• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài sủng vợ điên cuồng (11 Viewers)

  • Chương 491: Thứ cần là chứng cứ..

Chương 491: Thứ cần là chứng cứ..



Tô Phương Dung vốn dĩ suy nghĩ rất nhiều, cô định phải làm như thế nào mới có thể khiến Lạc Cẩn Thi từ bỏ, cô ấy lại nói những lời này, khiến Tô Phương Dung cảm nhận được sự cảm động và đau lòng không nói được thành lời.



Nhìn thấy Lạc Cẩn Thi, Tô Phương Dung lại vẫn nghĩ tới Tần Vận Như. Cô cũng không biết tại làm sao, đột nhiên cảm thấy cực kì có lỗi, cũng cảm thấy khổ sở.



Tần Vận Như bây giờ đang ở nơi nào chứ? Cô ấy liệu có đang sống tốt không? Liệu có phải cũng có vận khí tốt có thể gặp được một người đàn ông tốt giống như Cư Hàn Lâm không?



Đây là vết thương vĩnh viễn không thể xóa bỏ, là vết sẹo vĩnh viễn trong lòng cô.



Vào thời khắc này, Tô Phương Dung đột nhiên cảm thấy cực kì có lỗi với Lạc Cẩn Thi, nếu như cũng có người phán xét con gái mình như thế này thì sao? Lẽ nào bản thân sẽ không cảm thấy đau lòng sao?



Không cần biết thân thế trước đây của Lạc Cẩn Thi như thế nào, từ trước tới giờ điều này hoàn toàn không liên quan tới Lạc Cẩn Thi, đứa trẻ vĩnh viễn vô tội.



“Xin lỗi, con của ta.” Tô Phương Dung vốn dĩ dường như muốn nói gì đó.



“Dì à, vốn dĩ dì tìm cháu là có chuyện gì sao?” Lạc Cẩn Thi đột nhiên phát hiện bản thân khóc cả nửa ngày trời ở đây, nhưng một chút cũng vẫn chưa biết tại sao mẹ của Cư Hàn Lâm hôm nay lại tới nơi này tìm cô.



Tô Phương Dung không biết nên giải thích như thế nào mới ổn.



“Dì chỉ là muốn nhìn một chút cô gái mà Cư Hàn Lâm thích là một cô gái như thế nào thôi, sao lại có thể khiến cho thằng bé mê mệt đến như vậy.”



Lạc Cẩn Thi nghe xong cảm thấy cực kì ngại ngùng.



Tô Phương Dung và Lạc Cẩn Thi tiếp tục nói chuyện phiếm thêm một lúc, sau đó thì kết thúc.



“Chúng ta cùng nhau đi tới cô nhi viện đi, cuối tuần này.”



Sau khi Lạc Cẩn Thi trở về nhà, đột nhiên nói như vậy với Cư Hàn Lâm, đôi mắt cô vẫn còn có chút hồng hồng.



Rõ ràng là có khóc qua.



“Em sao thế?”



“Không có gì, chỉ là hôm nay nhìn thấy trên đường có một bạn nhỏ, tức cảnh sinh tình thôi.” Thấy Cư Hàn Lâm đang nhìn vào mắt mình, Lạc Cẩn Thi cố ý xoay đầu đi, không dám nhìn Cư Hàn Lâm.



“Được.” Cư Hàn Lâm đồng ý.



“Ta sẽ nửa mơ nửa tỉnh trải qua kiếp này,



Nếu người giơ tay đánh khẽ bỏ qua cho ta.”



Lạc Cẩn Thi đột nhiên nhìn thấy tường nhà của Lý Minh Vi, cảm giác Lý Minh Vi xảy ra chút chuyện gì đó trong chuyện tình cảm.



“Có chuyện gì vậy?” Lạc Cẩn Thi lập tức gọi điện cho Lý Minh Vi. “Tin trên tường nhà của cậu là có chuyện gì?”



“Không có chuyện gì đâu, nhưng cậu nghe thử xem, đoán xem thanh âm của người bên cạnh tớ lúc này là ai?” Lý Minh Vi ở bên cạnh cười tới mức nở hoa.



Mà Lạc Cẩn Thi vẫn không nghe thấy cứ thanh âm nào ở trong điện thoại, không biết Lý Minh Vi đang muốn bày trò gì.



“Không có bất kì thanh âm nào mà.” Lúc Lạc Cẩn Thi đang ngạc nhiên, đột nhiên điện thoại phía đối diện truyền tới tiếng rống giận của Lý Minh Vi.



“Lâm Dịch Tuấn, tên nhóc nhà anh tại sao không nói chuyện hả!” Cả người Lạc Cẩn Thi ở phía bên này điện thoại nghe xong liền vô cùng chấn động.



“Em có thể nhỏ giọng lại một chút không, không thể đối xử với anh dịu dàng một chút sao?” Lâm Dịch Tuấn ở bên cạnh xoa xoa lỗ tai của mình, bày ra dáng vẻ trách móc: “Vậy không phải cuối cùng anh cũng nói chuyện rồi sao?” Lý Minh Vi cảm thấy khinh thường.



“Lâm Dịch Tuấn và cậu đến với nhau?” Lạc Cẩn Thi triệt để kinh hãi.



“Cư Hàn Lâm, Lâm Dịch Tuấn và Lí Minh Vi ở bên nhau rồi.” Lời nói của Lạc Cẩn Thi cũng trở nên cực kì kích động.



“Anh cho cậu ta nghỉ phép, vốn là hy vọng cậu ta có thể tới gặp Lý Minh Vi, xem ra cậu ra cũng rấy biết suy nghĩ.” Cư Hàn Lâm bày ra vẻ mặt vô cùng hài lòng.



“Tớ ngắt điện thoại đây!” Lý Minh Vi khoe khoang xong, liền lập tức cúp máy.



“Khoe khoang xong rồi?” Lâm Dịch Tuấn ở bên cạnh cười nói.



“Đây không phải là em đang khoe mẽ, là Lạc Cẩn Thi tự mình gọi điện tới cho em.” Lý MInh Vi phản bác nói.



Nghe thì có vẻ giống như cực kì hợp tình hợp lí.



Lý Minh Vi và Lâm Dịch Tuấn cùng nhau đi trên đường, cảm giác như bản thân giống như đang mơ.



“Lâm Dịch Tuấn, anh có biết không?”



Lý Minh Vi đột nhiên nói như vậy.



“Con đường này trước đây em thường xuyên đi qua, một mình em đi qua đi lại rất nhiều lần, nhưng từ trước tới nay chưa từng để tâm.”



“Em cũng ghét bỏ tại sao con đường này lại dài như vậy, em cảm thấy lúc vất vả nhất, sẽ cực kì hận con đường này, căm ghét những đôi tình nhân tản bộ trên con đường này.”



“Nhưng hôm nay em cảm thấy không giống như vậy nữa, ngược lại em càng hy vọng con đường này có thể dài thêm một chút nữa, có thể cùng anh, tốt nhất là vĩnh viễn vĩnh viễn đi tới cuối đường.”



Lý Minh Vi cảm thấy thực sự hôm nay quá giống phim rồi, cô sợ hãi đây đều là giả, cô cũng sợ hãi bản thân sau này không có được sự bền lâu, mới có hy vọng ích kỷ như vậy, vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc này.



Lạc Cẩn Thi nhìn thấy biểu cảm của Cư Hàn Lâm đều thay đổi rồi, cô vốn dĩ vẫn còn đang nghĩ, Lâm Dịch Tuấn tâm trạng không tốt, nhưng để cho anh ta nghỉ phép cả một tuần lễ vẫn là có hơi quá rồi.



Bây giờ cô mới hiểu dụng ý của Cư Hàn Lâm, cho anh ta cả một tuần lễ, thực ra là cho anh ta cơ hội đến gặp Lý Minh Vi.



Cô vốn dĩ luôn nghĩ rằng Cư Hàn Lâm không hiểu ý người khác, cũng không hiểu lòng người, bây giờ mới biết, anh chỉ dụng tâm với người mà bản thân muốn quan tâm mà thôi.



“Vậy tuần này chúng ta có thời gian thì cùng nhau tới viện phúc lợi của thành phố đi.” Cư Hàn Lâm trả lời.



“Hôm nay ở trên đường, em nhìn thấy rất nhiều bạn nhỏ, đều là nắm lấy tay bố mẹ. Thời tiết bây giờ đã trở nên lạnh rồi, mọi người đều lục tục mặc lên quần áo đẹp, những bộ trang phục ấm áp.”



“Em đột nhiên nhớ tới bản thân lúc nhỏ, ở trong viện phúc lợi, cùng với những bạn nhỏ không có cha mẹ sống qua ngày.”



“Các anh chị tình nguyện tới là chuyện rất vui vẻ, nhưng có lúc chỉ tới một lần.”



“Có lúc bọn em rất thích họ, nhưng mỗi lần đều vội vội vàng vàng nhìn mặt nhau, vừa mới quen thân một chút mọi người lại phải chia tay rồi, có lẽ sau này cũng sẽ không còn cơ hội để gặp nhau nữa.”



“Một gia đình bình thường nhất, sự ấm áp tầm thường nhất lại là chuyện mà bọn em khát vọng nhất.” Lạc Cẩn Thi nói rất nhiều, cảm xúc hôm nay khi gặp Tô Phương Dung lại dâng lên, xuất hiện một lần nữa.



“Chúng ta tới nơi đó, thường xuyên tới, thường xuyên làm tình nguyện viên, có được không?” Cư Hàn Lâm an ủi cảm xúc của Lạc Cẩn Thi, anh thực sự rất khó tưởng tượng nổi những khó khăn mà trước đây Lạc Cẩn Thi đã trải qua, không phải là vết thương trên cơ thể, phần nhiều là sự nhạy cảm và yếu đuối trong tâm hồn.



Trước khi hai người đi đã chuẩn bị rất nhiều đồ, ngoài quần áo ra, còn có rất nhiều đồ dùng học tập. Đối với những đứa trẻ này mà nói, ăn no mặc ấm, bọn chúng hoàn toàn không có quá nhiều yêu cầu và nhu cầu.



Nhưng đối với khát vọng học tập và trưởng thành, thì khác biệt rất nhiều so với những bạn nhỏ thông thường.



Lạc Cẩn Thi nhớ rất rõ, cô đã hy vọng trưởng thành nhiều như thế nào, không ngừng tiến về phía trước, thứ tốt nhất nhất định sẽ ở phía trước. Tri thức thay đổi vận mệnh, câu nói này đem tới cho bọn họ sức mạnh niềm tin mãnh liệt, so với những đứa trẻ ngày ngày đều áo gấm cơm ngon thì hoàn toàn không giống.



“Cư Hàn Lâm, thời điểm đó, em luôn cảm thấy Mục Đình Tương rất thân thiết, em không tự chủ cảm thấy cảm động, cảm thấy cô ta rất chân thành, thực ra là bởi vì cô ta rất giống một cô bé thân thiết với em nhất ở viện phúc lợi khi đó.”



Lạc Cẩn Thi thực sự cảm thấy Mục Đình Tương và người bạn chơi cùng cô lúc nhỏ cực kì giống nhau.



“Nhưng em nghĩ rằng một cô gái như cô ta, đại khái sẽ không có xuất thân như vậy, chỉ là trùng hợp mà thôi.”



Cư Hàn Lâm nghe thấy lời của Lạc Cẩn Thi, cảm thấy điều tra có thể sẽ có phát hiện mới, nói không chừng còn có thể tìm ra gì đó, nói không chừng đây là sự trùng hợp.



“Viện phúc lợi khi đó em ở là chỗ nào?”



“Em cũng không biết, nói chung không phải là chỗ này của chúng ta. Lúc em được nhà họ Cao đứa đi, ban đầu là ngồi xe rất lâu, sau đó lại ngồi máy bay rất lâu.”



“Lúc đó, nào có biết bản thân ở đâu chứ, đến cả bản thân là ai cũng không biết.”



“Đến cả cái tên Lạc Cẩn Thi này cũng đều là sau này mới có.”



Lạc Cẩn Thi cười nói, tất cả những chuyện đã qua bây giờ dường như đều là mây khói, bản thân thực sự cũng dường như giống như đã trở thành dáng vẻ mà bản thân lúc nhỏ mong đợi, đang không ngừng phát triển về hướng càng ngày càng tốt hơn.



Cư Hàn Lâm nắm thật chặt tay của Lạc Cẩn Thi, anh rất cảm kích vận mệnh, sắp xếp những chuyện này đều vừa vặn tốt, đưa một Lạc Cẩn Thi không biết từ nơi nào tới đến bên cạnh mình, để cho bọn họ gặp gỡ.



Cuối tuần, Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm cùng nhau đi xe tới viện phúc lợi.



Lạc Cẩn Thi có chút căng thẳng, bản thân cô đến từ nơi này, cô biết sự yếu đuối của cô nhi, nhưng cũng biết ánh sáng của bọn trẻ, cô lo sợ bản thân sẽ không cẩn thận làm tổn thương bọn trẻ.



Khi hai người bọn họ mới bước vào trong, những đứa trẻ này vẫn còn có chút sợ sệt nhìn bọn họ, bởi vì lạ lẫm không biết phải làm sao, nên làm như thế nào mới tốt.



Mà Lạc Cẩn Thi đồng thời cũng rất căng thẳng, nhưng vẫn mỉm cười cùng bọn trẻ.



“Làm ơn, anh đừng có trưng ra khuôn mặt nghiêm nghị như vậy.” Lạc Cẩn Thi nhéo cánh tay Cư Hàn Lâm một cái, Cư Hàn Lâm cũng mỉm cười theo cô.



Thậm chí cũng không biết nên nói lời mở đầu như thế nào mới ổn, Lạc Cẩn Thi khoát khoát tay với mọi người, bọn trẻ cũng cười, nhưng vẫn có vẻ hơi cẩn trọng.



Có một bé gái ngược lại khá gan dạ, nhìn thấy Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm liền cười rực rỡ, Lạc Cẩn Thi mỉm cười vẫy vẫy tay với cô bé, cô bé liền rất nhanh chạy qua.



Nhưng mới chạy được một nửa, không biết vấp phải chỗ nào, cô bé liền lảo đảo lắc lư chực ngã xuống đất, Lạc Cẩn Thi có chút kinh hãi. May mắn là Cư Hàn Lâm nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô bé, để cô bé ngã vào trong lòng mình.



Mọi người đều rối rít thở phào nhẹ nhõm vì cô bé.



“Sau này, phải thắt dây giày thật cẩn thận đấy nhé.” Cư Hàn Lâm ngồi xổm xuống đất thắt lại dây giày cho cô bé, đồng thời nhẹ giọng nhắc nhở.



Lạc Cẩn Thi ở bên cạnh cảm thấy cực kì vui vẻ, cô vốn dĩ rất lo lắng Cư Hàn Lâm, với tính cách của anh, không biết có thể hòa thuận chung sống với những bạn nhỏ này không.



Nhưng bây giờ nhìn tình hình này, Cư Hàn Lâm vẫn vô cùng nhiệt tình đối với trẻ nhỏ.



“Anh chị, hai người là một đôi sao?’ Cô bé hơi khôi phục lại một chút, sau khi sợ hãi, cô bé đứng thẳng, nhìn Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi hỏi.



“Ừ.” Cư Hàn Lâm trả lời, bọn họ không biết tại sao bạn nhỏ này lại đột ngột hỏi câu như vậy.



“Oa!” Cô bé vui vẻ vỗ vỗ tay, sau đó quay đầu nói với đám trẻ sau lưng: “Bọn họ là một đôi đó!”



Mọi người đều trở nên vô cùng vui vẻ và kích động, đều rối rít chạy tới, vây quanh Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm, dáng vẻ sợ hãi và cẩn trọng lúc ban đầu vào giờ khắc này dường như đều biến mất hết.



Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm có chút không biết phải làm sao, không biết những tiểu quỷ này rốt cuộc đang bày trò gì.



“Làm sao vậy, vui vẻ đến vậy sao?” Lạc Cẩn Thi kỳ quái hỏi mọi người. “Bởi vì bọn em gần đây đều đang xem phim truyền hình XXXX, nam nữ chính trong đó đều vô cùng yêu nhau.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom