• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (15 Viewers)

  • Chap-651

Chương 651 Chiều này gọi là, mượn đạo giết người




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********



Hai người mệt mỏi tựa vào nhau một lúc, cùng ngắm nhìn mặt trời mọc bên ngoài.






Từ phía đầu giường có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua lớp kính suốt, tầm nhìn ở đây rất tốt, không có kiến trúc nào che chắn quan sát, không gian riêng tư cũng được bảo đảm.



Đã rất lâu rồi Thi Nhân không được tận hưởng cảm giác an bình lặng lẽ ngắm mặt trời mọc, ngày tháng thể này thật tốt "Thích nơi đây không? Tôi cũng sắp xếp cho em một phòng làm việc độc lập. Ảnh sáng thoáng đãng, sau này không cần bật đèn cũng có thể nhìn rõ."






" Thích, rất thích. Sau này chúng ta sẽ sống ở đây sao?"



* Đúng vậy






Tiêu Khôn Hoằng xem qua rất nhiều nơi, nhưng vẫn là chọn nơi đây.



Thi Nhân nghĩ một lúc nói: " Vậy anh có thể đem tháp Eiffel mở ra rồi."






“Tại sao?"



Tiêu Khôn Hoắng nghe cô nói thích cái này còn đặc biệt sai người đi làm cho cô rồi. Chả nhẽ giờ nói với cô ấy vẫn chưa






làm xong?



Em cảm thấy ấu trĩ rồi, hôn lễ đặt nó rất lãng mạn, nhưng mà sau này chúng ta sống ở đây, cái tháp Eiffel này càng nhìn càng thấy quái quái thế nào






Tiêu Khôn Hoằng thấp giọng cười một tiếng: "Được rồi, trở về anh sai người dọn nó đem ra công viên bên ngoài để đi. Tương lai nếu thích chúng ta cũng có thể đi ngắm nó, hoài niệm lại một chút.



Thực lòng mà nói anh cũng nghĩ rằng những thứ này bài trí trong nhà, nhìn cũng thật kỳ quái.






Nhất là thời gian lâu dài, thật sự không phù hợp.



khi Thi Nhân đang suy nghĩ về tháp Eiffel kia, chợt có cảm giác Khôn Hoàng hôn nhẹ lên má cô, và bàn tay của anh ấy thì càng lúc càng không thành thật.






“A, Khôn Hoằng à, trời cũng không còn sớm nữa, em có chút đói rồi.”



Thi Nhân nhanh chóng đứng dậy.






Anh năm lười trên giường uể oải nói:" Hôm nay anh nghỉ phép"



Nhìn thấy dáng vẻ một chút cũng không muốn động của anh, đôi chân thon dài tùy ý duỗi trên chăn bông. Lúc này trông anh như một con thủ lớn lười nhác nằm trên giường, nếu có thêm cái đuôi, có lẽ còn sẽ không ngừng lắc lư. Thi Nhân cũng thèm quản anh nữa, trực tiếp đi vào phòng tắm.






Phòng tắm vẫn y hệt đêm qua, nước vương vãi khắp sàn, cơ hồ không còn chỗ nào ráo để đi, quần áo của bọn họ tùy ý vứt khắp nơi trên sàn tắm như minh chứng cho cảnh tượng điên cuồng của tối qua.



Thi Nhân nghĩ đến chuyện phát sinh vào tối hôm qua, cảm giác chân vẫn còn






hơi run đây.



Bên ngoài phòng tắm.






Tiêu Khôn Hoằng nằm bất động trên giường, nhìn hoa văn trên trần nhà, chậm rãi đếm thời gian trôi qua.



Nhưng điện thoại reo liên tiếp nhiều lần như thúc giục.






Anh thản nhiên cầm lên, giọng uể oải: "Alo, em tốt nhất là đang có chuyện quan trọng."



"Anh ba, xin lỗi em không cố ý quấy rầy anh đâu, là do bên Tiêu Đào Hy xảy ra chuyện, cô ấy mất tích rồi."






* Sao có thể như vậy?"



Tiêu Khôn Hoằng ngôi thắng dậy: " Chẳng phải vẫn luôn phải người theo sát chị ấy, chị ấy làm sao có thể mất tích được?"






"Hôm nay khi y tá đến đưa hoa quả cho chị ấy thì phát hiện không thấy chị ấy đâu rồi."



“Y tả không phải 24h đều bên cạnh chị ấy






"Đúng vậy, nhưng chị Đào Hy nói muốn ăn trái cây của cửa hàng đó, lúc trước cũng vậy, nhưng chưa từng xảy ra sự cố gì. Cho đến tối hôm qua thì xảy ra chuyện, chị ấy mất tích, camera giám bị người cố ý làm hư rồi, vẫn chưa tìm được là ai đã ra



Diệp Tranh từ lúc nhận được tin này vẫn luôn bận rộn từ tối qua đến






"Anh ba, em chỉ muốn với anh một tiếng, em đã cho người tiếp tục điều tra đuổi theo, sẽ không để chị ấy ra khỏi thành



Ước chừng là có người đứng sau, lợi dụng thời điểm hôn lễ này, nhân cơ hội ra tay. Bởi vì những ngày qua cảm xúc của






Tiêu Đào Hy không ổn định nên cô không được phép xuất hiện trong đám cưới, dù sao bữa tiệc có rất đông khách quan, có người còn có mối quan hệ kết giao với nhà họ Tiêu.



Ngộ nhỡ có người không cẩn thận nói điều gì đó trước mặt Tiêu Đào Hy, cô ấy sẽ phát cầu.






Vì vậy, cuối cùng quyết định không đón Tiêu Đào Hy đến dự đám cưới.



Nhưng không ngờ điều này lại khiến cho kẻ khác lợi dụng sơ hở ra tay.






Tiêu Khôn Hoằng âm trầm nói: " Nhất định phải tìm bằng được chị ấy trở vê." "Em hiểu rồi"



Cúp điện thoại, Thi Nhân bước ra khỏi phòng tắm "Có chuyện gì vậy?"






"Tiêu Đào Hy mất tích rồi.”



Tiêu Khôn Hoằng giản lược nói với cô: "Đã phải người đi tìm, chắc sẽ sớm có tin tức thôi."






"Lần trước anh nói đã sớm chuẩn bị đợi người kia xuất hiện, tại sao vẫn bị người bắt đi?"



Tiêu Khôn Hoằng dụi dụi mũi: "Đúng là anh đã nói như vậy, nhưng bây giờ Tiêu Đào Hy không giống như trước đây, cô ấy sẽ đi dạo lòng vòng.








Bây giờ Tiêu Đào Hy đang dần hồi phục, anh không thể kiểm soát sự tự do trong cuộc sống của chị ấy.



Theo lý mà nói, chị ấy sẽ không vô duyên vô cớ mất tích như thế.






Trừ khi chị ấy chủ động rời khỏi nơi an toàn, sau đó bị kẻ khác thừa cơ lừa bắt đi.



Thi Nhân im lặng một lúc, cũng có khả năng như vậy.






Lúc này, tại khu biệt thự Thiên Thượng Nhất Phẩm.



Khi Tiêu Đào Hy tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường, xung quanh hoàn toàn xa lạ, chắc chắn không phải nơi cô sống.






“Tỉnh rồi?" Một người đàn ông bước vào, đôi mặt đào hoa kia vô cùng lạnh lùng, khiến người ta không khỏi sợ hãi



Sau khi Tiêu Đào Hy nhìn rõ dáng vẻ của người này, cô ấy hết sức kinh ngạc: "Là anh."






Cách đây ít lâu, có một vụ tai nạn xảy ra trong viện an dưỡng



Chính là người này xuất hiện, hắn muốn bắt cóc chính mình, Đào Hy bình tĩnh lại: "Gửi tin nhắn cho tôi nói anh vẫn còn sống cũng là anh?"






Lúc ấy, đáy lòng Tiêu Đào Hy cực kỳ thất vọng.



Rõ ràng đây chỉ là một tin tức giả và đối phương chỉ đang dẫn dụ cô ra ngoài. Nếu hôm đó không có cuộc gọi từ xưng là anh cô thì làm sao có có thể bị lừa ra ngoài được, cô còn tưởng rằng đó là người của anh cô phải đến.






Kết quả bị người lừa rồi.



" Đúng vậy, là tôi






Cổ Văn Trình ngồi trên ghế sa lon: "Đến lúc tính toán ân oán của chúng ta rồi. Bệnh tâm thần nghe nói Zalo bây giờ không điên nữa rồi, ban đầu người đem quần của ông lột xuống nên tính thế nào đây?"



“Tôi, tôi không còn nhớ được gì nữa






Tiêu Đào Hy rụt cổ lại cúi đầu sợ hãi. Trong phút chốc, cô như biến thành



cá." kẻ tâm thần hoảng loạn sợ người.






"ít giả vờ đi, nếu cô không nhớ, làm sao vừa nãy cô có thể nhận ra tôi. Bây giờ mạng sống của cô năm trong tay tôi. Nếu có cư xử không tốt, đừng nói là gặp lại anh cô, ngay cả mạng cô cũng không còn nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.”



Hai tay Tiêu Đào Hy từ từ khép lại, có ngước lên nhìn hắn : "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"






Người đàn ông này sao lại xuất hiện trở lại, cứ như âm hồn mãi không tan vậy.



“ Điều tôi muốn rất đơn giản, món đồ lúc trước cô trộm từ chỗ ông cụ Tiêu, cô giấu nó ở đâu?” Thế nào mà hắn ta cũng đang muốn






tìm món đồ đó?



"Tôi đã nói rồi đúng là tôi đã lấy thứ đó, nhưng sau đó tôi bị nhốt trong viện an dưỡng, thứ đó để ở trong nhà tôi. Tôi cũng không biết là nó đã đi đâu."






"Cô nói dối."



Cổ Văn Trinh không tin, nếu thực sự tìm được thứ đó rồi, ông cụ Tiêu một mực nhất có như vậy?






Chắc chắn là cái gì cũng chưa tìm được, mới phải nhốt Tiêu Đào Hy lại như thế.



"Tôi không nói dối, chính thứ đó đã khiến tôi ra nông nỗi này, tôi hận chết nó, Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với các người hết, tôi cầu còn không được có thể ném nó cho anh, nhưng nó thật sự không nằm trong tay tôi."






Vừa nói Tiêu Đào Hy vừa khóc lên.



Cổ Văn Trình nhưởng mi: "Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đợi anh cô đến, cô cũng sẽ trả lời như vậy sao?"






Tiêu Đào Hy lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng.



Vẻ mặt đáng thương như vậy thật khiến nam nhân mềm lòng, nhưng đối với hắn một chút tác dụng cũng không có.






Cổ Văn Trình đứng lên: "Cho cô thời gian an tĩnh suy nghĩ, đừng ồn ào "



Anh ta đi thẳng xuống lầu, từ cổng có một người đàn ông bước vào, anh ta mặc áo vét, vẻ mặt lo lắng: "Ông chủ, em gái tôi mất tích rồi."






"Tôi biết, tối hôm qua người của tôi đã đi tìm, nhưng Tiêu Khôn Hoàng đã có chuẩn bị, em gái cô đã bị chuyển đi. Tin tức lộ ra hiện tại đều là giả, bọn hắn đang muốn dụ chúng ta ra."



Cổ Văn Trinh sớm đã nghĩ xong nên nói thế nào.






Trên tầng hai, khi Tiêu Đào Hy nhìn thấy anh trai mình, cô muốn lao đến cửa số, nhưng bị kìm lại.



Miệng cô cũng bị chúng bịt lại không thể phát ra âm thanh nào cả.






Tiêu Đào Hy chỉ có thể trơ mắt nhìn anh trai mình rời đi, mà cô không thể



làm gì được.






Một lúc sau, người đàn ông mới xuất hiện trước mặt cô đắc thắng nói: "Cô xem đi, tôi không nói dối cô chứ, tôi đã đưa cô đến gặp anh trai của cô rồi."



“Anh muốn làm gì?”






"Làm một giao dịch đi, rất đơn giản.



Cổ Văn Trình bóp cắm cô: "Tôi muốn giết Tiêu Khôn Hoằng, sau đó năm quyền điều hành tập đoàn Quang Viễn."






Thủ đoạn này gọi là mượn dao giết người. Tiêu Khôn Hoàng sẽ không đề phòng người thân bên cạnh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom