• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (10 Viewers)

  • Chương 256-260

Khu vườn nhỏ, rất yên tĩnh.



Không biết có phải là ảo ảnh hay không. Thi Nhân liếc nhìn những ngọn đèn đầy màu sắc treo trên cây, hôm nay, dường như khung cảnh nơi này vô cùng đẹp.

Khung cảnh ban đêm của khu vườn nhỏ trước đây đều rất đẹp như thế này sao?



Dường như cô chưa bao giờ chú ý đến điều này.

Hai người ngồi trên chiếc ghế dài, bốn bề xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Thi Nhân cảm thấy hơi ngượng ngùng và chủ động nói: "Đèn nhiều màu ở đây khá đẹp, trước đây tôi cũng không để ý lắm".



Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh liếc nhìn, cũng không đến nỗi.

Thực ra điều này chưa đáp ứng được yêu cầu của anh, nhưng thời gian không còn nhiều, hơn nữa cũng không thể để cô vợ bé nhỏ của anh phát hiện ra được.



Người đàn ông có chút đau khổ, không biết phải nói gì.

Tiêu Khôn Hoằng nhớ đến chiến lược mà Diệp Tranh đã gửi cho anh ấy, anh ấy đột nhiên nói, "Em thích kiểu hẹn hò nào?"

Khoảng thời gian này anh đều ở trong bệnh viện, điều này khiến ba đứa nhỏ và cô đều phải ở trong bệnh viện cùng mình, vì thế phạm vi hẹn hò của hai người không thể vượt ra ngoài bệnh viện.



Thực sự thì hơi bất công với Thi Nhân.

Hửm?



Thi Nhân có chút không bắt được cách nói của anh, cô quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm kia, đột nhiên quay đầu lại quá xấu hổ: "Kỳ thực cũng không có gì đặc biệt."

"Ví dụ?"

"Anh không biết à?"



"E hèm, trước giờ anh chưa từng hẹn hò, không có kinh nghiệm."

Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng trở nên mất tự nhiên, trước đây anh theo đuổi phụ nữ đâu cần phải dành thời gian để dỗ dành phụ nữ như thế này đâu chứ?



Không cần! M

Đều là phụ nữ phải tìm hết tâm tư để đến với anh, luôn dành thời gian cho anh.

Nhưng cô vợ nhỏ của anh thì khác, anh mong bù đắp cho cô một quá trình yêu thương trọn vẹn, dù sao thì chính sự xuất hiện của anh lúc ban đầu đã hủy hoại cuộc đời cô.



Thi Nhân đột nhiên bật cười: "Anh trước đây thực sự chưa từng yêu ai sao?"

Ban đầu cô còn hơi lo lắng, nhưng bây giờ đột nhiên cô lại nghĩ Tiêu Khôn Hoằng cũng khá dễ thương.



"Ừm, chưa từng yêu em là lần đầu tiên."

Anh bày ra bộ dạng vô cùng nghiêm túc, nếu độ mặt dày của Tiêu Khôn Hoằng đứng thứ hai, vậy thì không ai dám đứng thứ nhất.

Khụ khụ, Thi Nhân đột nhiên nhìn lại sàn nhà, anh, anh đang nói cái gì thế!



Chủ đề này chuyển quá nhanh, cô có một chút không thể chấp nhận được.

Tiêu Khôn Hoằng khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, giả bộ u sầu nhìn trời: "Thực ra thì, ngày mai là sinh nhật của anh."



"Ồ, Diệp Tranh hình như đã từng nói qua. Anh muốn đón sinh nhật như thế nào?"

Thi Nhân trả lời một cách thận trọng, vừa quan sát biểu hiện của anh, vừa nghĩ xem nên an ủi anh ấy như thế nào.

Vết sẹo này, đã nhiều năm như vậy.



"Kể từ khi cha mẹ anh qua đời, anh chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật lần nào nữa. Đây vốn dĩ là một ngày lễ nhàm chán."

Thi Nhân dừng lại, cô cũng đoán anh ấy sẽ nói vậy.



Cô lập tức chuyển chủ đề: "Nhưng ba đứa trẻ thích sinh nhật lắm, có lẽ do ba đứa vẫn còn nhỏ".

"Ừm."

Giọng của người đàn ông trầm xuống và đôi mắt lim dim.



Nhìn từ xa, cô có cảm giác anh giống như một chú chó con vô gia cư, héo hon.

Thi Nhân đột nhiên lên tiếng: "Nhưng không quan trọng, sau này có con và tôi ở bên anh, sinh nhật thực sự có thể được tổ chức."



"Đôi lúc anh cảm thấy rất sợ hãi, chỉ sợ một ngày anh mở mắt ra, tất cả chỉ là một giấc mơ."

Gương mặt anh tuấn ẩn hiện trong bóng đêm, không nhìn rõ vẻ mặt của anh ra sao.

"Đây không phải là mơ!"



Thi Nhân có chút áy náy, nắm lấy tay anh, cảm thấy lòng bàn tay của anh rất lạnh, giống như anh vậy.

Cô nắm hai tay anh, nghiêm túc nói:



"Đây là sự thật."

Anh có cảm thấy không?

Tiêu Khôn Hoằng kinh ngạc liếc nhìn bàn tay của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, quả nhiên, đây là thật, cô vợ nhỏ của anh còn sống, còn sinh cho anh ba đứa bé rất đáng yêu.



Khoảng thời gian nằm viện này cũng là ngày anh vui nhất.

Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ giật giật, anh nắm chặt tay cô, ngón tay siết chặt: "Vậy thì em không được phép buông ra."



"Chỉ cần anh không buông tay, em cũng sẽ không."

Tiêu Khôn Hoằng nghiêng người kéo cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô: "Anh rất vui."

Giọng anh thì thầm trong đêm, Thi Nhân thả lỏng cơ thể, giơ tay chủ động ôm eo anh, trong lòng lẩm bẩm: Em cũng vậy.



Trong đêm, họ ôm nhau.

Khóe miệng Thi Nhân hơi nhếch lên, tâm trạng cô ấy trở nên rất tốt, có lẽ đây là cách cô ấy thích một người.



Một lúc sau, Thi Nhân mới ngẩng đầu lên: "Không còn sớm nữa rồi."

Cô ngáp dài, có chút buồn ngủ. Người đàn ông thả tay ra, hai người lại cùng nhau đi về phía phòng bệnh, nắm tay và siết chặt ngón tay.

Khi đến cửa phòng, Thi Nhân nói: "Vậy thì ngủ ngon."



Cô thực sự rất mong chờ ngày mai. "Em không thấy là mình quên cái gì sao?"

Tiêu Khôn Hoằng trầm mặc nhìn cô, hai mắt lấp lánh, giống như một chú chó lớn đang chờ được thưởng.



Thi Nhân không phải là một kẻ ngốc, đương nhiên cô hiểu ý anh muốn nói.

Cô nhìn trái nhìn phải, sau đó kiếng chân hôn lên má của anh: "Lần này nên... ưm."

Cô còn chưa kịp nói những điều còn lại.



Tiêu Khôn Hoằng đẩy cô dựa vào tường, cúi đầu cuối cùng chặn lại nơi mà anh đã mong chờ bấy lâu nay, con cừu nhỏ đi qua đi lại trước mặt anh bấy lâu nay, anh thực ra đã rất thèm rồi.

Bây giờ phải tính lãi trước.



Hơn mười phút sau, Thi Nhân đỏ mặt trở về phòng, dựa lưng vào cửa, nhịp tim nhanh như thổi.

Cô che mặt, lòng bàn tay tê dại.

"Chúc em ngủ ngon."



Giọng nói trầm thấp của anh từ ngoài cửa vang lên, cả trái tim Thi Nhân như nhảy lên.

Cô cắn chặt môi, môi cô như nứt ra, tên khốn nạn này.



Mặc dù Thi Nhân ngoài miệng thì mắng như vậy, nhưng khi nhìn vào gương, cô có chút xấu hổ khi nhìn thấy người phụ nữ mặt đỏ bên trong.

Thi Nhân, cô đang sợ cái gì? Cô đã sinh cả con rồi, còn xấu hổ cái gì chứ?

Đêm nay, nhất định có người phấn khích đến mức không thể ngủ được.



...

Sáng sớm hôm sau, các bác sĩ và y



1763909546.jpg

362869828.jpg

1579758363.jpg

Trợ lý Tiêu ban đầu còn vô cùng sốc, sau đó dần dần bình phục, anh ta hoàn toàn yên tâm.



Có vẻ như phu nhân thực sự là một liều thuốc tốt cho cậu chủ.

Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cậu chủ cũng quyết định tự tay thiết kế trang sức, điều mà trước đây không thể.



Trợ lý Tiêu nghĩ đến những chuyện xảy ra sau ngày hôm nay, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Hai ngày này có lẽ là những ngày tốt lành.

Trợ lý Tiêu lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, Tiêu Khôn Hoằng một mình ngồi trên giường bệnh, khóe miệng không nhịn được cong lên.



Thi Nhân dậy muộn.

Đêm qua cô mất ngủ không ngủ được.



Nhắm mắt lại, trong đầu cô ấy chỉ toàn hình ảnh của Tiêu Khôn Hoằng, Thi Nhân che mặt, cô ấy trở nên như thế này từ khi nào.

Thật là đau đầu.

"Mẹ, dậy đi."



"Mẹ ơi, nếu mẹ không dậy thì sẽ muộn mất."

"Mẹ ơi, mẹ đã quên rằng hôm nay vẫn còn nhiều việc quan trọng phải làm sao?"



Ba đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện, đứng ở đầu giường nhìn Thi Nhân, hôm nay mẹ sao vậy, trông mẹ thật lạ.

Thi Nhân đột nhiên ngồi dậy, vuốt vuốt tóc: "Hình như vậy, đêm qua mẹ ngủ không ngon."

Cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, vừa nhìn thấy cô gái trong gương, cô nghĩ đến cảnh hai người hôn nhau ở cửa tối hôm qua, tim cô đập nhanh hơn rất nhiều.



Thi Nhân rửa mặt bằng nước lạnh để bình tĩnh lại.

Hôm nay còn có những hoạt động khác, cô đã chuẩn bị cho bất ngờ lâu như vậy rồi, khóe miệng Thi Nhân hơi nhếch lên, Tiêu Khôn Hoằng chắc có lẽ sẽ rất vui mừng.



Một lúc lâu sau, Thi Nhân cuối cùng cũng ra khỏi phòng.

Ba đứa nhỏ cũng vô cùng kích động, không đi về phòng bên cạnh.

Thi Nhân nói, "Có chuyện gì vậy?"



"Mẹ ơi, con hơi lo lắng."

Bé Bánh Bao luôn biết rằng sẽ mang đến cho cha một điều bất ngờ, cô bé là một người không thể giấu giếm điều gì trong lòng, trong suốt thời gian qua cô bé đã rất cố gắng để kìm chế.



Cô bé đã tập luyện rất chăm chỉ, khi cha cô hỏi thì cô bé chỉ nói là nhà trường có chương trình văn nghệ, cô bé đang chuẩn bị trước.

Trong khoảng thời gian này, với chiêu bài này, Tiêu Khôn Hoằng không nghi ngờ gì cô bé.

"Không sao, cứ làm theo những gì chúng ta đã luyện tập, sẽ không có vấn đề gì đâu."



Thi Nhân chạm vào đầu nhỏ của ba đứa trẻ, anh ấy sẽ rất hạnh phúc.

"Đi thôi, đi ăn sáng nào, nhất định không được để lộ điều gì. Nhất định phải kiên trì đến trưa, được không nào?"



"Con hiểu rồi. Con nhất định sẽ không để lộ ra đâu."

Bé Bánh Bao nói vô cùng nghiêm túc.

Thi Nhân đưa ba đứa trẻ sang phòng bên cạnh, Tiêu Khôn Hoằng thấy đã trôi qua hơn nửa giờ đồng hồ rồi, anh còn tưởng bốn mẹ con bị làm sao, anh đang định qua xem thì bốn mẹ con xuất hiện.



"Hôm nay sao lại muộn như vậy?"

Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng nhìn vào ba đứa trẻ, có lẽ vì các con bị ốm nên mới đến muộn như vậy, nhưng nhìn các con có vẻ như vẫn ổn.



Chỉ là anh luôn cảm thấy biểu hiện của ba đứa trẻ có chút kỳ quái.

"Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, nên sáng nay ngủ quên mất."

Thi Nhân thản nhiên tìm một cái cớ, nhưng vừa nói xong, Tiêu Khôn Hoằng đã cất lời đầy ẩn ý: "Ngủ không ngon?"




Khụ khụ, hai người nhìn nhau, cô nghĩ đến hành động độc đoán của anh, mặt cô đỏ bừng, mặc kệ lời anh nói.

Da mặt anh ngày càng dày.



Tiêu Khôn Hoằng cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa, sợ rằng cô vợ nhỏ sẽ tức giận, thì đến cuối cùng anh lại là người chịu khổ.

Ăn xong, trợ lý Tiêu vội vàng chạy tới, xem ra có chuyện gì đó quan trọng.

Tiêu Khôn Hoằng vẻ mặt bình tĩnh: "Nói đi."



"Tiêu Vinh đã đệ trình hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đó lên tòa án, định lôi pháp luật vào cuộc rồi."

Tiêu Vinh, người đã biến mất, đột nhiên xuất hiện.



Vẻ mặt của Thi Nhân hơi thay đổi, cô ấy vô thức liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng, cô ấy nhìn xuống ba đứa nhỏ: "Các con ra ngoài chơi trước đi."

Khi người lớn giải quyết công việc, bọn họ không muốn để trẻ em nghe thấy.

Mạc Tiểu Bắc biết kẻ xấu đã bắt cóc họ là Tiêu Vinh, nhưng bây giờ cậu bé không thể giúp đỡ được gì, vì vậy cậu bé chỉ có thể đưa em trai em gái của mình ra ngoài chơi.



Căn phòng yên tĩnh trở lại. Thi Nhân nhìn người đàn ông bên cạnh: "Anh định làm gì?"

Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần đúng là do chính Tiêu Khôn Hoằng ký, có ý nghĩa pháp lý.



Nếu thật sự ra tòa, sẽ rất bất lợi cho Tiêu Khôn Hoằng.

Lúc đầu, cô định chơi bài tình cảm, ngầm nói rằng Tiêu Vinh có động cơ khác, muốn chiếm đoạt Tập đoàn Quang Viễn, Tiêu Vinh chuẩn bị một khoảng thời gian dài, cuối cùng bây giờ đã xuất hiện rồi.

Có vẻ như anh ta thực sự quyết tâm đối phó với Tiêu Khôn Hoằng.



"Không sao đâu, cứ để hắn ta lên tòa án, đến lúc đó chỉ cần chờ hắn ta xuất hiện."

Tiêu Khôn Hoằng không nói nốt phần còn lại, chỉ cần có thể bắt được Tiêu Vinh, Tiêu Vinh không thể thoát khỏi vụ bắt cóc tống tiền lần trước.



Chỉ cần Tiêu Vinh bị kết tội, thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần này đương nhiên không có hiệu lực pháp luật.

"E rằng Tiêu Vinh còn có mục đích gì khác."

Thi Nhân cau mày, cho tới nay cô vẫn chưa nhìn thấu hành vi của Tiêu Vinh.



Anh ta sẽ không đột ngột ra ngoài, anh ta nhất định có sự chuẩn bị khác.

Đây là điểm khó đoán nhất. M



"Đừng lo lắng, Tiêu Vinh bây giờ là một con chuột trốn trong bóng tối, sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng."

Tiêu Khôn Hoằng đợi Tiêu Vinh kiện mình.

Tuy nhiên, Tiêu Vinh mãi không chịu xuất hiện, vì vậy có lẽ anh ta đã sắp xếp ổn cả rồi, Tiêu Khôn Hoằng thực sự muốn xem Tiêu Vinh lần này định làm gì.



Đây là lần cuối cùng, anh đã sẵn sàng và sẽ không bao giờ để Tiêu Vinh rời đi.

Thi Nhân luôn cảm thấy có chút bất an, Tiêu Vinh giống như một quả bom hẹn giờ.



Sau khi nói về vấn đề này, tâm trạng ban đầu của Thi Nhân trở nên không tốt lắm.

Nhưng một lát sau bác sĩ đến và cho kiểm tra một lượt bệnh tình của Tiêu Khôn Hoằng.

Bác sĩ nhíu mày, Thi Nhân có chút lo lắng: "Làm sao vậy?"



Chẳng lẽ Tiêu Khôn Hoằng có di chứng gì chăng?

"E hèm, tình hình phục hồi của anh Tiêu không tốt lắm. Tốt nhất nên có người ở bên cạnh trông chừng anh ấy trong quá trình tập luyện và phục hồi chức năng."



Thi Nhân sững sờ, nhớ tới biểu hiện của Tiêu Khôn Hoằng ngày hôm qua. Chẳng nhẽ anh thực sự hồi phục không tốt sao?

Tiêu Khôn Hoằng dựa vào đầu

1822628782.jpg



833171073.jpg

728023736.jpg

Thi Nhân hít một hơi thật sâu và kiên nhẫn trả lời, "Khó chịu ở đâu?"



Nếu không phải vì ba đứa trẻ, anh đã không bước vào bờ vực của cái chết.

Đến bây giờ, tình trạng tụ máu trong não của anh vẫn còn, không biết khi nào mới thuyên giảm.



Nhưng Tiêu Khôn Hoằng chưa bao giờ thể hiện ra.

Đôi khi, Thi Nhân gần như quên rằng Tiêu Khôn Hoằng là một bệnh nhân, anh thực sự quá mạnh mẽ.

Những người quá mạnh mẽ sẽ khiến mọi người bỏ qua nỗi đau của người đó.



"Chóng mặt."

Tiêu Khôn Hoằng dựa vào trên giường, mệt mỏi nhìn cô, xoa xoa thái dương, mặc dù anh chỉ tìm bừa một lý do, nhưng đúng là thỉnh thoảng đầu anh cũng đau nhói lên.



"Chóng mặt? Có phải rất khó chịu không? Có cần tôi gọi bác sĩ không?"

Thi Nhân nghe thấy anh nói chóng mặt, trái tim cô nhói lên.

Chắc không phải anh tái phát bệnh chứ?



"Không cần."

Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô, ánh mắt lấp lánh nói: "Anh muốn uống nước."



Thi nhân quay đầu lại để rót nước cho anh, nhưng khi anh nhận cốc nước, tay anh rung lên, khiến Thi Nhân sợ hãi. Cô không buông tay ra: "Để tôi đi."

Tiêu Khôn Hoằng rất bình tĩnh thu tay lại, thoải mái để vợ bón nước cho mình, làm bệnh nhân cũng không khó chịu lắm nhỉ.

Tiêu Khôn Hoằng rất thích nhìn vợ ở bên cạnh mình, như một chú ong nhỏ, suốt ngày cằn nhằn dặn dò anh phải làm chuyện này chuyện kia không dứt.



Lúc trước chắc chắn anh sẽ cảm thấy phiền phức, nhưng bây giờ anh không cảm thấy phiền phức như vậy nữa.

Thi Nhân ở bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng suốt buổi sáng, sao anh đột nhiên lại cảm thấy khó chịu, cô luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ đến hoạt động vào buổi chiều, cô lại xốc lại tinh thần.



Cô ấy đang ở đây, nên có lẽ Diệp Tranh đã sắp xếp ổn thỏa cho ba đứa con của cô.

Điện thoại của Thi Nhân đổ chuông, cô nhìn thấy tin nhắn của Diệp Tranh: "Xuống đi."

Có lẽ mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. M



Thi Nhân khẽ nhếch khóe miệng, đặt điện thoại quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Bên ngoài thời tiết có vẻ tốt, anh có muốn đi dạo không?"

Người đàn ông quay đầu lại, quả nhiên ánh nắng bên ngoài rất đẹp.



Đương nhiên anh cảm thấy rất thích, nhưng anh lại nghĩ đến việc mình bây giờ đang là bệnh nhân, đi ra ngoài đi dạo có phải khiến anh trở nên rất giả tạo không?

Tiêu Khôn Hoằng suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Không đi, anh muốn nghỉ ngơi một chút."

Thi Nhân sững sờ, cô không ngờ Tiêu Khôn Hoằng lại từ chối không muốn đi.



Chuyện này không đúng.

Trước đây Tiêu Khôn Hoằng rất ghét ở trong phòng, thỉnh thoảng muốn ra ngoài hóng gió, bây giờ cô chủ động đề cập nói muốn ra ngoài đi dạo, nhưng anh lại không đi?



Nếu anh không chịu đi xuống, thì cô biết làm thế nào?

Thi Nhân choáng váng.

Cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Thật sự không đi?"



"Không. Anh đang chóng mặt, muốn nghỉ ngơi một chút."

Tiêu Khôn Hoằng vừa nói chuyện, vừa nằm xuống giường, muốn giả bệnh cũng phải giả bộ giống một chút, mới không bị bại lộ.



"Anh không thoải mái thì nằm nghỉ một lát đi, lát nữa chúng ta xuống sau."

Thi Nhân không cố gắng kéo Tiêu Khôn Hoằng xuống dưới.

Cô xoay người rời khỏi phòng bệnh, đứng ở hành lang nhìn thấy mấy người đứng phía dưới, cô ra hiệu rồi nhắn cho Diệp Tranh: "Anh ấy nói không thoải mái, muốn nằm một lát."



Diệp Tranh sững người, khó chịu? Giả vờ sao? Chắc chắn là đang giả vờ.


Phì phì, anh ta sao lại có thể quên mất chuyện này chứ, giả vờ bệnh nhiều quá nên nghiện rồi sao?



Diệp Tranh vô cùng tức giận, nhưng anh không dám nói sự thật với Thi Nhân.

Tiêu Khôn Hoằng chỉ đang giả vờ, nhưng kết quả vừa nằm xuống chưa được bao lâu anh đã chìm vào giấc ngủ.

Diệp Tranh vốn dĩ muốn cùng anh ba nói chuyện thân mật một lát, nhưng tìm không thấy ai, người ta đã ngủ say rồi thì cũng không thể gọi người ta dậy được.



Thi Nhân lại có chút lo lắng.

Cô đưa Diệp Tranh đến gặp bác sĩ: "Trong não anh ấy bị tụ máu, tôi phải thế nào bây giờ?"



"Tiêu phu nhân, giai đoạn sau có lẽ vẫn cần phải phẫu thuật, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để phẫu thuật. Ông Tiêu cần phải nghỉ ngơi một năm rưỡi mới được."

Phẫu thuật cắt xương sọ không phải là một cuộc tiểu phẫu, rất có thể sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Thể chất của bệnh nhân càng tốt thì càng dễ phục hồi.



Thi Nhân thở dài: "Vậy thì trong khoảng thời gian này anh ấy có thể xuất hiện những triệu chứng thế nào?"

"Cái này khó nói, không biết được máu tụ sẽ đè lên dây thần kinh nào."



Diệp Tranh nhìn Thi Nhân, "Chị dâu đừng quá lo lắng quá. Tôi đã tìm rất nhiều bác sĩ ở đây nghiên cứu bệnh tình của anh ba. Trong thời gian này, phải nhờ chị dâu chăm sóc cho anh ba rồi, chị cũng biết tính tình của anh ba mà. "

"Tôi biết."

Thi Nhân chỉ hơi lo lắng.



Mặc dù mọi người vẫn giấu Tiêu Khôn Hoằng về chuyện này, không ai nói với anh ấy, nhưng Thi Nhân luôn cảm thấy rất có lỗi.

Nếu không phải vì ba đứa trẻ, Tiêu Khôn Hoằng sẽ không rơi vào nguy hiểm như vậy.



Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, chớp mắt trời đã chuyển tối.

Ban đầu cô lên kế hoạch vào buổi chiều, nhưng bây giờ đã là tối rồi. Tiêu Khôn Hoằng tỉnh dậy, anh cảm thấy chóng mặt và hơi buồn nôn.

"Cha, cha tỉnh rồi?"



Bé Bánh Bao nằm ở bên giường, ngẩng đầu nhìn anh. "Tại sao con lại ở đây một mình, anh trai và mẹ đâu?"

"Họ đi ăn cơm rồi."



Bé Bánh Bao nắm tay Tiêu Khôn Hoằng: "Chúng ta cũng đi ăn cơm."

Đi ăn?

Không phải trước đây anh đều ăn cơm trong phòng bệnh sao, mọi người đang bày trò gì vậy?



Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn một vòng, không nói nhiều lời, anh nắm tay Bé Bánh Bao, hai người chậm chậm bước ra ngoài.

"Cha, cha có thể cõng con trên lưng không?"



Bé Bánh Bao đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Tiêu Khôn Hoằng.

"Được."

Tiêu Khôn Hoằng cũng không có phản đối, giơ tay ôm Bé Bánh Bao vào lòng, hai người cùng nhau đi xuống thang máy.



Nhưng khi cửa thang máy mở ra, Bé Bánh Bao đột nhiên che mắt anh lại: "Cha."

"Hả?"



Mạc Tiểu Bắc nắm lấy tay kia của Tiêu Khôn Hoằng: "Con đưa cha đi."

Mạc Hiểu Nam đi bên cạnh.

Ba đứa nhỏ cùng nhau dẫn Tiêu Khôn Hoằng về phía trước.



Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng cho dù là một kẻ ngốc cũng biết chuyện gì sẽ xảy

503477852.jpg

1977576508.jpg



613940712.jpg

Thi Nhân bước đến bên anh và đưa anh hộp quá: "Tôi không biết anh có thích nó không."



Tiêu Khôn Hoằng mở nó ra và thấy đó là một chiếc nhẫn ngón cái.

"Em làm sao?"



"Đúng vậy, tay nghề không tốt lắm, anh thử xem thế nào."

Thi Nhân không nghĩ ra tặng anh món quà gì, vì thế cô tự tay chọn một viên đá topaz, đích thân làm cho anh một chiếc nhẫn.

Nếu Tiêu Khôn Hoằng là phụ nữ, cô có thể thiết kế đá quý. Tuy nhiên, Tiêu Khôn Hoằng có lẽ, không cần những thứ đó, và không có gì có thể so sánh với những gì cô ấy tự tay làm, vì vậy cô ấy đã tự tay làm một chiếc nhẫn.



"Tay nghề rất giỏi."

Tiêu Khôn Hoằng rất bình tĩnh, và sau đó đeo chiếc nhẫn lên tay.



Anh đang mặc một bộ quần áo bệnh viện cỡ lớn, không phải là một bộ vest đen thông thường, nhìn góc nghiêng khuôn mặt của anh thực ra rất trẻ trung, nói anh mới hai mươi tuổi cũng có người tin.

Nhẫn ngón cái thường chỉ có người lớn tuổi một chút mới đeo.

Ánh mắt của Thi Nhân nhìn vào ngón tay cái của anh, quả nhiên màu này rất hợp với anh. Cô đã chọn rất nhiều loại đá có màu sắc khác nhau, và cuối cùng cô đã chọn cái này.



Nhưng lúc này, cô thấy có chút không thích hợp.

Anh trông còn rất trẻ.



Cô mím mím môi: "Bây giờ cần đi trước đi."

"Không, anh đeo."

Khóe miệng Tiêu Khôn Hoằng nhếch lên, sau đó cố gắng ấn xuống, đây là quà sinh nhật của vợ, sao có thể tháo ra được.



Anh ấy phải đeo nó suốt cả ngày, cả khi ăn và ngủ đều phải đeo.

Anh đang ôm món quà của đứa trẻ trên tay, lồng ngực như được lấp đầy một thứ gì đó, cảm giác không sao tả xiết.



Anh thực sự bất ngờ, quá bất ngờ.

Tiêu Khôn Hoằng trầm mặc nhìn Thi Nhân, ánh mắt sâu thẳm: "Anh rất thích những món quà này."

Thi Nhân đang bận khắc những món quà sinh nhật cho nhà họ Mạc, cô vốn đang rất vội, nhưng cô ấy vẫn dành thời gian để chuẩn bị quà cho mình.



Tiêu Khôn Hoằng thực sự không biết phải nói gì.

"Anh thích là được."



Thi Nhân có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc, cô đột nhiên lao lên trời, tưởng tượng ra cảnh tượng ngày hôm nay không biết bao nhiêu lần, và bây giờ cuối cùng đã trở thành sự thật.

"Tôi nói này, sếp, chị dâu, đừng đứng nữa, mọi người ngồi xuống đi, tôi đói lắm rồi."

Diệp Tranh nhìn thấy hai người cứ đứng đó mãi, người làm bóng đèn như anh ta thực sự không thể nhìn tiếp nữa rồi, tối nay chắc chắn anh ta sẽ ăn no bụng cẩu lương.



Thi Nhân giúp Tiêu Khôn Hoằng đi đến cạnh bàn và ngồi xuống, đầu bếp đã chuẩn bị sẵn đồ ăn và đồ nướng.

"Các con đâu?"



Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng mới tỉnh táo lại, ba đứa nhỏ đã đi rồi.

"Ba con có chuẩn bị tiết mục cho anh.”

Thi Nhân quay đầu lại, ba đứa bé bên trong hành lang đi ra, và đã thay quần áo.



Bé Bánh Bao mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng, hai anh trai mặc một bộ lễ phục màu đen, đứng phía sau em gái của mình như một hiệp sĩ.

Giọng trẻ con của bé Bánh Bao vang lên, cô bé vừa hát vừa nhảy.



Cô bé đã tập luyện lâu rồi, nên bây giờ cô bé rất nghiêm túc nhảy, lúc nhảy cũng rất xinh nữa.

Tiêu Khôn Hoằng dựa lưng vào ghế, đôi mắt hẹp dài nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Tay anh khẽ run, mắt không chớp.



Trước giờ anh đã xem không biết bao nhiêu màn biểu diễn, nhưng với anh, màn trình diễn này là đặc biệt nhất.

Đây là màn biểu diễn của các con anh, dành riêng cho anh.



Thi Nhân ngồi bên cạnh: "Trong thời gian này, Tiểu Khê đã tập luyện rất chăm chỉ, vì muốn tạo bất ngờ cho anh"

"Đó thực sự là một bất ngờ thú vị"

Tiêu Khôn Hoằng vô thức siết chặt tay cô, Thi Nhân ban đầu còn vô thức giãy dụa, nhưng không thể gỡ được tay ra.



Cô vô thức quay đầu lại và liếc nhìn anh, nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục nhìn về phía trước như thể anh không hề làm gì cả.

Nhưng cô có thể cảm nhận được bàn tay to lớn của anh, lúc nào cũng nắm chặt lấy cô.



Khóe miệng Thi Nhân nhếch lên, cô quay đầu xem màn biểu diễn của ba đứa nhỏ, đột nhiên ngẩn ra, có phải cô đã từng nhìn thấy cảnh tượng này trong mơ rồi không?

Nhưng cảnh tượng này đã rơi vào một chiếc camera giám sát nào đó.

Tiêu Vinh nhìn bữa tiệc sinh nhật trong khu vườn, cả người anh ta vô cùng trầm mặc, đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng nắm tay Thi Nhân và có ba đứa trẻ bên cạnh anh ta. Trái tim của anh ta bỗng như rơi vào hầm băng.



Dựa vào đầu mà Tiêu Khôn Hoằng lại có vợ con và ở bên nhau hạnh phúc như thế?

Rõ ràng ngay từ đầu anh ta đã lên rất nhiều kế hoạch nhưng vẫn không thể tách mối quan hệ giữa Thi Nhân với Tiêu Khôn Hoằng, điều khó chịu hơn nữa là anh ta ban đầu đã cứu con của Tiêu Khôn Hoằng.



Anh ta vẫn luôn nghĩ đứa trẻ trong bụng Thi Nhân là con hoang, giữ nó lại, anh ta nhất định sẽ có thể làm nhục Tiêu Khôn Hoằng.

Nhưng ai có thể ngờ rằng đứa con hoang ấy lại là con của Tiêu Khôn Hoằng.

Tại sao người may mắn luôn là Tiêu Khôn Hoằng?



Đôi mắt Tiêu Vinh nhìn chằm chằm vào màn hình, phẫn nộ, tức giận, ghen và rất nhiều cảm xúc đều lần lượt hiện ra.

Cảnh tượng này thực sự khiến anh ta đau mắt vô cùng.



Không ngờ khi ở trên đảo, nhiều bom đạn như vậy vẫn không thể giết chết được Tiêu Khôn Hoằng.

Tiêu Khôn Hoằng còn sống, lại còn rất tỉnh táo nữa.

Chẳng trách Thi Nhân trong khoảng thời gian này có chỗ dựa nên không hề hoảng sợ, công việc kinh doanh của tập đoàn cũng hoạt động bình thường, nếu Tiêu Khôn Hoằng thật sự gặp tai nạn, một mình Thi Nhân làm sao có thể xử lý được.



Anh ta đã tính toán sai.

Tiêu Vinh vừa nhìn cảnh tượng trong camera giám sát, vừa uống rượu vang, uống cạn hết ly này đến ly khác, mắt dán vào màn hình, không biết đang suy nghĩ gì.



Nhưng lúc này, mọi người xung

167690233.jpg

260053557.jpg

991749407.jpg

"Không phải, là mày tính kế với tao." Ánh mắt ông Tiêu lóe lên, ông ta không muốn đối mặt với sự thật này, càng không muốn đối mặt với việc mình đã làm.



Mỗi khi nghĩ về quá khứ, ông ta lại có cảm giác tội lỗi không nói thành lời.

Sở dĩ ông ta và Tiêu Khôn Hoằng trở nên như thế này đều là mưu kế của Tiêu Vinh, ông ta đã tự tay đẩy cháu mình ra và nuôi một con sói trong nhà.



Chính con sói này đã khiến nhà họ Tiêu trở thành như bây giờ.

Ông ta thực sự hối hận về điều đó. "Đây không phải là kế hoạch của tôi, là do ông tự quyết định muốn giết đứa trẻ trong bụng Thi Nhân. Bây giờ Thi Nhân hận ông đến chết, chỉ hận không thể đưa ba đứa nhỏ cao chạy xa bay. Bây giờ ba đứa bé đều theo họ cô ấy, không liên quan gì đến nhà họ Tiêu hết."

Tiêu Vinh thì thào: "Nhà họ Tiêu, tuyệt hậu rồi."



"Đừng có nói linh tinh, nhà họ Tiêu không tuyệt hậu, ba đứa trẻ vẫn luôn là người nhà họ Tiêu, là nhà họ Tiêu!"

Ông Tiêu trở nên rất kích động, ông ta muốn ngồi dậy và tự tay bóp cổ Tiêu Vinh, đồ súc sinh này,



Lão quản gia nhanh chóng đi tới: "Ông chủ bình tĩnh, đừng để bị lừa, hắn ta cố ý nói như vậy thôi."

Tiêu Vinh giam họ trong bệnh viện, không cho bọn họ liên lạc với bên ngoài, cho đến nay, không ai biết biết Tiêu Vinh sẽ làm gì.

Đe dọa Tiêu Khôn Hoằng?



E rằng Tiêu Khôn Hoằng sẽ không bị lừa, dù sao quan hệ trước đây giữa bọn họ đã trở nên rất tệ, ông Tiêu cũng sẽ không để cho mình bị uy hiếp.

Ông Tiêu uống một ngụm nước rồi mới bình tĩnh lại: "Dù sao đứa nhỏ cũng là con của Tiêu Khôn Hoằng, dù thế nào thì chuyện này cũng không thay đổi."



Ông ta quay đầu nhìn TV, ánh mắt nhìn vào ba đứa nhỏ, ông ta nở nụ cười hiếm thấy: "Quản gia, nhìn xem, bọn nhỏ trông rất giống cha của chúng, rất giống."

"Đúng vậy, ông chủ, tôi đã nói bọn trẻ rất giống cậu chủ. Bây giờ ông chủ đã nhìn thấy ba đứa trẻ rồi, ông cứ yên tâm, cậu chủ sẽ chăm sóc bọn nhỏ."

Ông Tiêu gật đầu, đến nước này, ông ta chắc cũng không còn sống được bao lâu nữa.



Ông ta không còn gì phải tính toán nữa rồi.

Bây giờ Tiêu Khôn Hoằng cũng có con rồi, ông ta càng không có gì để hối tiếc.



Chỉ là ông ta hối hận vì đã để Tiêu Vinh khiêu khích, khiến ông ta luôn hiểu lầm Tiêu Khôn Hoằng.

Nếu không có Tiêu Vinh, nhà họ Tiêu bây giờ có khác không? Cảnh tượng trên TV vẫn vô cùng ấm áp, ông Tiêu xem không rời mắt. Nhất là khi nhìn thấy Bé Bánh Bao chạy đông chạy tây, ông Tiêu không khỏi mỉm cười nói: "Cô gái kia là nhỏ tuổi nhất sao?"

"Vâng, con thứ ba."



"Trông giống mẹ, nhưng cũng rất giống cha."

Ông Tiêu cảm thấy rất an tâm vì Tiêu Khôn Hoằng đã có hai đứa con trai, giờ nhìn thấy cô con gái cũng không tệ, ít nhất thì trong nhà có con gái thì mọi chuyện trong nhà cũng được lo lắng chu đáo.



"Phu nhân dạy con rất tốt."

Ánh mắt của ông Tiêu hơi khựng lại, sau đó ông gật đầu: "Ừ."

Nói cho cùng thì, người làm ông nội như ông ta không hề làm tốt.



"Nhìn đủ chưa?"

Tiêu Vinh vốn luôn yên lặng, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa ông Tiêu và quản gia, nhìn bộ dạng bọn họ như đang trò chuyện về gia đình.



Giọng điệu của ông Tiêu vô cùng yếu ớt: "Vẫn chưa đủ."

Ông Tiêu thực sự mong muốn có thể nhìn thấy cảnh tượng này trong đời thật, nếu được như vậy thật hạnh phúc biết bao.

"Những ngày sắp tới vẫn còn dài."



Ánh mắt Tiết Vir vô cùng lạnh lùng: "Tuy rằng ông không sống được bao lâu nữa, nhưng tôi có thể cho bọn họ đi cùng ông. Đến lúc đó ông muốn xem bao lâu cũng được, được không?"

"Mày dám!"



Ông Tiêu mặt biến sắc: "Mày dám động vào bọn họ, Tiêu Khôn Hoằng sẽ không buông tha cho mày."

Ông Tiêu biết sức mạnh của cháu trai mình có thể mạnh đến như thế nào. Tiêu Vinh chắc chắn không phải đối thủ.

"Không thử thì làm sao biết được. Dù sao thì Tiêu Khôn Hoằng đã có vợ con rồi, anh ta xem như người thắng cuộc trong cuộc sống. Tôi nhìn rất khó chịu. Dựa vào đâu mà anh ta lại có một gia đình trọn vẹn?"



"Tiêu Vinh, mày muốn làm gì?"

Ông Tiêu lộ vẻ ghen tị: "Bất kể là phương diện nào, tôi đều không nợ cậu, nếu không có tôi, cậu có thể sống đến ngày hôm nay sao?"



"Ông cho rằng tôi mong điều đấy lắm sao?"

Tiêu Vinh đột nhiên đứng lên với đôi mắt đỏ hoe: "Chính ông đã phá hủy mọi thứ."

"Đồ lòng lang dạ sói, nếu biết sớm, tôi đã đổi một người khác. Tao thà nuôi chó còn hơn nuôi mày. Ban đầu nếu không phải vì mẹ mày..."



"Câm miệng, ông không đủ tư cách nhắc đến bà ấy."

Tiêu Vinh đột nhiên tức giận, một tay bóp cổ ông Tiêu: "Ông không xứng! Ông đừng tưởng hồi đó tôi không biết ông đã làm cái gì. Những chuyện xấu xa mà ông đã làm lẽ ra phải chặt đứt đường con cháu của ông!"



"Mày, mày biết?"

Ông cụ Tiêu đột nhiên trợn to hai mắt nhìn anh, không thể nào, ông ta đã che giấu chuyện này rất kỹ, Tiêu Vinh làm sao biết được?

"Ông thực sự nghĩ rằng chuyện ông làm rất bí mật sao?"



Tiêu Vinh cúi người nhìn ông Tiêu: "Tôi sẽ không để cho ông chết như vậy. Tôi sẽ để cả gia đình Tiêu Khôn Hoằng chết cùng ông. Tôi sẽ khiến nhà họ Tiêu
tuyệt hậu, tôi sẽ để ông sống để chứng kiến tất cả những chuyện này xảy ra."

Tiêu Vinh đẩy ông Tiêu ngã xuống đất và bỏ đi mà không quay lại.



Ông Tiêu choáng váng, nằm bất động dưới đất, nhưng lão quản gia đỡ ông dậy.

"Nó biết mọi chuyện rồi?"



Ông Tiêu kinh ngạc nhìn lão quản gia, không ngờ Tiêu Vinh lại biết!

Anh ta biết khi nào?

Lão quản gia vẻ mặt khó lường: "Không cần quan tâm hắn ta biết khi nào, trước mắt chuyện quan trọng nhất không phải là chuyện này, mà là làm sao nhắc nhở cậu chủ cẩn thận Tiêu Vinh."



Bọn họ bị mắc kẹt trong bệnh viện, đừng nói tới việc đổi phó với Tiêu Vinh, bọn họ còn không thể ra được khỏi cửa.

Ông Tiêu tựa vào đầu giường lẩm bẩm nói: "Để tôi nghĩ xem."



944971759.jpg

446161063.jpg

1915095372.jpg
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom