• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy Full dịch (58 Viewers)

  • Chương 3353

Kiều Vi Nhã không buồn quan tâm tới bước chân loạng choạng của mình. Cô chạy tới túm lấy áo Đa Cát, lôi sợi dây chuyền đó ra. Sau khi nhìn lại lần nữa, đôi mắt giấu dưới mũ bỗng mở to hơn, cô túm mạnh lấy cổ áo hắn, quát lên, “Thứ này anh lấy ở đâu ra? Lấy ở đâu ra?”

Kiều Vi Nhã quát ầm lên như phát điên vậy.

Sở Lạc Duy đưa tay nắm lấy cánh tay cô, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại.

Nhưng thực tế chứng minh hành động của cậu chỉ phí công vô ích, bởi vì Kiều Vi Nhã đã túm lấy Đa Cát mà lắc mạnh, “Rốt cuộc anh lấy nó ở đâu, anh nói cho tôi biết đi.”

Đa Cát không ngờ mình vừa bị đánh bại còn có thêm màn này. Cô gái này bị thần kinh chắc, cứ lắc như vậy thì hắn nói kiểu gì được?

“Tiểu Bất Điểm, cậu bình tĩnh đi.” Sở Lạc Duy vươn tay ôm cô vào lòng, “Cậu như thế thì làm sao hắn nói được?”

Kiều Vi Nhã đang kích động nghe được câu nói của Sở Lạc Duy cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn nhìn Đa Cát chằm chằm.

Đa Cát nằm trên nền đất, run lên bần bật vì lạnh.

Đôi mắt không nhìn thấy khe hở của hắn nheo lại nhìn miếng ngọc bội trong tay Kiều Vi Nhã, nghĩ ngợi một hồi rồi nói, “Tôi nhặt được.”

“Anh nhặt được ở đâu?” Kiều Vi Nhã quỳ thẳng xuống nền tuyết, hai tay túm lấy cổ áo hắn, “Anh nhặt được ở đâu, có phải anh đã gặp được ông nội tôi không, có phải không, có phải ông tôi vẫn còn sống không, có phải không, có phải không...”

Kiều Vi Nhã đã mất lý trí, cô cứ lớn tiếng kêu lên như vậy.

“Tôi nhặt được ở căn nhà cũ bên kia, nhìn nó giống như bùa hộ mệnh...” Đa Cát chưa dứt câu, Kiều Vi Nhã đã đứng dậy chạy đi mất.

“Tiểu Bất Điểm.” Sở Lạc Duy kêu lên. Lúc cậu nhúc nhích, Đa Cát kia có ý đồ chạy trốn. Sở Lạc Duy quay đầu nhìn hắn, sau đó vung tay đánh hắn ngất xỉu.

Nhà cũ là cách người dân ở đây gọi căn nhà trông coi rừng trước kia bị cháy. Lúc đó trên núi xảy ra hỏa hoạn, nhà cũ bị cháy, Tát Phổ Man ôm được Tiểu Bất Điểm chưa đầy tháng chạy được khỏi ngọn lửa lớn, quay về thôn.

Bởi vì Tát Phổ Man luôn được người dân trong thôn gọi là sơn thần. Ông có thể ra được nên mọi người cảm thấy ông hiển linh, còn mang về một tinh linh bé nhỏ, cho nên căn nhà cũ được người dân trong thôn gọi là đất lành, thứ gì có được ở nơi đó đều có thể làm bùa hộ mệnh.

Kiều Vi Nhã chạy một mạch không ngừng nghỉ, tuyết trên mặt đất lọt vào giày, thấm vào quần áo của cô, nhưng cô không hề có cảm giác gì.

Sở Lạc Duy vẫn chạy theo sau cô. Kiều Vi Nhã như vậy khiến cậu không thể hỏi gì thêm, nhưng chắc chắn có liên quan tới Tát Phổ Man.

Năm đó, Tát Phổ Man bế được Kiều Vi Nhã ra khỏi đám cháy, cũng chính Tát Phổ Man nuôi dưỡng Kiều Vi Nhã. Thế giới trước năm cô ba tuổi chỉ có một mình ông nội và ngọn núi kia thôi.

Đây là khúc mắc trong lòng cô suốt từ đó đến giờ. Sở Lạc Duy cảm thấy may mắn vì họ đã đến đây, nếu không thì có lẽ cả đời này khúc mắc trong lòng cô sẽ không thể hóa giải được.

Qua mười mấy năm, căn nhà cũ đã sớm bị cây cối thay thế, thứ duy nhất có thể thấy được có lẽ chỉ là chút vết đen lộ ra ở góc nhà.

Nếu không phải người biết rõ nơi này sẽ không biết được, mười mấy năm trước, ở đây có một căn nhà, có một cô bé được sinh ra ở chính nơi đây.

Kiều Vi Nhã đứng dưới gốc cây, nhìn ra xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.

“Tiểu Bất Điểm, cậu bình tĩnh lại đã.” Sở Lạc Duy khẽ an ủi cô.

“Ông nội tôi về nhà rồi, ông nội tôi về nhà rồi.” Kiều Vi Nhã kêu ầm lên, mắt vẫn mải nhìn ngó xung quanh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom