• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (14 Viewers)

  • Chap-555

Chương 555: Cháu là Thi Nhân.




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********



"Bọn tôi đi tảo mộ, nhìn không thấy sao?"






Diệp Tranh mở miệng đầu tiên, đánh giá thân dẫn trước mặt, giống như một thợ săn



"Tôi biết mấy người đến tảo mộ, nhưng mà mấy người là ai? Tôi chưa từng nghe nói bọn






họ còn có con cháu.



Thi Nhân nhìn chăm chủ đối phương thử thăm dò hỏi: "Chú Khôn?"






"Thi Nhân? Cháu là Thi Nhân?"



Ông cụ vội đặt đồ xuống, vẻ mặt kích động nói: "Vậy là cháu cũng đã trở lại rồi, qua nhiều năm như thế, ông đều đến nơi này nhưng không thấy được cháu.Thi Nhân kích động không ngừng: "Không






phải lúc trước chủ nói đi ra ngoài làm công



việc bên ngoài khó tìm quá nên trở về, ở lại nơi này cũng không đi ra ngoài nữa."






Ông cụ vô thức liếc về phía sau Thi Nhân, ngập ngừng nói: "Đây đều là bạn của cháu sao? Mẹ cháu



Nhắc đến mẹ, vẻ mặt của Thi Nhân có chút buồn bã "Bà ấy, bà ấy đã qua đời rồi






"Haiz, đứa nhỏ này, đừng cứ giữ trong lòng như



Lúc này, Tiêu Khôn chủ động đi tới chỗ Nhân lấy "Bà xã, không giới thiệu cho anh một chút sao?"






Nhìn biểu cảm của Thi Nhân thì hắn làngười quan trước đây.



Nhiều người đã chuyển ra khỏi thị trấn nhỏ này vì giao thông đi lại không thuận tiện.






Sau đó, anh đã sửa chữa đường xá, đầu tư xây dựng một thị trấn nhỏ thì nhân khi mới khởi phục được một chút.



Thi Nhân lau khóe mắt Chú Khôn, để con giới thiệu với chú, anh ấy là chồng con còn đây là ba đứa con của con.






"Vừa rồi chú đã đoán cậu ấy liệu có phải là chồng con không, quả nhiên là đã kết hôn rồi. thế thì tốt, hiện tại bên người con cũng có gia định.



Tiêu Khôn Hoàng chủ động nổi: Tết năm nay còn đưa cô ấy về mừng năm mới. Nếu tôi nay chủ khôn có thời gian thì cùng nhau đến dùng bữa cơm đạm bạc"Được, vậy chủ phải quấy rầy hai đứa rồi






Thi Nhân nhìn chủ khôn rời đi, có có chút phấn khích. "Trước kia chủ Khôn từng ở cách vách với bọn em, là học trò của ông ngoại em. Khi còn nhỏ cùng ông ngoại lên núi đốn củi, chú ấy sẽ bắt thỏ cho em, còn hai trái cây dại cho em ăn nữa."



"Ừ, vậy tối nay mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm."






Tiêu Khôn Hoàng nghĩ đến những ngôi nhà



cạnh sân, cũng không có ai ở.






Rõ rằng anh đều đã mua lại hết.



Vậy cho nên hiện tại, cái vị chủ không này trở về thi sống ở đâu? Nhìn cách ăn mặc vừa rồi, đoán chừng thì cũng không khá giả lầm.






Lúc này Tiêu Khôn Hoắng cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn trợ lý.Sau đó tiếp tục quét môi



Trở lý theo dõi toàn bộ quá trình nên biết ý của ông chủ lập tức cử người đi điều tra.






không có nhiều người ở thị trấn nhỏ này, vì vậy điều tra gì cũng rất thuận tiện.



Sau khi quét mộ xong, mặt trời cũng đã lặn về sau núi, độ ẩm cũng giảm xuống rất nhanh.






Thi Nhân nhìn lại ngôi mộ đã được làm sạch, để cho ba đứa bé dập đầu, sau đó bọn họ quay về



Sau khi trở lại sân, bên ngoài có đất một cái bếp lửa hồng, đứng ở bên ngoài cũng không quá lạnh.






Thi Nhân nhìn thấy cái bếp này thì hơi ngạc nhiên. Cái này còn dùng được sao?"



Thử một chút thì vẫn dùng được.Tiêu Khôn Hoàng nhìn bếp lò. Chỉ là có






chút cũ kỹ



Hồi nhỏ em cũng từng có cái này. Nghe nói ông ngoại làm cho bà ngoại. Trước đây không có điều hòa nên chỉ có thể sưởi ấm.






Sau khi nhìn thấy thứ này một lần nữa, Thị Nhân cảm thấy rất ngạc nhiên.



Thịt nướng, ăn thịt nướng"






Ba đứa nhóc vừa lấy thứ gì đó trong bếp muốn ném vào bếp nướng, bọn trẻ ở thành phố đến nông thôn đều rất tò mò về mọi thứ.



Không lâu sau, trợ lý đi hỏi thăm mọi người






đã quay lại.



Tiêu Khôn Hoàng ngẩng đầu liếc mắt một






cái: "Nói đi."



"Người đó dường như sống trong một cănlâu gác bỏ hoang, kiểm sống bằng cách sản






bắt và bản những động vật hoang dã



"Các anh nói chủ Khôn sao?"






Thi Nhân nghe xong: "Điều này là không thể nào. Chú Khôn có đứa con trai rất biết phần đấu, thành tích thì tốt lại rất thông minh. Làm sao có thể chứ Anh Ngô sẽ không để cho chủ Khôn sống như vậy đâu.



Anh Ngô?








Tiêu Khôn Hoàng bắt được từ khóa, xưng hồ lại còn thân thiết như thế?



Anh nhân nhạt mở miệng nói: "Cách vách thì cách vách, sân gần đó không có người ở Trước đây anh mua hết rồi đưa cho người bán một khoản tiền".






"Không đúng, như thế này không đúng "Thị Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoàng "Bên kia



bản nhà?"






"Chính xác."



Thi Nhân ngôi không yên. "Em muốn đi hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì Sau khi anh Ngô được nhận vào đại học, anh ấy đã đưa chủ khôn đi ra ngoài rồi. Mọi người đều nghĩ rằng họ đã có khoảng thời gian tốt đẹp.






"Chờ một chút."



Tiêu Khôn Hoàng dùng một tay bắt lấy người: "Trước tiên em phải bình tĩnh cái đã có thể là có chuyện gì đó khó nói. Em cứ đi hỏi như vậy, không phải là chạm vào chỗ đau của ông cụ sao?"






"Vậy phải làm sao đây? Chú Khôn trước đây quan tâm gia đình bọn em rất nhiều."Anh biết rồi, đừng đi hỏi vòi, đi dò là trước một chút rồi hỏi sau. Không phải buổi tối còn muốn mời ông ấy ăn cơm sau, biết đâu ông ấy lại nói không biết chừng"



Thi Nhân ngước nhìn anh: "Vậy thì em nghe






lời anh."



Xuất hiện biết cố lớn như vậy, nhất định là có nỗi khổ trong lòng không muốn để người khác biết.






Đối với lời Tiêu Khôn Hoàng nhắc nhở,



không hỏi được trực tiếp, cứ hỏi thắng chủ Khôn như vậy đúng là có chút không lễ phép.






Vậy cứ đi điều tra trước một chút rồi tính



sau.






Chẳng mấy chốc, trời đã tốiĐến hai bên ngõ soi sáng con đường lát đá



Khi Thi Nhân đang nghĩ cách mời chủ Khôn đến thế nào thì người đã xuất hiện rồi, trên tay còn mang theo ba con thủ đã chế biến, hai con thỏ và một con chim trĩ hoang.






Thí Nhân à, hôm nay chú khôn lên núi có mấy món dân dã, nướng cho bọn trẻ ăn thử



"Chim trĩ nướng, chim trĩ nướng phải ăn chim trĩ nướng






Bánh Bao, Gao Nếp không khỏi chảy nước miệng khi nghe đến tên món ăn này.



Chủ Khôn cười nói: "Được, chở ông nội cho cháu xem món chim trĩ nướng chính hiệu.






"Sao để cho chủ làm được, để người hầu



làm là được rồi a






Thi Nhân ngăn cản, nhưng ông cụ rất cốchấp Bọn họ bắt được thỏ, chủ phải đích than



nương chim trĩ, lũ trẻ muốn ăn Thi Nhân không ngăn cản được, chỉ có thể






để chủ Khôn đi.



Cô liếc nhìn trợ lý. "Phòng bếp trong nhà vô dụng quả, cử người đến giúp đi."






Trợ lý gật đầu, bảo người mang đồ đến dụng cụ nấu ăn cùng với gia vị.



Tiêu Khôn Hoàng đáp một tiếng liên đi tới: "Sao lại để cho ông cụ tự tay làm rồi?"






"Vừa rồi tên nhóc thứ ba nói muốn ăn chim trĩ nướng, chủ Khôn phải tự mình làm cho nó. không thể ngăn được, trước đây chú ấy đối với em cũng tốt như vậy."



Tiêu Khôn Hoàng kêu người nướng cái gì ăn trước, đợi chủ Khôn làm xong sẽ cho vào lò






nướngBa đứa nhỏ rất tò mò, chạy tới chỗ ông cụ,



nhìn đông nhìn tây.






Chủ Khón cuối cùng cũng lấy ra con chim



trĩ đã được nướng kín và cho vào bếp trong sân






Ông lão nhìn nhiệt độ của là "Một tiếng nữa là có thể ăn."



Thi Nhân kéo ông cụ vào nhà: "Ăn cơm trước đi ạ, đợi một lát nữa là có thể ăn chim trĩ nướng rồi."






Chủ Khôn ngồi trên ghế đấu, có chút vui



mừng: "Chú còn nhớ lúc cháu còn bé, giống y hệt ba đứa nhóc này."






Thi Nhân cũng nhớ lại cảnh ăn uống trước đây, nhưng tiếc là họ không còn ở đó nữa.



Cô nhớ tới chuyện căn nhà, không khỏi hỏi: "Chủ Khôn, hiện tại chủ sống ở đâu?Ông lão ngậm ngùi. "Sống trong căn gác






trồng



"Chủ Khôn, tại sao chú lại bán nhà?"






Ông cụ cau mày. "Chú không định bản nhà



nó bị đoạt mất rồi."






Đoạt mất?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom