• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài sủng vợ điên cuồng (8 Viewers)

  • Chương 372

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********







Anh nợ em một câu yêu thương!






Chương 372: Nên phục tùng một chút thì tốt hơn



“Đi thôi.” Cư Hàn Lâm đã cầm tài liệu cần mang theo, sau đó cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, mở cửa đi ra ngoài. Lạc Cẩn Thi xách túi, vội vàng đi theo, người đàn ông này nóng lạnh thất thường, rất giống với Cao Mạn Ngọc.

Từ văn phòng Tổng giám đốc, hai người đi vào thang máy, đến sảnh tầng một và rời khỏi công ty, cả một quá trình thực sự rất dày vò, cô chỉ cảm thấy khó chịu, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt hỗn độn. Có thích và có ghét.

“Anh không cần đi, ở lại công ty, tôi sẽ lái xe.”

Nghe được những lời này của Cư Hàn Lâm, Lâm Dịch Tuấn trong xe không có biểu hiện quá nhiều, mà anh chỉ nhìn Lạc Cẩn Thi thật sâu, sau đó xuống xe, có chút không hài lòng trở về công ty.

“Lên xe đi.”

Lạc Cẩn Thi còn đang chìm đắm trong chuyện mình đã đắc tội với Lâm Dịch Tuấn lúc nào, có phải cô đã cướp mất thời gian ở bên Cư Hàn Lâm của Lâm Dịch Tuấn hay không, nghe được lời Cư Hàn Lâm nói, cô vội vàng lên xe.

Cô vẫn nên suy nghĩ xem, lát nữa khi gặp Cao Quang, cô ấy có nên nói vài lời không?

Trên đường đi, Cư Hàn Lâm không nói gì cho đến khi chiếc xe đột ngột dừng lại.

Cô rướn người gần như chạm vào lưng ghế, nghe thấy tiếng mở cửa, cô mới nhận ra Cư Hàn Lâm vội vàng bước xuống xe, đi tới trước xe ngồi xổm xuống. Lạc Cẩn Thi vội vàng xuống xe, cô rùng mình khi phát hiện một con chó trắng ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Cư Hàn Lâm từ từ đến gần nó, sau đó nhẹ nhàng chạm vào đầu nó, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, đừng sợ …” Sau đó anh bắt đầu kiểm tra chân của nó, thật may là không có vết thương nào.

Con chó lúc nãy đột nhiên lao ra băng qua đường, giờ sợ đến mức không bước đi được, nhìn cái mặt rất đáng thương, Lạc Cẩn Thi quỳ xuống, lấy vài miếng thịt bò trong túi ra để bên miệng của con chó con.

Cư Hàn Lâm quay đầu lại và nhìn cô, tự hỏi tại sao cô lại mang thức ăn theo.

“Mau ăn đi, rồi sau đó nhanh chóng về nhà.” Lạc Cẩn Thi cũng sờ sờ lưng con chó, nhìn bộ dạng sạch sẽ của con chó này, chắc hẳn nó cũng có gia đình.

Con chó đánh hơi thấy miếng thịt bò thì há miệng ăn, ăn xong liền đứng dậy bỏ chạy.

Cư Hàn Lâm đứng lên: “Xem ra đồ ăn không chỉ có thể giải tỏa cảm xúc của con người, tôi rất tò mò, tại sao cô lại cầm đồ ăn theo?”

Cho dù có là người ham ăn cũng sẽ không như thế.

Lạc Cẩn Thi ngượng ngùng cười: “Ừm thì, thường ngày khi gặp chuyện gì không hiểu, tôi sẽ lấy thịt bò khô để ăn, ăn xong sẽ có cảm giác. Chắc đây là… thói quen.”

Cư Hàn Lâm gật đầu: “Lên xe đi, sắp đến nơi rồi. Buổi trưa, chúng ta có lẽ sẽ ăn trưa với Tổng giám đốc Cao, sau đó ký hợp đồng và kiểm tra địa điểm. Có lẽ sẽ bận đến rất muộn.”

Những lời này không có ý hỏi ý kiến cô, chỉ đơn giản là nói cho cô ấy biết quá trình, dù sao thì bây giờ cô ấy cũng đã là trợ lý rồi.

Lạc Cẩn Thi gật đầu.

Lái xe một hồi, xe dừng thẳng trước cửa tập đoàn Cao Thị, mấy năm nay Cao Quang dùng công ty này để rửa tiền, rửa tiền gần hết rồi, mặc dù hoạt động kinh doanh của công ty không thể so với top 500 ở thế giới, nhưng cũng coi như không đến nỗi. Lần này Cư Hàn Lâm đồng ý hợp tác với Cao Quang, có lẽ là nhìn thấy một số điểm nổi bật của Tập đoàn Cao Thị.

“Một lát nữa, có lẽ tôi sẽ nói chuyện một mình với người ta. Cô chỉ cần xác định rằng, cô vào công ty thông qua quy trình thông thường, sẽ không có chuyện gì hết.” Trước khi vào nhà họ Cao, Cư Hàn Lâm nói.

Lạc Cẩn Thi ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, không ngờ anh còn suy nghĩ chu đáo hơn cô một bậc, anh nghĩ ra tất cả những gì cô có thể nghĩ ra.

Có một người sếp suy nghĩ cho nhân viên như vậy, cô nghĩ mình đã hiểu phần nào lý do tại sao mọi nhân viên của tập đoàn Hoa Phú đều yêu thích công việc của họ như vậy.

Cao Quang ra khỏi văn phòng và chào hỏi: “Tôi nghe Tổng giám đốc Trần nói rằng Tổng giám đốc Cư có cuộc hẹn vào lúc ba giờ chiều? Sao anh đến đây sớm vậy?”

Cư Hàn Lâm bắt tay với anh ta, có chút cố ý chắn Lạc Cẩn Thi: “Tôi đến đây trước, bởi vì còn có chuyện muốn cùng anh Cao bàn bạc. Không phải anh nói muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Phú sao? Tôi chỉ muốn xem Tập đoàn Cao Thị thế nào.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên Lạc Cẩn Thi nhìn thấy người thẳng thắn như vậy.

Cao Quang không phải là người tính toán, vì vậy anh ta chỉ cười; “Đi thôi, đến văn phòng của tôi nói chuyện.” Anh ta dẫn đường và bước đi trước.

Lạc Cẩn Thi cảm giác đau khổ đang lan tỏa khắp cơ thể, như thể một giây sau sẽ xảy ra chuyện chẳng lành, cô hy vọng nó sẽ xảy ra thật nhanh, nhưng lại mong rằng điều đó sẽ không xảy ra.

Cao Quang dặn trợ lý rót cà phê: “Tổng giám đốc Cư, ý anh là dự án phía nam thành phố? Tôi biết hôm nay tập đoàn Thiên Phong cũng đang tranh giành nó. Ngoài hai chúng tôi ra, còn có các công ty lớn nhỏ khác, không dưới mười tập đoàn, tôi không có cơ hội chiến thắng, nhưng nếu anh và cô gái nhỏ này trở thành một cặp, có lẽ sự hợp tác của chúng ta sẽ trở nên hợp lý hơn.”

Lạc Cẩn Thi nổi da gà ngay khi nghe tin Tập đoàn Thiên Phong, con trai Lộ Hải Văn của Lộ Thiên Phong…

Ngay khi bọn họ vừa bước vào văn phòng và nói vài câu, Cao Quang đã phát hiện ra sự tồn tại của Lạc Cẩn Thi, đầu tiên là một cái nhìn ngạc nhiên, sau đó là một nụ cười tò mò.

“Lạc Cẩn Thi?” Cao Quang hỏi như vậy, như thể anh ta không dám khẳng định.

Lạc Cẩn Thi gật đầu: “Anh Cao, đã lâu không gặp.” Ngoài nói như thế, cô không biết phải nói gì.

Cao Quang dường như có điều gì đó muốn nói, nhưng anh ta quay đầu lại và nhìn Cư Hàn Lâm, nghĩ rằng đây không phải là dịp có thể nói mọi chuyện: “Đi thôi, Tổng giám đốc Cư, tôi đi đặt khách sạn, chúng ta sẽ đi ăn và nói chuyện. ”

Người làm kinh doanh đều như thế, ăn một bữa cơm là có thể đàm phán xong một vụ làm ăn.

Nhìn thấy Cao Quang rời văn phòng đi ra ngoài, Cư Hàn Lâm ngồi trên sô pha nhìn Lạc Cẩn Thi: “Cô biết uống rượu không?” Người làm kinh doanh đều cần biết một chút rượu, cho dù cô ấy chỉ là trợ lý.

Lạc Cẩn Thi suy nghĩ một hồi: “Mình chỉ uống được vài chai bia thôi.” Đối với cô, rượu dường như là giới hạn, khi tốt nghiệp cấp 3 là lần đầu tiên cô say và cô không biết là mình làm thế nào để về nhà.

Cư Hàn Lâm gật đầu: “Cao Quang có biết cô uống được không? Nếu không biết, lát nữa sẽ nói là không biết uống.” Tửu lượng của cô ít như thế, uống nhiều không tốt.

Cao Quang đã đặt phòng khách sạn, có vài người chuẩn bị đi thang máy, ai ngờ đột nhiên có một người từ thang máy đi xuống, vội vàng đi tới đây.

Cư Hàn Lâm chỉ cảm thấy quen thuộc, Lạc Cẩn Thi sững sờ, Cao Mạn Ngọc ở cách đó không xa nhìn tình hình nơi đây, không phải cô không biết Cư Hàn Lâm, cũng không phải không biết Lạc Cẩn Thi đã thay một bộ quần áo khác…

Tình huống này nên xử lý thế nào đây?

Cao Quang hạnh phúc, với ánh mắt nhân từ của một người cha: “Mạn Ngọc cũng ở đây à, đúng lúc bố sẽ đi ăn với Tổng giám đốc Cư, Lạc Cẩn Thi cũng ở đây. Hai đứa nói chuyện với nhau nhé, thế nào?”

Cao Mạn Ngọc từ đầu đã sợ không dám đến gần nói chuyện, cô không thể ngờ Cư Hàn Lâm sẽ đến như thế này! Cô nên nói gì để bố cô không nghi ngờ!

Khi Cao Mạn Ngọc và Lạc Cẩn Thi còn đang bối rối, Cư Hàn Lâm đột nhiên nở nụ cười: “Cô Cao, mấy ngày không gặp, cô đã hết bận chưa? Hai ngày trước gặp lại, nghe nói cô đang bận học thiết kế, không biết cô đã bận xong chưa?”

Lạc Cẩn Thi nghe xong mới hiểu, dù sao thì Cư Hàn Lâm cũng đứng về phía cô.

Cao Mạn Ngọc sững sờ, rồi lúng túng cười: “Ừm, tôi xin lỗi, mấy ngày không gặp Tổng giám đốc Cư, tôi phải học rất nhiều thứ.” Cô không ngờ rằng Cư Hàn Lâm sẽ giúp cô.

Cao Mạn Ngọc chớp mắt nhìn Lạc Cẩn Thi, dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng phải làm tròn chuyện trước mặt bố mình.

Cao Quang tiếp tục cười, quay đầu nhìn Cư Hàn Lâm: “Tổng giám đốc Cư, tôi xin lỗi, ngày thường con bé hơi tự do, tôi nhất định sẽ để cô ấy đi cùng cậu nhiều hơn. Đi, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.”

Chuyện này cuối cùng cũng giải quyết xong Cao Mạn Ngọc trong lòng thầm thở dài một tiếng, vội vàng bước đến bên cạnh Lạc Cẩn Thi.

Vừa tới cửa khách sạn, Cao Mạn Ngọc đã lấy cớ đi vệ sinh, kéo Lạc Cẩn Thi qua một bên, phải tìm hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.

May mắn thay, Cao Quang không nghi ngờ điều gì.

“Có chuyện gì, có chuyện gì vậy?” Bản thân Cao Mạn Ngọc lúc này cũng không biết nên vui mừng hay lo lắng, dù sao thì Cư Hàn Lâm cũng không quan tâm đến điều đó, nhưng bố cô lại nghĩ rằng họ sẽ ở bên nhau.

Lạc Cẩn Thi siết chặt vai để trấn an cô: “Đừng lo lắng, chúng ta phải làm cho ông Cao nghĩ rằng cậu vui vẻ ở bên cạnh Cư Hàn Lâm, sau này có từ chối cũng dễ dàng. Bây giờ… Cư Hàn Lâm đã biết chuyện chúng ta tráo đổi thân phận ngày hôm đó, bây giờ chúng ta chỉ có thể tiếp tục che giấu nó.”

Cao Mạn Ngọc vẫn chưa thể nguôi ngoai lo lắng: “Nhưng tớ phải làm sao nếu bố tớ nghĩ rằng chúng tớ sẽ ở bên nhau? Còn Hải Văn thì sao, tớ muốn ở bên anh ấy…”

Lạc Cẩn Thi cảm thấy khó chịu ngay khi nghe thấy tên của Lộ Hải Văn: “Mạn Ngọc, nghe tớ nói, sau khi ăn xong, tớ sẽ nói chuyện với cậu. Tối nay cậu đến ở với tớ, cho dù cậu đã hẹn trước với Lộ Hải Văn cũng không được, có những chuyện tớ cần nói với cậu.”

Cao Mạn Ngọc hiếm khi thấy Lạc Cẩn Thi nghiêm túc và quyết đoán như vậy, thậm chí cô còn không dám giở thói tiểu thư ra, nên ngoan ngoãn gật đầu.

Lạc Cẩn Thi đã nhận định Lộ Hải Văn không phải là người tốt.

Khi trở lại phòng riêng, Cao Quang đang bận rộn sắp xếp: “Nào con gái, con ngồi cạnh Tổng giám đốc Cư, chịu trách nhiệm rót rượu cho anh ấy, sau đó nếu hai công ty chúng ta hợp tác, mối quan hệ của con sẽ trở thành càng thêm gắn bó.”

Trong suy nghĩ của ông ta, dường như cả hai nhất định sẽ ở bên nhau.

Cao Mạn Ngọc muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Cư Hàn Lâm ra hiệu mời cô ngồi xuống, dường như đã có sự thông đồng giữa anh và Lạc Cẩn Thi. Nếu đúng như vậy, cô nên nghe theo.

Ngày hôm nay tốt nhất là cô nên nói ít.

Người phục vụ đặt một vài chai rượu vang đỏ xuống bàn, sau khi rót cho Cao Quang và Cư Hàn Lâm, anh ta định rót vào ly trước mặt Lạc Cẩn Thi nhưng bị Cư Hàn Lâm ngăn lại; “Cô ấy không uống được, cậu để chai rượu ở đây, chúng tôi tự làm được.”

Người phục vụ gật đầu và rời khỏi phòng riêng.

Cao Quang tựa hồ đang thuyết phục anh uống rượu: “Làm gì có ai ra ngoài làm việc mà không uống rượu chứ, Lạc Thi, hôm nay khó khăn lắm mới gặp chú, uống nhiều chút đi.”







Anh nợ em một câu yêu thương!








------
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom