• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Trên Người Anh Có Mùi Tỏi (2 Viewers)

  • Phần 2

Từ Chí Đạc cứng đờ tại chỗ, thậm chí trong đầu còn bật ra một câu hát lỗi thời.

“Mùi tỏi không thể khử được.” Lạc Mẫn nhìn chằm chằm từ Chí Đạc rồi nói, “Chỉ cần anh động vào nó, nó sẽ tồn tại trong miệng của anh, trong dạ dày, trong da thịt, nó sẽ thấm vào trong máu và trở thành một phần cơ thể của anh. Bất luận anh có che đậy thế nào, đều không thể thay đổi được sự thật rằng nó đã tồn tại.”

Từ Chí Đạc há miệng, muốn nói chỉ là hôm nay anh không dùng nước súc miệng vị quýt bởi vì loại mà Sầm Lệ hay mua cho anh đã bán hết.

Nhưng nhìn dáng vẻ này của Lạc Mẫn, Từ Chí Đạc quyết định vẫn là không nên giải thích, ác cảm của Lạc Mẫn đối với tỏi đã đạt đến mức độ cực đoan rồi.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Từ Chí Đạc đã cẩn thận đánh răng hai lần, còn đặc biệt dùng sữa tắm và dầu gội đầu có mùi của Lạc Mẫn, nhưng đến lúc ngủ, Lạc Mẫn vẫn nói với anh: “Trên người anh có mùi tỏi.”

Từ Chí Đạc cảm thấy Lạc Mẫn thật sự điên rồi.

Đôi khi hôn nhân như một chiếc kính lúp, nó sẽ phóng đại khuyết điểm của đối phương đến vô hạn. Trước khi kết hôn, sự nhạy cảm và cố chấp của Lạc Mẫn có thể trở thành một chuyện thú vị giữa hai người yêu nhau, nhưng khi kết hôn rồi, thời gian trôi qua, loại tính cách này bắt đầu khiến Từ Chí Đạc cảm thấy mệt mỏi, trước đây anh cho rằng mình có thể giúp Lạc Mẫn chữa lành vết thương lòng thời thơ ấu, an ủi trái tim nhạy cảm và yếu đuối của cô, nhưng sau này anh mới nhận ra, anh chỉ là một người đàn ông bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, không làm nổi một chuyện vĩ đại như cứu vớt cuộc đời một người khác.

-------

Sầm Lệ đã chiến tranh lạnh với Từ Chí Đạc mấy ngày rồi.

Ở chung càng lâu sẽ càng khó tránh xảy ra những chuyện đi quá giới hạn, đồng nghiệp trong công ty đều dùng ánh mắt kì quặc để nhìn họ.

“Em không quan tâm bọn họn nhìn mình thế nào.” Sầm Lệ cắn một miếng sườn đầy tỏi rồi nói, “Nếu như anh chịu ở bên em, em sẽ lập tức xin nghỉ, đổi một công việc khác.”

Từ Chí Đạc không nói gì, hai mắt Sầm Lệ đỏ hoe, tiếp tục nói: “Anh biết bọn họ nói gì ở sau lưng em không? Bọn họ nói em đê tiện, quyến rũ người đã có vợ, em cũng cảm thấy như vậy là không ổn, nhưng rõ ràng anh là người chủ động với em trước…”

Từ Chí Đạc vẫn không nói lời nào, dù hiển nhiên anh không nghĩ rằng mình là người chủ động với Sầm Lệ trước.

“Nếu như anh chỉ muốn chơi đùa với em, em sẽ không để anh sống yên đâu.” Sầm Lệ nghiến răng nói, “Em sẽ huỷ hoại anh đến cùng, để tiếng xấu của anh lan khắp công ty.”

“Việc gì phải như vậy?” Từ Chí Đạc thở dài.

“Anh đừng cho rằng em không dám, em vẫn còn trẻ, danh tiếng bị huỷ hoại có thể chuyển đến một nơi khác để phát triển, nếu quả thật không được nữa, em cũng có thể tìm đại một người để gả.” Sầm Lệ lại nghiến răng, giống như một con mèo đang xù lông vậy: “Nhưng anh thì không được, anh còn có vợ phải lo.”

“Để anh nghĩ lại đã, được không?” Từ Chí Đạc chỉ có thể xuống nước trước.

Sầm Lệ đã lấy lại được chút bình tĩnh, gắp miếng sườn cuối cùng trên đĩa cho Từ Chí Đạc, sau đó đứng dậy rời đi.

Mặc dù Sầm Lệ vẫn ăn cơm chung với Từ Chí Đạc, nhưng cô không còn mang nước súc miệng vị quýt cho anh nữa, đã nhiều lần Từ Chí Đạc hỏi Sầm Lệ loại nước súc miệng đó mua ở đâu, nhưng Sầm Lệ vẫn luôn không nói cho anh biết.

“Mùi ở trên người anh chỉ có em mới có thể khử được.” Sầm Lệ đáp một cách ám muội.

Từ Chí Đạc cẩn thận gặm sạch sẽ miếng sườn, sau đó vô duyên vô cớ bật cười, không ngờ người như anh cũng có ngày gặp phải tình huống “sân sau bốc cháy” như này.

Quay về nhà, Từ Chí Đạc nhìn thấy phòng khách không bật đèn, nhưng lại có một bóng người đang ngồi co ro trên ghế sofa.

Từ Chí Đạc lập tức bị doạ cho hết hồn, sau đó anh khó mà kiềm được cơn bực dọc trong lòng mình, mở miệng hỏi: “Em có bệnh à?”

Chẳng có ai muốn sau khi đi làm về lại phải đối diện với một người vợ vật vờ như “bóng ma” vậy cả.

“Anh nói gì cơ?” Lạc Mẫn đứng dậy, trong bóng tối Từ Chí Đạc không thể nhìn rõ mặt của cô ấy.

Từ Chí Đạc không nói gì, cúi người cởi giày, Lạc Mẫn đột nhiên xông tới, đẩy mạnh anh một cái, nói: “Mùi trên người anh buồn nôn chết đi được.”

Từ Chí Đạc đứng không vững, lập tức ngã xuống đất, đầu đập vào cánh cửa phía sau, phát ra âm thanh không nặng cũng không nhẹ.

Lạc Mẫn sững người vài giây, vội vàng bước tới đỡ Từ Chí Đạc: “Xin lỗi xin lỗi….em không phải cố ý đâu.”

Từ Chí Đạc đứng dậy gạc Lạc Mẫn ra, Lạc Mẫn bị đẩy loạng choạng lùi về sau hai bước, Từ Chí Đạc đi tới, đang lúc định đưa tay ra đỡ mới phát hiện cả người Lạc Mẫn đang run lẩy bẩy.

“Anh đã từng hứa sẽ không động tay với em mà.” Lạc Mẫn run run nói.

“Là em động tay với anh trước.” Từ Chí Đạc bất lực buông tay ra.

“Em không có! Không phải là em cố ý!” Lạc Mẫn nghe vậy liền bắt đầu hét lên.

Từ Chí Đạc giật mạnh cửa bước ra ngoài, bỏ lại sau lưng người phụ nữ đang điên cuồng gào thét trong hoảng loạn.

Đi dạo trong tiểu khu hai vòng, Từ Chí Đạc lấy điện thoại ra gọi cho Sầm Lệ, Sầm Lệ ở đầu dây bên kia nói: “Anh đợi em, em đưa anh đi ăn món ngon.”

Rất nhanh Sầm Lệ đã đến nơi, sau khi nhìn thấy Từ Chí Đạc cô vô cùng tự nhiên đi tới kéo tay anh, trong tiểu khu có rất nhiều người biết anh nhưng Từ Chí Đạc vẫn không hề rút tay ra.

Lúc hai người sắp ra khỏi tiểu khu lại vô tình đụng trúng một người phụ nữ, trên người bà ta nồng nặc mùi tỏi, Sầm Lệ vô thức bịt mũi lại, nói: “Ôi, hôi quá.”

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Từ Chí Đạc, con ngươi đục ngầu, ánh nhìn hung tợn nói: “Muộn như vậy rồi, đi làm cái gì?”

Thứ mùi nồng nặc trong khoang miệng bà ta khiến cả hai đều cảm thấy buồn nôn.

“Liên quan gì tới bà, bà là ai?” Sầm Lệ đẩy người phụ nữ ra, kéo Từ Chí Đạc rời đi.

Từ Chí Đạc quay đầu nhìn lại, người phụ nữ vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai người họ khiến anh không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

“Sao vậy? Anh quen biết bà ta?”

Từ Chí Đạc lắc đầu, mặc dù người phụ nữ đó trông rất quen mắt, nhưng anh vẫn phải thừa nhận trong kí ức của mình không hề có người này.

------

Từ Chí Đạc đến sống ở nhà của Sầm Lệ, đồng thời cũng bắt đầu đề nghị ly hôn với Lạc Mẫn.

“Rõ ràng trước đây anh đã nói sẽ bảo vệ em cả một đời, tại sao anh lại không giữ lời chứ?” Lạc Mẫn đè nén cảm xúc nói trong điện thoại.

“Xin lỗi, là anh không đủ năng lực.” Từ Chí Đạc châm một điếu thuốc.

“Nếu như anh làm không được, vậy tại sao lúc đầu còn hứa với em?” Lạc Mẫn tiếp tục hỏi: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”

Từ Chí Đạc có chút thiếu kiên nhẫn, nói: “Là anh có lỗi với em, nhà và xe đều để lại cho em, chúng ta chỉ mới kết hôn hai năm, con cũng chưa có, những chỗ này cũng đủ bù đắp thiệt hại cho em rồi chứ.”

“Anh không nên đối xử với em như vậy.” Lạc Mẫn nói.

“Cuối tuần này anh sẽ đưa đơn ly hôn cho em.” Từ Chí Đạc nói: “Bất luận thế nào, cuộc hôn nhân này cũng nhất định phải chấm dứt.”

Lạc Mẫn cúp điện thoại, Từ Chí Đạc lại châm thêm một điếu thuốc nữa, nhìn đống bát đĩa bẩn trên bàn, anh nói với Sầm Lệ: “Sao em không rửa bát đi?”

“Sao anh không rửa?” Sầm Lệ thổi lớp sơn vừa mới bôi lên tay, “Móng tay của em còn chưa khô, phiền anh đi rửa giúp em, được không?”

Từ Chí Đạc thầm thở dài, trước đây khi ở cùng Lạc Mẫn, hầu như anh chưa từng phải vào bếp, nhưng bây giờ đã đi đến bước này, anh không thể quay đầu lại nữa rồi.

Từ Chí Đạc lại hút thêm hai điếu thuốc, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom