• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Truyện Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong (4 Viewers)

  • Chương 348-254

Chương 348

Từ xa nhìn lại chỉ thấy bên sườn máy bay trực thăng khắc một con Kỳ Lân vô cùng uy nghiêm.

“Trời ạ!”.

“Đây là ký hiệu của quân Kỳ Lân phía nam!”

“Có sự kiện trọng đại gì mà lại thu hút được con át chủ bài này vậy!” Đám người có mặt đều kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên không thể che giấu. Đại Ninh chia làm bốn khu biên giới, ba mươi sáu tỉnh. Tỉnh Thạch Trì là một phần của biên giới phía nam.

Mà quân Kỳ Lân phía nam và quân Tiger Ben của phía bắc đều nổi tiếng ngang nhau, đều là con át chủ bài trong mọi con át chủ bài, trấn thủ biên cương, không dễ bị lay chuyển.

Nay chuyên cơ của Kỳ Lân đã đến đây thì tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ!

“Ầm ầm!”.

Chẳng mấy chốc chuyên cơ đã từ từ đáp xuống khoảng đất trống trước mặt mọi người, gió cuộn ào ào khiến cho hai má của mọi người đau nhức, nhưng không ai dám kêu một tiếng.

“Kịch!”

Cửa khoang máy bay mở ra. Một người đàn ông trung niên bước ra trong bộ quân phục, uy nghiêm và dũng mãnh.

Trông ông ta khoảng ngoài bốn mươi tuổi, đôi mắt lấp lánh ánh sao, thần thái uy nghiêm, trong cơ thể lộ ra khí thế hào hùng.

“Hóa ra là ngài chỉ huy sứ!”.

Mọi người ở hiện trường nhìn ngây ngẩn, lập tức toát ra vẻ kính sợ, vội vàng chỉnh trang, thái độ nghiêm túc hẳn lên.

Ngài chỉ huy sứ Vũ La Uy là võ tướng nhị phẩm!

Trong biên giới phía nam, ông ta chỉ đứng sau chiến thần phía nam, quyền cao chức trọng, có thể chỉ huy hơn trăm nghìn quân.

Trong khi tổng đốc Thanh Trì, Đường Minh thì cũng mới là quan tam phẩm mà thôi. Chỉ bằng một mình Vũ La Uy đã đủ ép cho cả Thanh Trì phải cúi đầu! Hai nhân vật to lớn lần lượt xuất hiện khiến nhiều người không khỏi thắc mắc.

“Kỳ quái, tổng đốc Đường và đại nhân Vũ La Uy nhị phẩm sao đột nhiên lại đến thăm nhà họ Dương giữa đêm vậy?”

“Theo tôi thấy thì có lẽ là đặc biệt đến thăm ông Dương đấy!”.

“Nghe nói gần đây tỉnh Hải Dương thiếu một vị trí tổng đốc! Chẳng lẽ ông Dương lại có hi vọng người già mà thân không già, tiến thêm một bước công danh”

“Đúng vậy! Nhất định là như vậy!”

“Chắc là tổng đốc Đường và đại nhân Vũ La Uy đã sớm nghe được tin tức nên mới lại đây chúc mừng!”

Không ít người nhà họ Dương đều đoán già đoán non, cho rằng Dương Thiên Hải sắp thăng quan.

Tuy ngoài mặt Dương Thiên Hải không có động tĩnh gì nhưng thực ra trong lòng cũng đang mừng thầm.

Theo ông ta thấy thì loại khả năng này là rất lớn!

Nếu không thì tổng đốc Đường quan tam phẩm và chỉ huy sứ biên giới phía nam, quan nhị phẩm sao tự nhiên lại đặc biệt đến nhà họ Dương làm gì?

Rõ ràng là đến vì ông ta! Ngay sau đó lại có một bóng người đi ra từ trong chuyên cơ Kỳ Lân.

“Bịch! Bịch! Bịch!”.

Người nọ tuổi không lớn lắm, thân hình như sắt thép, vừa nhìn đã thấy là một người dũng cảm mạnh mẽ, sóng vai đi cùng Vũ La Uy.

Dương Thiên Hải không có phản ứng gì, dù sao ông ta cũng chưa từng thấy qua người đàn ông khôi ngô này.

Nhưng mà, La Cường Kiệt, trưởng phòng tuần tra đứng cách đó không xa thì sắc mặt lại biến đổi nhanh chóng, lộ ra biểu cảm kỳ lạ.

“Chuyện này…sao có thể?”. Da đầu La Cường Kiệt run lên, trong lòng dấy lên một cơn sóng lớn.

Bởi vì người đàn ông vạm vỡ đó chính là Tiêu Mặc Chiến mà ông ta đã gặp khi bắt Tân Vũ Phong trước đó.

La Cường Kiệt vẫn còn nhớ rõ trước mặt Tần Vũ Phong, Tiêu Mặc Chiến chỉ là một cậu nhóc đi theo phục vụ.

Ai ngờ bây giờ lại có thể sống với đồng hành cùng chỉ huy sứ quân nhị phẩm. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? “Ông Dương…”

Trong lòng La Cường Kiệt đột nhiên sinh ra dự cảm xấu hết sức mãnh liệt, muốn mật báo với Dương Thiên Hải.

Chỉ tiếc là Dương Thiên Hải hoàn toàn không nhìn ông ta mà đang bước nhanh ra phía trước đón người, trên mặt nở nụ cười chào hỏi ân cần.

“Đại nhân Vũ La Uy, ngài đến đây thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này, không tiếp đón từ xa được mong ngài thông cảm cho”

Dương Thiên Hải thay đổi hẳn bộ dạng kiêu căng tự đại ngày trước, thái độ cực kỳ khiêm tốn. Dù sao Đường Minh và Vũ La Uy trước mắt đều là những nhân vật lớn hô mưa gọi gió.

Nhưng mà đối mặt với sự nhiệt tình của ông ta từ đầu đến cuối Vũ La Uy đều nghiêm mặt, vẻ mặt đầy sát khí, không hề có ý tứ muốn phản ứng lại ông ta.

Chương 349

“Khụ khụ..”

Dương Thiên Hải vội ho lên một tiếng, ông ta có vẻ xấu hổ, chỉ có thể đổi chủ đề, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Mặc Chiến: “Vị đại nhân này nhìn rất lạ, không biết ngài là quan ở đâu?”

“Hừ!”

Tiêu Mặc Chiến hung hăng trừng mắt với ông ta, trong đáy mắt mang theo ánh lửa, bộ dạng khởi binh vấn tội.

Điều này khiến cho Dương Thiên Hải không hiểu ra sao, không biết đã đắc tội vị đại nhân thần bí này ở chỗ nào.

Bầu không khí ở hiện trường đột nhiên trở nên có chút kỳ quái.

“Bịch! Bịch! Bịch!” Đột nhiên Tiêu Mặc Chiến sải bước lướt qua Dương Thiên Hải, đi về phía trước.

Đường Minh và Vũ La Uy cũng đi sát theo sau, từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến Dương Thiên Hải, coi ông ta như không khí.

“Hả?” Sự bối rối trong lòng Dương Thiên Hải càng lúc càng mạnh. Chẳng lẽ những nhân vật lớn này đến đây không phải vì ông ta sao? Nhiều thành viên của nhà họ Dương ở phía xa càng ngơ ngác không thể hiểu nổi. Bây giờ trong nhà họ Dương cũng không có người lạ nào. Người muốn nói nhất cũng là Tần Vũ Phong vừa mới bị bắt đến!

Chẳng qua Tần Vũ Phong đã sớm bị bọn họ xem nhẹ. Làm sao mà một tên nhóc nhỏ bé như con kiến lại có thể thu hút hai nhân vật lớn như vậy chứ?

Đây chẳng phải là một trò đùa quốc tế sao?

Cả hiện trường chỉ có trưởng phòng tuần tra La Cường Kiệt là sắc mặt trắng bệch lộ ra vẻ hoảng sợ, cả người không khống chế được mà run rẩy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông. Tiêu Mặc Chiến đi tới trước mặt Tần Vũ Phong, sau đó đứng lại.

“Bich! Bich! Bich!” Ánh mắt đám đông đột nhiên tập trung cả vào Tần Vũ Phong. Ngay sau đó Tiêu Mặc Chiến đã làm ra một hành động không thể tưởng tượng được.

“Bich!”

Anh ta quỳ một gối xuống, tay phải nắm lại đè lên ngực trái, hành lễ đặc biệt với Tần Vũ Phong.

Đây là quần lễ của Đại Ninh, là lễ trung thành bình thường các chiến sĩ thực hiện với tướng lĩnh cao cấp.

Bất ngờ này chưa qua bất ngờ khác lại tới.

“Bich!”

Ngay sau đó Vũ La Uy cũng học theo động tác của Tiêu Mặc Chiến, quỳ một gối xuống hành lễ với Tần Vũ Phong.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, yên tĩnh như chết! Thời gian như dừng lại vào khoảnh khắc này.

Cảnh tượng này tạo thành một tác động thị giác chưa từng có đối với tất cả mọi người có mặt hiện trường.

Chấn động! Sự chấn động trước nay chưa từng có. Khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung tâm trạng của họ lúc này.

Đường đường là chỉ huy sử, quan nhị phầm nắm quyền lực trong tay, cầm hơn một trăm nghìn quân, cho dù Dương Thiên Hải gặp ông ta cũng phải nịnh bợ lấy lòng.

Ai ngờ bây giờ một nhân vật lớn như vậy lại làm lễ trung thành với một tên nhóc miệng còn hôi sữa.

Chuyện này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ làm chấn động cả Thanh Trì! “Trời ạ! Không phải tôi nằm mơ chứ?”

“Ai bẩu tôi một cái, đây không phải là ảo giác chứ?”

“Thật không thể tin được! Tên nhóc này rốt cuộc có thân phận gì, lẽ nào là quan to nhất phẩm?” .

Người nhà họ Dương lấy lại tinh thần, liên tiếp kinh hô ra tiếng. Giờ khắc này trong lòng Dương Thiên Hải cũng sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Ông ta đột nhiên phát giác tình báo của nhà họ Lăng sai rồi.

Núi dựa sau lưng Tần Vũ Phong nhất định không phải quan tam phẩm gì, mà còn khủng bố hơn tưởng tượng của ông ta nhiều.

Nhưng Dương Thiên Hải còn chưa kịp suy nghĩ kĩ.

Chỉ thấy tổng đốc Thanh Trì Đường Minh bước nhanh tới trước mặt Tần Vũ Phong, hạ thắt lưng, cúi đầu hành lễ, đồng thời dùng giọng nói cực kỳ khiêm tốn nói:

“Ti chức Đường Minh kính chào đại nhân!”

Chương 350

“Ầm!”

Câu nói này giống như một tảng đá lớn ném vào mặt nước tĩnh lặng, khuấy động ngàn con sóng, gây nên chấn động cực lớn.

Tổ chức? Cách xưng hô này của Đường Minh thật không thể tưởng tượng nổi! Phải biết rằng ông ta chính là người đứng đầu của cả tỉnh Thạch Trì.

Trên đời này người có thể khiến cho ông ta tự xưng là “ti chức” thực sự ít ỏi vô cùng, cũng chỉ có sự tồn tại của những vị trên đỉnh kim tự tháp ở Đế Đô.

Nhưng mà dù thế nào thì Dương Thiên Hải cũng không tin, sự thật còn hơn vạn lời nói.

Tổng đốc Thanh Trì cũng được, chỉ huy sứ biên giới phía nam cũng thế, giờ phút này đều cúi đầu xưng thần trước mặt Tần Vũ Phong.

Người nhà họ Dương ở đằng xa đều đã nổ tung.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

“Hai vị nhân vật lớn liên tiếp nhau hành lễ với tên nhóc này”

“Hay anh ta là cậu chủ nhà tài phiệt ở Đế Đô, hoặc là đến từ hoàng tộc?” Giờ khắc này Dương Thiên Hải đã hối hận xanh cả ruột. Trong lòng ông ta cũng chửi bới kịch liệt bố con nhà họ Lăng.

Ông ta vốn cho rằng Tần Vũ Phong không có lại lịch gì, chỉ là một quân nhân bình thường của biên giới phía bắc.

Chỉ cần động một ngón tay là có thể dễ dàng nghiền chết! Ai ngờ sự tình bây giờ đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của ông ta. Nếu tối nay không xử lý thích đáng thì ông ta có thể sẽ toi đời.

Nghĩ vậy toàn thân Dương Thiên Hải liền toát ra toàn mồ hôi lạnh, sau đó đứng từ xa nhìn về phía Tần Vũ Phong, cung kính hỏi: “Người anh em, có lẽ lúc trước chúng ta đã có hiểu lầm!”

“Hiểu lầm?”.

Tần Vũ Phong nhíu mày, lộ vẻ trêu tức: “Phó tổng đốc Dương, vừa rồi khi ông sai người nổ súng đâu có nói như vậy nhỉ!”.

“Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm! Người anh em à, không biết rốt cuộc cậu có thân phận gì?” Dương Thiên Hải hỏi thật cẩn thận.

Giờ trong mắt ông ta Tần Vũ Phong như được bao bọc trong sương mù, hùng mạnh mà lại thần bí!

Muốn giải quyết phiền toái thì nhất định phải biết được thân phận của Tần Vũ Phong!

Nhưng Tần Vũ Phong không đáp lời ông ta mà khoát tay với Tiêu Mặc Chiến dặn dò: “Mang túi kia tới”.

“Tuân lệnh!”.

Tiêu Mặc Chiến lập tức quay về chuyên cơ Kỳ Lân, lấy ra một cái túi màu đen, bên trong không biết giấu thứ gì.

Anh ta rất nhanh đã quay về trước mặt Tần Vũ Phong.

“Bốp!”.

Tần Vũ Phong mở cái túi màu đen ra, chỉ thấy một áo mãng bào màu vàng kim xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Con mãng xà to lớn được thêu bằng tơ vàng giờ khắc này như “sống” lại, giường nanh múa vuốt ngửa mặt lên trời rít gào.

Tần Vũ Phong giơ hai tay ra khoác mãng bào lên người. Giờ khắc này anh như vị quân vương xuất hiện, lại cũng như sát thần giáng thế. Ngồi nắm giang sơn, cánh tay che trời! Mãng xà nuốt trời, khí thể át rồng thiêng.

Khi phách toát ra từ người anh lấn át cả tổng đốc Đường Minh và chỉ huy sử Vũ La Uy. Vạn vật trên thế gian gộp lại tựa như không bì kịp một ngón út của anh.

“Áo mãng bào! Thế mà lại là áo mãng bào!” Đồng tử mắt Dương Thiên Hải co rút, miệng há to đủ nuốt cả một quả trứng vịt.

Không chỉ Dương Thiên Hải mà tất cả những người khác tại đó cũng đều ngây ra như phỗng, như bị hóa đá không thể động đậy.

Ở Đại Ninh trừ bỏ hoàng tử thì chỉ có vương gia của tứ đại vương tộc mới có thể mặc áo mãng bào.

Nhưng họ chưa từng gặp qua nhân vật Tần Vũ Phong này. Đột nhiên trong đầu mọi người hiện lên một cái tên! “Chẳng lẽ là anh ta?”.

Đúng lúc này Tiêu Mặc Chiến đột ngột bước mạnh về phía trước, hung hăng trừng mắt với Dương Thiên Hải, ngạo nghễ mở miệng: “Đồ có mắt không trọng, giờ tôi nói cho ông biết đại nhân nhà tôi đến tột cùng là ai nhé”

Chương 351:

“Anh ấy, cầm trăm vạn binh vạn mã, trấn giữ biên giới phía bắc! Kẻ địch nghe thấy tên hắn lập tức sợ tới mức nghe tiếng mà sợ vỡ mật, chạy trối chết!”.

“Anh ấy, từng dẫn dũng tướng quân thiết kỵ, đánh chớp nhoáng ngàn dặm, phá tan đô thủ đô nước địch, vì Đại Ninh mà mở rộng đất biên thuỳ!” .

“Anh ấy, là con phong lang đang đợi lệnh, núi đá khắc công, được phong làm thủ lĩnh trăm tướng, người khoác mãng bào, cao quý ngang trời!”

“Anh ấy, chính là chiến thần Thiên Vũ!”

Giọng của Tiêu Mặc Chiến, giống sấm sét rung đất, nổ tung bên trong tại của mỗi một người đây.

Đám thành viện của nhà họ Dương ở đây, cùng với rất đông cảnh sát, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, chấn động tới nỗi không thể hồi hồn.

Chiến thần Thiên Vũ! Cái tên này, tượng trưng cho vinh quang tối cao!

Chiến tích huy hoàng trên chiến trường của anh, ai cũng thích, truyền bá rộng rãi, từ đứa nhóc ba tuổi tới ông bà già 80 tuổi cũng nghe nhiều đến thuộc.

Không hề cường điệu mà nói, Tần Phong chính là thần bảo vệ của Đại Ninh.

Tin anh rời núi vừa mới được tiết lộ, vốn ngoại tộc đang ngo ngoe rục rịch ở biên giới phía bắc, lại một lần nữa lùi về.

Mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng ra được, vị tồn tại trong truyền thuyết này, lại xuất hiện ở Thạch Trì, xuất hiện ở nhà họ Dương!

Càng quan trọng hơn là, Tần Vũ Phong là bị tóm tới. Vừa rồi Dương Thiên Hải suýt chút nữa hạ lệnh, muốn bắn chết vì chiến thần này! Dĩ hạ phạm thượng, tôi không thể tha! “Bum!” Đột nhiên, một thành viên của nhà họ Dương sợ tới mức nhãn chân, trực tiếp quỳ rạp xuống dát.

Một cái quỳ này của hắn, như quân bài domino thứ nhất nlão xuống, lập tức gây ra một phản ứng lùi dây chuyền. .

“Bùm! Bùm! Bùm….”

Rất nhanh, khoảng trăm thành viên nhà họ Dương ở đây, cùng với mấy chục cảnh sát, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, run bần bật, thở mạnh cũng không dám thở.

Mãng bào đằng trước, vạn người đều quỳ!

Nếu có thể nói, bọn họ hận mặt đất không thể nứt ra một cái động thật lớn ngay lập tức để mình trốn vào.

Giờ phút này, Dương Thiên Hải mặt xám tựa tro tàn, ánh mắt dại ra, như trong nháy mắt mà già đi mấy chục tuổi.

Xong rồi!

Tất cả đều xong rồi! Bởi một quyết định sai lầm, mà từ đó đưa tới tai hoạ ngập đầu. Vừa rồi Tần Phong nói không sai, căn bản là anh không cần núi dựa, bởi vì chính anh đã là núi! Ngọn núi lớn này, nhìn chung cả nước cũng không có mấy người có thể lay động.

“Bum!”

Cuối cùng, Dương Thiên Hải cũng quỳ rạp xuống đất, ném sự kiêu ngạo thuộc về phó thống đốc xuống.

“Chiến thần Thiên Vũ, là kẻ mắn có mắt không thấy Thái Sơn! Xin ngài, hãy cho tôi một cơ hội hối cải để tự sửa sai với!”

“Tôi bị cha con họ Lăng bỏ bùa mê, bị quỷ ám, mới có thể hạ lệnh bắt ngài!”

“Nhưng mà mấy năm nay tôi tận tụy ở Thạch Trì, không có công lao cũng có khổ lao!”

“Xin ngài rủ lòng từ bi, tha cho tôi một lần đi!”

Dương Thiên Hải đau khổ xin tha, khóc lóc một vốc nước mũi một vốc nước mắt, đúng là bị doạ vỡ mật.

Trước đó, lão đã sớm nghe nói qua tin đồn về Thiên Vũ chiến thần. Sát phạt quyết đoán, công chính liêm minh! Người chết trong tay chiến thần Thiên Vũ, đếm cũng phải lên đến trăm vạn! Một kẻ hèn như lão làm phó thống đốc tam phẩm, căn bản không là cái gì.

“Hừ!”.

Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng, nhìn xuống lão từ trên cao: “Tôi hỏi ông — nhà họ Lăng hãm hại chiến sĩ biên giới phía bắc Quách Thường Lân, ông cũng biết chuyện?”

“Cái gì mà Quách Thường Lân? Tôi… Tôi không biết.” Dương Thiên Hải ra sức lắc đầu, dáng vẻ mờ mịt, như vậy lại không giống giả bộ.

“Cho dù ông không biết, nhưng cũng lạm quyền mưu lợi riêng, bao che che chở nhà họ Lăng! Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!” .

Nói tới đây, Tần Vũ Phong đột ngột dừng một chút, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.

“Cái hạng người ngu ngốc như người, không xứng làm phó thống đốc Thạch Trì!”

“Tôi ra lệnh cho ông — lập tức cáo lão hồi hương, cày ruộng làm nông, cả đời không được đặt chân vào tình thành nửa bước!!!”

Chương 352:

Giọng của Tân Vũ Phong tuy không vang, nhưng lại như một tia sẩm, nổ tung chỗ này. Cáo lão hồi hương! Cả đời không được đặt chân tỉnh thành nửa bước!

Lời này đã trực tiếp tuyên án con đường làm quan của Dương Thiên Hải tới phần cuối rồi.

Dương Thiên Hải hẳn đã phấn đấu mấy chục năm, rất vất vả mới thành nhân vật số hại ở tỉnh Thạch Trì.

Nhưng hiện giờ, tất cả mọi thứ lão có đều phải buông xuôi, biến thành con số không.

“Sao… không phục?” Tần Vũ Phong lạnh lùng quét nhìn lão một cái, ánh mắt sắc bén tựa dao.

“Kẻ mọn chịu phục! Đa ta ân tình không giết của đại nhân!” Dương Thiên Hải ra sức dập đầu, không dám có chút bất mãn.

Lão biết rất rõ, Tần Vũ Phong không chỉ là chiến thần Thiên Vũ, còn được phong làm kẻ đứng đầu trăm tướng, thân khoác mãng bào, có đặc quyền tiền trảm hậu tấu!

Huống chi, đúng là trước đây lão có sai, cho dù Tần Vũ Phong một đao chém đầu lão, cũng sẽ không có người kêu oan thay lão..

Bây giờ có thể nhặt về một cái mạng đã xem như vô cùng may mắn! Ngay sau đó, Tần Vũ Phong lại xoay người, từ xa nhìn về phía trưởng cục cảnh sát, La Cường Kiệt..

La Cường Kiệt suýt xoa một hơi, da đầu tê dại, trực tiếp bị doạ mất mật.

“Ông thân là người phụ trách cục cảnh sát, lại lạm dụng chức quyền, giết người bừa bãi! Phạt ông hạ tước ba cấp, giáng làm cảnh sát bình thường!” Tần Vũ Phong trầm giọng nói.

“Đa tạ đại nhân ban ơn!” La chí kiên ra sức gật đầu, may là mình nhặt về một mạng.

“Còn nữa —- chuyện tối hôm nay, tôi muốn các người giữ kín như bưng, không được tiết lộ thân phận của bản soái!”

“Đám súc sinh nhà họ Lăng kia, trù tính hại chết anh em tốt của tôi, huyết hải thâm thù, tôi muốn chúng phải trả lại gấp trăm lần!” .

Hai tròng mắt của Tần Vũ Phong phun lửa, sát ý tận trời. Khí thế khủng bố quét qua tám hướng, mặt đất giữa sân như rơi xuống điểm đóng băng.

“Da da da!”

“Đại nhân yên tâm, tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của ngài!”

“Cho dù đập nát rằng chúng tôi chúng tôi cũng sẽ không nói ra nửa chữ!”

Dương Thiên Hải, La Cường Kiệt, cùng với đám người giữa sân đều nhao nhao vỗ ngực đảm bảo.

Đồng thời, trong lòng họ cũng đang mặc niệm cho nhà họ Lăng. Đắc tội ai chẳng được? Lại cứ đắc tội vị chiến thần Thiên Vũ này! Chiến thần giận dữ, máu đổ ngàn dặm, trăm vạn thây phơi!

Đừng nói một kẻ hèn như nhà họ Lăng, cho dù là tám dòng tộc tài phiệt lớn ở Đế Đô, cũng phải cúi đầu nghe lời.

“Đi thôi!” Tân Phong vẫy tay với Tiêu Mặc Chiến, sải bước bước ra phía ngoài.

“Chiến thần đại nhân, chúng tôi đưa ngài đi!” Thống đốc Đường Minh và chỉ huy Vũ La Uy lập tức đón người vào.

Trong mắt người ngoài, hai người họ là đại lão cao khó với tôi, nhưng trước mặt Tân Vũ Phong, hai người họ chỉ là một nhân vật nhỏ.

Bọn họ đều muốn mượn cơ hội này dựng quan hệ với Tần Vũ Phong, dù không được thì cũng để lại ấn tượng tốt.

“U!” Tần Vũ Phong gật đầu, vẫn chưa từ chối. Dù sao sắp tới ngày mà chôn cất Quách Thường Lân thì vẫn còn dùng hai người bọn họ được.

Sáng sớm ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Lăng.

“Ba, cũng một đêm rồi, còn chưa có bất kỳ tin tức nào, sẽ không có sự cố gì chứ?” Trong mắt gã dày đặc tơ máu, hiển nhiên đã một đêm không ngủ.

Chương 353:

Dù sao, thực lực của Tần Vũ Phong cực kỳ kinh khủng, đánh gãy xương tứ chi của em trai gã, còn được đại lão biên giới phía bắc chống lưng.

“Sao… con nghi ngờ năng lực của Dương lão à? Yên tâm đi, nếu Dương lão đã hứa hẹn, tuyệt đối sẽ không nuốt lời! Chắc hẳn chưa được bao lâu sẽ truyền đến tin tức đã chết của thằng nhãi kia!” Lăng Thừa Nguyên cực kỳ chắc chắn.

Bởi vì hai lần trước nhà họ Lăng cũng đều gặp phải tại hoa ngập đầu, may là Dương lão ra tay, không những giải quyết mối nguy, còn thay nhà họ Lăng xử lý đối thủ cạnh tranh.

Chính bởi nguyên nhân như vậy, Lăng Thừa Nguyên không có chút lo lắng nào.

“Trường họ, không hay!”.

Đột nhiên, một kẻ hầu vội vàng vọt vào, thở hồng hộc nói: “Vừa mới… nhận được tin, Dương lão vì nguyên do sức khoẻ, từ nhiệm chức vụ phó thống đốc, bây giờ đã rời khỏi tỉnh, về quê tĩnh dưỡng!”

Cái gì!

Nghe thấy lời này, cha con họ Lăng đều ngẩn ra, đại não trống rỗng, quả không tin vào lỗ tại của mình được.

Qua chừng hơn nửa phút, hai người mới hồi thần lại.

“Dương lão bị bệnh gì, sao lại nghiêm trọng đến nỗi như vậy?” Lăng Thừa Nguyên nôn nóng hói.

“Cái này… con cũng không rõ lắm.” Tên đầy tớ vội lắc đầu.

Lăng Thừa Nguyên lập tức móc điện thoại ra, gọi điện thoại cho Dương lão, nhưng từ đầu chí cuối đều không kết nối được. .

“Ây… Ba, đây không phải cũng quá xui xẻo mà! Rõ ràng Dương lão đã đồng ý, ai ngờ lại đột ngột đổ bệnh nặng, để thằng nhãi kia tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật!” Lăng Nguy gục đầu có vẻ ủ rũ.

Trên thực tế, Dương Thiên Hải vốn không có bệnh. Cái gọi là bệnh nặng từ quan, cũng chỉ là mượn danh để che tại mắt người khác thôi!

Tần Vũ Phong hạ lệnh em tin tức, không thể rút dây đồng rừng, cho nên mới dùng cái cớ này, để nhà họ Lăng tiếp tục không hay biết gì.

Cha con nhà họ Lăng nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, là vì Tần Vũ Phong nho nhỏ” đã làm hại Dương lão mất mỹ quan.

“Ba, mất đi chỗ dựa Dương lão này, chúng ta nên làm gì bây giờ đây? Đoạn video quyết định kia còn ở trong tay Tần Vũ Phong, nếu y để lộ ra ngoài, lại không có Dương lão chống lưng thay chúng ta, chúng ta có thể tiêu tùng không!” .

Lăng Nguy thật sự nóng nảy, gã cực kĩ rõ tính nghiêm trọng của chuyện này. Một thứ không tốt thôi, sẽ gặp phải tai ương.

Đột nhiên, Lăng Thừa Nguyên như nghĩ tới điều gì đó, mở miệng hỏi: “Lúc trước tên nhãi kia có phải đã từng nói, Quách Thường Lân sẽ được hạ táng vào đầu ngày bảy, còn bảo tất cả những người tham gia việc này đều phải đến trước mộ tự vẫn tạ tội?”

“Đúng như vậy ạ!” Lăng Nguy gật đầu.

“Ha ha… Ba đã có cách!” Trong mắt Lăng Thừa Nguyên lộ ra vẻ xảo quyệt, tựa như con hồ ly đa mưu túc trí.

“Đêm hôm đó, Dương Tranh cũng ở đó nhỉ? Nếu Tần Vũ Phong đã muốn trả thù, tất cũng sẽ không bỏ qua Dương Tranh, bây giờ Dương Tranh và chúng ta là người cùng hội cùng thuyền!”

“Cha nó là Dương Hổ, chính là tên cầm đầu thế giới ngầm tỉnh Thạch Trì, hô mưa gọi gió, một tay che trời, còn có mấy ngàn đàn em!”

“Chúng ta tiết lộ chuyện này cho nhà họ Dương, sau đó kết đồng minh! Chờ đến ngày đầu bảy, bảo nhà họ Dương trực tiếp nghĩa trang!”

“Tần Vũ Phong tới từ biên giới phía bắc, nhưng dù nó có thể đánh nhau, cũng chỉ có hai cánh tay hai cẳng chân mà thôi, sao có thể địch nổi đội ngũ nhà họ Dương?”

Nghe xong kế hoạch này, Lăng Nguy đập bàn khen hay, hưng phấn vô cùng.

“Ba, gừng càng già càng cay mà!”.

“Dương Hổ trong giới xã hội đen ở Thạch Trì chính là chúa tể kiệt xuất dã tâm, muốn nghiền chết Tần Vũ Phong kia, cũng đơn giản như nghiền chết một con kiến!”

“Việc này không nên chậm trễ, ba lập tức đi làm việc này!”

Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Quách.

“A Chiến, nghi thức lễ tang của Thường Lân đã chuẩn bị xong rồi sao?” Tần Vũ Phong trầm giọng hỏi.

“Mọi chuyện đã chuẩn bị rồi! Nhưng mà đại nhân, thuộc hạ còn có một chuyện muốn thưa!”

“Nói!”

“Những anh em ở biên giới phía Bắc biết được Thường Lân chết, tức đến không thể nén, cùng chung kẻ địch! Họ đều cầu xin, muốn đến đây đưa Thường Lân một đoạn đường cuối cùng, còn xin đại nhân tác thành!”

Tiêu Mặc Chiến vô cùng mong mỏi mà nói.

Quân tinh nhuệ của biên giới phía bắc, đóng tại biên cảnh, không thể tuỳ tiện về lại trong nước, nếu không sẽ gây nên biến động.

Muốn về phúng viếng, nhất định phải nhận được sự đồng ý của cấp trên mới được.

“Bọn họ cũng coi như có tâm!”

Tần Vũ Phong gật đầu, nói tiếp: “Truyền lệnh của tôi cho mười nghìn người trở về phúng viếng! Các tướng sĩ còn lại, tiếp tục đóng giữ biên giới, không được tự ý rời khỏi cương vị coi giữ!”

Chương 354:

Thời gian bảy ngày nhoáng qua. Rất nhanh đã đến ngày chôn cất Quách Thường Lân. Trời tờ mờ sáng, Tần Vũ Phong đứng cạnh cửa sổ, châm một điếu thuốc.

“Reng reng reng!” Đột nhiên, Tiêu Mặc Chiến gọi điện thoại tới.

“Mười nghìn tướng sĩ đã tập kết xong, bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh phân công!”

“Được! Bảo họ đợi lệnh đi!” Tần Vũ Phong thản nhiên nói. Sáng 9 giờ, Quách Ly rời giường.

Mấy ngày nay, cô đã vô số lần bừng tỉnh từ trong cơn mơ ngủ, khóc tới nỗi mắt cũng sắp mù, may là có Lâm Kiều Như ở bên cạnh.

Bây giờ tuy cảm xúc đã ổn định, nhưng vẫn đau buồn muôn phần. Tần Vũ Phong mở xe Jeep, đưa hai người họ đến nghĩa trang trước.

“Ầm ầm ầm… Ầm ầm ầm…Ấm ầm ầm…” Dọc đường đi, có thể nhìn thấy rất nhiều máy bay chiến đấu bay vòng quanh ở tầng trời thấp. Còn có những chiếc xe tải quân dụng như rồng rắn nối đuôi, cũng đi về phía nghĩa trang. Trận địa lớn như vậy thật sự khiến lòng người kinh hãi.

“G? Đây là có chuyện gì, đang diễn tập gì sao?” Quách Ly trợn tròn mắt.

“Có lẽ vậy.” Tần Vũ Phong bình thản nói, vẫn chưa vội nói chân tướng cho cô.

“Em sống ở tỉnh ly nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy được diễn tập quy mô lớn như vậy! Năm đó, anh trai em cũng lên chiến trường, anh ấy vẫn luôn nhắc tới tháng năm đó, chỉ tiếc bây giờ. Hu hu hu..” .

Nói xong, Quách Ly lại nghẹn ngào.

Nửa giờ sau, bọn họ đi tới nghĩa trang Thanh Sơn ở vùng ngoại ô. Tùng xanh bách biếc, cây cối rợp mát, đây là nghĩa trang đứng đầu tỉnh. Tuỳ tiện một ngôi mộ nhỏ thôi thì giá bán cũng phải mấy trăm nghìn.

Chỗ Tần Vũ Phong chọn cho Quách Thường Lân, là một huyệt mộ chiếm khoảng trăm mét vuông trên mặt đất, phong thuỷ tốt, đương nhiên giá cả cũng xa xỉ.

“Anh Phong, cảm ơn anh! Nếu không có anh giúp đỡ, anh trai em chỉ sợ còn chưa có nơi chôn cất!” Quách Ly cảm kích nói.

Cô biết rất rõ, giá cả của một mộ huyệt này, ít nhất phải tới trăm vạn. Với nhà họ Quách lúc trước mà nói, đây còn chưa phải một món lớn.

Nhưng bây giờ, của cải nhà họ Quách đều bị kẻ thù cướp hết, còn không sao hiểu được mà thiếu nợ nhà họ Lăng 2 tỉ, nếu không có Tần Vũ Phong dũng cảm đứng ra, cô cũng đã bị đuổi ra khỏi biệt thự.

“Ly Ly, không cần cảm ơn anh! Thường Lân là anh em, đồng đội, bạn trải qua sống chết của anh, đây đều là việc anh nên làm!”

Tần Vũ Phong nói, khiêng hòm xác màu đen, đi bước một tới huyệt. Chiến thần Thiên Vũ đích thân thiện quan tài! Đây là chuyện đặc biệt vinh quang, vô tiền khoáng hậu. Quách Thường tân dưới suối vàng có biết, chắc cũng có thể nhắm mắt.

“Thường Lân, cậu yên tâm đi đi! Em gái của cậu và nhà họ Quách, tôi sẽ thay cậu bảo vệ!” Vẻ mặt của Tần Vũ Phong trang nghiêm, giọng nói trầm thấp.

“Hu hu hu…”

Tay Quách Ly bụ, mặt, nhưng nước mắt vẫn không biết cố gắng mà chảy ra từ khe hở ngón tay.

Lâm Kiều Như tuy chưa từng gặp Quách Thường Lân, nhưng giờ phút này tâm trạng cũng đau đớn vô cùng.

Bên nhà họ Quách không có thân thích gì, vẫn luôn chỉ hai anh em sống nương tựa vào nhau. Cho nên lễ tang lần này cực kỳ cô quạnh. Trừ Quách Ly ra, cũng chỉ có Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như. Đột nhiên, phía sau ba người học truyền đếm một tiếng nói quái gở: “Ôi trời ơi, mới sáng ra đã phải chôn cất, là vội đi đầu thai đấy à?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom