• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (8 Viewers)

  • Chap-190

Chương 190: Anh có thể ôm em một lúc không?




Ở biệt thự Thiên Thượng số một.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Thi Nhân bưng đĩa cơm đến phòng ngủ lầu hai, hít sâu một hơi gõ cửa: "Tiêu Khôn Hoằng, anh ăn chút gì đi."



Bây giờ cơ thể của anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một hồi lâu sau cũng không ai trả lời lại.



Thi Nhân mở cửa ra, thấy cửa không khóa, cô trực tiếp bước vào.



Trong phòng ngủ không bật đèn, cô cảm thấy hơi tối.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Thi Nhân đang cẩn thận cầm chiếc đĩa, nhưng cuối cùng cũng bị vấp ngã, bịch một tiếng ngã xuống đất.



Cô chưa kịp phản ứng thì một giây sau đã bị nhấc bổng vào một lồng ngực rộng lớn, giọng nói của anh từ trên đầu cô truyền đến: "Không sao chứ?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không sao, nhưng đồ ăn đã bị đổ xuống đất hết rồi."



Thi Nhân có một chút buồn bực, sao có thể để làm một điều đơn giản như vậy cô cũng không thể làm tốt được.



Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì là tốt rồi."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tai của Thi Nhân đỏ bừng, nhưng thật may là lúc này bóng tối xung quanh có thể che giấu được biểu cảm của cô, bằng không sẽ rất xấu hổ.



Nhưng một phút trôi qua, người đàn ông không có dấu hiệu buông tay.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô đang nằm trong vòng tay anh, âm thanh của lồng ngực và nhịp tim của anh truyền đến tai cô - thịch thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.



Thi Nhân có chút hồi hộp, cô cố gắng tránh thoát ra.



Tiêu Tôn Hoằng chống cằm lên vai cô: "Anh có thể ôm em như thế này một lát được không?" Đọc truyện hay trên truyen88.net



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Người đàn ông luôn kiêu ngạo, giờ trông thật đáng thương, giống như một con chó lớn bị bỏ rơi. Cô nghĩ đến di vật trong hộp, trong lòng lập tức xót xa cho người đàn ông trước mặt.



Thi Nhân không cử động, cũng không nói lời nào, xem như là đang ngầm cho phép.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiêu Khôn Hoằng đang đau lòng thất vọng chỉ cần ôm cô đã đủ hài lòng rồi. Phu nhân nhỏ bé dựa vào mình ngoan ngoãn như vậy, không ghét bỏ anh cũng không hận anh, có thể trong tương lai cô sẽ yêu chính mình, nghĩ đến điều đó anh đã cảm thấy rất vui.



Có lẽ trong tương lai, bọn họ sẽ có một đứa con thuộc về hai người.



Đương nhiên anh cũng sẽ nuôi ba đứa nhỏ như con ruột của mình, vì dù sao anh nhìn bọn chúng cũng thấy rất giống mình.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tổng giám đốc Tiêu vừa rồi còn giống như một con chó nhà có tang, bây giờ lại nhảy cẫng lên, nhất là trong phòng ngủ đen kịt không nhìn thấy biểu lộ này, rất thích hợp làm chút chuyện gì đó.



Không thể giải thích được, Thi Nhân cảm thấy bầu không khí xung quanh hình như đều thay đổi.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói thế nào đây, chính là cả người cảm thấy không đúng lắm. Lúc hai người chăm chú ôm lấy nhau sẽ luôn cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể đối phương như nhiệt độ, hình dáng,... khụ khụ.



Thi Nhân cảm thấy có chút không chịu nổi, trong vô thức muốn lùi lại: "Cái kia, cái kia, tôi muốn đi vệ sinh."



Không động còn tốt, vừa động đậy cô lập tức giật mình.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tiêu Khôn Hoằng thở dài một hơi: "Em không nên cố ý trêu chọc anh, rất dễ xảy ra chuyện đấy."



Anh cố tình cắn hai chữ cuối cùng nhấn mạnh.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sắc mặt Thi Nhân lập tức đỏ bừng, mặc dù giữa bọn họ đã có con, nhưng đối với cô kinh nghiệm về chuyện kia cũng chỉ có một lần, còn là lúc chính mình đang trong trạng thái say rượu.



Dù nói thế nào đi nữa, cô vẫn là tiểu bạch thỏ!





Là một chủng loại vô cùng thuần khiết.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nhưng Tiêu Khôn Hoằng vẫn buông cô ra: "Cảm ơn em đã cho anh ôm, rất ẩm áp."



Trước kia khi anh có một mình, giống như một cái chai lênh đênh trên mặt biển, trôi dạt mà không có bất kỳ hồi kết nào. Đọc truyện hay trên truyen88.net





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bây giờ cuối cùng cũng có người nhặt anh lên, thật sự muốn đeo bám cô cả đời.



"Khụ khụ, không sao, không có sao. Đồ ăn bị đổ, tôi mang cái khác cho anh."



"Không cần, chúng ta đến phòng ăn ăn cơm. Anh không có thói quen dùng bữa trong phòng ngủ."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Thi Nhân lập tức lấy lại tinh thần, người đàn ông này hình như có thói quen sạch sẽ, được rồi cô tôn trọng thói quen của anh.



Cô đi vài bước, kết quả phát hiện anh không có đi theo, quay đầu lại thấy một thân ảnh, tư thế đứng của người đàn ông có chút kỳ quái, giống như không đứng thẳng được.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh, anh không đi sao?"



Một lúc sau, giọng nói yếu ớt của người đàn ông truyền đến:"Anh như vậy không có biện pháp gặp người khác, em đi trước, một lúc anh ra sau."



Thi Nhân hiểu ngay lập tức, sau đó bỏ chạy không quay đầu lại.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Cô đúng là đồ ngốc, hỏi cái gì mà hỏi chứ!



Cô bưng đồ ăn quay lại nhà của mình đối diện, cô không muốn đối mặt với người đàn ông kia nữa bởi vì thật quá xấu hổ.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vừa ăn cơm, vừa xem tin tức những người trên mạng công kích vào Tiêu Khôn Hoằng.



Thi Nhân cũng nhanh chóng mắng nhau với những người kia, lấy đẳng cấp của mình trong những năm gần đây ra mắng khiến cho những kẻ đó cũng phải gào khóc.



Cuối cùng có một người @ tên cô nói:"Dù sao cô cũng là nhân vật của công chúng, nói như vậy không sợ bị bôi đen sao?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Bôi đen? Tôi là hắc chiến mã trong cuộc thi quốc tế Trăm hoa năm nay, ai có thể bôi đen tôi?"



"Cô Mạc, cô thực sự cho rằng có chút danh tiếng trong một cuộc thi sẽ có thể bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng sao, cô vĩnh viễn chỉ là một người thế thân mà thôi."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Dù là người thế thân cũng tốt hơn nhiều so với một số người muốn dành vị trí nhưng bị từ chối. Có chuyện gì vậy, muốn cắn tối sao?



Chiến trường mắng người của Mạc Hồi nhanh chóng leo lên tìm kiếm nóng.



Câu hỏi liệu Mạc Hồi có phải là mợ ba nhà họ Tiêu hay không cũng khiến cư dân mạng thảo luận, thậm chí còn có người đặt cược.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Cảnh tượng như vậy, hẳn là khi năm đó cô kết hôn với Tiêu Khôn Hoằng mọi người đặt cược xem lúc nào cô sẽ không chịu được mà tự sát.



Nhưng điều tốt ở chỗ là đem những tin tức trái chiều của Tiêu Khôn Hoằng dẫn đi qua không ít.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tuy nhiên mục đích ban đầu của cô không phải vậy, bất quá về sau cũng coi như là trăm sông đổ về một biển.



Thi Nhân vui vẻ lên tầng ngủ, cô thấy bóng dáng một người đàn ông ở ban công đối diện. Thân thể cao ráo dựa vào lan can, bóng dáng anh hòa vào màn đêm, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, đốm lửa đỏ rực hiện trong bóng đêm rất rõ ràng.



Anh đang đứng khom lưng, cũng không nhìn ra bên ngoài, hình như là đang ngẩn người.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Bỗng nhiên, Tiêu Khôn Hoằng cảm nhận được ánh mắt, quay đầu nhìn thấy Thi Nhân, hai người bốn mắt đối diện nhau. Nhìn nhau, Thi Nhân bỗng nhiên đỏ mặt, khoảng cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được ánh mắt thâm thúy của




509419747.jpg



40127134.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

669907780.jpg
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom