• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Trả Thù Người Đã Từng Thương (1 Viewer)

  • Phần 10

Trả Thù Người Đã Từng Thương​





Phần 10


Tôi là người thích tiền, thích đến mức đã có công việc tử tế rồi mà vẫn lăn ra đi làm thêm để kiếm tiền. Bây giờ vào công ty Quang, bận quá nên không còn thời gian để làm thêm nữa, nhưng mà sếp tôi thì chỉ nhìn một cái là biết, để khích lệ tôi cố gắng thì cần nói cái gì.


Đúng là cứ treo giải thưởng là tôi cảm thấy trong lòng bừng bừng khí thế hẳn.


Tôi sung sướng gật đầu, sau đó theo mọi người vào trong phòng họp để bàn chuyện hợp đồng. Xong xuôi màn chào hỏi xã giao cho đầy đủ thủ tục, bên tôi bắt đầu thuyết trình về việc thiết kế nội thất cho các căn hộ liền kề của đối tác lần này. Đầu tiên, Quang nói:


– Công ty chúng tôi mới thành lập được hơn hai năm nhưng kinh nghiệm của tôi trong lĩnh vực thiết kế nội thất tính đến nay gần năm năm. Trước đây cũng từng nhận một số công trình ở trong nước và ngoài nước, khách hàng của chúng tôi đa phần đều rất ưng ý bởi vì thiết kế của công ty Việt Quang chú trọng vào việc sáng tạo, hơn nữa, đội ngũ nhân viên của tôi cũng rất đề cao tinh thần sáng tạo.


Một người ở công ty đối tác lên tiếng hỏi:


– Xin phép cho hỏi ngoài lề một chút, trước khi thành lập công ty Việt Quang, anh làm việc ở đâu?
– Tôi du học thiết kế nội thất theo diện vừa học vừa làm tại Pháp, trường L’Ecole Boulle, Paris, lúc đó cũng có tham gia thiết kế một số công trình kiến trúc ở đó.


Khi Quang nói xong những lời này, tất cả những người trong phòng họp ai cũng trầm trồ nhìn anh. Lúc đầu tôi tưởng công ty mới thành lập hai năm, chắc vốn liếng và kinh nghiệm còn ít, thế nhưng bây giờ nghe Quang nói thế, tôi mới biết hóa ra mình nhầm.


Cái ngành của bọn tôi đi du học thì dễ, nhưng để sang Pháp thì rất khó, mà còn được một trường danh tiếng L’Ecole Boulle nhận thì lại càng khó hơn. Quang học Đại học Kiến Trúc bốn năm, xong còn muốn học và làm thêm ở nước ngoài để tích lũy kinh nghiệm nên gần đây mới về nước để mở công ty. Thảo nào, trình độ của anh hơn hẳn ông sư phụ ở công ty cũ của tôi là phải.


Tôi ngẩng đầu liếc bên đối tác, thấy bọn họ hài lòng ra mặt, một vài người còn khen Quang còn ít tuổi mà giỏi quá, từng thiết kế cả công trình ở nước ngoài, đặc biệt là một đất nước nổi tiếng lãng mạn và hoa mỹ như Pháp.


Anh khiêm tốn trả lời từng người một, sau đó lại dẫn dắt họ quay lại chuyện hợp đồng, Quang trình bày về kinh nghiệm của công ty một phần, đến phần thứ hai là việc của tôi, anh Long có công việc ghi chép lại.


Tôi đã chuẩn bị sẵn một bản báo cáo bằng Powepoint, trước khi đứng dậy còn lịch sự chào lại bên đối tác một lượt, sau đó giới thiệu bản thân rồi mới bắt đầu mở slide show.


Mặc dù đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần nhưng với đối tác là công ty lớn thế này tôi vẫn rất run, tôi cầm bút laze nhìn quanh, sau đó ánh mắt chợt vô thức dừng lại trên người Quang, dường như muốn tìm một cử chỉ động viên của anh để có thể khích lệ tinh thần. Mà anh tất nhiên cũng không làm tôi thất vọng, Quang khẽ cười rồi gật đầu một cái, ánh mắt anh sáng lên nhìn tôi giống như muốn nói: “Cố lên”.


Mà chỉ cần thấy ánh mắt này thôi là tôi đủ tự tin rồi.


Tôi cũng cười, sau đó quay lại hít sâu một hơi rồi bắt đầu thuyết trình. Hôm đó tôi đã nói rất nhiều, nói về những bản vẽ tôi đã thiết kế, nói về ánh sáng thích hợp cho phòng ngủ, nói về độ thoáng của phòng bếp, nói về những biệt thự liền kề nên bố trí nội thất bên trong như thế nào. Tôi nói không bị vấp một từ, cứ thế hăng say thuyết trình cho đến khi quay đầu lại, thấy đã kết thúc rồi mà mọi người ở bên dưới vẫn yên lặng lắng nghe.


Bỗng nhiên cả phòng đang yên ắng xuất hiện tiếng vỗ tay, người bắt đầu là Quang rồi tiếp theo là anh Long, rồi cả phòng. Phó giám đốc bên đối tác đứng dậy nhìn tôi cười:


– Công ty Quang đúng là đề cao tinh thần sáng tạo thật, tôi đánh giá rất cao những bản vẽ này. Nếu có thang điểm mười, kiểu gì cũng chấm hẳn mười điểm.


Quang cũng đứng dậy, giơ tay bắt tay phó giám đốc bên đó:


– Tôi thấy bản vẽ này sáng tạo, đặc biệt là còn phù hợp với thiết kế biệt thự liền kề của công ty anh nữa. Mỗi phòng đều có cửa kính nhìn ra biển, nếu được hoàn thiện theo đúng những bản vẽ này, kiểu gì khi hoàn thành xong tôi cũng sẽ gom góp tiền mua một căn.
– Đến lúc đó tôi sẽ nói với giám đốc để giảm cho công ty Việt Quang 20% giá trị biệt thự. Anh Quang nhất định phải mua đấy nhé.
– Vâng, nhất định ạ.


Nói chuyện thêm một lúc, ba người chúng tôi ra về, còn bên công ty kia không trả lời ngay mà hẹn xem xét bản thiết kế, nghiên cứu xong sẽ quyết định.


Nói là nói thế thôi nhưng tôi đoán lần này 90% là bên kia chịu ký hợp đồng rồi, nếu không thì bọn họ đã chẳng mời công ty tôi tối nay đi ăn để bàn bạc kỹ hơn. Thông thường, nếu không đạt được thỏa thuận thì người ta sẽ trực tiếp từ chối ngay để làm mất thời gian của nhau, nhất là với công ty bay từ Hà Nội vào tận đây như công ty tôi. Còn nếu đồng ý ký thì họ vẫn phải làm cao một chút, không thể vừa xem xong đã nhận lời ngay được.


Buổi tối, tôi mặc váy rồi trang điểm sơ qua, sau đó cùng Quang và anh Long đi đến nhà hàng dự tiệc. Ở trên xe đến đó, anh Long cứ trêu tôi mãi:


– Bình thường không thấy An mặc kiểu này nên không biết em xinh thế đấy. Đi làm cứ mặc đồ công sở cứng nhắc làm gì, sếp có cấm ăn mặc đẹp đâu. Mặc thế thì mới xinh chứ.
– Thôi đi anh Long, cứ trêu em.
– Anh nói thật mà, anh phát hiện ra em xinh từ hôm em mới đến công ty rồi, nhưng hôm nay em lên thuyết trình mới thấy em càng xinh hơn, tối nay còn xinh thêm nữa này.
– Anh Long có người yêu rồi phải không? Hay khen phụ nữ thế này kiểu gì cũng có kinh nghiệm tán gái đầy mình rồi.
– Chưa, anh làm gì đã có. Anh độc thân như sếp mà, em hỏi sếp mà xem.
– Xùy, em không tin.


Quang ngồi bên cạnh tôi nhìn đường nãy giờ, nghe thế mới lên tiếng:


– Anh độc thân thì đúng, nhưng Long thì mỗi tháng thay người yêu một lần. Có khi bây giờ đang trong giai đoạn độc thân để tìm người mới đấy.


Anh Long bị sếp nói thế thì bất mãn kêu trời, bảo sếp làm lộ hết bí mật của em rồi. Tôi thì phá lên cười:


– Sếp đẹp trai mà độc thân, em cũng còn lâu mới tin.
– Chuẩn, chuẩn.


Anh Long bị Quang trêu, ngay lập tức trêu lại:


– Em có biết cái bạn hay đến mang đồ ăn cho sếp không? Người yêu tin đồn của sếp đấy. Tình cảm thế mà sếp có bao giờ nhận là mình có người yêu đâu.
– Chị Yến ấy ạ?
– Ừ. Đấy, người yêu tin đồn đấy. Em có thấy ai dám mang đồ ăn cho sếp không, không phải người yêu thì là gì nữa.


Tôi đang định đùa tiếp thì bên cạnh bỗng nhiên vang lên một câu, Quang nói:


– Vớ vẩn.


Anh nói thế, tôi với anh Long cũng không dám trêu nữa, chỉ dám nhìn nhau cười trộm. Thực ra tôi cười thế thôi nhưng trong lòng cũng mong là không phải, tôi rất mong anh không phải là người yêu của Yến mà chỉ là người mà cô ta theo đuổi thôi, như thế tôi sẽ không phải là người thứ ba, mà như thế thì ít nhất Quang cũng chưa đụng vào cô ta.


Haizzz, không hiểu sao cứ nghĩ đến chuyện hai người là người yêu là tôi cảm thấy khó chịu.


Mười phút sau xe của chúng tôi dừng trước nhà hàng, đi vào bên trong đã thấy các nhân viên bên công ty đối tác ngồi chờ sẵn, thấy ba người bọn tôi, ai ai cũng niềm nở đứng dậy bắt tay.


Bữa ăn xã giao thế này hầu như uống rượu là nhiều, phòng ăn vang lên những tiếng chúc tụng, những âm thanh chạm ly, chẳng mấy chốc ai cũng ngà ngà cười cười nói nói. Phó giám đốc công ty kia giơ ly rượu về phía tôi rồi nói:


– An hôm nay thuyết trình rất hay, anh nghe không bỏ sót từ nào. Em đúng là nhân tài đấy.


Tôi cũng cười, lịch sự chạm cốc với anh ta:


– Dạ đâu có, công ty em còn nhiều nhân tài lắm. Em đi theo anh Quang lâu ngày nên học hỏi được nhiều thôi ạ.
– Công nhận. Sếp em cũng giỏi, mà giỏi nhất là tìm được một người vừa xinh vừa khéo như em đấy. Chúc mừng em nhé.
– Em cảm ơn anh ạ. Xin phép chúc sức khỏe anh.


Từ đầu đến giờ tôi uống cũng nhiều, nhưng phó giám đốc chúc tôi cũng không dám từ chối mà ngửa cổ uống cạn. Uống xong còn giơ ly trống lên lắc lắc, anh ta thấy thế càng cười tít mắt, tiếp tục bảo tôi:


– Chúc sức khỏe phải thêm một chén nữa chứ. Không chúc mừng công việc kèm chúc sức khỏe được. Uống thêm ly nữa.
– Vâng.


Tôi lại rót ra rồi uống tiếp, xong anh ta lại viện đủ lý do để bắt tôi uống, tiếp xong người này lại tiếp đến người kia, đến khi gần cuối tiệc thì đầu óc tôi bắt đầu quay mòng mòng.


Đang ngồi thì bỗng nhiên một ly nước chanh đá đặt đến trước mặt, tôi quay sang thấy Quang đang nhìn mình, hình như anh uống cũng nhiều nên sắc mặt hơi tái. Anh nhỏ giọng bảo tôi:


– Em uống cái này đi cho đỡ say. Uống rượu nấy thôi nhé, anh thấy em mệt rồi.


Tôi bưng cốc nước chanh lên, dè dặt hỏi anh:


– Anh cũng uống nhiều rồi phải không? Anh uống đi rồi em uống.
– Em uống đi.


Bình thường đang uống rượu tiếp khách, không ai uống nước chanh cả. Thế mà không hiểu anh kiếm được ở đâu ly nước chanh nhiều đá như thế này, tranh thủ mấy ông kia đang đi sang bàn khác chúc rượu, đưa cho tôi.


Tôi không dám cãi lời anh nữa mà cầm lên uống, xong còn để lại một nửa cốc cho anh. Tôi ghé tai anh nói nhỏ:


– Anh uống nhanh lên không mấy anh kia quay lại đấy. Em uống thế đủ rồi.


Người Quang rất thơm, thoang thoảng mùi rượu lẫn mùi nước hoa nhè nhẹ, hương cam thì phải. Nghe tôi nói thế anh khẽ cười, giơ tay cầm lấy cốc nước chanh trên tay tôi, không để ý cốc chung mà đưa lên miệng uống. Xong xuôi, anh không đưa lại cho tôi mà cẩn thận cất cốc đi.


– Anh say chưa?
– Chưa, vẫn còn uống được. Em say chưa?
– Chưa, em vẫn còn uống được.


Nói xong, cả hai chúng tôi nhìn nhau cười. Lúc mấy ông bên công ty đối tác quay về lại ra sức chúc rượu.


Cuối cùng sau khi gần tàn tiệc, giám đốc công ty kia mới nói rất hài lòng về thiết kế nội thất của công ty tôi, đồng ý ký hợp đồng, hy vọng hợp tác thuận lợi với công ty Việt Quang.


Khỏi phải nói ba người chúng tôi vui như thế nào, nhất là anh Long, cứ thay mặt sếp chúc hết chén này đến chén khác, sau khi tàn tiệc thì cũng gục luôn, không thể tự bò về được.


Tôi với Quang bắt taxi, lôi kéo mãi anh Long mới lên được xe, sau đó quay về khách sạn. Sau khi đưa ông ấy lên phòng an toàn, lúc quay ra Quang mới hỏi tôi:


– Đợi anh tý, anh đi mua thuốc giải rượu cho. Uống nhiều mệt lắm.
– Thôi, em không say lắm mà. Anh cũng uống nhiều, anh cứ nghỉ đi.
– Hôm nay ký được hợp đồng lớn nên vui, không say đâu. Em cứ vào trong phòng ngồi đi, anh đi mua thuốc với ít đồ, tý về anh gọi.


Chẳng biết do lúc đó say nên nhiều can đảm, hay là tôi thật sự ngại sếp phải lo cho tôi mà tôi bỗng dưng kéo lấy tay anh, bảo:


– Hay là em đi cùng anh nhé. Ở trong phòng bây giờ cũng có làm gì đâu.


Quang chần chừ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, thế là hai chúng tôi lại lếch thếch xuống dưới đi mua thuốc giải rượu.


Đêm rồi, không muốn đi taxi với cả muốn tranh thủ hóng gió nên tôi và anh đi bộ. Đường phố Đà Nẵng rất đẹp, người dân cũng rất lịch sự nên chúng tôi muốn tranh thủ tận hưởng không khí ở nơi đây một chút, tôi cố ý đi thậm chậm, anh cũng đi chậm theo tôi, ánh đèn đường chiếu lên bóng anh, chầm chậm đổ vào bóng tôi.


– Ký xong hợp đồng rồi, lúc nào mình bay về Hà Nội hả anh?
– Chắc là chiều mai.
– À.


Thấy tôi có vẻ luyến tiếc, anh lại nói:


– Em thích ở đây à?
– Vâng, ở đây không xô bồ như Hà Nội, với cả không khí cũng dễ chịu nữa. Nếu sau này có điều kiện em cũng xin chuyển vào trong này ở thôi. Thích Đà Nẵng quá.
– Trong này em có người quen không?
– Không ạ. Nhưng ở Hà Nội em cũng chẳng có ai, người nhà cũng không có, đi đâu cũng được, chẳng khác gì nhau cả.


Bước chân của Quang chợt khựng lại, anh nghiêng đầu nhìn tôi, trong đêm tối ánh mắt của anh như hiện lên một chút thương cảm, một chút tò mò. Tôi thì ngại anh thương hại mình nên gượng cười:


– Người ta nói Đà Nẵng là thành phố đáng sống nhất Việt Nam mà.
– Nhân tài của công ty không muốn bị tư bản bóc lột nữa à? Đã hết hạn mười năm đâu?
– À nhỉ, em quên mất. Thế em đợi hết hạn mười năm rồi đi.
– Ừ, lúc đó có khi lại lấy chồng, sinh một lúc hai đứa con ở Hà Nội rồi. Thôi, em cứ tạm gác ước mơ của em lại đi đã, mười năm sau rồi tính nhé.
– Cái anh này, người ta đang mơ mộng mà phũ phàng thế. Anh thì sao? Anh thích thành phố nào? Có thích Paris không, chỗ anh học ấy.
– Không, anh thích ở Hà Nội.
– Vì Hà Nội có người yêu của anh à?
– Sao em biết?


Lòng tôi bỗng nhiên hơi buồn buồn, thế nhưng vẫn phải giả vờ cười:


– Em thấy người yêu của anh rồi mà.


Quang không trả lời nữa mà rẽ vào một cửa hàng Circle K phía trước, tôi cũng lặng lẽ bước theo anh. Anh đi đến dãy hàng tiêu dùng, nhặt mấy hộp mì omachi, một ít bánh ngọt, cả bánh mì và mấy chai nước chanh muối nữa. Tôi thấy anh mua nhiều nên hỏi:


– Anh mua nhiều thế làm gì đấy ạ?
– Em uống rượu tối đói đấy, mà muộn rồi chắc ở đây không còn quán ăn nào nữa, mua mấy cái này để nửa đêm em đói thì ăn.


Trước tôi đi làm thêm về muộn, nửa đêm đói bụng mà nhà chẳng có thứ gì để ăn, khi đó có người yêu cũng chẳng dám nhờ vả gì, đành phải ôm bụng chịu đói suốt. Bây giờ lần đầu tiên thấy một người không phải người yêu mà quan tâm tôi đến vậy, tự nhiên lại khiến tôi xúc động đến mức sống mũi tôi trở nên cay xè.


Tôi run run bảo anh:


– Em không ăn hết nhiều thế đâu ạ. Anh đừng mua nữa.
– Nếu đói thì ăn bánh ngọt trước, không nuốt được mới ăn mì nhớ chưa? Mì này người ta bảo không bị nóng, nhưng ăn nhiều cũng không tốt. Hạn chế ăn cho đỡ bị nóng trong.
– Vâng, em biết rồi ạ. Em đói thì ăn bánh ngọt, anh đừng mua nữa.


Cuối cùng Quang cũng nghe lời tôi, anh không mua nữa mà mang đồ đến quầy tính tiền. Thanh toán xong, chúng tôi lại rẽ vào hàng thuốc mua thuốc giải rượu, sau đó lại tiếp tục đi bộ về khách sạn.


Đi được nửa đường thì tôi bị gãy gót giày, giày cao gót của tôi là đồ rẻ tiền, dùng cũng lâu rồi nên chắc cũng đến lúc phải thay, mỗi tội gãy đúng lúc này làm tôi xấu hổ với Quang quá.


Vì giày bị gãy gót nên tôi loạng choạng, suýt nữa thì ngã phịch xuống đất. Anh đi bên cạnh thấy tôi thế thì vội vàng giang tay đỡ tôi, lo lắng hỏi:


– Sao thế? Em không đi được nữa à?


Tôi ngại nhưng phải giả vờ như không có gì, cúi xuống tháo giày rồi tiện tay bỏ vào luôn thùng rác bên đường, trả lời anh:


– Giày của em gãy gót rồi, đi lâu quá nên gãy mất.
– Anh gọi Taxi nhé?
– Thôi, giờ này muộn rồi, với cả còn một đoạn ngắn nữa là về đến khách sạn thôi. Em đi chân đất cũng được mà, đi chân đất còn khỏe hơn ấy.


Quang nhìn tôi một lượt, còn tôi thì vẫn cười, tôi sợ anh mất công gọi Taxi thật nên kéo tay áo anh:


– Đi thôi anh. Sắp về đến khách sạn rồi mà. Đi chân đất mát cực ấy.


Anh vẫn chần chừ không đi, tôi lại tiếp tục lôi kéo:


– Em không sao thật mà, anh nhìn đây này, đi thế này còn thoải mái hơn lúc đi giày cao gót. Nãy em đau chân mà không dám nói, may mà nó còn gãy để em được đi chân đất ấy.


Cuối cùng anh không nhìn tôi nữa mà để cho tôi kéo đi, chẳng hiểu lúc đó tôi ăn phải gan hùm mật gấu gì mà ở giữa đường cứ lôi lôi kéo kéo sếp như thế. Một lát sau đó, tự nhiên tôi thấy một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay mình. Tôi tròn xoe mắt nhìn tay rồi lại nhìn Quang, vừa định há miệng hỏi thì anh đã nói trước:


– Đi chân đất buổi tối dễ dẫm phải đinh đứt chân đấy, anh dẫn đi.


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom