• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (27 Viewers)

  • Chương 550

Chương 550: Tại sao hai người lại cãi nhau


Hôm sau, Mộ Dung Bạch cầm một tờ báo giải trí đưa cho Nguyễn Cao Cường xem.


“Tổng Giám đốc Cường, có chó săn chụp được cảnh anh cùng cô chủ nhỏ đến bệnh viện thăm cô Hương Vi, còn đăng lên báo nữa”


Lúc này Nguyễn Cao Cường đang ngồi ở trong xe đi đến bệnh viện, anh ta cầm lấy tờ báo.


lên xem, quả thực là ảnh anh ta dẫn theo Vân Nhi đến bệnh viện, chỉ là mặt của Vân Nhi trong bức ảnh đã được làm mờ, không để lộ ngoại hình của con bé ra bên ngoài “Có cần tôi liên lạc với nhà báo này, bảo bọn họ xóa ảnh ngay lập tức và cấm phát tán hay không?” Mộ Dung Bạch thấy anh ta im lặng một lúc lâu không nói gì thì co là anh ta đang tức giận.


Nếu là trước kia, chắc chắc anh ta sẽ truy cứu cái tên nhà báo vô lương kia, con gái anh ta là thứ để bọn họ có thể tùy tiện chụp sao?


Chẳng qua bây giờ.


“Tạm thời không căn, anh phái người đi theo dõi, nếu như là anh có làm mờ thì có thể bỏ qua, con nếu như chưa được làm mờ thì không cho phép được truyền ra ngoài bất cứ một tấm nào, nếu không tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ”


Mộ Dung Bạch có chút không hiểu: “Thế nhưng nhà báo đưa tin nói cô chủ nhỏ là con gái riêng của anh” Chuyện này cũng không cần xử lý sao?


Nguyễn Cao Cường nhìn chăm chăm vào ba chữ con gái riêng trên tờ báo, đôi mắt khẽ nheo lại: “Nhớ kỹ mấy cái truyền thông này cho tôi, tôi sẽ đi tìm bọn họ hỏi tội” Nhưng không phải là bây giờ.


Mộ Dung Bạch cảm giác anh ta muốn lợi dụng bài báo này để làm gì đó, nhưng mà anh ta hoàn toàn không thể đoán được tâm tư của boss, chỉ có thể dựa theo mà làm.


Đến bệnh viện, Nguyễn Cao Cường đến hỏi thăm bác sĩ št thương của Đào Hương Vi trước rồi mới đến phòng bệnh.


“Bác sĩ nói vết thương của cô đang hồi phục rất tốt, mấy ngày nữa là có thể xuất viện, nhưng phải ở trong nhà dưỡng thương, chuyện quay phim thì cô cứ đợi nửa năm sau rồi lại nghĩ tiếp”


Nguyễn Cao Cường vừa tiến vào phòng bệnh đã nói với cô ta.


Ánh mắt lạnh lùng nhìn chảm chẵm vào anh ta: “Chó săn đã chụp được ảnh của anh và Vân Nhị, anh không cho người gỡ hết mấy bài báo


đó xuống sao?”


“Hả? Là sao? Chụp thì chụp, cũng đâu phải là chụp được ảnh của cô với con bé đâu, có cái gì quan trọng?”


“Anh nói gì vậy? Chẳng lẽ anh muốn cho tất cả mọi người biết về Vân Nhi sao?”


“Biết thì sao? Vân Nhi là con gái của tôi chứ đâu phải là con gái riêng, cũng đâu phải là thứ không thể để lộ ra ánh sáng, tại sao lại phải che giấu?” Anh ta buồn cười đáp.


Đào Hương Vi nhất thời không thế phản bác lại anh ta, cô ta vẫn lạnh lùng nói: “Nhưng tôi không hy vọng Vân Nhỉ sẽ bị lộ ra trước ống kính, tôi không muốn cuộc sống của con bé bị quấy rầy”


“Chuyện này thì cô cứ yên tâm, cho dù tất cả mọi người có biết con bé là con gái của tôi thì tôi cũng có thể đảm bảo là không có ai có thể làm phiền đến con bé, ngược lại nếu như mọi người biết con bé là con của cô thì cuộc sống của con bé mới có thể bị quấy rầy”


‘Đào Hương Vi híp mắt lại: “Lời này của anh là có ý gì?


“Chẳng lẽ cô nghe không hiểu là có ý gì sao?


Cô là một ngôi sao lớn, nếu như chuyện cô chưa lập gia đình đã sinh con gái lộ ra ngoài, cô cảm thấy cuộc sống của Vân Nhi còn có thể bình yên sao?”


Mặc dù những gì anh ta nói là sự thật, nhưng tại sao những lời này từ trong miệng anh ta phát: ra lại cay nghiệt như vậy. “Anh nói nhưng lời này không phải chỉ vì muốn tôi rời khỏi giới showbit thôi sao?”


“Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói với cô là, Vân Nhi là con gái của tôi, không ai có thể phủ nhận sự tồn tại của con bé, cho dù phóng viên có hỏi thì tôi cũng sẽ trả lời như vậy” Anh ta không quan tâm toàn thế giới biết anh ta có con gái, cho dù đối với những người bên ngoài mà nói, anh ta vấn còn độc thân “Anh làm như vậy là quá ích kỷ, anh đã nghĩ đến cảm giác của Vân Nhi chưa?” Đào Hương Vì không tán thành cách làm của anh ta, cô ta muốn bảo vệ sự riêng tư của con gái “Chính vì suy nghĩ về chuyện đó cho nên tôi mới làm như vậy, tôi không hy vọng sau này có người hỏi cha con bé là ai, con bé lại không đáp được.”


Đào Hương Vỉ im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Nhưng anh cũng không nhất thiết phải để con bé lộ ra trước ống kính!”


Nguyễn Cao Cường cười như không cười nhìn chäm chẵm vào cô ta, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Nếu như cô thật sự lo lắng như vậy, sao cô không trực tiếp tiết lộ mối qua hệ của gia đình ba người chúng ta với bên ngoài?”


“Đầu óc anh bị úng nước sao? Cái gì mà gia đình ba người? Anh muốn để cho Vân Nhi làm con gái riêng sao?”


“Tôi không có cái ý đói”


“Cô nghĩ loại chuyện này có thể giấu diếm được bao nhiêu lâu? Chỉ cần cô vẫn còn lăn lội trong giới giải trí thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện ra cái bí mật này, đến lúc đó bị người khác chọc ra, Vân Nhi sẽ càng thêm tổn thương, không bảng để tự bản thân mình công khai trước” Anh ta từng bước ép buộc cô ta thừa nhận mối quan hệ của anh ta và Vân Nhi.


Đào Hương Vi bị lời nói của anh ta làm cho.


khó chịu, sau khi hít một hơi thật sâu thì nói: “Đủ rồi, anh đừng nói nữa, tôi sẽ không đồng ý để cho.


Vân Nhi lộ ra trước ống kính, càng không có khả năng nói chúng ta là gia đình ba người, nếu anh thật sự muốn tốt cho cô bé, với khả năng của anh thì chắc chắn sẽ không để cho người bên ngoài quấy rầy con bé!”


Cô ta tuyệt đối sẽ không trở thành một gia đình ba người với anh ta, giữa bọn họ là điều không thể nào.


‘Vẻ mặt Nguyễn Cao Cường lạnh lùng, cô ta kháng cự anh ta như vậy sao?


“Cha ơi, mẹ ơi, hai người đang cãi nhau sao?”


Vân Nhi đột nhiên xuất hiện, theo cô bé đến là Lâm Hương Giang.


Sau bao nhiêu ngày như vậy, Lâm Hương Giang cho là Nguyễn Cao Cường đã hết giận, cô .ố ý đến thăm Đào Hương Vị, lúc cô đến dưới tầng thì tình cờ gặp Mộ Dung Bạch đang dẫn Vân Nhi tới, thế là bọn họ đã cùng nhau đi lên ọ iến vào phòng bệnh thì đã nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng cãi nhau, sau khi đi vào thì phát hiện vẻ mặt của bọn họ không đúng, vẻ mặt đều rất khó coi.


Đào Hương Vi run lên, cô ta không ngờ con gái lại đến vào lúc này, thế là cô ta vội vàng che dấu vẻ mặt không tốt của mình.


Nguyễn Cao Cường cũng từ từ thay đổi sắc mặt của mình, nở một nụ cười khi đối mặt với con gái: “Không có, làm sao cha với mẹ con lại cãi nhau được?”


Lâm Hương Giang không phải trẻ con, bọn họ có cãi nhau hay không không thể lừa được cô, nhưng mà cô không có vạch trần bọn họ, cô hiểu bọn họ không muốn cho Vân Nhi thấy bọn đang cãi nhau.


“Mẹ ơi, thật sao?” Đào Vân Nhi nhìn về phía mẹ đang nắm trên giường, hỏi.


Cho dù Đào Hương Vi có tức giận với Nguyễn Cao Cường như thế nào thì cô ta cũng biết chừng mực, sẽ không biểu hiện ra trước mặt con gái, cô ta cũng cong môi nói: “Ừm, chúng ta đang thảo luận một vài chuyện cho nên giọng nói có hơi lớn chút”


Lúc này Đào Vân Nhi mới tin tưởng bọn họ không cãi nhau, cô bé kéo Lâm Hương Giang đi đến bên cạnh giường bệnh: “Mẹ ơi, cô đến thăm mẹ nè”


“Chị thế nào rồi? Chị đã khá hơn nhiều chưa?”


Lâm Hương Giang đặt rổ hoa quả lên trên bàng, cười hỏi Đào Hương Vi.


“Ừm, bác sĩ nói sắp xuất viện được rồi.”


“Đó thực sự là một tin tốt” Có Nguyễn Cao.


Cường ở bệnh viện trông coi mỗi ngày, không cần quá lo lắng về những thứ khác.


Đào Hương Vi nhìn chiếc bụng hơi nhô lên của cô, có chút kinh ngạc hỏi: “Em… Em đang mang thai?”


Nụ cười trên môi Lâm Hương Giang rực rỡ hơn một chút: “Đúng vậy, việc đứa bé này đến là một chuyện ngoài ý muốn”


“Điều này nói rõ đứa bé này có duyên phận với hai người” Đào Hương Vi nhìn về phía con gái, đời này ngoại trừ Vân Nhị, cô ta không muốn có thêm bất cứ đứa con nào khác.


Nguyễn Cao Cường không muốn nghe bọn họ nói chuyện phiếm, anh ta vẫy tay với con gái: “Vân Nhị, lại đây đi mua đồ ăn cho mẹ của con với cha nào, cô ấy vẫn chưa ăn gì cả”


“Được ạ” Đào Vân Nhí rất tích cực: “Mẹ với cô chờ con trở về nha” Sau đó cô bé nhảy nhớt đi đến chỗ cha Đào Hương Vi nghĩ tới đám chó săn đang đưa tin tức về hai cha con bọn họ, cô ta vội vàng nhắc nhở Nguyễn Cao Cường: “Anh… Anh dẫn Vân Nhi đi trên đường cẩn thận đó”


Cô ta chưa từng chủ động quan tâm anh ta, bây giờ lại đột nhiên nói những lời như vậy, Nguyễn Cao Cường lập tức hiểu ý.


“Yên tâm, tôi sẽ có chừng mực” Nói xong thì dắt tay Vân Nhi rời đi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom