• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài sủng vợ điên cuồng (10 Viewers)

  • Chương 423: Không có cách nào khống chế được tâm trạng của mình.

Chương 423: Không có cách nào khống chế được tâm trạng của mình.



“Cậu uống hết ly này đi! Phần còn lại thì là của tớ.” Nói xong, Mục Đình Tương cầm chai rượu trên bàn vè trước mặt mình, cô ta nắm chặt chai rượu nói: “Giờ tớ mới nhớ ra bác sĩ đã nói cậu không thể uống rượu, hay là chờ vết thương khỏi thì tụi mình uống tiếp.”



Lạc Cẩn Thi hơi kinh ngạc, cô không ngờ là Mục Đình Tương lại nhớ kỹ những lời dặn dò đó: “Chuyện này không quan trọng đâu!” Thật ra, cô rất thích cảm giác được người khác quan tâm.



“Ồ, tớ cảm thấy cậu chăm sóc người khác rất giỏi, thế nhưng, cậu lại không biết chăm sóc cho bản thân.” Cô nói xong thì rót đầy một ly rượu cho mình: “Vì vết thương này chính là tác phẩm của tớ, nên tớ tự chăm sóc cho nó được.”



Trước mặt cô giống như có một làn sương mù, Lạc Cẩn Thi cảm thấy trong lòng mình rất ấm áp, từ nhỏ đến lớn, cô rất cảm kích khi bản thân gặp được nhiều bạn bè móc tim móc phần như vậy.



Tuy cô quen biết Mục Đình Tương chưa lâu, nhưng cô ta chính là người bạn đầu tiên cô gặp lại, giống như người thân cũ vậy.



Trên thế giới có những loại người như vậy, lần đầu tiên gặp mặt chúng ta đã cảm thấy hình như mình đã gặp người đó ở đâu rồi. Điều này không chỉ có trong tình yêu, mà nó rất thích hợp trong tình yêu.



Sau khi ăn uống gần xong, cả chai rượu trước mặt cũng đã uống sắp hết, mà Lạc Cẩn Thi không uống nhiều nước trái cây, cô có cảm giác đầu óc mình bắt đầu trở nên choáng váng, cảm giác giống như một người say rượu.



” Lạc Cẩn Thi, thật ra bọn họ đều nói, tớ dựa vào quan hệ với Cư Hàn Lâm nên mới được thăng chức.” Trên mặt Mục Đình Tương để lộ nụ cười châm chọc: “Thật ra tớ không định nói ra chuyện này, nhưng mà, tớ muốn làm bạn với cậu, cho nên, phải nói thẳng thắn, đúng không?”



Lạc Cẩn Thi cúi đầu cười, thật ra nếu không phải Cư Hàn Lâm chặn tin tức đó lại, thì chắc chắn mọi người sẽ nói, cô là người muốn bám vào anh để nên chức!



Nhưng chắc Mục Đình Tương đã làm sai một việc gì đó, cô ta chỉ là một nhân viên mới vào mà thôi: “Thật ra đúng là gia đình tớ muốn dựa vào cái cây lớn như Cư Hàn Lâm, nhưng mà… Chẳng lẽ… Tớ không thể nào dựa vào thực lực của bản thân được sao? Tớ… Rõ ràng là tớ đã tốt nghiệp Đại Học.” Mục Đình Tương nói, cô ta tự giễu bật cười: “Lạc Cẩn Thi, cậu nói xem, tại sao thế giới này không có sự công bằng như thế? Đúng là tớ nhờ mối quan hệ với được vào đây làm việc, nhưng thế thì sao? Chẳng lẽ tớ không thể nào dựa vào thực lực của mình để làm việc à?”



Thật ra, cô ta uống hết một ly rượu cuối cùng, cô ta uống hơi nhanh, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy cô ta hơi say, nếu không… Cô ta đã không nói những câu vừa nãy.



“Tớ đưa cậu về nhà.” Đột nhiên bây giờ đầu óc của Lạc Cẩn Thi lại tỉnh táo, boit vì cô nhìn thấy giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của Mục Đình Tương, đúng vậy, bây giờ cuộc sống không có một tí thời gian nào thiện lương cả?



Trước đây cô chỉ cảm thấy cuộc sống của mình rất khó khăn, nhưng bây giờ dù gia đình của cô đã có một cuộc sống bình yên hạnh phúc, nhưng nó không tồn tại dẽ dàng khi ở trong xã hội này.



Mục Đình Tương hít sâu rồi thở ra một hơi, cô ta lắc đầu nở nụ cười, thuận tiên dùng tay xoa xoa nước mắt trên mắt mình, vẫn nở nụ cười tươi tắn như trước: “Không có chuyện gì đâu, Lạc Cẩn Thi, để tớ đưa cậu về nhà trước, tớ đã học qua võ phòng thân, cho nên cậu không cần phải lo lắng đâu, hơn nữa, từ chỗ này đến nhà tớ rất gần.”



Suy nghĩ một chút, Lạc Cẩn Thi gật đầu, thôi được rồi, cô đứng ở cửa bắt taxi một lúc.



Cô đang nghĩ khi về nhà mình sẽ nghĩ công đoạn chuẩn bị cho Đoàn đại biểu nước Pháp vào ngày mai, nhưng ai ngờ khi cô đi ra cửa hàng lẩu, thì đã nghe thấy Mục Đình Tương hét to lên ‘Wow’.



Tôi kì lạ thấu Mục Đình Tương chỉ tay về một hướng: “Bạch mã hoàng tử của cậu đến đây đón cậu này.” Nói xong, cô ta nở một nụ cười mờ ám: “Xem ra tớ không cần phải đưa cậu về nhà nữa rồi, thôi tớ về trước đây.”



Hơi thở trong miệng cô biến thành một cụm khói rồi biến mất, nhưng Lạc Cẩn Thi không biết bây giờ mình nên làm gì.



Có một câu nói là nếu khi bạn không biết mình lên lựa chọn như thế nào, thì lúc đó mình không cần phải làm nữa.



“Cậu đừng đi.” Cô kéo Mục Đình Tương lại không cho cô ta rời đi: “Chúng ta cùng nhau đi taxi đi.” Nói xong, cô khoác tay kéo cô ta về hướng xe khác.



Không cần đoán thì cô ta cũng biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì.



“Hai người các cậu đang cãi nhau? Không thể nào.” Cô ta suy nghĩ nói một câu, nhưng cô ta không thấy Lạc Cẩn Thi nói câu nào mà vẫn đi về phía trước, thì cô ta cũng im lặng.



Có những chuyện trong tình yêu, người ngoài cuộc không thể nào tham gia được.



Vừa đi đến bên đường, Mục Đình Tương nhìn lại, thì thấy đúng là Tổng giám đốc đã đuổi theo đến đây, cô ta cũng không biết bây giờ mình phải làm gì. Vì thế cô ta nhanh chóng thoát khỏi ‘móng vuốt’ của Lạc Cẩn Thi rồi chạy nhanh vào một chiếc xe taxi.



“Ngày mai gặp lại nha, cô bé xinh đẹp!” Nói xong, cô ta tặng cô một nụ hôn gió.



Nhìn xe taxi đang đi xa dần, Lạc Cẩn Thi nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn thấy những đống tuyết đang tan đi ở trước mặt mình, sau đó cô định giang tay ra gọi xe, không ngờ khi cô vừa giang tay ra đã bị một bàn tay quen thuộc nắm chặt.



“Vì sao em lại tránh mặt anh?” Giọng nói này hơi đè nén, cũng hơi khàn khàn.



Lạc Cẩn Thi không quay đầu nhìn anh, cô cũng không có ý định rụt tay về, cô chỉ đứng yên ở đó nói: “Em không có.” Nói xong câu này cô cảm thấy giọng nói này rất giống Cư Hàn Lâm.



Sau một lúc im lặng, Cư Hàn Lâm chậm rãi bỏ tay cô ra, vẻ mặt của anh hơi cứng ngắc, anh cũng không hỏi đến cuối cùng cô đang xảy ra chuyện gì, nhưng anh không thể nào nhẹ nhàng với cô được.



Nếu như cô định nói ra thì chắc chắn cô sẽ nói ra?



“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”



giọng nói của anh vang lên từ sau lưng cô, giọng nói lần này nhẹ nhàng ơn vừa nãy rất nhiều, giống như cuộc nói chuyện bình thường giữa hai người chứ không cãi nhau.



Không biết hắn, đột nhiên trong lòng cô bùng lên một ngọn lửa tức giận không biết từ đâu, cô quay người lại không thèm nhìn anh mà bước sang chỗ khác, cô quyết định không quan tâm đến anh nữa.



Tạo sao anh không giải thích một câu nào? Tại sao khi anh nhìn thấy cô rời khỏi văn phòng mà không nói câu nào? Có thể yêu cầu của cô hơi quá đáng, vẫn không thể thỏa mãn được, nhưng mà, bây giờ cô không có cách nào kiểm soát được tâm trạng của mình.



Chưa đi được mấy bước, thì Cư Hàn Lâm đã đuổi theo, anh trực tiếp túm vai của cô lại làm cho cô không thể đi được nữa.



Khi cô đang định xoay người lại mắng cho anh một trận, ai ngờ anh lại nhanh hơn cô, xoay người cô lại rồi ôm cô vào lòng, , trong nháy mắt cô cảm thấy ấm áp, mà nó đúng là như vậy.



Người bọn họ dính chặt vào nhau, Lạc Cẩn Thi nghe được tiếng tim đập của mình, bây giờ nhịp tim của cô như đang đánh trống.



Cư Hàn Lâm là người đầu tiên nói: “Anh mặc kệ tại sao em lại tức giận, nhưng bây giờ không nói chuyện đó nữa, trước tiên anh đưa em về nhà đã, đã muộn thế này rồi, kể cả em đi taxi cũng không an toan, em biết không?”



Anh một cô thật chặt, giờ phút này hai người họ giống như một cặp đôi đang yeu nhau cháy bỏng, do không nỡ xa nhau, nên bọn họ ngọt ngào ôm nhau, nói lời thề không bao giờ tách ra.



Một lúc lâu, Thi trong ngực anh gật đầu, cô không nói câu nào nữa, tự nhiên để anh buông tay ra, chăm chú nhìn cô: “Em nhìn đi, mặt em đỏ bừng rồi này.” Nói xong anh nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, hôn một nụ hôn trên trán của cô.



Khóe miệng của anh nhếch lên, sau đó anh nắm tay cô dãn cô lên xe: “Chiều mai chúng ta bắt đầu chuẩn bị lễ chào đón ở khách sạn, còn có mấy món ăn. chị Đỗ sẽ quan sát bọn họ làm việc, còn điều quan trọng nhất là m cùng anh đi đón người ở sân bay, em đừng sợ, đã có anh ở bên cạnh em rồi.”



Đột nhiên trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua, mặc dù bây giờ đang là một mùa đông lạnh giá, nhưng cô vẫn cảm thấy nó không đáng sợ. Anh đối xử với cô rất tốt, nhưng tại sao anh lại không giải thích chuyện đó?



Chẳng lẽ là do cô đã nghĩ sai? Đột nhiên trong lòng Lạc Cẩn Thi xuất hiện rất nhiều lý do, nhưng mà, chuyện xảy ra trong ngày hôm nu làm cho cô cảm thấy rất tức giận và khổ sở.



Chỉ là bây giờ cô cảm thấy hình như mình không có gì thay đổi, cô vẫn là người nhỏ nhen ghen tuông như trước kia, nhưng không phải những người phụ nữ khi yêu đương đều như thế sao?



Dọc theo đường đi, Lạc Cẩn Thi chỉ nhìn khung cảnh ở bên ngoài cửa sổ, cô không nói một câu nào cả, trước đó cô còn muốn biết anh gọi điện cho ai, nhưng bây giờ, cô cảm thấy có biết hay không thì cũng không sao cả.



Mặt khác, cô đột nhiên rất ghét rất chán ghét bản thân mình, một bên cô muốn biết những chuyện mình muốn, nhưng một bên cô lại muốn mình là một người dịu dàng, phóng khoáng theo ý của anh.



Có lẽ cuộc sống chính là như vậy, chúng ta không thể nào hài lòng hết được!



“Đến rồi, anh dưới đây đợi em vào nhà rồi mới đi.” Xe dừng lại, Cư Hàn Lâm chậm rãi thở dài, anh mỉm cười quay đầu nhìn về phía cô nói: “Sáng ngày mai anh sẽ đến đón em đi làm, em nhớ phải chờ anh.”



“Em, thôi để em đi một mình đi.” Sau một thời gian dài như vậy, cô rất khó có thể nói nhiều như vậy.”



Lạc Cẩn Thi không ngẩng đầu lên nhìn anh, cô dừng lại một lúc, sau đó không đợi anh trả lời, cô đã tháo dây an toàn rồi xuống xe, cho đến khi cô đi vào trong hành lang cũng không nghe thấy câu nói tạm biệt của anh.



Minh Vi thở dài một hơi, sau đó tiếp tục đi lên tầng.



Lý Minh Vi đã đi rồi, trong ngôi nhà đó chỉ còn lại mỗi mình cô.



Cầm chìa khóa mở cửa ra, trong phòng vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt, có lẽ là tối hôm qua, cô mở cửa sổ ra để hít thở không khí, kể cả như thế nào, thì vẫn phải tiếp tục sống.



Mở cửa sổ ra, cô nhìn về phía tầng dưới, vậy mà Cư Hàn Lâm không rời đi, nhưng mà, trong xe tối om, nên cô không nhìn thấy anh đang làm gì.



Đợi mấy giây, cô thấy anh vẫn không rời đi, cô khẽ thở dài một cái một đi về phòng khách, cô vừa mở máy tính ra, thì nghe thấy tiếng chuông cửa kêu, tiếng chuông không gấp gáp mà rất chậm.



Cô không biết muộn như thế này mà ai còn đến nhà cô vậy.



Khi cô vừa đến của nhìn từ lỗ mắt mèo ra cửa, hóa ra là Cư Hàn Lâm, thào nào mà trong xe oto tối om như mực.



Cô lách cách một cái rồi mở cửa ra, cô chưa kịp nói gì, thì Cư Hàn Lâm đã nhanh chóng đi vào nhà, rồi tiện tay đóng cửa lại.



Lạc Cẩn Thi lùi về phía sau một bước: “Anh…Anh…” Mùi nước hoa đặc biệt của anh bao trùm xung quanh, anh đột nhiên ôm chặt cô, mặc dù xung quanh có có khí lạnh nhưng anh vẫn cảm thấy rất thoải mái.



“Xin lỗi em.” Đột nhiên anh nói câu này, làm cho Lạc Cẩn Thi cảm thấy rất kinh ngạc, rồi lại thấy hơi đau lòng.



“Không có…”



“Những chuyện này đợi khi người Pháp đi, thì anh sẽ giải thích hết cho em, được không?” Anh không đợi cô nói hết câu, đã cắt đứt câu của cô.



Tất nhiên Lạc Cẩn Thi biết ý của anh là gì, cô yên lặng mấy giây, sau đó gật đầu: “Được, có thể.” Cho dù có tốt hay không, thì bây giờ cô nói ra chuyện này sẽ bị ảnh hưởng một tí đi?



Cô tưởng anh sẽ buông mình ra, nhưng ai biết anh ôm cô thật chặt, đột nhiên cô thấy cơ thể mình nhẹ đi, hóa ra anh bé bổng cô lên rồi ôm về ghế sofa.



Lạc Cẩn Thi cảm giác trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài, cô không hiểu Cư Hàn Lâm muốn làm gì, nhưng cô lại nghĩ đến một chuyện: “Em…Em…”



Cô muốn thoát ra, nhưng cô phát hiện mình không đẩy được anh ra.



Cư Hàn Lâm nhìn cô, trong anh mắt mê ly của anh có chứa dục vọng, anh nóng lòng muốn hôn cô, anh kiên quyết ôm cô thật chặt, kiến cô ngồi im. Cô cảm nhận được sự nóng bỏng giữa răng và môi cô, Lạc Cẩn Thi liên tục giãy giụa, cô không muốn hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhanh như vậy, vì cô cảm thấy trong lòng mình vẫn còn một số chuyện khúc mắc.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom