• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng Tài: Em Buông Tay Anh Rồi (1 Viewer)

  • Chương 10: Tận con đường cùng

Cố Diệp Hy cắn chặt răng, đem chất lỏng màu trắng đục kia đưa vào cơ thể của chính mình. Nhưng cô cũng không thể nào phủ nhận, sau khi đưa chất lỏng ấy vào người, cô thể cũng trở nên dễ chịu đi rất nhiều, mọi cảm giác lúc trước dường như đều bị xoá bỏ.



Nỗi hận trong lòng Cố Diệp Hy lại càng tăng cao. Rõ ràng anh nói ngay ngày hôm nay sẽ giải thoát cho cô, nhưng tại sao lại dùng biện pháp vừa đánh vừa xoa để khống chế cô như thế này?



Cố Diệp Hy ngước mặt lên nhìn anh, dưới đáy mắt bây giờ không còn sự trong trẻo của ngày xưa nữa. Cơ thể có vẻ tiều tuỵ đi rất nhiều có lẽ đây chính là tác dụng của ma túy đang phát huy tác dụng tàn phá từng bộ phận của cô.



“Đã vừa lòng anh chưa?”



Trần Hạo Hiên không đáp, anh khẽ gật đầu. Sau đó lại rời đi. Bàn tay rời khỏi lồng sắt bỗng nhiên lại quay ngược về, gọi rõ tên cô.



“Tiểu Hy.”



Cố Diệp Hy không hiểu sao lại bị khựng lại, giọng nói kia chẳng khác nào như một dòng nước ấm chảy tới trái tim cô, như xoa dịu đi tất cả mọi thứ.



Đã bao lâu rồi cô không được nghe cái tên này? Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được sự dịu dàng ấy?



“Tôi muốn em lên giường với hai ông chủ tập đoàn Lăng thị!”



Cố Diệp Hy tựa như không còn biết nói gì, chỉ là cô không hiểu anh hại cô đến mức đường này vẫn còn chưa đủ hay sao? Những thủ đoạn dơ bẩn của anh đều đã ép buộc cô phải sống dưới con đường cùng.



“Nhưng đầu tiên, tôi sẽ đưa em đến gặp Cố Đình Doanh lần cuối!”



Cố Đình Doanh đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn xuống con đường vắng dưới chân tòa nhà đã bị bỏ hoang từ lâu.



Đây là địa điểm mà Trần Hạo Hiên hẹn anh tới để trao đổi người lấy người. Chiếc lồng sắt bỗng nhiên từ phía trên cao hạ xuống, cơ thể Cố Diệp Hy không chịu nổi với áp lực nên trước đó đã bám chặt từng thanh sắt để lại những vết trầy xước vô cùng đau đớn.



Lần này Trần Hạo Hiên không thấy xuất hiện, anh đứng trước màn hình lớn, quan sát chi tiết từng hành động mà camera gửi về.



Toàn bộ khu nhà đều đã được Trần Hạo Hiên trang bị vũ khí, chỉ cần Cố Đình Doanh nuốt lời, không cần sợ hắn chạy khỏi đây thì cả thân xác hắn và Cố Diệp Hy đầu tiên đã tan thành tro bụi.



“Hy Hy.”



Cố Đình Doanh xoay người, gọi tên cô. Giọng nói cũng chẳng hề khác trước đây, vẫn ấm áp như thế, vẫn tràn ngập sự bao dung, âu yếm đối với cô.



Cho dù lần trước cô có đối xử với anh thế nào, lần này dù có chết anh cũng phải đưa Hy Hy về tự do.



“Lần trước em nói muốn quay lại với Trần Hạo Hiên sao?”



“Phải.”



Anh suy nghĩ một đêm chung quy vẫn nghĩ không thông. Cố Diệp Hy có bao nhiêu mối hận Trần Hạo Hiên, anh là người rõ nhất. Nhưng đêm hôm ấy, cô đứng trước mặt anh nói đã làm lành với tên kia, đến giờ anh thật sự vẫn chưa dám tin.



“Vậy lần này em lại muốn giúp hắn vì Lâm Bắc Bắc?”



“Em...”



Cố Diệp Hy không dám trả lời anh, vì cô biết bây giờ có làm gì thì Trần Hạo Hiên cũng sẽ biết, chỉ là cô không muốn Cố Đình Doanh phải chết. Lần này đến gặp anh cô biết mình cũng chẳng thể rời khỏi nơi này.



Việc cô bị Trần Hạo Hiên ép dùng ma túy, bị Trần Hạo Hiên đưa cô cho người xấu phát tiết, bị Trần Hạo Hiên bắt buộc lên giường một lúc cùng với hai người để giúp công ty... cô không muốn Cố Đình Doanh phải biết. Cô không muốn chỉ vì cô mà Cố Đình Doanh lại lao đầu vào nguy hiểm.



Kỳ thực Cố Diệp Hy biết trong nhiều năm qua Cố Đình Doanh không đơn thuần xem cô như là em gái, tình anh em, mà đó là tình yêu, anh muốn một đời sau này bảo vệ cô.



Trước mặt mọi người, trên danh nghĩa hai người là anh em nhưng cũng chẳng ai biết sự thật Cố Đình Doanh chỉ là con nuôi của gia đình cô, nhờ biến cố năm đó mà Cố Diệp Hy đã gọi Cố Đình Doanh là anh trai của mình.



“Hy Hy à, lần này theo anh về. Anh nhất định sẽ không để em phải khổ... Những chuyện Trần Hạo Hiên đã làm với em, chẳng lẽ em đã quên?”



Không đợi Cố Diệp Hy trả lời, Cố Đình Doanh vội tìm lấy chìa khóa để mở chiếc lồng sắt kia nhưng rất tiếc là xung quanh căn phòng này đều trống rỗng.



Cố Diệp Hy tạm thời á khẩu, đúng, Trần Hạo Hiên đã vô cùng tàn độc với cô, khiến cô tổn thương sâu sắc. Cô cũng chưa từng dám quên. Vốn dĩ cô không muốn ở cạnh anh, nhưng nếu làm trái ý anh, tất cả người yêu thương cô sẽ phải sao đây?



Đồng hồ điểm giờ. Cố Đình Doanh xoay người ra phía sau, Cố Diệp Hy nhìn thấy sau lưng anh có một chấm đỏ. Nơi đáy mắt kia có sự xao động, nó nổi lên những gợn sóng.



Dấu chấm đỏ ấy là biểu tượng của súng bắn tỉa. Có người muốn giết Cố Đình Doanh!



Một khắc ấy, Cố Diệp Hy không dám nghĩ ngợi nhiều liền lấy chìa khoá trong người mình mở chiếc lồng sắt, sau đó ôm lấy Cố Đình Doanh. Cứ thế viên đạn kia bay xuyên qua người cô.



“Người đâu?”



Lại một lần nữa Lưu Quảng hoảng hốt báo tin cho Trần Hạo Hiện rằng Cố Diệp Hy đã bị trúng đạn, máu chảy rất nhiều, tình trạng nguy kịch, hiện đã đưa đến bệnh viện.



Trần Hạo Hiên vẫn không nói gì, ngày hôm nay anh muốn đưa Cố Đình Doanh đến con đường chết nhưng quả thật mọi chuyện đối với anh quá khó. Cố Đình Doanh, cái tên đã gây cản trở anh hết lần này đến lần khác, thật sự rất khó lường.

Sau việc này, hắn cũng không đưa Lâm Bắc Bắc đến, chứng tỏ hắn đã lừa anh!



Anh đứng đối diện Lưu Quảng, giọng nói trở nên lạnh buốt. Chính bản thân Trần Hạo Hiên cũng không biết khuôn mặt của anh bây giờ cũng có vài phần lo lắng.



“Ở bên trong, phẫu thuật lấy đạn ra thành công. Nhưng mà Trần tổng à, họ có nói không nên để Trần thiếu phu nhân chịu thêm cú sốc nào nữa... Nếu không bệnh tình sẽ nặng hơn mà mất đi lúc nào cũng không hay...”



Lưu Quảng thuật lại lời bác sĩ cho Trần Hạo Hiên, hy vọng Trần Hạo Hiên sẽ thay lòng mà đối xử với cô được tốt hơn.



“Tuy là Trần thiếu phu nhân chạy đến đỡ đạn cho Cố Đình Doanh, nhưng bây giờ cô ấy không sao là tốt rồi...”



Lưu Quảng vừa nói vừa trấn an Trần Hạo Hiên, nhưng có lẽ anh vẫn không biết được trong thâm tâm Trần Hạo Hiên hận hai người ấy biết nhường nào. Chỉ cần họ dựa dẫm nhau sống sót, Cố Diệp Hy không thể trở thành món hàng của anh trao đổi thì cả đời Trần Hạo Hiên anh chắc sẽ sống không yên.



Vừa nói mấy lời, hàn khí trên người Trần Hạo Hiên bỗng dưng xuất hiện, mỗi lúc mỗi lớn, che phủ cả thân người anh.



Gương mặt Trần Hạo Hiên tái đi, thập phần nóng giận đến giờ có lẽ đã không kiềm chế được nữa rồi. Hoá ra người đàn ông cô yêu thương nhất lại là Cố Đình Doanh? Anh đã cố tình đưa cô chìa khoá, một là Cố Đình Doanh chết, hai là cô... nhưng cô lại can đảm mà đồng ý cam chịu.



Trần Hạo Hiên bước vào phòng bệnh, Cố Diệp Hy không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cô đưa khuôn mặt kém sắc nhìn anh.



“Cố Đình Doanh không sao, đúng chứ?”



“Cố Diệp Hy.”



Trần Hạo Hiên gầm lên, hiển nhiên anh đã bị câu nói của cô chọc giận. Bao năm qua cô tìm hết cách này đến cách khác để có được tình cảm của anh, nhưng ngày hôm nay thì như nào? Vì một người đàn ông khác mà có thể hy sinh mạng mình chết vì hắn? Rốt cuộc Cố Diệp Hy, người cô yêu là ai chứ?



“Tôi hỏi Cố Đình Doanh vẫn không sao, đúng chứ?”



Với bộ dạng lúc này của cô, một chút cô cũng không còn sợ hãi trước mặt Trần Hạo Hiên.



Nhìn thấy Trần Hạo Hiên không trả lời, cô khẽ cười. Quả nhiên Cố Đình Doanh không bị gì nên mới có thể khiến anh ta tức giận đến mức này. Suy cho cùng anh trai của cô vẫn bình an.



“Từ bây giờ, chuyện của tôi và anh không cần phải liên quan đến người thứ ba.”



Trần Hạo Hiên không nhịn nổi nữa, anh đi đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô.



“Cố Diệp Hy, đối với cô Cố Đình Doanh quan trọng đến thế sao?”



Quan trọng đến mức không tiếc cả mạng mình để cứu hắn sao?



“Phải, anh ấy vô cùng quan trọng với tôi.”



Chát.



Trần Hạo Hiên vung tay đánh Cố Diệp Hy một cái. Lực rất mạnh khiến khoé môi của cô rỉ máu, trên gò má trắng nhợt kia còn lưu lại dấu tay đỏ chót của anh.



“Cố Diệp Hy, khiến tôi tức giận cô vui lắm sao?”



“Tôi không khiến anh tức giận, tất cả lời nói trên đều là sự thật.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom