• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (11 Viewers)

  • Chương 543

Chương 543: Tôi khuyên anh nên từ bỏ cái suy nghĩ ấy đi


Đào Hương Vi căn bản không để chuyện của Phạm Văn Đồng ở trong lòng, cô ta cũng từng nghe về mấy chuyện kiểu này ở trong giới giải trí Chẳng qua là cô ta chỉ chuyên tâm quay phim, căn bản không làm mấy chuyện kiếm fame như vầy, cũng không nghĩ tới sẽ có người dựa vào cô ta để kiếm fame.


Giống như Phương Thảo đã nói, Phạm Văn Đồng nổi tiếng hơn cô ta, không có lý do gì phải bám vào cô ta để kiếm fame.


Điều cô ta quan tâm không phải là nổi mà là cô yêu thích quay phim, bây giờ hợp đồng của cô ta đang bị Nguyễn Cao Cường nắm giữ, muốn quay phim cũng phải có cái gật đầu của anh ta, cô ta cảm thấy rất là không có ý nghĩa.


Cộng thêm bây giờ cô ta đang bị thương, không có khả năng được quay lại đóng phim nhanh như vậy, cô ta càng không quan tâm đến những chuyện kia.


Phạm Văn Đồng vừa mới giải thích về mối quan hệ của bọn họ không bao lâu, hôm nay anh †a lại tới bệnh viện thăm Đào Hương Vi.


Lần này anh ta không mang theo hoa hồng xanh nữa, mà thay vào đó là một bó hoa bách hợp, tự nhiên đám chó săn lại chụp được cánh tượng này.


“Chắc là cô có thể nhận hoa lần này tôi tặng rồi chứ?” Phạm Văn Đồng cắm bó hoa bách hợp vào bình hoa trên bàn.


Đào Hương Vi muốn nói cô ta không thích loại hoa có mùi hương quá nồng, nhưng đây là tấm lòng thành của anh ta, cho dù không thích thì cô †a cũng không thể nói thẳng ra trước mặt anh ta được.


“Đúng rồi, bó hoa này không phải một mình tôi tặng, tôi đại diện cho toàn bộ đoàn làm phim và những người khác đến tặng cho cô, mọi người đang bận quay phim cho nên không có cách nào đến thăm cô được, bọn họ bảo tôi thay bọn họ đến thăm cô, tất cả mọi người đều hy vọng cô mau chóng khỏe lại” Phạm Văn Đồng cười nói.


“Vậy sao? Vậy làm phiền anh gửi lời cảm ơn của tôi đến mọi người” Đào Hương Vi lễ phép nói.


“Lần này tôi tới cũng là để xin lỗi cô, lần trước tôi không biết tặng hoa hồng xanh cho cô đã tạo thành rất nhiều phiền phức không cần thiết cho cô, tôi thật sự xin lỗi” Bộ dạng Phạm Văn Đồng hết sức xin lỗi Đào Hương Vi thản nhiên cong môi: “Không sao, hiện tại tôi cũng không quá quan tâm chuyện bên ngoài”


“Cũng đúng, bây giờ cô cần phải nghỉ ngơi thật tốt, mấy cái kia đều là do mấy bọn nhà báo viết lung tung, cô không cần phải để trong lòng”


Đấy mắt Phạm Văn Đồng lóe lên cái gì đó, đột nhiên ánh mắt anh ta thâm trầm nhìn chăm chăm vào cô ta: “Nói thật, tôi có ấn tượng rất tốt với cô, tôi đã hợp tác với rất nhiều diễn viên nữ, nhưng chỉ có kỹ năng diễn xuất của cô khiến cho tôi bội phục”


Đào Hương Vi nhất thời không nhìn thấu lời nói của anh ta có mấy phần thật giả, anh ta đường đường là vua màn ảnh, thế mà lại bội phục kỹ năng diễn xuất của cô ta?


“Anh nói vậy… Thực sự hơi quá lời rồi”


“Tôi không phải đang nói khách khí mà là nói thật, cô cũng biết bây giờ các ngôi sao đều chạy theo lưu lượng, không có bao nhiêu người thật sự có kỹ năng diễn xuất” Đây cũng chính là nguyên nhân anh ta chướng mắt mấy diễn viên nữ từng hợp tác qua kia.


Đào Hương Vi mím môi không nói, thật ra bình thường cô ta không quá quan tâm người khác nghĩ như thế nào, cô ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.


“Lần này cô bị thương là lỗi của nhân viên chăn nuôi trông coi ngựa, nếu không thì tiến độ quay phim của chúng ta sẽ không bị kéo chậm lại, tôi vẫn muốn hợp tác với cô trong mấy bộ phim tiếp theo” Ánh mắt Phạm Văn Đồng nhìn cô ta đầy ẩn ý.


Đào Hương Vi không phải kẻ ngu, cảm thấy trong lời anh có có hàm ý gì đó, cô ta mỉm cười nói: “Với tình huống của tôi bây giờ, lúc nào có thể quay phim thì cũng chưa chắc”


“Không sao, tôi có thể đợi cô” Anh ta tự nhiên thoải mái nói ra những lời như vậy, ngược lại khiến cho Đào Hương Vi cảm thấy cô ta quá đa tâm Thế nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô ta rõ ràng khác với lúc nấy.


“Vậy thì anh nên từ bỏ cái ý nghĩ này đi, nếu như sau này cô ấy quay phim tiếp, đối tượng hợp †ác chắc chẩn không phải là anh” Nguyễn Cao Cường bất thình lình xuất hiện.


Phạm Văn Đồng quay đầu lại nhìn Nguyễn Cao Cường, tự hỏi tại sao anh ta luôn xuất hiện bắng cách này?


“Tổng giám đốc Cường quan tâm nhân viên như vậy sao? Mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Vi Vi sao?” Phạm Văn Đồng phát hiện hình như ông chủ này quá mức quan tâm đến nhân viên cấp dưới rồi?


Ở bên ngoài mọi người chỉ biết Nguyễn Cao.


Cường là ông chủ của Đào Hương Vì, còn mối quan hệ chân chính của bọn họ là như thế nào thì không ai biết “Anh cũng biết cô ấy là nhân viên của tôi, tôi không quan tâm cô ấy thì còn có thể quan tâm ai?” Nguyễn Cao Cường lạnh lùng nói.


“Vậy thì tôi thật sự ghen †ị với Vi Vi khi có một ông chủ tốt như vậy.” Phạm Văn Đồng cong môi cười giống như không cười, không biết có phải thật sự ghen tị hay không.


“Không phải là tôi đã nói với anh là cô ấy cần phải nghỉ ngơi sao?” Ý của Nguyễn Cao Cường chính là anh ta đang quấy rầy Đào Hương Vi “Tôi thấy bây giờ cô ấy đang hồi phục rất tốt, hơn nữa một mình cô ấy ở phòng bệnh sẽ rất là nhàm chán, có người đến thăm cô ấy không phải sẽ tốt hơn sao?“ Phạm Văn Đồng vẫn duy trì nụ cười từ đầu đến cuối.


Đào Hương Vì nghe cuộc đối thoại của bọn họ, cô ta cảm giác nếu cứ để tiếp tục như vây nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.


“Cho dù như vậy thì không phải cô ấy không có ai để nói chuyện, người bên ngoài không cần thiết phải đến đây” Giọng điệu của Nguyễn Cao Cường nghe thế nào cũng giống như là đang đuổi người.


Phạm Văn Đồng không hề tức giận, tính tình vẫn rất tốt nói: “Không ngờ tổng Giám đốc Cường còn quan tâm đến cả cuộc sống riêng tư của cô ấy nữa?


“Nói về điều này, tôi nghiêm túc cảnh cáo anh, đừng có lôi kéo cô ấy để kiếm fame, nhất là liên quan đến vấn đề tình cảm. Nguyễn Cao Cường trầm giọng nói.


Phạm Văn Đồng cong môi đầy tò mò: “Không, phải là trong hợp đồng không cho phép cô ấy nói chuyện tình cảm đấy chứ?” Đối với một diễn viên trong vòng giải trí, điều này cũng không có gì là lạ cả.


“Anh không cần biết chuyện này” Vẻ mặt Nguyễn Cao Cường không chút biểu tình.


“Nếu đã như vậy, vậy là tôi đã gây rắc rối cho cô ấy rồi, nếu anh muốn trách thì cứ trách tôi, đừng cắt giảm tài nguyên của cô ấy”


Nguyễn Cao Cường lạnh lùng nhìn chăm chăm vào anh ta, anh ta lấy cái thân phận gì để cầu xin thay cho Đào Hương Vi? Anh ta có tư cách gì mà cầu xin “Tôi nói sẽ cắt giảm tài nguyên của cô ấy lúc nào?” Cái tên Phạm Văn Đồng này quả thực quá nhiều chuyện.


“Ngay vừa nấy, anh nói không cho cô ấy hợp tác với tôi” Phạm Văn Đồng giống như tốt bụng nhắc nhở.


Nguyễn Cao Cường cười lạnh: “Với tình huống của cô ấy, đừng nói là hợp tác, có thể quay phim nữa không còn khó nói”


Đào Hương Vi nhíu mày, nếu để cho bọn họ nói tiếp, chỉ sợ về sau cô ta sẽ thật sự không cần phải quay phim nữa.


“Phạm Văn Đồng, cảm ơn anh đã đến thăm tôi, nếu anh bận thì về trước đi” Cô ta lên tiếng.


Phạm Văn Đồng nhìn về phía cô ta, cảm giác hình như vô rất e sợ cái người tên Nguyễn Cao Cường kia, anh ta bất thình lình hỏi: “Vi Vị, không biết cô đã ký hợp đồng bao nhiêu lâu với với tống giám đốc Cường?”


“Tại sao anh lại hỏi cái nà) không hiểu Đào Hương Vi “Tôi muốn nói với cô là, nếu như hợp đồng của cô sắp hết hạn, cô có thể suy nghĩ đến công ty của tôi, tôi có thể chia sẻ tài nguyên của tôi với cô”


Đào Hương Vi giật mình, không biết vì sao anh ta lại đột nhiên tốt bụng như vậy?


Chẳng qua là cô ta không cần nghĩ đến việc đến công ty của anh ta, hợp đồng cô ta ký với Nguyễn Cao Cường là hợp đồng vĩnh viễn… Bởi vì cả công ty của anh ta chỉ có mỗi một người nghệ sĩ là cô ta, tất cả tài nguyên đều là của cô ta, nói dễ nghe hơn thì chỉ nâng đỡ có mỗi mình cô ta.


Nguyễn Cao Cường nghe vậy thì bật cười một tiếng: “Nếu như anh đang có loại ý nghĩ này, tôi khuyên anh nên sớm hết hy vọng đi”


Phạm Văn Đồng không biết rõ tình hình, vẫn mỉm cười y như cũ: “Vi Vị, tôi sẽ đợi câu trả lời chắc chắn của cô” Nói xong thì thản nhiên quay người rời đi.


Nguyễn Cao Cường nhíu mày, Phạm Văn Đồng mở miệng một câu là Vi Vị, hai câu cũng Vi Ví, thật sự là khiến người ta chán ghét.


Anh ta quay đầu nhìn thấy Đào Hương Vi đang trầm tư suy nghĩ cái gì đó, môi mỏng khẽ cong lên hờ hững: “Cô đang suy xét về đề nghị của anh ta?”


Đào Hương Vĩ hoàn vẻ mặt lạnh nhạt: “Không có: “Tốt nhất là không có, có cũng là sỉ tâm vọng tưởng” Anh ta không quên thời thời khắc khắc nhắc nhở cô ta.


Đào Hương Vi cảm thấy người như anh ta thực sự rất nhàm chán, nhăm mắt lại không nói lời nào.


Thấy bộ dạng này của cô ta, trong ngực Nguyễn Cao Cường có một cố phiền muộn đè nén không có chỗ phát tiết, xem ra anh ta phải cho người nhìn chăm chăm Phạm Văn Đồng mới được Người phụ nữ của anh ta quyết không cho. người khác nghĩ cách!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom