• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài, phu nhân có thai rồi Full dịch (19 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-693

Chương 693




*Chương có nội dung hình ảnh









Chương 693: Một ngày buồn vui lẫn lộn (2)



Trong phòng làm việc.



Vừa mới ngồi xuống, ông ấy đã đưa tờ kết



quả xét nghiệm cho Phó Thắng Nam, mở miệng



nói: “Đây là kết quả xét nghiệm sinh hóa của bé,



bệnh bạch câu cấp tính đã xâm lấn đến hạch



bạch huyết và lá lách rôi, xương cốt và đốt ngón



tay đều xuất hiện thương tổn, tế bào bạch cầu gia



tăng vô cùng nghiêm trọng, tất cả những mục xét



nghiệm đều chỉ ra rằng, tình hình của bé hiện



đang không được lạc quan.”



Tôi đứng không vững, suýt chút nữa là té



nhào xuống đất, Phó Thắng Nam nhanh tay đỡ



lấy tôi, đỡ tôi ngồi xuống ghế, ngón tay vẫn luôn



bình tĩnh trầm ổn của anh cũng hơi run rẩy, nhìn



bác sĩ hỏi: “Chúng tôi nên làm gì?”



Vị bác sĩ kia nhìn chúng tôi, mở miệng nói:



“Bệnh bạch cầu cấp tính rất khó để có thể khống



chế, trước mắt cũng có cách để điều trị loại bệnh



này, nhưng cần bệnh nhân và người nhà tích cực



phối hợp, chúng tôi sẽ tận lực làm hết khả năng



của mình, ngoài ra, ở nước ngoài có một loại



thuốc đặc hiệu, nếu như các vị có thể có thể thử



dùng xem sao, nhưng mà giá cả tương đối đắt đỏ,



rất ít gia đình có thể gánh được”



“Những việc này bác sĩ không cân lo lắng, chỉ



cân mọi người cố gắng chữa trị cho đứa bé nhà



tôi, những việc khác cứ để tôi xử lý” Mạc Đình



Sinh mở miệng, sắc mặt của ông có chút trắng



bệch, là vì bị bệnh của Tuệ Minh làm cho kinh sợ.



Lâm Uyên gật đầu, vội vàng nói với bác sĩ:



“Cho dù có dùng cách nào đi chăng nữa, chỉ cân



bệnh của con bé được chữa khỏi, chỉ cân bác sĩ



yêu câu, thì chúng tôi sẽ cung cấp hết tất cả



những điều kiện và thiết bị tốt nhất”



Dừng một chút, Lâm Uyên nhìn bác sĩ, mở



miệng nói: “Đứa bé này sinh trước ngày dự sinh



hai tháng, tất cả đều không có việc gì, sao đột



nhiên loại mắc phải chứng bệnh này vậy? Là do di



truyền sao?”



Vị bác sĩ kia suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tân



suất di truyền của bệnh máu trắng không cao,



nhưng cũng không loại trừ khả năng này, bình



thường đều là do hoàn cảnh và sinh hoạt hàng



ngày dẫn đến, một số nguyên nhân dẫn đến bệnh



bạch câu cấp tính là do cảm nhiễm chất độc hóa



học”



Nói đến đây, ông ấy nhìn chúng tôi hỏi: “Có



phải đứa bé này trước đây đã từng ở gần một vài



công xưởng hóa học không? Trong cơ thể của bé



có rất nhiêu bộ phận xuất hiện một số nhân tố dễ



gây bệnh”



Tôi kìm nén cảm xúc của mình, mở miệng nói:



“Bác sĩ, mong bác sĩ chăm sóc cho bé nhiều hơn”



Nói xong thì kéo Lâm Uyên đi ra khỏi phòng



làm việc, Lâm Uyên nhìn tôi, có chút nghi ngờ:



“Xuân Hinh, có phải con biết gì không?”



Đi đến góc hành lang.



Tôi mở miệng: “Năm ngoái Tuệ Minh bị Trịnh



Tuấn Anh bắt đến Thanh Xuân, anh ta bởi vì có ân



oán có nhân nên đã dùng Tuệ Minh uy hiếp Thắng



Nam, sau đó anh ta dẫn Tuệ Minh đến công



xưởng hóa học ở một thời gian, công xưởng kia



xảy ra cháy nổ, chúng con mới đầu cũng không



biết, là vài ngày trước có người đã nhắc nhở nên



mới tìm người đi điều tra lại”



“Người nhà họ Trịnh này là cái thứ gì vậy



không biết!” Khuôn mặt của Mạc Đình Sinh tràn



ngập sự giận dữ.



Lâm Uyên hơi cau mày, nhìn tôi hỏi: “Không



phải Trịnh Tuấn Anh là cha ruột của Tuệ Minh



sao? Tại sao anh ta lại có thể đối xử với con mình



như thế được?”



Tôi thở dài, việc này là do tôi sơ ý, lúc đầu



không nên mềm lòng để Tuệ Minh đi cùng anh ta



đến Thanh Xuân, chuyện phía sau cũng sẽ không



xảy ra.



Nhất thời, sắc mặt của mọi người đều trầm



xuống, Mạc Đình Sinh cầm điện thoại đến một



góc khác gọi mấy cuộc điện thoại, dường như



đang sắp xếp chuyện gì đó.



Lâm Uyên đang liên hệ với những bệnh viện



có tiếng trong và ngoài nước, Phó Thắng Nam



cũng đang tìm các liên lạc khắp nơi.



Từ khi tôi biết được việc của Tuệ Minh thì



bụng dưới vẫn luôn đau nhức, vốn cứ nghĩ là do



quá lo lãng nên mới bị thế.



Nhưng còn chưa đợi Phó Thắng Nam gọi điện



thoại xong thì tôi đã ngâm phát hiện ra có điều gì



không đúng, cảm thấy ở giữa hai chân có một



dòng nước nóng gì đó chảy xuống, tôi có chút sợ



hãi lên tiếng: “Phó Thắng Nam, hình như em có



cái gì đó lạ lắm!”



Mới đầu anh cũng không chú ý đến lắm



nhưng thấy sắc mặt tôi không đúng thì vội vàng



cúp điện thoại chạy đến bên người tôi, kéo tôi hỏi:



“Sao thế? Không thoải mái ở chỗ nào?”



Bụng dưới của tôi quặn đau, túm lấy anh nói:



“Bụng em đau quá”





Xem ảnh 1
tong tai phu nhan co thai roi truyenhay.com

Xem ảnh 2
tong tai phu nhan co thai roi truyenhay.com

Xem ảnh 3
tong tai phu nhan co thai roi truyenhay.com

Xem ảnh 4
tong tai phu nhan co thai roi truyenhay.com





Xem ảnh 5
tong tai phu nhan co thai roi truyenhay.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom