• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy Full dịch (61 Viewers)

  • Chương 1185

“Nếu không có nó thì Mặc Lộ Túc sẽ yêu tao! Không có con khốn đấy thì tao cũng không thành bộ dạng như bây giờ. Tao sẽ không bị nhốt trong cái nhà kia, mất hết tự do như thế này!” Lan Hinh tức giận gào thét.

Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt, cô chỉ muốn nói một câu: Đồ điên, bệnh của mày không nhẹ đâu. Đây là bệnh, cần phải điều trị!

“Vậy nên lần này cô liên thủ với Long Nhược Sơ là vì muốn cái mạng của Thủy An Lạc sao, nhưng lời đồn kia đều do cô tung ra, đều do cô dựng nên hết thảy.”

“Nó vốn đã là ác long, đáng ra phải chết đi từ lâu rồi mới phải!” Lan Hinh nghiến răng nghiến lợi nói.

Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc mấy cái, quả thật không thể không công nhận rằng người phụ nữ này điên thật rồi.

Lúc này Long Nhược Sơ đã lộ ra vẻ cáu giận trên gương mặt mình, so với lúc nãy thì vẻ bình tĩnh của bà ta đã hoàn toàn biến mất.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang ngủ say trong lòng, hôm nay nhóc con ngày ngủ khá ngoan, ngày mai là có thể đưa con trai đi tìm mẹ nó rồi.

“Long phu nhân, không ngờ được bà lại tàn ác như vậy, gì thì gì, sao bà lại muốn giết chết cả cháu ruột của mình như thế chứ?” Sở Ninh Dực lên tiếng.

Long Nhược Sơ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?”

“Không muốn gì cả, chỉ hy vọng bà có thể ngừng trò hề này tại đây thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy.

Bên ngoài từng cơn gió lớn thổi vù vù, cánh cửa sổ bị sức gió đập vào phát ra những tiếng động rầm rầm.

“Sau khi kiện, giao con nhỏ này lại cho tôi!” Long Nhược Sơ trầm giọng nói.

“Tất nhiên, cái tôi muốn chỉ là trả lại sự trong sạch cho Thủy An Lạc, còn sau đó thế nào thì tùy ý của bà.” Sở Ninh Dực nói rồi cất bước định rời đi.

“Để tòa án xử lý, người thì do tôi giết! Sở Ninh Dực, cậu đây là mượn tay tôi giết người!” Long Nhược Sơ lạnh lùng nói.

Sở Ninh Dực dừng bước chân rồi quay đầu nhìn Long Nhược Sơ cũng đã đứng dậy: “Long phu nhân, đây là phiền phức do bà gây ra thì tất nhiên bà phải giải quyết nó!” Sở Ninh Dực nói rồi nhanh chóng ôm Tiểu Bảo Bối rời khỏi nơi này.

“Sở Ninh Dực, cậu cảm thấy cậu đến đây rồi còn có thể rời đi được sao? Đến cuối cùng cậu vẫn quá mức tự cao tự đại như vậy!” Long Nhược Sơ lạnh giọng nói, sau đó cánh cửa lập tức có người chặn lại.

Sở Ninh Dực dừng chân lại, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối bị giật mình do tiếng gió to. Anh quay sang nhìn người phụ nữ trong tay vẫn còn nắm vòng ngọc đã đứt.

“Long phu nhân, tôi nghĩ lưỡng bại câu thương không phải là kết quả mà bà muốn thấy đúng không?!” Cách nói chuyện của anh không giận mà có uy.

Có điều Sở Ninh Dực vừa mới dứt lời, ngẩng đầu lên đã trông thấy cặp vợ chồng đang bị đẩy bước xuống cầu thang, anh lập tức hiểu ngay ra sự việc.

“Long phu nhân, bà lắm thủ đoạn thật đấy!” Sở Ninh Dực nói, trong mắt anh lúc này đã ánh lên vẻ ngoan độc.

“Đấu với cậu thì sao tôi dám không để lại một đường lui cho mình chứ!” Long Nhược Sơ lạnh lùng nói, sau đó bà ta vẫy tay để người của mình đẩy Sở Mặc Bạch và Hà Tiêu Nhiên tới.

“Ninh Dực! Mau bế Tiểu Bảo Bối đi đi!” Hà Tiêu Nhiên lớn tiếng nói.

Máy bay cất cánh, sự bất an trong lòng Thủy An Lạc càng trở nên mãnh liệt, cô vẫn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay của mình: “Sao mãi chưa về thế! Sao mãi chưa về đến nơi thế!”

“Cô làm sao đấy?” Phong Phong cũng rất lo lắng nhưng không đến mức bồn chồn bất an như Thủy An Lạc.

“Tôi cũng không biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi!” Thủy An Lạc lo lắng trả lời lại, cảm giác bức bối trong lòng dường như khiến cô hít thở cũng khó khăn.

Phong Phong đặt một tay lên vai cô: “Sắp tới rồi, đừng nóng vội!”

Thủy An Lạc gật đầu, sau đó lại ngẩng lên nhìn trần máy bay nhằm giảm bớt cảm giác bất an đang dâng lên lúc này.

***

Tại căn biệt thự của Thủy gia, bầu không khí đã trở nên vô cùng gượng gạo.

Sở Ninh Dực muốn rời đi thì rất dễ, nhưng ba mẹ của anh phải làm thế nào đây?

“Sở Ninh Dực, đây là một bài thi trắc nghiệm rất hay đúng không?” Long Nhược Sơ khẽ nhếch khóe môi lên, độ cong đó mang theo cả sự tà mị không diễn tả được bằng lời.

“Oa...” Tiểu Bảo Bối đột nhiên khóc thét lên, có vẻ như cu cậu bị tiếng gió bên ngoài làm cho giật mình tỉnh dậy.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom