• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài, phu nhân có thai rồi Full dịch (18 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 706-715

Chương 706: Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (5)

Mạc Hạnh Nguyên nhìn anh ta, ngây người ra,
rất lâu không nói gì, không tin vào lời anh ta nói,
cô ta xác nhận lại một lần nữa: “Ý anh là gì?”

Kiều Cảnh Thần nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ý
của tôi là cô đừng mặt dày ở lại thành phố này
nữa, thu dọn đồ đạc trở vê Giang Ninh đi”

Ngay sau đó, sắc mặt Mạc Hạnh Nguyên trở
nên trắng bệch, có vẻ như vô cùng bất ngờ, nhìn
về phía Phó Thắng Nam, giọng nói nghẹn ngào:
“Anh Thắng Nam, anh cũng không cân em sao?”



Phó Thắng Nam ôm lấy tôi, ánh mắt âm trâm:
“Mười lăm năm rồi, năm đó tôi đồng ý làm anh cô
bởi vì cô còn chưa trưởng thành, hiện giờ cô đã có
thể tự lập, chuyện của cô từ nay về sau không liên
quan đến tôi nữa”

Tôi hơi bất ngờ, không ngờ Phó Thắng Nam
sẽ buông tay như vậy, tôi ngây người nhìn anh

khiến anh chú ý đến, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt
lên bụng tôi.

Mạc Hạnh Nguyên đột nhiên cười lớn, giọng
nói có chút bi ai: “Hóa ra tất cả đều là giả, đều là
giả, cái gì mà lời hứa, cái gì mà thích, cái gì mà
yêu, đều là giả dõi, lừa người, tất cả các người đều
giả dõi!”



Tôi nhíu mày, không thể nào hiểu nổi Mạc
Hạnh Nguyên, theo tôi thấy, cho dù năm đó Lâm
Trí Lân dùng cách gì để Mạc Hạnh Nguyên đến
bên cạnh Phó Thắng Nam thì cũng đã mười mấy
năm trôi qua, bọn họ đều đã có gia đình riêng,
nhiêu năm như vậy, những việc gì cân với trách
nhiệm người anh Phó Thắng Nam đã làm đủ cả
rồi.

Nhưng tôi không hiểu, vì sao Mạc Hạnh
Nguyên hết lần này đến lần khác đều coi đó là lẽ
đương nhiên, thậm chí ích kỷ muốn anh em họ
sống chết gì anh ta, cho dù là anh em ruột thịt
cũng không cần chăm sóc cho nhau đến mức
như vậy, huống hồ bọn họ không phải ruột thịt gì.

Có lẽ, là do Mạc Hạnh Nguyên quá ích kỷ!

Tôi kéo Phó Thắng Nam vào phòng bệnh,
không thấy Trịnh Tuấn Anh đâu, tôi lo lắng hỏi:
“Kiểm tra thế nào rồi? Trịnh Tuấn Anh đâu?”

Anh đỡ tôi ngồi xuống, tôi hỏi một đằng anh
trả lời một nẻo: “Trong bụng em còn có em bé, từ
nay về sau dù có xảy ra chuyện gì cũng phải nghĩ
cho con, nghĩ cho anh một chút, biết chưa?

Tôi sửng sốt, thấy sắc mặt anh hơi nhợt nhạt
mới nhận ra có lẽ vừa rôi Mạc Hạnh Nguyên đã
dọa anh sợ rồi, không khỏi cười nói: “Thật ra vừa
rồi em đã chuẩn bị cả rồi, em sẽ không để con
gặp nguy hiểm, Mạc Hạnh Nguyên không thể làm
hại đến em và con đâu”

Anh thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Cho dù là
như thế, về sau cũng không thể để chuyện này
xảy ra nữa, có nhiều lúc có những chuyện chúng
ta không kiểm soát được”

Tôi gật đầu, lại hỏi anh về Trịnh Tuấn Anh:
“Bên phía Trịnh Tuấn Anh thế nào rồi?”




Chuong-701-710_052.jpg
Chuong-701-710_053.jpg
Chuong-701-710_054.jpg





Chuong-701-710_055.jpg
Chuong-701-710_056.jpg


Chương 707: Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (6)

Anh nhìn tôi, ánh mắt đen nhánh, không nói gì
mà chỉ đơn giản là nhìn tôi, giống như đang
nghiêm túc tự hỏi, một lúc lâu sau anh mới nói:
“May mắn, là may mắn! Vào lúc hơn hai mươi tuổi,
anh thấy tình yêu là có thể bên nhau lâu dài, cho
dù em có là cô nhỉ hay là con gái nhà họ Mạc thì
đối với anh mà nói, chỉ cần là em là được. Nhưng
hiện giờ anh không nghĩ như vậy nữa, anh yêu em
vì em là người phụ nữ khiến anh động lòng thời
niên thiếu, hiện tại là vợ anh, anh may mắn được
sinh ra cùng thân phận với em, nếu không có
những điều này thì chắc hẳn giữa chúng ta sẽ có
vô vàn rắc rối, nhưng bởi vì thân phận này mà
chúng ta có thể ở bên nhau, yêu thương chăm sóc
nhau suốt quãng đời còn lại, để cho người khác
ngưỡng mộ, em rất tốt, anh cũng vậy, cả đời này
chúng ta chỉ có thể ở bên cạnh nhau”

Nếu nói tình yêu thời niên thiếu là sự vật vã

tuyệt vọng, không màng tất cả mà lao tới, vậy thì
tôi nghĩ hôn nhân là người bạn đồng hành, cùng
nhau trải qua từ những điều nhỏ bé nhất trong
cuộc sống, có những người suốt ngày cãi nhau,
lại có những người luôn tôn trọng lẫn nhau.



Tôi và Phó Thắng Nam thuộc kiểu phía sau,
tôi cũng không cảm thấy tôn trọng nhau như
khách có gì xấu, tôn trọng nhau chính là sự chân
thành lớn nhất của chúng tôi đối với hôn nhân.

Dựa vào lòng anh, tôi cười nhạt: “Phó Thắng
Nam, quãng đời còn lại thật sự mong anh chỉ dạy
nhiều hơn”

Anh dịu dàng cười: “Cũng mong cô Hinh đây
bao dung hơn.”

Ra khỏi bệnh viện, tôi tới công ty cùng Phó
Thắng Nam, mỗi ngày anh đều phải chạy qua
chạy lại, việc của công ty và chuyện của Tuệ Minh
khiến anh luôn phải chạy không ngừng nghỉ.



Dưới lầu công ty, tôi xuống xe vào trong đợi
anh để anh đi đỗ xe.

Có lẽ đang giờ ăn trưa nên bên trong công ty
người có rất nhiêu người qua lại, trước cửa có
một chiếc xe thể thao màu đỏ khiến người ta lóa
mắt, thu hút sự chú ý của không ít cô gái.

Tôi cũng không khỏi nhìn qua, thấy người trên
xe không phải ai khác mà là Chu Nhiên An đã lâu
không gặp, tôi còn tưởng cô ta vẫn ở thành phố
Tân Châu, không ngờ cô ta thật sự đã trở lại.

Người phụ nữ đẹp và siêu xe thu hút bao ánh
nhìn, người đàn ông trong xe ăn mặc thoải mái,
trông có vẻ như là một chàng trai con nhà giàu ở
thủ đô.

Chu Nhiên An ăn mặc rất gợi cảm, chiếc váy
đen dài đến đầu gối kết hợp với đôi cao gót màu
đen khiến đôi chân cô ta càng trở nên thon dài,
bên ngoài khác một chiếc áo lông chồn thời
thượng đắt đỏ, nhìn quyến rũ mà không hề thô tục.

Có vẻ như cô ta đang đi ăn cơm cùng người
đàn ông kia, cô ta bước xuống xe, không chút che
giấu đi đến ghế lái hôn lên môi người đàn ông kia

sau đó uyển chuyển đi vào công ty.

Tôi có chút bất ngờ, có vẻ như Chu Nhiên An
đã tìm được bạn trai rồi.

Tuy rằng không phải kẻ thù nhưng cũng xem
như oan gia ngõ hẹp, cô ta chuyển chiếc ví da cá
sấu từ cổ tay lên cánh tay, nhướng mày nhìn tôi
nói: “Tới gặp tổng giám đốc Nam sao? Hình như
anh ấy không ở công ty

Tôi gật đầu: “Chúng tôi vừa về đến!”

Cô ta nhún vai nói: “Tôi đã nghe nói chuyện
của con gái cô, có vẻ gân đây cô rất bận”

Tôi không phủ nhận, chỉ ừ một tiếng cũng
không muốn nói nhiều với cô ta”




Thấy vậy cô ta nhướng mày, có vẻ tùy ý nói:
“Thật ra cô không cần đề phòng tôi như vậy, tôi
nói rồi, chỉ cân chúng ta không phải tình địch, thì
tôi sẽ tôn trọng cô, người kia là bạn trai tôi, hôm
nào giới thiệu cho hai người làm quen, đừng có
thù hăn với tôi như vậy chứ, chồng cô rất tốt
nhưng anh ta không thích tôi cho nên tôi cũng sẽ

Chuong-701-710_061.jpg
Chuong-701-710_062.jpg





Chuong-701-710_063.jpg
Chuong-701-710_064.jpg


Chương 708: Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (7)

Chu Mai gật đầu, vui sướng nhảy cẵng lên,
“Vâng thưa mợ chủ, sẽ mang đến cho cô ngay”

Nhìn điệu bộ hoạt bát lạ thường của cô ta, tôi
chợt ngây ra, cười bảo: “Thiếu nữ tràn đầy sức
sống thật là tuyệt!”

Phó Thắng Nam đùn đẩy tôi vào thang máy,
lên tiếng: “Muốn ăn sushi không?”



Anh vừa nhắc đến thì quả đúng là tôi cũng
muốn ăn, nhưng đã nói là ăn gì cũng được rồi, giờ
lại đòi hỏi người ta hình như không phải phép cho
lắm.

Thấy Phó Thắng Nam rút di động, tôi tưởng
anh định gọi điện cho Chu Mai, vội nói: “Đừng, đợi
tối anh hết việc thì mình đi ăn, tâm này đừng làm
phiên người khác nữa”

Anh nhướn mày, bảo: “Anh gọi điện cho Trâần

Văn Nghĩa hỏi tình hình ở Vũng Tàu”



Tôi ngẩn người, mặt đỏ lựng, xem ra là tôi đã
ảo tưởng rồi.

Thấy tôi tiu nghỉu cúi đầu, anh không nhịn
được cười.

Vào đến văn phòng, Phó Thắng Nam bắt tay
vào xử lí công việc, tôi không có gì làm bèn ngồi
trên ghế sofa nghịch điện thoại.

Bỗng đâu Mục Dĩ Thâm gửi tin nhắn tới: “Anh
nhớ em” Tôi suýt ném điện thoại đi, xoa dịu nỗi
ghê tởm đang đè nén trong lòng, tôi gửi lại một
dấu hỏi chấm.

Anh ta phản hồi rất nhanh: “Em nói xem nếu
Phó Thắng Nam biết em là người anh thích thì với
tính cách của anh ta sẽ phản ứng thế nào?”

Tôi ghìm cơn buồn nôn xuống, gõ chữ: “Anh
ấy sẽ giết anh không do dự”

Trả lời lại cho tôi là một tràng ha ha ha, rồi
anh ta nói: “Trò chơi này ngày càng vui, thận của

con gái em, anh thật sự có thể giúp, chỉ cần em
lên tiếng là con gái em có thể làm phẫu thuật
ngay lập tức.”

Tôi không biết anh ta lấy đâu ra tự tin, tôi bắt
đầu phát bực: “Đừng làm người ta mắc ói!”

Bất kể anh ta có quả thận phù hợp hay không,
tôi cũng không muốn tiếp xúc với gã đàn ông
miệng nam mô bụng bồ dao găm này.

Cửa văn phòng mở ra, Chu Mai bước vào, cô
ta xách hộp đồ ăn, nụ cười rạng rỡ trên khuôn
mặt, nói: “Tổng giám đốc Nam, mợ chủ, mua được
bữa trưa rồi đây, hai người chắc đói rồi hả?”

Tôi cất điện thoại đi, đứng dậy đỡ bữa trưa từ
tay cô ta, tươi cười cảm ơn: “Cảm ơn nhé, làm
phiền cô rồi” Ánh mắt vô tình nhìn thấy chiếc
đồng hồ trên cổ tay cô ta, hơi sững lại.

“Cô chủ khách sáo quá, đây là những việc tôi
nên làm mà” Nói rồi cô ta liền chuẩn bị đi ra.

Tôi chân chừ một lát, cuối cùng vẫn mở lời:
“Chiếc đồng hồ đeo tay của cô đẹp quá, trông rất

hợp với màu da”

Cô ta ngây ra rôi cười bảo: “Cũng bình thường
ạ, chiếc đồng hồ này không đắt lắm, khá hợp cho
dân văn phòng như chúng tôi đeo.”

Tôi gật đầu, thuận theo lời cô ta nói: “Đúng là
rất hợp với cô”

Cô ta cười tươi rồi đi ra ngoài.

Tôi xách chiếc túi, không khỏi bần thần.

“Nghĩ gì đấy?” Phó Thắng Nam đi đến bên tôi,
đỡ lấy chiếc túi rồi kéo tôi ngôi xuống sofa.

Thấy anh đã lấy hộp thức ăn trong túi ra
ngoài, có món sushi mà tôi thích ăn, tôi ngơ ngác
nhìn anh nói: “Anh vừa nói với cô ta à?”

Anh nhoẻn cười: “Em thích ăn, tất nhiên cho
em được thỏa lòng chứ”




Tôi mím môi, trái lại nhìn anh và nói: “Phó
Thắng Nam, em nhớ trước đây lúc anh bảo em
xem danh sách thăng chức cho nhân viên, Chu
Mai vẫn chưa đủ tư cách để được thăng chức, tại

Chuong-701-710_070.jpg
Chuong-701-710_071.jpg





Chuong-701-710_072.jpg
Chuong-701-710_073.jpg
Chuong-701-710_074.jpg


Chương 709: Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (8)

Thấy tôi đứng dưới tòa nhà, họ dừng xe và ríu
rít vẫy tay gọi, tôi lên xe, Hồ Diệp dúi vào tay tôi
một chiếc túi chườm nóng, tôi ngơ ngác, cô ấy
cười bảo: “Trời lạnh quá, vừa nãy đi ra ngoài
Nguyên Vũ đã mua hẳn hai cái cho tôi với cô!”

Tôi ngây ra, thấy hơi bất ngờ về sự chu đáo
của chàng trai này, không thể không nói lời cảm
ơn cậu ta.

Vẫn như mọi khi, Nguyên Vũ đáp lại tôi bằng
một nụ cười chân chất, rồi khởi động xe.



Thấy bên cạnh Hồ Diệp có một túi đồ lớn, tôi
hơi tò mò: “Cô mang gì đi thế?”

Cô ấy cười híp mắt, nói: “Toàn đô ăn ngon,
Nguyên Vũ bảo lát nữa thử váy cưới chắc chắn rất
mệt nên phải bổ sung năng lượng”

Tôi líu lưỡi, không biết nên nói gì, nhìn khuôn

mặt tươi cười rạng rỡ của Hồ Diệp thì cảm thấy
mừng cho cô ấy, thì ra khi một người đàn ông yêu
chiều một người phụ nữ, cậu ta thực sự có thể
biến cô ấy thành một đứa trẻ hạnh phúc.



Thấy tôi chỉ cúi đầu cười, Hồ Diệp kéo tay tôi
bảo: “Đúng rồi, cô với Phó Thắng Nam có định
làm lại đám cưới lần nữa không?”

Tôi lắc đầu: “Không làm nữa, đã làm một lân
rôi, thủ tục rườm rà phức tạp mất nhiều thời gian
lắm, vả lại chuyện của Tuệ Minh vẫn chưa giải
quyết xong, bọn tôi cũng không có thời gian để
chuẩn bị”

Cô ấy ờ lên một tiếng, nhìn tôi và nói: “Xuân
Hinh, tôi nhờ cô một việc được không?”

Tôi hơi ngẩn ra, gật đầu: “Dĩ nhiên là được!”
“Thật nhé?” Có vẻ như cô ấy rất mừng rỡ:
“Quanh tôi cũng chẳng có bạn bè gì mấy, tôi nghĩ
không biết đến hôm đám cưới cô có thể làm phù

dâu cho tôi không?”

Tôi hơi sững sờ: “Không phải phù dâu phải là

con gái chưa chồng sao? Tôi kết hôn rồi mà, như
thế không thích hợp”

“Gì mà không thích hợp? Mấy cái quy tắc đều
là chết, người thì sống, tôi không bận tâm đến
những thứ đó, với lại tổ chức đám cưới là để cho
vui mà.”

Tôi nhìn vẻ mong đợi của cô ấy, đành phải gật
đầu: “Ừ, vậy thì được, nhưng khi nào thì hai người
tổ chức đám cưới?”

Cô ấy nhìn Nguyên Vũ, giơ tay níu áo Nguyên
Vũ, hỏi: “Anh yêu, đám cưới của chúng mình là
ngày mười lăm tháng sau nhỉ?”

Nguyên Vũ ngán ngẩm đỡ trán: “Là mùng
năm!”

Cô ấy nhe răng cười, nhìn tôi đáp: “Mùng năm
tháng sau nhé!”

Tôi gật đầu, nhưng đột nhiên sực nhớ ra, nhìn
cô ấy bảo: “Chắc vừa rồi tôi phấn khích quá nên
quên chưa nói với cô, tôi đang có bầu, làm phù
dâu cho cô không tốt đâu”.

Cô ấy ngỡ ngàng, tròn mắt ngạc nhiên, mừng
rỡ hỏi: “Cô có bâu rồi hả? Thật hay đùa đấy?”

Nhìn cô ấy đã làm mẹ mà vẫn hoa chân múa
tay vui sướng, tôi không khỏi bật cười theo: “Ừ,
thật trăm phần trăm, gần hai tháng rồi, nhưng hình
như tôi không có triệu chứng gì nên có vẻ là
không nhận ra.”

Cô ấy quá phấn khích, kéo tay tôi bảo: “Hay
quá, sau này bé Dương có em rồi, cô đã nói
chuyện này với chú ba chưa?”

Tôi mỉm cười, lắc đầu: “Vẫn chưa, còn sớm
quá, mẹ tôi nói đợi sau khi thai nhi ổn định rồi
thông báo với mọi người, nhân tiên làm bữa cơm
mời mọi người."

Cô ấy gật đầu lia lịa: “Cũng phải, đúng rồi, tốt
quá!”

Cười một lúc, lại chợt thây có gì đó không
đúng, nhìn tôi và bảo: “Cô đang có bầu mà vẫn đi
thử váy cưới với tôi, thế thì mệt lắm, bọn tôi đưa
cô về trước!”




Chuong-701-710_079.jpg
Chuong-701-710_080.jpg





Chuong-701-710_081.jpg
Chuong-701-710_082.jpg
Chuong-701-710_083.jpg


Chương 710: Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (9)

Hồ Diệp ngỡ ngàng, vui sướng bảo: “Vậy thì
quá là cảm ơn luôn!”

Nói rồi cô ấy lên gọi người tới gỡ xuống để
đem đi thử. Tôi lại thấy hơi lạ, thông thường một
chiếc váy cưới được đặt may thế này sẽ không để
cho người khác thử, dẫu sao cũng là đặt may, là
đồ của cá nhân, cả đời chỉ có một lần, cộng thêm
còn giàu có, đồ dùng cá nhân sẽ không để người
khác đụng vào, chưa kể vì sao chủ nhân của
chiếc váy này lại bày ở đây lâu đến thế, lại còn
đồng ý cho mặc thử, đến là kì lạ.

Nguyên Vũ đỗ xe xong bước vào cửa hàng,
không thấy Hồ Diệp thì ngó nghiêng xung quanh,
thấy tôi thì cười hiền lành hỏi: “Cô ấy đang thử váy
à?”



Tôi gật đầu, thấy cậu ta ở ngoài lâu mũi đã đỏ
cả lên, cười bảo: “Anh cũng cần thử vest đúng

không, xem xem có bộ nào hợp không?”

Cậu ta khẽ lắc đầu, ánh mắt hướng về phía
phòng thử đồ, lên tiếng: “Quần áo tôi mặc đều
đồng bộ với cô ấy, đợi cô ấy chọn xong, rồi tôi sẽ
thử bộ nào hợp với của cô ấy.”

Tôi ngẩn người, hình như đúng là vậy, khẽ mỉm
cười, không còn gì để nói thêm.



Cửa hàng trưởng liếc thấy có khách vào, lại
vội ra đón, tôi và Nguyên Vũ trò chuyện câu được
câu mất, cuối cùng đã hiểu được vì sao Hồ Diệp
lại chọn Nguyên Vũ.

Chàng trai chừng hơn hai mươi tuổi này nhìn
thì non nớt hiền lành, nhưng thực sự vô cùng tinh
tế, cậu ta rất chu đáo, có lẽ vì yêu nên hầu như
mọi điều cô ấy thích hay không thích cậu ta đều
suy nghĩ cho cô ấy.

Trước đây tôi không mấy hiểu được vì sao rất
nhiều cô gái xuất sắc lại chọn lựa những chàng
trai nhỏ tuổi hơn mình để tiến tới hôn nhân, nhưng
hôm nay quan sát Nguyên Vũ, tôi đã phần nào lý

giải được.

Những người trẻ như họ toát ra hơi thở đầy
tích cực như ánh mặt trời rực rỡ, họ có thể mang
đến cho người ta một cuộc sống hoàn toàn khác
và chứa chan hy vọng, Hồ Diệp đi theo Thẩm
Minh Thành bao năm, vẻ đẹp và sự năng động
thời con gái đã bị bào mòn theo thời gian, nhưng
những điều đó Nguyên Vũ có thể cho cô ấy.

“Thẩm Xuân Hinh, sao em lại ở đây?” Giọng
nói truyền đến tai, tôi ngẩn người quay lại nhìn thì
bất ngờ thấy Thẩm Minh Thành và Vương Yên
Nhiên.

Tôi không khỏi chau mày: “Em đi với... bạn tới
thử váy cưới, anh thì sao?”

“Bọn tôi cũng tới đây thử váy cưới, cô Hinh,
người bạn nào của cô sắp làm đám cưới thế, đến
hôm ấy đừng trùng ngày với đám cưới của chúng
tôi nhé, không thì cô lại khó sắp xếp thời gian.”

Vương Yên Nhiên khoác tay Thẩm Minh
Thành và nói, gương mặt trang điểm đậm vẫn

không che hết được vẻ mệt mỏi, có vẻ như dạo
gần đây Thẩm Minh Thành không tốt với cô ta
cho lắm.

Tôi hơi bặm môi, nhìn Thẩm Minh Thành: “Anh
định cưới cô ấy đấy à?”

Thẩm Minh Thành đưa mắt nhìn Nguyên Vũ
bên cạnh tôi, xem ra anh ấy cũng biết Nguyên Vũ,
ánh mắt mới trở nên phức tạp.

Thấy tôi lên tiếng, anh ấy gật đầu: “Không còn
trẻ nữa, ngày nào chú ba cũng giục."

Tôi ờ một tiếng, cất giọng dửng dưng: “Hôm
nào cưới thì báo trước em biết”

Cửa hàng trưởng vội vàng đi vào, mặt lộ vẻ
bối rối và lo lắng, nhìn Thẩm Minh Thành nói: “Cậu
Thành, thật sự rất xin lỗi, không biết cô cậu sẽ
đến nên chiếc váy cưới mà cậu đặt trước đó vừa
rôi cô Diệp đã lấy đi thử mất rồi, mong cô cậu đợi
cho một chút, tôi sẽ lập tức sắp xếp”

Chiếc váy cưới Thẩm Minh Thành đặt may?
Đặt may cho Vương Yên Nhiên?




Chuong-701-710_088.jpg
Chuong-701-710_089.jpg





Chuong-701-710_090.jpg
Chuong-701-710_091.jpg
Chuong-701-710_092.jpg


Chương 711: Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (10)

Tôi nhìn Thẩm Minh Thành đang hơi uể oải,
không biết nên an ủi như thế nào, nói: “Anh đặt
may chiếc váy cưới đó cho cô ấy đúng không?”
Kích thước và màu sắc đều dựa theo khí chất của
Hồ Diệp, nếu nói không phải là cô ấy, tôi không tin.

Anh ấy gật đầu, mím môi nói: "Anh bắt đầu
tìm người thiết kế váy cưới sau khi cô ấy sinh bé
Dương. Lúc đó anh muốn đợi cô ấy khỏe lại rồi tổ
chức hôn lễ cho cô ấy, nhưng không ngờ lại không
đợi được."

“Anh và Vương Yên Nhiên sao lại thế này?” Tôi
không muốn hỏi anh ấy và Hồ Diệp sao lại đến
mức này, băng dày ba thước thì không thể chỉ
lạnh trong một ngày.



Anh ấy hơi nhíu mày, có chút cáu kỉnh: "Lớn
tuổi rồi thì cũng nên kết hôn. Lấy ai cũng như
nhau, tốt hơn hết là lấy người mà mình có thể

kiểm soát được”

Tôi suýt chút nữa bị anh ấy chọc tức chết:
"Thẩm Minh Thành, anh bị tiến hóa lùi đó hả? Anh
không biết Vương Yên Nhiên là loại phụ nữ nào
sao? Anh cưới cô ta, định làm cho nhà họ Thẩm
sau này không yên sao? Người vợ tốt thì không
cần, lại đi lấy một người phụ nữ không an phận,
anh có điên không? Chú ba sẽ không đồng ý điều
này và em cũng không đồng ý. Nếu anh thực sự
muốn kết hôn, ngay cả khi người đó không phải là
Hồ Diệp, thì còn có rất nhiều người hiền lành và
đức hạnh ở thủ đô. Anh tìm đại một người cũng
tốt hơn Vương Yên Nhiên”

Anh ấy nhìn tôi, nhưng lại trở nên nghiêm túc,
nói: "Em có quyên lực như vậy từ bao giờ thế? Sao
lại bắt đầu chú ý đến dòng dõi rôi?”



Tôi mím môi nhìn anh ấy, nói: "Anh là anh trai
của em, lẽ nào em lại hại anh? Trong lòng anh biết
rõ Vương Yên Nhiên là loại phụ nữ như thể nào,
tránh xa cô ta còn không kịp, sao còn cưới cô ta
về? Không phải là em để ý đến dòng dõi, em để ý

đến nhân cách và phẩm hạnh của cô ta, chỉ cần
cô ấy là một người phụ nữ nhân hậu, biết tiến lùi,
em sẽ không nói một lời. Em không phản đối cuộc
hôn nhân của anh, nhưng không thể là cô tat”

Anh ngồi ở trên sô pha, có chút lười nhác: "Em
sợ cái gì? Em cũng nói anh cũng không phải
người tốt gì, tìm một người phụ nữ tốt thì sẽ làm
chậm trễ thanh xuân người ta, nếu đã là người
xấu thì cứ tìm người xấu cho rồi”

Tôi nhìn anh ấy nhụt chí, không biết nên an ủi
hay măng anh ấy vì những gì anh ấy đáng phải
nhận, tôi yếu ớt nói: "Anh đang làm gì vậy? Ngay
từ đầu anh đã đi đâu vậy? Hồ Diệp đợi anh nhiêu
năm rồi. Anh đã để cho cô ấy phải nhận thất vọng
bao năm trời, tại sao trước đây anh không trân
trọng, cứ đợi đến khi cô ấy gặp được người thích
hợp để sống tốt cả đời, anh lại như thế này, Thẩm
Minh Thành, anh có thấy xấu hổ không?”

Anh bật cười, vẻ mặt đầy cô đơn, hờ hững
nhún vai: "Đúng, anh có tội đấy, thì sao? Anh đáng
bị như vậy!"

Tôi không thể nói chuyện với anh ấy và không
muốn nói chuyện với anh ấy nữa. Hồ Diệp đã đổi
thành đeo mũ phượng, khăn choàng. Phong cách
thay đổi hoàn toàn. Tôi sửng sốt nhìn cô ấy và
nói: “Không phải định tổ chức một đám cưới kiểu
phương Tây sao? Tại sao đột nhiên lại chuyển
sang kết hôn kiểu truyền thống?"

Hồ Diệp mỉm cười và nói: "Tôi dự kiến ban đầu
là làm theo kiểu Tây, nhưng tôi nghĩ rằng mẹ
Nguyên Vũ nói cũng có lý. Con gái đời này phải
được một người đàn ông mặc đồ đỏ, mũ phượng,
khăn choàng, rước bằng kiệu tám người khiêng thì
mới thấy hôn nhân tốt đẹp đến nhường nào.”

Nhìn hoa trên người cô ấy, tôi sửng sốt, nhưng
cũng đồng ý: "Đúng là vô cùng xinh đẹp, rất thú vị
đấy, ngâm lại thì đúng là rất đáng để chờ mong”
Ghé vào bên tai cô ấy, tôi nói nhỏ: "Thật ra tôi
cũng thấy mũ phượng, khăn choàng đẹp hơn váy
cưới nhiều”




Cô ấy không khỏi bật cười, nhìn Nguyên Vũ,
nói: "Chúng tôi bây giờ là nửa truyên thống, nếu

Chuong-711-720_005.jpg
Chuong-711-720_006.jpg





Chuong-711-720_007.jpg
Chuong-711-720_008.jpg
Chuong-711-720_009.jpg


Chương 712: Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (11)

Tôi nhìn cô ta, không có chút thiện cảm gì, tôi
đã thấy sự hèn mọn và bất lực của Hồ Diệp. Tôi
cũng biết rằng Thẩm Minh Thành không yêu cô ta,
vì vậy tôi không muốn thông cảm cho cô ta, cũng
không cảm thấy cô ta cần thông cảm, nói: "Không
quan trọng cô ở bên anh ấy vì tiên hay vì lý do
khác. Điêu quan trọng là chỉ cần cô rời xa anh ấy
thôi là được. Cô biết rõ rằng anh ấy không yêu cô
hoặc thậm chí khinh thường chuyện yêu cô. Anh
ấy chỉ lợi dụng cô, hơn nữa anh ấy cũng hoàn toàn
không muốn cưới cô. Lý do cô ở bên anh ấy thì cô
phải hiểu rõ hơn tôi chứ, tôi là em gái anh ấy,
không nên xen vào chuyện của hai người, nhưng
tôi cũng là con gái của nhà họ Thẩm, tôi biết rõ
ràng nhà họ Thẩm sẽ không chấp nhận một người
phụ nữ như cô, sẽ không cho cô bước chân vào
nhà họ Thẩm. Cho cô tiền là để cô rời đi một cách
có thể diện nhất. Ít nhất tôn nghiêm của cô không

bị chà đạp, nếu không, khi phải đối mặt với truyên
thông đại chúng, chúng ta nói gì cũng vô dụng.”

Đột nhiên cô ta vừa cười vừa khóc: "Thì sao?
Đã nhiều năm như vậy, để đi theo anh ấy, tôn
nghiêm của tôi đã mất từ lâu, tôi không quan tâm
chút nào, anh ấy có yêu tôi hay không thì sao? Tôi
yêu anh ấy là được. Anh ấy nói rằng sẽ cưới tôi,
anh ấy nhất định sẽ cưới tôi. Cô không thể vì
chuyện của Hồ Diệp mà đổ lên đầu tôi. Người với
người tùy thuộc vào duyên phận. Duyên phận của
cô ta và Thẩm Minh Thành tận rồi, cho dù họ còn
yêu hay hết yêu cũng không nói lên được gì, bước
xuống xe rồi thì chỉ còn là người xa lạ. Tôi sẽ đồng
hành cùng Thẩm Minh Thành trên con đường tiếp
theo."



Tôi nhìn cô ta, không thể biết cảm giác như
thế nào, nhún vai: "Không sao cả, tôi đã nói hết
những điều nên nói, còn lại cô tự làm đi”

Tôi định đi ra ngoài đợi Hồ Diệp, nhưng lại bị
Vương Yên Nhiên ngăn lại: "Tôi không hiểu, tại sao
cô có thể chấp nhận Hồ Diệp mà tôi thì không?

Đều bẩn thỉu như nhau, tại sao tôi lại thấp kém
hơn Hồ Diệp, bị các người khinh thường?”

Lúc đầu tôi không muốn nói, nhưng vì cô ta
hỏi nên tôi phải nói. Nhìn cô ta, tôi im lặng một lúc
rôi nói: "Đừng tự so sánh mình với Hồ Diệp. Thành
thật mà nói, cô hoàn toàn không thể so sánh
được với cô ãy. Sự khác biệt giữa người với người
không chỉ là sắc vóc, ngoại hình mà còn là nhân
phẩm. Tôi không cần phải nói về ngoại hình của
Hồ Diệp nữa, trong lòng cô tự biết rõ rồi, cô đâu
phải chỉ kém có một chút đâu. Đương nhiên, so
sánh thế thì thô tục quá, vậy nói chuyện nhân
phẩm đi nhé”



"Hồ Diệp không có mục đích đen tối nào trong
những việc cô ấy làm. Không như ai kia, biết
người ta đã có vợ con mà còn chen chân vào. Hồ
Diệp cả đời này cũng không làm được những
chuyện như vậy, càng không thể nói một đằng
làm một nẻo, cô ấy sẽ không mặt dày vô liêm sỉ đi
cướp đồ của người khác, cũng không có những
thủ đoạn bỉ ổi. Vương Yên Nhiên, nếu nhân cách

của cô trong sạch, sẽ không đợi thời cơ mà vô
liêm sỉ trèo lên giường của Thẩm Minh Thành,
chứ đừng nói đến việc nhiêu lân ghê tởm đe dọa
Hồ Diệp, đây là sự khác biệt giữa cô và cô ấy. "

Mặt cô ta có chút xanh tím, đại khái là nghẹn
họng rồi, hồi lâu mới nhìn tôi nói: "Hồ Diệp nói với
cô?”

Tôi cười nhạt, lắc đầu: "Cô nghĩ nhiều rồi.
Những thủ đoạn bỉ ổi đó, những người phụ nữ
muốn tiếp cận Phó Thắng Nam đã dùng không
biết bao nhiêu cái rồi. Làm sao tôi không biết
được, chỉ là có vài thủ đoạn không thế đem ra ánh
sáng mà thôi.”

Hồ Diệp và Nguyên Vũ bước ra, Hồ Diệp đã
thay quần áo trở lại, nhìn thấy Vương Yên Nhiên
sắc mặt tái nhợt, cô ấy ngẩn người, nhìn tôi nói:
"Cũng không còn sớm, cô đói bụng chưa? Chúng
ta đi ăn cơm đi”




Tôi gật đầu và cùng Hồ Diệp đi ra khỏi tiệm đồ
cưới, Nguyên Vũ đi lấy xe, Hồ Diệp kéo tôi lại và

Chuong-711-720_014.jpg


Chuong-711-720_015.jpg





Chuong-711-720_016.jpg
Chuong-711-720_017.jpg
Chuong-711-720_018.jpg

Chương 713: Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (12)

Hồ Diệp trong phút chốc ngây ngẩn cả người
trước cách tỏ tình vụng về như vậy, rôi mỉm cười
nắm chặt túi sưởi trong tay và nhìn anh, "Nguyên
Vũ à, anh làm gì vậy? Bạn em còn ở đây đó? Anh
không thể khiêm tốn một chút được hả. Những lời
này có thể đợi cho đến khi không có ai rồi nói
không?”

Nguyên Vũ có chút ngượng ngùng giơ tay gãi
gãi đầu, đỏ mặt nhìn cô ấy: "Anh sợ em sẽ nghĩ
nhiều, anh muốn giải thích rõ ràng!"

Hồ Diệp nhịn cười, nhìn anh nói: “Anh mau lái
xe đi, tụi em đói bụng rồi”



Tôi nhìn hai người ân ân ái ái, không khỏi cảm
thấy như vừa bị thôn một họng cẩu lương.

Đúng vậy, sao có thể để người mình yêu nghĩ
lung tung được, Nguyên Vũ đã cho Hồ Diệp cảm
giác an toàn và yêu thương, trên đời này làm gì có

đàn ông vô tâm, nếu anh ta yêu bạn, anh ta sẽ hận
không thể nhai cơm giùm cho bạn, sợ bạn động
tay động chân sẽ bị đau.

Khi xe chạy đến nhà hàng ở trung tâm thành
phố, Hồ Diệp nhìn tôi nói: "Phó Thắng Nam giờ
chắc tan làm rôi. Có muốn gọi điện thoại hỏi anh
ấy đến ăn cùng không?"



Cô ấy không nói thì tôi quên mất, điện thoại di
động để trong túi xách vẫn luôn bật chế độ im
lặng, khi tôi mở điện thoại lên, tôi thấy Hoàng
Ngọc Minh đã gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi, trước
tiên tôi phải gọi cho Phó Thắng Nam đã.

Không đến vài phút, liên lạc được, nhưng đó
là Chu Mai. Cô ấy lịch sự và chu đáo nói: "Thưa
cô, tổng giám đốc Nam đang ở trong phòng họp,
sắp kết thúc rồi. Tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô,
hoặc là cô nói cho tôi, tôi sẽ nói lại với anh ấy”

“Không cần đâu, lát bảo anh ấy gọi lại cho tôi
là được!" Tôi nói rồi cúp máy.

Hồ Diệp nhìn tôi, nghỉ hoặc nói: "Vẫn còn họp

à?

Tôi cười nhạt, gật đầu nói: "Vẫn đang họp."

Sau khi vào nhà hàng, tìm được chỗ ngôi, tôi
cẩn thận đọc tin nhắn của Hoàng Ngọc Minh.

"Luôn bận việc công ty!"

“Khi nào xong việc, chúng ta sẽ hẹn nhau trò
chuyện.”

Có vẻ như một lúc sau, cô ấy lại gửi một tin
nhắn mới.

"Cô vẫn chưa tìm thấy thận tương thích cho
con gái cô sao?”

“Con gái cô bao nhiêu tuổi?”

“Các cô định nhờ Mục Dĩ Thâm giúp sao?”

Đọc xong tin nhắn của cô ấy, tôi không kìm
được mà nhăn lại: "Cô biết vài chuyện về Mục Dĩ
Thâm đúng không?”

Hồ Diệp đưa thực đơn cho tôi, cười nói: "Lát
nữa đừng khách sáo, Nguyên Vũ mời khách,

không cân xót giùm anh ấy”

Tôi mỉm cười và đặt điện thoại xuống, tôi
không biết nhiêu về đồ ăn Hàn Quốc nên gọi một
phân sushi, khi đưa thực đơn cho Hồ Diệp, tôi
thấy Hồ Diệp đang nhìn chằm chằm vào cửa và
nói: “Thẩm Xuân Hinh, đó là cô của Phó Thắng
Nam, Phó Bảo Hân phải không?”

Nhìn theo ánh mắt của cô ấy, tôi sững người
trong giây lát, đó đúng là Phó Bảo Hân, lâu rồi tôi
không gặp, Phó Bảo Hân đã thay đổi nhiều, bà ta
mặc một chiếc áo khoác màu hồng cổ điển, tóc
búi cao, trông rất trẻ.

Hồ Diệp nhìn tôi tò mò hỏi: "Cô có biết người
đàn ông mà bà ấy đang kéo đi không?”

Tôi lắc đầu, người đàn ông đó trông chừng
năm mươi tuổi, quần áo đều là loại cao cấp, hơi
gầy nhưng cao ráo, đeo một cặp kính gọng đen,
trông như một người Lâm Uyên.




“Hình như anh biết ông ta!” Nguyên Vũ, người
đang xem thực đơn, nói: “Hình như là một giáo sư

Chuong-711-720_023-1.jpg
Chuong-711-720_024-1.jpg





Chuong-711-720_025-1.jpg
Chuong-711-720_026-1.jpg
Chuong-711-720_027-1.jpg


Chương 714: Tìm cơ hội sống sót cho con gái (1)

Sự ngay thẳng của ông ấy khiến tôi choáng
váng, ngồi trước mặt họ, tôi tự giới thiệu mình với
Mục Thanh, nhìn vẻ ửng hồng trên mặt Phó Bảo
Hân, tôi không khỏi mỉm cười: “Cô, cháu và Phó
Thắng Nam gần đây có hơi bận rộn. Không có
thời gian đến thăm cô, cô giận à? ”

Phó Bảo Hân vẫn còn có chút xấu hổ, nhìn tôi
cười nói: "Cô có nghe nói vê chuyện của Phó
Thiên, Thắng Nam gần đây chắc là rất bận. Người
trẻ tuổi có việc riêng. Bọn cô là người lớn, không
thể giúp gì được cho cháu cũng cảm thấy rất có
lỗi, cũng không thể trở thành gánh nặng của các
cháu, làm các cháu lo lắng chứ”

Tôi gật đầu, nghĩ rằng chuyện của Tuệ Minh
chắc bà ấy cũng chưa biết, cười nói: “Cô ơi, đợi
chúng cháu hết bận, nhà chúng ta lại tụ họp, đến
lúc đó cô nhớ mang theo cả chú Thanh đấy nhé.”



Phó Bảo Hân gật đầu, nhìn tôi, vẫn còn đang
đỏ mặt, tôi nghĩ răng chào cũng chào rồi, không
nên ảnh hưởng đến buổi hẹn của họ, liền đứng
dậy rời đi.

Sau đó nhìn thấy Phó Thắng Nam, người
đang đi thẳng về phía chúng tôi, tôi không khỏi
sững sờ một lúc, tốc độ của anh quá nhanh.

“Thắng Nam cũng đến đây” Phó Bảo Hân nói,
nhìn thấy Phó Thăng Nam.

Tôi đứng dậy đón anh, không khỏi thốt lên:
“Sao anh đến nhanh thế?



Anh ấy thuận thế kéo tôi lại, cau mày nói: “Sao
tay em lạnh thế?” Anh ấy nắm tay tôi trong lòng
bàn tay mình, nói: “Chỗ này cách công ty không
xa, không kẹt xe, cho nên mới nhanh.”

Tôi kêu lên một tiếng, ghé vào tai anh, nói:
"Vừa rôi em quên nói cho anh. Cô cũng ở đây.

Trong khi nói chuyện, Mục Thanh ở bên cạnh
Phó Bảo Hân đã đứng lên và chào Phó Thắng
Nam, sau khi hai người chào hỏi nhau xong, Phó

Thắng Nam nói: "Không phải em ở với Hồ Diệp
sao?"

Tôi gật đầu, cùng anh chào tạm biệt Phó Bảo
Hân, rồi đưa anh đến bàn của Hồ Diệp.

Nhìn thấy Phó Thắng Nam và tôi, Hồ Diệp
cười nói: “Vừa định gọi cho cô luôn đó.” Cô ấy
nhìn Phó Thắng Nam rồi giới thiệu Nguyên Vũ, và
mọi người ngôi xuống.

Phó Thăng Nam và Nguyên Vũ, một người
lạnh lùng, một người phúc hậu, vì vậy hai người
đàn ông về cơ bản không có gì để nói với nhau,
nhưng Hồ Diệp và tôi nói chuyện không ngừng.

Phó Thắng Nam bóc tôm cho tôi. Tôi không
muốn ăn lắm. Vừa định đưa nó cho cô ấy, Hồ Diệp
đã nhìn tôi và nói: “Thẩm Xuân Hinh, đôi khi tôi rất
ghen tị với cô. Cô và tổng giám đốc Nam ở bên
nhau không âu yếm lộ liễu như vậy nhưng lại
khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất thoải mái”

Tôi mỉm cười, nhìn Nguyên Vũ bóc tôm cho cô
ấy, cười nói: "Tôi còn ghen ty với cô và anh Vũ đây.

Anh ấy đối xử với cô chu đáo và dịu dàng. Nhất
định phải trân trọng một người tốt như vậy:

Cô sốt sắng gật đầu: “Đó là tất nhiên, cô và
Phó Thắng Nam cũng phải thật tốt nhé”

Ăn tối xong, trở về biệt thự cũng hơi muộn.

Phó Thắng Nam có chút mệt mỏi, tôi nhìn
dáng vẻ mơ màng muốn đi ngủ của anh ấy. Anh
ấy ôm một bụng thắc mắc nhưng chưa hỏi, trở về
phòng ngủ, sau khi tắm xong, anh ôm lấy tôi, khàn
giọng nói: "Hồ Diệp kết hôn rồi, anh trai em không
có hành động gì sao?”

Tôi hơi ngạc nhiên, sao anh ấy lại quan tâm
đến chuyện này, lắc đầu nói: "Em không biết, anh
ấy nói, anh ấy cũng sẽ kết hôn với Vương Yên
Nhiên, em không biết trong lòng anh ấy nghĩ gì"

Nói đến đây, tôi không khỏi có chút khó hiểu,
nghiêng đầu nhìn anh nói: "Phó Thắng Nam, nếu
là anh, em cưới người khác, anh sẽ làm gì?”




Anh vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tôi
nói thế, mở mắt ra, bất động nhìn tôi, trầm giọng

Chuong-711-720_032.jpg
Chuong-711-720_033.jpg





Chuong-711-720_034.jpg
Chuong-711-720_035.jpg


Chương 715: Tìm cơ hội sống sót cho con gái (2)

Có lẽ Chu Mai chỉ tình cờ mà thôi.

Khi tôi biết rằng tủy xương của Tuệ Minh và
Trịnh Tuấn Anh không tương thích với nhau, tôi vô
cùng mông lung, vội vã đến bệnh viện, Lâm Uyên
và Mạc Đình Sinh đang ngồi bên ngoài phòng, có
chút mệt mỏi.

Nhìn thấy tôi, Lâm Uyên thở dài nói: "Con à,
bác sĩ nói tủy của hai cha con không tương thích,
phải tìm nguồn tủy mới”



Tôi hơi bối rối: "Tại sao lại không? Tuệ Minh là
con gái của anh ấy, làm sao lại không tương
thích?"

"Hai cha con nó có nhóm máu khác nhau.
Không liên quan gì đến việc có phải là cha con
ruột hay không. Bác sĩ có tóm tắt vấn đề. Nếu
nhóm máu không phù hợp thì dù có phẫu thuật
cũng sẽ xảy ra hiện tượng đào thải. Sau này nếu

đứa trẻ không chịu được thì còn nguy hiểm hơn”

Lâm Uyên kéo lấy tôi, dùng vốn từ của bà ấy
giải thích cho tôi.



Đầu óc tôi trống rỗng một hồi, tôi vốn tưởng
rằng Trịnh Tuấn Anh chính là cha ruột của Tuệ
Minh, dù không ghép tủy được thì vẫn dùng thận
được, nhưng không ngờ.

Cả người bị rút cạn sức lực, tôi thả mình trên
ghế, một hồi sau cũng chưa tìm lại được cảm xúc.
Cho đến khi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh của
Tuệ Minh, tháo khẩu trang và nhìn chúng tôi: "Mời
một vài người trong số các bạn đến văn phòng

của tôi”

Lâm Uyên đỡ tôi dậy, Mạc Đình Sinh trâm mặt,
vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, tựa hồ đang suy nghĩ
điều gì.

Văn phòng bác sĩ.

Lâm Uyên lo lắng nhìn bác sĩ, nói: "Bác sĩ,
bệnh của đứa nhỏ này vẫn chưa tìm được tủy

xương thích hợp, phải làm sao đây?"

Bác sĩ nhìn chúng tôi và nói: "Ghép tủy không
phải là một cuộc tiểu phẫu, phải tìm được tủy phù
hợp. Một khi có sai sót, phản ứng đào thải sẽ rất
phiền phức. Số lượng bệnh nhân bị bạch cầu cấp
tăng nhanh trong hai năm qua. Chưa có nhiều
bệnh nhi gặp được tủy phù hợp. Tôi hiểu nỗi lòng
của người nhà cháu, nhưng cách duy nhất bây giờ
là cho cháu tiếp tục hóa trị. Chúng tôi sẽ cố gắng
hết sức để tìm được tủy phù hợp cho cháu và để
cháu bình phục càng sớm càng tốt ".

Mạc Đình Sinh nâng mắt nhìn bác sĩ, nói:
"Hiện tại đứa nhỏ có thể chống cự được bao lâu?"
Bác sĩ có chút sợ uy nghiêm của Mạc Đình
Sinh, nói: "Theo phác đồ điều trị hiện tại, tình trạng
của cháu tương đối lạc quan, có thể kéo dài ít

nhất ba năm”

“Được rồi, tôi hiểu rồi!” Mạc Đình Sinh gật đầu,
đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Lâm Uyên thấy vậy, lo lắng nhìn tôi,nói: "Con

mau đi khuyên nhủ cha con đi, đừng để ông ấy
làm bậy, vẫn chưa đến bước đường cùng”

Tôi có chút bối rối, nhưng vẫn vội vàng đi ra
ngoài, đi theo Mạc Đình Sinh, nhìn thấy ông ấy
một bên vội vàng gọi điện thoại, một bên đứng
chờ thang máy.

Tôi ngăn ông lại: “Cha, có chuyện gì vậy? Cha
đi đâu vậy?”

Ông ấy nhìn tôi với ánh mắt tội lỗi, nói: “Thẩm
Xuân Hinh, cha biết rằng con oán trách chúng ta
vì đã làm con mất một đứa con. Con đừng lo, cha
sẽ cố gắng hết sức, không để Tuệ Minh gặp
chuyện. Cha sẽ tìm cách chữa khỏi bệnh cho Tuệ
Minh. "

Tôi không biết ông định làm gì, nhưng vẻ mặt
ông rất nghiêm túc, rất muốn đi.

Tôi túm lấy ông: "Cha, đừng quá xúc động,
Phó Thăng Nam cũng đang tính cách cho Tuệ
Minh, đừng lo lắng, con bé sẽ không sao đâu."




Ông dường như không nghe tôi nói gì cả, nhìn

Chuong-711-720_040.jpg
Chuong-711-720_041.jpg





Chuong-711-720_042.jpg
Chuong-711-720_043.jpg
Chuong-711-720_044.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom