• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (13 Viewers)

  • Chap-249

Chương 249: Nuôi mày không bằng nuôi chó




*Chương có nội dung hình ảnh
Phòng bệnh vốn yên tĩnh, đột nhiên thấy ớn lạnh.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Ông cụ Tiêu đang nằm trên giường, nhìn thấy đôi mắt đó, ông liền rùng mình một cái, lúc này ông mới kịp phản ứng, thì ra đây mới là bộ dạng vốn có của Tiêu Vinh.



Ông tức giận nói: "Mày, mày vẫn còn mặt mũi quay lại à, đồ vô ơn bội nghĩa, tao nuôi chó nó còn biết vẫy đuôi với tao, màng đang mưu tính cái gì, mưu tính tài sản của nhà họ Tiêu à?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ông cụ Tiêu từ sau khi biết mấy đứa trẻ sinh ba là con trai của Tiêu Khôn Hoằng thì ông càng ngày càng thấy hối hận.



Nhưng chuyện trước đây chưa hiểu rõ bây giờ cuối cùng cũng hiểu rõ rồi.



Kể từ khi ông nhận đứa trẻ này về thừa tự nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu liên tiếp xảy ra chuyện, với cả nếu như lúc đầu không phải Tiêu Vinh gây rồi thì làm sao ông có thể hiểu lầm Tiêu Khôn Hoằng được?



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tất cả những điều này đều là do Tiêu Vinh.



Ông cụ Tiêu chửi ầm lên: "Lúc trước, tao đã không nên đón mày về nhà họ Tiêu, nên để cho mày tự sinh tự diệt thì tốt hơn."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vẻ mặt của Tiêu Vinh lạnh nhạt, dường như tất cả những lời này đều không có tác dụng gì với anh ta.



Sắc mặt anh ta u ám, chầm chậm đi tới: "Lúc trước? Ông vẫn còn mặt mũi nhắc đến lúc trước sao? Nếu như không phải ông thúc ép, mẹ con liệu có để con thừa tự nhà họ Tiêu không? Là do ông ỷ thế hiếp người, muốn ai thừa tự liền bắt người đó, ông đã từng hỏi bọn con cảm thấy thế nào chưa?"



Nhà họ Tiêu dùng quyền thế ép bức người, ai có thể phản kháng chứ?



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Hơn nữa, mẹ của anh ta lại là người phụ nữ mất chồng, căn bản không có chỗ cho sự phản kháng.



Đã nhiều năm như vậy, vì nhà họ Tiêu mà anh mất cả ngôi nhà của chính mình cũng mất rồi. Đọc truyện hay trên truyen88.net





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tất cả đều là lỗi của ông cụ Tiêu.



"Hừ, nhà các người nghèo như thế, tao đón mày về làm công tử giàu có, đây là điều mà người khác mơ ước, thế mà mày lại nghĩ là tao làm sai. Vậy tại sao lúc trước các người không phản kháng, chẳng lẽ tao thực sự thích một người lạ đến kế thừa tài sản của nhà họ Tiêu sao? Tiêu Vinh, mày quá xem trọng bản thân rồi."



"Đúng vậy, ai cũng ngưỡng mộ, nhưng những chuyện ông làm cũng không phải là người làm. Nhà họ Tiêu đoạn tử tuyệt tôi cũng là quả báo của ông."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Ai nói nhà họ Tiêu đoạn tử tuyệt tôn, tao còn có ba đứa chất mà lúc trước mày muốn hại chết chúng nó đấy. Ông trời có mắt, nên mày không thực hiện được."



Ánh mắt Tiêu Vinh vô cùng lạnh lùng: "Có con ở đây một ngày, thì bọn chúng sẽ không thể bình an mà lớn lên, con nhất định sẽ khiến cho nhà họ Tiêu cửa nát nhà tan, nhất định sẽ vậy."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Mày dám!"



Ông cụ Tiêu tức giận ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Tiêu Vinh: "Nếu mày dám làm vậy, tao là người đầu tiên không tha cho mày."



"Chỉ dựa vào ông? Một lão già gần đất xa trời?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tiêu Vinh đột nhiên bật cười: "Ông có biết không? Ông vẫn còn có thể tiếp tục sống ở đây là vì con cần ông mở to mắt nhìn cho rõ quả báo của ông, cần ông phải sống trong hối hận suốt quãng đời còn lại đấy. Nếu không, ông đã chết từ lâu rồi."



"Tiêu Vinh, sao cậu lại nói chuyện với cụ nhà như thế. Cậu đừng có quên, nhà họ Tiêu có thể nâng đỡ cậu lên được thì cũng có thể khiến cho cậu thân bại danh liệt được.!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lão quản vẫn luôn bảo vệ ông cụ, quả nhiên Tiêu Vinh có vấn đề.





Những năm này, không ai nhìn ra được lòng muông dạ thú của Tiêu Vinh.



Trước đây còn suýt chút nữa bị Tiêu Vinh lợi dụng để giúp anh ta tranh giành cổ phần của tập đoàn Quang Viễn, bây giờ nghĩ lại, tâm tư của Tiêu Vinh thật nham hiểm.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Đúng vậy, ông cụ Tiêu trước đây đúng là có năng lực đó, nhưng bây giờ thì sao?"



Ánh mắt Tiêu Vinh mang theo sự khinh thường.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh ta trịch thượng nhìn ông cụ: "Cái bệnh viện này bây giờ đều là người của con, bao gồm cả bác sĩ, vệ sĩ, ở bên cạnh ông, chỉ cần con giơ tay lên thì các người sẽ không được thấy mặt trời ngày mai nữa đâu."



"Mày, mày dám? Thì ra mày đã có lòng muống dạ thú từ lâu rồi!"



Ông cụ Tiêu khiếp sợ nhìn Tiêu Vinh.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Ông ta biết người đàn ông này không nói điều, ẩn nấp nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng lột mặt nạ ra rồi, chắc chắn đã có chuẩn bị đầy đủ rồi.



Chỉ là ông cụ tiêu không ngờ rằng Tiêu Vinh đã bắt đầu chuẩn bị từ nhiều năm trước rồi, nhưng ông lại hoàn toàn không hề phát giác ra điều gì.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu ông sẽ không trực tiếp giao tập đoàn nhà họ Tiêu cho Tiêu Vinh lúc công bố di chúc như thế, ông có nhiều người như thế mà đều bị Tiêu Vinh lừa gạt.



Đúng là đi đêm nhiều có ngày gặp ma! "Ông thử xem, xem con có dám không?" Đọc truyện hay trên truyen88.net



Tiêu Vinh lại gần giường bệnh, một tay nắm lấy cổ ông cụ: "Từ rất lâu rất lâu rồi, con đã tưởng tượng ra ngày hôm nay. Một tên súc sinh như ông nên bị phanh thấy xé xác, sau đó ném thi thể đến bãi tha ma để cho chó hoang xé xác."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Mày, khụ khụ, mày..."



Ông cụ chỉ có thể bất lực giấy dụa, căn bản không thể phản kháng.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này ông cụ mới nhận ra mình thực sự già thật rồi.



"Cậu bỏ cụ nhà ra."



Lão quản gia muộn chạy tới giúp đỡ, Tiêu Vinh một cước đá văng người đi, lão quản gia lập tức nằm bò trên mặt đất không đứng dậy nổi.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tiêu Vinh cười vui vẻ: "Hai lão già các người rốt cục cũng già rồi, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày hôm nay rồi."



Lão quản gia hung dữ nói: "Sau khi cậu chủ biết chuyện nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Cậu ấy đang đi tìm cậu khắp nơi rồi."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tôi biết. Nhưng lâu như vậy rồi mà cậu ta vẫn chưa tìm ra tôi, không phải sao?"



Tiêu Vinh trực tiếp ném ông cụ lên giường bệnh, giống như ném rác vậy.



Anh ta lấy khăn giấy ra lau lau tay, ghê tởm ném khăn giấy xuống đất: "Nhưng các người sẽ không phải cho rằng bây giờ nhìn thấy tôi rồi, vẫn có thể rời khỏi bệnh



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter



1227265510.jpg



110290237.jpg



1772685415.jpg
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom