốc cốc cốc!”



Cửa phòng đột nhiên bị gõ.



Phương Thiên Bình lập tức lộ ra vẻ không vui.



"Ai?"



“Là tôi.” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Tống Vă Đức.



“Thật là mất hứng” Phương Thiên Bình mắng một câu: “Vào đi.”



Tống Văn Đức là chú của vợ chưa cưới của anh ta, cũng chính là chủ hai của Tổng Thanh Nhàn.



Nhưng anh ta lại không hề có chút lễ phép nào với Tống Văn Đức, có thể thấy được Phương Thiên Bình khinh thường Tống Văn Đức đến mức nào.



Tống Văn Đức đi vào trong phòng.



Nhìn thoáng qua tình hình ở đây, ông ta cũng không cảm thấy xấu hổ, mà suy nghĩ háo sắc lại ngo ngoe rục rịch, hai mắt tỏa sáng.



Phương Thiên Bình khinh thường quét mắt nhìn ông ta một cái: “Ông Tống, ông đến tìm tôi làm gì? Nói thì nói nhanh lên, đừng làm chậm trễ chuyện của tôi.”



Tống Văn Đức vội vàng đáp: “Cậu Phương, chuyện này có hơi khó nói. Hay là... Tôi đến gần cậu nói nhỏ một chút?”



Phương Thiên Bình có vẻ không vui, chỉ có điều vẫn phẩy tay để đám ong bướm vây xung quanh mình đi ra.



Đám người kia cũng hơi không vui, nhỏ giọng thì thầm cái gì đó với nhau. Phương Thiên Bình cười cười vỗ lên
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom