• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Truyện Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2060-2069

Chương 2060

“Bớt nói linh tinh đi!”

Đôi mắt đẹp của Diệp Thanh Đình toát lên vẻ tàn nhẫn. Triệu Hào mặt tối sầm lại, gật đầu: “Nếu đã như vậy, thì..”

“Bát Tướng Thiên Môn ở đây!” Sau tiếng hét động trời của Triệu Hào, tám gã đàn ông to lớn bỗng chốc từ bóng tối lao ra.

Trong số 8 người này, mỗi người đều có thân hình vạm vỡ, sắc mặt hung tợn, dường như có thể trực tiếp dùng tay xé tan Diệp Thanh Đình thành nhiều mảnh.

Vốn dĩ Diệp Thanh Đình đã có một thân hình cao ráo hiếm có so với phái đẹp. Nhưng sau khi tám người này đứng lên, bọn họ lập tức khiến cho Diệp Thanh Đình trở nên vô cùng nhỏ bé như một đứa trẻ yếu ớt, nhu nhược.

“Mấy người này là ai thế?”

“Mẹ nó!”

Diệp Kính Dương hít sâu một hơi.

Tần Vũ Phong? “Anh đến từ lúc nào vậy?”

Diệp Kính Dương hình như vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của Tần Vũ Phong, anh ta vô cùng kinh ngạc. Tần Vũ Phong cũng có chút không nói nên lời.

Cảm giác tồn tại của Tần Vũ Phong cho dù ngay ở bên cạnh anh ta cũng quá thấp. Tần Vũ Phong đã nói chuyện với Diệp Thanh Đình cả nửa ngày trời mà Diệp Kính Dương vẫn không phát hiện ra anh?

Tần Vũ Phong trợn tròn mắt: “Tôi đến từ lâu rồi. Mấy người này từ đâu ra vậy?”

Diệp Kính Dương nhíu mày, nhìn Tần Vũ Phong từ trên xuống dưới một lượt: “Đây không phải là nơi anh nên đến đâu. Anh mau đi đi!”

Trong lòng Tần Vũ Phong bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. cậu nhóc này lại chơi cái trò “Anh mau chạy đi, đừng lo cho tôi” với anh sao? Tần Vũ Phong khẽ di chuyển ngón tay: “Chuyện này cậu không cần quan tâm, tôi đến đây cùng với chị của cậu đấy”

Diệp Kính Dương ngẩng mặt lên nói lời từ chối: “Tôi không cần anh đến đây cứu tôi!”

“Không phải vì thể diện của chị gái cậu thì ai thèm quan tâm cậu chứ?”

“Vậy thì anh không cần quan tâm đến chuyện của tôi đâu. Anh mau đi đi, đây không phải là nơi anh nên đến đâu!”

Tần Vũ Phong nở nụ cười lạnh lùng, Diệp Kính Dương này thật buồn cười.

“Xuất thân của 8 người này cũng không thể xem thường được đâu. Họ là tám cao thủ mạnh nhất trong 1 ngàn môn phái, thực lực của mấy người họ đều không bằng tôi..”

“Minh Kình?”

“Con mẹ nó, cậu bị điên à? Bổn thiếu gia đây là ám kình đỉnh nhé!”

Tần Vũ Phong không nói gì thêm, đấm mạnh vào bụng Diệp Kính Dương một cái.

Bụp một tiếng.

Diệp Kính Dương lập tức nôn ra máu, sắc mặt tái nhợt.

“Lau sạch máu ở miệng đi.” Sắc mặt Tần Vũ Phong lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Dương. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Diệp Kính Dương cảm thấy toàn thân lạnh toát, như thể đang bị một con quái thú nào đó nhìn chằm chằm.

Ngay cả khi bị Triệu Hào bắt ngay từ đầu, Diệp Kính Dương nhìn thấy nhà máy bỏ hoang đầy lính tinh nhuệ của Thiên Môn, anh ta cũng không cảm thấy sợ hãi tột độ như lúc này.

Hành động của Tần Vũ Phong khiến cho Diệp Kính Dương nhất thời không biết nên hình dung như thế nào, thật sự anh ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì những gì mới nói ra.

Tần Vũ Phong quả thật rất đáng sợ!
Chương 2061

Diệp Kính Dương không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, thậm chí còn bắt đầu ân hận với những gì chính miệng anh ta vừa nói ra.

“Tôi…tôi…tôi xin lỗi.

Diệp Kính Dương vẫn cúi gằm mặt xuống.

Một là vì hoàn cảnh của anh ta bây giờ quá khó xử. Nếu như không phải đang nín thở, không muốn tỏ ra yếu đuối, rụt rè trước mặt Triệu Hạo thì e rằng Diệp Kính Dương đã phải cầu xin tha thứ từ lâu rồi.

Thứ hai dù có nói thế nào đi chăng nữa, lúc này Tần Vũ Phong đến là để giúp anh ta.

Diệp Kính Dương đã quyết định nghe theo lời chị gái từ lâu rồi, dù sao thì hôm qua chị gái anh ta cũng thật sự đã nổi giận.

Chỉ là anh ta không thể vượt qua rào cản đó trong một thời gian ngắn được.

Cho nên hiện tại Diệp Kính Dương cúi đầu trước mặt Tần Vũ Phong.

“Thế nhưng anh thật sự không nên tới nơi này đâu. Anh đi đi.”

Tần Vũ Phong mím chặt môi, ngữ điệu của Diệp Kính Dương vừa rồi cũng khá êm tai.

Cậu nhóc này nếu không dạy cho một bài học thì sẽ không bao giờ học được cách cúi đầu.

“Dù sao thì tôi cũng đến rồi.

Sắc mặt Tần Vũ Phong hết sức thờ ơ, cũng may bản chất của Diệp Kính Dương không xấu, anh ta cũng lo lắng nếu Tần Vũ Phong ở đây sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu không thì Tần Vũ Phong có lẽ sẽ trực tiếp đưa Diệp Thanh Đình rời khỏi đây.

Chứ còn ở đó mà lo cho sống chết của Diệp Kính Dương?

Thế nhưng may mắn thay, Tần Vũ Phong quyết định giúp đỡ tên nhóc này vì anh ta vẫn còn có lương tâm, thế nên Tần Vũ Phong mới quyết định giúp anh ta một tay.

“Cậu yên tâm đi, tôi có thể bảo vệ cho hai chị em cậu.

Diệp Kính Dương không quá tin tưởng vào lời nói của Tần Vũ Phong, anh ta nhìn Tần Vũ Phong một lượt để đánh giá.

Mặc dù hôm qua Tần Vũ Phong ở trên trường đua ngựa thật sự quá kinh ngạc, thế nhưng Diệp Kính Dương vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào Tần Vũ Phong. Anh ta không tin Tần Vũ Phong thật sự có đủ năng lực để thoát khỏi vòng vây của Thiên Môn, còn mang theo một người bị thương nặng như anh ta và chị gái anh ta trốn thoát nữa. Sao có thể cơ chứ?

Diệp Kính Dương nhíu mày, anh ta lên tiếng thuyết phục Tần Vũ Phong một lần nữa: “Không phải. Tôi xin ghi nhận ý tốt của anh. Thế nhưng việc này thật sự quá nguy hiểm, còn có cả kẻ mạnh tông sư nữa, anh không nhìn thấy sao? Nhân lúc bây giờ không có ai chú ý đến anh, anh mau chạy đi!”

Tần Vũ Phong không nói không rằng, lạnh lùng nhìn Diệp Kính Dương.

Mồ hôi lạnh trên trán Diệp Kính Dương không ngừng tuôn ra như tắm.

Cái người Tần Vũ Phong này sao lại thế chứ?

Cảm giác bị áp chế của Tần Vũ Phong cho anh ta còn đáng sợ hơn cả chị gái anh ta nữa!

Diệp Kính Dương hít một hơi thật sâu: “Tôi…Thôi bỏ đi.

“Bát Tướng Thiên Môn đó chính là tám cao thủ mạnh nhất trong Thiên Môn”

“Tám người bọn họ, tất cả đều là kẻ mạnh nhất trong cảnh giới tông sư, bình thường đều đi theo môn chủ Thiên Môn Triệu Long, không biết tại sao hôm nay họ lại đi theo Triệu Hào…

Diệp Kính Dương đang nói được một nửa, bỗng nhiên anh ta lộ ra sắc mặt bừng tỉnh, sau đó vẻ mặt ngay lập tức ủ rũ.
Chương 2062

“Mẹ nó nữa! Tên khốn kiếp này, hôm nay cố ý nhằm vào chị gái tôi! Là tên khốn đó cố ý! Tôi nhất định phải giết chết tên khốn khiếp Triệu Hào đó!”

Diệp Kính Dương càng nói càng kích động, Tần Vũ Phong nhíu mày, vươn tay giữ Diệp Kính Dương.

“Cậu bình tĩnh đi

Diệp Kính Dương tức giận nói: “Làm sao tôi có thể bình tĩnh được chứ?”

“Anh ta làm bao nhiêu chuyện như thế, còn làm khó chị gái tôi. Nếu hôm nay chị gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi…

Cánh tay Tần Vũ Phong đè chắc lên vay Diệp Kính Dương, không biết tại sao, cánh tay anh có sức trấn an lòng người khác.

“Cậu nghe tôi đi, bình tĩnh một chút. Hôm nay tôi sẽ không cho phép bất kỳ chuyện gì xảy ra với cậu và chị gái cậu.”

“Việc cậu cần làm tiếp theo đó là nói cho tôi chuyện về Bát Tướng Thiên Môn là được rồi.

Diệp Kính Dương hơi ngây người, sau đó nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Phong.

Không biết tại sao, Tần Vũ Phong lại đem đến cho anh ta một cảm giác rất thần bí, khó đoán, khó nắm bắt.

Diệp Kính Dương lắp bắp nói: “Việc này..Bát Tướng Thiên Môn…Thật ra tôi cũng không hiểu rõ về họ lắm. Tôi chỉ biết là bình thường bọn họ hay đi theo Triệu Long, người nào người nấy đều là cao thủ tông sư. Còn cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ nữa.

Diệp Kính Dương nói xong lại nhíu mày: “Ai thèm quan tâm cái tên khốn đó chứ?”

Tần Vũ Phong “ừ” một tiếng, biểu thị rằng anh đã nghe hết những lời Diệp Kính Dương nói. Tiếp theo đó, tp lại di chuyển sự chú ý vào trong sân. Đó là nơi ở của Diệp Thanh Đình.

Cũng là nơi mà Khôn tinh túc đầu bắt đầu.

Bát Tưởng Thiên Môn ra sân, mỗi một người đều có thực lực là cao thủ tông sư.

Cho dù Diệp Thanh Đình thân cũng là một cao thủ tông sư.

Nhưng phải biết rằng, đối thủ là có 8 người, và từng người từng người thay nhau đánh.

Thành thật mà nói, hy vọng chiến thắng của Diệp

Thanh Đình là quá mong manh.

Tần Vũ Phong nheo mắt.

Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, nhất định phải giúp Diệp Thanh Đình.

Niềm hy vọng vô bờ bến và nhiệt huyết cháy bỏng trong cô gái này không bao giờ có thể dập tắt ở đây.

Tần Vũ Phong trong lòng thầm nghĩ gì đó.

Tiếp sau đó, trận chiến sắp bắt đầu.

“Địch Kiệt!” Triệu Hào ngoắc ngoắc ngón tay, trong số 8 vị cường giả của ngàn môn phái cùng tám vị tướng quân, một người tiến lên trước một bước, tỏa ra một mê lực như thần tiên. Khuôn mặt anh ta bình tĩnh, với mái tóc ngắn và một vết sẹo xéo trên tóc mai.

Những miếng thịt gân guốc trên người anh ta như những viên gạch xếp chồng lên nhau, nhìn sơ qua đã biết đó không phải là một nhân vật tầm thường.

Trong tay anh ta có hai con dao to dài bằng nhau, rộng bằng nhau, ánh sáng lạnh, tay cầm có hình đôi uyên ương.

“À, nhớ ra rồi.” Diệp Kính Dương đột nhiên nói: “Đây là Địch Kiệt, vũ khí trên tay anh ta là một con dao có hình đôi uyên ương.

Tần Vũ Phong có chút cạn lời: “Không phải anh nói quen anh ta hay sao?”

Diệp Kính Dương ho khan một tiếng: “Là cậu chủ của Long Môn, chuyện này tôi kiểu gì cũng phải biết.”
Chương 2063

Tần Vũ Phong trợn tròn mắt, Diệp Kính Dương nói tiếp: “Ồ, vừa rồi anh không nhớ sao…Người tên Định Kiệt này vừa mới đạt tới cấp bậc cao thủ, quả nhiên là một nhân vật không thể đùa được.”

“Khi Thiên Môn mới được thành lập, anh hiểu mà, cho dù là một thế lực địa phương ở Mễ Quốc, chỉ cần là người Đại Hạ, rất dễ bị người dân địa phương ở Mễ Quốc bắt lại và ức hiếp”

“Thằng nhãi Địch Kiệt này, hồi đó tay cầm hai con dao in hình đôi uyên ương này, từ đường Mễ Đặc đến đường Ca Lan, rồi đã chiếm một con đường dài như vậy…Hàng trăm người đã chặn anh ta lại, Địch Kiệt đã giết bảy tám người tại đó, từ đó không ai dám ngăn cản anh ta.

“Những người chặn anh ta lúc đầu quá sợ hãi không dám nói. Kể từ đó, phố Mễ Đặc thuộc sở hữu của Thiên Môn”

Tần Vũ Phong trầm ngâm gật đầu. ay sau đó, Tần Vũ Phong lại đưa mắt nhìn về phía Diệp Thanh Đình ở phía trước mặt.

Địch Kiệt hùng hổ cầm hai con dao lớn, chỉ nhìn thôi đã không khỏi khiến người ta sợ hãi.

Đương nhiên là ngoại trừ Tần Vũ Phong.

Thân hình to lớn như ngọn đồi vạm vỡ kia, dường như có thể che hết lông mày của Diệp Thanh Đình. Thoạt nhìn, hắn không nghĩ Diệp Thanh Đình sẽ là đối thủ của hắn.

Sự chênh lệch về thể hình của hai người là quá lớn, không ngoa khi nói rằng Địch Kiệt dường như có thể đấm chết Diệp Thanh Đình.

Vì vậy, không có người nào ở Thiên Môn coi trọng trận đấu này, cũng không có người cho rằng Diệp Thanh Đình sẽ thắng.

“Địch Kiệt, giết cô ta!”

“Ngươi nói cái rắm gì vậy, đây là người phụ nữ của cậu chủ nhà chúng ta, mợ chủ mới đúng!”

“Hahaha, đúng vậy, Địch Kiệt, anh phải nhẹ tay thôi đấy!”

“Đúng vậy, nếu như để một người đẹp quyến rũ như vậy bị thương, cậu chủ sẽ không cảm thấy có lỗi sao?”

“Mợ chủ phải sinh cho cậu chủ một đứa nhỏ mập mạp nữa mà, Định Kiệt, anh phải nhẹ nhàng thôi nhé!”

Địch Kiệt không khỏi nở một nụ cười tự hào khi nghe những lời tâm sự từ phía khán đài.

Xem ra tiếp theo đây, anh ta nhất định sẽ thắng.

Lúc này, Diệp Thanh Đình mặc áo đuôi ngựa vũ trang của Đại Hạ, xinh đẹp đứng ở đó, tóc đuôi ngựa vén cao, nhìn yếu ớt nhưng không yếu ớt, rắn chắc nhưng không thô kệch.

Nhưng dù nhìn thế nào đi chăng nữa, có vẻ như cô ta không thể thắng được Địch Kiệt.

Ngay cả Triệu Hào cũng không thể không thổi còi vào lúc này.

“Địch Kiệt, anh nhất định phải biết thay ông đây thương hoa tiếc ngọc đó, nếu như người đánh gãy một cô gái xinh đẹp như cô Diệp..thì chậc chậc.

Giọng điệu mỉa mai của Triệu Hào gây ra tiếng cười ầm ĩ.

Tần Vũ Phong không khỏi nhíu mày.

Triệu Hào này quả nhiên là một cao thủ châm biếm.

Ngay cả những việc không liên quan đến bản thân, nghe thôi cũng thấy khó chịu.

Lúc này, Diệp Thanh Đình rõ ràng cũng không thể nhẫn nại được.

“Có còn muốn đấu với nhau không? Nhanh lên đi!”

Triệu Hào lại huýt sáo một cách mỉa mai: “Có vẻ như cô Diệp đang rất nóng lòng? Thôi, Địch Kiệt, lên đi!”

Địch Kiệt nói ừ, cầm hai thanh trường kiếm ánh sáng lạnh trong tay, đứng trên đấu trường.

Diệp Thanh Đình hít sâu một hơi, một đôi chân ngọc khế nhúc nhích, cô ta thủ thế, nắm chặt hồng hồng đứng ở trước mặt cô ta.

Tần Vũ Phong nhưởng mày.

Không đề cập đến bất cứ điều gì khác, các kỹ năng cơ bản của Diệp Thanh Đình trông khá vững chắc. Có thể thấy rằng đó quả thức là đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Bằng cách này, Diệp Thanh Đình có thể thực sự có cơ hội chiến thắng trận đấu này.
Chương 2064

Khi nhìn thấy điều này, Địch Kiệt cười một cách kỳ lạ: “Nếu bây giờ cô nhượng bộ, tôi nhất định sẽ không làm cô bị thương”

“Đừng nói nhảm nữa”

Diệp Thanh Đình đặt ra một tư thế phòng ngự, khuôn mặt xinh xắn đầy băng giá, cực kỳ nghiêm túc.

Nó ngược lại với bên kia.

Địch Kiệt không chần chừ nữa, lao đến với hai con dao lớn trên tay.

Thanh kiếm rộng ánh sáng lạnh đó, chỉ riêng mặt lưỡi kiếm đã bắt kịp chiều dài thân trên của Diệp Thanh Đình, điều này khiến người ta tự hỏi liệu Diệp Thanh Đình có sắp biến mất dưới hai thanh kiếm rộng lớn đó trong một giây tiếp theo hay không.

Làm gì có chuyện như vậy được.

Dáng người của Diệp Thanh Đình uyển chuyển như một con chim én. Hai con dao lớn được tách ra từ trái và phải. Cơ thể của Diệp Thanh Đình gập về phía sau và ẩn mình đi.

Ngay sau đó.

Sức mạnh toàn thân của Diệp Thanh Đình đột nhiên nổ tung, hào quang thuộc về chủ nhân và cường giả lập tức từ trong cơ thể cô ta phóng ra, những người có mặt trong nháy mắt cảm thấy rất nhiều áp lực.

Dù thế nào đi nữa, Diệp Thanh Đình vẫn là cường giả trong cảnh giới cao thủ, nhất định không phải ngàn người nói xem thường là có thể khinh thường, nói muốn xem thường khinh bỉ là có thể xem thường khinh bỉ.

“Ya!”

Diệp Thanh Đình đột nhiên hét lên, và bất ngờ tấn công Địch Kiệt như một cơn bão.

Địch Kiệt giật mình, như thể anh ta chưa từng ngờ tới việc Diệp Thanh Đình sẽ tấn công đột ngột. Tần Vũ Phong ở một bên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ là cười lạnh một cái.

Chỉ có một điều là cấm kỵ nhất trong giao tranh giữa các chiến binh.

Đó là đánh giá thấp đối phương. Đánh giá thấp đối phương thường đồng nghĩa với thất bai.

Bên cạnh đó, thực lực giữa Địch Kiệt và Diệp Thanh Đình không hề thấp.

Hơn nữa, Diệp Thanh Đình ngay từ đầu đã chuẩn bị đầy đủ thực lực, dự định dốc toàn lực.

Nhưng Địch Kiệt ngay từ đầu đã coi thường Diệp Thanh Đình.

Ngay cả khi Diệp Thanh Đình đã bắt đầu đánh trả, Địch Kiệt trông vẫn hoàn toàn bất ngờ, thậm chí như thể anh ta chưa bao giờ mong đợi điều đó.

Đối với hai người như vậy, kết cục đã được phân chia.

Không nghi ngờ gì rằng Địch Kiệt sẽ thua. Không có chỗ để dò hỏi, Tần Vũ Phong đã thấy rõ sự tình rồi.

Một người đang có lợi về thực lực.

Người kia thì hoảng sợ.

Làm thế nào Địch Kiệt có thể có cơ hội chiến thắng?

Diệp Kính Dương không thấy rõ như vậy, thầm nghiên răng: “Triệu Hào này thật không biết xấu hổ. Thật ra anh ta đã phải một ngàn môn phái của Thiên Môn tới đối phó với chị của tôi!”

“Bát Tướng Thiên Môn có thực lực gì chứ, từng người. mạnh mẽ như thế nào, mà vẫn còn dám tới ức hiếp chị tôi, thật không biết xấu hổ là gì!”

Tần Vũ Phong nhưởng mày: “Cậu cho rằng chị gái cậu sẽ thua sao? “Tôi không nghĩ vậy!” Diệp Kính Dương không chút do dự phủ nhận. Trên thực tế, trong lòng Diệp Kính Dương biết rằng tỉ lệ thắng của Diệp Thanh Đình là rất thấp.

Chỉ là Diệp Kính Dương không muốn nhìn thấy Diệp Thanh Đình thua, cũng không muốn thừa nhận sẽ cho rằng Diệp Thanh Đình sẽ thua mà thôi.


Chương 2065

Suy cho cùng, trong lòng Diệp Kính Dương, Diệp Thanh Đình là người chị gái toàn năng.

Mặc dù tình hình hiện tại rất căng thẳng.

Nhưng Diệp Kính Dương vẫn đặt hy vọng vào chị gái mình.

Dù tia hy vọng đó rất mong manh.

Nhưng ngay sau đó, Tần Vũ Phong lên tiếng.

“Đừng lo lắng, chị gái cậu sẽ không sao đâu.”

“ít nhất vòng này, người chiến thắng sẽ chỉ là chị gái của cậu”

Diệp Kinh Dương kinh ngạc nhìn Tần Vũ Phong.

Cho dù là em trai ruột của Diệp Thanh Đinh, anh ta cũng không dám chắc chắn 100% rằng Diệp Thanh Đình sẽ thắng.

Nhưng con người tên Tần Vũ Phong này, lại dám…

Anh chắc chắn rằng chị gái của mình sẽ chiến tháng? Nó có nghĩa là gi? Diệp Kính Dương nhất thời không hiểu ý của Tần Vũ Phong

Nhưng trong mọi trường hợp, luôn luôn là một điều tốt để tin rằng chị gái mình sẽ chiến thắng.

“Đâu cần anh phải nói… Diệp Kính Dương nhẹ giọng lẩm bẩm, anh ta thực sự sợ hãi trước cú đấm của Tần Vũ Phong.

“Đương nhiên là chị gái tôi sẽ thắng!”

Nhưng mặc kệ nói như vậy, Diệp Kính Dương sức nói rất yếu, thoạt nhìn cũng không có nhiều tự tin.

Tần Vũ Phong cười nhạt một tiếng, không để lộ ý gì.

Cuộc chiến trên sân khấu vẫn tiếp tục. Địch Kiệt đang cầm hai con dao lớn, có vẻ hung dữ. Diệp Thanh Đình tay không, chỉ có một đôi nắm đấm màu hồng, tấn công Địch Kiệt như một cơn bão.

Đừng nhìn dáng người của Địch Kiệt, anh ta đã vượt qua Diệp Thanh Đình rồi. Nhưng trên thực tế, dưới sự tấn công của Diệp Thanh Đình, Địch Kiệt đã bắt đầu lúng túng và phòng thủ, nhưng anh ta thậm chí không thể xử lý được đòn tấn công.

Đơn giản là quá xấu hổ.

Nhưng không biết tại sao, có lẽ là do người ở Thiên Môn quá tin tưởng vào người của mình, không tin Địch Kiệt sẽ thua chút nào, lại còn to tiếng.

“Địch Kiệt, lên đi!”

“Cho con bé người Long Môn này biết thực lực của Thiên Môn chúng ta như thế nào đi!”

“Haha, hãy cho cô ta biết rõ, chúng ta lợi hại nhất”

“Cô Diệp sợ lần này sẽ thua! Chậc chậc!”

Một tiếng cười lớn, thậm chí có chút không chịu nổi. Mặc dù đó không phải là một sự vô duyên rõ ràng, nhưng vẫn nghe rất khó chịu.

Tần Vũ Phong không khỏi nhíu mày.

Diệp Kính Dương cũng nghiến răng nghiến lợi.

“Lũ khốn nạn này không dám đấu với những người

Long Môn chúng ta, mà lại bắt nạt chị gái tôi như thế này..”

“Nếu có thể đi xuống, tôi chắc chắn, tôi chắc chắn.”

“Cậu chắc chắn về điều gì?”
Chương 2066

Tần Vũ Phong bị mọi người phân tâm, buồn bực, giọng điệu lúc này cũng không nhẫn nại: “Cậu chắc cậu sẽ đánh bại được tên Định Kiệt đó không, thưa cậu chủ Diệp của đỉnh cao ám kình?”

Diệp Kính Dương đột nhiên tắt ngúm, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Anh ta thực sự không có lý do để nói bất cứ điều gì.

Sau tất cả, đúng là anh ta thực sự không thể là đối thủ của Địch Kiệt.

Chỉ riêng công phu tu luyện cũng không thể vượt qua.

Diệp Kính Dương mấp máy miệng, muốn nói với Tần

Vũ Phong là anh giỏi anh lên đi

Nhưng sau này nghĩ lại, Tần Vũ Phong này quả thực không phải người có thể tùy ý xúc phạm. Bản thân mới tùy ý nói Tần Vũ Phong một câu,liền bị một đấm liền ói ra máu.

Nếu hắn tiếp tục thêm dầu vào lửa, Tần Vũ Phong này xuống đấu với Thiên Môn thì sao?

Diệp Kính Dương im lặng ngay lập tức.

Trận chiến trên sân vẫn tiếp tục.

Mặc dù Diệp Thanh Đình dáng người bé nhỏ, nhưng tư thế anh hùng, khí phách hiện ngang, cô ta không một chút xiêu lòng, dần dần ngay cả người của Thiên Môn cũng không còn khoác lác về Địch Kiệt nữa, tất cả đều im ắng.

Không ai muốn thừa nhận rằng Địch Kiệt đã thực sự gặp bất lợi, và sắp thua Diệp Thanh Đình. Xét cho cùng, theo nhận thức của mọi người ở Thiên

Môn, Địch Kiệt cao và vạm vỡ, gần gấp đôi Diệp Thanh

Đình, và thậm chí dường như có thể xé xác Diệp Thanh Đình.

Một Địch Kiệt như vậy có thể so sánh với thực lực của Diệp Thanh Đình, với lợi thế về kích thước và thể lực, không thể thua Diệp Thanh Đình.

Nhưng đây là thực tế.

Cán cân chiến thắng rõ ràng đang nghiêng về phía Diệp Thanh Đình

Không ai có thể phủ nhận điều đó!

Cả ngàn người đều hít một hơi, không ai dám nói. Bởi vì lúc này, sắc mặt Triệu Hào vốn đã vô cùng xấu xí, đen như đáy nồi, không nói được lời nào.

Và Địch Kiệt, người đang chiến đấu với Diệp Thanh Đình trên sân, là người biết mình sẽ thua nhiều nhất, và lúc này đã hơi bối rối.

Bởi vì ngay cả bản thân cũng không ngờ rằng Diệp Thanh Đình, trông có vẻ thanh tú, lại có sức mạnh mạnh mẽ và công kích thần tốc như vậy, lại không mất đi dũng khí của một người đàn ông.

Rốt cuộc, đối diện chính là cô cả của Long Môn. Mặc dù Địch Kiệt là tướng quân Thiên Môn, nhưng chưa từng đối đầu với Diệp Thanh Đình.

Địch Kiệt vốn nghĩ rằng khi nhìn thấy thân hình vạm vỡ của mình, thậm chí không cần phải làm gì, Diệp Thanh Đình, người trông nhỏ nhắn và thanh tú, sẽ tự động rơi vào thế bất lợi, thậm chí cô ta sẽ không có dũng khí để đánh trả.

Còn về trận chiến thì chắc chắn sẽ không phân thắng bại.

Nhưng Địch Kiệt không ngờ rằng Diệp Thanh Đình không chỉ có dũng khí đánh trả, mà còn có hiệu quả chiến đấu rất mạnh.

Với một chiêu Vịnh Xuân Quyền, đúng là không có cơ hội chiến thắng!

Ngay cả Tần Vũ Phong cũng bị điều này làm cho kinh ngạc!

Bởi vì Diệp Thanh Đình vốn không có vũ khí.

Ở phía đối diện, Địch Kiệt đang cầm hai thanh đạo Uyên Ương.
Chương 2067

Mặc dù Tần Vũ Phong đã dự kiến người có thể nhìn thấy trận thắng này sẽ là Diệp Thanh Đình, nhưng anh không ngờ rằng Diệp Thanh Đình lại thắng đơn giản gọn gàng như vậy.

“Biết ngay mà, phải không, chị gái tôi thực sự đã thắng?”

Ngay cả Diệp Kính Dương cũng tỏ vẻ hoài nghi.

Tần Vũ Phong nhướng mày nói: “Sao, lúc trước cậu không tin chị gái mình sẽ thắng?”

“Ai nói vậy!” Diệp Kính Dương nhếch miệng khẳng định: “Không ai tin rằng chị gái tôi sẽ thắng hơn tôi. Hiệu quả chiến đấu của chị gái tôi là bất khả chiến bại, thế nhé!”

Tần Vũ Phong khịt mũi, không tranh cãi với cậu bé dũng cảm này.

Trên sân đấu, Địch Kiệt buộc phải giơ song kiếm lên để chặn Diệp Thanh Đình.

Diệp Thanh Đình không tiếp tục tấn công với chiêu Vịnh Xuân quyền, nhưng cô ta nhanh nhẹn như một con én, và bất ngờ nhảy lên không, mang đôi giày thêu nhỏ trên bàn chân ngọc của mình, cô ta quyết liệt đá đôi kiếm trong tay Địch Kiệt.

Một nụ cười tự mãn xuất hiện trên khuôn mặt của Địch Kiệt. Tuyệt vời, sau khi đấu lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu của Diệp Thanh Đình!

Cô gái nhỏ này, e rằng đã bị ưu thế của mình làm cho lóa mắt, thật sự đá trúng Uyên Ương đao anh ta!

Uyên Ương đao của anh ta, một con đao nặng tới 50kg, hai con cộng lại có lẽ còn nặng hơn cả cân nặng của một cô gái nhỏ như Diệp Thanh Đình! Cô ta đã đá vào con dao của mình, cô ta chỉ cần dùng sức mạnh hơn một chút, và sẽ thật kỳ lạ khi cô gái nhỏ này sẽ không bị đánh trả lại.

Địch Kiệt đã rất vui và bắt đầu mơ tưởng về việc mình sẽ chiến thắng trò chơi này như thế nào, và sức mạnh nội tâm của anh ta đã được ban tặng cho những con đao kép.

Tuy nhiên, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

Diệp Thanh Đình khịt mũi, và dùng ngón chân đá vào con đao Uyên Ương đó của anh ta.

“Huỳnh.”

Đao bị Diệp Thanh Đình một cước đạp lên, bình tĩnh điên cuồng chuyển động.

Tay của Địch Kiệt bắt đầu run cùng tần số với mặt của con đao, trong một lúc, ngay cả Địch Kiệt cũng không thể kiềm chế được việc run rẩy của tay mình.

Địch Kiệt kinh ngạc mở to mắt, đầu tiên là nhìn đôi tay run rẩy của mình, sau đó một cơn đau nhói ập đến.

“A!”

Địch Kiệt hét lên dữ dội, giống như một con lợn bị chọc tiết, tác động đến màng nhĩ của tất cả mọi người có mặt.

“Quái, có chuyện gì vậy?”

“Địch Kiệt sao có thể hét thê thảm đến như vậy!”

“Diệp Thanh Đình không phải bị đánh bay bởi Uyên

Ương đao của Địch Kiệt sao?”

“Làm sao có khả năng, chuyện quái gì đang xảy ra!”

“Tôi không tin, chuyện quái gì đã xảy ra với chuyện này?!”

“Làm sao chuyện này có thể!”

“Biết ngay mà, nhìn kìa! Con dao của Địch Kiệt đã bị thổi bay!”

Khi lời nói vừa được nói xong, hai tiếng nổ vang lên, và tiếng kim loại đập xuống đất dữ dội, con đao của Địch Kiệt thực sự rơi xuống.
Chương 2068

Địch Kiệt cũng ngồi xổm xuống và co người vào như một quả bóng vì đau đớn, cổ tay mềm nhũn buông thống.

“Tay của tôi, tay của tôi..”

Tiếng thì thầm đau đớn của Địch Kiệt đã được truyền tải rõ ràng đến tại của tất cả mọi người có mặt.

Không ai nghĩ, kể cả bản thân Địch Kiệt.

Không ngờ chân của Diệp Thanh Đình lại có nhiều sức như vậy, mạnh mẽ chấn động hai thanh kiếm, thậm chí còn có thể đánh gãy tay của Địch Kiệt! làm thế nào mà có thể được? Nhưng tất cả điều này đã xảy ra!

Tần Vũ Phong vỗ tay.

Đẹp, chiến thắng là thực sự đẹp! Ngay cả Tần Vũ Phong cũng phải thán phục!

Trong một trận đấu vô cùng đẹp mắt với sự mềm mại, Diệp Thanh Đình, một phụ nữ thanh tú, đã đánh bại một người đàn ông vạm vỡ và mạnh mẽ, và thậm chí là một trận chiến tay không với Địch Kiệt, người sử dụng hai con đao!

Lần này sử dụng sự mềm mại để vượt qua sự cứng nhắc và sự khéo léo thực sự là kinh điển!

Nếu không phải vì kỹ năng cơ bản vững chắc vô song, nếu không phải có đủ kinh nghiệm chiến đấu, Diệp Thanh Đình vừa rồi sẽ không làm được.

Nếu không tìm được điểm lực nhất trên song kiếm,

Diệp Thanh Đình chỉ có thể bị đánh bay! Điểm lực quá nhỏ, Tần Vũ Phong thật không ngờ Diệp Thanh Đình lại đá chính xác như vậy.

Tiếng vỗ tay của Tần Vũ Phong dường như đánh thức một khoảng lặng, những tràng pháo tay rời rạc nhanh chóng vang lên.

Những người khác ở hiện trường đều là hàng nghìn người, nhưng dù vậy, bọn họ đối với quá trình chiến đấu vừa rồi của Diệp Thanh Đình đều bị chấn động, bọn họ vỗ tay tán thưởng, trong chốc lát thậm chí quên mất đâu là địch đâu là ta, chân thành ngưỡng mộ Diệp Thanh Đình.

“Tôi xem ai dám!”

Cơn giận dữ của một người đàn ông bất ngờ ập đến, ngay lập tức khiến những tràng pháo tay của những người có mặt dừng lại.

Đó là Triệu Hào.

Triệu Hào không ngờ rằng Địch Kiệt sẽ thua, vẻ mặt anh ta lúc này ảm đạm, lạnh lùng lướt qua mặt những người có mặt.

“Vừa rồi ai là người vỗ tay đầu tiên?”

Người trong Thiên Môn nhìn nhau, họ nhìn lẫn nhau.

Vâng, ai là người đầu tiên vỗ tay vừa rồi? Làm thế nào mà họ không thể không theo kịp? Tên khốn nào đã dẫn đầu?

Sau khi họ trở về Thiên Môn, hoàn toàn không có kết cục tốt!

Nhưng đáng tiếc là Tần Vũ Phong, kẻ đứng đầu tất cả, giờ phút này đã che giấu công lao và danh vọng, ngoại trừ Diệp Kính Dương vui mừng đến mức phát điên, không ai biết anh ta đã làm gì.

Địch Kiệt cuối cùng cũng hoàn hồn, đứng dậy và chán nản đi về phía Triệu Hào, giống như một con chó chết chủ, quay trở lại một cách đau buồn với cái đuôi xám xì xám xịt.

Địch Kiệt bước đến bên cạnh Triệu Hào với vẻ mặt áy nảy: “Xin lỗi, thiếu chủ, tôi thua rồi!” Anh ta quả thực có lỗi, bởi vì anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình thực sự sẽ thua Diệp Thanh Đình.

Diệp Thanh Đình nhìn thì chỉ là một cô gái õng ẹo, cuối cùng lại đánh gãy tay mình, Địch Kiệt không biết sức mạnh đó của đối phương là từ đâu tới, hiện giờ đau đến sắc mặt tái nhợt đi, suýt chút nữa không nói nên lời.

Nhưng không có cách nào, những gì nên báo cáo với thiếu chủ, tất phải báo.
Chương 2069

Địch Kiệt ban đầu nghĩ rằng cơn thịnh nộ của thiếu chủ là không thể tránh khỏi, và ngay khi anh ta trở lại Thiên Môn, anh ta sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Không ngờ, thái độ của Triệu Hạo lại khá là hời hợt, coi thất bại của Địch Kiệt chẳng là gì to tát cả.

“Đau không?” Triệu Hạo nhẹ giọng hỏi.

Trong lòng Địch Kiệt, bỗng vô thức thấy vui.

Thiếu chủ quan tâm đến vết thương của anh ta có đau hay không? Điều này có nghĩa là gì, không truy cứu việc lần này anh ta thất bại sao?

Địch Kiệt vẻ mặt nịnh nọt: “Ừm…tôi, thiếu chủ, không đau. Sau khi tôi trở về…”

“Cậu đau”

Triệu Hào quay đầu lại nhìn chằm chằm Địch Kiệt, ánh mắt nham hiểm, Địch Kiệt theo bản năng hoảng sợ tột độ, sau đó trên lưng toát ra một tầng mồ hôi.

“Vâng, tôi đau, tôi đau!” Địch Kiệt nhanh chóng thay đổi lời nói, gật đầu lia lịa, thậm chí còn hoảng sợ. Triệu Hào tâm trạng bất định, Địch Kiệt lúc này rất hối hận, vừa rồi anh ta mừng quá sớm!

Bản thân thua Diệp Thanh Đình thiếu chủ làm sao có thể không có phản ứng gì? Có lẽ thiếu chủ chỉ mong sao anh ta chết ngay bây giờ.

Sắc mặt của Địch Kiệt trở nên nhợt nhạt và hoảng sợ, hơi thở của anh ta như thể ngừng lại, mồ hôi lăn dài trên mặt.

Cảm giác này còn đau hơn lúc nãy bị Diệp Thanh Đình đá văng cổ tay của anh ta!

Thiếu chủ thật sự tức giận rồi!

Tất cả mọi người đều ý thức được chuyện này, đều nín thở, đến thở mạnh cũng không dám.

Cơn thịnh nộ của thiếu chủ đáng sợ đến mức nào? Không cần phải nói nhiều nữa.

Tần Vũ Phong nhíu mày, cũng không hiểu ý của Triệu Hạo là gì.

Vẻ mặt Triệu Hạo tối sầm, đưa tay về phía Địch Kiệt từng chút một, chạm vào đỉnh đầu Địch Kiệt.

“Đau à, không sao, rất nhanh thôi, cậu sẽ không bao giờ còn cảm thấy đau nữa.

Triệu Hạo vừa nói, vừa đột nhiên giơ một tay lên, và sau đó đập đầu Đích Kiệt một cách tàn nhẫn!

Địch Kiệt rùng mình nhìn, nhìn Triệu Hạo với ánh mắt không dám tin.

Không, không đâu, không đâu!

Không ngờ ngay lập tức, Địch Kiệt mềm nhũn cả người, thân hình vạm vỡ như vậm, lảo đảo ngã xuống đất. Rầm một tiếng.

Một không gian yên lặng.

Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng có người ngồi xổm xuống để xem hơi thở của Địch Kiệt.

“Thiếu, thiếu chủ, Địch Kiệt chết rồi…

Giọng người đàn ông run lên, anh ta nói một cách thận trọng.

Triệu Hạo cười nhạt một cái, giọng điệu lãnh đạm: “Biết rồi! Không thì sao? Tôi nói đùa cậu ta à?”

Triệu Hạo nói, với ánh mắt hung ác, anh ta quét về phía những người còn lại của Bát Tướng Thiên Môn.

Tất cả những người bị ánh mắt này quét qua đều cảm thấy sống lưng của mình bất giác ớn lạnh, như rơi xuống biển băng, trầm mặc không thở nổi, lạnh cả sống lưng.

Bộ dạng này của Triệu Hạo thật sự cực kỳ đáng sợ

Ngay sau đó, Triệu Hạo cuối cùng cười nhạo một tiếng.

“Mấy người nghe rõ cho rồi, Thiên Môn của tôi, không chứa người vô dụng!”

“Đây không phải để các người lên thi đấu, mà là đấu trường sinh tử. Tất cả đều phải dốc hết sức cho tôi!”

Những người còn lại của Bát Tướng Thiên Môn toàn thân run lên, liếc nhìn nhau, cuối cùng nhận ra thiếu chủ rất coi trọng trận chiến này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom