• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (16 Viewers)

  • Chap-672

Chương 672: Mất trí nhớ lại còn biện hô






**********



Thi Nhân cười nói: "Em biết, em sẽ sang ngủ ở phòng bên cạnh, trước khi anh tỉnh lại, em cũng ở phòng bên cạnh mà."






Thi Nhân quay người đi sang phòng kế bên.



Sau khi tắm rửa xong, cô lấy máy tính ra bắt đầu giải quyết công việc, tuy rằng đây chỉ là những văn bản cần cô ký tên, nhưng số lượng cũng rất lớn.






í phòng bên này, Tiêu Khôn Hoàng nằm trên giường, trần trọc mãi không ngủ được.



Khi anh vừa nhắm mắt lại, hình ảnh của cô lại hiện ra trong tâm trí anh.






Cuối cùng, không nhịn nỗi sự tò mò, anh lặng lẽ mở cửa phòng, chuẩn bị đi xem xét phòng bên cạnh.



"Ông chủ Tiêu, anh có việc gì cần chúng tôi làm sao?"






Người vệ sĩ thấy anh ấy đi ra, liền bước tới.



Tiêu Khôn Hoằng sửng sốt khi bị hỏi bất ngờ, vẻ mặt mất tự nhiên: "Tôi đi vệ sinh."






* Ông chủ Tiêu, trong phòng có nhà



vệ sinh." “À, tôi quên mất






Tiêu Khôn Hoàng lúng túng sở sở tóc sau đầu, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khi một lát, các anh cứ làm việc của mình đi, đừng để ý tôi."



Tôi hiểu rồi.”






Sau khi Tiêu Khôn Hoảng nhìn thấy vệ sĩ đã rời đi, anh giả vờ đứng ở hành lang nhìn xem xung quanh, sau đó vô thức đi vài bước sang phòng bên cạnh, từ khỏe mắt anh nhìn thấy phòng bên cạnh vẫn còn sáng đèn.



Chậc, muộn thế này rồi, cô ấy còn đang làm cái gì vậy?






Đứng chờ một lát, Tiêu Khôn Hoàng nhịn không được đi sang phòng bên cạnh, phát hiện cô đã ngủ say, năm ngay trước máy tính, mặt bị ẩn ra dấu vết trên bàn phím



Anh liếc nhìn màn hình máy tính, tất cả đều là công việc của tập đoàn Quang Vien.






Muộn thế này rồi còn làm việc, đây là làm đến muốn mạng luôn hay sao?



Tiêu Khôn Hoàng nhìn cô một cái, cuối cùng cúi người ôm cô lên giường, đắp chăn bông cho cô.






Sau loạt hành động giống đêm qua, lúc này Tiêu Khôn Hoảng mới thở phào nhẹ nhõm hơn.



Bây giờ anh có thể quay về ngủ ngon được rồi.






Mỗi lần đều như vậy, anh rất lo lắng cho người phụ nữ này, rõ ràng anh không muốn quan tâm cô, kết quả anh vẫn không thể không lo lắng, ví dụ như bây giờ, anh đã vô thức làm những việc không cần thiết này một cách không thể giải thích được.



Trước khi Tiêu Khôn Hoàng rời đi, anh đã giúp cô tắt máy tính.






Anh nhìn chằm chằm vào tài liệu công việc trên màn hình, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, đám người không biết phép tắc kia đều chỉ biết bắt nạt người phụ nữ của anh, thật không biết sống chết là như thế nào.



Cứ chờ xem. Ngay cả khi anh là Tiêu Khôn Hoàng của mười năm trước cũng có thể cho bọn họ bài học không thể nào quên.






Bệnh viện, sáng sớm.



Vừa rồi Tiêu Khôn Hoàng đột nhiên gọi điện thoại, yêu cầu tất cả bọn họ tập trung đến giải quyết công việc của tập đoàn.






Diệp Tranh cảm thấy rất kỳ quái: "Anh ba, sao đổi ý sớm như vậy? Không phải anh nói tạm thời chỉ ngôi nhìn trước xem tình hình sao thôi à?"



"Những tên khốn đó muốn lợi dụng bệnh của tôi, tôi có thể nuốt trôi việc này được sao?"






Tiêu Khôn Hoằng nét mặt lạnh lùng nói: "Từ hôm nay, tất cả công việc của tập đoàn đều giao cho tôi."



"Từ ai chuyển giao qua? Hiện tại anh không có thẩm quyền giải quyết công việc của tập đoàn"






Tiêu Khôn Hoằng im lặng.



Diệp Tranh cố ý nhìn biểu hiện của người nào đó. Miệng thì nói không muốn, nhưng thân thể thì tương đối thành thật hơn nhiều."






"Im đi, tôi làm vậy không phải vì người phụ nữ đó. Đối với tôi bây giờ, cô ấy chỉ là một người phụ nữ xa lạ "



"Anh ba, anh nói vậy là không được, anh có biết chị dâu đã nói gì ông?"






Tiêu Khôn Hoằng nhưởng mắt: "Cô ấy nói cái gì?"



Diệp Tranh họ nhẹ một tiếng, nhớ lại những gì Thi Nhân đã nói với anh lúc đó






"Đúng vậy, anh ấy hiện tại quả thực mất kí ức của mười năm qua, không còn nhớ ra chị và bọn trẻ nữa. Nhưng dù có như vậy đi chăng nữa, chắc chắn tương lai sau này anh ấy vẫn sẽ yêu chị."



"Thật tuyệt khi được gặp Tiêu Khôn Hoằng 23 tuổi!"






Diệp Tranh ôm ngực, giọng nói khàn



khàn, trầm bổng lên xuống, lại có cảm xúc vô cùng kích động.






Khỏe mắt Tiêu Khôn Hoàng giật giật, anh thật muốn đấm cho Diệp Tranh một đam. Nhin that gai måt!



“Anh ba, nghe những lời này anh không thấy cảm động lắm sao? Đây chính là tình yêu trong cổ tích a






"Rõ ràng là cậu không có tài năng diễn xuất.



Tiêu Khôn Hoàng bày tỏ anh rất không hài lòng, rõ ràng là một câu nói tình cảm như vậy đã bị Diệp Tranh cổ tình diễn thành một vở kịch gây cười.






Nhưng tâm trạng của anh lại không được bình tĩnh như vẻ ngoài.



Diệp Tranh sửng sốt: "Anh ba, mặc dù kỹ năng diễn xuất của em hơi kém hơn một chút, nhưng chị dâu thực sự đã nói như vậy. Nếu như đổi lại là anh của mười năm sau, nghe xong những lời này, anh có thể đem cả trái tim của mình ra cho chị ấy xem."






“Tôi không có khát máu như vậy."



Tiêu Khôn Hoằng mở máy tính lên, nhìn tập tài liệu trước mặt, phát hiện bản thân một chữ cũng không xem vào








Anh cấu kinh đi vào nhà vệ sinh, không muốn mọi người nhìn thấy bản thân anh có biểu hiện kì lạ.



Anh đứng trước gương, nhìn người đàn ông chững chạc thành thục của mười năm sau, nghĩ về những gì Diệp Tranh nói vừa rồi - thật vui khi được gặp Tiêu Khôn Hoàng, 23 tuổi,






Ôi, thật là ấu trĩ Tiêu Khôn Hoàng giả vờ bình tĩnh, nhưng lại thấy người đàn ông trong gương bất giác mỉm cười,



Cười đến vô cùng đắc ý a!






Anh che mặt, trong lòng không kiêm chế được sự sung sướng.



Anh hạnh phúc đến mức như được lăn tròn trong đồng kẹo.






Thật ngọt ngào.



Khi Thi Nhân tỉnh dậy, cô phát hiện minh đang nằm trên giường.






Cô nhớ lại mình đang giải quyết công việc rồi lăn ra ngủ, ai đã đưa cô trở lại giường?



Có lẽ ở đây, sẽ không có ai làm điều này ngoại trừ Tiêu Khôn Hoàng






Khóe miệng cô hơi nhếch lên, xem ra anh ấy tuy rằng không nhớ rõ chính mình, nhưng là vẫn chu đáo.



Thi Nhân đi sang phòng bên cạnh, thấy rằng Diệp Tranh, lão Tiêu và trợ lý đều đang ở đây.






"Mọi người đang bàn công việc à?”



"Chào buổi sáng, bà chủ Tiêu.”






“Chị dâu, buổi sáng chuẩn bị xong



Thi Nhân gật đầu: "Cảm ơn, chị sang phòng bên cạnh ăn cơm, mọi người cứ bản công việc tiếp đi."






"Tại sao phải qua phòng kế bên, không có chuyện gì quan trọng cả, hơn nữa chị dâu à, chị không phải người ngoài."



Thi Nhân vô thức liếc nhìn người đàn ông trên giường bệnh, vừa định từ chối thì giọng nói của anh từ phía sau vang lên: "Không cần, đúng lúc mọi người cùng nhau dùng bữa."






Tiêu Khôn Hoằng ngước đối mặt



lạnh lùng nhìn cô.






Người đàn ông thành thục dịu dàng trong ký ức dường như sau một đêm trở nên lạnh lùng hơn, đôi môi mỏng mím chặt, giữa đôi lông mày ẩn giấu sự bướng bỉnh không phục.



À, đây là Tiêu Khôn Hoảng 23 tuổi, mặc dù cơ thể của anh ấy thì không phải vậy.






Thực sự là một người đàn ông trẻ tuổi, năng động.



Thi Nhân gật đầu: "Được."






Đang ăn cơm, Diệp Tranh đột nhiên nói: "Tôi đột nhiên nhớ tới còn có chuyển phát nhanh chưa lấy, lão Tiêu, cậu đi với tôi ra ngoài lấy."



Hai người tùy tiện tìm một cái cớ để






rời đi.



Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại






hai người.



Cả hai đều lặng lẽ ăn không nói một tiếng nào.






Thi Nhân nhìn thấy anh khẽ cau mày, liền rót cho anh một ly nước ấm: "Uống cái này đi, chắc là bọn họ mua theo sở thích của em, có hơi ngọt.



Tiêu Khôn Hoàng uống một ngụm nước ẩm, lúc này vị ngọt trong miệng anh mới dịu đi.






Anh cảm giác cô có vẻ hiểu rất rõ thói quen và sở thích của anh, và bản thân anh dường như rất thích thú với sự chăm sóc này của cô, tâm trạng anh hiện giờ nhịn không thể nhảy lên vui sướng.



Anh thở dài, Tiêu Khôn à, anh có thể có tiền đồ một chút được không?






Mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ này, trái tim anh lại không tự chủ được, chỉ cần cô tùy ý săn sóc anh một chút, anh liên không nhịn được cực kỳ hạnh phúc.



Vì một người phụ nữ mà tâm trạng thay đổi như vậy, cảm xúc này đối với anh thật xa lạ.






"Em no rồi, anh cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa em sẽ trở lại."



"Đi làm?"






Thi Nhân gật đầu: "Vâng."



Cô phát hiện ra rằng lông mày và đôi mắt của người đàn ông trước mặt mang vẻ thù địch, đó là một góc cạnh sắc bén không thuộc về Tiêu Khôn Hoằng






Cũng có thể, cô trước đây chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ này của Tiêu Khôn Hoằng "Có phải có ta luôn nhằm vào cô, còn ăn cấp tác phẩm điêu khắc của cô?"



Tiêu Khôn Hoảng ném một bức ảnh trước mặt cô.






Thi Nhân liếc nhìn qua, đây là bức ảnh của Mạc Mỹ Đình, cô thở dài, "Cũng chính cô ta đã làm anh bị thương."



Nhưng Tiêu Khôn Hoàng đã mất trí nhớ, và tất nhiên anh không thể nhớ những gì đã xảy ra lúc đó.






Do đó, trong thời điểm hiện tại, không thể làm gì với Mạc Mỹ Đình.



"Chỉ dựa vào cô ta?"






Giọng điệu của Tiêu Khôn Hoằng



đầy nguy hiểm.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom