• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (13 Viewers)

  • Chap-708

Chương 708: Tôi không phải là Bạch Mỹ Đình




*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.


**********



"Cô thông minh như vậy, chi bằng cô đoán thử xem?"






"Là anh có phải không?"



Người đã bắt cóc cô thực sự là Tiêu Khôn Hoằng!






Mạc Mỹ Đình ngẩng đầu nhìn anh, thật ra cô cũng không phải là chưa từng hoài nghi Tiêu Khôn Hoằng, nhưng khả năng thành sự thật của chuyện này quá thấp, dù sao cũng quá là điên cuồng rồi. Không có lý do gì cả.



Hơn nữa lúc đó nhà họ Mạc chiếm thế thượng phong, cô cho rằng Tiêu Khôn Hoằng không dám, cũng không có lý do gì để làm như vậy. Dù sao thì chuyện đắc tội với nhà họ Mạc đối với tập đoàn Quang Viễn không có chút lợi lộc gì.






Nhưng bây giờ nghĩ lại, tất cả đều chỉ là suy nghĩ của một mình cô. Những điều này đều không phải sự thật. Là cô đã đánh giá thấp sự điên cuồng của Tiêu Khôn Hoằng.



"Hôm nay không phải là vì chuyện bắt cóc, mà là chuyện khác, ví dụ như ai đã mưu đồ làm tổn hại đến vợ tôi."






Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô trịch thượng: "Bây giờ cô thân cô thể cô không thể nhờ cậy ai, tôi nghĩ rằng cô là một người thức thời, đúng không Bạch Mỹ Đình?"



"Tôi đã nói rồi, tôi không phải là Bạch Mỹ Đình, anh nhận nhầm người rồi."






Trong mắt cô ẩn chứa sự tức giận, Tiêu Khôn Hoằng, anh đừng để rơi vào tay tôi, nếu không tôi nhất định khiến anh bẽ mặt.



"Ồ, ánh mắt cô ngập tràn sự tức giận, muốn đối phó với tôi?"






Tiêu Khôn Hoằng cười lạnh: "Cho dù là trước kia hay bây giờ, cô vẫn luôn là yếu đuối như vậy, ngây thơ ngu ngốc luôn tự cho mình là đúng. Hiện nay cô cũng chỉ là một quân cờ, có thêm danh phận của nhà họ Mạc, cô thực sự nghĩ rằng mình là một cô chủ quyền quý cao sang ư?"



Mạc Mỹ Đình bị người ta ép phải ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trông như ác quỷ trước mặt. Mời đọc truyện trên truyen99.net






Anh cúi đầu, ánh mắt nghiêm nghị: "Lần này tôi sẽ cho cô nhìn rõ giá trị của bản thân."



"Nhà họ Mạc sẽ đến chuộc tôi, Mạc Đông Lăng sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh, cho dù là đối nội hay đổi ngoại. Anh ấy luôn là một người như vậy."






"Nhốt cô ta xuống dưới hầm, nhớ tiếp đãi vị tiểu thư này thật chu đáo. Cho đến khi nào cô ta nói ra điều mà tôi muốn thì mới được dừng lại."



Mạc Mỹ Đình ngạc nhiên nhìn anh: "Anh dám ư, người nhà họ Mạc sẽ tìm đến tôi."






"Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cho cô chết. Người sống mới có giá trị, còn người chết thì không."



Tiêu Khôn Hoằng đáp với giọng hết sức nhẹ nhàng, cứ như thể đang nói rằng thời tiết hôm nay tốt. Trái tim Mạc Mỹ Đình lập tức lạnh lẽo. Phải, làm sao cô ta có thể quên được Tiêu Khôn Hoằng là ai. Cho dù đã bao nhiêu năm trôi qua, bản chất của Tiêu Khôn Hoằng vẫn sẽ không thay đổi.






Cô hối hận rồi, cô thật sự không nên ra tay với Thi Nhân, cô cho rằng Tiêu Khôn Hoằng sẽ nể mặt nhà họ Mạc mà không dám động đến cô. Nhưng cô đã đoán sai. Rất sai là đăng khác.



Đột nhiên Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, quay lại nhìn cô ta nói: "Hủy bộ mặt của cô ta, tôi nhìn rất chướng mắt"






"Không! Tiêu Khôn Hoằng, tôi cầu xin anh."



"Xong xuôi tôi sẽ cho cô tiền phẫu thuật thẩm mỹ. Sẽ đẹp hơn nhiều lần so với hiện tại. Dù cũng sẽ tốt hơn khuôn mặt này bây giờ, sẽ khiến cô gặp rất nhiều rắc rối đó."






Tiêu Khôn Hoằng đi ra khỏi đại sảnh không thèm nhìn lại, một người phụ nữ từ phía sau hét lên: "Tôi thừa nhận, là tôi làm, tất cả đều là tôi làm."



Mạc Mỹ Đình quỳ trên mặt đất nhìn Tiêu Khôn Hoằng đang chuẩn bị rời đi: "Tôi ghen tị với cô ấy, và tôi không muốn cô ấy tham gia cuộc thi nên mới ra tay!"






Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, đứng ở hoa viên bên ngoài.



Anh quay đầu lại: "Tốt lắm, tôi rất ưng ý với câu trả lời này, khuôn mặt của cô được giữ lại rồi."






Tiêu Khôn Hoằng đáy mắt lạnh đi vài phần, và Mạc Mỹ Đình bây giờ hối hận cũng không kịp.



Cô không nên chọc tức Tiêu Khôn Hoằng, đây không phải nước Singapore.






Nhưng, ông chủ có lẽ sẽ đến để giải cứu cô ta phải không?





Có lẽ sẽ là có, sau tất cả, cô ta cũng là một quân cờ có ích.






Sau khi Tiêu Khôn Hoằng rời đi, anh liền trực tiếp đến bệnh viện.



Anh lạnh lùng bước vào thang máy, nhìn người đàn ông đang tức giận bên trong, sau đó mới thoải mái nói: "Bà chủ tỉnh rồi à?"






"Dậy rồi ạ, bây giờ đã đến giờ dùng bữa tối."



"Đừng để bất cứ ai làm gián đoạn bữa ăn của chúng tôi, bất kể đó là ai đi chăng nữa."






Tiêu Khôn Hoằng biết sắp tới sẽ có người đến tìm mình cầu cứu, có thể là nhà họ Mạc, cũng có thể là người đứng sau tất cả chuyện này.



Nhưng anh ấy không quan tâm. Vừa đẩy cửa, anh liền thu hết sát khí trên người, ôn nhu bước vào phòng.






"Bữa tối mùi vị thế nào?"



Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy Thi Nhân đang ngồi trên giường và đứa trẻ ngồi trên chiếc ghế dành cho trẻ em ở bên cạnh để ăn, cảnh tượng này khiến anh ấy bình tĩnh lại nhanh chóng.






"Cha, ăn rau."



Người con thứ ba vui vẻ đưa dĩa qua, anh ta nắm tay con gái: "Con đừng kén ăn, cũng không được cho người khác ăn những thứ con không muốn ăn."






Bé Bánh Bao thấy rằng kế hoạch của mình đã thất bại, sau đó liền ngoan ngoãn ăn.



Tiêu Khôn Hoằng thấy cô dùng tay trái một cách vụng về, liền nói: "Anh nghĩ em gần đây thích hợp ăn cháo, không cần phải phiền phức như vậy."






"Em chỉ bị thương, không phải bị tàn tật, với lại tay trái của em cũng có thể rất linh hoạt" Mời đọc truyện trên truyen99.net



Thi Nhân đang ăn bằng nĩa ở tay trái, thực ra đây là bữa tối được làm riêng cho cô ấy, thích hợp để cô dùng nĩa.






Tiêu Khôn Hoằng ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói: "Hung thủ là Mạc Mỹ Đình."



"Em biết đó là cô ta, ngoại trừ cô ta thì không ai có thể ghét em đến mức muốn ngăn cản em tham gia cuộc thi cả."






Thi Nhân không ngạc nhiên chút nào, vừa rồi đứa trẻ đã nói với cô rồi. Sẽ không có ai ngoại trừ bông sen độc của Mạc Mỹ Đình đó.



Cô nhìn lên: "Anh ra đến khu vui chơi rồi?"






"Ừ, anh đã tìm thấy bằng chứng."



"Người nhà họ Mạc sẽ không dễ dàng đồng ý."






Ha, người đàn ông lộ ra vẻ châm chọc, Thi Nhân nhìn qua, nhất thời không biết diễn tả vẻ mặt như thế nào – vừa ngạo mạn lại vừa khinh thường, thậm chí có chút cho mình là trung tâm nữa.



Cô nói trong tiềm thức: "Anh đã bắt được Mạc Mỹ Đình rồi?"






"Em xem ra vẫn chưa ngốc."



Tiêu Khôn Hoằng cầm lấy cái đĩa mà trợ lý Cao vừa đưa cho anh, vừa ăn vừa nói: "Người phụ nữ đó dám ra tay với người phụ nữ của anh. Nếu không dạy dỗ cho cô ta một bài học nhỏ thì há không phải là rất mất mặt không?"






"Những chuyện này anh không cần phải tự mình ra mặt"



"Tìm cảnh sát sao? Quá chậm."






Tiêu Khôn Hoằng không quan tâm chút nào: "Cá nhân anh thích




866307920.jpg






2113784112.jpg



333376724.jpg
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom