• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (8 Viewers)

  • Chap-181

Chương 181: Năm năm trước, cô đã nhặt miếng ngọc đúng không?




Thi Nhân ném tài liệu lên bàn: “Vậy thì còn phải xem cô hy vọng tôi là ai chứ."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


“Chị đừng đắc ý, Thi Nhân ạ. Dù chị có trở về đi chăng nữa thì đã sao nào? Tôi vẫn mạnh hơn chị, con trai tôi sắp trở thành người thừa kế phần lớn tài sản của ông cụ. Dù chị làm lành với Tiêu Khôn Hoằng thì đã sao nào? Hải Đào, con trai tôi vẫn đứng ở vị trí số một trong lòng anh ấy. Thứ con hoang của chị chỉ có thể ra rìa."



“Con hoang?”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ánh mắt Thi Nhân trở nên u ám: “Vương Ngọc San, Hải Đào là con trai của Châu Chính Bắc đúng không?"



“Chị nói vớ vẩn. Hải Đào là con của Tiêu Không Hoằng, ngày xưa đã làm xét nghiệm ADN xác nhận cha con rồi."



Vương Ngọc San thoáng hiện lên vẻ lo lắng, quả nhiên Thi Nhân đã đoán ra được, chỉ có cô ta là từng gặp Châu Chính Bắc.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nhưng không hề gì, dẫu sao thì hai ngày nữa mọi chuyện cũng sẽ đâu vào đấy.



“Vương Ngọc San, có những người nói dối lâu quá, đến chính bản thân mình cũng tưởng đâu là thật. Tiếc rằng, suy cho cùng thì bịa đặt vẫn là bịa đặt,. Vốn dĩ tôi luôn nghĩ rằng con trẻ vô tội, nhưng đối với cô thì Hải Đào chẳng hơn gì một công cụ, bị cô lợi dụng bấy lâu.”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Hừ, tôi không hiểu chị đang nói gì." Vương Ngọc San sẽ không ngu ngốc mà chịu thừa nhận.



"Không hiểu chứ gì? Vậy thì có cần tôi nhắc cho cô nhớ chuyện cô nhặt miếng ngọc tôi làm rơi rồi đóng giả làm tôi không?"



"Sao chị..."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Vương Ngọc San sửng sốt, tại sao chị ta lại biết được chuyện này?



Thi Nhân không biết chủ nhân của miếng ngọc là ai cơ mà?





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sắc mặt của Vương Ngọc San trở nên căng thẳng, cô ta cầm cốc lên định uống nước, nhưng bàn tay run rẩy không ngừng, cô ta bất chợt quay lại nhìn trợ lý: “Cô đi ra ngoài trước đi! Bất kể có xảy ra chuyện gì cũng không được vào."



Trợ lý cũng hết sức bối rối, phải chăng vừa rồi cô ta đã nghe được bí mật quan trọng gì đó? Mời đọc truyện trên truyen88.net



Thì ra vị Giám đốc họ Mạc này đích thực là Thi Nhân... Hóa ra mợ ba nhà họ Tiêu vẫn chưa chết.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Còn cả con trai của Vương Ngọc San, có khả năng không phải con của Tiêu Khôn Hoằng.



Quả đúng là gia đình quyền quý lắm chuyện nhiễu nhương, cô ta đã được mở mang tầm mắt.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trợ lý tỏ ra băn khoăn, hai ngày tới chắc sẽ còn tin tức động trời được hé lộ. Phòng tiếp khách im lặng đến lạ thường.



Vương Ngọc San chột dạ, uống nước liên tục, cô ta không biết nên làm thế nào.



Làm sao Thi Nhân biết được chuyện đó, và cô đã biết được bao nhiêu?



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tiêu Khôn Hoằng có biết hay không? Nếu như anh biết thì phải chăng ông cụ cũng đã biết?



Vương Ngọc San chìm trong hoảng loạn vô cùng.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thi Nhân nửa cười nửa không: "Sao thế, chột dạ à? Năm năm trước cô đã ăn cắp mảnh ngọc đóng giả làm tôi, sau đó vu oan giá họa cho tôi trước mặt ông cụ, nói rằng đứa bé trong bụng tôi là con hoang. Thời điểm đó, chỉ có cô biết đứa con trong bụng tôi là con của Tiêu Khôn Hoằng, thế nhưng cô vẫn không hề nương tay.



Món nợ này, nên tính thế nào đây?” Đôi mắt cô đanh lại, giọng nói yếu ớt như rắn độc thè lưỡi.



Cơ thể Vương Ngọc San cứng đờ, cô ta gắng gượng lên tiếng: “Chị đã biết hết tất cả?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Đúng thế. Cô nhặt miếng ngọc của tôi, giả danh tôi như thế nào, dùng Hải Đào để lừa lừa dối mọi người như thế nào, tôi đã biết hết. Tuy tôi chưa tìm được bằng chứng cô làm giả giấy xét nghiệm ADN như thế nào nhưng chỉ cần làm lại một lần nữa là sự thật sẽ được đưa ra ngoài ánh sáng.



Suy cho cùng thì giả cũng chẳng phải là thật và thật thì không thể giả được."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Vương Ngọc San tái mặt.



Thế là xong, phen này toi rồi.



Tại sao cô ta cố gắng bao lâu nay để rồi cuối cùng vẫn thất bại? Dựa vào cái gì?



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Rốt cuộc thì so với Thi Nhân, cô ta thua kém chỗ nào?



Mắt Vương Ngọc San đỏ hoe: “Vậy chị muốn làm thế nào?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thi Nhân chống cằm, giọng nói nhẹ bằng: “Tất nhiên là làm cho cô mất hết danh dự, phơi bày khuôn mặt thật xấu xa của cô, cho ông cụ biết bao năm qua ông ta đã cưng chiều một đứa con hoang và từng ra tay suýt giết chết cháu đích tôn của mình."



Vương Ngọc San mấp máy môi, không thốt được nên lời.



Khó khăn lắm cô ta mới có thể lên tiếng: “Chị mà nói thế thì chắc chắn ông cụ sẽ tức mà chết, chị muốn Tiêu Khôn Hoằng gánh cái tội này ư? Tiêu Vinh chỉ mong sao chuyện đó xảy ra thôi."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Liên quan gì đến Tiêu Vinh?”



Vương Ngọc San cười mỉa: “Chị tò mò không biết tôi lấy đâu ra tờ giấy xét nghiệm ADN giả kia chứ gì? Năm đó, tiến hành xét nghiệm tại bệnh viện riêng của nhà họ Tiêu, tôi không thể nào làm gì được. Nhưng có một người có thể, đó là Tiêu Vinh."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thi Nhân sững sờ.



Tại sao lại là Tiêu Vinh?



Tại sao anh ta lại làm như vậy?



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Thi Nhân cảm thấy ngày càng không hiểu nổi người đàn ông này. Anh ta muốn trả thù Tiêu Khôn Hoằng thì tại sao năm ấy lại cứu mình ở bệnh viện? Để cô sảy mất đứa trẻ trong bụng mới là sự trả thù khủng khiếp nhất với Tiêu Khôn Hoằng chứ?



“Thật ra tôi đã đoán được người năm đó cứu chị ở bệnh viện chắc cũng là Tiêu Vinh úng không? Anh ta nhìn bề ngoài có vẻ hiền lành nho nhã, nhưng thực chất trong thâm tâm thì đen tối không khác gì một kẻ biến thái."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vương Ngọc San đã từng điều tra Tiêu Vinh. Thông tin về người đàn ông này không có nhiều nhưng những việc anh ta làm thì rất quái gở.



Tâm trạng của Thi Nhân bỗng trở nên phức tạp, cô cất giọng hờ hững: “Đừng hòng đem ông cụ ra để mà hù dọa tôi. Năm xưa ông ấy tạo nghiệp thì phải tự mình trả là đáng. Cô tưởng rằng giờ đây tôi còn sợ sệt gì nữa sao?" Mời đọc truyện trên truyen88.net



Sắc mặt của Vương Ngọc San cực kì khó coi.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


“Tự lo cho thân mình đi, tôi phải nghĩ xem nên kể chuyện này với ông cụ thể nào nữa."



Thi Nhân cầm tài liệu chuẩn bị đi ra, mục đích Vương Ngọc San tìm cô đâu phải thật sự vì bản thiết kế đồ trang sức.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chị, chị ơi, em sai rồi, em thật sự biết lỗi của em rồi."



Bất thình lình có người ôm lấy chân Thi Nhân, cô cúi mắt nhìn Vương Ngọc San đang quỳ ở đó, ánh mắt tĩnh lặng vô cùng, như không hề xao động.



Cô còn tưởng Vương Ngọc San có thể gồng mình gắng gượng đến lúc nào, thế mà mới đó đã cầu xin.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Năm xưa là tại em ghen ăn tức ở với chị, là tại ma xui quỷ khiến. Em không nên nhặt mảnh ngọc rồi giả danh là chị, cũng không nên có suy nghĩ ác độc đòi thay thế chị, chị cứ mặc sức đánh em mắng em thế nào cũng được, chỉ cần chị hả giận."



"Không muốn chuyện này lộ ra ngoài chứ gì?”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thi Nhân khom người xuống nâng




99116680.jpg



1012628424.jpg



767233654.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom