• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (15 Viewers)

  • Chap-171

Chương 171: Hai cha con không thích uống thuốc




Bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên lặng, cô giáo Triệu có chút bất đắc dĩ: "Cô Mạc, cô dỗ bé đi."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


"Cô giáo Triệu, cô bỏ thuốc xuống đã, để tôi dỗ cho, cô cứ đi bận việc của cô đi."



"Được, có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi." Cô giáo đi rồi, chỉ còn ba người ngồi nhìn nhau.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Bé Bánh Bao nức nở: "Mẹ, con có thể không uống thuốc không?"



"Đương nhiên là không được rồi, ai bảo con lại bị ốm chứ."



Thi Nhân đột nhiên nhớ đến việc gì đó, vươn tay với chiếc đĩa đựng thuốc: "Nói cho các con biết một bí mật, chú cũng phải uống thuốc đấy."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày lại, sắc mặt trở nên mất tự nhiên.



"Có đúng không nào."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng, đều là do anh di truyền cả mà, ba đứa trẻ, đứa nào cũng không thích uống thuốc, hóa ra đều có nguồn gốc của nó hết.



Tiêu Khôn Hoằng chỉnh lại biểu cảm của mình: "Không phải chỉ là uống thuốc thôi sao, không có chuyện gì lớn cả."



"..." Không biết vừa nãy là ai không chịu uống thuốc.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


"Cha, thuốc của cha nhiều quá, có phải rất đẳng không, như thuốc độc vậy."



"Đúng vậy, nhưng mà thuốc đắng dã tật, vẫn phải uống thuốc thôi."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Tuy rằng Tiêu Khôn Hoằng rất không muốn uống thuốc, nhưng trước mặt trẻ con, anh không thể không nặn ra hình tượng vĩ đại, không sợ hãi trước bất cứ điều gì.



"Vậy thì tốt, Mạc Tiểu Khê, hai người thử đấu với nhau xem nào, xem ai uống được thuốc trước. Uống sau thì là con cún nhé."



Tuy rằng bé Bánh Bao rất muốn từ chối, thế nhưng nhìn thấy tay cha cầm thuốc, cô bé cũng ngoan ngoãn nhận lấy thuốc mà Cát Cát đưa cho.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Cô bé là một đứa trẻ ngoan, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn uống thuốc rồi.



Hai cha con nhìn nhau, sau đó nhắm chặt mắt bỏ thuốc vào miệng.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
"Nhất định phải để lại cho cha một ấn tượng tốt."



"Nhất định phải để lại cho con một ấn tượng tốt."



Cuối cùng, hai người cũng uống được thuốc vào trong bụng.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Thi Nhân thở phào một hơi: "Được rồi, hai người đều rất giỏi."



"Mẹ, là con giỏi nhất." Bé Bánh Bao cong mắt lên cười, mắt cô bé như vầng trăng lưỡi liềm.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
"Đúng vậy, Tiểu Khê của chúng ta là giỏi nhất."



Đột nhiên không khí trong phòng bệnh trở nên rất hòa hợp.



Thi Nhân nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm nay đến đây thôi đã, để em gái nghỉ ngơi."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


"Mẹ, con vẫn muốn xem."



Bé Bánh Bao nhìn họ bằng ánh mắt đáng thương: "Chỉ xem một cái cuối cùng thôi mà Thi Nhân không có cách nào từ chối, ai nói bây giờ con gái nhỏ lại bị bệnh, cô lại không có cách nào bay về để chăm con gái.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Anh có ổn không?"



Dù sao vết thương của Tiêu Khôn Hoằng cũng khá nặng.



"Đàn ông không thể nói không ổn được." Tiêu Khôn Hoằng nhìn xung quanh: "Cầm hộ tôi cuộn giấy vệ sinh đến đây."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Thi Nhân không hiểu anh định làm gì, thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo. Người đàn ông dựa vào đầu giường, nửa người trên không được cử động quá nhiều, dùng cuộn giấy vệ sinh trong tay, dùng trỏ ảo thuật biến hóa thành nhiều hình dáng khác nhau.





Bên kia máy tính bảng không ngừng truyền đến tiếng reo tò mò và thích thú của bé Bánh Bao, bé lớn và bé hai thì chỉ lầm bầm một tiếng nghi hoặc.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Thi Nhân ngồi bên cạnh, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.



Thật ra bây giờ cô lại nghĩ đến một chuyện, không cho mấy bé nhận cha ruột mình có thật sự tốt không?



Tuy rằng bây giờ bé lớn và bé hai đều bài xích Tiêu Khôn Hoằng, thế nhưng đó cũng chỉ là biểu hiện do chưa quen biết thôi, hơn nữa, anh có thể dùng trò ảo thuật của mình làm đứa trẻ thích thú đến vậy.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Những việc này cô đều không làm được, cũng không có cách nào bù đắp cho mấy đứa trẻ.



Thi Nhân lại nghĩ đến lúc ở nhà trẻ, Tiêu Khôn Hoằng cõng con gái nhỏ lên cổ chơi phi ngựa, rõ ràng cô đã nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của bé lớn và bé hai, thế nhưng chính mình lại làm như không biết.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Cô cảm thấy hơi khó chịu.



Thi Nhân quay xe lăn, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.



"Chị dâu, nói chuyện một lúc có được không?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Diệp Tranh đứng ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy cô đi ra thì mỉm cười.



"Không có gì để nói cả."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Thi Nhân cảm thấy Diệp Tranh muốn nói gì đó, thế nhưng cô lại không muốn nói, cô quay xe lăn muốn trở về phòng của mình nghỉ ngơi một lúc.



"Cả đời anh Tiêu Khôn Hoằng chỉ yêu một người phụ nữ là chị, đến bây giờ cũng không thay đổi."



Diệp Tranh cũng đi qua đó: "Trong lòng anh ấy chỉ có mỗi một mình chị, cho dù ba đứa trẻ đó không phải là con ruột của anh, anh vẫn đối với chúng rất tốt, em tin rằng lúc nãy chị cũng nhìn thấy rồi."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


"Đừng nói nữa."



Chính vì cô đã nhìn thấy rồi nên trong lòng mới phức tạp như này.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Không chỉ ba đứa trẻ, Tiêu Khôn Hoằng còn Hải Đào nữa cơ mà.



Cô thật không muốn để bọn trẻ tiếp xúc với nhà họ Tiêu, những gì mà cô đã trải qua, cô không muốn gặp lại một lần nữa. Ông cụ không thích mình, nhất định cũng không thích con của cô rồi.



Nếu như người phụ nữ lòng dạ độc ác Vương Ngọc San ra tay với những đứa trẻ, có lẽ cô sẽ phát điên đến mất.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Để các con không nhận Tiêu Khôn Hoằng quả thật là một chuyện rất không công bằng, cô phải nghĩ thật kĩ nên làm thế nào, thế nhưng cho dù có nhận cha, cô cũng không đưa mấy đứa trẻ đến nhà họ Tiêu.



Thi Nhân không quay đầu lại, trực tiếp quay về phòng.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Diệp Tranh thở dài một hơi, thế nhưng anh ta cảm thấy được Thi Nhân đang dao động rồi.



Anh ta đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Tiêu Khôn Hoằng cố gắng dùng cuộn giấy để biểu diễn ảo thuật cho đứa trẻ, gương mặt trăng bệch nhưng rất gắng gượng, động tác còn dè dặt, ở bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng cười thích thủ của trẻ em truyền đến.



Diệp Tranh thấy rất chua xót, mong rằng anh trai sẽ không phải cô đơn nữa.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


Cứ như thế này thì quá tàn nhẫn rồi.



Không biết tại vì sao, anh ta vẫn cảm thấy ba đứa trẻ là con của anh trai, thế nhưng không tìm ra chứng cứ.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Nửa tiếng sau, trong phòng bệnh.



Bé Bánh Bao ngáp một cái, mắt sắp dán vào máy tính bảng rồi.



Tiêu Khôn Hoằng dừng động tác lại: "Buồn ngủ rồi sao?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!


"Không buồn ngủ, con vẫn muốn xem nữa." Bé Bánh Bao vội vã lắc đầu, cái đầu nhỏ cứ gật gù, rõ ràng đã rất buồn ngủ rồi, hơn nữa cô bé còn đang bị bệnh.




1441780277.jpg



465712397.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom