• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (1 Viewer)

  • Chương 673

Chương 673: Coi như là tôi cầu xin cho cô ấy đi


Xử phạt như vậy không cũng không quá nghiêm trọng đối với Tôn Minh Khuê, mười năm không lái xe thì cô ấy có thể để tài xế lái, phạt tiền cũng chỉ là chuyện nhỏ.


Cô ấy có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, không bắt cô ấy ngồi tù là được, những chuyện đó thì không cần phải lo nữa Bây giờ chỉ còn chuyện bồi thường tiền sửa xe cho bên kia là được, còn có thanh toán chỉ phi làm người ta bị thương nữa, vấn đề tiền bạc thì không phải là vấn đề đối với cô ấy.


Tôn Minh Khuê vui vẻ nằm tay Phạm Văn Đồng, trên mặt vui vẻ mà nở một nụ cười: “Anh Đồng, chứng tỏ là em không cần phải ngồi tù phải không?”


Phạm Văn Đồng nghe vị cảnh sát kia nói xong thì cảm thấy thật sự thì xử phạt như vậy không nặng, nhưng mà… bên phía Nguyễn Cao Cương có lẽ không dễ đối phó như vậy.


Đúng như anh ta dự đoán, mình còn chưa lên tiếng thì Nguyễn Cao Cường đã nói với cảnh sát: “Tôi nhớ không nhầm thì dựa theo quy định xử phạt của luật giao thông thì loại xe này, khi gây tai nạn cho người khác thì dù không cần ngồi tù cũng phải tạm giam, học lại luật giao thông.


“Đúng là có quy định này, nhưng phải xem tình huống là bên bị hại có tố cáo, yêu cầu như vậy không”


Nguyễn Cao Cường nhếch môi cười châm biếm: “Với loại người vô ý thức, không biết luật giao thông, tôi nghĩ là nhất định phải để cô ấy học luật thật kỹ”


Nụ cười biến mất trên khuôn mặt Tôn Minh Khuê, cô ấy trừng mắt nhìn Nguyễn Cao Cường, nói: “Ý anh là sao? Anh muốn bọn họ bắt tôi ngồi tù à? Anh dựa vào cái gì?” Anh ta nghĩ anh ta là ai?


Nguyễn Cao Cường nở nụ cười lạnh lùng: “Dựa vào chuyện tôi là người bị hại, bị cô đụng trúng, chỉ muốn cô phải chịu tạm giam mấy ngày, không phải ngồi tù là coi như xử nhẹ cho cô rồi”


“Tạm giam… Phải tạm giam mấy ngày?”


Tôn Minh Khuê lại bắt đầu sợ sệt.


“Dựa theo tính nghiêm trọng của sự việc thì chắc là mười lăm ngày”


“Cái gì? Vậy là tới nửa tháng sao? Không được!” Cô ấy läc lắc tay của Phạm Văn Đồng, khuôn mặt như đưa đám: “Anh Đồng, em không muốn bị tạm giam, vậy thì khác nào ngồi tù đâu chứ.”


Phạm Văn Đồng liếc nhìn Nguyễn Cao Cường với ánh mắt lạnh lùng, nếu như anh ta không nhắc tới chuyện tạm giam thì cô ấy cũng không bị giữ lại. Phạm Văn Đồng biết chắc Nguyễn Cao Cường sẽ không để bọn họ đi một cách dễ dàng mà.


“Nếu như nộp tiền phạt nhiều hơn thì có bị tạm giam không?”


“Không thể” Cảnh sát trả lời một cách vô tình.


“Anh Đồng, em không chịu… Anh giúp em nghĩ cách đi” Tôn Minh Khuê gần như khóc đến nơi.


“Anh còn có cách gì chứ? Chính em gây ra chuyện thì tự mình chịu trách nhiệm đi.”


Không thể bắt anh ta đi cầu xin Nguyễn Cao Cường được.


Đào Hương Vi cũng không muốn biện hộ cho Tôn Minh Khuê nhưng tạm giam mười lăm ngày đúng là hơi lâu, cô ta nhìn Nguyễn Cao Cường, nói: “Cô ấy chỉ là một cô gái tuổi còn nhỏ, lần đầu phạm sai lầm, anh người lớn đừng chấp nhất, tạm giam ba, năm ngày thôi, cô ấy chắc chắn có thể học được luật giao thông, anh thấy được không?”


Nguyễn Cao Cường nghe vậy thì nhìn cô ta, đôi tròng mắt đen sâu thảm đó lộ chút cảm giác trêu chọc: “Cô muốn cầu xin cho cô ấy, hay là đang thương lượng với tôi?” Giữa hai người bọn họ gì để thương lượng chứ?


Đào Hương Vi cúi đầu, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Coi như là tôi cầu xin cho cô ấy đi”


“A.. Nguyễn Cao Cường đột nhiên nở nụ cười, trong ánh mắt tỏa ra sự trào phúng “Hương Vị, không cần cô phải cầu xin cho em ấy!” Phạm Văn Đồng lập tức lên tiếng.


Tôn Minh Khuê cũng ngạc nhiên đến há hốc, cô ấy không nghĩ tới là Đào Hương Vi sẽ cầu xin cho mình, đột nhiên không biết phải nói gì.


Nguyễn Cao Cường lạnh lùng nở nụ cười, ánh mắt hết nhìn người này tới nhìn người kia, đột nhiên nói: “Nếu như cô cầu xin, có lẽ tôi có thể nể mặt cô một chút, nhưng… cô phải đồng ý một điều kiện của tôi”


Anh ta thật sự là một thương nhân rất khôn ngoan!


“Điều kiện gì?” Đào Hương Vì hỏi.


“Đừng đồng ý với anh ta!” Phạm Văn Đồng không muốn biết điều kiện là gì đã lập tức ngăn cản cô ta.


Ánh mắt Nguyễn Cao Cường dường như tỏa sáng, anh ta nhìn chăm chăm Đào Hương.


ất đơn giản, gần đây, tôi có một dự người phát ngôn, nếu như cô làm người phát ngôn miễn phí cho tôi thì cô có thể cân nhắc để rút ngắn thời gian tạm giam của cô ấy”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom